Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: tiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 6: tiếp

Diệp Đình đưa Dương Gia Lập về phòng.

Phòng trọ Dương Gia Lập không gian nhỏ hẹp, Diệp Đình chịu đựng mùi trên người khó chịu, đem quần áo bẩn trên người cậu cởi ra, đến khi Dương Gia Lập toàn thân chỉ còn cái quần lót siêu nhân màu lam, mới đem cậu ném lên giường.

Dương Gia Lập nôn xong mệt mỏi, khí lực hoàn toàn biến mất, mặc kệ Diệp Đình đùa nghịch.

Vừa rồi còn lăn lộn không khác gì con báo nhỏ, hiện giờ lại dính giường nhìn an tĩnh không ít, tóc mềm mại rũ ở trên trán, lông mi buông xuống, hô hấp nhợt nhạt, tựa như chú cừa non vô hại, ngủ đến ngoan cực kỳ.

Thu thập xong Dương Gia Lập, Diệp Đình tây trang cũng cởi xuống dưới. Âu phục cao cấp may riêng bị Dương Gia Lập phun vào, dính dịch, xem như bỏ đi. (đúng người có tiền; truyện méo nào cũng thấy vứt quần áo, có thể đem cho những con đỗ nghèo nghỉ như mình về tái sử dụng)

Diệp Đình lạnh mặt đem quần áo ném vào thùng rác, nhắn cho trợ lý đem tới một bộ mới.

Hắn tìm khăn tắm, ở trong phòng trọ nhỏ Dương Gia Lập tắm rửa đơn giản. Tắm rửa xong ra tới, Dương Gia Lập không biết đã tỉnh khi nào.

Trong mắt còn mang theo mông lung men say, thấy Diệp Đình liền hừ hừ: "Khát nước, muốn uống nước......"

Diệp Đình bảo trì lạnh nhạt: "Chính mình lấy."

Dương Gia Lập say đến đầu óc không thanh tỉnh, rung đùi đắc ý: "Uống nước, anh lấy cho em, lấy nước."

Diệp Đình không hề phản ứng, ngữ khí cũng cực kém: "Hoặc là chính mình lấy hoặc là nhờ Lý Đại lấy cho cậu. Không phải không muốn tôi chạm vào em sao, không phải còn muốn Lý Đại ôm sao, lúc này lại muốn nhờ tôi?"

Dương Gia Lập hơi hơi nâng lên tay, lại vô lực mà buông.

Đầu cậu on gong như tàu lượn siêu tóc, thất vọng lại mang điểm chút ủy khuất: "Anh có thể cho tiểu tình nhân 200 vạn nhưng không thể cho rót cho em một chén nước uống sao, Diệp Đình, em khát......"

Diệp Đình híp híp mắt, ngồi vào mép giường.

Hắn đột nhiên nắm Dương Gia Lập cằm, đem mặt cậu mạnh mẽ bẻ lại đây, giọng nói mang theo chút lạnh: "Như thế nào, cảm thấy chính mình ủy khuất?"

Diệp Đình tăng thêm trên tay lực độ, ngữ khí cũng càng sắc bén: "Tôi cho ai hai trăm vạn lễ vật, cùng em có quan hệ gì đâu. Em dựa vào cái gì cảm thấy ủy khuất, chúng ta đã sớm chia tay, như thế nào, còn ở tự mình đa tình?"

Dương Gia Lập không thoải mái mà giãy giụa một chút, đột nhiên ho khan lên.

Diệp Đình vốn dĩ trong lòng còn nghẹn một đại cổ oán muốn mượn này phát tác, nhưng nhìn thấy Dương Gia Lập gắt gao nắm chặt cổ, ho đến đỏ mặt, hắn cuối cùng là khẽ cắn môi buông lỏng tay ra, đứng dậy đi vào phòng bếp.

Nấu một chén canh giải rượu, hắn lạnh mặt đưa đến trước mặt Dương Gia Lập: "Há miệng."

Dương Gia Lập mơ mơ màng màng ngồi dậy, nghiêng đầu lại, ngậm trên mép chén, giống như mèo nhỏ liếm thủy, cái miệng nhỏ thật nhỏ.

Mới vừa uống lên không mấy ngụm, lại ho khan không ngừng, lông mày nhíu chặt: "Đắng muốn chết."

Diệp Đình mặt vô biểu tình: "Đắng cũng phải uống, há miệng."

Dương Gia Lập lại quơ quơ đầu, say khướt hai mắt nhìn Diệp Đình, phỏng chừng căn bản không biết mình đang nói cái gì, đầu óc không biết nhảy đến cái nào kênh, bỗng nhiên nói: "Anh không phải Diệp Đình."

Diệp Đình: "?" Hắn không phải Diệp Đình thì có thể là ai.

Dương Gia Lập bắt lấy tay áo Diệp Đình, có chút sốt ruột: "Bạn học, tan học có thể giúp ta tìm một chút Diệp Đình không, ta tìm không thấy hắn, hắn hiện tại ở đâu?"

Diệp Đình giữa mày nhảy nhảy, có chút bực bội: "Em say đến hồ đồ rồi."

Dương Gia Lập lại giống như nghiêm túc cực kỳ, khắp nơi hạt nhìn xung quanh, liên tiếp mà kêu Diệp Đình.

Cậu lại xốc chăn lên xem, nhìn xuống phía gầm giường tìm tòi, thậm chí còn đem gối đầu lấy ra, nhìn xem Diệp Đình có hay không giấu ở phía dưới.

Diệp Đình nhìn một màn này, duỗi tay nhéo Dương Gia Lập cổ áo: "Thanh tỉnh một chút, tôi ở chỗ này."

Dương Gia Lập đôi mắt mơ hồ một bên trợn mắt, nhìn chằm chằm Diệp Đình nhìn nửa ngày, quyết tuyệt mà lắc đầu: "Anh không phải Diệp Đình, thiết cộc lốc, đừng ngụy trang."

Diệp Đình cưỡng chế bực bội trong lòng: "Tôi sao lại không phải Diệp Đình?"

"Diệp Đình đối với tôi rất tốt," Dương Gia Lập vừa nói xong liền nở cụ cười tươi sáng, đôi mắt như sao, giống như nhắc tới Diệp Đình trong trí nhớ kia, cả người cậu đều tràn đầy sức sống, "Đình ca biết tôi sợ đắng nhất, trên giá sách cũng sẽ để vài hũ mật ong. Anh ấy biết tôi tuột huyết áp, trong người lúc nào cũng mang theo đường. Anh ấy chính là luyến tiếc tôi uống như vậy đắng, chỉ cần kêu đắng liền đau lòng, không giống anh...... Đại ca, ngươi đừng ngụy trang, không ai so với anh ấy đối tôi tốt hơn."

Diệp Đình nhìn Dương Gia Lập xán lạn tươi cười, ngực bỗng nhiên như bị tạc một chút, nhức mỏi một mảnh. Hắn chậm rãi buông chén, đứng lên đi đến thùng rác trước. Từ thùng rác đem quần tây mình đã vứt bỏ nhặt lên, trong túi lấy ra hai viên đường.

Diệp Đình nhìn lòng bàn tay hai viên đường, châm chọc mà cười lạnh hai tiếng.

Hắn lột ra giấy gói kẹo, bẻ ra miệng Dương Gia Lập, máy móc mà đem đường nhét vào đi, lại đem chỗ canh còn lại cho cậu uống hết.

Thuốc đắng dã tật, cơn say dần dần biến mất.

Dương Gia Lập hôn hôn trầm trầm một lần nữa mở tơ máu dày đặc đôi mắt.

Diệp Đình ẩn giấu trong lòng gió lốc, trên mặt một mảnh bình tĩnh: "Hiện tại cậu tỉnh chưa?."

Dương Gia Lập xoa xoa đôi mắt, thực lao lực phân biệt một hồi lâu, lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh, thất vọng lại tự giễu mà thở dài một tiếng: "Diệp tổng."

Cậu lảo đảo lắc lư ngồi dậy: "Tôi đầu óc đều uống choáng váng, cho rằng vẫn ở thời điểm đại học...... Say rượu hỏng việc, anh cứ coi như tôi vừa rồi động kinh đi, tôi có nói gì đó cũng đừng coi là thật."

Diệp Đình trong mắt lóe hàn quang, sau một lúc lâu, cười lạnh hỏi: "Xem phản ứng của cậu, ta muốn hỏi một chút, tôi bây giờ và lúc đại học so sánh,có biến hóa rất lớn?"

Dương Gia Lập ha ha cười hai tiếng: "Không lớn."

"Như thế nào không lớn?"

"Diệp tổng vẫn là như vậy soái, dáng người vẫn đẹp như vậy, vẫn là mỗi sợi tóc ti đều viết ưu tú, đương nhiên, đối với người yêu, cũng vẫn là như vậy săn sóc."

Dương Gia Lập đặt chén xuống, bỗng nhiên giống cười lại giống khóc, nhỏ giọng nói: "Hắn duy nhất thay đổi, chính là không yêu tôi."

Diệp Đình đột nhiên nắm chặt nắm tay, móng tay khảm nhập lòng bàn tay, hơi hơi trắng bệch.

Dương Gia Lập nói nói, tửu lực giống như lại cuồn cuộn đi lên, cả người nhìn lại mơ hồ: "Hắn bên người có người yêu mới, tuổi trẻ lại đẹp, so với tôi còn sẽ yêu hắn hơn, hắn đã sớm không còn yêu tôi, nhìn thôi cũng đầy sự khinh thường trong mắt, ha ha, nhân sinh vận đổi sao dời, tới tới lui lui, ai sẽ thật sự chờ ai, cuộc vui nào rồi cũng có lúc tàn"

Diệp Đình không nói tiếp, chỉ là bình tĩnh nhìn Dương Gia Lập, nắm tay nắm chặt đến càng thêm khẩn, cả người như là ở cực lực ẩn nhẫn.

Phòng ngủ lâm vào quỷ dị trầm mặc hết sức, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Là trợ lý Diệp Đình đưa quần áo tới.

Diệp Đình biểu tình căng chặt tiếp nhận quần áo trong tay trợ lý đang khẩn trương mồ hôi lạnh ròng, lại trước tiên ở dưới lầu trong xe chờ hắn.

Đóng cửa lại, Diệp Đình rút đi khăn tắm, thay sạch sẽ quần áo.

Dương Gia Lập say mê, liền nửa nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm Diệp Đình thay quần áo hắc hắc ngây ngô cười.

Diệp Đình biết mỗi lần cậu say, đầu óc liền không bình thường, cũng không để ý tới, thay xong quần áo chỉnh tề, giơ tay nhấc chân toàn khí thế bất phàm Diệp tổng. Dương Gia Lập ôm gối ôm lớn, bỗng nhiên hướng tới Diệp Đình ngoắc ngón tay.

Diệp Đình mày hơi hơi nhăn lại: "Làm gì?."

Dương Gia Lập cười đến thần bí: "Tôi hỏi anh một vấn đề được không?"

Diệp Đình hờ hững: "Hỏi."

"Xin hỏi vị Diệp đại ca này, Trùng Khánh có loại lẩu nào cay?"

Diệp Đình đêm nay lại là bị phun ra một thân lại phải áp chế ma men, đã chịu đủ rồi.

Hắn đem quần áo lý hảo, có lệ mà trả lời một câu không biết, xoay người muốn đi.

Dương Gia Lập lại nóng nảy: "Đừng đi đừng đi, ta còn chưa nói đáp án."

Diệp Đình hô hấp thoáng thô nặng chút, đôi mắt có hoả tinh tử: "Vậy mau nói."

Dương Gia Lập hắc hắc cười bắt được Diệp Đình tay áo, giọng thì thầm, như là đang nói cái không thể để cho người khác nghe thấy bí mật: "Ta nói cho ngươi, có bốn loại. Hơi cay, trung cay, trọng cay, còn có......"

"Còn có cái gì?"

Dương Gia Lập tiến đến Diệp Đình bên tai, nhỏ giọng nói: "Còn có, ta tưởng ngươi cay."

(Theo mình nghĩ mượn lẩu tỏ tình: cách để hâm nóng tình cảm, bản chất ăn lẩu là cần nhiều thời gian, không thể ăn vội, khi ăn bày tỏ quan tâm lẫn nhau thì đôi bên sẽ gắp cho người kia món họ thích hoặc đồ ngon ấy. Mấy nay HN đang mưa, thời tiết lành lạnh, nếu không ở trong khu phong tỏa thì có phải đi ăn lẩu rồi không. Thèm rớt...)

Diệp Đình biểu tình đột nhiên biến đổi.

Hắn đêm nay cảm xúc kỳ thật không tốt lắm, bị Dương Gia Lập lăn lộn đến vẫn luôn ở phập phồng.

Vừa rồi hắn đã đem cảm xúc trong lòng ngăn chặn, nhưng khi Dương Gia Lập buông lời tán tỉnh cợt nhả, không biết như thế nào, tất cả cảm xúc vốn dĩ an phận, bỗng nhiên như là nghe thấy được sáo âm xà, bỗng nhiên hoảng thẳng thân mình, tê tê phun tin, ở trong lòng lung tung cắn xé.

Dương Gia Lập hoàn toàn không phát hiện Diệp Đình sắc mặt biến hóa, giống y như kẻ ngốc, cười đến nhưng vui sướng.

Diệp Đình cũng đi theo cười. Chẳng qua tươi cười bên trong, liễm lành lạnh như đao khí thế cùng kinh nghiệm sát phạt mãnh thú bạo ngược.

Hắn thong thả mà bóp lấy cằm Dương Gia Lập: "Em nói...... Nhớ tôi?"

Dương Gia Lập cười đến mắt say lờ đờ cong cong.

Nụ cười trên môi Diệp Đình dần dần biến mất.

Hắn nắm chặt cằm Dương Gia Lập, trong ánh mắt gió lốc tràn ngập, nguy hiểm đến cực điểm: "Dương Gia Lập, tôi không nghe rõ, cậu vừa mới là đang nói, nhớ tôi?"

Dương Gia Lập mặt bị Diệp Đình niết đến phát đau, nhịn không được giãy giụa.

Diệp Đình nháy mắt bùng nổ, đem mặt Dương Gia Lập đối diện chính mình, gắt gao ngăn chặn Dương Gia Lập động tác: "Nếu nhớ tôi, chia tay ngần ấy năm, vì cái gì một câu nhớ tôi đều không nói? Vì cái gì một cuộc điện thoại đều không gọi, một cái tin nhắn đều không có?"

"Em nhớ tôi?" Diệp Đình cười lạnh liên tục, đem cả người Dương Gia Lập nắm lấy, "Nói dối thành tính!"

Hắn không để Dương Gia Lập có cơ hội giãy giụa, đem hai tay cậu trói buộc một bên, cúi đầu xuống hung ác mà cắn môi Dương Gia Lập.

Dương Gia Lập ngẩn ra, nhanh chóng phản kháng.

Diệp Đình cánh tay cực hữu lực, giam cầm Dương Gia Lập không thể động đậy, chỉ có thể bị bắt tiếp thu Diệp Đình hung bạo hôn môi.

Dương Gia Lập nóng nảy, há miệng, dùng hàm răng cắn phá môi Diệp Đình.

Diệp Đình trong giây phút ngắn ngủi mất khống chế, không quan tâm đau đớn trên môi, cảm xúc giống như lũ lớn mãnh liệt tiết ra ngoài. Hắn mặc kệ trên môi đang chảy huyết, khăng khăng mà cọ xát vào môi Dương Gia Lập.

Chờ đến khi nụ hôn tràn ngập vị rỉ sắt rốt cuộc tách ra, Diệp Đình mới buông ra Dương Gia Lập.

Hắn hít vào thật sâu, đứng lên, sửa sang lại quần áo của mình, phảng phất giống như người vừa rồi cảm xúc mất khống chế, nổi điên không phải mình.

Thắt lại nút áo, hắn chụp bình cổ áo, giống như tuyên án: "Thừa dịp em uống say, tôi liền nói thật cho em biết. Nếu muốn tôi đơn giản như vậy mà buông tha cho em, vậy sai rồi. Trước khi tôi đạt được mục đích, em cũng đừng nghĩ chạy thoát, em chỗ nào cũng đều chạy không được khỏi tôi."

Hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng mà lau lau môi Dương Gia Lập, thanh âm trầm thấp từ tính, ngữ khí bình tĩnh, nhưng nện xuống ngàn quân lực độ: "Bảo bảo, chúng ta khó khăn lắm mới gặp lại nhau, lúc này chỉ vừa mới bắt đầu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top