Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18 Hối hận sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 18 Ngươi hối hận sao

Diệp Đình nhìn chằm chằm vết máu trên mặt Dương Gia Lập, ánh mắt có trong nháy mắt muốn giết người.

Hắn niết lực đạo quá lớn, véo đến Dương Gia Lập đau đến tê tê hút khẩu khí lạnh, dùng sức mà đem vết máu trên mặt Diệp Đình mở ra, phẫn nộ trong mắt, rất giống con thú nhỏ bị chọc giận bức đến tuyệt cảnh cuối cùng gào rống, "Động tay động chân làm gì!"

Dương Gia Lập đẩy tay Diệp Đình, quay mặt sang một bên, cắn chặt khớp hàm.

Diệp Đình nhìn cậu phạm ngoan cố biểu tình căng chặt sườn mặt, trong giọng nói vèo vèo mạo khí lạnh, hỏi: "Trên mặt sao lại thế này, bị người đánh?"

Dương Gia Lập đem khẩu trang đoạt lại, một lần nữa mang lên, như cũ cúi đầu, không tính đáp lời.

Diệp Đình khóe miệng độ cung chậm rãi hàng xuống dưới, sắc mặt trầm chút: "Tôi hỏi lại, ai đánh?."

Dương Gia Lập thanh âm cách tầng khẩu trang, nghe tới quái buồn: "Không ai."

Diệp Đình thấy cậu như thế nào cũng không chịu nói, đôi mắt hơi hơi mị lên, duỗi tay, trực tiếp bóp cằm Dương Gia Lập, đem mặt lại bẻ lại đây: " Nói chuyện."

Dương Gia Lập bị hắn ép hỏi đến không kiên nhẫn, cất cao thanh âm: "Đm, hỏi hỏi hỏi, anh có phiền hay không, liên quan quoái gì đến anh. Tôi này bị ai đánh? Chính là vị họ Nhiếp cẩu vừa rồi thân mật đi chung ô tản bộ với anh đấy.!"

Diệp Đình thu hồi tay: "Hắn vì sao đánh cậu."

"Bởi vì hắn cảm thấy tôi dĩ hạ phạm thượng, không xứng cùng hắn dung chung phòng nghỉ, còn dám trước mặt mọi người chống đối hắn, cho nên trước mặt mọi người đánh tôi, nói là giáo huấn, hiểu chưa."

Diệp Đình nghe Dương Gia Lập trong giọng nói hỏa khí cùng ẩn ẩn không cam lòng, nhẹ cong câu khóe môi: "Ngữ khí như vậy, cảm thấy chính mình ủy khuất?"

Dương Gia Lập quay đầu đi, trầm mặc.

Diệp Đình nhìn bộ dáng này của cậu, bỗng nhiên cười một tiếng: "Cậu cảm thấy ủy khuất cái gì."

Hắn hai chân giao điệp, nhắm hai mắt dựa vào ghế da thật dựa lưng, mặt ẩn ở bóng tối, xem không rõ lắm sắc mặt, chỉ là ngữ khí nghe gắp chút lạnh lẽo, như là cười nhạo: "Đây là hiện thực xã hội, quy tắc rõ ràng. Cậu không chứng minh được thân phận, địa vị, quyền thế, tính cách nóng nảy bốc đồng, cậu cho rằng chính mình là ai, cho rằng chính mình phía sau còn có người cho cậu chống lưng sao?"

Lời này vừa ra, Dương Gia Lập sắc mặt lập tức cương một chút.

Hơn nửa ngày, cậu biểu tình mới hoãn lại đây, như là chẳng hề để ý hừ một tiếng: "Không cần nhắc, tôi vốn dĩ biết không có người chống lưng."

Nói xong câu này, cậu quay người qua, để lại cái ót cho Diệp Đình, lâm vào thật lâu trầm mặc.

Diệp Đình nhìn cậu ủ dột, giữa mày vừa nhíu. Xe chạy đến da cửa biệt thự.

Dừng lại xe, Dương Gia Lập không màng bên ngoài đại tuyết, kéo ra cửa xe đi xuống. Diệp Đình không nhúc nhích, xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn Dương Gia Lập thân mình thon gầy hơi run run vào biệt thự.

Chờ cửa biệt thự bị Dương Gia Lập phanh mà đóng lại, hắn mới thu hồi ánh mắt.

Từ trong túi quần tây lấy ra danh thiếp Nhiếp Duẫn trộm nhét vào, hắn nhìn hai chữ mạnh mẽ hữu lực Nhiếp Duẫn, hơn nửa ngày, bỗng nhiên cười một chút, chỉ là trogn mắt lại không chứa ý cười, đáy mắt băng hàn.

Hắn đem danh thiếp nắm chặt ở lòng bàn tay, nắm tay niết đến càng ngày càng gấp, thẳng đến mu bàn tay gân xanh đều khủng bố mà bạo ra tới, thình thịch thẳng nhảy.

Tài xế ở phía trước tiểu tâm mà nhắc nhở: "Diệp tổng, nên xuống xe."

Diệp Đình lúc này mới hít sâu một hơi, gật gật đầu, không nhanh không chậm mà từ trong túi móc di động ra.

Điện thoại có người tiếp, Diệp Đình nhìn danh thiếp bị hắn niết đến rách, đối với điện thoại nói: "Ngươi tìm người, giúp ta làm một chuyện."

......

Bóng đêm dần dần thâm.

Diệp Đình giấc ngủ nông, nửa đêm, âm thanh rất nhỏ tiếng đánh thức hắn.

Hắn chậm rãi mở mắt ra, chống thân mình ngồi dậy, nâng lên mí mắt hướng đồng hồ treo tường, bốn giờ sáng.

Hắn nhíu nhíu mày, mang dép lê, phóng nhẹ bước chân đi ra phòng ngủ, đến lầu hai đi xuống.

Dương Gia Lập cái người luôn luôn tham ngủ như vậy, lúc này cư nhiên bốn giờ sáng còn chưa ngủ.

Cậu cũng không bật đèn, liền như vậy ngồi trong phòng khách tối om, trầm mặc cho A Phúc thêm nước và thức ăn, sau đó ngơ ngác mà ngồi ở trên sô pha, đầu cúi xuống, hơn nửa ngày cũng không thấy cậu động một chút, giống tòa điêu khắc.

Diệp Đình nhìn dáng vẻ này của cậu, trong lòng vừa đau vừa nhói.

Hắn không sợ Dương Gia Lập cùng cậu chơi giang chơi hoành, tinh lực quá thừa nhảy nhót lung tung, hắn kiến thức đến quá nhiều.

Nhưng mà đêm khuya như vậy, Dương Gia Lập ôm gối, lẻ loi ngồi ở trong phòng khách to rộng, làm hắn hô hấp đột nhiên cứng lại, trái tim như bị áp lực vô hình nắm lấy.

Hắn duỗi ra tay, ấn chốt mở trên tường, đèn sáng.

Dương Gia Lập bị phòng khách đột nhiên sáng lên cả kinh ngẩng đầu, nhìn thấy Diệp Đình đứng cầu thang, nhìn vài giây, lại rũ xuống mí mắt, đem ôm gối ném ở một bên, yên lặng mà nâng chân hướng chính mình phòng đi.

Diệp Đình gọi cậu lại: "Đứng lại."

Dương Gia Lập nghe được Diệp Đình thanh âm, không những không đứng lại, ngược lại đi nhanh hơn.

Diệp Đình đi xuống lầu, đem Dương Gia Lập đang chuẩn bị bắt lấy tay nắm cửa, nắm chặt hắn cổ áo liền đem cậu ấn ở trên tường: "Hơn nửa đêm, vì cái gì không ngủ được."

Dương Gia Lập đẩy ra: "Không liên quan đến anh."

"Đêm khuya không ngủ được, lại ngồi lù lù ở phòng tối, có khác nào bị bệnh," Diệp Đình để sát vào Dương Gia Lập mặt, "Cậu bán thảm cho tôi xem sao."

Dương Gia Lập thân mình cứng đờ.

Cậu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào mắt Diệp Đình, sau một lúc lâu, hung hăng mà phi một tiếng.

Diệp Đình nhìn phản ứng này của cậu, không giận mà cười: "Quả nhiên là bởi vì một cái tát kia, ủy khuất vậy sao."

Hắn bóp tay Dương Gia Lập, đem Dương Gia Lập đang ra sức giãy giụa ấn đến càng kín mít, như là đột nhiên nghĩ tới cái gì làm hắn cực để ý chuyện này, nhìn chằm chằm khẩn Dương Gia Lập, hỏi: "Tôi hỏi cậu, ngày hôm nay bị người khác bắt nạt không ai giúp đỡ, chỉ có thể ủy khuất một mình. Cậu có hay không một chút hối hận?"

"Tôi hối hận cái gì.?"

"Hối hận năm đó chia tay," Diệp Đình tăng thêm trên tay lực đạo, "Cậu cũng biết rõ, nếu chúng ta còn ở bên nhau. Như vậy, Nhiếp Duẫn dám can đảm chạm vào một đầu ngón tay cậu sao, nếu hắn dám tôi sẽ làm hắn nếm đau đớn gấp mười lần, bắt hắn trả giá gấp trăm lần rồi hướng cậu xin lỗi, làm cậu hết giận."

Dương Gia Lập cười lạnh một tiếng, tiếp theo cậu nói: "Nhưng chúng ta chia tay rồi, anh sẽ không đứng về phê tôi, ngược còn rất vui đứng ở một bên nhìn tôi bị chê cười, xem tôi khi không có anh chật vật thế nào, đúng không?."

Diệp Đình không nói chuyện, chỉ là tươi cười hơi hơi gia tăng.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt thoáng hồng còn vết thương của Dương Gia Lập, lửa nóng hơi thở phun ở Dương Gia Lập bên tai.

Hắn ngữ khí phức tạp không rõ, nhẹ giọng nói: "Bảo bối, nghe lời, trả lời tôi, em có hối hận không?."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top