Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25 bệnh triệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 25 bệnh triệu

Dương Gia Lập một mình đi vào hạc sơn mộ viên.

Trời còn chưa sáng hẳn, mông lung sương mù chưa tản ra, toàn bộ mộ viên yên tĩnh túc mục.

Dương Gia Lập thân hình thon gầy ở trong sương sớm đi qua, quen cửa quen nẻo mà đi đến một đạo mộ bia phía trước.

Phần mộ vô cùng đơn giản, phía trên có bức ảnh, là một nữ nhân tóc ngắn cười thật ấm áp.

Dương Gia Lập nhìn bức ảnh thật lâu thật lâu, nói cái gì cũng chưa nói, từ trong túi móc ra một cái khăn, an an tĩnh tĩnh mà lau khởi mộ bia.

Đem mộ bia tro bụi đều lau sạch, Dương Gia Lập dựa vào mộ bia ngồi xuống.

Hắn ngửa đầu, híp mắt nhìn bầu trời mờ mờ ánh sáng, dùng thanh âm thực nhẹ kêu một tiếng: "Mẹ."

Dương Gia Lập đầu nhẹ nhàng tựa vào mộ bia, thanh âm mỏng manh đến giống như cùng ai nói thân mật nói: "Gần đây con không tốt lắm, khả năng lại muốn uống thuốc đi. Nhưng mà người cũng đừng lo lắng, con của người không yếu đuối thế đâu. Cũng chỉ có chuyện như vậy, mãi giờ con cứ kể mãi, lần này cũng không có gì, từ từ sẽ tốt, thật sự."

Cậu tạm dừng trong chốc lát, tiếp theo nói: "Con gần đây hay nằm mơ, mơ thấy lúc con mở cửa ra, mẹ liền đang đứng ở đó ngắm hoàng hôn trong phòng bếp. Vẫn là tạp dề ca rô, trên mặt nở nục cười, trán còn dính vài sợi tóc. Mẹ một bên vội vàng nấu sủi cảo, một bên ninh mày, trách con sao lại trở về muộn như vậy, bảo con mau chóng tới ăn cơm chiều. Trong nhà đều là mùi thơm sủi cảo, đặc biệt ấm áp."

"Chính là mỗi lần, con còn chưa tới kịp nếm thử sủi cảo, mộng liền tỉnh."

"Tỉnh lại về sau con mới nhớ tới, con làm gì có nhà để về, sớm đã không còn mẹ."

Dương Gia Lập ngẩng đầu nhìn trời dần dần sáng, hốc mắt có chút phiếm hồng: "Mẹ, con sắp không nhớ rõ sủi cảo mẹ làm vốn là mùi vị như thế nào rồi."

"Con cũng...... Con cũng sắp quên có người vì con mà đau lòng, là cảm giác gì rồi."

Dương Gia Lập hít hít cái mũi, nói: "Còn có chuyện nhỏ này, mẹ cũng đừng trách con nha. Chính là người bạn trai mấy năm trước mẹ sống chết không cho chúng ta ở bên nhau, anh ấy hiện tại trở về rồi. Nhưng mà, không phải nối lại tình cũ với con, anh ấy hiện tại chán ghét, nghĩ mọi cách để nhục nhã con, hiện tại lại buộc con làm bạn giường."

"Anh ấy giờ quyền thế thông thiên, con lại có biện pháp nào đâu. Mẹ, đừng mắng con, con cũng coi như vì nghĩa quên mình. Dù sao là một cái tiện mệnh, cũng không ai sẽ đau lòng, anh ấy cũng hết tình cảm với con rồi, con không sợ."

Dương Gia Lập dựa vào mộ bia, lầm bầm lầu bầu tới giữa trưa.

Từ mộ viên đi ra, sắc mặt trắng bạch.

Tài xế tới đón cậu vừa nhìn tới một cái, sợ tới mức run run: "Mặt mũi trắng bạch như vậy từ mộ địa đi ra, ban ngày ban mặt hù chết người đó," hắn thanh thanh giọng nói, lại hỏi, "Tiểu tử, cậu rốt cuộc đi nơi nào.?"

Dương Gia Lập dại ra mà nhìn ngoài cửa sổ, nói: "Đi...... bệnh viện."

Tài xế chở cậu tới bệnh viện.

Dương Gia Lập tay không vào bệnh viện, lúc đi ra, trong tay là một túi thuốc.

Trong túi phần lớn là điều trị tì vị cùng thuốc mỡ trị thương bên ngoài.

Dương Gia Lập lặng lẽ đi đến góc không ai có thể thấy, từ túi lấy ra một cái bình thuốc nhỏ, vặn nắp bình dược nhìn nhìn bên trong những viên thuốc màu trắng đắng ngắt tản ra mùi tanh cay, sau đó trộm xé bỏ nhãn, đem dược bình nhét vào trong quần áo.

Từ góc đi tới, cậu vẻ mặt bình tĩnh, lại tìm một quán sủi cảo gần đó ăn cơm.

Cậu gắp miếng sủi cảo nhân bầu, đang định cho vào miệng, lỗ tai đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện đối diện.

Đối diện ngồi một nhà ba người, quần áo đều rất mộc mạc, gia cảnh không tốt lắm, nhưng bọn họ trên mặt tươi cười lại thật đánh thật xán lạn cùng hạnh phúc, tựa như ánh dương ngày đông, ấm đến thấm cốt.

Trong ngực người phụ nữ ôm một bé trai, đang dạy cậu nhóc bài hát thiếu nhi. Âm thanh non nớt của trẻ con xướng lên: "Ba thương con vì con giống mẹ, mẹ thương con vì con giống ba, cả nhà ta cùng yêu thương nhau,..."(lời bài hát đã được thay thế vì cũng tựa tựa hát về mẹ)

Mẹ nhóc dùng sức vỗ tay: "Đông Đông giỏi quá, tới, mẹ thưởng cho con một cái sủi cảo nhé, a ——"

Cậu nhóc há to miệng. Người chồng ngồi đối diện nhìn vợ con, làm bộ nghiêm túc mà lắc lắc đầu, uống ngụm canh, lẩm bẩm: "Lão bà ngốc".

Dương Gia Lập bất tri bất giác xem đến mê mẩn.

Cậu nhóc ăn xong sủi cảo, bỗng chú ý tới Dương Gia Lập bên này, quơ quơ bả vai mẹ nhóc, nói: "Mẹ, Anh trai khóc nhè."

Dương Gia Lập lúc này mới bừng tỉnh lại đây, vội vàng lau đôi mắt, cười nói: "Nhóc con, anh không khóc, anh là nam tử hán, nam tử hán sẽ không khóc."

Từ quán sủi cảo ra, Dương Gia Lập tựa hồ càng ủ dột.

Cậu nhìn nhìn đồng hồ, còn có ba giờ.

Lại vào một nhà rạp chiếu phim gần nhất, tìm xem bộ phim kinh dị không được đánh giá cao. Phim chiếu một tiếng rưỡi, cả rạp rộng lớn dư lại một mình Dương Gia Lập.

Dương Gia Lập mắt nhìn chung quanh, xác nhận không có ai, nhẹ nhàng thở ra.

Cậu nhìn trên màn ảnh không biết diễn biến phim đến đâu rồi, làm càn mà cười.

Cười một lát, nước mắt bỗng nhiên hạt lớn hạt nhỏ thi nhau rớt xuống.

Bộ phim kết thúc, nhân viên trong rạp tiến vào dọn dẹp. Phát hiện Dương Gia Lập còn chưa đi, liền ngồi xuống ở một góc phòng, Dương Gia Lập ngồi trong bóng tối, dùng mu bàn tay che lại đôi mắt, bả vai sụp xuống, giống như một đứa nhỏ, ẩn ẩn âm thanh nức nở.

Hai dì dọn dẹp liếc nhau, trong đó một người đi đến bên người Dương Gia Lập, lấy ra trong túi khăn giấy đưa cho cậu.

Dương Gia Lập cảm xúc phát tiết hơn phân nửa, ra khỏi rạp, sắc mặt bình tĩnh rất nhiều.

Cậu đi ra rạp chiếu phim, nhìn bầu trời bay lả tả tuyết, gọi điện cho Diệp Đình.

Điện thoại cắt đứt không lâu, một chiếc Bentley liền ngừng ở trước mặt hắn.

Dương Gia Lập mặt vô biểu tình mà lên xe.

Tài xế đem cậu đưa đến biệt thự Diệp Đình, Diệp Đình đang ngồi thoải mái trên ghế, một thân quần áo màu xám ở nhà, giản lược lại có phong phạm. Hắn mang mắt kính, một tay bưng cà phê, một tay cầm báo.

Dương Gia Lập yên lặng đi đến trước mặt hắn.

Diệp Đình ánh mắt ngưng trên mặt tờ báo, nhấp ngụm cà phê, nói: "Còn tính đúng giờ."

Hắn buông ly cà phê, ngẩng đầu, nhìn đến túi trong tay Dương Gia Lập, lại hỏi: "Vừa rồi đi bệnh viện? Nơi nào không thoải mái, mua thuốc gì?."

"Thuốc dạ dày và thuốc mỡ."

Diệp Đình triều cậu vươn tay: "Lấy lại đây."

Dương Gia Lập bình tĩnh mà đem túi giao cho hắn.

Diệp Đình kiểm tra rồi một lần, xác thật chỉ là bao con nhộng và thuốc mỡ bình thường, cũng liền không nhiều lời.

Đem túi trả lại Dương Gia Lập, hắn lại từ trên bàn trà cầm lấy thẻ ngân hàng 500 vạn, đưa tới Dương Gia Lập trước mặt.

Dương Gia Lập lần này không lại tranh cãi, thu vào túi quần, nói: "Nếu anh thật muốn bao dưỡng tôi, tốt nhất cùng Tiểu Hạ nói một tiếng, tôi không muốn làm tiểu tam."

"Yên tâm," Diệp Đình cười khẽ, "Cậu tuyệt đối không phải là tiểu tam."

Dương Gia Lập không nói nữa, nhấc chân hướng phòng đi.

Cậu mới vừa đi vài bước, Diệp Đình liền chuyển qua ghế dựa tới gọi lại: "Đứng lại."

Dương Gia Lập ngừng bước chân.

Diệp Đình nhìn bóng dáng thon gầy: "Trước đó là nấu cơm, cho nên cậu ngủ dưới lầu. Hiện tại ...... cậu là bạn giường, yêu cầu thực hiện nghĩa vụ, không cần tôi nhắc nhở đi."

Dương Gia Lập quay đầu nhìn Diệp Đình liếc mắt một cái, đôi mắt giống hai luồng tro tàn.

Cậu yên lặng mà xoay phương hướng, lên lầu đi phòng ngủ Diệp Đình.

Chờ Dương Gia Lập lên lầu, Diệp Đình một người ngồi ở phòng khách, như thế nào đều xem không vào tờ báo trong tay.

Hắn ở ban công hút thuốc, lại vào phòng tập thể thao tàn nhẫn đánh quyền, chờ tới 8 giờ, mới đến phòng tắm tắm rửa một cái, khoác áo tắm dài vào phòng ngủ.

Đi vào phòng ngủ, chỉ thấy Dương Gia Lập tựa như một con cá chết nằm ở trên giường, đắp chăn, cũng không động tĩnh, trợn tròn mắt như có như không nhìn trần nhà.

Diệp Đình đi đến mép giường.

Hắn nhìn Dương Gia Lập, ngữ khí chợt lạnh: "Như thế nào, hiện tại là cho tôi xem, biết cậu không tình nguyện sao."

Dương Gia Lập khô cằn mà trả lời: "Không có."

"Vậy đừng bày ra bộ dạng đáng thương," Diệp Đình nói, "Hiện tại không thể so trước kia, tôi không dễ dàng như vậy mềm lòng."

Dương Gia Lập nhàn nhạt mà nói: "Đã biết."

Diệp Đình xem hắn phản ứng, rõ ràng thực nghe lời, nhưng hắn trong lòng oa táo khí cùng chua xót lại đột nhiên càng mãnh liệt.

Hắn híp híp mắt, xốc chăn lên, cởi chính mình áo tắm dài.

Hắn trên cao nhìn xuống mà nhìn thân thể Dương Gia Lập, không chấp nhận từ chối mà nói: "Đem chân mở ra."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top