Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 52 Truy bắt lần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dương Gia Lập không bật đèn.

Trong phòng một mảnh đen nhánh, cậu bằng cảm giác sờ đến then cửa.

Lặng lẽ mở cửa, hàng hiên một chút thanh âm đều không có, mọi nơi an tĩnh, chỉ có chân tường hạ khảm an toàn phát ra ánh sáng mỏng manh.

Cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi đến hàng hiên, dừng một chút.

Quay đầu hướng tới cửa phòng Diệp Đình nhìn thoáng qua.

Diệp Đình cửa phòng đóng chặt, một chút thanh âm cũng nghe không đến.

Dương Gia Lập không yên tâm, dịch gần vài bước, cẩn thận mà liếc mắt nhìn vào cửa trước một cái.

Kẹt cửa không tiết ra nửa điểm ánh sáng, đen kịt một mảnh, phỏng chừng Diệp Đình đã tắt đèn ngủ.

Cậu không tiếng động mà nhẹ nhàng thở ra, kiên định không ít.

Hướng tới Diệp Đình cửa phòng giơ giơ nắm tay, Dương Gia Lập thầm mắng một câu: "Biến thái! Chó điên!"

Dương Gia Lập biết Diệp Đình giấc ngủ nông, thế là lúc xuống lầu , cũng không dám làm càn bước mạnh, tựa như kẻ mới tập đi, tay bắt lấy lan can, một chân — chỉ chân thật cẩn thận mà đạp ở bậc thang, nửa điểm thanh âm cũng không dám ra.

Lầu 4, lầu 3, lầu hai......

Dương Gia Lập cảm giác được trái tim ở ngực kịch liệt mà nhảy.

Chỉ cần ra khỏi tòa nhà này, cậu là có thể tự do bước chân chạy.

Chỉ cần lại chạy ra tiểu khu ngồi trên xe tiếp ứng, Diệp Đình cút đi.

Càng tới gần lối ra tiểu khu, Dương Gia Lập liền cảm thấy tim đập đến càng nhanh, như muốn phá lồng ngực mà ra, tựa như thuốc kích thích, kích thích đến hắn hai mắt sáng ngời có quang, toàn thân cơ bắp căng chặt, máu tươi sôi trào.

Vòng qua lầu hai thang lầu khúc cong, Dương Gia Lập giương mắt đã có thể nhìn đến ánh sáng nơi cổng khu.

Cậu dùng sức ngừng thở, nhanh hơn bước chân.

Ngay lúc cậu mới vừa đạp chân xuống thang lầu thời điểm, hiên nhà yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên bật lửa lạch cạch ấn xuống thanh âm.

Trong đêm tối sáng lên một thốc ngọn lửa, châm đỏ nho nhỏ tàn thuốc.

Hàng hiên đèn bị bang mà mở ra, bốn phía nháy mắt sáng trưng, Dương Gia Lập hô hấp cứng lại, theo bản năng che khuất đôi mắt.

Diệp Đình ngón tay kẹp điếu thuốc, dựa vào lâu khẩu vách tường bên, trên người còn mặc áo sơmi đen cùng quần tây ban ngày, mặt mày khắc sâu rõ ràng, đôi mắt thâm trầm.

Hắn run run yên, thở dài một tiếng, sâu kín nói: "Bảo bảo, muộn như vậy, chuẩn bị đi nơi nào?."

Dương Gia Lập cả người dùng sức mà run lên một chút.

Cậu khiếp sợ mà nhìn Diệp Đình, yết hầu như bị lấp kín, lời nói đều nói không nên lời.

Sắc mặt của cậu kịch liệt mà trắng, trán đổ mồ hôi, sợ tới mức đôi mắt đều đã quên chớp.

Diệp Đình hút điếu thuốc, hướng cậu cười cười, vẫy tay: "Ngoan ngoãn lại đây."

Dương Gia Lập cái gì cũng chưa nói, hoảng loạn, đột nhiên xoay người liền hướng ngược lại bỏ chạy.

Rốt cuộc không rảnh lo có tiếng ai gọi cậu hay không, Dương Gia Lập ba bước cũng làm hai bước co giò mà chạy.

Tình thế cấp bách, xuyên qua mấy tầng lầu, chạy một mạch lối thoát hiểm, thẳng đến cánh cửa thoát hiểm đóng bụi.

Cậu kéo ra cửa sắt, nhất định phải chạy thoát!

Phía sau tiếng bước chân truy đến càng ngày càng gấp, Dương Gia Lập cắn răng lao tới, trái tim bang bang loạn nhảy.

Diệp Đình ở phía sau kêu: "Dương Dương, đứng lại!"

Dương Gia Lập vội đến muốn khóc, chạy bán sống bán chết lao đi, bỗng hẫng chân một cái, cả kinh hô một tiếng, cả người lăn từ trên xuống, dính lên một tảng lớn tro bụi.

Tầm mắt ngắn ngủi mà mơ hồ trong chốc lát, trên trán có mùi máu tươi.

Dương Gia Lập ôm chân ăn đau nhẹ giọng kêu thảm một tiếng, mồ hôi lạnh đầm đìa, mặt mũi nhăn nhó.

Đau, đau đến nước mắt đều chảy......

Phía sau tiếng bước chân càng ép càng gần, Dương Gia Lập trong lòng càng thêm vội vàng.

Cưỡng chế cơn đau trên đùi, tựa như bỏ mạng té ngã lộn nhào siêu siêu vẹo vẹo đến cổng.

Ngoài cổng một mảnh đen nhánh, cửa đang đóng chặt.

Dương Gia Lập bất chấp, dùng hết sức lực mà tay không đập cửa, muốn đem cửa sắt bẻ ra.

Hết sức bình sinh mà dùng tới, lại thêm nỗi sợ trong lòng, cậu giống như bị dồn tới bước đường cùng, điên cuồng mà đập cửa trong tuyệt vọng.

Dưới sức ép vào cánh cửa, cuối cùng cũng có chút hi vọng, cửa hé mở.

Dương Gia Lập khẽ cắn môi, nghiêng người định lách qua.

Phanh một tiếng, cửa mở.

Bên ngoài là ba người bảo tiêu tây trang giày da.

Ba người biểu tình như một, không cảm xúc mà kêu một tiếng: "Dương tiên sinh, buổi tối hảo."

Dương Gia Lập thân thể cứng đờ, cả người giống bị rút đi hồn phách, tất cả đều như mất đi sự sống.

Diệp Đình dừng bước chân, đứng ở cách đó không xa trên hàng hiên nhìn cậu.

Dương Gia Lập đầu óc nóng lên, muốn đẩy ra bảo tiêu, nhưng hai tay khó địch sáu quyền, bảo tiêu thực mau đem cậu chắn ở bên trong.

Dương Gia Lập khóc, bắt lấy tay áo bảo tiêu: "Đại ca, anh thả tôi đi đi, tôi cầu xin anh đấy, đại ca!"

Bảo tiêu cúi đầu nói: "Thực xin lỗi."

Dương Gia Lập cơ hồ muốn quỳ xuống, cậu điên cuồng lôi kéo bảo tiêu tay, một bên muốn chạy trốn một bên cầu xin: "Đại ca, đại ca tôi cầu xin anh, anh cứu giúp tôi đi, tôi cầu xin!"

Bảo tiêu thở dài, vài người dùng lực bắt ép tay chân Dương Gia Lập.

Dương Gia Lập bị bắt trụ, tiếng khóc mang theo tuyệt vọng.

Diệp Đình xa xa mà nhìn cậu, chỉ cảm thấy như có cây châm sinh sôi trát tiến trong lòng, huyết lưu không ngừng.

Bảo tiêu che che tai nghe, ngẩng đầu đối Diệp Đình nói: "Diệp tổng, bên kia làm sao bây giờ?."

Diệp Đình thanh âm u lãnh mà phân phó: "Báo lại bảo an bên kia, hiện tại có thể hành động thu võng."

"Cậu ấy......"

Diệp Đình nhìn thoáng qua người đang bị bảo tiêu bắt lại, giống tiểu hài nhi chơi xấu khóc hống đá chân.

Hắn đột nhiên nhắm chặt đôi mắt, chua xót cùng đau lòng, cùng với đủ loại phức tạp khôn kể cảm xúc, giống điện lưu tập kích hắn toàn thân, kích thích đến hắn thiếu chút nữa không đứng vững, kẹp yên ngón tay kịch liệt mà run rẩy.

Dùng sức mà trừu điếu thuốc.

Diệp Đình hồng mắt, thanh âm khàn khàn mà nói: "Mang về nhà."







spoil: giờ chưa chạy được nhưng tác giả đã đào hố rồi, lần này không chạy thoát thì lần khác chạy thoát thôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top