Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 56: Khởi động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Lam mãn nhãn chờ đợi hỏi: "Nếu còn có ý định tìm hộ lý, anh xem, tôi có được không?"

Diệp Đình lạnh lùng mà nói: "Không."

Thiên Lam bả vai suy sụp, biểu tình thất vọng: "Vì sao?"

Dương Gia Lập bị bắt ngồi ở bên người Diệp Đình, hai tay vuốt ve bộ lông mềm mại của A Phúc trên người, mí mắt lại trộm nâng lên, trên người Thiên Lam dạo qua một vòng, chậm dãi suy nghĩ.

Thiên Lam không phục, hướng Diệp Đình mãnh liệt biểu đạt mong muốn của mình.

Diệp Đình không chút do dự từ chối hắn, một chút đều không lưu tình.

Dương Gia Lập nhìn một màn này, đột nhiên mở miệng: "Diệp Đình."

Diệp Đình nghe được Dương Gia Lập thanh âm, sửng sốt.

Dương Gia Lập trở về đã mấy ngày nay luôn chỉ có bộ dáng trầm mặc, biểu tình u uất, nếu hắn không chủ động mở miệng, Dương Gia Lập hẳn là sẽ không chủ động cùng hắn nói dù chỉ một câu.

Diệp Đình thanh âm nhu hoãn: "Làm sao vậy, lạnh?"

Hắn duỗi tay giúp Dương Gia Lập buộc chăt vạt áo.

Dương Gia Lập lắc đầu, liếc nhìn Thiên Lam một cái, nói: "Để cho cậu ấy chăm sóc tôi đi."

Diệp Đình chậm rãi vuốt ve sau cổ cậu một lúc lâu, lại sờ sờ mặt cậu, thở dài: "Nếu em muốn anh có thể tìm người hộ lý chuyên nghiệp nhất, có thể chăm sóc cho em tốt nhất, đáp ứng mọi thứ em muốn, được không? nghe lời."

Dương Gia Lập ngẩng đầu, giọng nói mang vài phần kiên quyết: "Tôi chỉ muốn cậu ấy làm hộ lý."

Diệp Đình trầm mặc, giữa mày hơi hơi nhăn lại.

Hắn đứng lên, nhìn về phía Thiên Lam - kẻ mà đang ra sức cười hở mười cái răng ra lấy lòng kia. Sau đó, bỗng nhiên ra tay xách người cậu, vô tình lạnh lẽo đẩy người ra ngoài, bộ dáng muốn đóng cửa.

Thiên Lam cuống quít bám lấy khung cửa: "Diệp tiên sinh!"

Diệp Đình tay cầm ở tay nắm, ánh mắt lãnh đạm hờ hững: "Còn muốn nói cái gì."

"Dương...... Dương ca đồng ý cho tôi là người chăm sóc anh ấy rồi," Thiên Lam nhỏ giọng bĩu môi lải nhải, "Anh không có quyền từ chối?."

Diệp Đình cười nhạt một tiếng, hít sâu một hơi, nói: "Thứ nhất, cậu là nam, tôi nhìn không thuận mắt. Thứ hai, cậu không có kinh nghiệm, tôi không thể vô tư đem người của mình cho cậu. Thứ ba, cậu lai lịch không rõ, tôi càng không thể để em ấy tiếp xúc cùng cậu được."

Thiên Lam cố níu lấy cơ hội cuối cùng của mình, cãi lại: "Nhưng tôi cùng anh Dương đặc biệt hợp nhau, mới vừa gặp mà như đã quen từ lâu, chúng tôi..."

Diệp Đình ánh mắt lạnh lãnh.

Hắn cong môi cười nói: "Vậy càng không được."

Nói xong, phanh một tiếng đóng cửa lại.

Dương Gia Lập ngồi ở trong phòng, nghe được Diệp Đình đóng cửa, ánh mắt nặng nề ảm đạm, tiếng nói cũng nhiều chút tự giễu cùng cay đắng: "Chuyện của tôi, tôi cũng không có quyền quyết định đúng không."

Diệp Đình nửa quỳ đến trước mặt cậu, tay nhẹ nâng cằm người mình yêu, nghiêm túc mà nói: "Anh chỉ muốn tốt cho em thôi."

"Hiện tại em đang không khỏe, cần phải tĩnh dưỡng nghỉ ngơi. Yên tâm anh sẽ tìm những chuyên gia chuyên nghiệp nhất chăm sóc cho em. Kể cả là hộ lý cũng sẽ là người có kinh nghiệm nhất. Còn cậu ta thì không được. Em nghe lời anh được không."

Dương Gia Lập khóe môi rất nhỏ mà nhếch lên, cười nhạo nói: "Anh nói với tôi nhiều nhất cũng chỉ là hai từ:nghe lời này thôi"

Cậu đứng lên, không nhìn Diệp Đình, lặng lẽ đi vào trong phòng ngủ.

Đêm đó, Diệp Đình đem thuốc đến cho Dương Gia Lập, nhìn cậu ngồi ở trên giường đọc sách, bình tĩnh mà nói: "Uống thuốc."

Dương Gia Lập không để ý đến hắn, lẳng lặng mà lật qua một tờ.

Diệp Đình ngồi xuống bên cạnh cậu, đem ly nước kề đến bên môi: "Mau uống."

Dương Gia Lập bỏ sách xuống, chui vào chăn, sau đó dùng chăn che lại đầu.

Thể hiện sự bất hợp tác.

Diệp Đình híp híp mắt, trầm mặc đem thuốc để sang một bên, trở về thư phòng.

Chờ khi cậu ngủ rồi, Diệp Đình lại vào phòng ngủ, viên thuốc vẫn bất động mà đặt ở chỗ đó, ly nước để lâu, đã lạnh.

Dương Gia Lập chính thức cùng hắn ngầm phản kháng.

Diệp Đình không nói gì, lặng lẽ đi tắm rửa một cái, quấn khăn tắm đi ra, cơ ngực còn đọng vệt nước.

Hắn cởi rớt khăn tắm, xốc chăn lên rồi nằm xuống giường, Dương Gia Lập lập tức đem thân mình xê dịch vào trong một góc, phân khoảng cách với Diệp Đình xa nhất có thể.

Diệp Đình không vui, ôm lấy eo Dương Gia Lập: "Như thế nào, không cho cậu ta làm hộ lý em liền tức giận với anh à?"

Dương Gia Lập dùng sức bỏ tay Diệp Đình ra.

Sức lực của Diệp Đình ba người như Dương Gia Lập cũng khó mà so bì. Cậu cánh tay gầy yếu, mà Diệp Đình lại thường xuyên tập thể hình luyện quyền, to lớn vạm vỡ hơn cậu cả một vòng, hắn dùng một chút lực đã đem cậu cường ngạnh mà ôm vào trong lòng ngực: "Anh không để ý đến việc em bỏ trốn, giờ em lại nổi giận với tôi chỉ vì việc nhỏ nhoi không đáng này sao?"

Dương Gia Lập bị Diệp Đình mạnh mẽ ghìm trong lòng ngực hắn, tránh thoát không được.

Cậu thôi giãy giụa, chỉ dùng một bàn tay chống trước ngực Diệp Đình ngăn ra chút khoảng cách.

Âm thanh lạnh nhạt đáp lại: "Tôi chỉ muốn tự mình quyết định, không thể chọn người tôi vừa ý được à?."

Diệp Đình thở dài: "Bảo bảo, hắn......"

"Tôi không muốn một hộ lý như người máy."

Dương Gia Lập lập tức cắt lời Diệp Đình, làm câu nói phía sau bị chắn ở trong miệng.

Dương Gia Lập nhìn vào đôi mắt đen kịt đối diện, cười khổ nói: "Anh đem tôi nhốt lại, tôi bị nhốt trong cái này lồng sắt này cả ngày, khó khăn lắm mới có được một người bạn, không thể vui vẻ một lát sao."

Diệp Đình nhấp môi không nói, thật sâu mà nhìn Dương Gia Lập.

Hắn yên lặng đem cánh tay cậu kéo lên đỉnh đầu nắm chặt, rồi cúi đầu, dùng sức mà lấp kín đôi môi cậu.

Đây là một nụ hôn cuồng dã.

Dương Gia Lập biết Diệp Đình hiện tại trong lòng không thoải mái.

Diệp Đình nắm chặt Dương Gia Lập, đem cậu đè ở dưới thân, sau một lúc lâu, cuối cùng cũng buông cậu ra: "Quên đi.Tùy theo em."

Dương Gia Lập trái tim trộm đập nhanh hai nhịp.

Diệp Đình nói: "Nhưng phải để anh điều tra qua cậu ta trước, nếu xác định không có vấn đề gì sẽ gọi cậu ta tới đây."

Diệp Đình nhẹ nhàng buông cậu ra, xuống giường một lần nữa lấy thuốc và nước lại: "Hiện tại uống thuốc nào."

Mục đích đã đạt được, Dương Gia Lập không làm khó mà tự cầm lấy viên thuốc, đem nước thuốc cũng ừng ực ừng ực uống hết.

Diệp Đình tắt đèn, đôi mắt lặng im nhìn cậu, Dương Gia Lập không muốn tốn công vô ích, do dự vài giây, nghĩ dù sao ngủ đều là ngủ, cũng liền không câu nệ, nhẹ nằm vào lòng ngực Diệp Đình .

Diệp Đình tựa cằm vào đỉnh đầu cậu, nhẹ giọng nói: "Nếu em cứ mãi luôn nghe lời như này thì tốt rồi."

Dương Gia Lập không đáp lại, trong bóng đêm, đôi mắt cậu mở to âm trầm suy nghĩ.




Ngày gần cuối tháng 7, đã trôi qua nửa năm rồi, mông lung quá


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top