Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36 Trong bóng đêm quay đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 36 Trong bóng đêm quay đầu

Dương Gia Lập giống như không nghe thấy thanh âm.

Cậu có thể cảm nhận được còn có rất nhiều ánh đèn flash chói mắt, nhưng những âm thanh ầm ĩ ấy phảng phất đột nhiên từ trong đầu biến mất, chỉ còn lại tiếng rất nhỏ vù vù.

Cũng không lại phản kháng, liền đứng tại chỗ, biểu tình chết lặng, tùy ý bọn họ chụp.

Tựa như tội nhân bị đổ oan đứng chịu thảo phạt, rốt cuộc vô lực chống cự, nhận tội đền tội.

Nhóm phóng viên nhà báo cả ra sức mà phóng to ống kính, dồn dập ấn nút.

Chờ bọn họ rốt cuộc chụp đủ mới thu hồi thiết bị, giả mô giả dạng mà an ủi Dương Gia Lập vài câu, mỹ mãn mà ngồi xe rời đi.

Có nữ phóng viên rời đi trước, trong lòng có chút cảm thông, móc ra tờ giấy khăn đưa cho Dương Gia Lập xoa xoa trên mặt nước mắt, trứng dịch cùng vết máu.

Nàng thở dài, vỗ vỗ bả vai Dương Gia Lập: "Đừng khóc."

Dương Gia Lập một chút phản ứng đều không có, giống một bức tượng.

Nữ phóng viên khuyên giải an ủi nói: "Được rồi được rồi, cậu biết sai là được rồi, về sau không cần lại đánh người, biết sai liền sửa, mọi người sẽ tha thứ cho cậu, biết không...... Tới, lau khô nước mắt."

Đem một bao khăn giấy nhét vào túi trung Dương Gia Lập, nàng đi theo đoàn đội rời đi.

Dương Gia Lập tại chỗ đứng yên thật lâu thật lâu.

Chờ đến người chung quanh đều đi gần hết, chỉ còn lại có lại vài kẻ cố nán lại chụp thêm, cậu chậm rãi ngẩng đầu, hốc mắt huyết hồng, ánh mắt không có điểm tựa, không có nửa điểm sống.

Hắn nhìn đầy đất toái bánh, chậm rãi quỳ xuống thân mình.

Run rẩy đem túi mở ra, đem trên mặt đất toái bánh từng khối từng khối mà nhặt lên tới, thật cẩn thận mà bỏ vào trong túi.

Một lần nữa đem túi quấn chặt trong lòng ngực, cậu xoay người đi hướng mộ viên.

Dự báo thời tiết nói hôm nay có tuyết rơi lớn, bầu trời đầy mây tụ lại. Rõ ràng là ban ngày, lại tối tăm đến như là gần đêm.

Dương Gia Lập bước đi lặng lẽ, một số phóng viên vẫn đang tươi cười tự sướng bên cạnh quay phim. Có người kéo kéo quần áo cậu, nói: "Ngươi đứng lại, cùng chúng ta chụp vài kiểu đi, mọi người đều chờ xem đây."

Có người cản đường cậu : "Ngươi trước đừng đi, phòng phát sóng trực tiếp Vương Dương fans đang đợi ngươi xin lỗi. Như vậy đi, ngươi xem màn ảnh, nghiêm túc địa đạo lời xin lỗi, ta giúp ngươi phát sóng trực tiếp đi ra ngoài. Ngươi còn đứng đấy, nhanh lên a!"

Dương Gia Lập vô thần mà nhìn hắn một cái, nhanh hơn bước chân.

Mấy người kia còn dai dẳng theo vào, cụ ông phụ trách trông coi mộ viên mới vừa cơm nước xong, xỉa răng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy mấy con người ầm ĩ huyên náo này, đôi mắt trừng, lấy ra chổi lông gà thủ chạy ra: "Làm cái gì thế hả?!"

"Chúng ta...... Chụp......" Mấy người hai mặt nhìn nhau.

Cụ ông nhìn camera trong tay bọn họ, mắng: "Nơi này là mộ phần ông bà, mẹ cha các ngươi hay sao? Cút đi!"

Mấy người kia không phục, bất mãn muốn lẻn vào trong.

Cụ ông giơ lên chổi lông gà: "Cút đi, lăn!"

Rốt cuộc đem mấy tên này đuổi đi, cụ ông sách một tiếng, quay lại mộ viên.

Hắn nâng lên mí mắt vừa thấy, Dương Gia Lập thân ảnh thon gầy dần dần đi xa.

Hắn vừa định kêu một tiếng, cả người bỗng nhiên đông lạnh một run run.

Đại gia bọc bọc quần áo, híp mắt nhìn bầu trời, đánh giá trời muốn đổ tuyết lớn, vội toản trở về căn nhà nhỏ ấm áp.

Dương Gia Lập từng bước một hướng mộ viên đi.

Đi đến một nửa, cậu bỗng nhiên dừng lại bước chân.

Giống như nghe thấy có ai đang kêu tên cậu, giọng nói ẩn chứa lo lắng khiến cậu dừng lại, chầm chậm

quay đầu nhìn bong tối phía sau, đột nhiên một giọt nước mắt chảy xuống từ đôi mắt ửng đỏ, môi hơi hơi giật giật, như muốn nói cái gì đó mà chưa nghĩ ra.

Cúi đầu, cậu hai mắt chết lặng, chậm rãi đi vào mộ viên tối tăm, cả người rốt cuộc hoàn toàn đi vào trong bóng tối.

Diệp Đình đi ra sân bay thời điểm, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống. May mà có trợ lý ở bên cạnh đỡ hắn.

Sắc mặt của hắn một mảnh trắng bệch, trong ánh mắt là vẻ hoảng sợ trước nay chưa từng có.

Qua điện thoại, giọng của người kiểm nghiệm thuốc tựa hồ còn lượn lờ ở bên tai: "Diệp tổng, sau khi kiểm tra mẫu thuốc ngài gửi tới đây, chúng tôi nhận định đây là ức chế tái hấp thu 5- thưởng sắc án, dược phẩm tên là axit clohidric Floxetine hydrochloride Prozac....."

"Fluoxetine là một loại thuốc chống trầm cảm được gọi là SSRI (chất ức chế tái hấp thu chọn lọc serotonin...."

"....Nó thường được sử dụng để điều trị , và đôi khi cũng có thể là và ...."

Diệp Đình nghiêng ngả lảo đảo mà ngồi trên xe.

Xe xuất phát, trong đầu hắn vẫn là một mảnh hỗn loạn.

Hắn nghĩ vị kiểm định này nhất định ở nói dối, hắn nhất định nghĩ sai rồi.

Dương Dương trước nay dương quang nhiệt huyết, đụng tới chuyện gì đều hai mắt tỏa ánh sáng, cợt nhả tinh lực vô hạn, cậu có thể buồn bực, ngẫu nhiên cũng có thể không vui, nhưng sao có thể sẽ có......

Đột nhiên nghĩ đến gần đoạn thời gian Dương Gia Lập cô đơn tối tăm bộ dáng cùng cặp mắt kia ảm đạm.

Diệp Đình sửng sốt.

Có một cổ kịch liệt cảm xúc ở trong thân thể lên men, nổ tung, làm hắn suýt nữa không thể hô hấp.

Trợ lý ngồi ở Diệp Đình bên người, nói chuyện điện thoại xong, nói: "Diệp tổng, tra được, Dương tiên sinh đi hạc sơn mộ viên."

Diệp Đình ngón tay phát run, thanh âm cũng ở run: "Mau, mau......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top