Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33: CUỐI XUÂN TÌNH ĐƯỢM MÀU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33: CUỐI XUÂN TÌNH ĐƯỢM MÀU

Hoa lê đang nở rộ, đã qua quá nửa mùa xuân.

Thì ra Tiểu Yêu đã ở dưới đáy biển được nửa năm.

Trời đã tối, bạch ưng đáp xuống bên ngoài thành Chỉ Ấp, sau khi đổi sang Thiên Mã, Tương Liễu trở thành Phòng Phong Bội đưa Tiểu Yêu đến Tử Kim Đỉnh trong bầu trời đêm, không quay đầu lại rời đi.

Bên ngoài ánh trăng khuya heo hắt cô đơn, bên trong điện Tử Kim ánh đèn soi sáng rực rỡ. Dù đêm đã khuya nhưng vẫn có người ra vào, Chuyên Húc và Đồ Sơn Cảnh sáu tháng qua càng khó khăn hơn.

Như cảm nhận được điều gì đó, người nam nhân mặc y phục tối màu đang ngồi bên thư án xoa xoa lông mày đột nhiên đứng dậy, vội vàng đi về phía những hàng hoa quế bên phải điện Tử Kim. Gió khuya thổi qua, hoa quế thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi, mùi hương theo cơn gió lan xa, ánh trăng dịu dàng rơi xuống bị những tàng lá tròn tinh xảo chắn ngang ánh trăng vỡ ra như tàn tuyết soi xuống đường đi. Cuối hàng hoa quế, một thiếu nữ mặc áo choàng rộng và y phục trắng vừa kêu lên "Ca ca!" Vừa bước tới

Người nam nhân cong môi mỉm cười, trong phút chốc cõi lòng anh như pháo hoa nở rộ, vội vã chạy đến ôm lấy thiếu nữ nhỏ nhắn vào trong lòng, vuốt ve mái tóc buộc đơn giản của thiếu nữ

Chuyên Húc buông tay, tách ra khỏi Tiểu Yêu một bước, đôi mắt rưng rưng nương theo ánh trăng nhìn một lượt từ đầu xuống chân của thiếu nữ, xác nhận nàng vẫn ổn khoé môi anh mới nở ra một nụ cười ấm áp

"Ngươi tốt" Chuyên Húc nói

"Dĩ nhiên là tốt"  Tiểu Yêu mỉm cười đôi mắt rưng rưng "còn huynh?"

"Vẫn tốt, ngươi về ta sẽ càng tốt" anh quay người khom lưng về phía Tiểu Yêu, "Tới, ca ca cõng ngươi"

"Được"

Chuyên Húc cõng Tiểu Yêu bước đi từng bước ổn định dọc theo hành lang hướng trở về thư phòng bên trong điện Tử Kim, trong phút chốc hai người họ như trở về thuở còn bé, những ngày ấy người ca ca nhỏ bé thỉnh thoảng sẽ cõng muội muội bé nhỏ của nó trên lưng, xiêu xiêu vẹo vẹo đi từng bước trên hành lang của điện Triều Vân, tiếng cười giòn tan của hai đứa trẻ vang vọng khắp điện Triều Vân lúc đó

Chuyên Húc cõng Tiểu Yêu đến trước cửa thư phòng mới đặt nàng xuống, Ngu Cương vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi nhìn thấy hai người họ, vội vàng mời những người khác trong thư phòng ra ngoài, nhưng lại nhìn thấy một Tiểu Yêu khác đang từ hoa sảnh đi tới. Chuyên Húc xua tay, Tiểu Yêu kia biến trở lại thành búp bê con rối bằng lông cáo trở về trên tay của Chuyên Húc.

"Ngày hôm đó, sau khi ngươi bị Phàn Tất tấn công, Thương Lâm phái người lan truyền tin tức về cha ruột của ngươi, Cảnh cùng Ngu Cương đi thu thập từng vết máu của ngươi, dùng con búp bê lông cáo này để xua tan hết tin đồn, may mà ngươi đã quay lại.”

Tiểu Yêu đột nhiên mơ hồ nhớ lại những gì mình đã nghe thấy: “hậu duệ của Xi Vưu phải chết” và vô thức rùng mình.

Chuyên Húc hai tay nắm chặt tay Tiểu Yêu, như truyền hơi ấm từ tay anh sang tay nàng, như an ủi giúp nàng bình tĩnh lại.

Chuyên Húc hỏi: "Sáu tháng qua ngươi thế nào?"

Tiểu Yêu rũ mắt xuống, “Sau khi ta bị thương, Phòng Phong Bội đã tìm thấy ta và cứu ta khỏi tay của Phàn Tất, nhưng vết thương của ta quá nặng nên y đã đưa ta đi chữa trị, ta hôn mê không rõ chi tiết. Ta chỉ biết y đã cố gắng giữ mạng sống của ta, ta hôn mê nửa năm hôm nay vừa mới tỉnh lại.”

Chuyên Húc cười nhẹ: “Ngươi có biết Phòng Phong Bội là ai không?”

Tiểu Yêu giật mình nhìn Chuyên Húc.

Qua lời kể của Chuyên Húc. Vào ngày Chuyên Húc tỉnh dậy sau cơn hôn mê và biết được Tiểu Yêu đã mất tích, anh đau buồn khôn xiết và đang định cho người bí mật điều tra tin tức của Tiểu Yêu, nhưng Phòng Phong Bội đã hẹn gặp anh. Phòng Phong Bội luôn rất thân thiết với Tiểu Yêu từ khi nàng còn ở Thành Hiên Viên, vào ngày hôm đó khi Bội biết tin Tiểu Yêu vẫn còn bên trong, y đã xông vào bên trong khu nhà cổ Xích Thủy trước những người khác, rất có thể Bội là người cuối cùng gặp Tiểu Yêu, hơn nữa Chuyên Húc luôn cảm thấy thân phận của người này không đơn giản chỉ là đứa con trai thứ hai mang tiếng hoang đàng của nhà Phòng Phong mà mọi người vẫn luôn biết tới và nhất định y không phải người bỗng nhiên hẹn gặp mặt Chuyên Húc, cho nên bọn họ lén lút gặp nhau như đã hẹn.

"Tiểu Yêu, ngươi có biết rằng Phòng Phong Bội là Quỷ Phương Vô Húc, y vốn là người của tộc Quỷ Phương."

Tiểu Yêu hơi nhướng mày, giả vờ tò mò: "Quỷ Phương tộc?"

“Sau khi Ngu Cương cho ta biết được tình hình giao tranh ở Xích Thủy Cổ Lâu sau khi ta hôn mê, ta biết ngươi nếu không chết cũng sẽ bị trọng thương nguy hiểm tới tính mạng, có thể sẽ không sống sót được. Nhưng Quỷ Phương Vô Húc nói cho ta biết, hắn có thể sử dụng phương pháp bí truyền của tộc Quỷ Phương cứu mạng ngươi. Gia tộc Quỷ Phương luôn sống kín tiếng với đời và chưa bao giờ lộ diện mặt thật của họ ra bên ngoài. Ta chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt thật của ai trong gia tộc Quỷ Phương, nên ta không dám tin hắn cho đến khi ta nhìn thấy y đưa ra lệnh bài của tộc Quỷ Phương." Chuyên Húc dừng lại một lúc và thở dài, "Ta không biết lúc đó ngươi ở đâu và ta cũng không biết làm thế nào tìm được ngươi, vì vậy ta chỉ có thể tin hắn, may mắn thay... Về sau, hắn giữ lời hứa, nửa tháng một lần lại thông báo cho ta biết tin tức về sức khỏe của ngươi."

Chuyên Húc nhẹ nhàng kéo Tiểu Yêu về phía mình, cẩn thận nhìn xem: "thật sự đã ổn chưa?"

Tiểu Yêu xoay người một vòng ở trước mặt anh: “ca à, huynh có thấy ta thiếu tay hay thiếu chân không?”

Chuyên Húc cười lớn, nhẹ nhàng gõ đầu Tiểu Yêu: “Nếu ngươi thiếu tay thiếu chân, ngươi nhất định là Vương Cơ xấu nhất, A Niệm sẽ cười nhạo ngươi.”

Tiểu Yêu nhìn chằm chằm Chuyên Húc, nàng cũng không khỏi bật cười.

Một lúc sau, Tiểu Yêu đột nhiên hỏi: “ca ca, Phòng Phong… Quỷ Phương Vô Húc, y cứu ta, nhưng y đã đưa ra điều kiện gì?”

Chuyên Húc theo bản năng cau mày, “Đúng vậy, hắn đòi ta thân phận.” vẻ mặt Chuyên Húc phức tạp, “Nếu một ngày ta trở thành Hiên Viên Vương, hắn muốn ta hứa cho hắn một thân phận quan minh chính đại không còn bị người khác chỉ trỏ."

"Huynh đã đồng ý?"

Chuyên Húc nhẹ nhàng thở dài: "Phòng Phong Bội là đứa con trai phóng đãng của một thiếp thất, không được nhà Phòng Phong coi trọng. Ta đã nhờ Đồ Sơn Cảnh tìm hiểu từ tộc Quỷ Phương. Quỷ Phương Vô Húc cũng chỉ được xem là một nửa người của tộc Quỷ Phương. Hai thân phận của hắn là quả thực giống nhau đều không được coi trọng." Trong đầu anh vẫn còn nửa câu mà anh chưa nói rõ ràng. Qua những chuyện đã xảy ra, anh biết được rằng có lẽ Phòng Phong Bội này để mắt tới em gái Tiểu Yêu của anh, và tình cảm của y đối với Tiểu Yêu cũng đã là sâu nặng. Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, anh đều cảm thấy tim gan đau nhứt, có người đang để mắt tới bảo bối trong lòng anh, anh khó có thể nói ra cho Tiểu Yêu biết.

Tiểu Yêu trầm mặc, nhưng nàng cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.

Đột nhiên nhớ tới điều gì, Tiểu Yêu hỏi: "ca, người của huynh có nhìn thấy gương Tinh Tinh của ta không?"

Chuyên Húc mím môi lắc đầu.

Trong lòng Tiểu Yêu cảm thấy trống rỗng. Chiếc gương Tinh Tinh giống như một người bạn cũ đã ở bên nàng suốt một cuộc đời, an ủi nàng cho nàng được nhìn về quá khứ có Tương Liễu, đưa nàng trở lại đây sau một cuộc đời sống bồng bềnh bên trong mộng ảo và thực hiện ước mơ hàng ngàn năm của nàng. Chiếc gương đã không còn, có lẽ số phận giữa nàng với nó đã cạn kiệt, và có nó cũng đã rời đi một quyết đoán. Bây giờ nàng đã trở lại, và sẽ nắm bắt những gì nàng có bây giờ. Tiểu Yêu ở trong lòng thấp giọng nói: "Cám ơn."

Thoát chết trong gang tấc, Tiểu Yêu tựa hồ có vô số chuyện muốn biết, muốn cùng Chuyên Húc chia sẻ, đêm hôm đó hai người họ ở bên trong Tử Kim cung trò chuyện suốt đêm, ngay cả Ngu Cương và Quân Diệc đều kiệt sức nhưng hai người họ vẫn hưng phấn không thể giải thích được.

Mặc dù Chuyên Húc bận rộn với đủ thứ chuyện thú vị, nhưng Tiểu Yêu vẫn nhìn ra được sự buồn bã của Chuyên Húc, có lẽ rằng sau nửa năm nàng hôn mê tình hình hiện tại còn nguy hiểm hơn trước.

Tiểu Yêu trực tiếp hỏi: “ca, thành Trạch Châu và thành Chỉ Ấp thế nào rồi?”

Chuyên Húc sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu, bất đắc dĩ cười một tiếng: “Chỉ là ngươi không muốn nghỉ ngơi một chút nào, Trạch Châu… vẫn bị Thương Lâm khống chế, Chỉ Ấp lại suy sụp, nhưng còn có một tin tức tốt, ông nội đã tỉnh rồi, nhưng ông nội tỉnh lại vẫn chưa được bao lâu.”

Sau cuộc hỗn loạn trong khu nhà cổ ở Xích Thủy, nhiều thanh niên trong các dòng tộc bị thảm sát, lại thêm hậu duệ của Xi Vưu lại xuất hiện, một số tiểu tộc lúc đầu do dự đã nhìn thấy sự hỗn loạn và khôn ngoan bảo vệ mạng sống của mình và quay trở lại lãnh thổ của họ. Hành động ngày hôm đó của Phàn Tất người ngoài không hề biết, nhưng bốn gia tộc và sáu dòng họ đều biết rõ, Phàn gia đã mất đi nhi tử, kiên quyết từ chối tham dự những buổi tụ họp hàng tháng của sáu dòng họ Trung Nguyên. Nhà họ Trịnh theo sát phía sau thầm lặng rút lui, thế lực của Chuyên Húc may mắn được ủng hộ bởi người đứng đầu nhà họ Triệu. Liên kết giữa sáu dòng tộc ở Trung Nguyên tuy chưa tan rã nhưng đều đã có suy nghĩ khác nhau.

Hoàn cảnh của Chuyên Húc khó khăn hơn trước.

Tiểu Yêu không khỏi oán hận Hoàng Đế đang ở xa trong cung điện Triều Vân, đời này, con đường của ca ca nàng so với trước kia nguy hiểm khó khăn hơn rất nhiều, có cần thiết phải mài dũa trên con đường trở thành hoàng đế tiếp theo như vậy không?

"Tiểu Yêu, ta muốn lấy vợ."

Tiểu Yêu đột nhiên ngẩng đầu lên.

Chuyên Húc cười khổ nói: "Ta muốn lấy con gái trực hệ của nhà họ Triệu, nàng ấy không phải chính phi của ta, nhưng hẳn là chỉ đứng sau chính phi thôi."

Tiểu Yêu nhất thời ngơ ngác, trong lòng đau nhức, ca ca của nàng rốt cuộc cũng phải trải qua loại chuyện này.

“Ta đã từng nhìn thấy vị tiểu thư nhà họ Triệu, dung mạo xinh đẹp, tính tình rất điềm tĩnh, nghe nói cô ấy cũng rất giỏi về nữ công, kỹ năng thêu thùa tốt đến mức ngay cả những cô gái khác cũng phải xấu hổ. .. ca ca ơi, huynh có vui không?"

Chuyên Húc nói: "Nếu ta kiềm chế thu kiếm của mình, ta và ngươi sẽ là kẻ yếu đuối bị người khác giết chết. Ta phải thực hiện bước này. Ta phải chính thức thành lập liên minh với nhà họ Triệu."

Tiểu Yêu nhìn ca ca trước mặt, kiếp trước sau khi lên ngôi anh vẫn luôn duy trì vẻ điềm tĩnh, dù trong lòng có giông bão nhưng trên mặt chỉ như mặt hồ tĩnh lặng, đó là lớp vỏ cứng rắn do thăng trầm trong cuộc đời anh ấy tích tụ nên.

Hơn một tháng sau, tại thành Chỉ Ấp, Tiểu Chúc Dung đứng ra chủ trì hôn lễ của Vương Tôn Hiên Viên Chuyên Húc và Thục Huệ con gái của nhà họ Triệu, Ninh Hoài từ Đỉnh Triều Vân đến Chỉ Ấp tham dự hôn lễ và thay mặt Hoàng Đế phong cho Thục Huệ tước vị thứ phi.

Rời xa đám đông và tiếng nhạc ồn ào, Tiểu Yêu tránh xa mọi người, đội chiếc mũ có rèm, lẻn ra khỏi bữa tiệc khiến nàng uể oải và chán nản, lang thang không mục đích trên đường phố. Nhìn thấy trên đường vô số cửa hàng, người qua lại tấp nập, loại sinh khí thế gian tràn đầy phồn hoa này, cho dù không liên quan gì đến mình, nàng cũng không khỏi cảm thấy vui mừng.

Trong lòng Tiểu Yêu chợt động, vô cớ vui mừng.

Phòng Phong Bội, dắt Thiên Mã bước ra từ bên trong đám đông náo nhiệt. Với đôi lông mắt cong cong và nụ cười trên môi, y bước ngược sáng từng tới gần nàng, thời khắc này y giống như ánh sáng duy nhất còn tồn tại trên thế gian không vương chút khói bụi hồng trần nào.

Phòng Phong Bội đứng ở trước mặt nàng, cười hỏi: “Thấy dễ chịu hơn chưa?”

Tiểu Yêu cười nói: “Tốt rồi.”

Hai người họ lúc này một người hỏi và một người trả lời, đơn giản như thể họ thực sự chỉ là như hai người hàng xóm gặp nhau chào hỏi một câu hoặc như chỉ là hai người bạn bè hỏi thăm nhau. Nhưng Tiểu Yêu vẫn nhớ rõ ràng từng cái ôm, từng nụ hôn nhẹ nhàng nhưng khẩn thiết mà y trao nàng khi họ ở dưới đáy biển.

Tiểu Yêu một tay đặt lên trái tim mình, chậm rãi đưa tay còn lại đặt lên trái tim Phòng Phong Bội, trái tim y cũng đập cùng nhịp với trái tim nàng.

Nàng không khỏi muốn ôm y thật chặt, muốn giữ chặt y để y ở lại thế gian phồn hoa này mãi mãi.

Phòng Phong Bội đưa tay đặt lên bàn tay nàng trên ngực y, nắm lấy bàn tay nàng, vuốt ve vết chai trên tay nang, ánh mắt phức tạp: “Dạo này ngươi còn luyện bắn cung à?”

Tiểu Yêu gật đầu: “Ngươi nói ngươi dùng kỹ năng bắn cung kiếm sống, ta còn chưa cảm ơn ngươi đã cứu mấy mạng người chúng ta ở khu nhà cỗ Xích Thủy.”

Phòng Phong Bội buông tay nàng ra, “Tệ Quân nói, loại thuốc Ngọc Sơn đưa cho ngươi có thể giúp ngươi lấy lại linh lực, nhưng ngươi chưa từng dùng tới, tại sao vậy?"

Tiểu Yêu cứng đờ, cười nói: "Ta linh lực đều tiêu tán vao trong máu thịt, ép linh lực tách khỏi máu thịt trở về trong cơ thể sẽ đau đớn kịch liệt, ta sợ đau."

“Nói dối!” Phòng Phong Bội đột nhiên giơ tay Tiểu Yêu lên, để nàng nhìn thấy vết chai dày đặc trong lòng bàn tay nàng, “Không đau à?”

Tiểu Yêu quay người đi, không nói gì.

Im lặng hồi lâu, Tiểu Yêu đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Phòng Phong Bội, tay nàng chỉ vào tim y nghiêm túc hỏi: “Ngươi có biết đây là loại cổ gì không?”

Phòng Phong Bội cười nửa miệng: "Ngươi đang hỏi ta?"

"Ta đã giao dịch với Chuyên Húc, và không còn cách nào khác ngoài làm như vậy. Nếu ta không làm như vậy, ta thực sự không thể cứu được ngươi."

"Ngươi cũng nói dối!" Tiểu Yêu trong mắt tràn đầy nước mắt, lại không nhịn được mà rơi dài trẻ khuôn mặt.

Phòng Phong Bội cười nhẹ, đưa tay lau nước mắt cho Tiểu Yêu: “Nếu vậy thì chúng ta huề nhau đi. Vương Cơ, ngươi có muốn cùng ta đi đâu đó không?”

Tiểu Yêu không trả lời mà đã nắm lấy tay Phòng Phong Bội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top