Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41: NGU UYÊN GẶP NGUY HIỂM, THẾ GIAN GẶP NGUY HIỂM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: NGU UYÊN GẶP NGUY HIỂM, THẾ GIAN GẶP NGUY HIỂM

Khi Tiểu Yêu tỉnh dậy, nàng phát hiện ra rằng mình không còn ở Dao Trì nữa mà đang ở trong một cỗ xe mây bằng bạch ngọc mạ vàng đang lao vút đi.

Nhìn thấy nàng tỉnh lại, A Tệ nhẹ nhàng mỉm cười hỏi: "Tiểu Yêu, ngươi cảm thấy thế nào?"

Vừa tỉnh dậy, nàng vẫn còn choáng váng vì tốc độ di chuyển quá nhanh của xe mây, Tiểu Yêu mơ hồ trong chốc lát, không biết mình ở đâu và đây là khi nào.

A Tệ lấy ra một viên thuốc đưa cho nàng, Tiểu Yêu nhận lấy, uống vào sau đó mới hoàn hồn lại.

Khi nàng hít vào và thở ra, Tiểu Yêu rõ ràng cảm thấy trong cơ thể mình có gì đó kỳ lạ, nàng đột nhiên bừng tỉnh và cảm thấy vui mừng trong lòng. Nàng vội vàng cố gắng điều động linh lực của mình, chỉ thấy một quả cầu lửa phun ra từ đầu ngón tay và hướng về phía A Tệ, A Tệ ngỡ ngàng vội biến thành nguyên thân và tránh đi.

"Chúng ta đang ở trên trời. Ngươi kiên nhẫn một chút, đợi đến khi chúng ta đến đỉnh Tử Kim rồi mới thử lại." A Tệ lắc đầu, bất lực nói.

Từ lâu, Tiểu Yêu vẫn cho rằng linh lực của mình chỉ như một dòng suối, với linh lực uốn khúc mỏng manh, nhưng giờ đây nàng cảm nhận rõ ràng rằng dòng suối này đã tụ lại thành một hồ nước hùng vĩ, cuồn cuộn thác ghềnh.

Tiểu Yêu hưng phấn ôm lấy A Tệ, vừa hưng phấn lại vừa khẩn trương, "A Tệ, đây là linh lực của ta sao? Linh lực của ta đã khôi phục rồi sao?"

A Tệ cười toe toét và nói: "Đúng vậy, linh lực của ngươi đã hồi phục. Bây giờ ngươi có thể đánh bại Liệt Dương một cách dễ dàng."

Tiểu Yêu cười và vật A Tệ xuống, lăn lộn và gây rắc rối bên trong xe mây.

Lúc hoàng hôn buông xuống, xa xa là đỉnh Tử Kim, Tiểu Yêu nhìn xuống và thấy cung điện lộng lẫy mỗi lúc một gần, cỗ xe mây dần đáp xuống đỉnh Tử Kim.

A Tệ rời đi.

Điện Tử Kim trang nghiêm, trong đại điện rộng rãi sáng sủa không có một tiếng động, tiếng bước chân của Tiểu Yêu càng cực kỳ rõ ràng, nàng không khỏi căng thẳng khuôn mặt không khép được nụ cười, nàng dần bình tĩnh lại và điều hòa hơi thở.

Sau khi đi qua chính điện, nàng đến hoa sảnh, trong hoa sảnh không đủ ánh sáng, nhưng trước cửa sổ lại có ánh sáng rực rỡ, Chuyên Húc và Phong Long đang cẩn thận xem một cuốn sách lụa ở đó, vẻ mặt nghiêm túc.

"Tiểu Yêu, ngươi đến khi nào vậy? Tại sao lại đứng ngốc nghếch ở đây?" Là Đồ Sơn Cảnh từ ngoài đại sảnh đi vào, đụng mặt Tiểu Yêu.

Nghe được giọng nói của Đồ Sơn Cảnh, Chuyên Húc và Phong Long cũng nhìn về phía Tiểu Yêu.

Chuyên Húc vội đi tới: "Tiểu Yêu, ngươi trở về vì cái gì không báo trước cho ca ca? Vương Mẫu bên kia..."

Tiểu Yêu không giấu được hưng phấn trên mặt, cười nói: "Sư phụ đã giúp ta khôi phục linh lực."

Phong Long vỗ nhẹ bả vai Chuyên Húc, cười nói: “Dạo này hiếm có chuyện tốt!”

Chuyên Húc tựa hồ không thể tin được, vội vàng nắm lấy tay Tiểu Yêu, kiểm tra linh lực của nàng, cẩn thận dò xét, hai mắt đỏ hoe, “Ngươi thật sự đã khôi phục lại linh lực, nó đã vượt qua ta."

Đồ Sơn Cảnh không khỏi mỉm cười.

Chuyên Húc đè nén hưng phấn, nhìn sang Đồ Sơn Cảnh hỏi: “Cảnh, chẳng lẽ Ngu Uyên có tin tức sao?” Bởi vì nhận được thông tin kỳ lạ từ Nhục Thu về Ngu Uyên, Chuyên Húc liền nhờ Đồ Sơn Cảnh giúp anh tìm hiểu. Mạng lưới của tộc Đồ Sơn ở Thanh Khâu trải rộng khắp nơi trong Đại Hoang, từ các thần tộc cấp cao đến những thương nhân của nhân tộc, hiệu quả tình báo dĩ nhiên là đứng đầu đại hoang. Hôm nay là lần đầu tiên Đồ Sơn Cảnh đến thăm Cung Tử Kim trong ba ngày qua. Chắc chắn có chuyện quan trọng xảy ra.

Đồ Sơn Cảnh vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Sợ ý định của chúng ta bị phát hiện, ta phái Cửu Vĩ Hồ Tộc từ Tây Lăng thành đến gần Ngu Uyên. Hôm nay, Cửu Vĩ Hồ Tộc đã gửi tin cho ta. Gần đây, binh lính của Thương Lâm đang ở Ngu Uyên.” Cửu Vĩ Hồ tuy giỏi theo dõi và ẩn nấp, nhưng nó không dám đến quá gần quân của Thương Lâm và Ngu Uyên, nhưng nó mơ hồ nghe thấy tiếng đá vỡ.”

Chuyên Húc đột nhiên ngẩng đầu lên, mơ hồ đoán được, nhưng lại không thể tin được.

Chuyên Húc hướng về bên điện hét lớn: "Quân Diệc, đem bản đồ tới đây."

Phong Long nhìn Chuyên Húc và Đồ Sơn Cảnh đầy nghiêm túc và hoang mang, anh vẫn không biết tại sao.

Đồ Sơn Cảnh thở dài: “Nếu đúng như ta nghĩ, Thương Lâm có lẽ đang tính toán cùng nhau diệt vong.”

Tiểu Yêu kinh hãi, vội vàng hỏi: “Cảnh, huynh nói rõ cho ta biết, Thương Lâm rốt cuộc đang làm gì ở Ngu Uyên?”

Quân Diệc vội vàng đem bản đồ tới, Chuyên Húc vội vàng vung tay áo, trải bản đồ lên bàn lớn, nhìn theo vị trí của Ngu Uyên xem xét kỹ càng.

“Đây là điều tệ nhất, có lẽ Thương Lâm lên kế hoạch đào xuyên qua núi Phong Cư và Ngọc Môn để dẫn dòng nước đen của Ngu Uyên vào sông chảy qua thành Tây Lăng ở Hiên Viên và thành Bạch Hổ ở Cao Tân, và chảy vào sông Xích Thủy ở phía đông……”

Phong Long càng lúc càng bối rối: "dòng nước đen Ngu Uyên yên có vấn đề sao?"

Tiểu Yêu trả lời: “dòng nước đen của Ngu Uyên gọi là nước thực chất nó chứa đựng sương mù độc mang sức mạnh của ngọn lửa của mặt trời. Đất đai sẽ khô cằn, sinh vật sẽ khô héo, thậm chí chết... , ngươi có biết tại sao bờ bắc Xích Thủy lại có sa mạc không? là do Hạn Bạt đó chính là mẹ ta, Hiên Viên Bạt, trong trận chiến cuối cùng của bà, mẹ ta đã đánh thức sức mạnh của ngọn lửa mặt trời trong cơ thể. Mẹ ta bị sức mạnh lửa mặt trời khống chế có thể hủy hoại tất cả khi bà đi qua, nhưng cha ta đã dùng cung Bàn Cổ đổi trái tim mình cho bà, bà thực sự không chết, thay vào đó bà sống sót và đợi ta ở bờ bắc Xích Thủy. Sức mạnh mặt trời của bà là từ Ngu Uyên mà ra. Nếu dòng nước đen của Ngu Uyên bị rò rỉ ra tất cả những nơi nó đi qua đều sẽ như sa mạc Xích Thủy."

"Đó là dì sao?" Trong đầu Chuyên Húc vang lên một tiếng gầm lớn, anh đột nhiên siết chặt tay của Tiểu Yêu, mở to mắt chờ đợi câu trả lời từ nàng.

"Phải, ca ca. Mẹ ta đã hứa với cha ta sẽ đợi ta." Tiểu Yêu mỉm cười nhìn Phong Long và Đồ Sơn Cảnh, trong mắt rưng rưng nước mắt, "Cha ruột của ta là Xi Vưu."

"Nhưng sa mạc Xích Thủy đã biến mất..." Phong Long nói.

"Ca ca ơi, cha và mẹ ta đều không còn nữa. Sau khi nhìn thấy ta, họ đã hoàn toàn tan biến."

Tay Chuyên Húc hơi run, anh buông Tiểu Yêu ra, một lúc sau mới hỏi: “Dì, lúc dì rời đi có đau không?”

Khóe mắt Tiểu Yêu rưng rưng nước mắt, nhưng nàng mỉm cười nói: “có cha ta bên cạnh, mẹ ta ra đi rất thanh thản, huynh cứ yên lòng.” nàng tiếp tục nói: “Nếu Thương Lâm dẫn nước đen Ngu Uyên tiến vào Trung Nguyên qua đường sông, thành Tây Lăng, Thành Bạch Hổ, và thậm chí tất cả những nơi ở vùng hạ lưu của Trung Nguyên, đều sẽ bị hủy diệt và thế gian này sẽ trở thành sa mạc trải dài khắp Đại Hoang."

Bốn người họ đã không nói nên lời trong một lúc lâu.

Phong Long không khỏi muốn phá vỡ bầu không khí buồn tẻ và trang nghiêm, đột nhiên nói: "Hiên Viên Thương Lâm không nên liều lĩnh như vậy, thành Tây Lăng nằm trong bản đồ của Hiên Viên." Tuy nhiên, khi nói, anh cũng nhận ra rằng kẻ bị mắc kẹt như con quái thú sẽ phản ứng dữ dội khó lường và điên rồ đến mức nào và không nói nên lời.

Đồ Sơn Cảnh thấp giọng nói: "Điện hạ, tốt nhất nên sớm quyết định. Dù Thương Lâm muốn làm gì, trước hết phải đề phòng."

Chuyên Húc cau mày thật chặt, mím môi, suy nghĩ hồi lâu: “Ta trước tiên phái bộ tộc Nhược Thủy đi Ngu Uyên, để Nhược Thủy bộ tộc xử lý trước. Phong Long, xin hãy chú ý động tĩnh phía bắc Trạch Châu. Cảnh, ngươi có thể phái Cửu Vĩ Hồ tới đó không? Có thể giúp ta điều tra hàng ngày?”

Đồ Sơn Cảnh gật đầu đồng ý.

"Ta cũng cần nhắc nhở sư phụ và Nhục Thu..." Chuyên Húc thanh âm càng ngày càng thấp.

Một canh giờ trước, bầu trời vẫn trong sáng, tràn đầy nắng chói chang và làn gió trong trẻo, nhưng hiện tại dường như mây đen dần kéo tới ngày càng nặng nề, chợt cảm thấy như thế giới hoang tàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top