Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16: ĐÓN GIÓ TÂY MỘT MÌNH THẤY LẠNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: ĐÓN GIÓ TÂY MỘT MÌNH THẤY LẠNH

Xe mây dừng lại trước cửa Hàm Chương Điện, Tiểu Yêu bước xuống xe mây, kiểm tra thuốc trong túi nhỏ, sau đó ném lại áo choàng của Chuyên Húc cho anh, chuẩn bị lao vào trong.

Chuyên Húc hét lên: “Sao không thay y phục rồi hẵng đi tính sổ với A Niệm?”

Tiểu Yêu xoay người, lắc lắc mái tóc đang rối tung của nàng, nói: "Đây chính là khí thế mà ta muốn!"

Chuyên Húc cười nói với nàng: “Vậy ta không quan tâm đến ngươi nữa, đừng để bị cào vào mặt, tối nay Phong Long và Hinh Duyệt muốn ta giới thiệu ngươi với họ.”

Tiểu Yêu vừa bước vào bên trong vừa vẫy tay. Với Chuyên Húc.

Tiểu Yêu đá tung cửa phòng của A Niệm rồi đi vào, A Niệm sau chuyện trên vách đá đại khái khá là lo lắng không có đi ra ngoài mà đang ngồi thẫn thờ trong phòng.

Các cung nữ lần lượt ngăn cản Tiểu Yêu: "Vương Cơ, xin người đi thay đồ trước. Nếu có chuyện gì..."

Tiểu Yêu dùng tay chân đẩy họ ra. Hải Đường đứng ở trước cửa, Tiểu Yêu nói: "Cái gì? Ngươi đứng đây là muốn đánh ta?"

Hải Đường quỳ xuống nói: “Không dám.” Nhưng cô ấy không chịu nhường đường cho Tiểu Yêu đi vào bên trong.

Tiểu Yêu hét lên: "A Niệm, ngươi có năng lực làm việc gì thì phải có năng lực nhận hậu quả! Núp sau cung nữ để làm gì? Đồ hèn nhát!"

A Niệm mở cửa nói với Hải Đường: "Tránh ra, ta muốn xem thử hôm nay cô ta dám làm gì ta!"

Có mấy thị nữ khuyên nhủ: “Đại Vương Cơ, nhị Vương Cơ, hai người…”

Tiểu Yêu cùng A Niệm đồng thanh hô: "Ra ngoài!"

Các thị nữ vội vàng kéo Hải Đường sang một bên, Hải Đường vội vàng ra lệnh cho một thị nữ chạy đi gọi Bệ Hạ và Chuyên Húc điện hạ đến can ngăn.

Tiểu Yêu nói với A Niệm: “Nếu ngươi có gan để ta vào bên trong, xem thử ta sẽ làm gì ngươi.”

A Niệm hừ lạnh một tiếng, tránh ra.

Tiểu Yêu bước vào phòng và khóa cửa lại. Nàng chỉ vào chính mình: “Làm ta trở nên như thế này ngươi có hài lòng không?”

A Niệm bình tĩnh ngồi xuống, bưng cốc nước lên vừa định uống vừa trả lời, "Ta khá hài lòng."

Tiểu Yêu giật lấy cốc nước hắt cả cốc nước lên mặt A Niệm: "Đồ ngốc!"

A Niệm nhảy dựng lên, "Ngươi, ngươi... Nếu hôm nay ta không đánh ngươi tàn phế ta sẽ không phải là Cao Tân Ức." A Niệm xua tay dùng linh lực, lại phát hiện linh lực của mình tựa hồ đã biến mất.

Tiểu Yêu móc ngón tay thách thức nói: "Đừng chỉ nói mà không dám làm!"

A Niệm thuận tay nhặt một cây ngọc Như Ý đánh về phía Tiểu Yêu, Tiểu Yêu cầm đàn phượng lên đưa ra chóng đỡ. Khi ngọc như ý bị gãy, A Niệm đã chộp lấy chiếc gương hoa sen bằng vàng cao nửa người và đẩy nó về phía Tiểu Yêu, đập vào Phượng cầm vỡ ra thành từng mảnh.

Tiểu Yêu chộp lấy một đống hộp bột màu son phấn vừa trốn tránh vừa ném về phía A Niệm: "Ngươi đúng là kẻ bắt nạt người khác mà không tự lượng sức mình."

A Niệm né tránh những hộp phấn màu bị rơi xuống đổ vỡ, phấn màu bay tứ tung.

Tiểu Yêu nép ở bên cạnh kệ, lấy bình hoa trên kệ quăn vào A Niệm, A Niệm hất tung gương vàng hất đổ toàn bộ kệ.

Tiểu Yêu lui về phía cạnh giường, thách thức A Niệm đến gần

Trong cơn tức giận, A Niệm muốn đập mạnh tấm gương vào Tiểu Yêu, chỉ muốn người này biến mất khỏi thế giới của cô.

Tiểu Yêu nhảy lên tránh né và trèo lên giường để tránh gương lớn. Khi ngã xuống trên giường, Tiểu Yêu dùng lực xé toạc toàn bộ lớp màn gạc, lớp màn gạc chồng lên nhau rơi trúng A Niệm. Những tấm màn gạc này đều làm từ vải quý hiếm không thấm nước, không bị lửa cháy, không thể dùng dao kiếm cắt đứt, A Niệm kéo rất lâu, nhưng thay vì thoát ra thì lại càng bị nó quấn chặt hơn.

Tiểu Yêu đá mạnh vào bụng của A Niệm, A Niệm nặng nề ngã xuống đất, gáy cô đập xuống sàn, mặt tái xanh vì đau đớn.

Cô gái này luôn ngốc nghếch như vậy. Trong lúc nhất thời, Tiểu Yêu không nhịn được nhìn cô như vậy hơi nhếch mép cười.

Nhưng Tiểu Yêu vẫn tới ngồi trên người A Niệm, "Cao Tân Ức, đây chính là ngươi! Nếu mất đi linh lực thì không thể làm gì được! Mất đi thân phận ngươi chẳng là gì cả!"

Nước mắt A Niệm rưng rưng, "Ngươi cho rằng ngươi mạnh hơn ta sao? Nếu mẹ ngươi không phải Hiên Viên Vương Cơ, Chuyên Húc có quan tâm đến ngươi không? Nếu ngươi không phải là cháu gái của Hoàng Đế, người khác có xem trọng ngươi hơn ta không? Ngoại trừ huyết thống của ngươi cao quý hơn ta, còn lại làm sao ngươi có thể hơn ta? Ít nhất ta đã chăm chỉ tu luyện, linh lực của ta mạnh hơn ngươi, nhưng còn ngươi thì sao? Ngươi là đồ đệ của Vương Mẫu, nhưng ngươi linh lực yếu ớt! Nếu không phải là với những thân phận này, liệu cha có tổ chức một buổi lễ cúng tế hoành tráng cho ngươi không? Ngươi cho rằng khách ở Đại Hoang đến đây để gặp ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, không! Bọn họ là bởi vì cha ngươi là Tuấn Đế, mẹ ngươi là Hiên Viên Vương Cơ, ông ngoại ngươi là Hoàng Đế, sư phụ của ngươi là Vương Mẫu! Ngoại trừ những thân phận này, ngươi kỳ thật so với ta càng vô dụng!"

Tiểu Yêu mắng A Niệm: “Ngươi cho rằng là ta không muốn mạnh mẽ sao? Lúc ta ở Triều Vân cung, không có người nào cùng thế hệ có thể đánh bại ta. Khi ngươi có mẹ ngươi cùng ngươi luyện tập, mẹ ta đã chết trên chiến trường! Ta còn quá nhỏ, lang thang trong Đại Hoang, không ai quan tâm đến ta, ai cũng muốn làm hại ta! Ta bị con yêu quái cáo tám đuôi bắt nhốt trong lồng, nuôi dưỡng và tra tấn ta suốt ba mươi năm! Khi ngươi đang ăn món ngon trong vương cung, ta bị cáo tám đuôi cho ăn đủ thứ ghê tởm. Ngươi đã bao giờ ăn nội tạng thối rữa của linh thú chưa? Trong khi mọi người đang chiều chuộng ngươi thì cáo tám đuôi muốn nuôi ta béo lên rồi ăn ta! Ta đã bị cáo tám đuôi cho ăn uống đủ loại ghê tởm để phân tán linh lực của ta vào trong máu thịt. Đau đớn đến vô cùng ta thậm chí còn không thể được chết. Lúc đó ngươi đang làm gì? Với những thân phận này, ta phải sống một cuộc sống tồi tề hơn bất cứ điều gì khác!

A Niệm sửng sốt, trong thế giới của cô chưa bao giờ có bóng tối như vậy, khóe môi run rẩy, nhưng lại không biết nên phản bác Tiểu Yêu thế nào. A Niệm chật vật nhớ lại việc Tiểu Yêu đã đấm vào mũi cô, khiến cô bật khóc, cô không thể vùng vẫy được nữa.

Dù là đã qua rất lâu nhưng khi Tiểu Yêu nhắc lại quá khứ của mình, lòng nàng vẫn buồn bã, nước mắt vô thức rơi.

Tiểu Yêu chỉ vào vết bớt hoa đào trên trán mình: “Vì nó mà ta mất đi khuôn mặt, biến thành một yêu quái không có mặt! Chỉ có thể trốn chui trốn nhủi trong rừng sâu như dã thú! Ngươi bao nhiêu đây tuổi, từ lâu đã được dạy cách trang điểm cho mình bằng son phấn, nhưng ta chỉ mới nhìn thấy gương mặt thật của mình cách đây vài tháng!

Tiểu Yêu ấn vào ngực A Niệm, tiếp tục mắng: “Ngươi cho rằng mẹ ngươi địa vị thấp kém hơn mẹ ta, cho nên cái gì ngươi cũng kém hơn ta. Ngươi cho rằng nếu ngươi là đồ đệ của Vương Mẫu, ngươi liền không biết có linh lực cao tới mức nào chứ không yếu ớt như ta? Ngươi nghĩ rằng nếu ngươi là cháu gái của Hoàng Đế, ngươi sẽ không bao giờ vô dụng như ta? Nhưng nếu ta có mẹ, ngay cả khi ta phải sống một cuộc sống thấp kém là loại người yếu ớt như ngươi nghĩ ta cũng nguyện ý, nếu ta có mẹ như ngươi ta sẽ không sống một cuộc sống tuyệt vọng như vậy!”

A Niệm hoàn toàn choáng váng, như thể có ai đó đã đập mạnh vào tâm trí cô, khiến mọi suy nghĩ của cô rối tung, đứt quãng và đau đớn nhưng dường như cô đã mất đi toàn bộ từ ngữ  chính mình đã học hàng trăm năm nay. Cô cố gắng ghép từng chữ để đáp trả, thậm chí muốn chửi bới với những lời lẽ ác độc nhất nhưng cô không thể mở miệng nói ra một lời nào.

"Ngươi có biết tại sao Ngũ Thần Sơn không ai dám nhắc đến mẹ ta không? Bởi vì mẹ ta đã hòa ly với cha chúng ta! Bà đưa ta đến sống ở đỉnh Triều Vân núi Hiên Viên, sau đó bà đi dẫn quân ra chiến trường. Bà gửi ta đến Ngọc Sơn với Vương Mẫu, nói dối rằng bà sẽ mang ta đến chơi ở Ngọc Sơn, bà rất nhanh sẽ đến đón ta, nhưng... bà đã chết trong trận chiến! Nơi như Ngọc Sơn đó không phải là một nơi dành cho những người bình thường ở. Những thị nữ ở đó đều im lặng đều giống như những người câm, Vương Mẫu không nói với ta được mười câu trong một tháng! Ta đã đợi mẹ ta suốt bảy mươi năm! Mẹ ngươi có bao giờ để ngươi đợi không? Ngươi có chờ đợi không? biết tại sao ta thà đi lang thang còn hơn về nhà không? Bởi vì nhiều người nói rằng mẹ con ta là người xấu, là kẻ vô lại, cười nhạo ta ngu dốt. Nói rằng ta không thể quay về Ngũ Thần Sơn, nói rằng cha ta sẽ không bao giờ để ta về, ông đã tỏ lòng thương xót không giết ta đã là may mắn lắm rồi, lúc đó ta chỉ là nghe những lời đáng sợ như vậy, sợ quá không dám về nhà!

Tiểu Yêu bật khóc: "Rồi khi ta muốn về nhà, ta đã bị con cáo tám đuôi giam cầm. Khiến ta mất đi linh lực! Ngươi lớn lên mỗi ngày đều tận hưởng ánh nắng, nhìn xem bầu trời, được nhìn ngắm và ngửi được hương hoa ở núi Ngũ Thần tại sao ngươi vẫn bắt nạt ta?

A Niệm hoàn toàn đờ đẫn, chỉ có thể lẩm bẩm nói: "Xin lỗi... xin lỗi..."

Nhưng lúc này, cửa Hàm Chương điện vang lên một tiếng ầm bị phá ra, Chuyên Húc như điên đẩy mọi người ra xa, lao tới ôm lấy Tiểu Yêu, giống như lúc anh còn nhỏ, sau khi cha anh chết trong trận chiến, mẹ anh cũng tự sát, Tiểu Yêu đã ôm chặt anh vô số đêm, hai người họ ôm chặt lấy nhau như vậy.

"Xin lỗi, xin lỗi..." Chuyên Húc cũng lẩm bẩm.

Tiểu Yêu ngơ ngác, quay người lại thì phát hiện đôi mắt Tuấn Đế đỏ hoe đang đứng bất động, như thể đã hóa thành tượng đá đứng bất động chịu đựng thăng trầm của cuộc đời. Trong giây lát ông dường như đã già thêm hàng trăm tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top