Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 54 Chàng trai kỳ quái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 54 Chàng trai kỳ quái

Dương Gia Lập nghẹn lời nói ở trong cổ họng.

Sau một lúc lâu, cậu nhắm mắt lại, âm thanh nồng đậm chua xót cùng suy sụp: "Anh có thể hay không thả tôi đi?."

Diệp Đình không trả lời, trầm mặc từ trong ngăn tủ lấy ra hòm thuốc, cồn i-ốt, băng keo cá nhân, động tác nhẹ nhàng thay Dương Gia Lập xử lý vết thương cậu từ thang lầu thượng lăn xuống.

Cồn i-ốt lạnh lạnh bôi lên làn da đang bị thương, Dương Gia Lập bị kích đến rùng mình nhẹ.

Diệp Đình tức khắc khẩn trương, đem chân cậu đặt tại trên đùi chính mình, tinh tế đều đều mà thổi thổi, tiếp tục bôi thuốc.

Chờ hắn bôi thuốc xong, Dương Gia Lập nâng lên mí mắt, khàn khàn hỏi: "...... Anh biết tôi đang nghĩ gì lúc này không?"

Diệp Đình đem thuốc nhét trở lại hòm thuốc.

Hắn ôm Dương Gia Lập qua, ở trên môi cậu hôn nhẹ mấy cái: "Anh không có nhốt em lại."

"Em muốn đi đâu, em chỉ cần nói cho anh biết, anh đưa em đi. Chỉ cần em đi cũng anh là được."

Diệp Đình xoa nhẹ trên mái tóc đen của Dương Gia Lập, "Đừng làm anh sợ được không?, Dương Dương."

Dương Gia Lập ánh mắt ảm đạm nói: "Anh lên kế hoạch từ trước có phải hay không? Từ ngày anh bắt đầu trở về nước, giải tán đoàn đội, hại tôi thiếu nợ, lại bức tôi và anh ở chung. Anh dùng nhiều thủ đoạn, bỏ nhiều tâm sức như vậy, chính là muốn tôi ở bên anh, ngoan ngoãn như một đứa trẻ mặc anh điều khiển, đúng không? "

Diệp Đình đưa ngón tay chạm vào tai Dương Gia Lập, yết hầu khô khốc.

Hắn trong lòng ôm một cổ oán khí, nếu là trước kia, Dương Gia Lập dám tránh thoát khỏi hắn, hắn tuyệt đối sẽ đem người bắt trở về, bỏ ra chút chút thủ đoạn, làm cậu không bao giờ có thể rời đi chính mình.

Nhưng hiện tại, nhìn Dương Gia Lập bộ dáng ảm đạm, lại đang còn trướng ngại bệnh tình.

Diệp Đình có tâm địa sắt đá thế nào cũng không xuống tay cho được.

Hắn ôm Dương Gia Lập trong lòng ngực, ôn thanh nói: "Em không phải đứa trẻ, em là bảo bối của tôi."

Dương Gia Lập trong mắt chứa đầy tơ máu, ánh mắt mơ hồ: "Diệp Đình, chúng ta lúc trước là rõ ràng nói chia tay, ở dưới cây thạch nam đầu tiên. Tôi không quên, anh hẳn là cũng sẽ không quên. Vậy vì cái gì mà hiện tại anh cứ như con chó điên cắn không tha cho tôi? Có ý nghĩa gì đâu?"

"Nguyên nhân chúng ta chia tay hiện tại còn hay không? Trong lòng anh tự rõ."

Dương Gia Lập ngực run lên, lắc nhẹ đầu: "Chúng ta đã chia tay 5 năm, nên quá khứ đều đi qua......"

Diệp Đình vừa nghe lời này, ánh mắt bỗng chốc u sâm lên.

Hắn cong môi sờ sờ Dương Gia Lập sườn mặt, nói: "Anh nói không qua đi, liền vĩnh viễn sẽ không qua đi."

Dương Gia Lập ngẩn ra, lời nói chặn ở hầu khẩu.

Diệp Đình bỏ qua chủ đề này, quay lại vấn đề chính, thấp giọng nói: "Cho nên trả lời anh, em còn chạy hay không chạy?."

Dương Gia Lập xoay qua đầu, vô thanh vô tức.

Cậu là người thật thà, không biết nói dối, nói dối liền lòi ra ngay.

Đối với vấn đề này, câu trả lời đương nhiên là chạy.

Nếu là có cơ hội, cậu nhất định còn giống hôm nay chạy trốn thật xa, xa khỏi tên chó điên này.

Nhưng lời này không thể nói ra, Dương Gia Lập lựa chọn trầm mặc.

Diệp Đình nhìn phản ứng của cậu, ánh mắt thâm thâm.

Hắn bỗng nhiên nói: "Anh có thể thu người không tra cứu chiếc xe mang em bỏ trốn kia."

Dương Gia Lập cả người chấn động, kinh ngạc mà nhìn Diệp Đình.

Diệp Đình cười cười, nhẹ giọng nói: "Bảo bảo, nghe lời, ôm anh."

Dương Gia Lập trầm mặc ở trong lòng rối rắm trong chốc lát, rốt cuộc vẫn là không muốn liên lụy Hải ca cùng người tài xế lái xe, khẽ cắn môi, duỗi ra tay ôm lấy cổ Diệp Đình, tư thế thật sự thân mật.



21/11: Ôi mình bị rụng tóc sắp có thâm niên luôn rồi, uống cũng uống mà tác động bên ngoài cũng làm rồi mà sao tóc vẫn bỏ da đầu mà đi. Ai có kinh nghiệm cho tóc hết rụng và mọc dày chia sẻ cho tui với, chưa chồng con gì mà hói thì buồn lắm lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top