Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32: NỬA MƠ NỬA TỈNH NỬA TẦM NGẦM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32: NỬA MƠ NỬA TỈNH NỬA TẦM NGẦM

Tiểu Yêu dần nhớ lại tất cả, nàng yêu một người mà trái tim chính mình cứ luôn che giấu trong sương mù vô hạn, đến lúc nhìn rõ tình yêu của mình thì người đó đã không còn, nàng đau đớn ôm gương Tinh Tinh ở bên trong Dao Trì đắm chìm vào bên trong những giấc mơ nhìn về quá khứ để được nhìn thấy người kia, cứ thế lập đi lập lại hàng ngàn năm, cuối cùng ý thức nàng cũng hòa vào tấm gương sáng lóa bên trong Dao Trì quay về một lần nữa chính thức được gặp người kia, nhìn thấy y, chạm vào y

Tiểu Yêu nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong ngôi nhà cổ ở Xích Thủy và bóng dáng tuyệt vọng mà nàng nhìn thấy trong sương mù.

Những dây leo như những lưỡi dao sắc bén xuyên qua người nàng, nàng ngã xuống, trâm ngọc nàng cài trên mái tóc cũng rơi xuống vỡ nát, búi tóc mà nàng đã tỉ mỉ tốn bao công sức tạo nên cũng đổ xuống xã loà xoà trên mặt đất, máu nhuộm đỏ bộ y phục lụa màu thiên thanh của nàng, gương mặt cố ý tô điểm thêm chút phấn hồng và chút son môi của nàng cũng bị nhiễm bẩn. Nàng rõ ràng nghĩ rằng hôm nay mình có thể tình cờ gặp được ai đó nên đã thay bộ trang phục đẹp này, búi tóc và trang điểm xinh đẹp nhưng tất cả đã bị phá hỏng.

Tiểu Yêu cảm thấy mình giống như một con rối bị nhốt trong hộp ngọc nhỏ, con rối nhỏ có ý thức nhưng cơ thể lại đang ngủ. Nàng rất quen thuộc với cảm giác này, nàng đã từng thức và ngủ như vậy suốt ba mươi bảy năm. Nhưng những năm tháng đó không hề khó khăn vì có người đó bên cạnh nàng, nàng cảm thấy như nửa say nửa tỉnh mơ màng như thể mình đang sống ở một thế giới khác.

Tiểu Yêu vừa muốn cười, vừa muốn khóc
Tương Liễu, là chàng sao? ta xin lỗi, chàng lại phải mất đi một mạng sống cho ta một lần nữa.

Trong bóng tối vĩnh cửu, Tương Liễu lần nào cũng đến chữa trị cho nàng, điều này dĩ nhiên trở thành mong đợi duy nhất của Tiểu Yêu.

Nàng không thể nghe, không thể nhìn, thậm chí không thể cảm nhận được cơ thể mình, chỉ mỗi khi hơi ấm truyền vào cơ thể, nàng mới có thể cảm nhận được mình có ý thức và cảm thấy có người đang ôm lấy mình.

Nhưng nhịp tim của nàng ngày càng yếu đi, hơi ấm chảy vào cơ thể nàng ngày càng đậm đặc, nàng càng trở nên buồn bã và tuyệt vọng.

Ý thức của nàng luôn kêu gào: “Dừng lại, dừng lại đi!” Đừng cho nàng ăn tinh huyết của y nữa, vô ích thôi. Hàng ngàn năm trước, bởi vì nàng cùng y gieo cổ tình nhân, hai người có cổ tình nhân kết nối, Tương Liễu có thể dùng trái tim y níu giữ trái tim nàng, miễn cưỡng giữ cho nàng còn sống, nhưng bây giờ cổ tình nhân không được gieo, nàng cũng không thể sống lại.

Bây giờ nàng đã trải nghiệm rồi, nàng một lần nữa được gặp lại Tương Liễu, nhìn thấy Tương Liễu, chạm vào Tương Liễu, tận hưởng mỗi thời khắc ở bên Tương Liễu. Nàng đã hiểu rõ mình yêu ai, nàng đã làm những gì mình muốn, đã tận hưởng những gì mình thích, nàng sẽ không còn tiếc nuối gì nữa.

Tiểu Yêu cuối cùng chìm vào giấc ngủ vô vọng.

Một ngày nọ, Tiểu Yêu đột nhiên tỉnh dậy. Nàng lại có thể cảm nhận được nhịp tim yếu ớt của chính mình, không chỉ vậy, nàng còn cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của một trái tim khác đang cùng chung nhịp đập với trái tim nàng, trái tim của nàng đang hân hoan vui mừng, như thể nó đã được đoàn tụ với một mảnh ghép hoàn hảo còn lại sau một thời gian dài xa cách, và trái tim đó cũng vậy.

Lần này sau khi tỉnh lại, nàng có thể mơ hồ cảm nhận được động tác của Tương Liễu, y đang nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Nàng mơ hồ nghe thấy y nói: “Tiểu Yêu, hy vọng nàng sẽ không hối hận.”

Làm sao nàng có thể hối hận được, Tiểu Yêu trong lòng bật khóc, cái giá y phải trả cho nàng còn hơn cả việc đổi một mạng lấy một mạng, y làm như vậy có đáng không?

Tương Liễu mỗi ngày đều về thăm nàng, kiểm tra thân thể nàng. Cuối ngày, y sẽ cho Tiểu Yêu ăn tinh huyết bản mệnh của chính mình, sau đó dùng linh lực của mình truyền qua tất cả kinh mạch của Tiểu Yêu, sau đó cắn vào cổ Tiểu Yêu, loại bỏ chất độc trong máu của y, hút nó ra ngoài.

Dần dần, nhận thức của Tiểu Yêu trở nên nhạy cảm hơn, nàng có thể cảm nhận được hơi ấm trong vòng tay của Tương Liễu, cùng với hơi lạnh lướt qua trên bàn tay trên môi trên má trên trán nàng.

Tương Liễu rất ít nói.

Có lần, y chợt hỏi: “Những năm đó có khó khăn không?”

Tiểu Yêu sửng sốt một chút, nghĩ rằng y đang hỏi về những năm tháng lang thang của mình, nàng trả lời trong lòng: "Ta đã phải chịu đựng rất nhiều, nhưng ta không hối hận. Dù sao thì nếu ngoan ngoãn ở Ngọc Sơn đã không thể gặp được chàng."

Lần khác, Tương Liễu tựa hồ đang lẩm bẩm: "Gặp lại ta thật sự là có đáng không?"

Tiểu Yêu trong ý thức tức giận trả lời: "Đương nhiên, ta là cố ý để chúng ta cùng nhau gặp mặt ở bên nhau, chính là ta muốn!"

Một lúc sau, Tiểu Yêu cười khổ trong lòng, sao càng nói chuyện Tương Liễu lại như đang chọc tức nàng, hay quả thực đã lâu không có người lên tiếng, nàng cảm thấy ngột ngạt!

Không biết từ lúc nào, Tiểu Yêu nghe thấy tiếng hát của Nhân Ngư ở xa xa, nàng điên cuồng hy vọng Tương Liễu sẽ cảm nhận được nàng cầu nguyện, nàng muốn lại gần lắng nghe. Nhưng nàng nghe thấy y cười khúc khích, "Đừng nhìn lén!"

Sau một thời gian, vỏ sò của họ đến gần một dòng xoáy lớn dưới đáy biển.

Giọng nói Tương Liễu dịu dàng đến không ngờ: “Đừng sợ, ta ở bên cạnh nàng, lúc ta trốn thoát khỏi đấu trường tử nô…” Nhưng y đột nhiên bật cười: “ta không còn gì để nói.”

Một ngày nọ, khi Tương Liễu trở về, y không kiểm tra cơ thể nàng như thường lệ mà ôm nàng thật chặt hôn lên môi nàng, tay y khẽ run lên. Tiểu Yêu không đoán được Tương Liễu đang nghĩ gì, điều duy nhất nàng có thể cảm nhận được là y không tức giận cũng không buồn bã, y dường như đang vui vẻ.

Tương Liễu ôm Tiểu Yêu, dường như y đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang nhắm nghiềm của nàng.

Tương Liễu nói: “Đêm nay ta đánh thức nàng.”

Tương Liễu cho Tiểu Yêu ăn tinh huyết bản mệnh của chính mình, khác hẳn trước đây, nếu như trước đây tinh huyết của y giống như ngọn lửa nhỏ ấm áp, có thể xua tan cái lạnh giá bên trong cơ thể Tiểu Yêu, thì đêm nay, tinh huyết của y như ngọn lửa dữ dội thiêu đốt Tiểu Yêu. Chúng đang ùa vào bên trong cơ thể nàng, như thể cơ thể nàng đang nổ tung thành từng mảnh rồi hòa quyện vào nhau từng chút một.

Tiểu Yêu muốn hét to lên nhưng không thể hét được, cơ thể nàng run rẩy dữ dội. Dần dần, tay chân nàng như có thể cử động, cuối cùng nàng hét lên đau đớn, toàn bộ ý thức hòa vào cơ thể, nàng đau đớn tột độ và ngất đi.

Khoảnh khắc Tiểu Yêu tỉnh dậy, nàng cảm thấy ánh nắng chiếu vào mắt mình.

Đột nhiên, nàng mở mắt ra, sửng sốt một lúc mới tỉnh lại.

Quả nhiên, nàng đang ở trong vỏ sò trắng to lớn của Tương Liễu, và Tương Liễu mặc y phục trắng, tóc trắng nằm nghiêng một bên, lười biếng nheo mắt nhìn nàng. Ánh nắng chiếu vào người y, như thể y là một vị thần được bao phủ bởi ánh sáng thần thánh, thật đẹp đẽ và vô song. Nhịp tim của Tiểu Yêu ngừng lại trong giây lát.

Tên yêu quái này đẹp quá.

Niềm vui sướng được sống lại một lần nữa ngập tràn trong lồng ngực nàng, niềm vui bỗng chốc chuyển thành nỗi chua xót buồn bã ngưng tụ thành nước mắt nơi xuống từ khóe mắt, "Cứu mạng ta có đáng không?"

Tương Liễu nhìn nàng nói: "Còn phải xem Cao Tân Vương Cơ có thể trả bao nhiêu, cứu mạng ngươi cũng để đổi lấy một điều kiện với Chuyên Húc."

Nhưng Tiểu Yêu lại nức nở: “Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, chỉ vì mang ta làm trao đổi sao?”

Nhìn thấy nước mắt chảy dài trên má Tiểu Yêu, nam nhân tuấn mỹ áo trắng tóc trắng trước mặt tựa hồ sửng sốt trong giây lát, nhưng lại y lại nhanh chóng che giấu vô cùng khéo léo, như thể sự cứng đờ lúc đó chỉ là ảo ảnh, “Đã đến lúc rồi, nên trở về thôi, ca ca ngươi ở Tử Kim Đỉnh đợi ngươi đã lâu rồi"

Tương Liễu huýt sáo gọi đại bàng lông trắng mào vàng.

Tương Liễu bế Tiểu Yêu đặt lên lưng Mao Cầu, đại bàng trắng mào vàng lập tức bay lên không trung, bay về phía Trung Nguyên.

Gió biển mát lạnh thổi vào mặt, ánh nắng ấm áp bao phủ toàn thân, tiếng thủy triều và tiếng gió khẽ rít qua, Tiểu Yêu không khỏi đứng dậy, nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu. Rồi vô thức nhào vào vòng tay của người nam nhân bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top