Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 8 : sự thay đổi của kiếp này

Tiết Mông thấy Sở Vãn Ninh đi xa rồi mới đỡ Mặc Nhiên đang như con cá mắc cạn nằm thoi thóp dưới đất . 

Mặc Nhiên lúc này cũng chả còn sức đâu mà kì kèo , gây gỗ với Tiết Mông nên cũng cứ để cậu đến đỡ dậy.

Lúc này Tiết Mông mới nói: '' Mặc Nhiên , ngươi đừng bao giờ như thế trước mặt sư tôn nữa , không phải ai cũng đi chịu khổ thay ngươi được đâu '' 

Mặc Nhiên cười mỉa mai nói : '' ai chịu khổ thay ta chứ đứng có mà nói như ngươi ....''

Mặc Nhiên chưa kịp nói xong thì Tiết Mông bực mình ngắt lời nói : '' tên điên! , nếu không phải Sương Hoa nói giúp ngươi thì bây giờ ngươi thành khối băng rồi ! ''

Mặc Nhiên mặt không hiểu gì nhìn Tiết Mông 

Thấy hắn nhìn cậu vậy liền nhìn xung quanh nói:'' nhìn đi''

Mặc Nhiên nhìn xung quanh thấy nhiều nơi bị hàn khí và uy áp của y làm cho kết băng , nứt vỡ , hắn nhìn xuống dưới chân thấy một số chỗ đã kết băng thậm chí hắn kiểm tra thân thể mình chân có chỗ đã bị tê cứng nghĩ '' hèn chi nãy giờ không cảm thấy gì !''

Mặc Nhiên chợt nhớ ra hỏi Tiết Mông :'' Sương Hoa là ai , sao sư tôn lại mặc như thế  , không phải linh căn của sư tôn là kim và mộc à''

Tiết Mông nghe xong câu hỏi của Mặc Nhiên liền cho hắn một biểu cảm không tin được nói:'' Mặc Nhiên ngươi không sao chứ , có bị sốt không " nói xong tay liền sờ lên trán Mặc Nhiên 

Mặc Nhiên liền tránh tay của cậu khinh bỉ nói : '' ta thì có chuyện gì được ''

Tiết Mông lại không tin được nói :'' không phải thường ngày các ngươi như nước với lửa thủy hỏa bất dung à sao bây giờ lại nói không biết Sương Hoa , còn nữa lí do sư tôn mặc như vậy không phải ngươi biết rồi hay sao cả chuyện linh căn của sư tôn nữa ? ''

Mặc Nhiên Trong lòng đầy nghi hoặc nghĩ '' chuyện gì vậy ? , không lẽ kiếp này khác với kiếp trước  '' hắn nói với Tiết Mông đang giúp cậu về phòng :" cái đó nói thật với ngưới là ta không nhớ rõ lắm từ lúc tỉnh dậy sau khi ngủ cùng cái tên Dung Cửu khi thì kí ức nó cứ mơ mơ màng màng ý không nhớ rõ vài thứ '' Mặc Nhiên nói như vậy cũng không phải là nói dối .

Vì nghi ngờ kiếp này với kiếp trước của hắn khác nhau nên Mặc Nhiên bây giờ có rất nhiều nghi hoặc nhưng hắn sẽ từ từ tìm ra câu trả lời mà mình muốn 

Tiết Mông nghe hắn nói thế không khỏi mỉa mai : '' ha ... ngươi mà cũng có ngày hôm nay cứ đi long nhong gây họa rồi bây giờ thì họa nó tìm tới thân đáng "

Mặc Nhiên bực mình nói : '' thế bây giờ ngươi có chịu nói không "

Cậu cũng không trêu hắn nữa nói :'' Sương Hoa là con rắn màu ngân mà sư tôn luôn mang bên người , ngoài nó ra thì còn có một con mèo đen tên Hắc Phong , một bạch con cú hay đưa tin tên Tuyết Lục và tọa kỵ của sư tôn là một con hắc báo tên Ám Kì tất cả đều là sủng vật của sư tôn tuy là sủng vật nhưng tu vi lại rất cao , rất ít kia lộ mặt đa phần đều ở trong Hồng Liên Tạ Thủy trừ Sương Hoa thường xuyên ra ngoài với sư tôn  "

Mặc Nhiên nghe cậu nói xong ngạc nhiên hỏi :'' từ khi nào mà sư tôn nuôi sủng vật ? "

Kiếp trước Sở Vãn Ninh không nuôi bất kì một sủng vật nào cả , hắn bây giờ nghe xong cũng đã khẳng định được là kiếp này và kiếp trước khác nhau .

Tiết Mông trả lời hắn :'' từ khi 'người kia' mất '' cậu nói với giọng bình tĩnh nhưng sắc mặt thì có sự buồn bã khó tả thành lời nhưng sau đó rất nhanh sắc mặt cậu lại trở lại như cũ như không có chuyện gì xảy ra 

Mặc Nhiên thấy được toàn bộ thì trong lòng nghĩ 'người kia' là ai và có liên quan , quan hệ gì với Sở Vãn Ninh, Mặc Nhiên mặt đầy nghi vấn.

hắn hỏi tiếp : " ' người kia ' là ai '' 

Cậu nói tiếp : '' ta không biết , cái đó chỉ có đại sư huynh của chúng ta , cha mẹ ta và một số người biết thôi nhưng ai nấy đều rất kín miệng cho dù có hỏi đến mấy nếu không được sư tôn đồng ý họ sẽ không nói  ... đến phòng ngươi rồi "

Mặc Nhiên thấy đã đến nơi thì cũng quên luôn câu hỏi mình vừa định hỏi Tiết Mông là gì ?

Trong kia hai người vừa đi vừa nói thì bất tri bất giác đã đến phòng của Mặc Nhiên nên cậu nói :'' ngươi nghỉ ngơi đi rồi mai đi lĩnh phạt , còn nữa có gì thì mai hẵng nói .... '' cậu chưa nói xong thì đã có một giọng nói ở đằng sau cả hai vang lên : '' meo , các người cần lấy rồi tự trị thương đi rồi ngày mai Mặc Nhiên đi Thiện Ác Đài lĩnh phạt " nói xong nó để một cái bình ngọc lên bàn rồi biến  mất như chưa từng xuất hiện trước khi đi nó còn cho Mặc Nhiên một cách nhìn đầy khinh bỉ .

Còn Mặc Nhiên thì do trên tối qua nên không biết mình vừa bị một con mèo khinh bỉ . Hắn nhìn bình ngọc trên bàn rồi nói với Tiết Mông : '' đó là con mèo tên Hắc Phong mà ngươi nói à ? ''

Cậu trả lời :" ừm  , rồi ngươi tự mình bôi thuốc rồi nghỉ ngơi đi rồi sáng mai đi lãnh phạt " nói xong rồi cậu cũng rời đi luôn . Cậu ra ngoài đi được một lúc thì gió bỗng nổi lên xung quanh cây cối bắt đầu xào xạc như đang thì thầm gì đấy làm cho cậu phải dừng bước để cảm nhận , cậu lúc này cảm thấy rất thoải mái nhưng sau đó cậu mở mắt rồi nhìn lên bầu trời sao đêm tỏa sáng lấp lánh tuy không có trăng trên kia , biểu cảm lúc này trên mặt cậu lại sự buồn bã chẳng ai hiểu được , cậu cúi xuống lắc đầu sau đó biểu cảm lại trở về như cũ , cậu vừa bước đi vừa nói giọng điệu buồn khó tả  :'' hôm nay là  ngày ' người kia ' mất chắc sư tôn lại đến thăm rồi ...hazi " cậu thở dài bước tiếp 

Tiết Mông vừa đi thì Sư Muội đến thăm Mặc Nhiên . Mặc Nhiên đang suy tư thì thấy Sư Muội đến thì  vui vẻ , phấn khích cười nói :'' sao huynh lại ở đây , huynh chưa đi nghỉ à ?" hắn ở trong lòng nghĩ Sư Muội thật là tốt vừa hiền lành lại thuần khiết vừa thấy con kê nào đó vừa đi thì tới thăm mình . 

( con kê = con gà / ý chỉ Tiết Mông )

Tiết Mông lúc này đã trở về phòng thì HẮT XÌ , cậu tự hỏi : '' sao lại hắt xì , có ai đang nói xấu sau lưng mình à? ''

Sư muội thấy Mặc Nhiên thì mỉm cười làm cho ai nhìn vào cũng sinh ra hảo cảm đối cậu . Cậu trả lời :'' ta thấy thiếu chủ đỡ đệ vào nên đi xem xem đệ có bị làm sao không ''

Mặc nhiên thấy Sư Muội nói vậy thì trong lòng rạo rực vì biết Sư Muội quan tâm tới mình . hắn mời Sư Muội vào trong rồi nói : " sao huynh biết ta bị thương ? " Hắn cảm thấy hiện tại còn phải cảm ơn vì Sở Vãn Ninh làm hắn bị thương để được Sư Muội quan tâm đến .

Sư muội mỉm cười thân thiện nói : '' ta nghe thấy các môn sinh nói nên ta mới qua xem đệ , A Nhiên ta nói cái này đệ đừng nghĩ là ta cấm , ta chỉ là muốn khuyên đệ về sau đừng như vậy nữa không tốt đâu '' cậu nói với giọng điệu nhẹ nhàng ân cần như nói với anh em thân thiết trong gia đình 

Mặc Nhiên nghe vậy liền gật đầu như gà mổ thóc nói : '' vâng , huynh yên tâm đi về sau ta sẽ không như vậy nữa " hắn hào hứng  , hai con mắt sáng lên như ngọc trong đêm đen tĩnh mịch nhìn trông rất đẹp . 

Sư Muội gật đầu nhìn thấy hắn bị thương nói : '' A Nhiên đệ bị thương rồi để huynh bôi thuốc cho " xong không để cho Mặc Nhiên trả lời cậu lấy cái bình ngọc để trên bàn mở ra bôi cho Mặc Nhiên hương thơm thảo mộc bay ra từ bình lan ra khắp phòng như muốn lấp đầy tất cả . 

Hương thơm dịu nhẹ , làm cho người ta cảm thấy thư thái , thoải mái , dễ chịu làm cho sự mệt mỏi , u sầu tan biến vào hư không chỉ để lại sự bình yên .

Mặc Nhiên cả kinh nói: '' đây là thuốc gì mà có hương thơm thoải mái đến như vậy ?'' . Đây là lần đầu tiên hắn được ngửi một mùi hương dễ chịu đến thế và tất cả mọi phiền muộn của hắn cứ như vậy tan biến . Trong suốt hai đời đây là lần đầu hắn cảm thấy dễ chịu đến vậy , lúc này hắn cảm nhận được tất cả các vết thương được bôi thuốc đều đã lành và không còn cảm thấy tê cứng, hắn thấy thật ấn tượng về loại thuốc này và hắn nghĩ tại sao Sở Vãn Ninh lại cho hắn loại thuốc tốt đến như vậy không phải y ghét cay ghét đắng hắn sao .

 Khi Mặc Nhiên đang suy nghĩ thì Sư Muội lên tiếng : '' đây là thuốc bôi do chính sư tôn tự mình chế tạo nên mới có hương thơm và hiệu quả đến vậy '' 

Mặc Nhiên nghe đến đây thì giật mình hắn định hỏi thì Sư Muội như đã biết được hắn sẽ hỏi nên nói tiếp :" sư tôn biết  y thuật , thuật trị thương và luyện đan , y thuật của y thì có thể nói là đứng đầu tu chân giới cũng không phải nói dối đâu , chỉ là sư tôn có muốn cứu người hay không thôi , y biết ta không có nhiều linh lực lại không hợp tấn công nên dạy ta thuật trị thương và y thuật đây chỉ là một bình thuốc mà sư tôn tùy tiện chế ra thôi " 

" Tính ra đến cả Tham Lang trưởng lão y thuật hay luyện đan cũng không bằng sư tôn đâu chỉ là sư tôn không thích phiền phức tìm đến nên mới ít người biết y thuật và luyện đan của y lợi hại , giống như đệ không hay để ý đến sư tôn nên mới không biết người lợi hại thôi '' 

 Cậu nói giọng ngưỡng mộ sau đó lại tiết nuối , trong lòng cậu lại nghĩ ' ngay cả ta cũng không thể nào chế ra được một bình như vậy dù đã thử lại nhiều lần , nhiều cách '

Mặc Nhiên ngạc nhiên hỏi : '' sư tôn biết y thuật và luyện đan khi nào vậy " hắn thật sự không ngờ là kiếp này Sở Vãn Ninh lại biết y thuật và luyện đan lại còn lại hại như vậy hắn bây giờ cảm thấy kiếp sống này thú vị hơn rồi , hắn mỉm cười nhìn Sư Muội giải đáp .

Sư Muội xoa đầu hắn trả lời : " là khi ' người kia ' tới , lúc đó nhiều lần sư tôn cùng ' người kia ' thử nghiệm y thuật và luyện đan . Bọn họ khi đó thân đến nỗi có lời đồn là đó là đạo lữ của sư tôn nữa vì mỗi lần đều là ' người kia ' tìm đến sư tôn , khi đó sư tôn không như bây giờ đâu ." Sư Muội nói vừa nói với giọng ngưỡng mộ vừa nói kiểu tiết nuối 

Mặc Nhiên lúc này mới tự hỏi là 'người kia ' là ai mà có thể khiến cho Sở Vãn Ninh thay đổi đến như vậy .

 Hắn định hỏi tiếp thì Sư muội lại nói:"A Nhiên sao hôm nay đệ lại tò mò về 'người kia ' đến vậy bình thường thì đệ đâu có hỏi đến vấn đề này đâu?'' Sư Muội hỏi hắn với vẻ mặt tò mò khiến cho khuôn mặt vốn đã đẹp của cậu giờ lại thêm dễ thương đến cực điểm làm cho hắn đỏ bừng cả mặt . 

Hắn nói :'' là đệ tò mò thôi với cả đệ không biết tại sao lại quên vài việc nên mới hỏi " hắn nói với khuân mặt quay đi không dám đối mặt với Sư Muội vì mặt của cậu quá đáng yêu khiến cho hắn cảm thấy ngại và xấu hổ .

Hắn vừa nói xong đã nghe thấy Sư Muội cười :'' hahaha ...hahaha ... A Nhiên đệ như thế này tốt hơn rồi đấy  '' cậu cười khiến cho Mặc Nhiên ngồi bên cạnh mặt đã đỏ giờ lại còn đỏ hơn cà chua chín nữa . 

Sư Muội lấy lại hơi rồi nói : '' vậy đệ sao không đi tìm sư tôn để khôi phục phần kí ức đã mất ''

Câu nói của Sư Muội khiến cho hắn nhìn cậu bằng vẻ mặt băng khoăn .

 Cậu hiểu ý hắn nói : '' sư tôn rất lợi hại đó , người cái gì cũng biết cả từ thuật kết giới , thuật trị thương ,  y thuật , luyện đan , cơ giáp , độc dược , luyện khí , trận pháp , phù chú , người còn có thể phục hồi cả kí ức nữa đó,  người còn biết rất nhiều thứ nữa , à còn nữa sư tôn còn tự tay trồng thảo mộc nữa người có vườn thảo mộc to lắm ở đó linh khí dồi dào lại còn rất đẹp nữa , nhưng nếu đệ muốn vào phải xin phép sư tôn nha  " cậu nói giọng ngưỡng mộ , đôi mắt sáng ngời , tay thì liệt kê những gì đã nói ra .

Điều này khiến cho hắn cảm thấy càng thật sự tò mò về  sư tôn của hắn ở kiếp này nhưng bỗng hắn chợt nhớ ra câu hỏi lúc trước hắn chưa kịp hỏi Tiết Mông hắn nói : '' Sư Muội huynh có biết đại sư huynh của chúng ta là ai không đệ không nhớ ?'' 

Sư Muội nghe xong  đứng hình ánh mắt không tin nổi nhìn Mặc Nhiên ý muốn nói ' đệ thật sự không nhớ sao' hắn thấy Sư Muội như vậy liền gật đầu . Sư Muội thấy hắn như vậy liền thở dài giải thích :'' khi sư tôn của chúng ta thu đồ đệ  ,đại sư huynh vì theo sư tôn sớm nhất nên ta mới là nhị sư huynh của các đệ , nhưng thân phận của đại sư huynh của chúng ta thì hơi đặc biệt một tí vì huynh ấy không phải môn sinh của Tử Sinh Đỉnh ''

Hắn nghe liền thấy bất ngờ không phải, môn sinh của  Tử Sinh Đỉnh lại được làm đại sư huynh của chúng ta . Hắn bây giờ biết được là trong kiếp này sư tôn của hắn thu bốn vị đồ đệ . Mặc nhiên cảm thấy hắn thật sự mù mịt về kiếp này . 

Hắn nghi ngờ là hắn không phải trọng sinh mà là hồn được chuyển đến một hồng trần khác , nhập vào chính thân thể khi hắn còn là mười lăm tuổi. Khi hắn đang suy nghĩ vu vơ thì giọng của Sư Muội lại cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn 

''A Nhiên'' hắn gật đầu .

Sư Muội thấy hắn hoàn hồn rồi thì mới nói tiếp : '' đại sư huynh theo sư tôn trước khi sư tôn nhập Tử Sinh Đỉnh nên mới có ngoại lệ như vậy . Đại sư huynh theo sư tôn năm người mới có mười lăm thôi , khi ấy đại sư huynh mới có năm tuổi thôi ''

Mặc Nhiên nghe đến đây thì hoang mang cực kỳ hắn thật sự không biết trong kiếp này còn có bao nhiên bất ngờ nữa . 

Sư muội nói tiếp: '' đại sư huynh tên là Nam Cung Tứ là thiếu chủ của Nho Phong Môn , thật ra ta nghe nói lúc đầu thì sư tôn không nhận y làm đồ đệ đâu , nghe tôn chủ từng nói là vì nể Dung phu nhân và được ' người kia ' thuyết phục nên mới nhận Nam Cung Tứ làm đồ đệ . Sư tôn cũng từng nhắc đến nhưng khi đó không có đệ ở đó nên không biết thì cũng đúng chưa kể lúc này đệ còn bị mất vài đoạn kí ức  nữa '' cậu chống tay lên cằm nói với vẻ mặt tiếc nuối .

Hắn bây giờ càng tò mò về ' người kia ' hơn , đó là ai , có quan hệ gì , là cái gì của Sở Vãn Ninh mà lại có thể thay đổi y nhiều đến như vậy .

 Trong lòng hắn cảm thấy có cái gì đó nhói lên cảm thấy khó chịu vì ' người kia ', hắn lúc này khó chịu cực kì vì Sở Vãn Ninh làm sao có thể trân trọng một người đến như vậy kiếp trước khi Sư Muội chết y cũng chả có gì thay đổi , không có chút biến hóa gì trong y cả . Y kiếp trước máu lạnh như vậy thì kiếp này lại có người có thể khiến y thay đổi lớn đến như thế .

 Từ một con người máu lạnh , lạnh nhạt với tất cả mọi người , mọi thứ, trở nên thâm tình , quan tâm , trọng tình .

Mặc Nhiên quay sang hỏi : '' Sư Muội huynh có biết 'người kia' là ai không sao lại liên quan đến nhiều chuyện của sư tôn như vậy , lúc nãy đệ hỏi Tiết Mông mà hắn không nói "

Cậu nhìn hắn với vẻ mặt bất đắc dĩ nói: '' chuyện ' người kia ' là cấm kỵ của sư tôn hay nói đúng hơn là vảy ngược của người , không phải ai cũng biết , ta nói với đệ cái này đệ cũng đừng tìm hiểu quá nhiều về ' người kia '  "

"Chuyện này ta cũng không biết chính xác vì khi đó ta còn nhỏ và mỗi lần người đó đến đều đi rất cẩn thận không để người khác biết mình đến và cũng đều ở Hồng Liên Tạ Thủy chưa kể người đó đến đều đeo mặt nạ , chiếc mặt nạ sư tôn đang đeo bây giờ là cái ' người kia ' từng đeo , ' người kia ' thì cũng không có làm bạn với ai trong Tủ Sinh Đỉnh ngoài hai người đó là tôn chủ và sư tôn nên rất ít người biết về ' người kia ' trừ tôn chủ , Vương phu nhân , sư tôn , đại sư huynh và vài người khác ta không biết nhưng ít nhất Trong Tử Sinh Đỉnh theo như ta biết thì chỉ có ba người đó thôi .''

Mặc Nhiên nghe cậu nói vậy cũng chỉ gật đầu không còn ngạc nhiên hay bất ngờ nữa vì hắn biết ở kiếp này có quá nhiều điều bất ngờ đang chờ hắn rồi . 

Sư Muội thấy hắn không hỏi gì nữa thì cũng đứng lên phủi tay , chân rồi đi ra cửa nói hắn nghỉ ngơi rồi chưa kịp đợi hắn phản ứng đã đi mất .

Cậu ra khỏi cửa phòng của hắn đi được vài bước thì trên mặt không biết từ khi nào đã xuất hiện vẻ cười lạnh làm cho người ta nhìn vào thì sẽ sởn hết cả da gà.

Mặc Nhiên khi phản ứng lại thì Sư Muội của hắn đã đi rồi . Hắn nhìn lên trời rồi mới chợt nhận ra là đã gần khuya . Hắn nhìn xuống kiểm tra thân không có gì bất thường  các vết thương cũng đã lành thì đi tắm .

 Xong xuôi đâu đấy Mặc Nhiên nằm xuống trong đầu hắn bây giờ có không biết bao nhiêu câu hỏi , hắn cứ nghĩ đi nghĩ lại rồi ngủ quên lúc nào không hay. 

Chắc bây giờ hắn cũng chẳng để ý đến việc ngày mai đi lãnh phạt ở Thiện Ác Đình . 

Bên ngoài trời gió đung đưa cây cối đung đưa sì xào sao đêm sáng lấp lánh đầy trời nhưng lại không có trăng soi sáng làm cho cảnh đẹp có vẻ u buồn và tĩnh mịch gợi lên cho người ta sự cô đơn , buồn bã ,chia ly .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top