Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bích Ba Tiên Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới trướng của giáo chủ Bích Vân Phong có năm đại ma vương là: Hồng Ma vương, Hoàng Ma vương, Lam Ma vương, Bạch Ma vương và Hắc Ma vương, người nào trong đó cũng có võ công thượng thừa. Trong đó, võ công của Hắc Ma vương cao cường hơn cả. Y đã luyện được công phu "Triêm y thập bát cổn", chỉ cần người nào đó đụng vào áo của y thì sẽ bị chấn động văng xa cả trượng, ngã nhào xuống đất. Khi đối địch, y cũng không cần vũ khí gì, chỉ cần vỗ hai ống tay áo vào các huyệt vị cũng đủ bức địch nhân vào tử lộ. Xếp thứ hai về võ công là Hồng Ma vương, với môn tà công tàn ác đặc biệt có tên gọi "Tư lực chưởng", khi giao thủ sẽ rút hết nội lực của đối thủ khiến y không những bị phế mất võ công mà còn trở thành phế nhân. Người đứng ở vị trí thứ ba trong Ngũ đại ma vương chính là Bạch Ma vương. Ngoài năm đại ma vương, Bích Vân Phong còn có năm đại Trưởng lão và bảy đại Bang chủ, mỗi người có một loại võ công đặc dị như Tư Độc bang nổi tiếng với các ám khí tẩm độc, mà thứ độc lợi hại nhất là "Tô cốt tán", không mùi không màu; người trúng loại độc này chỉ trong chốc lát thân thể trở nên mềm nhũn mà chết Phu nhân của Bạch Ma vương là La sát nữ từng là phó bang chủ của Tư Độc Bang, ngoài tuyệt kỹ võ công còn có độc thủ ám khí Mai hoa châm. Hiện tại Hồng Ma vương và Hắc Ma vương cũng đến Hành Sơn, như vậy sẽ không tránh khỏi xảy ra một trận ác chiến kinh thiên động địa.

Đổng Tử Ninh không biết nên tin theo lời của Tiểu ma nữ không nữa. Sư huynh nhất định không thể gạt y. Nhưng lời của tiểu ma nữ và Vi ma ma cũng không có vẻ gì là dối trá. Chẳng lẽ chuyện Hồng Ma vương và Hắc Ma vương đến Hành Sơn, hai người bọn họ không hề hay biết?

Triệu Tử Vinh thấy Đổng Tử Ninh đứng ngẩn ra như vậy bèn hỏi: "Sư đệ sao vậy? Nếu đệ lo lắng thì ta khuyên đệ nên về Võ Di sơn trước đi, chuyện này cứ để ta làm they cho".

Đổng Tử Ninh biết sư huynh hiểu lầm mình, vội nói: "Đa tạ sự quan tâm của Vinh ca, nhưng làm như vậy người ta sẽ cho là lời của Phùng ngũ ca kia nói đúng, đệ không muốn Vinh ca bị tổn thương danh dự vì chuyện này".

Triệu Tử Vinh giận dữ nói: "Cái tên họ Phùng đó thì kể làm gì, nếu không nể mặt Nhị sư bá và Vương đại ca thì ta đã cho hắn một bài học rồi".

"Vinh ca, thôi đừng nhắc đến hắn nữa, chúng ta mau đi thôi!".

Triệu Tử Vinh nhìn lại quán trà xem vị cô nương kỳ lạ cón đó không thì thấy cô ta đã bỏ đi tự bao giờ. Hai người đi suốt một ngày thì đến đỉnh núi Hồi Nhạn, chỉ thấy núi non hiểm trở, kỳ nham dị thạch trùng trùng, thác đổ mây bay, rừng rậm bạt ngàn. Từ đây đến Hành Sơn phải mất chừng hai ngày nữa. Khi hai người đi ngang sườn núi, bỗng nghe có tiếng đao kiếm trong rừng tùng phía trước, ai nấy đều ngạc nhiên tự hỏi: Không biết ai giao đấu ở nơi này? Hai huynh đệ nhìn nhau rồi cùng tiến về phía rừng tùng. Tới nơi thấy trên khoảng đất trống giữa rừng, một đạo sĩ đang khổ chiến với hai tên đại hán, mà lạ một điều là hai tên kia hình dạng giống hệt nhau, cả diện mạo lẫn y phục, cho nên người ngoài nhìn vào không thể nhận biết ai là ai, chỉ thấy võ công của bọn chúng hết sức kỳ dị, phóng qua lật lại linh hoạt phi thường, tựa như một đôi cá đang quẫy đùa dưới nước. Còn đạo sĩ kia chỉ biết chống đỡ, không thể hoàn chiêu bởi hai gã kia tấn công liên tục mà chiêu nào chiêu nấy đều hiểm ác chết người. Triệu Tử Vinh nhận ra vị đạo sĩ kia chính là Sơn Hư đạo trưởng – đệ tử thứ hai của Nga Mi kiếm phái. Như vậy hai gã kia nếu không phải là người của Bích Vân Phong thì cũng là người của hắc đạo nào đó. Triệu Tử Vinh rút kiếm, một chiêu xuất ra như mây cắt đỉnh núi, cứu Sơn Hư đạo trưởng thoát vòng nguy khốn, đồng thời nói: "Sơn Hư đạo trưởng hãy lui xuống trước đi, để ta tiếp bọn chúng cho".

Hai tên kia thấy Triệu Tử Vinh xuất chiêu lợi hại, cùng nhảy dạt ra, nhìn Triệu Tử Vinh kinh ngạc, lại thấy Đổng Tử Ninh cắp kiếm đừng một bên, bèn hỏi: "Các ngươi là ai?".

"Triệu Tử Vinh".

Một tên bật cười: "Thì ra là Võ Di Hắc Hiệp, ngưỡng mộ đã lâu! Nghe nói bảy mươi hai lộ Địa sát liên hoàn kiếm của ngươi từng đánh bại Trường Giang nhị quái, Chiết Đông đại đạo, tề danh với Trung Châu đại hiệp, huynh đệ ta xin được lãnh giao1".

Triệu Tử Vinh ngạc nhiên hỏi: "Các ngươi là ai?".

Tên kia cười: "Bọn ta là ai, ngươi đừng vội hỏi! Mời xuất chiêu, chúng ta muốn ấn chứng xem thử có thực là bảy mươi hai lộ Địa sát liên hoàn kiếm của ngươi đã đánh bại được Trường Giang nhị quái hay không".

"Được, tiếp chiêu!".

Triệu Tử Vinh nói rồi xuất chiêu "Tuyết dũng Tần lĩnh", chiêu thứ hai là "Thủy mãn Kim sơn", kiếm thế khinh linh biến hóa vô chừng, thoắt bên đông thoắt bên tây, thoắt trước mặt thoắt sau lưng. Huynh đệ kia tiếp chiêu thứ nhất đã khen "Hảo kiếm!". Bảy mươi hai lộ kiếm của Triệu Tử Vinh tựa nước Trường Giang cuồn cuộn ào ảo đổ về biển Đông như không có gì ngăn trở nổi. Nhưng võ công của hai gã kia cũng ngụy dị kỳ quái vô cùng, tựa như hai con cá lao lên nhảy xuống trong sóng kiếm của Triệu Tử Vinh. Triệu Tử Vinh xuất ra chiêu nào cũng bị bọn họ hóa giải hết. Chợt một tên nói: "Sư huynh, chúng ta hoàn chiêu đi!", tên kia gật đầu, trong chớp mắt song đao ào tới như đôi giao long.

Đổng Tử Ninh thấ thế không khỏi giật mình, không ngờ đao pháp của hai tên kia lại lợi hại đến vậy, bọn chúng đã đấu với Sơn Hư đạo trưởng rồi mà bây giờ còn có thể bức Triệu Tử Vinh vào thế hạ phong. Y vội rút kiếm nhảy đến nói: "Vinh ca, đệ đến đây!".

Cả Đổng Tử Ninh và Triệu Tử Vinh không ngờ rằng hai pho kiếm pháp của họ một khi phối hợp với nhau thì uy lực tăng lên bội phần, đủ sức đương cự cùng song đao của hai gã kia. Đánh nhau được ba bốn chục hiệp, hai huynh đệ kia biết không thể thủ thắng, nên nhìn nhau rồi cùng nhảy ra khỏi vòng chiến nói: "Kiếm pháp của Võ Di kể như bọn ta lãnh giáo vừa rồi quả nhiên không phải hạng tầm thường".

Triệu Tử Vinh và Đổng Tử Ninh cũng thâu kiếm bởi biết rằng có đánh nữa cũng chỉ ngang tay với hai gã. Đổng Tử Ninh hỏi: "Xin hỏi cao danh quý tánh của hai vị?".

Một tên nói: "Không hạ nổi các ngươi, có nói chỉ càng thêm xấu mặt".

Tên kia nói: "Ca ca, chúng ta đi đi, coi như lão đạo sĩ mũi trâu hôm nay gặp may vậy".

Đổng Tử Ninh cảm thấy hình như đã gặp hai tên này ở đâu đó. Nghĩ nợi giây lát, chợt y nhớ ra, chẳng phải mặt mũi bọn họ rất giống Ô lão đại đó sao? Y buột miệng: "Có phải nhị vị là Nhị kiệt trong Hoàng Hà Tam Kiệt chăng?".

Hai huynh đệ kia nghe vậy cũng kinh ngạc: "Sao ngươi biết?".

Thì ra là Hoàng Hà Tam Kiệt, Ô lão nhị và Ô lão tam là huynh đệ song sinh, diện mạo y hệt nhau mà võ công cũng cùng một dạng. Ở trên bờ thì võ công của hai người này không bằng Ô lão đại, nhưng công phu dưới nước thì bọn chúng lại hơn Ô lão đại nhiều. Hoàng Hà Tam Kiệt vốn là những ngư dân bên bờ sông Hoàng Hà, sinh sống bằng nghề chài lưới. Hai huynh đệ này quan sát hoạt động của cá trong nước lâu ngày rồi mô phỏng các động tác của cá, biến nó thành một thứ võ công kỳ dị với tên gọi "Ô gia ngư hình đao pháp". Nhưng sau khi ba huynh đệ họ Ô bị bại dưới tay Vân Lộ đại hiệp thì bọn họ cảm thấy không còn mặt mũi nào ở lại Hoàng Hà nữa, bèn chia nhau đi tầm sư học đạo, quyết tái đấu với Vân Lộ đại hiệp để rửa hận.

Đổng Tử Ninh lại tiếp: "Thì ra đúng là Hoàng Hà nhị kiệt, tại hạ thất kính! Xin hỏi cớ sao hai vị lại giao thủ với Sơn Hư đạo trưởng?".

Ô lão nhị nói: "Ta đây cũng không hiểu tại sao y muốn tỉ thí với bọn ta".

Đổng Tử Ninh nhìn Sơn Hư đạo trưởng hỏi: "Đạo huynh, chuyện này là sao?".

"Ngươi hỏi chúng đi, chúng dựa vào cái gì mà nói kiếm pháp của phái Nga Mi không phải là kiếm pháp thượng thừa?".

Triệu Tử Vinh và Đổng Tử Ninh nghe vậy cùng bật cười: "Chỉ vì vậy mà ngươi đòi so kiếm với họ sao?".

Đổng Tử Ninh nghĩ bụng: Vị đạo huynh này cũng thật là..., người ta nói kiếm pháp của mình không phải là kiếm pháp thượng thừa liền đói tỉ thí với người ta, chẳng lẽ cứ nhât định bắt họ phải khen kiếm pháp nhà mình?

Ô lão tam nghe vậy cũng bật cười: "Ra là vậy! Kể như đây là cuộc tỉ kiếm oan uổng! Nếu gọi kiếm pháp của các ngươi là thượng thừa thì kiếm pháp của Vân Lộ đại hiệp phải gọi là gì?".

Ô lão nhị nói: "Thội được rồi! Ta cứ tưởng hắn có oán cừu gì với bọn ta kia! Sư đệ, đừng tranh cãi với hắn nữa, chúng ta đi!".

Đổng Tử Ninh nói: "Xin nhị vị hãy dừng bước một chút, ta có chuyện không hay muốn nói cho hai vị biết".

Huynh đệ họ Ô ngạc nhiên: "Chuyện không hay gì?".

"Đại ca của các ngươi đạ bị người ta sát hại rồi!".

Cả hai trợn mắt, đồng thanh: "Kẻ nào giết?".

"Ta cũng không biết, nhưng Ô lão đại chết vì trúng một chiếc lá tùng tẩm độc".

Huynh đệ họ Ô nghe tới đó tức thời biến sắc, nhìn nhau không nói lời nào, cùng cắm đầu chạy biệt.

Đổng Tử Ninh nghĩ, đem chuyện Ô lão đại bị giết nói cho huynh đệ họ Ô nghe, xem thử bọn họ có biết kẻ giết đại ca mình là ai không, rồi từ đó sẽ lần ra manh mối về vụ thảm sát nhà Kim Tiên Hiệp. Không ngờ hai gã mới nghe xong đã cắm đầu chạy mất. Xem ra, nhất định họ biết kẻ nào đã giết Ô lão đại, nhưng chắc vì sợ hãi nên mới cắm đầu chạy mất hút như vậy.

Triệu Tử Vinh cảm thấy kỳ lạ, hỏi: "Sư đệ, sao bọn họ lại bỏ chạy? Có chuyện gì vậy?".

Đổng Tử Ninh bèn đem chuyện ở bãi sông kể lại. Nghe xong, tĩnh thanh cũng kinh ngạc kêu lên: "Trong thiên hạ lại có kẻ võ công cao cường đến mức ấy sao? Ám khí của hắn đã không ai tưởng tượng nổi rồi, mà ngay cả khinh công siêu tuyệt của Thiên Sơn quái hiệp cũng không đuổi kịp, như vậy khinh công của hắn phải cao cường đáng sợ đến bực nào".

Sơn Hư đạo trưởng ở bên cạnh đột nhiên nói chen vào: "Ta biết kẻ giết Ô lão đại!".

Đổng Tử Ninh ngạc nhiên: "Sao? Ngươi biết thật à!".

"Đương nhiên là ta biết!".

"Vậy xin hỏi đạo trưởng, đó là ai?".

"Không ai khác ngoài La Sát Nữ của Bích Vân Phong".

Triệu Tử Vinh cũng ngạc nhiên hỏi:

"Sao ngươi biết đó là mụ ta?".

"Chỉ có mụ mới có thể phóng được độc châm như vậy, chẳng phải mụ nổi tiếng giang hồ vì Vô hình mai hoa châm đó sao?".

"Vô hình mai hoa châm tuy nhỏ nhưng nó vẫn là kim thuộc, không giống như chiếc lá tùng".

"Mai hoa châm và chiếc lá tùng thì có khác nhau là mấy! Đừng nói là chiếc lá tùng, mà ngay một sợi chỉ vào tay của La Sát Nữ cũng có thể biến thành ám khí giết người. Đó đúng là một nữ yêu sát nhân vô cùng độc ác".

Vô hình mai hoa châm của La Sát Nữ trong võ lâm ai cũng biết, nhưng một sợi chỉ mà cũng có thể biến thành ám khí giết người thì không thể tượng tượng nổi. Đổng Tử Ninh thấy Sơn Hư đạo trưởng nói chắc như vậy cũng không thể không tin. Nhưng đến câu cuối cùng của Sơn Hư thì y lại đâm ra nghi ngờ, hởi theo như lời Vi ma ma thì La Sát Nữ là một Thúy nữ hiệp giàu lòng trượng nghĩa, chứ không phải là một nữ yêu sát nhân đáng sợ như Sơn Hư đạo trưởng nói. Lại nói, nếu La Sát Nữ muốn giết Ô lão đại thì cũng không ngoài mục đích diệt khẩu chuyện sát hại nhà Kim Tiên Hiệp, nếu chuyện này do bà ta làm; nhưng như vậy La Sát Nữ còn kêu con gái mình đi Hành Sơn điều tra hung thù giết người làm gì? Như vậy chẳng phải là mâu thuẫn lắm sao?

Triệu Tử Vinh hỏi: "Theo ta biết, Hoàng Hà Tam Kiệt xưa nay chưa từng gây thù chuốc oán với Bích Vân Phong, mà có khi họ còn qua lại với nhau nữa, như vậy La Sát Nữ giết Ô lão đại để làm gì?".

"La Sát Nữ giết người cần gì lý do với lại đạo lý, mụ yêu nữ đó cứ thích giết là giết!".

Đổng Tử Ninh cau mày nói: "Vậy thì có khác nào dã thú?".

"Ta giáo mà, đương nhiên tính tính cũng như dã thú, nếu không tại sao người ta gọi chúng là tà giáo...".

Sơn Hư đạo trưởng nói chưa dút câu, bỗng nghe "hự" một tiếng, hai đầu gối quỵ xuống. Triệu Tử Vinh và Đổng Tử Ninh kinh ngạc, cùng lên tiếng: "Đạo trưởng, ngươi...".

Sơn Hư đạo trưởng mặt thất sắc, miệng cứng đơ, thân bất động như bị trúng tà. Lúc đó, chợt có người từ trong rừng tùng đi ra. Triệu Tử Vinh và Đổng Tử Ninh vừa thấy lại càng kinh ngạc hơn, bởi đó không phải ai xa lạ mà chính là cô nương xinh đẹp mà hai người từng thấy trong trà đình. Cô ta mỉm cười nói: "Các ngươi không biết tại sao vị đạo trưởng kia lại quỳ như vậy à? Chẳng qua là ví hắn nói càn thôi".

Đổng Tử Ninh lấy làm lạ, vội nhì kỹ lại thì thấy Sơn Hư đạo trưởng bị ám khí đánh trúng các huyệt vị, một chỗ là huyệt Hoàn khiêu ở chân khiến y đứng không vũng phải quỳ xuống, một chỗ là Á huyệt khiến y không thể nói được. Đổng Tử Ninh kinh ngạc không thôi, công phu phóng ám khí đả huyệt của người này thực siêu quần bát tụy, phòng một lượt hai cây châm không nghiêng không vẹo, hết sức chuẩn xác vào hai huyệt vị của Sơn Hư đạo trưởng.

Cô nương kia lại nói: "Hắn biết mình nói sai cho nên mới quỳ xuống nhận lỗi, không dám nói nữa".

Triệu Tử Vinh hỏi: "Ngươi là ai?".

Cô nương cười: "Uổng cho ngươi được mệnh danh là Võ Di hắc hiệp, hỏi người khác mà thiếu lễ độ, ngươi phải hỏi như vầy nè: Cô nương, xin hỏi tiên hương ở nơi nào, tôn tính phương danh là gì? Vậy mới đúng". Nói xong, cô ta phất tay áo một cái tức thời giải khai huyệt đạo cho Sơn Hư đạo trưởng, nói: "Đứng lên đi, từ nay về sau bớt nói nhảm đi nhé". Công phu y tụ đó lại khiến Đổng Tử Ninh càng thêm kinh ngạc, rõ ràng nó còn cao hơn Y tụ công của Liểu đại hiệp mấy lần. Một cô nương tuổi còn trẻ mà võ công đạt đến mức thượng thừa như thế, thực khiến người ta khó tưởng tượng nổi.

Sơn Hư đạo trưởng nhảy lên, mặt biến sắc, miệng lắp bắp: "Hình như ả là Hắc... Hắc Ma vương của Bích... Bích Vân Phong...".

Triệu Tử Vinh và Đổng Tử Ninh vừa nghe đều giật mình kinh ngạc. Thì ra Hắc Ma vương khiến người ta kinh hồn mất vía lại là một cô nương xinh đẹp như thế này ư? Thực là không ai ngờ nổi. Chẳng trách cô ta dám đơn thân ra ngoài. Triệu Tử Vinh và Đổng Tử Ninh biết hôm nay gặp phải kình địch, giây phút sinh tử đã đến, cho nê không hẹn mà cùng rút kiếm ra sẵn sàng nghênh chiến.

Cô nương mỉm cười: "Xem ra các ngươi muốn động thủ! Song kiếm Thiên canh Địa sát của Võ Di phái các ngươi, ngay cả huynh đệ Ô gia còn hạ không nổi, giờ lại còn muốn khoe xấu sao? Được, cả tên tiểu tặc đạo kia hãy xông vào một lượt đi, ta sẽ không hoàn chiêu. Trong vòng mười chiêu, chỉ cần ba người bọn ngươi có thể đụng được vào một chéo áo cảu ta thì ta sẽ cam nguyện xin thua. Mạng ta các ngươi tùy ý xử lý!".

Đổng Tử Ninh nói: "Còn trong mười chiêu nếu bọn ta không thủ thắng được thì ngươi định xử lý bọn ta thế nào?".

"Vậy ta sẽ xuất hai chiêu, nếu không thể đánh ngã được các ngươi thì kể như ta thua, trong ba năm ta sẽ không xuất hiện trên giang hồ nữa".

Đổng Tử Ninh lại hỏi: "Nếu cô nương thắng thì sẽ xử lý bọn ta thế nào?".

Cô nương cười: "Xem ngươi nói cũng đáng thương! Được rồi, nếu ta thắng thì ba nhà ngươi cùng quỳ xuống, đập đầu ba lần kêu ta ba tiếng Mẹ, ta sẽ thả các ngươi đi. Như vậy các ngươi bằng lòng chưa? Xem có phải ta là nữ yêu mặt người dạ thú loạn sát hay không?".

Quỳ xuống, đập đầu lạy ba lần kêu Mẹ, đây thực là điều đại sỉ nhục trong giới võ lâm. Triệu Tử Vinh và Đổng Tử Ninh làm sao có thể chấp nhận! Bọn họ cùng hiểu nếu không thắng nổi Hắc Ma vương này thì thà chết chứ không chịu nhục. Triệu Tử Vinh rút kiếm nói: "Đừng cuồng ngôn, hãy xem kiếm!".

Cùng lúc, Đổng Tử Ninh và Sơn Hư đạo trưởng cũng xông lên. Kiếm pháp Sơn Hư cương mãnh, Đổng Tử Ninh mẫn tiệp, Triệu Tử Vinh khinh linh, nhưng cô nương kia như ảo ảnh, tam kiếm hợp lục vẫn không sao đụng được vào người cô ta.

Cô nương nói: "Rồi, đây là chiêu thứ nhất!".

Triệu Tử Vinh lại xuất một tuyệt chiêu: "Băng phong Kỳ sơn", đó là chiêu thức lợi hại nhất trong bảy mươi hai lộ Địa sát liên hoàn kiếm, kiểm quang ba động như tuyết bay trắng trời. Đổng Tử Ninh cũng xuất chiêu "Phân hoa phất liễu" trong ba mươi sáu lộ Thiên canh chỉ huyệt kiếm cùng phối hợp với Triệu Tử Vinh. Còn kiếm thế của Sơn Hư đạo trưởng cũng ào ào như cầu cồng bửa xuống. Tam kiếm bao trùm, trông có vẻ như cô nương kia không có đường tránh, nhưng chỉ trong chớp mắt, cô ta đã thoát khỏi lưới kiếm của ba người và đếm: "Chiêu thứ hai, chiêu thứ ba, chiêu thứ tư..". Khi đếm đến chiêu thứ mười thì cô bỗng nạt một tiếng: "Lên!", đồng thời phất nhẹ hai tay áo một cái, kiếm của cả ba người bọn Triệu Tử Vinh đều rời khỏi tay bay lên cắm trên cành cây thành hình chữ nhất, các chuôi kiếm vẫn còn rung rinh.

Triệu Tử Vinh và Đổng Tử Ninh kinh hoảng đứng nhìn nhau trân trân bởi bọn họ xưa nay chưa từng thấy thứ võ công thượng thừa nhường ấy. Sơn Hư đạo trưởng thấy tình thế gnuy hiểm, vội vàng bỏ chạy. Cô nương nạt: "Tiểu tặc đạo, ngươi chạy đi đâu?". Nói rồi phất tay áo một cái biến trái tùng trên đất vút lên thành áo khí phòng vào huyệt Hoàng khiêu của y khiến y quỵ xuống tại chỗ không nhúc nhích gì được nữa.

Triệu Tử Vinh và Đổng Tử Ninh thấy vậy, hiết có chạy cũng không thoát khỏi tay Hắc Ma vương, cho nên đành đứng yên chờ chết, cả hai đã định thà chết chứ nhất định không chịu nhục quỳ xuống dâp đầu kêu ả ma đầu kia bằng mẹ.

Cô nương đến trước mặt Sơn Hư đạo trưởng nói: "Ngươi chửi bọn ta tính tình như dã thú, bất chấp đạo lý. Còn ngươi đây là người của Nga Mi phái, được gọi là võ lâm chánh đạo sao nói lời không giữ lấy lời? Ta còn chưa ra tay, ngươi đã muốn chạy sao? Ngươi còn tính chạy nữa, đừng trách ta đánh gẫy chân đấy nhé!". Cô ta giải khai huyệt đạo cho Sơn Hư rồi tiếp: "Quay lại đây cho ta, nếu không đừng trách ta hạ thủ vô tình khiến ngươi phải tàn phế suốt đời".

Sơn Hư đạo trưởng thần sắc ủ rũ, không dám không quay lại theo lời cô nương kia.

Cô nương lại nhìn Triệu Tử Vinh và Đổng Tử Ninh cười: "Kiếm thuật của Võ Di chẳng qua cũng chỉ có vậy, so với bọn mãi võ đầu đường xó chợ còn không bằng".

Đổng Tử Ninh nghiêm mặt nói: "Võ công của tại hạ kém, không bằng cô nương, nhưng như vậy không có nghĩa là kiếm pháp của Võ Di tệ lậu, cô nương muốn giết bọn ta, xin mời cứ xuống tay, nhưng xin đừng nói bừa".

Cô nương liếc y một cái ra vẻ ngạc nhiên rồi cười nói: "Được, rồi sẽ có một ngày ta sẽ đến Võ Di sơn để thử lãnh giáo kiếm pháp chân chính của các ngươi, còn bây giờ thì sao?".

"Mời cô nương ra tay đi, bọn ta tiết chiêu".

"Xem ra ngươi còn mạnh mẽ hơn tên tiểu tạc đạo Nga Mi kia, đã có khí cốt, lại cũng biết giữ lời. Bây giờ ta xuất thủ, cho các ngươi được dùng kiếm hoàn chiêu. Trong hai chiêu, nếu ta không đánh trúng thì kể như các ngươi may lớn. Xem chiêu!". Cô ta nói rồi, vẫy tay áo về phía gốc đại thụ, ba thanh kiếm cùng bay ra chia làm ba hướng bay thẳng đến cắm thẳng xuống đất trước mặt ba người bọn Triệu Tử Vinh. Cả ba thấy vậy đều thất sắc, nhưng không biết làm sao đành thâu kiếm, tập trung tinh thần, chuẩn bị tiếp chiêu.

Cô nương nói; "Chú ý, ta xuất chiêu đây!".

Chỉ thấy tay áo cô ta giật một cái, một luồng kình lực phóng ra chia làm ba đạo nhắm ba người vỗ tới. Đổng Tử Ninh tức thời cảm thấy một luồng kình lực vô hình ép thẳng vào ngực cơ hồ muốn tức thở, y vội thi trển khinh cong, quăng mình lên tránh khỏi luồng kình lực ấy. Triệu Tử Vinh cũng vội thi triển khinh công thoát khỏi luồng kình lực phóng về phía mình. Sơn Hư đạo trưởng dùng kiếm hóa giải, tuy hóa giải được, song phải lảo đảo thối lui mấy bước.

Cô nương gật gù nói: "Tốt, đây là chiêu thứ nhất, coi như các ngươi thành công ở chiêu này! Kể ra khinh công của Võ Di cũng không đến nỗi nào".

Kỳ thực, vừa rồi khi xuất Lưu vân phi tụ công, cô nương chỉ dùng hai thành công lực, mục đích là thăm dò trình độ khinh công và khả năng phản ứng cảu bọn Triệu Tử Vinh. Khi xuất chiêu thứ hai, cô ta tăng thêm kình lực, thần tốc dị thường, chỉ trong giây lát, kiếm của bọn Triệu Tử Vinh rồi khỏi tay mà hai người cũng bị hất bay lên. Triệu Tử Vinh ngã xuống đất lăn mấy vòng, đau đớn khôn cùng. Sơn Hư đạo trưởng còn thảm hơn Triệu Tử Vinh, y bị bay văng vào một cành cây chảy cả máu rồi lăn xuống đất, nhất thời nằm bất động. Chỉ có Đổng Tử Ninh là đỡ hơn cả: y cảm thấy thân mình bị một luồng kinh lực hất lên, rồi lại có một lực đạo vô hình khác nhẹ nhàng đặt y xuống đất, chỉ cảm giác hơi đau một chút mà thôi.

Cô nương đến trước mặt Đổng Tử Ninh nói: "Thế nào? Các ngươi chịu thua chưa? Bây giờ hãy giữ lời đã nói, quỳ xuống đất, dập đầu ba lân kêu ta ba tiếng Mẹ, thì ta sẽ thả các ngươi đi".

Đổng Tử Ninh nhắm mắt nằm im.

Cô nương thấy vậy, đá cho y một cái, nói tiếp: "Ngươi đừng giả chết, ta biết ngươi không hề thương tổn gì cả, nói mau đi".

Đổng Tử Ninh nói: "Đa tạ cô nương đã hạ thủ lưu tình, nhưng nuế muốn ta làm như vậy, thì ta thà chết chứ không nghe".

"Sao ngươi nói mà không giữ lời?".

"Ta đã chấp nhận điều kiện đó bao giờ?".

Cô nương nổi giận: "Ngươi còn dám già hàm?".

Đổng Tử Ninh nói: "Cô nương tuổi còn trẻ mà lại muốn làm mẹ người ta, như vậy không thấy xấu hổ à?".

Cô nương kia nghe vậy, lông mày dựng ngược, mắt phụng trợn tròn: "Tên tiểu tử này, dám nuốt lời à, vậy thì đừng trách ta hạ thủ vô tình".

"Cô nương khoan hãy ra tay, ta có lời muốn nói".

Thì ra trong lúc đối thoại, Đổng Tử Ninh chợt nhớ đến "Nghênh phong liễu bộ" mà Thiên Sơn quái hiệp đã truyền cho, y bèn nghĩ bụng: Sao ta không dùng Nghênh phong liễu bộ để tránh đòn của cô ta? Nếu may mắn tránh được, thì không những ta có thể thoát khỏi đại nhục này, tự cứu mình, mà cũng có thể cứu được sư huynh và Sơn Hư cũng nên.

Cô nương giương mày liễu hỏi: "Ngươi còn gì muốn nói?".

"Vừa rồi tại tạ không ngờ cô nương xuất chiêu thứ hai nhanh như vậy, nhất thời không kịp đề phòng, cho nên mới bị đánh ngã!".

"Vậy ngươi muốn sao?".

"Bây giờ cô nương cho tại hạ được tiếp hai chiêu nữa, ta nhất định sẽ tránh được và thắng cô nương".

"Còn nếu vẫn thua thì sao?".

"Thì ta sẽ tự sát, không cần cô nương phải ra tay. Nhưng ta có một yêu cầu".

"Yêu cầu gì?".

"Là sau khi ta chết, xin cô nương gác cao tay ngọc, thả cho sư huynh ta và vị Sơn Hư đạo trưởng kia, như vậy ta có chết cũng không oán hận, mà dưới suối vàng cũng cảm kích đại ân đại đúc của cô nương".

Cô nương nhìn Đổng Tử Ninh với ánh mắt kì dị, hỏi: "Ngươi muốn lấy cái chết để cứu bọn họ?".

"Đúng!".

"Sao ngươi không quỳ xuống kêu ta bằng mẹ? Như vậy không những vừa có thể cứu được bọn họ mà cũng tự cứu được ngươi nữa".

"Tại hạ dù chết cũng không thể vâng".
Cô nương cười nhạt: "Vậy thì ngươi có chết ta cũng không thả bọn kia, đặc biệt là tên tiểu tặc đạo"

Đổng Tử Ninh nghe Bích Ba quả quyết như vậy, đành nói:

"Còn nếu ta chịu quỳ xuống kêu cô nương bằng Mẹ thì sao?".

"Ta sẽ thả bọn chúng!".

Đổng Tử Ninh không hiểu tại sao vị cô nương xinh đẹp này lại thích làm mẹ người khác như vậy, chẳng lẽ cô ta bị một thứ quái bệnh? Bệnh làm mẹ? Lúc đó y đánh cắn răng nói: "Được, nếu ta lại thua, thì ta sẽ kêu cô nương bằng mẹ!". Đổng Tử Ninh vừa nói vừa nghĩ: đầu tiên phải cứu sư huynh và Sơn Hư cái đã, rồi sau đó nếu thua, mình sẽ tự sát.

Cô nương cười: "Được! Vậy ngươi đứng dậy đi, tiếp hai chiêu của ta nữa cho tâm phục khẩu phục".

Đổng Tử Ninh đứng dậy nói: "Nếu tại hạ may mắn tiếp đực hai chiêu của cô nương thì sao?".

"Thì ta sẽ ẩn cư ba năm không xuất hiện trên giang hồ".

"Cô nương hà tất phải như vậy, nếu may mắn tiếp được hai chiêu của cô nương, tại hạ chỉ cầu từ nay về sau co nương đừng làm khó cho võ lâm Trung Nguyên nữa là tốt lắm rồi".

"Ngươi chắc là có thể tiếp được hai chiêu của ta?".

"Không dám, chỉ là trông vào sự may mắn mà thôi!".

"Chỉ sợ... ta không muốn làm khó cho võ lâm Trung Nguyên mà võ lâm Trung Nguyên lại làm khó cho ta".

"Võ công cô nương siêu quần như vậy, Y tụ công lại vô địch thì còn ai có thể làm khó được cô nương?".

Cô nương cười, nghĩ bụng: Tên tiểu tử này võ công không đến nỗi tệ lắm mà lòng dạ cũng tốt, miệng lưỡi cũng dẻo nữa. Bèn nói: "Được rồi, ta chấp nhận đề nghị của ngươi! Chú ý, ta xuất chiêu đây!".

"Không đã!".

"Ngươi còn muốn gì nữa?".

"Xin cô nương hãy thả sư huynh ta và Sơn Hư đạo trưởng trước, rồi tại hạ mới tiếp chiêu của cô nương".

"Có phải ngươi muốn gạt ta không?".

"Tại hạ nào dám".

"Được, ta cũng nghĩ ngươi không dám nói dối. Nếu ngươi dối trá thì hai người bọn chúng cũng chạy không thoát khỏi tay ta đâu!". Cô nương đến trước mặt Sơn hư, nói: "Tiểu tặc đạo, hôm nay tạm thời ta tha cho ngươi! Mau cút đi, nếu từ nay về sau người còn ăn nói hồ đồ nữa, thì ta sẽ cắt lưỡi nghe chưa!".

Sơn Hư được tha, mừng quá vội vàng bỏ chạy.

Cô nương nhìn theo y với ánh mắt khinh bỉ, rồi quay lại nói với Đổng Tử Ninh: "Cái tên tiểu tặc đạo kia, ngươi đã cứu hắn, mà ngay cả một lời cảm ơn ngươi, hắn cũng không có, chỉ biết chạy!".

"Đứng trước chuyện sinh tử, Sơn Hư đạo trưởng lo thoát thân là điều có thể thông cảm, tại hạ không dám mong hắn vọng tạ gì".

Lúc này, cơn đau đã dút, Triệu Tử Vinh gượng dậy nói: "Sư đệ, ngươi chạy đi, để ta tiếp chiêu cho".

Đổng Tử Ninh cả kinh, bởi biết tính cách của Triệu Tử Vinh hiếu hiệp trượng nghĩa, nên để cứu y, Triệu Tử Vinh có thể bất chấp tính mạng. Đồng thời y cũng biết Triệu Tử Vinh quật cường, không dễ thuyết phục. Y vội kéo Triệu Tử Vinh sang một bên nói nhỏ: "Vinh ca, với võ công hiện tại của chúng ta, đừng nói là không thể tiếp nổi hai chiêu của nữ ma đầu này, mà sợ rằng ngay cả nửa chiêu của a mình cũng chịu không nổi, huống chi huynh lại đang bị thương. Tiểu đệ nói có thể tiếp được hai chiêu chỉ là lừa gạt ả thôi, huynh mau chạy trước đi".

"Vậy còn đệ?".

"Tiểu đệ đã có cách đối phó với ma đầu này! Vinh ca, huynh mau chạy đi, nếu để ả biết thì lúc đó có muốn chạy cũng không kịp nữa".

"Không! Sư đệ, ngươi chạy đi, để ta...".

Đổng Tử Ninh vội vàng tới gần nài nỉ: "Vinh ca, đệ biết huynh là người cương trực nghĩa khí, nhưng nói về lém lỉnh thông minh vặt thì huynh không bằng đệ, đệ đã có cách thoát khỏi ma chương của ả ma đầu kia. Nếu huynh vẫn không chị, đệ chỉ còn cách rút kiếm tự sát chết dưới chân huynh chứ nhất định không chịu muốn thấy huynh chịu nhục".

"Đệ thực có cách thoát thân à?".

"Tiểu đệ quyết không dám gạt huynh, mong huynh chạy mau cho, nếu không đệ có chết cũng vô ích".

"Được ,vậy ta chờ đệ ở phía trước".

"Vinh ca, nếu một giờ nữa mà không thấy đệ đến th2i huynh hãy về Hành Sơn trước để tránh nguy hiểm".

"Đệ...".

"Vinh ca chạy đi! Huynh đừng lo cho đệ, vạn nhất tiểu đệ có chết, mong huynh từ nay về sau khổ luyện võ công, để ngày khác trừ khủ nữ ma này, báo thù cho đệ".

Triệu Tử Vinh nghe vậy cang không muốn đi. Đổng Tử Ninh ra sức nài nỉ, cuối cùng Triệu Tử Vinh thở dài một tiếng: "Sư đệ, nếu ngày nay ngươi vì ta mà chết thì ngày sua ta nhất định sẽ giết nữ ma kia rồi đến trước mộ đệ tự sát để báo ân cảu đệ".

"Vinh ca hà tất phải như vậy, tiểu đệ không chắc phải chết dưới tay nữ ma kia đâu, huynh mau chạy đi!".

Triệu Tử Vinh không biết làm sao, đành theo lời Đổng Tử Ninh. Trước lúc đi, y đến trước mặt cô nương kia căm phẫn nói: "Nữ ma, ngươi nghe đây, nếu sư đệ ta có mệnh hệ nào, ta mà còn sống, thề sẽ tìm ngươi báo thù".

Cô nương cười nhạt: "Thật à? Vậy ta sẽ đợi ngươi!".

Triệu Tử Vinh đi rồi, cô nương kia nói: "Tiểu tử, những yêu cầu của ngươi ta đều đáp ứng cả rồi, bây giờ tiếp chiêu đi! Vốn ta không muốn giết ngươi, nhưng bây giờ thì ta lại muốn giết".

Đổng Tử Ninh cả kinh: "Cô nương, không phải là để ta tiếp hai chiêu của cô à? Sao bây giờ lại đổi ý?".

"Trong hai chiêu ta không thể giết được ngươi sao? Ngươi chửi ta là nữ ma đầu, lại còn nói mình có cách tránh được ma chưởng của ta, cón nói sư huynh ngươi khổ luyện võ công, ngày sau sẽ giết ta. Được, bây giờ để ta thử coi ngươi thông minh hay đần độn?".

Thì ra tất cả những lời của Đổng Tử Ninh nói nhỏ với sư huynh y đều bị nữ ma vương này nghe hết. Nội công cô ta cực kỳ cao thâm, đừng nói là Đổng Tử Ninh nói nhỏ, mà trong vòng nửa dặm chung quanh, hễ có tiếng chim bay thú chạy nào, cô ta cũng đều có thể nghe thấy.

Đổng Tử Ninh đang kiếm cớ kéo dài thời gian để giúp Triệu Tử Vinh thoát nguy, bèn nói: "Cô nương không phải là Hắc Ma vương của Bích Vân Phong sao? Đã thế, sao còn giận người khác gọi mình là ma đầu?".

"Nếu ta là Hắc Ma vương, thì e rằng hôm nay các ngươi không ai chạy thoát, mà đã chôn xác hết trong rừng tùng này rồi".

Đổng Tử Ninh giật mình: "Cô nương không phải là Hắc Ma vương?".

"Ngươi cũng tin lời nói xàm của tên tặc đạo kia à?".

Đổng Tử Ninh cung tay cúi thấp: "Tại hạ hiểu lầm, xin cô nương lượng thứ".

"Nhưng lời tên tiểu tặc đạo kia nói cũng không hoàn toàn sai!".

Đổng Tử Ninh lại ngạc nhiên: "Vậy cô nương là...?".

"Ta là muội muội của Hắc Ma vương, thánh cô hộ giáo của Bích Vân Phong, võ lâm Trung Nguyên gọi ta là Bích Ba Nữ Ma".

"Bích Ba Nữ Ma?", Đổng Tử Ninh nghe vậy càng ngạc nhiên. Trước khi y xuống núi, đã từng nghe nhân sĩ võ lâm nói về vị nữ ma này, rằng cô ta sẽ là nhân tài sau này của Bích Vân Phong. Công phu lợi hại nhất của cô ta là Lưu vân phi tụ, quái kiệt Mã Tiêu Lâm ở Thanh Hải khét tiếng một tời cuối cùng cũng phải chịu chết dưới tay cô ta, mấy cao thủ Thiếu Lâm tự gặp cô cũng đại bại. Võ công của Bích Ba còn cao hơn La Sát Nữ mấy bậc, ngay cả Ngũ đại Ma vương của Bích Vân Phong cũn phải nể cô ta vài phần. Thực không ngờ hôm nay mình lại đụng phải cô ta!

Bích Ba Tiên Tử nói: "Tiểu tử, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, tiếp chiêu!".

Đổng Tử Ninh vội định thần lại nói: "Chỉ vì tại hạ hiểu lầm lỡ lời mà cô nương muốn bắt tại hạ vào chỗ chết sao?".

"Lời ngươi nói không có gì sai, ta giận là giận ngươi định lừa gạt ta, chứ thực không phải muốn tiếp chiêu của ta".

"Cô nương trách oan tại hạ rồi!".

"Ta trách oan ngươi chỗ nào? Ngươi đừng tưởng có thể dễ lừa được ta!".

"Ta làm sao dám lừa cô nương? Ta chỉ lo vị sư huynh trọng nghĩa đó không muốn rời khỏi đây nên không thể không nói vậy, còn chuyện tại hạ muốn tiếp chiêu của cô nương hoàn toàn là thật".

Bích Ba Tiên Tử nhìn Đổng Tử Ninh hỏi: "Là thật!?".

"Mời cô nương cứ xuất chiêu, là thật hay giả, cô nương sẽ biết ngay! Nhưng không biết cô nương có giữ lời đã hứa hay không?".

"Ta hứa cái gì?".

"Là nếu cô nương không thắng được ta thì sẽ không làm khó cho nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên nữa, cô nương quên mất rồi sao?".

"Chỉ cần ngươi không lừa ta thì đương nhiên ta sẽ giữ lời!".

"Vậy tại hạ yên tâm rồi! Mời cô nương xuất chiêu!".

Đổng Tử Ninh nhẩm tính chắc sư huynh mình đã chạy xa rồi, nếu mình tiếp không nổi hai chiêu của nữ ma đầu này thì sẽ tự sát mà chết. Lúc đó dù cô ta có muốn đuổi theo Triệu Tử Vinh cũng không kịp nữa, huống chi có thể cô ta truy sát Sơn Hư trước, thì sư huynh mình lại càng ung dung quay về Hành Sơn, mà một khi đã đến Hành Sơn, có nhiều cao thủ Trung Nguyên quy tập, hẳn ả nữ ma này cũng phải kiêng dè.

Bích Ba Tiên Tử thấy Đổng Tử Ninh có vẻ ung dung tự tại, bèn hỏi: "Ngươi thực sự có thể tiếp nổi hai chiêu của ta?".

"Cứ thử đi!".

"Được, tiểu tử chú ý, ta xuất chiêu đây!".

Bích Ba Tiên Tử nói rồi xuất chiêu thứ nhất, đổng tử ninh đề thần vận khí, dùng Nghênh phong liễu bộ thuận theo lực gió thoát khỏi chiêu thứ nhất của Bích Ba Tiên Tử. Bích Ba Tiên Tử vốn chắc rằng chỉ cần một chiêu là có thể thổi bay giật ngã được Đổng Tử Ninh, không ngờ y có thể tránh được khiến cô ta không khỏi kinh ngạc hỏi: "Tiểu tử, bộ pháp này ngươi học ở đâu?".

Đổng Tử Ninh thấy Nghênh phong liễu bộ của mình thực sự trán được thần công của Bích Ba nữ ma thì cả mừng. Rồi y than thầm: Nếu sớm biết Nghênh phong liễu bộ lợi hại như vầy thì ta hà tất phải khổ sở năn nỉ sư huynh chạy trước làm gì! Y trả lời: "Cô nương, chẳng qua tại chiêu của cô nương thôi, nào có bộ pháp bộ phiếc gì đâu, lại càng không học ở đâu cả".

"Tiểu tử, ngươi định qua mặt ta à? Dựa vào võ công của ngươi, thì đừng nói một chiêu, mà ngay cả nửa chiêu, ngươi cũng không tiếp nổi. Nói mau, bộ pháp này ngươi học từ đâu? Ta vừa thấy đã biết ngay nó không phải là công phu của Võ Di phái mà là một loại bộ pháp của võ công thượng thừa".

"Cô nương thật tinh tường, đây đích xác không phải là công phu của Võ Di".

"Vậy ngươi học từ đâu?".

"Xin cô nương thứ lỗi, tại hạ không tiện nói. Tóm lại, là do một dị nhân truyền cho tại hạ".

Bích Ba Tiên Tử gật gù: "Ngươi đã có bộ pháp thượng thừa đó thì ta không dám coi thường ngươi nữa! Nhưng, đáng tiếc là nội lực của ngươi chưa đủ, trình độ chưa cao. Nếu ngươi có nội lực thâm hậu thì đừng nói là trong hai chiêu ta không thể hạ được ngươi, mà có đến hai ba chục chiêu, ta cũng khó lòng thắng nổi. Song hiện tại, trong tám chiêu thì ta có thể lấy mạng của ngươi, ngươi có tin không?".

Đổng Tử Ninh hết sức ngạc nhiên vì lời của nữ ma này không khác gì lời của Thiên Sơn quái hiệp đã nói, đánh trúng điểm yếu của y. Đổng Tử Ninh vội nói: "Tại hạ làm sao dám tiếp tám chiêu của cô nương! Nếu không phải cô nương hạ thủ lưu tình thì tại hạ đã bỏ mạng từ lâu rồi!".

Bích Ba Tiên Tử cười: "Nếu ta muốn lấy mạng của ngươi thì đã lấy từ lâu rồi chớ không để đến tận bây giờ! Ta chỉ muốn xem thử bộ pháp của ngươi thế nào. Cẩn thận, ta xuất chiêu đây!".

Bích Ba Tiên Tử phất tay áo ra, tăng thêm một thành công lực so với chiêu thứ nhất. Đổng Tử Ninh tụ khí hội thần, dùng Nghênh phong liễu bộ tiếp. Bích Ba Tiên Tử xuất hết chiêu này đến chiêu khác, càng ngày càng nguy hiểm hơn. Cô ta xuât chiêu nhẹ nhàng ung dung, đẹp đẽ như một tiên nữ đang múa hát, nhưng chiêu nào cũng bức người ta vào tử lộ. Khi Bích Ba Tiên Tử phát chiêu thứ bảy, đồng thời nạt một tiếng lớn: "Nằm xuống cho ta!" khiến Đổng Tử Ninh giật mình mất tập trung, trở tay không kịp, bị tụ lực của Bích Ba phất trúng, đau thấu xương và ngã quay ra đất.

Bích Ba Tiên Tử cúi xuống hỏi: "Đau không?".

Đổng Tử Ninh tưởng chân mình như gãy lìa, gân cốt đứt hết, nhưng vẫn cắn răng nói: "Không đau!".

"Đừng giả vờ giả vịt nữa, mau nuốt dược hoàn này đi, nếu không, chân ngươi sẽ tàn phế". Bích Ba nói rồi lấy trong ngực áo ra một dược hoàn đỏ như hạt đậu, mùi thơm phảng phất đưa cho Đổng Tử Ninh.

Đổng Tử Ninh không dám tùy tiện nuốt, nghi hoặc nhìn Bích Ba Tiên Tử. Cô ta cười: "Mau nuốt đi, đây không phải là thuốc độc đâu, nếu ta muốn giết ngươi thì cũng đâu cần đến thứ này".

Đổng Tử Ninh nghĩ cũng phải, vì thế y cầm dược hoàn và nuốt. Lát sau cảm thấy toàn thân ấm áp, huyết mạch lưu thông, đau nhức dần dần biến mất. Y bèn đứng dậy, vái Bích Ba Tiên Tử: "Đa tạ cô nương".

Bích Ba Tiên Tử mỉm cười: "Ta có giống hạng mặt người dạ thú bất kể đạo lý, loạn sát người ta như tên tiểu tặc đạo kia nói không?".

"Tại hạ không nghĩ như vậy bởi người của Bích Vân Phong, tại hạ cũng từng tiếp xúc qua rồi".

"Chà! Ngươi tiếp xúc với ai?".

"Bạch tiểu thư, lệnh ái của Bạch Ma vương".

Bích Ba Tiên Tử ngạc nhiên: "Là Yến Yến?".

"Đúng vậy!".

"Gặp ở tửu điếm trong rừng?".

Đổng Tử Ninh ngạc nhiên: "Sao cô nương biết?".

"Chính ngươi ra tay cứu Vi nữ hiệp?".

"Tại hạ không dám nói là cứu, chỉ hy vọng hai bên không gây thù chuốc oán với nhau thôi!".

"Ngươi thực là Đổng Tử Ninh?".

"Đó chính là tiện danh của tại hạ".

Bích Ba Tiên Tử nói: "May mà trong trà đình ta nghe có người nói "Đó không phải là Đổng Tử Ninh sao", ta mới chú ý đến ngươi! Thì ra ngươi quả nhiên chính là Đổng thiếu hiệp trượng nghĩa bất kể thân sơ! Thất kính! Thất kính!".

Đổng Tử Ninh đươc ưu ái bất ngờ như vậy, vội vàng nói: "Tại hạ làm gì mà được cô nương khen ngợi như vậy? Nếu không phải là cô nương hạ thủ lưu tình thì ba người bọn ta đã mất mạng dưới tay cô nương rồi".

Bích Ba Tiên Tử cười: "Nếu ta không nghe ba chữ "Đổng Tử Ninh" thì mọi chuyện đã khác! Đổng thiếu hiệp có biết vì sao chiêu thứ bảy ta đánh ngã ngươi không?".

"Vì võ công tại hạ non kém, bộ pháp chưa thuần thục".

Bích Ba Tiên Tử lắc lắc đầu nói: "Không phải bộ pháp ngươi chưa thuần thục mà vì nội lực chưa đủ trong khi lại cố dùng bộ pháp ấy để gắng gượng tiếp chiêu. Nếu ta không đánh ngã ngươi thì ngươi sẽ càng dốc sức chống đỡ, lúc đó kinh mạch sẽ đứt hết và ngươi sẽ tàn phế suốt đời".

Đổng Tử Ninh ngơ ngác: "Vậy là sao?".

"Đây là thứ bộ pháp thượng thừa thì tất phải có nội công thượng thừa mới được, dị nhân truyền thụ cho ngươi không nói cho ngươi biết sao? Nếu vậy là y vô trách nhiệm rồi!".

Đổng Tử Ninh chợt nhớ lại lời dặn dò của thiên sơn quái hiệp trước lúc từ biệt, bèn quay sang vái Bích Ba Tiên Tử nói: "Dị nhân đó có nói, nhưng tại hạ chỉ lo tiếp chiêu của cô nương thành ra nhất tời không nhớ".

"Cho nên ta phải đánh ngã ngươi, nếu không thì sẽ hại mất công phu khổ luyện lâu nay của ngươi".

Đổng Tử Ninh lúc này mới hiểu dụng tâm của Bích Ba, y không khỏi cảm động, cung tay cúi đầu: "Đa tạ cô nương cứu mạng, tại hạ sẽ không bao giờ dám quên ân đức này".

Bích Ba Tiên Tử mỉm cười: "Ngươi không quỳ xuống kêu ta ba tiếng Mẹ sao?".

"Cô nương nhạo tại hạ rồi!".

"Thực ra, ngươi có gọi như vậy ta cũng không cho là quá, vì tiểu a đầu Bạch Yến Yến vẫn gọi ta là "cô cô" mà!".

"Cô nương thực muốn tại hạ gọi như vậy sao?".

"Đúng!", Bích Ba Tiên Tử bật cười, "nói vậy thôi, chớ ta sao dám bắt thiếu hiệp gọi là Mẹ được! Nếu Vi tẩu và Yến Yến biết thì chẳng phải ta sẽ bị bọn họ cười rụng răng đi à?".

Đổng Tử Ninh cười như mếu, không biết nói sao mới phải.

Bích Ba Tiên Tử lại hỏi; "Tiểu a đầu đó gọi ngươi là gì?".

"Cô nương muốn nói Bạch tiểu thư?".

"Đúng!".

"Cô ấy gọi tại hạ là Gã khờ".

Bích Ba Tiên Tử bật cười: "Vậy ngươi có buồn không?".

"Tại hạ quả hơi ngố, Bạch tiểu thư gọi vậy cũng không sai".

Bích Ba Tiên Tử càng cười lớn. Cô thấy Đổng Tử Ninh không những là người hào hiệp trượng nghĩa mà bụn dạ và nhân phẩm cũng rất tốt, bèn nói: "Được rồi, ta phải đi tìm tiểu a đầu đó đây, nếu không, lại khó ăn nói với Bạch tẩu!".

"Cô nương muốn đi Hành Sơn?".

"Chẳng phải tiểu a đầu đến đó sao?".

Đổng Tử Ninh nghe Bích Ba muốn đi Hành Sơn thì vừa mừng vừa lo. Mừng là vì như vậy tiểu ma nữ và Vi ma ma có người võ công siêu quần bảo vệ thì mình không phải lo lắng nữa. Sợ là vì nếu nữ ma đầu này đi Hành Sơn thì không biết bao nhiêu nhân sĩ võ lâm phải nguy khốn dưới tay cô ta, huống chi lại còn có Hắc Ma vương và Hồng Ma vương cũng đến nữa.

Bích Ba thấy thần sắc Đổng Tử Ninh khác lạ, hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì vậy?".

Đổng Tử Ninh cung tay: "Chỉ mong cô nương đến Hành Sơn, gác cao tay ngọc, đừng làm khó cho nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên, được vậy thì tại hạ muôn vàn cảm kích".

"Ngươi sợ ta đả thương bọn họ?".

"Võ công cô nương siêu quần xuất chúng nên tại hạ có hơi lo lắng".

Bích Ba Tiên Tử cười: "Được rồi! Chỉ cần bọn họ đừng ỷ thế chọc giận ta thì ta không làm khó ai bao giờ. Nhưng nếu tiểu ma nữ bị nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên đả thương thì lúc đó đừng trách ta tuyệt tình, ta sẽ bắt bọn chúng trả gấp mấy chục lần món nợ ấy. Thiếu hiệp đi đi, chắc là vị sư huynh kia đang chờ ngươi đó!".

Đổng Tử Ninh đang muốn đi, Bích Ba Tiên Tử lại gọi giật lại: "Thiếu hiệp, ta có một câu, ngươi có nghe không?".

"Lời cô nương sao tại hạ không muốn nghe?".

"Bộ pháp của ngươi có thể tiếp ta bảy chiêu, như vậy cũng là hiếm có rồi, hiện tại ngươi có thể ứng phó được với đệ nhất cao thủ ở Trung nguyên, nhưng nhớ là không được cố gắng quá sức, hy vọng từ nay về sau, ngươi chuyên chú luyện nội công hơn, đừng bỏ gốc theo ngọn, nếu không sẽ tự hại thân mình".

Đổng Tử Ninh cúi thấp: "Đa tạ cô nương chỉ giáo".

"Thôi, ta cũng phải đi dây!", nói rồi huýt gió một tiếng, con lừa đen trong rừng tùng chạy ra. Bích Ba Tiên Tử ngồi lên lưng lừa, cung tay nói với Đổng Tử Ninh: "Hẹn ngày tái ngộ", đoạn thúc lừa đi.

Đổng Tử Ninh vội vàng xuống núi, quả nhiên thấy sư huynh Triệu Tử Vinh đang dợi y dưới chân núi.

Triệu Tử Vinh thấy y an toàn đi đến, vừa sợ vừa mừng, chạy đến đón hỏi: "Sư đệ, ngươi thực sự lừa được nữ ma đó à? Không bị ả làm nhục chớ?".

"Vinh ca, huynh yên tâm, tiểu đệ làm sao có thể làm mất mặt Võ Di được?".

"Làm sao ngươi qua mặt được ả?".

"Đệ không lừa cô ta, một chuyện bất ngờ đã cứu tiểu đệ".

"Hả, chuyện bất ngờ gì?".

"Đệ nói đệ quen với con gái của Bạch Ma vương, rồi đem chuyện trong tửu quán giữa rừng kể cho cô ta nghe, vì vậy cô ta đã thả cho đệ đi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top