Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Giữa dòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một hôm, cô đến một nơi gọi là bến Quan Âm, trời nước mênh mông. Đang không biết làm cách nào qua sông, chợt tiểu ma nữ thấy một chiếc thuyền lớn từ thượng lưu xuôi xuống, cô vội vẫy tay gọi. Thuyền cặp bờ, một gã mặt tím từ khoang đi ra nhìn tiểu ma nữ một lượt từ đầu đến chân, hỏi: “Tiểu thư muốn đi đâu?”

“Ta muốn qua sông”.

“Xin thứ lỗi, thuyền tôi không phải đò qua sông”.

“Ngươi không thể đưa ta qua sông được sao? Ta có thể trả nhiều ngân lượng”.

“Tiểu thư, dù nhiều ngân lượng cỡ nào cũng vô ích, chúng tôi không dám phạm vào quy củ ở đây”.

Tiểu ma nữ ngạc nhiên hỏi: “Quy củ gì?”

“Bến Quan Âm này là địa bàn của Hắc lão tam, chỉ có thuyền của hắn mới được đưa khách qua sông. Các thuyền khác không dám đụng vào ông hùm ấy. Nếu tôi đưa tiểu thư qua sông mà hắn biết được thì không những thuyền của tôi bị đốt mà e rằng tính mạng của tôi cũng khó bảo toàn. Tiểu thư muốn qua sông, tốt nhất là nên tìm hắn”.

“Hắn ở đâu?”

Gã mặt tía chỉ về phía cánh rừng bờ bên kia: “Đó!”

Lúc ấy, chợt ở phía đuôi thuyền có tiếng khàn khàn vọng lên: “Bây giờ tiểu thư có tìm hắn cũng không được, vì hôm nay chính là ngày hắn mừng thọ bốn mươi tuổi. Hắn mở tiệc đãi khách ba ngày liền, tiểu thư muốn qua sông cũng phải đợi ba ngày nữa”.

Tiểu ma nữ nói: “Hai vị cứ chở ta qua sông, nếu hắn dám đụng đến hai vị, cứ kêu hắn tìm ta”.

Gã mặt tía nhìn tiểu ma nữ, cười nhạt: “Gan tiểu thư to cỡ nào mà dám đụng đến con hùm ấy? Chẳng lẽ tiểu thư đã chán sống?”

Giọng khàn khàn lại vang lên: “Tiểu thư không phải là người vùng này, cho nên dù tiểu thư có chọc hắn, cứ bỏ đi là xong chuyện. Còn huynh đệ chúng tôi làm ăn ở đây, đụng vào hắn, có tránh được mùng một thì cũng không qua khỏi mười lăm”.

“Ta giết quách hắn đi thì các ngươi yên tâm chứ gì?” – Tiểu ma nữ nghĩ hạng ácb á như tên Hắc lão tam kia, giết đi cũng không có gì là quá đáng.

Gã mặt tía cười ha hả: “Tiểu thư đừng có đùa, cô mà giết được hắn?”

Tiểu ma nữ nhướn mày: “Các ngươi không tin?”

Giọng khàn khàn lại nói: “Tiểu thư có biết Hắc lão tam là đệ tử của ai không? Hắn chính là đệ tam đại đệ tử của Truy Hồn Chưởng Hắc Biên Bức khét tiếng võ lâm hơn bốn mươi năm về trước”.

Tiểu ma nữ giật mình: Hắc Biên Bức? Cô từng nghe cha mẹ nói Hắc Biên Bức luyện được Lục Dương thần công, có thể ngắt lá phi hoa lấy mạng người như chơi, vô địch võ lâm, là đại ma đầu tội ác tày trời, đại họa của võ lâm. Sau đó Ẩn hiệp Gia Cát Tử Quân, Đông Hải quái kiệt, Lĩnh Nam lão quái nhân và Trí Huệ thiền sư của Thiếu Lâm liên thủ đánh hắn rơi xuống Hoa Sơn chết. Không ngờ đệ tử đòi thứ ba của hắn vẫn hoành hành bá đạo ở đây.

Giọng khàn khàn tiếp: “Dù võ công tiểu thư cao thâm giết được Hắc lão tam đi nữa, nhưng còn sư phụ hắn là Hắc Vô Thường – đệ tử chân truyền của Hắc Biên Bức, thì chúng tôi càng không dám dây vào. Nếu tiểu thư muốn đến Hành Dương, Trường Sa thì chúng tôi còn khả dĩ, chứ nếu muốn qua sông đây thì huynh đệ chúng tôi quả thật không dám”.

Tiểu ma nữ đang muốn đi Hành Dương tìm Đổng Tử Ninh, bèn nói: “Thôi được, các ngươi cho ta đến Hành Dương. Nhưng còn con ngựa của ta thì làm thế nào?”

Gã mặt tía nói: “Tiểu thư yên tâm, thuyền của tôi chuyên chở hàng hóa các loại, chỉ cần tiểu thư xuất ngân lượng là đâu sẽ vào đấy hết”.

“Đi Hành Dương bao nhiêu?”

“Tiểu thư thưởng cho hai mươi lượng thì coi như con thuyền này là của riêng tiểu thư”.

“Được, hai mươi lượng. Nếu các ngươi tới sớm ta sẽ thưởng thêm”.

Gã mặt tía cả mừng: “Tiểu thư yên tâm, thuận buồm xuôi gió thì chỉ hai ngày một đêm là có thể tới Hành Dương”.

Lúc thuyền sắp rời bến, chợt trên bờ có người kêu lớn: “Nhà thuyền, nhà thuyền! Chờ bỉ nhân với!”.

Gã mặt tía nói: “Thuyền của ta đi Hành Dương, không qua sông!”.

Người kia nghe vậy càng mừng rỡ: “Vậy thì tốt quá, bỉ nhân đang muốn đi Hành Dương đây”.

“Xin thứ lỗi, thuyền này đã có người bao, không rước thêm khách”.

Người kia vội nói: “Chỉ thêm một người cũng không được sao? Ta có nhiều ngân lượng đây”.

Gã mặt tía vào khoang thuyền hỏi tiểu ma nữ: “Tiểu thư, có cho gã kia lên thuyền không?”

Tiểu ma nữ nghe giọng người nọ rất quen, nhìn ra, thì là thấy bói Từ Bán Tiên, bèn cười nói: “Cứ để cho hắn lên”.

Nguyên la iga4 mặt tía và gã có giọng khàn khàn đây đều là thủ hạ của Cam Thị Tam Sát, bọn chúng vâng lệnh giả làm lái đò đợi tiểu ma nữ. Sau khi thấy Mạc Gia Tứ Lang thất thủ, Mã đại hiệp mất tích, Cam Thị Tam Sát cảm thấy tiểu ma nữ không phải tay vừa. Cho đến khi biết tiểu ma nữ đến Vĩnh Châu, Cam Thị Tam Sát bèn phái hai tên này lừa cho cô lên thuyền của chúng, sau đó hạ độc để bắt sống.

Từ Bán Tiên được lên thuyền mừng rỡ. Vừa bước vào trong, nhìn thấy tiểu ma nữ, Từ Bán Tiên không khỏi giật mình kêu lên: “Là… là cô nương!?”

Tiểu ma nữ cười: “Không ngờ hả?”

Tiểu ma nữ sợ hãi, vội vàng chạy ra nói với gã mặt tía: “Nhà thuyền, ta… ta… không muốn đi nữa!”.

Gã mặt tía tròn mắt: “Tiên sinh, thuyền đã rời bến, sao lại nói không đi nữa?”

“Xin… xin… xin hãy cập vào bờ, ta… ta… ta không muốn đi nữa”.

“Ngươi muốn gì đây hả? Vừa nãy ta nói thuyền đã có người bao, ngươi cứ nằn nì bằng được; bây giờ lên thuyền lại nói không đi, ta có phải là đồ chơi của ngươi đâu”.

Từ Bán Tiên cúi rập mình nói: “Nhà thuyền, làm… làm ơn cho… cho ta lên bờ đi”.

Tiểu ma nữ ngồi trong khoang thuyền cười nói: “Tiên sinh, bây giờ ngươi muốn không đi cũng không được, ai biểu ngươi gạt ta? Mau ngồi yên đó, nếu không, ta không khách sáo với ngươi đâu”.

Tên mặt tía đưa mắt nhìn tên giọng khàn khàn cuối thuyền, nhất thời không biết quan hệ giữa tiểu ma nữ và Từ Bán Tiên như thế nào.

Từ Bán Tiên không biết làm sao, đành vào thuyền nói: “Mong… mong Bạch tiểu thư lượng thứ cho bỉ… bỉ nhân”>

Tiểu ma nữ hỏi: “Sao ngươi gạt ta?”

Từ Bán Tiên phân bua năn nỉ một hồi, cuối cùng tiểu ma nữ cũng xiêu lòng. Chiều tối, nhà thuyền dọn cơm, tên mặt tía hỏi tiểu ma nữ: “Tiểu thư có muốn dùng thêm rượu không?”

Tiểu ma nữ hỏi Từ Bán Tiên, thấy y muốn uống, bèn hỏi: “Ngươi có rượu gì ngon?”

Tên mặt Tía nói: “Có Tam hoa của Quế Lâm, đại khúc của Quý Châu, Trạng nguyên hồn của Thiệu Hưng”.

Từ Bán Tiên nói: “Cho ta một bình rượu nếp đi”.

Tiểu ma nữ nghe Từ Bán Tiên kêu rượu nếp, giật mình nhìn lại y nghĩ bụng: Gã khờ thích nhất là rượu nếp, sao gã thầy bói này cũng vậy nhỉ? Bèn cười hỏi: “Ngươi thích rượu nếp à?”

“Bỉ… bỉ nhân thích nhất là rượu nếp, vừa thơm vừa ngọt, lại bổ cho thân thể”.

Tiểu ma nữ hỏi gã mặt tía: “Có rượu nếp không?”

“Tiểu thư à, chúng tôi không có, nhưng Quế hoa tửu cũng không khác rượu nếp là mấy, có được không?”

“Thôi cũng được!”.

Gã mặt tía mừng thầm trong bụng, Quế hoa tửu có màu không mùi, bỏ Thất nhật thụy mê hồn dược do Cam gia đặc chế càng khó phát hiện. Gã vội ra đuôi thuyền lấy một bình Quế hoa rót cho tiểu ma nữ và Từ Bán Tiên mồi người đầy một chung, cười nói: “Tiểu thư, tiên sinh, đây là bình Quế hoa tửu đặc biệt duy nhất của chúng tôi cất giấu đã lâu, xin kính mời nhị vị”.

Từ Bán Tiên nói: “Như vậy thật là không phải, nếu sớm biết thế, chúng tôi không dám gọi bình quý tửu này, nhà thuyền, xin kính huynh một chung trước”.

“Không, không, hai vị là cha mẹ cơm áo của chúng tôi, chúng tôi sao dám vô lễ uống trước?”

Từ Bán Tiên nghiêng mặt cười hỏi: “Huynh không dám uống trước, chẳng lẽ trong rượu có độc?”

Gã mặt tía giật mình, vội nói; “Tiên sinh đừng đùa, chúng tôi xưa nay vẫn làm ăn chân chính, chưa bao giờ dám làm chuyện tội lỗi gì”.

Tiểu ma nữ nghe Từ Bán Tiên nói mới chợt sinh tâm cảnh giác, nói: “Nếu không có độc, sao ngươi không dám uống trước?”

Tên mặt tía nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Hai vị đã có lòng ngờ thì tôi xin đắc tội mà uống trước một chung vậy”. Nói đoạn nâng chung Quế hoa tửu lên cạn một hơi, lại rót đầy và nói: “Hai vị yên tâm chưa?”

Tiểu ma nữ hỏi: “Có phải ngươi đã uống thuốc giải trước?”

Gã mặt tía lập tức sầm mặt xuống nói: “Nếu tiểu thư nói vậy thì tốt nhất là đừng uống bình rượu này làm gì nữa”. Nói xoong định mang bình rượu vào.

Từ Bán Tiên nói: “Ấy, huynh đừng nóng giận quá, chẳng qua tiểu thư đây chỉ đùa vài câu mà thôi”.

Lúc ấy gã mặt tía mới để bình rượu xuống nói: “Vậy hai vị cứ dùng tự nhiên”. Nói rồi gã vội vàng chạy ra sau thuyền uống thuốc giải. Nguyên Thất nhật thụy mê hồn dược này có đặc điểm mới uống sẽ không phát tác liền, mà một lúc sau mới công hiệu, cho nên gã mặt tía mời cả gan uống trước.

Tiểu ma nữ nhắp một ngụm, cảm thấy Quế hoa tửu này quả thật ngon ngọt, kêu lên vui thích: “Tiên sinh, rượu này quả là không tệ”.

Từ Bán Tiên cũng gật gù, vội nói: “Đúng, đúng, quả là không tệ, ngon hơn rượu nếp nhiều!”. Nói đoạn, y cạn liền hai chung, rồi nói huyên thuyên về chuyện giang hồ cùng tiểu ma nữ. Đang nói, đột nhiên, Từ Bán Tiên lăn xuống sàn thuyền hôn mê bất tỉnh. Tiểu ma nữ giật mình hỏi: “Tiên sinh sao vậy? Sao lại dễ say thế hả?”. Lúc đó chợt nghe tiếng của tên lái thuyền: “Đổ rồi, đổ rồi!”. Tiểu ma nữ hiểu rõ mọi chuyện, thì ra bọn chúng bỏ thuốc mê vào rượu. Tiểu ma nữ thử điều tức vận khí, cảm thấy mình không bị trúng độc, cho nên hơi yên tâm, nhất thời cô còn chưa nhớ là cơ thể mình có thể kháng vạn độc. Nhưng tiểu ma nữ cũng giả bị hôn mê ngã xuống nằm im để xem bọn lái thuyền giở trò gì. Lát sau tên mặt tía và tên giọng khàn đi vào thấy hai người đều nằm im, một tên cười nhạt: “Cuối cùng rồi bọn chúng cũng trúng kế”.

Gã mặt tía nhìn Từ Bán Tiên nói: “Tên thầy bói này dám làm hư đại sự của bọn ta. Được, để ta cho ngươi đi gặp Hà bá trước”. Nói rồi liền nâng Từ Bán Tiên lên ném xuống sông. Tiểu ma nữ đang định phóng Mai hoa châm cứu Từ Bán Tiên, chợt thấy gã mặt tía như bị trúng tà không cử động gì được nữa khiến Từ Bán Tiên rơi xuống sàn thuyền, kéo làm sao lại quẹt trúng chân gã mặt tím khiến gã rơi tõm xuống sông. Tên giọng khàn thấy vậy không hiểu vì sao, vội chạy ra kêu lớn: “Lão nhị, lão nhị, ngươi sao vậy?”. Chỉ thấy tên mặt tím tay bị cứng đờ, chỉ còn đôi chan đạp nước, ngửa mặt lên nói: “Đại ca mau… mau cứu đệ”. Nói chưa dứt thì chợt một con sóng lớn xô tới cuốn gã dạt ra xa. Gã giọng khàn vội nhảy xuống sông cứu.

Tiểu ma nữ thấy vậy cũng hết sức ngạc nhiên, không hiểu tại sao gã mặt tía bỗng dưng bất động như vậy: Chẳng lẽ hắn bị kẻ khác ám toán, hay là có cao thủ nào đó cứu gã thầy bói kia? Cô bèn đi khắp chung quanh tìm kiếm, nhưng ngoài Từ Bán Tiên đang hôn mê bất tình, không thấy ai khác. Tiểu ma nữ bèn lấy một viên Ngọc nữ hắc châu đan cho Từ Bán Tiên nuột giải độc. Lạt sau Từ Bán Tiên quả nhiên tỉnh lại, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu thư, chuyện gì vậy? Sao bỉ nhân lại say đến mức này?”

Tiểu ma nữ cười: “Còn hỏi nữa, ngươi bị bọn lái thuyền đánh thuốc mê, may mà mạng ngươi lớn nên chưa chết”.

Từ Bán Tiên sợ hãi bật dậy lắp bắp: “Vậy… vậy… vậy hai tên lái thuyền đâu?”

“Bọn chúng nhảy xuống sông hết rồi”.

Từ Bán Tiên càng ngạc nhiên: “Bọn họ đánh thuốc mê hại chúng ta, sao lại nhảy xuống sông?”. Từ Bán Tiên nhìn tiểu ma nữ, lại hỏi: “Ồ, mà sao tiểu thư lại không trúng độc? Có phải tiểu thư nghe bỉ nhân nói hôm nay sẽ gặp hoa nên uống thuốc giải độc trước?”

Tiểu ma nữ cũng ngạc nhiên, chợt nhớ lại cơ thể mình có thể kháng vạn độc, nhưng cô cười chứ không giải thích, chỉ nói: “Thôi đừng nói chuyện đó nữa, bây giờ thuyền không có người lái, trời lại sắp tối, làm sao đây?”

“Tiểu thư cứ yên tâm, bỉ nhân cũng từng học qua lái thuyền”.

“Thật à?”

“Bỉ nhân lang bạt giang hồ mưu sinh, cũng phải học thêm mấy nghề vặt để kiếm cơm chứ”.

Tiểu ma nữ cả mừng: “Tiên sinh đúng là Một Nửa Thần Tiên”.

Nói đoạn Từ Bán Tiên ra cầm lái. Tiểu ma nữ vào khaong thuyền thấy nước lênh láng ngập cả chân, vội chạy ra đuôi thuyền kêu Từ Bán Tiên: “Tiên sinh, sao trong thuyền lắm nước thế, có phải thuyền bị đụng vào đá không?”

Từ Bán Tiên nghe nói vội vàng chạy vô, nhìn qua một lượt lo lắng nói: “Thôi rồi, chuyện này là do hai tên giặc kia lặn xuống bụng thuyền phá đây”.

Tiểu ma nữ cả kinh: “Vậy làm sao bây giờ? Thuyền có bị chìm không?”

“Tạm thời thì chưa. Chúng ta mau cập thuyền vào bờ mới được”.

Lúc đó từ dưới nước vang lên giọng khàn khàn: “Các ngươi muốn vào bờ à? Đừng nằm mơ, hãy theo ta xuông gặp Hà bá đi”.

Thì ra tên giọng khàn nhảy xuống sông cứu được tên mặt tía, hỏi: “Lão nhị, sao tự nhiên ngươi lại ngã xuống sông?”

“Đại ca, đệ không biết kẻ nào đã điểm huyệt của đệ”.

Gã giọng khàn ngạc nhiên: “Ai điểm huyệt của ngươi?”

“Đệ cũng không biết. Chỉ cảm thấy lúc định quăng tên thầy bói xuống sông, thì đột nhiên có một luồng kình lực xông tới phong bế huyệt đạo khiến đệ không động cựa gì được. Rõ ràng khi tên thầy bói kia rơi khỏi tay đệ, chân của hắn đã gạt khiến đệ rơi xuống sông. Đại ca, thôi đừng nói nữa, mau đưa đệ vào bờ đi”.

Tên giọng khàn đỡ gã mặt tía vào bờ, giải huyệt cho hắn, hỏi: “Lão nhị, có phải chính tên thày bói kia đã điểm huyệt của ngươi không?”

“Không, đệ thấy hắn cơ bản không biết võ công, rất có thể chính là ả tiểu yêu bích vân phong ra tay. Ả không trúng độc trong rượu, xem ra nội lực của ả rất hùng hậu, có thể cách không điểm huyệt”.

Gã giọng khàn im lặng lúc lâu mới nói: “Không ngờ ả tiểu yêu đó không những kiếm pháp cao siêu mà nội công còn ghê gớm như vậy, chẳng trách tam vị Cam gia không dám giao đấu chính diện với ả! Bây giờ bọn ta thất thủ quay về, phải ăn nói sao với Cam gia?”. Gã cắn răng rồi tiếp, “lão nhị, bọn ta cứ chọc thủng đánh chìm thuyền, thì dù ả tiểu yêu đó võ công có cao hơn nữa, chỉ cần ả không biết bơi lội, thì xuống nước nhất định ả cũng không phải là đối thủ của bọn ta”.

“Vạn nhất ả biết bơi thì sao?”

“Nếu có biết, chắc chắn cũng không bằng bọn ta. Phen này thất bại bọn ta cũng phải chết, không trốn đường nào được, chỉ còn cách này mà thôi”.

Tên mặt tía chần chừ rồi nói: “Đại ca, tên thầy bói kia nói đêm nay chúng ta sẽ gặp họa sát thân…”.

“Hừ, nam tử hán đại trượng phu sao lại tin lời nói nhảm của bọn thầy bói? Lão nhị, đi thôi, nếu phen này thành công thì coi như bọn ta cầm chắc hai vạn lượng bạc, đủ để sống sung sướng cả đời”.

Hai huynh đệ này vốn rất giỏi bơi lội, chúng có thể sống dưới nước ba ngày ba đêm, xưa nay vẫn thường giết người cướp của ở Tương giang. Sau khi bị Cam gia thu phục, chúng nhận lệnh cải trang làm lái đó tìm cách sát hại tiểu ma nữ. Kế hoạch đầu độc không thành, chúng bèn lặn xuống đục thuyền.

Tên mặt tía cũng nói vọng lên: “Tiểu yêu nữ, chỉ cần ngươi tự chặt tay chịu trói thì bọn ta có thể tha mạng cho ngươi. Nếu không, ngươi chỉ còn nước đi gặp Hà bá”.

Tiểu ma nữ nghe vậy cả giận, tức thì phóng ra hai cây Mai hoa châm. Chỉ nghe tên mặt tía kêu thảm một tiếng, tay ôm lấy đôi mắt chìm thẳng xuống đáy sông. Công lực của Tiểu ma nữ lúc này so với ba năm trước cao hơn thập bội, cho nên kình lực của hai cây Mai hoa châm đã xuông thấu ra sau ót khiến hắn chết tức thì.

Gã giọng khàn cả kinh: “Lão nhị, ngươi sao vậy?” – Lời còn chưa dứt, đột nhiên gã cảm thấy một luồng kình lực kinh người đánh mình văng lên khỏi mặt nước, lục phủ ngũ tạng nát hết, sau đó cũng chìm dần xuống đáy sông.

Sau khi giết tên mặt tím, tiểu ma nữ định phóng Mai hoa châm giết nốt tên còn lại, nhưng đột nhiên thấy gã giọng khàn từ dưới nước bay vút lên rồi lao xuống sông mất hút, cô giật mình giẫm chân nói: “Không ngờ võ công của tên giặc kia lại kỳ quái như vậy, hắn bỏ chạy mất rồi”.

Từ Bán Tiên lắc lắc đầu nói: “Xem ra hắn cũng không sống nổi, mà đã đi xuống đáy sông gặp Hà bá rồi”.

“Sao ngươi biết hắn không sống nổi?”

“Bỉ nhân thấy khi hắn từ dưới nước bay lên chỉ còn là cái xác chứ không phải là một người sống”.

“Thật à?”

“Bỉ nhân tin chắc mình không nhìn sai”.

Tiểu ma nữ nghi hoặc: Chẳng lẽ có cao nhân nào ở dưới nước ngầm tương trợ cho ta? Cô lại chợt nhớ tới lúc Từ Bán Tiên bị tên mặt tía quăng xuống sông nhưng rốt cuộc người bị quăng lại là hắn. Khi đó bỗng nghe tiếng con ngựa ô hí dài, tiểu ma nữ cả kinh: “Không hay rồi, thuyền sắp chìm, ngươi có sợ không?”

“Tiểu thư yên tâm, bỉ nhân cũng đã tửng bơi lội”.

Từ Bán Tiên nói rồi đi ra phía sau thuyền dắt ngựa lên nói: “Còn ngựa này biết bơi, tiểu thư mau cười nó vào bờ đi”.

“Vậy còn ngươi?”

“Bỉ nhân đã nói biết bơi, thì chỉ cần một mảnh ván là không chết. Tiểu thư có biết bơi lội gì không?”

“Cũng biết sơ sơ”.

“Vậy thì tốt quá rồi. Tiểu thư cứ cầm theo một tấm ván, vạn nhất ngựa không chở được thì tiểu thư cứ ôm lấy tấm ván mà lần vào bờ”.

“Ngươi biết bơi thật à?”

“Tiểu thư không cần lo cho bỉ nhân. Bỉ nhan không chết chìm được đâu, thuyền sắp chìm rồi, tiểu thư mau đi đi”.

“Ê, vậy sao chúng ta cùng lên ngựa?”

Từ Bán Tiên lắc đầu: “Con ngựa này ở dưới nước không thể chở được hai người”. Từ Bán Tiên bất kể lời của tiểu ma nữ, thúc cho cô lên ngựa rồi vỗ một cái khiến con ngựa ô hí lên một tiếng lao xuống sông, rẽ sóng đưa tiểu ma nữ bơi vào bờ. Tiểu ma nữ nghĩ: Nếu sớm biết ngựa biết bơi thì ta cần gì phải đi thuyền của mấy tên giặc kia. Cô quay lại nhìn thử Từ Bán Tiên thế nào. Chỉ thấy dưới ánh trăng mờ mờ, Từ Bán Tiên đang đứng trên mui thuyền, vẫy vẫy mình và tiếng y theo gió truyền đến: “Tiểu thư, cẩn thận”.

Tiểu ma nữ lòng đầy xúc cảm, cô cảm thấy lúc nào y cũng lo cho người khác trước, giống như người nghĩa hiệp trong võ lâm, trong lòng chợt dâng lên niềm kính ngưỡng. Tiểu ma nữ bèn nói: “Tiên sinh hãy đợi ta một chút, ta lên bờ rồi sẽ kêu ngựa quay lại đón tiên sinh”.

“Tiểu thư không cần làm vậy đâu, bỉ nhân tự có cách lên bờ”.

Lạt sau, tiểu ma nữ đến bờ, quay lại nhìn, chỉ thấy sóng tung trắng xóa nhưng không thấy bóng dáng Từ Bán Tiên và con thuyền đâu nữa, chẳng biết là đã chìm hay bị trôi dạt về phương nào rồi. Tiểu ma nữ nghĩ: nếu quả Từ Bán Tiên chết đuối thì mình sẽ mắc y một món nợ ân tình.

Tiểu ma nữ vận nội lực kêu Từ Bán Tiên mấy lần mà không thấy có tiếng trả lời. Cô đang buồn rầu đứng trên bờ sông ngóng đợi tuyệt vọng, thì chợt nghe gần đó có tiếng nước vỡ, rồi một bóng đen từ dưới nước chui lên, thì ra bóng đen đó chình là Từ Bán Tiên, cô cả mừng chạy đến nói: “Là tiên sinh phải không?”

“Tiểu thư, là bỉ nhân”.

“Sao ta đứng trên bờ lại không thấy ngươi?”

“Bỉ nhân lặn dưới nước mà”.

Tiểu ma nữ nghe vậy lại ngạc nhiên nói: “Không ngờ tiên sinh lại giỏi bơi lội như vậy”. Tiểu ma nữ lại thấy Từ Bán Tiên cầm hai cái túi lớn, ngạc nhiên hỏi, Từ Bán Tiên cười: “Một túi là hành lý của tiểu thư, một túi là đồ đạc của hai tên giặc kia, thuyền của bọn chúng giấu khá nhiều vàng bạc!”

Tiểu ma nữ lại cảm động cười cười: “Ngươi cũng thật là, mạng không lo giữ, còn cần gì mấy thứ đó?”

“Bỉ nhân không có tiền bạc vẫn có thể đoán mệnh cho người ta sống qua ngày, còn tiểu thư không có lộ phí thì làm sao đi tìm người được?”

Hai người vừa nói vừa đi, đến khi nắng tắt thì tới khu rừng trúc vào am Quan Âm xin lão ni cô tá túc qua đêm. Sau đó, Từ Bán Tiên âm thầm bỏ đi, tiểu ma nữ lại cải trang thành một công tử hào hoa tiếp tục lên đường. Đi đến trưa thì tiểu ma nữ gặp một trà quán. Bên trong khá đông đúc, nhiều hạng người. Ở góc quán, có một thư sinh nho nhã tuấn tú ngồi một mình nổi bật hẳn so với những người chung quanh, bên cạnh y la là một thư đồng thanh mi mục tú đừng hầu. Tiểu ma nữ xuống ngựa bước vào gọi mấy thứ, cô phát hiện gã công tử kia đang lén quan sát mình, nhưng không thèm để ý, cứ ăn uống thoải mái.

Một lúc sau có hơn mười con ngựa chạy đến xúm xít chung quanh một tên quan áo mũ rực rỡ. Ngồi trên con ngựa dẫn đầu là võ sĩ râu ngắn mày rậm, tướng mạo rất uy dũng. Còn mấy tên phía sau đều mặc y phục gia nhân, lưng giặt đau. Tên quan kia thấy con ngựa ô hùng tuần của tiểu ma nữ, hai mắt gã chợt sáng lên, vội xuống ngựa nói với tên gia đinh bên cạnh: “A Trung, ngươi mau qua xem thử con ngựa ô kia có phải là bảo mã của Vương gia nhà ta mất không?”

Thì ra tên quan này là đại tổng quản của Cốc vương gia ở phủ Trường Sa, y đang đến phủ Vĩnh Châu công cán. Nửa năm trước bỗng nhiên con ngựa ô của Cốc vương gia mất tích, tìm khắp nơi cũng không thấy. Bây giờ đi qua đây, lão tổng quản thấy con ngựa ô của tiểu ma nữ, ngỡ là bảo mã của vương gia, nên sai gia nhân đến xem. A Trung xuống ngựa đến trước con ngựa ô quan sát. Tiểu ma nữ cứ yên lặng xem hắn làm gì.

A Trung nhìn một lát, lớn tiếng hỏi: “Đây là con ngựa của ai?”, rồi đưa mắt nhìn khắp trà quán.

Tiểu ma nữ cười nhạt: “Là của ta, ngươi muốn gì?”

“Sao ngươi có con ngựa đó?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top