Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hiệp nữ trừ gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Tử Vinh nghe Đổng Tử Ninh nói vậy bèn than: "Không ngờ chuyện đó lại cứu sư đệ. Nhưng nhất thiết không nên nói cho sư phụ và các sư bá biết, nếu không, họ sẽ càng khẳng định đệ ở chung với người của Bích Vân Phong".

Lúc đó, phía sau chợt vang lên tiếng vó ngựa. Cả bọn quay lại, thấy một cô nương áo xanh cưỡi ngựa đen đang phi từ trên núi xuống. Triệu Tử Vinh giật mình: "Sư đệ, chẳng lẽ cô ta đuổi tới?".

Đổng Tử Ninh lắc lắc đầu: "Không phải! Cô ta cưỡi lừa, không phải ngựa! Hơn nữa, cô tacung4 không có áo choàng như cô nương kia". Dứt ời, cô nương kia đã như một vầng mây xanh cuộn đến trước mặt. Lúc đó, có hai đứa trẻ gánh củi đang đi trên sơn lộ hẹp. Đổng Tử Ninh cả kinh, vội rút kiếm muốn điểm ngã con ngựa của cô nương kia nhằm cứu hai đứa bé, không ngờ cô ta vẫy một roi khiến kiếm của Đổng Tử Ninh vuột khỏi tay mà người y cũng bị chấn động đến nỗi ngã ra vể đường. Rồi con ngựa xanh đột nhiên tung vó lên không, bay qua đầu hai đứa trẻ rồi tiếp tục phi nước đại Nhìn lại, hai đứa trẻ không hề hấn gì.

Triệu Tử Vinh thấy Đổng Tử Ninh bị cô nương ngồi trên ngựa dùng roi quất văng sang mé đường, ban đầu kinh ngạc, nhưng sau đó cả giận, thấy cô ta khinh người quá đáng bèn rút kiếm toan đuổi theo. Đổng Tử Ninh nói: "Vinh ca, đừng đuổi! Là do đệ không phải!".

"Sư đệ, ả làm đệ ngã, như vậy là vô lễ, sao đệ lại nói mình không phải?".

"Vinh ca, đệ không ngờ kỹ thuật cưỡi ngựa của cô ta lại cao siêu đến vậy, không làm ai tổn thương gì cả. Trong khi đệ lại nhất thời lỗ mãng dùng kiếm định điểm ngã ngựa của cô ta. Nếu cô ta không đánh bay kiếm của đệ, chẳng phải con ngựa của cô ta sẽ bị ngã sao? Mà nếu cô ta không gạt đệ sang lề đường thì chẳng phải đệ sẽ bị ngựa đạp trúng? Nói đúng ra, đệ còn phải cảm tạ cô ta mới phải, không thể trách cô ta vô lễ".

Triệu Tử Vinh nghĩ cũng phải, bèn nói: "Vậy cô ta cũng cần nói lời xin lỗi mới đúng".

"Vinh ca, có thể cô ấy vội quá nên không kịp nói".

"Sư đệ toàn nghĩ tốt cho người ta, về điểm này ta thực không bằng đệ!".

"Tiểu đệ làm sao dám so với huynh? Huynh nghĩa hiệp hơn người, mãi mãi là thần tượng của đệ".

Triệu Tử Vinh cười: "Đệ thật khéo nói! Thôi được rồi, chúng ta không nói những lời khách sao nữa. Đi thôi!".

Đến tối, hai người dừng chân nghĩ trong một khách sạn trên tiểu trấn. Khi cả hai đang định đi ngủ chot75n ghe có tiếng bước chân khe khẽ trên mái nhà. Đổng Tử Ninh bật dậy nói: "Vinh ca, trên nóc nah2 có người".

Triệu Tử Vinh khẽ "xuỵt" một tiếng, đồng thời thổi tắt ngọn nến, chăm chú nhìn ra cửa sổ. Đúng lúc ấy, hai ám khí bay vào, cắm phập lên giường, may mà hai người đã rời khỏi đó từ lâu nên thoát chết. Vừa lúc đó lại nghe có tiếng người kêu "ôi cha", rồi tiếng lộc cộc từ trên nóc nhà rơi xuống. Triệu Tử Vinh xuất chiêu Yến tử phi liêm, như chim én vút qua ra ngoài cửa sổ, Đổng Tử Ninh cũng rút kiếm nhảy theo. Dưới ánh trăng, chỉ thấy hai bóng đen, một trước một sau đang chạy về phía đông bắc. Nhìn lại vật rơi từ trên nóc xuống, Đổng Tử Ninh và Triệu Tử Vinh đều không khỏi ngạc nhiên, vì đó chính là Phùng lão ngũ.

Phùng lão ngữ vừa thấy hai người, lập tức biến sắc.

Triệu Tử Vinh hỏi: "Phùng lão đệ, chuyện này là sao?".

Phùng lão ngũ vội trấn tĩnh lại nói: "Triệu đại ca, có kẻ muốn ám sát bọn huynh, đệ muốn ra tay ngăn chặn, nhưng không ngờ trúng ám khí, ngã xuống như vầy".

Như vậy, một trong hai bóng đen lúc này là Vương Bình Dã, bóng đen còn lại chính là thích khách. Đổng Tử Ninh tuy trong lòng không ưa gì Phùng lão ngũ, nhưng nay thấy hắn ra tay cứu mình, cũng quan tâm hỏi: "Phùng ngũ ca bị thương nặng không?".

"Không, không nặng, ta chỉ bị ám khí phong bế huyệt đạo, đừng không vững nên mới ngã. Hai người mau đuổi theo thích khách đi, đừng để Bích Ba Nữ Ma chạy thoát".

"Bích Ba Nữ Ma?" – Đổng Tử Ninh không khỏi giật mình.

"Đúng, chính là Bích Ba Nữ Ma của Bích Vân Phong".

Đổng Tử Ninh lo lắng, nếu quả đúng là Bích Ba Nữ Ma thì Vương Bình Dã nguy rồi. Bèn quay sang nói với Triệu Tử Vinh: "Vinhca, chúng ta mau đi".

Triệu Tử Vinh cũng rất nóng ruột, y biết rõ mình không phải là dối thủ của Bích Ba, nhưng để cứu Vương Bình Dã, thì dù mất mạng y cũng quyết đi. Quả nhiên, đến một bãi đất hoang bên ngoài thị trấn, trông thấy dưới ánh trăng, một nam một nữ đang ác đấu.

Đổng Tử Ninh nhận ra người nữ chính là Bích Ba Tiên Tử, còn người nam không phải là Vương Bình Dã, mà lại là một đạo sĩ mặc đại bào. Đổng Tử Ninh ngạc nhiên: vậy Vương Bình Dã đi đâu? Chẳng phải y cùng Phùng lão ngũ đến sơn trang của Phụng nữ hiệp thăm Lương tam ca sao?

Triệu Tử Vinh nhìn kỹ rồi nói: "Sư đệ, đó chính là Không Hư đạo nhân – đại đệ tử của Ngọc Thanh đạo trưởng Nga Mi phái, không phải Vương Bình Dã".

Lúc đó chợt nghe Bích Ba nạt: "Tặc đạo, ngã xuống cho ta!". Tiếng vừa dứt là người lên, Chỉ nghe Không Hư kêu thảm một tiếng, kiếm rời khỏi tay, người văng ra xa, rơi xuống đất như nhúm giẻ rách.

Triệu Tử Vinh vội nói với Đổng Tử Ninh: "Sư đệ, lên!". Nói rồi bất kể sống chết vụt lên như ánh sao xuất tuyệt chiêu "Băng phá tuyết" quyết tử chiến cùng đối thủ.

Đổng Tử Ninh cả kinh, không kịp ngăn cản, vội thi triển ba mươi sáu lộ chỉ huyệt kiếm ùa lên nhắm vào huyệt Khúc trì của Bích Ba mong cứu Triệu Tử Vinh. Song kiếm cùng ào đến, Bích Ba cười nhạt, dùng một chiêu "Song phụng triều dương" trong tuyệt công "Lưu vân y tụ: phất ra phong bế huyệt vị của Triệu Tử Vinh và Đổng Tử Ninh khiến hai người nhào xuống đất nằm im, không cục cựa gì được gì nữa.

Bích Ba Tiên Tử đến trước mặt Đổng Tử Ninh, nhận ra y, cô ngạc nhiên: "Sao lại là ngươi? May mà ta chỉ mới dùng năm thành công lực, nếu không ngươi không nát xương cũng tàn phế suốt đời như tên đạo sĩ kia rồi".

Đổng Tử Ninh đau thấu tim, lại bị phong huyệt, tuy không thể cử động nhưng vẫn nói được. Y cắn răng: "Cô nương đã nuốt lời rồi!".

"Ta nuốt lời gì?".

"Cô nương đã nhận lời với ta rằng không làm khó cho nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên, nhưng hiện tại...".

"Ngươi thật là... Không thấy được lòng tốt của người khác, chẳng trách tiểu a đầu Yến Yến gọi ngươi là gã khờ! Tên đạo tặc kia rình rập ám sát hai huynh đệ ngươi, nếu ta không ra tay thì các ngươi không chết vì ám khí cũng mất mạng dưới lưỡi kiếm của hắn rồi. Ngươi không cảm tạ thì chớ, lại còn trách ta sao?".

Đổng Tử Ninh ngạc nhiên: "Hắn ám sát bọn ta?".

"Ngươi không tin à? Được, để ta biểu chính miệng tên tặc đạo kia nói rõ mọi chuyện cho ngươi nghe".

Bích Ba Tiên Tử xách Không Hư lên, ném trước mặt Đổng Tử Ninh, nạt: "Tặc đạo, nói đi, ngươi và tên vượn khô làm gì? Nếu không, ta sẽ khiến ngươi sống không được, chết không xong".

Không Hư nhắm mắt im lặng.

"Ngươi không nói, ta chịu thua sao?".

Không Hư vẫn câm lặng, Bích Ba định điểm vào Dương huyệt khiến hắn ngứa ngáy không chịu nổi phải cung khai hết mọi chuyện. Nhưng nhìn kỹ thì thấy Không Hư đã tự đoạn kinh mạch chết rồi.

Bích Ba Tiên Tử nói: "Tên tặc đạo này thà tự sát chứ không nói ra tội ác của lão tặc Ngọc Thanh".

Đổng Tử Ninh giật mình: "Hắn đã chết?".

"Đúng, nếu bây giờ hắn không chết, e rằng sau này các ngươi cũng sẽ giết hắn!".

Đổng Tử Ninh lại càng hoang mang không hiểu: "Tại sao sau này bọn ta lại giết hắn?".

"Gã khờ, ngươi thực ngốc nghếch đến độ không phát hiện ra có kẻ ám sát mình sao? Từ nay về sau các ngươi phải thận trọng đề phòng Ngọc Thanh lão tặc và tên vượn khô đồng môn với các ngươi". Bích Ba Tiên Tử nói xong liền giải huyệt cho hai người rồi vụt biến mất trong bóng đêm.

Triệu Tử Vinh và Đổng Tử Ninh ngạc nhiên nhìn nhau. Lát sau, Đổng Tử Ninh hỏi: "Vinh ca, rốt cuộc đêm nay xảy ra chuyện gì, sao đệ mơ hồ quá!".

Triệu Tử Vinh trầm mặc một lúc, rồi nói: "Lời của nữ ma kia, không phải vô lý".

"Nghìa là chuyện Không Hư đạo nhân ám sát chúng ta là thật?".

"Nếu không phải hắn thì là Bích Ba Nữ Ma. Nhưng Bích Ba Nữ Ma võ công siêu quần, cô ta muốn giết bọn ta dễ như trở bàn tay, cần gì phải dùng tới ám khí!".

Đổng Tử Ninh đứng ngây ra, lát sau mói nói: "Nhưng chúng ta không oán không thù với Không Hư, vậy hắn giết chúng ta làm gì?".

"Lòng người thật khó đoán! Sư đệ, từ nay chúng ta phải cẩn thận đề phòng mới được".

Triệu Tử Vinh từng trải hơn Đổng Tử Ninh nên y lờ mờ cảm thấy có sự bất thường trong mối quan hệ giữa nhị sư bá và Ngọc Thanh đạo trưởng. Nhưng y cũng không hiểu được gì sâu xa phức tạp hơn đằng sau chuyện này.

Đổng Tử Ninh nói: "Vinh ca, không bằng chúng ta đi hỏi Phùng lão ngũ xem sao!".

"Có hỏi, sợ rằng hắn cũng không nói, nhưng như vậy cũng hay, biết đâu từ đó có thể lần ra manh mối".

Hai người chôn Không Hư xong, cùng quay về khách sạn trong tiểu trấn. Ai ngờ Phùng lão ngũ đã bỏ đi từ bao giờ rồi, Triệu Tử Vinh càng rõ hơn bụng dạ của hắn. Như vậy lời của Bích Ba Nữ Ma là đáng tin, từ nay cần phải tăng cường đề phòng tên này. Hai người nghỉ ngơi, đợi trời sáng lại tiếp tục đến Hành Sơn.

Triệu Tử Vinh và Đổng Tử Ninh vượt qua đỉnh Câu Lâu ở bắc Hành Dương, nơi đây đã thuộc địa phận của Hành Sơn. Nam nhạc Hành Sơn là một trong Ngũ Nhạc của Trung Hoa, núi cao hùng vĩ, sơn thanh thủy tú, có bảy mươi hai đỉnh, mười lăm danh lam, mười hang động, ba mươi tám con suối, hai mươi khe, chín ao, chín đầm, chín giếng. Giữa rừng có một phiến đá nhẵn bóng kỳ dị được gọi là "Ma kính đài", tương truyền đây chính là nơi thiền sư Hoài Nhượng mài ngói làm kính.

Đến trưa, hai người tới Nam nhạc. Đây vốn là một tiểu trấn dưới chân Hành Sơn, là nơi anh hùng hào kiệt trong võ lâm Trung Nguyên vân tập về, cho nên gần đây bỗng trở nên huyên náo thịnh vượng hẳn lên, các trà lâu tửu quán khách khứa lúc nào cũn chật ních. Những người đến đây phần nhiều đều là các cao thủ võ lâm hoặc anh hùng hiệp khách từ tam sơn ngũ nhạc và các nơi tụ họp về. Có người đến vì tiếp được phi thiếp, có người không mời cũng đến, chủ yếu là xem đánh nhau, không đứng về phía nào. Cũng có người đến cốt để học lén vài tuyệt chiêu. Các tay tiểu thương cũng lần đến tìm mối buôn bán... Trong một khoảng thời gian ngắn, đường lớn ngõ nhỏ ở thị trấn này xuất hiện đủ các hạng người: ni cô, đạo sĩ, hòa thượng, hảo hán giang hồ, ăn mày, ăn cắp, lang thang... khiến cho một nơi vốn chỉ có văn nhân nhã sĩ bỗng nhiên biến thành điểm tụ hội của cả tam giáo cửu lưu trong thiên hạ.

Song những cao thủ thực sự không xuất hiện ở tiểu trấn này mà đều vân tập tại Ma gia trang của Mã đại hiệp cách thị trấn chừng ba dặm.

Triệu Tử Vinh và Đổng Tử Ninh chọn một tửu lầu tương đối yên tĩnh. Hai người vừa bước lên lầu chợt nghe tiếng gọi: "Triệu nhân huynh, so cũng đến đây thế này?".

Triệu Tử Vinh nhìn lại, thấy người gọi mình chính là du hiệp Lưu Thường Khanh nổi tiếng giang hồ. Lưu Thường Khanh tuy võ công không cao nhưng giao thiệp rộng rãi, hào phóng, những cao thủ có danh vọng trên giang hồ hầu như y đều có qua lại. Đặc biệt, y có kiến thức quảng bác, rất nhạy tin tức, cho nên được đặt biệt hiệu là "Thuận Phong Nhĩ Lưu Thường Khanh". Đương nhiên tin tức của y có cái do đoán, có cái do hỏi, có cái do nghe nói, hư hư thực thực. Tin tức của y không thể không tin, nhưng cũng không thể tin hết được. Dù vậy, nhiều nhân sĩ giang hồ vẫn thích qua lại với y, nhất là bọn tiêu sư ở các tiêu cục. Đối với bọn này, thì tin tức của Lưu Thường Khanh dù là thực hay giả cũng đều có ích trong việc bảo vệ hàng hóa, ngân lượng trên đường đi.

Lúc đó Triệu Tử Vinh cũng rất vui, hỏi: "Lưu hiền đệ cũng đến đây sao?".

"Cao thủ tứ xứ đều vân tập về Hành Sơn, lẽ nào đệ không đến!".

Chợt thấy Đổng Tử Ninh phía sau, Lưu Thường Khanh bèn hỏi: "Vị này là... ?".

"Sư đệ của ta, Đổng Tử Ninh!".

"Đổng Tử Ninh!?" – Lưu Thường Khanh nhìn Đổng Tử Ninh với ánh mắt kỳ lạ, "thì ra là Đổng hiền đệ, ngưỡng mộ đã lâu".

Triệu Tử Vinh nhìn ánh mắt Lưu Thường Khanh cũng hiểu, nhất định là y có nghe chuyện gì đó có liên quan đến Đổng Tử Ninh rồi, bèn cười hỏi: "Lưu hiền đệ, ngươi nghe gì về sư đệ của ta, nói thử xem?".

"Ôi, giang hồ biết bao nhiêu là chuyện, tin làm sao được! Nào, chúng ta hãy ngồi xuống cái đã, có gì từ từ nói tiếp".

Lúc đó, bỗng xuất hiện một vị công tử thiếu niên anh tuấn, mặt phấn môi son, mi thanh mục tú, đầy vẻ tiêu sái, ngồi một mình cách bọn họ không xa. Ba người bọn Triệu Tử Vinh đều lấy làm lạ, tự hỏi không biết y từ đâu tới. Triệu Tử Vinh hạ giọng: "Lưu hiền đệ, ngươi giao du trong thiên hạ nhiều, đã từng gặp hắn bao giờ chưa?".

Lưu Thường Khanh lắc lắc đầu: "Người này tiểu đệ chưa từng thấy".

Đổng Tử Ninh lại giật mình, thầm nghĩ: Người này sao có vẻ quen quá, ta đã gặp hắn ở đâu rồi nhỉ?

Triệu Tử Vinh nói: "Mặc kệ hắn ta! Lưu hiền đệ, ngươi nghe gì về sư đệ của ta? Nói thử nghe xem nào!".

Cả bọn cùng vào bàn, Lưu Thường Khanh chậm rãi nói: "Huynh đã hỏi, tiểu đệ đâu dám giấu. Người ta nói Đổng hiền đệ bi con gái của ma vương Bích Vân Phong mê hoặc rồi".

Đổng Tử Ninh nghe vậy im lặng.

Triệu Tử Vinh hỏi: "Đệ nghe ai nói?".

"Triệu huynh bất tất phải truy vấn người đó làm gì, nói ra chỉ e thương tổn đến hòa khí của Huyền Võ phái các huynh".

Triệu Tử Vinh và Đổng Tử Ninh nghe tới đó, trong lòng đã rõ kẻ tung tin đó không ai khác ngoài Phùng lão ngũ.

Đổng Tử Ninh nói với vẻ căm hận: "Kẻ tung tin nhảm đó quả thực là vô liêm sỉ!".

Lưu Thường Khanh nói: "Đổng hiện đệ hà tất phải nổi giận! Phải trái, ngay tà đều có công luận xét. Ta cũng nghe người ta khen hiền đệ trượng nghĩa bất kể thân sơ, là người hiếm có trong võ lâm hiện nay".

Đổng Tử Ninh nghe vậy mới dịu xuống.

Lưu Thường Khanh quay sang hỏi Triệu Tử Vinh: "Triệu huynh, gần đây trong võ lâm xuất hiện một nữ ma đầu, huynh có nghe không?".

"Nữ ma đầu?".

"Đúng vậy, cô ta gây ra mấy chuyện động trời, huynh thực không nghe gì sao?".

"Chuyện động trời gì?".

"Tiền gia Ngũ Hổ ở Thiểm Nam, chắc huynh có biết?".

Triệu Tử Vinh nói: "Biết, Bát đao kỳ môn của Ngũ hổ nhà họ Tiền danh chấn võ lâm, ngay cả Tây Bắc song hiệp còn bại dưới đao của bọn họ kia mà!".

"Nhưng đêm qua toàn bộ bọn họ đều bị nữ ma đầu giết hết rồi!".

Triệu Tử Vinh ngạc nhiên: "Thật sao?".

Đổng Tử Ninh cũng kinh ngạ: "Đệ nghe nói Tiền gia Ngũ hổ cũng rất có tiếng là nghĩa hiệp, đao pháp thượng thừa, sao trong một đêm có thể bị ma đầu giết hết được?".

Lưu Thường Khanh cười: "Kẻ có tiếng là nghĩa hiệp không hẳn là người nghĩa hiệp thực sự. Nghe nói võ công cảu nữ ma đầu này vô cũng cao siêu, cây roi của cô ta cực kỳ lợi hại, xuất thủ như chớp giật, chỉ trong mười chiêu, Ngũ hổ nhà họ Tiền lần lượt đều bị trọng thương mà chết".

"Vậy nữ ma đầu đó là ai?".

"Điều này thì không ai biết, cũng không ai biết cô ta từ đâu tới. Hôm trước, Chiết Đông đại đạo gặp cô ta, mới mấy chiêu đã phải bỏ mạng"

Đổng Tử Ninh nói: "Vây cô ta không phải là người trong hắc đạo, không thể gọi cô ta là ma đầu".

"Điều khiến người ta kinh ngạc là hắc đạo cô ta cũng giết, mà bạch đạo cô ta cũng không tha! Trung Châu đại hiệp Dương Vũ Đình cũng bị cô ta quất cho một roi bay mất một tai, suýt mất mạng".

Triệu Tử Vinh nói: "Trung Châu đại hiệp là lão tiền bối đạo cao đức trọng trong võ lâm, ai không kính ngưỡng? Rốt cuộc nữ ma đầu đó là người thế nào?".

"Cô ta đến như ảo ảnh, đi như bóng ma, mặt che mạng đen không biết mặt mũi ra sao, mình mặc áo xanh tự xưng là Thanh Y Nữ, còn người giang hồ thì gọi cô ta là Thanh Y Nữ Ma".

"Thanh Y Nữ Ma!? Không lẽ là Bích Ba Nữ Ma của Bích Vân Phong? Cô ta cũng mặc áo xanh!".

"Có người nói phải, có người bảo không. Phải hay không ta cũng không rõ, nhưng tối qua nhà Mã đại hiệp lại xảy ra một chuyện lớn".

Triệu Tử Vinh và Đổng Tử Ninh lại ngạc nhiên, vội hỏi: "Chuyện gì?".

"Trên xà đại sảnh của Mã gia treo một đôi bông tai".

Triệu Tử Vinh nghe tới đó, không khỏi bật cười: "Hiền đệ, chuyện đó thì có gì mà lớn! Ai chẳng biết Mã đại hiệp giàu nứt đố đổ vách, ruộng đất ngàn khoảnh, vàng bạc châu báu đầy nhà".

"Huynh có biết đó là đôi bông tai của ai không?".

"Của ai?".

"Chính là của phu nhân của Mã đại hiệp. Bà ta cũng không biết đôi bông tai của mình bị người ta lấy lúc nào mà đem treo lên xà nhà như vậy. Mã đại nương vốn xuất thân là con nhà võ, bản thân bà ta cũng là một cao thủ võ lâm, vậy mà đêm qua đôi bông tai của mình bị người ta tước mất lúc nào cũng không hay, như vậy chẳng phải là một điều sỉ nhục đối với vợ chồng Mã đại hiệp và các cao thủ võ lâm đang lưu trú trong Ma gia trang sao?".

Đổng Tử Ninh nói: "Lẽ nào bông tai của mình bị kẻ đến bức mà không biết? Chỉ e chuyện này là do Mã phu nhân tự bày ra để chọc cười mọi người cũng nên. Đệ nghe nói, Mã đại nương cũng là một nhân vật quái dị".

Lưu Thường Khanh lắc đầu: "Dù hành vi của Mã đại nương có quái dị đến mấy cũng không thể tự bày trò như vậy!"/

"Vậy thì ai vào đó?".

"Thanh Y Nữ Ma!"

"Sao biết là cô ta?".

"Bởi trên đôi bông tai kia còn để lại dòng chữ: "Giờ Ngọ ba ngày sau, lại đến viếng quý phủ", rồi đề thêm ba chữ "Thanh Y Nữ" bên cạnh. Xem ra ba ngày nữa, Mã gia trang lại sẽ có một phên náo động".

Triệu Tử Vinh và Đổng Tử Ninh nhất thời không nói, chỉ im lặng uống rượu, bởi chuyện này cũng làm mất mặt sư phụ và các sư bá của hai người. Kẻ gây ra chuyện này, ngoài Bích Ba Nữ Ma ra thì còn ai có khinh công và võ công ghê gớm như vậy? Đổng Tử Ninh càng nghĩ càng buồn lòng: Bích Ba Tiên Tử đã hứa với mình không làm khó cho võ lâm Trung Nguyên, vậy tại sao bây giờ lại nuốt lời? Cô ta đùa như vậy, đến người bình thường còn không chịu nổi nữa, huống hồ các cao thủ võ lâm? Xem ra nạn đao kiếm của võ lâm e lần này khó tránh khỏi rồi, thù hận giữa các bên bao giờ mới chấm dứt được đây?

Lưu Thường Khanh cạn một chén định nói tiếp, chợt thấy đầu váng mắt hoa, chân tay rời rã, gục luôn xuống bàn. Triệu Tử Vinh ngạc nhiên: "Hiền đệ sao vậy?", vừa dứt lời, bản thân y cũng choáng váng rồi ngã vật xuống ghế. Đổng Tử Ninh cả kinh, bật dậy kêu lên: "Không hay rồi! Đây là hắc điếm". Nói đoạn tuốt kiếm nhìn quanh, thấy khách khứa đã bỏ đi đâu hết, chỉ còn lại đôi ba người, trong đó có một vị công tử khôi ngô tuấn tú đang độc ẩm.

Đổng Tử Ninh rút kiếm khiến mấy vị khách ngạc nhiên hỏi y xảy ra chuyện gì, tiểu nhị cũng chạy đến hỏi: "Khách quan, có chuyện gì vậy?".

Đổng Tử Ninh túm lấy tiểu nhị, kề kiếm vao cổ hắn hỏi: "Sao ngươi dám hạ độc sư huynh và bằng hữu của ta? Nói!".

Tiểu nhị hoảng kinh kêu lên: "Khách quan nói vậy là sao, tiểu điếm xưa nay vẫn an phận thủ thường lo làm ăn đàng hoàng, huống chi giữa phố xá thanh thiên bạch nhật như vầy, có ăn gan hùm tiểu điếm cũng không dám hạ độc một ai!".

Lúc đó, vị côn tử khôi ngô ở bàn bên kia cười nhạt nói với Đổng Tử Ninh: "Ngươi thực là kẻ hồ đồ, nếu tiểu nhị đã hạ độc sư huynh và bằng hữu của ngươi, tại sao không hạ độc luôn cả ngươi? Có khi là bọn họ say rượu mà thôi!".

Hai người khách khác cũng nói: "Đúng đấy, nếu bọn họ bị hạ độc, sao còn chừa ngươi ra? Mở hắc điếm mà làm ăn như vậy, có họa là điên!".

Đổng Tử Ninh nghĩ cũng phải, bèn buông kiếm khỏi cổ tiểu nhị. Vị công tử kia lại nói: "Ngươi đúng là một gã khờ, toàn nói những điều ngốc nghếch, làm những chuyện hồ đồ".

Đổng Tử Ninh nghe vậy không khỏi đưa mắt quan sát kỹ vị công tử kia, y liền ngờ người, kinh ngạc thốt lên: "Là ngươi!?" – Y đã nhận ra vị công tử đó chính là tiểu ma nữ Bạch Yến Yến cải trang.

Tiểu ma nữ mỉm cười: "Gã khờ nhà ngươi rốt cuộc cũng nhận ra ta! Mau đi theo ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi"

Những người khách kia thấy hai người quen nhau, tưởng không có chuyện gì, bèn kêu tiểu nhị tính tiền rồi bỏ đi.

Đổng Tử Ninh biết chính tiểu ma nữ đã lén búng thuốc mê vào chung rượu của Triệu Tử Vinh và Lưu Thường Khanh, vì y đã từng là nạn nhân của cô trong tửu quán giữa rừng trước đây. Y nói: "Ta đi theo ngươi, vậy còn sư huynh ta thì sao?".

"Chẳng qua bọn họ quá chén mới lăn ra như vậy, chỉ lát sau sẽ tỉnh lại". Nói đoạn quay bảo tiểu nhị: "Ngươi trong nom bọn họ cho tốt, chờ lát nữa bọn ta sẽ quay lại". Lại lấy ra một nén bạc đưa cho tiểu nhị: "Đây là tiền rượu của bọn họ và ta, như vậy đủ chưa?".

"Thiếu gia, nhiều quá rồi!".

"Còn dư bao nhiêu thưởng cho ngươi. Nhớ trông nom bọn họ cho đàng hoàng!".

"Vâng, vâng! Tiểu nhân sẽ trông nom hai vị quan khách này cẩn thận".

Đổng Tử Ninh theo tiểu ma nữ ra khỏi quán, y nén giận hỏi: "Tại sao ngươi làm vậy?".

"Gã khờ, ta làm vậy chẳng phải la vì ngươi sao?".

"Vì ta? Tại sao lại vì ta?".

"Cứ theo ta, trên đường lớn không tiện nói chuyện này".

"Ngươi muốn dẫn ta đi đâu? Lỡ sư huynh ta tỉnh dậy...".

"Yên tâm, ta không quay lại thì đến mai bọn họ cũng chưa tỉnh lại đâu".

Đổng Tử Ninh không biết làm sao, đành theo tiểu ma nữ đi vào một ngõ hẻm, cuối cùng dừng lại giữa sân một ngôi nhà. Ở đây rất vắng vẻ yên tĩnh, tường rào bao quanh như cách ly với thị trấn. Tiểu ma nữ vừa vào đến sân đã gọi lớn: "Vi ma ma, gã khờ tới rồi!".

Vi ma ma từ trong bước ra, thấy Đổng Tử Ninh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Đổng thiếu thiệp, cuối cùng chúng ta cũng tìm được thiếu hiệp, lúc nãy ta còn lo thiếu hiệp tới Ma gia trang!".

Đổng Tử Ninh ngạc nhiên hỏi: "Tại sao lại lo ta đến Ma gia trang?".

"Chúng ta nghe nói, người của Huyền Võ phái bây giờ đều xem thiếu hiệp là phản đồ. Như vậy thiếu hiệp tới đó sẽ rất nguy hiểm. Hai ngày nay, ta và đại tiểu thư hóa trang đi tìm thiếu hiệp khắp nơi".

Lúc này Đổng Tử Ninh mới rõ và cảm kích sự quan tâm của hai người dành cho y: "Đa tạ Vi ma ma và Bạch tiểu thư, nhưng ta vẫn phải đến Ma gia trang".

Tiểu ma nữ nói: "Gã khờ, như vậy ngươi sẽ tự rước họa vào thân".

Vi ma ma cũng nói: "Thiếu hiệp, lão thân vẫn khuyên thiếu hiệp nên tạm lánh mặt trước đã".

"Vi ma ma, nếu tại hạ không đi thì làm sao rửa được oan ức của mình?".

"Ngươi kìa, đúng là một gã khờ, không nói chuyện khác, chỉ riêng cái lão gọi là Chung sư bá gì đấy của ngươi cũng đang muốn một kiếm xả đôi ngươi ra".

"Cho dù có như vậy, ta cũng phải nói cho mọi người biet1".

Vừa lúc đó của rèm lay động. Một mỹ nhân dung nhan tuyệt thế bước ra, Đổng Tử Ninh nhìn lại, thì ra là Bích Ba Tiên Tử - người đã làm náo động giang hồ, khiến người ta kinh hãi. Bích Ba Tiên Tử thấy y, mỉm cười nói: "Quả nhiên tiểu a đầu Yến Yến đem ngươi tới đây".

Tiểu ma nữ nói: "Cô cô, gã khờ này vẫn còn muốn đến Ma gia trang!".

Bích Ba Tiên Tử nhướng mày: "Ngươi vẫn muốn đến Mã gia trang? Không sợ nguy hiểm đến tính mạng sao?".

Đổng Tử Ninh thấy thực sự cảm kích trước sự quan tâm của hai người đối với mình, nhưng y lai nghĩ sự việc chắc không đến nỗi trầm trọng như lời bọn họ. Cứ cho là sư phụ và các sư bá không chấp nhận hành vi của mình di nữa thì hẳn họ cũng không bắt mình đến nỗi phải chết. Nghĩ rồi, y nói: "Đa tạ cô nương, tại hạ tự vấn thấy lòng không hổ thẹn, có gì mà đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng?".

Bích Ba Tiên Tử thấy Đổng Tử Ninh khăng khăng muốn đến Ma Gia Trang gặp sư phụ và sư bá giải thích nỗi oan ức của y thì cười nói: "Chẳng trách tiểu a đầu gọi ngươi là gã khờ! Ngươi tin chắc rằng sư phụ và sư bá của ngươi sẽ không bắt ngươi chết? Nếu vầy thì đâu có xảy ra chuyện của Tây Môn Tử hơn hai mươi năm về trước!".

"Tại hạ dù có chết cũng phải nói cho rõ mọi chuyện".

"Chỉ e là người chết rồi mà người của Huyền Võ phái vẫn gọi ngươi là phản đồ. Nếu không phải vì ngươi đã từng cứu tiểu a đầu và Vi tẩu tẩu thì ta không rảnh đâu mà xen vào chuyện của Huyền Võ phái các ngươi!".

Vi ma ma cũng nói: "Thiếu hiệp, thánh cô của chúng ta nói đúng đấy, ta thấy trước mắt thiếu hiệp cứ tạm thời lánh mặt một thời gian, rồi sau đó hãy đi gặp sư phụ và sư bá, có phải tốt hơn không?".

Dù ba người khuyên nhủ thế nào, Đổng Tử Ninh cũng không đồng ý. Cuối cùng tiểu ma nữ nổi giận, nhét một viên dược hoàn vào tay Đổng Tử Ninh rồi nói: "Gã khờ, ngươi đi đi! Đem thuốc đó về mà cứu tỉnh sư huynh và bằng hữu của ngươi, còn chuyện sống chết của ngươi chúng ta không quản nữa".

Đổng Tử Ninh cảm thấy như mình đã phụ lòng tốt của ba người, y thấy áy náy nên vội cung tay cúi mình nói: "Bạch tiểu thư an tâm, tại hạ không chết đâu!".

"Gã khờ ngươi chết đi ta mới vui!".

Vi ma ma vội nói: "Đại tiểu thư đừng nói vậy, có khi Dổng thiếu hiệp được thần thánh phò trợ che chở không chừng".

Đổng Tử Ninh cáo từ định đi, đột nhiên nhớ ra một chuyện nên quay lại. Tiểu ma nữ tưởng y đã đổi ý bèn nói: "Gã khờ, đầu ngươi thông rồi hả?".

"Không!", Đổng Tử Ninh nói, "Là ta muốn báo cho các vị một chuyện".

"Chuyện gì nữa?".

"Nếu các vị muốn điều tra về vũ thảm sát nhà Kim Tiên Hiệp thì phải hết sức cẩn thận mới được. Trên đường đi, ta đã gặp một cao thủ bí mật có võ công vô cùng cao cường, mà hắn có liên quan đến cái chết của Kim Tiên Hiệp".

Tiểu ma nữ vội hỏi: "Cao thủ bí mật? Là kẻ nào?".

"Là kẻ nào ta cũng không rõ, vì ta không thấy mặt hắn".

Tiểu ma nữ trợn mắt: "Gã khờ, ngươi lại lên cơn rồi hả? Ngươi mới nói ngươi gặp hắn, bây giờ lại nói không thấy hắn, nói năng hồ đồ như vậy, ai biết đường nào mà lần!"

Bích Ba Tiên Tử bật cười, thấy khi nói chuyện với Đổng Tử Ninh, tiểu ma nữ không giữ mồm giữ miệng gì cả, mà Đổng Tử Ninh vẫn không hề giận dữ, bèn nói: "Gã khờ, ngươi nói rõ hơn một chút xem!".

Đổng Tử Ninh cũng cười, rồi y đem chuyện gặp Thiên Sơn quái hiệp và Ô lão đại ở bãi sông Băng Thủy kể lại. Bích Ba Tiên Tử chăm chú lắng nghe rồi nói: "Xem kình lực phát ám khí của hắn như vậy thì đúng là kẻ có võ công thượng thừa, không thể xem thường!".

Vi ma ma hỏi: "Lúc sắp chết Ô lão đại có nói được chữ Trần?".

"Đúng vậy! Nhưng không biết hắn muốn nói đến họ của người hay tên địa phương nào đó? Thiên Sơn quái hiệp đã đi tìm Trần Bang chủ của phái các vị".

Bích Ba Tiên Tử lắc đầu nói: "Tư Độc Bang chủ Trần lão đầu ta biết rõ, bản lĩnh phóng độc của ông ta quả là độc nhất vô nhị, những võ công không cao đến mức ấy".

Tiểu ma nữ nói: "Làm soa Trần bá bá của ta lại làm chuyện đó được!".

Vi ma ma nói: "Nhưng hỏi thăm Trần Bang chủ cũng không phải là vô ích, biết đâu từ chất độc trên ám khí đó lại có thể lần ra được manh mối nào đó. Hiện nay, có thể nói torng võ lâm, Trần Bang chủ là người hiểu rõ các loại độc nhất".

Khi Đổng Tử Ninh cáo từ, tiểu ma nữ vẫn còn muốn khuyên y: "Gã khờ, ngươi thực sự muốn đến Mã gia trang sao?".

"Bạch tiểu thư, làm sao taco1 thể không đến đó được?". Nhắc tới Mã gia trang, Đổng Tử Ninh lại nhớ đến chuyện Lưu Thường Khanh nói, bèn quay qua hỏi Bích Ba Tiên Tử: "Cô nương, tại hạ muốn hỏi đêm qua Mã gia trang...".

"Có phải chuyện đôi bông tai của Mã đại nương treo trên xà nhà không?".

"Đúng, ta muốn...".

Bích Ba Tiên Tử mỉm cười: "Ý ngươi muốn nói, chuyện đó do ta làm phải không? Ta không liều đến vậy đâu!".

Đổng Tử Ninh ngạc nhiên: "Không phải do cô nương làm?".

"Ta cũng đang muốn diện kiến Thanh y nữ ấy đây!".

Đổng Tử Ninh vô cùng kinh ngạc, nếu không phải Bích Ba Tiên Tử thì chẳng lẽ còn có một Thanh Y Nữ Ma võ công siêu quần khác nữa? Y thật không sao tưởng tượng nổi.

Tiểu ma nữ hỏi: "Gã khờ, ngươi sao vậy? Ngươi hy vọng kẻ làm chuyện đó là cô cô của ta hả?".

Đổng Tử Ninh vội nói: "Không, không, như vậy là ta yên tâm rồi! Nếu người đó không phải là cô cô của ngươi thì cô cô của ngươi sẽ không đến Mã gia trang".

Bích Ba Tiên Tử nói: "Tại sao ta không đến? Ba ngày sau, ta sẽ đến Mã gia trang xem thế nào".

Đổng Tử Ninh giật mình: "Nếu không phải cô nương thì cô nương đến đó làm gì?".

"Người giang hồ cứ cho rằng chuyện đó do ta gây ra mà ta có thể không đi hay sao? Nếu quả có Thanh y nữ đó thực thì không nói làm gì, nhưng nếu người đó không xuất hiện thì rõ ràng là có kẻ cố ý dựng chuyện để khích động mâu thuẫn giữa các nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên và người của Bích Vân Phong bọn ta. Kẻ dựng chuyện đó có khi cũng chính là Mã đại nương không chừng!".

Đổng Tử Ninh ngơ ngác: "Mã đại nương? Làm vậy chẳng phải là tự bôi xấu mình sao?".

"Có chuyện gì mà ả đó không dám làm! Bọn chúng còn rêu rao rằng người của Bích Vân Phong chỉ dám lén lút trộm chó bắt gà lúc đêm hôm, không dám quang minh chính đại đối diện với chúng. Mã đại hiệp là cái gì, chẳng qua chỉ là tên giặc mua danh cầu lợi, lại còn ỷ có các cao thủ Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi ở đó thì ta sẽ không dám đến! Vậy thì ta phải đến cho hắn mở mắt một phen!".

Đổng Tử Ninh cả kinh, nếu cô ta mà đến Mã gia trang thì chắc chắn sẽ gây nên một trường náo loạn không ai gỡ nổi. Y đang muốn khuyên thì tiểu ma nữ nói: "Gã khờ, ngươi muốn khuyên cô cô của ta không nên đi chứ gì? Đừng nằm mơ, chuyện mình ngươi còn lo chưa xong lại còn đòi lo lắng cho kẻ khác! Ngươi muốn đến Mã gia trang vậy thì đi mau đi, nếu chậm trễ ngươi không sợ các sư huynh ngươi nghi ngờ à? Còn nếu không đi thì hãy đến chỗ ta mà trốn".

"Không, không, ta vẫn muốn đi".

Đổng Tử Ninh đành cáo từ trở về quán trà, dùng thuốc của tiểu ma nữ cứu sư huynh và Lưu Thường Khanh tỉnh lại. Lưu Thường Khanh mở mắt ra, ngạc nhiên hỏi: "Chúng ta say đến vậy sao?".

Đổng Tử Ninh đành nói: "Vâng, huynh và sư huynh của ta đều say lăn chiêng".

Triệu Tử Vinh nhìn sắc trời nói: "Sư đệ, chúng ta đi thôi, cũng không còn sớm nữa".

Lưu Thường Khanh nói: "Ta còn muốn đến Thượng Phong tự".

Đổng Tử Ninh lấy làm lạ hỏi: "Lưu huynh không ở Mã gia trang sao?".

Lưu Thường Khanh cười nhăn nhó: "Ta sao dám nhờ vả Mã đại hiệp!".

Đổng Tử Ninh ngạc nhiên: "Lưu huynh sao lại nói vậy? Mã đại hiệp trọng nghĩa hiếu khách, hoan nghênh mọi người...".

Lưu Thường Khanh cười: "Đúng là Mã đại hiệp trọng nghĩa hiếu khách, coi vàng bạc như bùn đất, uy danh nổi như cồn, nhưng ta vẫn không dám trèo cao".

Đổng Tử Ninh còn đang muốn hỏi nữa thì Triệu Tử Vinh giật áo nói: "Sư đệ, đi thôi! Lưu sư đệ và Tùng Nguyệt thiền sư ở Thượng Phong tự là cố nhân, nơi đó thanh tĩnh nhàn nhã lắm".

Đổng Tử Ninh có bụng nghi hoặc, nhưng không tiện hỏi nữa, đành chia tay với Lưu Thường Khanh, nhắm về Mã gia trang. Trên đường, y hỏi: "Vinh ca, hình như Lưu huynh có xích mích gì đó với Mã đại hiệp phải không?".

"Chuyện này nói ra thì dài lắm!".

"Thực ra bọn họ có xích mích hay không?".

"Điều này chỉ trách Lưu Thường Khanh cố chấp!".

"Lưu huynh cố chấp chuyện gì?".

"Sư đệ, chuyện là như vầy: Lưu Thường Khanh có một vị thúc thúc mở tiêu cục ở Tô Châu. Mười sáu năm trước, trong một chuyến hộ tống hàng hóa đi Tứ Xuyên qua núi Ngưu Đầu ở Hà Nam, đột nhiên bị bọn bịt mặt tập kích giết chết bốn người áp tải, cướp mất mười vạn lượng bạc, thúc thúc hắn tự sát chết. Việc đó truyền đến Tô Châu, thẩm thẩm của hắn lúc đó đang mang bệnh, nghe tin đau lòng quá cũng chết theo, để lại bé gái hai tuổi mà không hiểu sao đêm ấy cũng mất tích luôn. Nghe nói việc này là do bọn cướp muốn diệt trừ hậu họa".

"Chuyện đó thì có liên quan gì đến Mã đại hiệp?".

"Sự tình là thế này: Gần đây không biết Lưu Thường Khanh nghe ai đó nói rằng chuyện đó do Mã đại hiệp làm".

"Mã đại hiệ sao lại có thể làm những chuyện như vậy? Như thế chẳng phải là tổn hại đến thanh danh của ông ta ư?".

"Đúng vậy! Không ai tin Mã đại hiệp lại làm chuyện đó. Chứng cớ là hôm đó Mã đại hiệp đang luận võ và tỉ kiếm với Ngọc Thanh đạo trưởng trên Kim đỉnh ở núi Nga Mi. Huống chi Mã đại hiệp và thúc thúc của Lưu Thường Khanh còn có tám năm qua lại với nhau. Sau khi vụ cướp xảy ra, Mã đại hiệp còn phái người đi truy lùng tung tích bọn cướp khắp nơi, nói rằng sẽ báo thù cho Lưu tổng tiêu sư kia mà! Nhưng Lưu Thường Khanh vẫn khog6 hết nghi ngờ".

"Nghi ngờ cái gì?".

"Vì người kể chuyện đó cho y ngay ngày hôm sau cũng bị sát hại, chết dưới ám khí Tô cốt đinh, trong khi Tô cốt đinh lại chính là ám khí mà Mã đại hiệp sở trường hơn cả và Mã đại nương cũng nổi danh giang hồ vì thứ ám khí đó cho nên người ta gọi mà ta là Tô cốt đinh Mã Đại nương tử".

"Chỉ dựa vào điều đó thì có thể nghi ngờ Mã đại hiệp được sao? Trong võ lâm thiếu gì người sử dụng ám khí Tô cốt đinh! Như Chiết Đông đại đạo, Trường Giang nhị quái, Trung Châu đại hiệp chẳng hạn".

"Chính vì vậy mà có người ngờ rằng vụ này do Chiết Dông đại đạo hoặc Trường Giang nhị quái làm. Ta cũng từng đi thẩm tra vụ này, cùng bọn họ tỉ võ. Nhưng ngày xảy ra vụ cướp, bọn họ lại không có mặt ở núi Ngưu Đầu. Thành ra, đến nay chuyện này vẫn là một án treo trong võ lâm, chưa ai điều tra ra".

Nói tới đó, hai người cũng vừa tới cổng Mã gia trang, đúng vào lúc Phùng lão ngũ từ trong đi ra. Phùng lão ngũ thấy Triệu Tử Vinh và Đổng Tử Ninh bèn cười giả lả: "A, hai người về rồi, các sư bá và sư thúc đang dợi hai vị".

Triệu Tử Vinh phớt lờ, hỏi: "Đêm hôm kia ở tiểu trấn dưới đỉnh núi Hồi Nhạn xảy ra chuyện gì? Sao ngươi không chờ bọn ta cùng đi?".

"Triệu đại ca, chuyện này để sau hãy nói, bây giờ hai người hãy vào gặp sư bá và sư thức trước đi đã., họ đang nóng lòng đợi đó".

Đổng Tử Ninh hỏi: "Sư phụ ta và các sư bá hiện đang ở đâu?".

"Đang nghị sự trong thư trai của Mã đại hiệp".

Triệu Tử Vinh hỏi: "Bây giờ ngươi đi đâu?".

"Phụng mệnh sư phụ, lên thị trấn".

Triệu Tử Vinh như cất được tảng đá đè trong lòng, may mà hắn có việc phải lên trấn, nếu không ta và Đổng Tử Ninh khó có thể đi gặp sư mẫu trước cho được. Triệu Tử Vinh nghĩ rồi bèn nói với Phùng lão ngũ: "Vậy ngươi đi đi!", đoạn dẫn Đổng Tử Ninh đến chỗ Từ Băng nữ hiệp trước.

Từ Băng nữ hiệp vừa nhìn thấy Đổng Tử Ninh, mừng lo lẫn lộn, mặt sa sầm nói: "Ngươi còn biết trở về sao? Ta cứ tưởng ngươi đã bỏ xác trên đường rồi kia!".

Đổng Tử Ninh vội vàng quỳ xuống: "Sư mẫu, đồ nhi sao dám!".

"Ngươi không dám? Ta hỏi ngươi, chuyện giữa ngươi và tiểu yêu nữ của Bạch Ma vương là như thế nào? Tại sao ngươi điểm huyệt hại các sư huynh đồng môn của ngươi?".

Đổng Tử Ninh dạp đầu lia lịa rồi đem mọi chuyện kể qua hết một lượt cho Từ Băng nữ hiệp nghe. Triệu Tử Vinh đứng bên cạnh cũng nói: "Sư mẫu, sư đệ trẻ người non dạ nhất thời không biết, đó cũng xuất phát từ hảo tâm của hắn, chuyện ở Lâm Phong sơn không liên quan gì đến hắn, hơn nữa hắn còn liều mạng đi tiếp cứu bọn Lương Bình Sơn...".

"Vinh nhi, ngươi cũng muốn bao che cho hắn sao? Bọn Lương Bình Sơn thực sự chưa chết? Có đúng là chúng đang ở sơn trang của Phụng nữ hiệp không?".

Triệu Tử Vinh ngạc nhiên: "Sao sư mẫu lại hỏi vậy?".

"Thực hồ đồ, chỉ vì tin lời của tên súc sinh đó mà Vương Bình Dã đã bị người ta hại chêt!".

Lúc đó, không những Triệu Tử Vinh ngây người ra mà Đổng Tử Ninh cũng thất sắc hỏi: "Vương đại ca bị hại chết?".

"Súc sinh, ngươi còn hỏi? Hắn chết dưới chưởng của Bạch Ma vương. Bây giờ để ta xem ngươi ăn nói thế nào với nhị sư bá".

Đổng Tử Ninh đứng trơ như tượng. Sau phút bàng hoàng, Triệu Tử Vinh mới nói: "Vậy Phùng lão ngũ có chạy thoát không?".

"Chuyện đó...".

Câu hỏi này lại khiến Từ Băng nữ hiệp á khẩu. Lúc đó Tiêu Phi Vũ vừa tới, mắt nhìn Đổng Tử Ninh như nảy lửa, nạt lớn: "Súc sinh, tại sao ngươi không đến gặp ta?".

Triệu Tử Vinh vội nói: "Sư phụ, là con dẫn hắn...".

"Ngươi cũng quỳ xuống cho ta!".

Từ Băng nữ hiệp nói: "Phi Vũ, việc này không thể trách Vinh nhi, bởi muội bảo hắn dẫn tên súc sinh này đến gặp muội".

"Muội...?" – Tiêu Phi Vũ càng giận – "Tên súc sinh này có ngày hôm nay đều là do muội quá nuông chiều dung túng, bây giờ muội lại còn muốn cứu nó sao?".

"Phi Vũ, muội thấy chuyện này có chỗ kỳ lạ...".

"Muội dừng nói nữa!" – Tiêu Phi Vũ nạt Đổng Tử Ninh: "Súc sinh, cút đi cho ta, đi mà gặp đại sư bá, nhị sư bá của ngươi".

Đổng Tử Ninh vội vàng đứng dậy, im lặng đứng sang một bên.

"Ngươi còn đứng đó làm gì? Theo ta!".

"Vâng!".

Từ Băng nói: "Phi Vũ, chuyện của tên súc sinh này, các huynh đừng xử trí tùy tiện, dù sao cũng...".

Tiêu Phi Vũ trừng Từ Băng một cái, không trả lời, dẫn Đổng Tử Ninh đi. Hai người đi rồi, Từ Băng vội nói với Triệu Tử Vinh: "Vinh nhi, ngươi mau đi xem thế nào, nếu xảy ra chuyện hãy quay về báo liền cho ta biết!".

Đổng Tử Ninh theo sư phụ đến một thư trai rất yên tĩnh và trang nhã, bước vào đã thấy đại sư bá Hàn Phi Lâm và nhị sư bá Chung Phi Vân ngồi đợi sẵn. Đây chính là tam đại chưởng môn của Huyền Võ phái, nếu không có đại sự xảy ra thì bọn họ không tụ họp một chỗ như thế này. Hàn Phi Lâm để râu ba chòm, mắt sáng quắc, nội công thâm hậu, là nhân vật đứng đầu Huyền Võ phái, nhìn Đổng Tử Ninh bằng ánh mắt nghiêm khắc. Chung Phi Vân hầm hầm giận dữ, râu ngắn như đinh, mắt lộ sát khí, nhìn Đổng Tử Ninh trừng trừng. Không khí trong thư trai hết sức nặng nề, các tiểu đồng đứng im như tượng đá bên hai vị sư bá. Đổng Tử Ninh tuy tự thấy không hổ thẹn với lòng mình nhưng nhìn cảnh này cũng lo lắng bất an.

Tiêu Phi Vũ nói: "Tiểu đệ đã dẫn nghịch đồ đến, xin nghe nhị vị sư huynh xử trí".

Chung Phi Vân nói: "Xử trí cái gì! Giết ngay đi!".

Hàn Phi Lâm: "Còn phải tra hỏi đã, để hắn chết khong oán, mà ta cũng nhân dịp này răn đe các đệ tử hư hỏng khác".

Tiêu Phi Vũ quay sang Đổng Tử Ninh nạt: "Súc sinh, sao còn chưa quỳ xuống thỉnh tội với các sư bá?".

Đổng Tử Ninh đành quỳ xuống khấu đầu thỉnh ản, sau đó đứng thõng tay một bên.

Hàn Phi Lâm nhìn Đổng Tử Ninh, hỏi: "Tử Ninh, có phải ngươi đã ra tay điểm huyệt mấy sư huynh của Võ Lăng trong tửu điếm giữa rừng, cứu hai ả nữ yêu?".

Đổng tử ninh cẩn thận trả lời: "Sư bá tôn kính, cho phép đệ tử được bẩm báo tường tận, đệ tử thấy...".

Chung Phi Vân nạt cắt ngạng: "Đại sư bá đang hỏi ngươi có chuyện đó hay không, hả?"/

Đổng Tử Ninh đành trả lời: "Có! Thực sự lúc đó đệ tử không biết bọn họ là người của Bích Vân Phong".

Hàn Phi Lâm lại hỏi: "Vậy còn đêm ở sơn trấn, ngươi cũng không biết bọn chúng là người của tà giáo?".

"Đệ tử đã biết!".

"Đã biết, tại sao còn điểm huyệt Lương Bình Sơn và Tĩnh Thanh đạo trưởng để cứu tiểu yêu nữ kia?".

"Đệ tử sợ cô ta chết thì thù hận trong võ lâm sẽ càng sâu nặng hơn, cho nên...".

Chung Phi Vân lại cắt ngang: "Ngươi còn dám khua môi múa mép?".

Hàn Phi Lâm nói: "Ngươi muốn hóa giải can qua?".

"Đệ tử quả thực ước mong mọi người sống trong hòa bình".

"Láo!", Chung Phi Vân nạt, "Có phải ngươi đã bị con tiểu yêu kia mê hoặc không?".

Đổng Tử Ninh cả kinh, quỳ xuống dập đầu nói: "Nhị sư bá, nếu đệ tử có dạ bất lương thì quỷ thần không dung, trời tru đất diệt, chết không chỗ chôn thân. Đệ tử thực sự chỉ muốn võ lâm không còn thù hận xung sát nữa mà thôi".

Tiêu Phi Vũ nói: "Súc sinh! Từ xưa chính – ta đã không thể đội trời chung, chẳng lẽ ngươi không biết điều này?".

"Cái đó..".

Đổng Tử Ninh nhất thời không biết biện bạch ra sao. Hàn Phi Lâm gật gật đầu: "Trước tiên hãy cho hắn uống trà đi, rồi hỏi tiếp".

Lúc đó, một tiểu đồng bưng một tách tra đến cho Đổng Tử Ninh. Đổng Tử Ninh không biết đó là ý gì, nhất thời không dám tiếp, Tiêu Phi Vũ lại nạt: "Súc sinh, còn không mau uống?".

Đổng Tử Ninh không dám không tuân lệnh, tiếp lấy tách trà uống cạn. Y đâu hay rằng đó là một loại biệt dược đặc chế của Huyền Võ phái, tên gọi là Hóa công đan; nó được hòa tan trong trà, rượu, không màu khong mùi, người nào uống phải thì ba ngày sau sẽ cảm thấy nội lực tiết hết ra ngoài giống như người bị bệnh hư thoát, không còn sức lực gì nữa, và võ công khổ luyện mấy chục năm cũng bị phế hết. Phương thuốc bí mật đó trong Huyền Võ phái mỗi đời chỉ truyền cho một người, chuyên dùng để đối phó với những nghịch đồ phản tử. Hiện tại người nắm phương thuốc Hóa công đan chỉ có mình Hàn Phi Lâm, chỉ khi nào ông ta sắp chết mới truyền lại cho chưởng môn kế vị. Đổng Tử Ninh dù có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng tam đại chưởng môn đã liệt y vào hạng phản đồ, trước tiên cho uống Hóa công đan, sau đó sẽ tùy tội nặng nhẹ mà hoặc xử tử hoặc đuổi khỏi bản môn. Năm xưa Vân Trung Tử cũng dùng cách này để đối phó với Tây Môn Tử, may mà Mộ Dung Thùy biết được, xuất chỉ làm bay tách trà, đả Vân Trung Tử trọng thương, cứu Tây Môn Tử đi...

Hàn Phi Lâm thấy Đổng Tử Ninh đã uống hết tách trà, lại hỏi: "Tử Ninh, bọn Lương Bình Sơn bị người ta ám hại giữa đường, chuyện đó ra sao?".

"Đệ tử thực tình không biết".

Chung Phi Vân trợn mắt: "Ngươi không biết?".

"Đệ tử không dám dối trá, khi đệ tử thấy Đàm lục ca mới biết Lương tam ca bị người ta ám toán, để tử bèn liều chết chạy đi tiếp cứu, cuối cùng may gặp được Phụng nữ hiệp, đệ tử mới...".

Chung Phi Vân giận dữ đến cực điểm bật lên cười man dại: "Hay cho một huynh đệ đồng môn, liều chết tiếp cứu à! Không ngờ ngươi chưa ráo máu đầu mà đã dám ăn gian nói dối, đến mấy lão hồ ly cũng còn phải thua ngươi". Rồi đột nhiên Chung Phi Vân gầm lên: "Ta hỏi ngươi, Vương Bình Dã chết như thế nào? Nói!".

Đổng Tử Ninh nhất thời không biết phải trả lời như thế nào mới phải.

Tiêu Phi Vũ lại nạt: "Súc sinh, chính vì Vương Bình Dã tin vào lời nói xằng của ngươi nên mới bị cao thủ của tà giáo sát hại, chết thảm trong núi Lĩnh Nam, ngươi còn dám bịa chuyện?".

Đổng Tử Ninh đứng chết trân, một lúc sau mới định thần lại, ngơ ngẩn hỏi: "Vương đại ca thực chết rồi sao?".

Chung Phi Vân giận muốn tung một chưởng giết chết Đổng Tử Ninh: "Có phải ngươi cho rằng Phùng Bình Thủy cũng đã chết rồi, không có ai làm chứng? May mà Vương Bình Dã lấy thân che chở cho hắn nên hắn mới thoát khỏi ma chưởng chạy về báo tin. Điều này ngươi không ngờ tới phải không?".

Tiêu Phi Vũ nói: "Súc sinh, ngươi thật hết đường cứu rồi, đến chết vẫn còn ngoan cố".

Chung Phi Vân nói: "Câu kết với tà giáo, tàn hại đồng môn, thứ phản đồ như vậy, giữ lại làm gì! Tiêu sư đệ, mau giải quyết đi!".

Tiêu Phi Vũ nói: "Súc sinh, còn không rút kiếm tự sát? Chẳng lẽ để vi sư phải ra tay?".

Đổng Tử Ninh không ngờ lòng tốt của y rốt cuộc lại gặp phải thảm cảnh này, đến cả biện bạch cũng không được phép, chẳng trarch1 gì Mộ Dung Thùy lão tiền bối đã năm lần bảy lượt cảnh cáo ta; Vi ma ma và tiểu ma nữ cũng khuyên lơn đủ điều mà ta vẫn ngây thơ tin tưởng vào sự công bằng của sư phụ và các sư bá. Như vậy ta chết là đáng, chỉ tiếc công lao dưỡng dục bao năm của sư mẫu và hảo ý của mọi người dành cho mình. Nghĩ đến đó, Đổng Tử Ninh đau đớn vạn phần, rút kiếm vung lên. Đột nhiên, "keng" một tiếng, ám khí xuyên qua cửa sổ xé gió bay vào đánh văng kiếm của Đổng Tử Ninh. Tiếp đó là bóng người ngoài song cửa vụt tới nói: "Ninh nhi, hãy khoan!".

Mọi người nhìn lại đều ngạc nhiên, hóa ra đó là Từ Băng nữ hiệp. Khinh công của bà ta nổi danh trong Huyền Võ phái, ngay cả Hàn Phi Lâm cũng phải kính nể mấy phần.

Tiêu Phi Vũ nhíu mày: "Muội còn muốn bao che cho hắn? Tội hắn đã thừa chết lằm rồi".

Từ Băng nói: "Ninh nhi tuy hồ đồ nhưng hoàn toàn không có chuyện ở chung tới tà giáo và sát hại các huynh đệ đồng môn, các huynh đã xử oan cho nó!".

Hàn Phi Lâm không vui nói: "Từ sư muội, muội có chứng cớ gì mà nói chúng ta xử oan?".

"Bọn Lương Bình Sơn, Đàm Bình Xuyên đệ tử của Chung sư huynh chưa chết, lời Ninh nhi nói là thật, bọn họ đang dưỡng thương tại sơn trang của Phụng nữ hiệp".

Hàn Phi Lâm ngờ vực: "Chúng chưa chết?".

"Đại sư huynh xem, chẳng phải là bọn chúng đã trở về kia sao?".

Quả nhiên lúc đó Lương Bình Sơn và Đàm Bình Xuyên cùng bước vào, quỳ xuống vấn an ba chưởng môn nhân.

Chung Phi Vân trợn mắt: "Là các ngươi!?".

Thì ra sau khi Đổng Tử Ninh bị Tiêu Phi Vũ dẫn đi, Từ Băng nữ hiệp trong lòng rất lo lắng bèn sai Triệu Tử Vinh lén đi theo xem động tĩnh thế nào, song vẫn còn chưa yên tâm nên tự mình cũng đi theo, vừa may gặp Lương Bình Sơn và Đàm Bình Xuyên trở về. Từ Băng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ hỏi: "Các ngươi chưa chết?".

Lương Bình Sơn đem chuyện mình gặp nạn ra sao kể lại một lượt. Sau khi nghe xong Từ Băng nói: "Mau mau đi gặp sư phụ và đại sư bá của các ngươi đi, nếu không Tử Ninh sẽ gặp nguy mất!". Rồi ba vội vàng đi trước vì lo lắng, từ xa thấy Đổng Tử Ninh rút kiếm tự sát, vội vàng phóng ám khí đánh văng kiếm trong tay Đổng Tử Ninh. Dù luện vễ võ công hay nhân phảm, bà đều hơn Tiêu Phi Vũ một bậc, cho nên được giang hồ gọi là Võ Di nữ hiệp. Đáng tiếc là Từ Băng đã chậm một bước, tuy cứu Đổng Tử Ninh thoát chết, nhưng võ công bao nhiêu năm khổ luyện của y đều bị phế hết do uống Hóa công đan. Từ nay về sau, Đổng Tử Ninh còn yếu hơn cả mấy gã thư sinh trói gà không chặt.

Lương Bình Sơn trả lời: "Sư phụ, các đệ tử đã về, nếu không có sư đệ Tử Ninh và Phụng nữ hiệp thì đệ tử đã không còn được thấy mặt sư phụ, sư bá và sư thúc nữa rồi!".

Hàn Phi Lâm hỏi: "Bình Sơn, ngươi nói xem, chuyện này là thế nào?'.

Lương Bình Sơn kể lại một lượt cho mọi người nghe những chuyện mình đã trải qua. Hàn Phi Lâm và Chung Phi Vân nghe rồi im lặng, Từ Băng nữ hiệp nói: "Nhị vị su huyhnh không giận Tử Ninh nữa chứ? Muội mà đến chậm một bước thì Tử Ninh đã không còn rồi!".

Để giữ thể diện và uy lực của mình, Hàn Phi Lâm nói :"Sư muội, tuy chúng ta xử hắn có hơi nghiêm khắc một chút những cũng không phải là hoàn toàn sai. Hắn xuất thủ điểm huyệt Lương Bình Sơn, lại mạo phạm Tĩnh Thanh đạo trưởng của Nga Mi phái, đó là sự thực".

Chung Phi Vân nói: "Vậy còn cái chết của Vương Bình Dã thì sao?".

Từ Băng hỏi ngược lại: "Huynh cho rằng do Tử Ninh? Ai muội không biết chứ Tử Ninh từ nhỏ đến lớn do tay muội nuôi dưỡng dạy dỗ, nhân phẩn và tâm địa của hắn tuyệt không phải như hạng tiểu nhân hiểm ác mà huynh nghĩ đâu. Hắn có lòng thiện lương, lại càng không biết nói dối, hành vi cũng quang minh chính đại không kém thua ai".

Đổng Tử Ninh trước đây chỉ nghe sư mẫu la rầy, nghiêm khắc với mình, xưa nay chưa từng nghe sư mẫu khen ngợi mình ba giờ. Bây giờ y lại nghe sư mẫu khe ngợi mình trươc mặt mọi người như thế thì cảm động đến nỗi rơi cả lệ. Đổng Tử Ninh đang muốn khuyên sư mẫu không nên vì mình mà đắc tội với nhị sư bá thì nghe Chung Phi Vân nói:

"Băng muội, muội quá lời rồi!".

"Mội quá chỗ nào?".

Hàn Phi Lâm nói: "Sư muội đừng quá cố chấp! Cái chết của Vương Bình Dã, hắn cũng không thể nào không có trách nhiệm".

"Đại sư huynh, lời huynh nói muội không hiểu, Tử Ninh có trách nhiệm gì trong đó? Muội còn ngờ rằng cái chết của Vương Bình Dã chưa chắc đã do người của tà giáo gây ra".

Chung Phi Vân đột nhiên biến sắc: "Sư muội cho rằng lời của Phùng Bình Thủy không đáng tin à?".

"Nhị sư huynh, muội đang muốn hỏi Vương Bình Dã chết như thế nào đây?".

"Hắn gặp cao thủ của tà giáo, chết dưới Huyết ấn chưởng".

"Nói vậy, đó là Bạch Ma vương của tà giáo? Nhị sư huynh, võ công của Vương Bình Dã so với Phùng Bình Thủy như thế nào?".

"Đương nhiên cao hơn nhiều lần! Muội nói vậy là có ý gì?'.
"Tiểu muội có hơi lấy làm lạ, võ công của Vương Bình Dã co hơn Phùng Bình Thủy nhiều lần, mà nghe Phùng Bình Thủy nói, chỉ trong ba chiêu Vương Bình Dã đã bị người kia giết chết, trong khi hắn vẫn có thể chạy thoát, như vậy huynh có cảm thấy kỳ lạ hay không?".

"Đó là vì Vương Bình Dã cố sức yểm trợ cho hắn".

"Ngay cả bạn thân mình Vương Bình Dã còn lo không xong, ba chiêu còn không đỡ nổi thì sức đâu mà yểm trợ cho Phùng Bình Thủy nữa? Cao thủ ra tay, ba chiêu chỉ trong nháy mắt, liệu Phùng Bình Thủy có thể chạy thoát được không?".

"Muội cho rằng lời Phùng Bình Thủy khong đáng tin?".

"Nhị sư huynh, tiểu muội không dám nói vậy, nhưng chúng ta chỉ nghe một phía, không để cho Tử Ninh biện bạch. Người xưa nói: Nghe đủ tất minh, nghe thiếu tất ám. Vậy tại sao chỉ tin Phùng Bình Thủy mà bức Đổng Tử Ninh phải tự sát?".

Hàn Phi Lâm không hài lòng nói: "Sư muội, dù nói thế nào đi nữa, Tử Ninh cũng đã cứu tiểu yêu nữ kia, vậy là không chấp nhận được rồi!".

"Như vậy thì có thể bức hắn tự sát?".

"Tự sát thì có hơi nghiêm khắc thật, song cũng khó có thể dung cho hắn ở lại Huyền Võ phái!".

"Đại sư huynh, muôi không đồng ý với cách xử trí ấy!".

Tiêu Phi Vũ sợ Từ Băng làm lớn chuyện, vội nát: "Từ Băng, đây là quy định của Huyền Võ phái, muội sao có thể làm như vậy/ Nhị vị sư huynh ta cho Tử Ninh tội chết cũng là khoan hồng đại lượng lắm rồi! Nếu không, Nga Mi phái sẽ cười chúng ta không biết dạy dỗ đệ tử".

"Huynh...".

Từ Băng nhất thời không biết nói sao. Đổng Tử Ninh nghe nói mình bị đuổi khỏi Huyền Võ phái, so với chết còn khó chịu hơn, nhưng sư mẫu vì mình mà cái nhau với các sư bá thì y lại càng không muốn, cho nên y quỳ xuống chân Từ Băng khẩn thiết nói: "Sư mẫu, tất cả đều tại đồ nhi chẳng ra gì nên làm liên lụy đến sư mẫu, mong sư mẫu đừng vì đồ nhi mà làm tổn thương đến sự đoàn kết của Huyền Võ phái".

Từ Băng đau lòng nói :"Súc sinh, ngươi cam tâm chịu bị đuổi khỏi sư môn sao?".

"Việc này do đồ nhi tự làm tự chịu, không dám oán trách người khác. Sư mẫu tình sâu như bể, ân trọng như núi, đời này kiếp này đồ nhi cũng khó báo đáp, nhưng kiếp sau xin nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình của sư mẫu. Đồ nhi xin cáo biệt!".

Từ Băng không khỏi rơi lệ: "Ninh nhi, ngươi là đứa trẻ mệnh khổ, không cha không mẹ, không người thân kẻ thích, đi đâu bây giờ!".

Đổng Tử Ninh cũng không khỏi sụt sùi cố nuột nước mắt nói: "Đồ nhi nghĩ thiên hạ rộng lớn, lo gì không có chỗ dung thân!" – Kỳ thực bây giờ đi về đâu, Đổng Tử Ninh cũng không biết, y chỉ muốn chạy đến nơi hoang sơn tuyệt địa nào đó rút kiếm tự sát cho xong. Lúc đó y đã chán nản cùng cực, đau buồn, cảm thấy chẳng còn thiết sống chi nữa. Cho nến mới nói: "Sau khi đồ nhi đi, mong sư mẫu hãy quên một đệ tử hư như con đi, coi như chưa từng có con trên đời này nữa. Kiếp này con đành phụ ân sư mẫu, xin báo đáp ở kiếp sau". Nói xong, khấu đầu ba lần rồi đứng dậy bỏ đi.

Từ Băng vội nói: "Ninh nhi, khoan đã, ta còn chuyện muốn nói cho ngươi biết".

Đổng Tử Ninh đành đứng lại hỏi: "Sư mẫu còn gì cần dặn dò?'.

"Ngươi đi theo ta!".

Từ Băng không thèm nhìn Tiêu Phi Vũ và hai vị sư huynh, dẫn Đổng Tử Ninh đi.

Lương Bình Sơn và Đàm Bình Xuyên nãy giờ đứng bên cạnh cũng chịu không nổi, huống chi Đổng Tử Ninh còn có ơn cứu mạng đối với mình, chỉ vì các trưởng bối đang tranh chấp cho nên không dám xen vào. Tôn ti trất tự trong Huyền Võ phái rất nghiêm, các tiền bối đang nói thì thủ hạ đệ tử không được chen ngang, nhất là ở Võ Lăng phái. Chưởng môn nhân ở đây có quyền tối thượng trong môn phái, chỉ cần ông ta cho ai đó là phản đồ thì có thể tùy ý xử tử hoặc đuổi đi mà không ai dám phản kháng. Mà ngay trong các huynh đệ đồng bối thì quyền của sư huynh đối với các sư đệ cũng rất lớn. Lương Bình Sơn và Đàm Bình Xuyên thấy Đổng Tử Ninh đi theo sư mẫu thì cả hại vội cùng quỳ xuống cầu xin cho Đổng Tử Ninh. Hàn Phi Lâm nhíu mày, xua tay: "Đừng nói nữa!".

Chung Phi Vân nạt: "Các ngươi có phải cũng muốn học làm phản đồ không? Cút hết ngay cho ta!".

Lương Bình Sơn và Đàm Bình Xuyên sợ hãi không dám lên tiếng, khấu đầu rồi lui ra. Đàm Bình Xuyên nói :"Tam ca, khổ cho Đồng hiền đệ rồi!".

Lương Bình Sơn nhăn mày không nói, bỗng nhiên hai người thấy Phùng lão ngũ từ ngoài đi vào. Vừa thấy họ, Phùng lão ngũ vừa ngạc nhiên vừa có vẻ sợ hãi buột miệng: "Tam ca, Lục đệ, là hai người?".

Đàm Bình Xuyên nói: "Ngũ ca cho rằng bọn ta chết cả rồi phải không?".

Lương Bình Sơn hỏi: "Không phải là ta bảo ngươi hộ tống Bát đệ về Võ Lăng hay sao? Bây giờ Bát đệ ở đâu?".

"Tam ca, đệ đi đến giữa đường thì nghe bọn huynh gặp nạn, vội gởi Bát đệ lại nh2 một bằng hữu rồi chạy đến nơi xảy ra chuyện. Tới nơi không thấy gì ngoài những vết máu, đệ mới nghĩ nhất định bọn huynh bị hại hêt rồi, cho nên lập tức chạy đến Hành Sơn báo cho sư phụ hay".

"Ngươi cho rằng chuyện đó do Đổng Tử Ninh làm?".

"Không phải sao? Ai ai cũng đều nói vậy mà!".

Đàm Bình Xuyên giậm chân:"Huynh đã hại Đổng hiện đệ rồi!".

"Ta đã làm gì mà hại hắn? Vương đại ca cũng vì nghe lời hắn đến sơn trang của Phụng nữ hiệp thăm hai người mà giữa đường bị hại. Cái tên phản đồ đó, ta đang giận không được chính tay giết hắn để báo thù cho Vương đại ca đây!".

Lương Bình Sơn nạt: "Ngươi nói bậy gì đó?", đột nhiên nhớ đến cuộc tranh luận của Từ Băng nữ hiệp và sư phụ, bèn lạnh lùng hỏi: "Đại ca chết, sao ngươi chạy thoát được?".

"Là vì Vương đại ca yêm hộ cho đệ... Tam ca, huynh sao vậy?".

"Kẻ giết đại ca là ai?".

Phùng lão ngũ không khỏi giật mình: "Đương nhiên là người của tà giáo Bích Vân Phong!".

"Là Bạch Ma vương?" – Lương Bình Sơn trừng mắt hỏi.

"Đệ cũng không dám chắc, chỉ thấy hắn xuất chưởng như bão táp, lợi hại vô cùng, đệ biết đánh không lại, nên bỏ chạy...".

"Ngươi bỏ đại ca lại một mình?".

"Là đại ca biểu đệ chạy trước".

Lương Bình Sơn trợn mắt: "Đồ tham sống sợ chết, sao ngươi không yểm trợ cho đại ca?".

"Đệ..."

Đàm Bình Xuyên nói: "Tam ca, không chừng vì Ngũ ca bị thương, che nên đại ca mới biểu huynh ấy chạy trước".

"Đúng vậy!".

Lương Bình Sơn không hỏi nữa, nghĩ đên câu Từ sư thẩm nói: Cao thủ ra tay, ha chiêu chỉ trong chớp mắt, huống chi Bạch Ma vương khét tiếng giang hồ, sao Phùng Bình Thủy có thể chạy thoát được? Chẳng lẽ bên trong có uẩn khúc gì?

Phùng lão ngũ sợ Lương Bình Sơn hỏi nữa, vội nói: "Tam ca, các huynh còn chưa ăn cơm phải không? Đệ đệ dẫn huynh và Lục đệ đi nhé, nhà Mã đại hiệp rất rộng, không khéo huynh sẽ đi lạc".

"Không cần, bọn ta đã ăn trên trấn rồi".

Khi ba người đang nói chuyện thì ỏ trong phòng riêng, Từ Băng cũng đang nói chuyện với Đổng Tử Ninh. Từ Băng nữ hiệp kêu Đổng Tử Ninh ngồi rồi nói: "Ninh nhi, có một chuyện ta vẫn chưa nói rõ cho con biết, sợ con phân tâm không chuyên tâm luyện võ ôn văn. Bây giờ đã đến lúc ta phải nói hết rồi!".

"Sư mẫu, là chuyện gì?'.

"Chuyện này có liên quan đến thân thế của con. Mười bảy năm trước, ta đi qua Hàm Đan ở Hà Bắc thấy một gã mặt đen ôm một đứa bé chừng hai ba tuổi, đứa bé đó khác lóc thảm thiết như đang đòi mẹ. Còn gã kia thì một tay bồng, một tay đánh đứa bé biểu nín. Ta thấy bất nhẫn mới đến gần hỏi hắn: Sao ngươi lại đánh nó? Đứa bé đó có phải là con ngươi không? – Gã quay sang thấy ta, sợ hãi quăng đứa bé đó lại, bỏ chạy, gọi mãi cũng không thấy quay lại, ta cảm thấy kỳ lạ nghĩ: Sao hắn lại bỏ con ma chạy? Lúc đó có một người địa phương đi qua cho ta biết gã mặt đen kia tên gọi là Độc Nhãn Hắc Lan, là một tên ác ôn chuyên bắt cóc trẻ con bán. Có lẽ hắn tưởng ta là mẹ của đứa bé, nên mới sợ hãi bỏ chạy".

"Vậy còn đứa bé?" – Đổng Tử Ninh lo lắng hỏi.

"Ninh nhi, đứa bé đó chính là con".

"Là con!?".

Đổng Tử Ninh ngạc nhiên, trước đây y vẫn cho rằng mình là cô nhi không cha không mẹ, hơn nữa trước năm mười sáu tuổi, y còn tưởng Tự Băng nữ hiệp là mẹ ruột mình. Cho đến khi Triệu su huynh lộ ra, y vẫn không tin, cho rằng sư huynh trêu đùa mình. Lúc Triệu Tử Vinh nói :"Sư phụ họ Tiêu, sư mẫu họ Từ, nếu ngươi là con họ, tại sao không mang họ Tiêu mà lại mang họ Đổng?", y mới giật mình nghĩ: Có đứa con nào lại khác họ với cha mẹ? Vì thế y mới chạy đi hỏi sư mẫu, lúc đó sư mẫu nghiêm giọng: "Ai nói ngươi không phải là con ta? Đừng nghe lời nói nhảm của thiên hạ!".

"Vậy tại sao con không mang họ Tiêu?".
"Ta gởi con làm thừa tự cho một bằng hữu họ Đổng, cho nên con mới mang hộ Đổng, hiểu chưa?".
"Vậy người họ Đổng ấy đâu?".
"Chết rồi! Từ nay về sau không được hỏi chuyện này nữa, nếu không ta sẽ phạt đòn. Lo luyện võ công đi!".
Sau chuyện đó, sư huynh Triệu Tử Vinh cũng bị sư mẫu trách phạt cho nên không dám nói với y về chuyện đó nữa. Mãi đến năm mười chín tuổi, y mới mơ hồ hiểu rằng mình không phải là con ruột của sư mẫu mà chỉ là một cô nhi bị cha mẹ vứt bỏ. Bây giờ nghe sư mẫu nói, mới biết xưa nay mình bị lừa dối, cho nên không khỏi ngạc nhiên.
Từ nữ hiệp nói tiếp: "Khi đó ta hỏi nhà con ở đâu, cha mẹ là ai? Nhưng con không biết gì cả, cũng không nói năng gì cả. Ta mang con đến vùng phụ cận Hàm Đan, nhưng không ai nói mất con. Như vậy rõ ràng con không phải là người Hàm Đan, do đó ta đem con về Võ Di sơn. Ta thấy tren6ao1 con có thêu chữ Lý, mà trên chữ đó hãy còn vết kim dang dở nên ta đoán đó có thể là tên hoặc họ của con. Chữ Lý là một phần của chữ Trùng, chữ Đồng hay chữ Đổng. Trong khi ở vùng Hà Bắc họ Đồng không nhiều, họ Trùng lại càng không có, cho nên chỉ còn khả năng là họ Đổng, vì vậy ta đặt họ con là Đồng và tên Tử Ninh, hy vọn qua kiếp nạn này, từ nay về sau con sẽ được bình an vô sự, không ngờ bây giờ lại...". Đổng Tử Ninh vội quỳ xuống khấu đầu: "Đều là tại đồ nhi không tốt, không xứng với nỗi khổ tâm lo lắng của sư mẫu!".
"Ninh nhi, xem ra con không sai, kẻ sai lại là sư phụ và các sư bá của con khiến con phải chịu oan ức! Nhưng ta mong con đừng vì vậy mà chán ngán cuộc sống, nguội lạnh với đời".
Đổng Tử Ninh giật mình, thầm nghĩ: Chẳng lẽ sư mẫu đoán được ý định tự sát của mình? Y lại khấu đầu rồi nói: "Đồ nhi không dám vong ân dưỡng dục của sư mẫu".
"Con đứng lên đi!" – Từ nữ hiệp nói rồi lấy ra một chiếc túi vải nhỏ mở ra, bên trong là bộ đồ cũ của Đổng Tử Ninh hồi mới lên ba nói: "Ninh nhi, đây là bộ đồ con mặc năm xưa, ta vẫn giữ gìn cẩn thận, hy vọng sẽ có một ngày phụ mẫu con sẽ nhận ra con nhờ nó. Ta vốn muốn để con hanh tẩu giang hồ sau khi từ Lĩnh Nam trở về, một là để con mở mang kiến thức, hai là đi dò hỏi tung tích song thân con. Đáng tiếc là đã xảy ra chuyện không may này, nhưng con hãy cứ hành tẩu giang hồ tìm phụ mẫu của mình, dù cho song thân con không còn ở trên thế gian này nữa, con cũng phải làm hết phận sự một người con để an ủi linh hồn của họ. Cũng có thể phụ mẫu con còn sống, gia đình con được đoàn tự, như vậy ta cũng hết boăn khoăn lo lắng".
"Vâng!" – Đổng Tử Ninh hết sức cảm động nói.
"Với võ công hiện nay của con cũng có thể tự vệ được, đây là nguyên nhân ta để con bôn tẩu giang hồ, nhưng con nhất định không được khoe tài khoe giỏi, lại càng không được ỷ mạnh hiếp người, đó là võ đúc mà người luyện võ cần phải có".
"Đồ nhi xin ghi nhớ lời dạy dỗ của sư mẫu, tuyệt không dám khoe khoang, hại người".
"Vậy thì tốt! Con có thể đi được rồi, chỉ mong phụ mẫu con sớm nhận ra để cả nhà được đoàn tụ. Ta cũng mong một ngày nào đó, con sẽ quay về Huyền Võ. Đây là một ít bạc vụn, con hãy cầm theo làm lộ phí".
Đổng Tử Ninh nuốt lệ cáo từ sư mẫu, rời Mã gia trang. Nếu Từ nữ hiệp biết y đã uống Hóa công đan thì bà sẽ thà chịu phạm quy của Huyền Võ phái chứ nhất định không để Đổng Tử Ninh đi như vậy.
Đổng Tử Ninh rời Mã gia trang không biết về đâu, y như cánh nhạn cô đơn lạc đàn, như thân cỏ lông chông phiêu bạt giữa đất trời bao la. Y cứ nhắm hướng núi hoang rừng vắng mà đi, cảm thấy cõi lòng trống rỗng, không ngờ hảo tâm của y lại khiến y ra nông nỗi này, thực đúng như lời lão quái nhân nói, Huyền Võ phái không giết đượcy thì y sẽ bị đuổi khỏi Huyền Võ phái như sư thúc tổ Tây Môn Tử năm xưa.
Lúc này, mặt trời đã xế bóng, ráng chiều ửng đó, chim bay về tổ, khói lam là đà. Đổng Tử Ninh nhìn cảnh đó càng thêm tủi thân, cảm khái: Chim còn có tổ mà về, còn Đổng Tử Ninh ta, từ nay biết đi về đâu? Y đang sầu não, dột nhiên có một người từ trong rừng đi ra cười lạnh lùng: "Tiểu tử họ Đổng, ta xem ngươi chạy đâu!".
Đổng Tử Ninh nhìn lại, hóa ra kẻ đó chính là Phùng lão ngũ.
Thì ra sau khi lảng tránh Lương Bình Sơn và Đàm Bình Xuyên, lúc quay ra, Phùng lão ngũ bỗng thấy Đổng Tử Ninh chỉ mó một mình nơi hoang địa, bèn nghĩ bụng: Tên tiểu tử này thật đáng chết. Y có cảm giác Đổng Tử Ninh nhìn thấu lòng dạ của y, nếu không sớm trừ khử sẽ có ngày mọi chuyện bại lộ hết. Y vẫn đinh ninh sư bá và sư phụ sẽ xử Đổng Tử Ninh vào tội chết, không ngờ sư thẩm Từ Băng nữ hiệp lại ra tay cứu, rốt cuộc Đổng Tử Ninh chỉ bị đuổi khỏi Huyền Võ phái. Thấy chung quanh không có ai, y bèn lén bám theo Đổng Tử Ninh.
Đổng Tử Ninh mãi nghĩ về chuyện của mình, không hay có kẻ đang rình rập. Đến khi thấy Phùng lão ngũ xuất hiện, Đổng Tử Ninh giận dữ nghĩ: Nếu không có tên Phùng lão ngũ này và gã Bát đệ kia trêu chọc tiểu ma nữ thì ta đâu có phải rơi vào cảnh ngộ như thế này. Đổng Tử Ninh nhíu mày hỏi: "Ngươi muốn gì?".
Phùng lão ngũ cười nham hiểm: "Muốn gì à? Hôm nay ta muốn báo thù cho Vương đại ca và các sư đệ. Sư bá và sư phụ thả ngươi, chớ ta làm sao có thể tha cho ngươi!".
"Cái chết của bọn họ có liên quan gì đến ta?".
"Chính ngươi đã câu kết với tà giáo sát hại bọn họ". Phùng lão ngũ nói rồi rút kiếm xông đến. Đổng Tử Ninh tuy đã uống Hóa công đan, nhưng chưa đến ba ngày cho nên võ công chưa bị mất hết, y dùng Nghênh phong liễu bộ nhẹ nhàng tránh khỏi, vừa tránh vừa nói: "Ngươi lầm rồi, ta không biết gì về cái chết của bọn họ".
Phùng lão ngũ lại xuất chiêu khác, đồng thời nói: "Ngươi lừa gạt được sư bá sư phụ, chớ sao lừa gạt được ta!".
Đổng Tử Ninh vừa tránh vừa thanh minh: "Ngươi hãy nghe ta nói, ta...".
Phùng lão ngũ nào để ý, y càng xuất chiêu hiểm ác mong sớm lấy mạng Đổng Tử Ninh. Đổng Tử Ninh lại nói: "Ngươi hãy dừng tay, nghe ta giải thích đã!".
"Đùng có nhiều lời!". Xuất liền ba độc chiêu mà không giết được Đổng Tử Ninh, Phùng lão ngữ càng sôi máu hơn, bèn xuất tiếp hai tuyệt chiêu quyết lấy mạng tiểu tử họ Đổng cho bằng được. Đổng Tử Ninh không thể không tiếp chiêu, y rút kiếm nhắm vào huyệt Khí hải của Phùng lão ngũ. Phùng lão ngũ không ngờ võ công cảu Đổng Tử Ninh cao hơn y, nên vội thi triển khinh công búng mình ra xa để tránh.
Đổng Tử Ninh cũng thâu kiếm nói: "Xin thứ lỗi, ta đắc tội! Cái chết của Vương đại ca ta thực sự không hề hay biết. Ta muốn hỏi, Vương đại ca ngộ hại ở đâu? Chết dưới tay kẻ nào?".
Phùng lão ngũ định thần, thấy Đổng Tử Ninh không truy sát thì y hiểu rằng Đổng Tử Ninh không dám giết mình vì sợ người của Huyền Võ phái sẽ tính sổ. Phùng lão ngũ lại càng được thể, đột nhiên quăng mình lên không, nhanh như chớp bổ kiếm xuống đầu Đổng Tử Ninh định chẻ Đổng Tử Ninh ra làm hai mảnh.
Đổng Tử Ninh không ngờ Phùng lão ngũ đột nhiên xuất tuyệt chiêu hiểm ác đó, bởi y chưa lăn lộn giang hồ nhiều nên khi lâm trận phản ứng thiếu nhanh nhạy. Hơn nữa, y lại nghĩ mình đã xuất kiếm buộc Phùng lão ngũ phải thối lui rồi thâu kiếm thì hắn hẳn cũng sẽ thâu kiếm để nói chuyện, cho nên khi hắn bất ngờ tấn công, y không kịp tránh hoặc đỡ. Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, bỗng nghe Phùng lão ngũ kêu một tiếng thảm, cả người lẫn kiếm của hắn đều bị văng xa.
Đổng Tử Ninh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Phùng lão ngũ rơi bịch xuống đất, mặt thất sắc, không động cửa gì được nữa. Đổng Tử Ninh bèn đến gần hỏi: "Ngươi sao vậy?".
Lúc đó, trong rừng bỗng có một người chạy ra la lớn: "Gã khờ! Ngươi đừng đến gần hắn! Cẩn thận, trên người hắn có độc đó".
Đổng Tử Ninh kinh ngạc hết sức, đưa mắt nhìn, thì thấy tiểu ma nữ mặc áo xanh hóa trang thành một công tử đang đứng ngay trước mặt mình. Y bất giác kêu lên:
"Là ngươi?".
Tiểu ma nữ thở phào một cái, nói: "Ta tới chậm chút xíu nữa là phải nhặt xác ngươi rồi!" – Nói đoạn liếc Phùng lão ngũ một cái, tiếp: "Không ngờ tên vượn khô này lại hiểm độc như vậy! Được rồi, ta cũng sẽ khiến hắn phải chết trong đau đớn".
Đổng Tử Ninh thất kinh vội nói: "Nhất định ngươi không được giết hna81".
Tiểu ma nữ cười: "Cần gì ta phải ra tay nữa, sau một giờ ba khắc, tự hắn sẽ hồn lìa khỏi xác".
Đổng Tử Ninh lại càng hoảng hốt: "Sao hắn lại hồn lìa khỏi xác?".
"Hắn đã trúng độc châm cảu ta, còn có thể sống được sao?".
Đổng Tử Ninh cả kinh, vội vàng nói với tiểu ma nữ: "Ta xin ngươi hãy cứu hắn, nhất định đừng để hắn chết".
Tiểu ma nữ không hiểu, hỏi: "Sao ngươi lại còn muốn giữ lại cái mạng chó của hắn? Chẳng phải vừa rồi suýt nữa ngươi đã phải chết dưới kiếm của hắn sao?".
"Dù hắn có muốn hại ta, ta cũng xin ngươi hãy cứu mạng hắn".
"Được rồi, coi như ta nể mặt ngươi, tha cho hắn lần này vậy!" – Tiểu ma nữ nói rồi ném cho Đổng Tử Ninh một viên đá, nói: "Ngươi dùng nó mà hút độc châm trên huyệt Dương lăng tuyền ở chân của gã ra, sau đó cho gã nuốt thuốc giải của ta thì không có chuyện gì xảy ra. Gã khờ, ngươi nhớ cẩn thận, đừng để độc châm dâm trúng mình, hiểu không?".
Đổng Tử Ninh vội dùng đá nam châm rút độc châm ra, đồng thời cho Phùng lão ngũ nuốt thuốc giải độc. Lát sau, sắc diện Phùng lão ngũ đã khá hơn, ngồi dậy được. Tiểu ma nữ chỉ mũi kiếm vào họn gã, nói: "Nếu ta không nể mặt gã khờ đây thì mũi kiếm này đã ngập họp ngươi rồi, mau cút đi cho ta!".
Phùng lão ngũ sợ đến nỗi không dám cả nhặt kiếm, chạy như hóa cuồng.
Đổng Tử Ninh nói với tiểu ma nữ: "Sao ngươi lại tới đây?".
Tiểu ma nữ nhìn y giận dữ: "Gã khờ ngươi thật cứng đầu, biểu ngươi đừng đến Mã gia trang, ngươi vẫn cứ đi, nếu không có sư mẫu của ngươi thì e rằng ngươi đã bỏ mạng rồi".
Đổng Tử Ninh ngạc nhiên: "Ngươi từng đến Mã gia trang?".
Tiểu ma nữ nhướng mày: "Ta đi không được hay sao?".
"Nhưng như vậy rất nguy hiểm!".
"Đó là vì gã khờ nhà ngươi!".
Đổng Tử Ninh nghe tiểu ma nữ nói vì y mà cô ta liều mình đến Mã gia trang thì không khỏi cảm động, bèn cúi mình nói: "Tiểu thư hà tất phải vì ta mà bất kể sống chết vào nơi hiểm địa, vạnh nhất có điều không may xảy ra thì ta làm sao yên lòng được!"
Đổng Tử Ninh đâu ngờ rằng tiểu ma nữ vì y mà suýt gây náo loạn Mã gia trang. Thì ra, khi tiểu ma nữ thấy Đổng Tử Ninh đi, bèn làu bàu: "Không biết cái gã khờ này đến Mã gia trang làm gì đây".
Vi ma ma nói: "Hắn đến đó, tất lành ít dữ nhiều, ta biết giáo quy của Huyền Võ phái rất nghiêm khắc, các đệ tử ở đó nếu mắc tội nhẹ thì bị đuổi khỏi sư môn, còn nặng thì bị bức tự sát".
Tiểu ma nữ nghe vậy giậm chân: "Không được, ta phải đi xem sao". Nói rồi lên lầu hóa trang thành một công tử áo xanh, ra cửa nhắm Mã gia trang mà đi.
Vi ma ma không ngờ tiểu ma nữ đi thật, cả kinh, vội vàng nói với thánh cô Bích Ba. Bích Ba Tiên Tử cười: "Tiểu a đầu đó vì gã khờ kia mà không nghĩ gì đến tính mạng của mình! Nhưng Bạch tẩu đã gởi nó cho ta, ta đâu thể không quan tâm". Vì vậy Bích Ba cũng ngấm ngầm theo dấu tiểu ma nữ.
Tiểu ma nữ đến Mã gia trang, ngang nhiên đường hoàng đi thẳng vào đại môn. Mấy tên giữ cửa thấy vị công tử hào hoa phong độ trẻ trung như vậy mà không có người theo hầu cho nên vừa lạ vừa ngờ, hỏi :"Ngươi tìm ai?".
Tiểu ma nữ cười: "Đã đến dya96, đương nhiên là để bái kiến Mã đại hiệp rồi".
Mấy tên giữ cửa cho rằng vị công tử này đến đây vì ngưỡng mộ Mã đại hiệp. Loại người này chúng đã gặp nhiều cho nên không coi ra gì. Chợt mot65ten6 thấy tiểu ma nữ có đeo thanh bội kiếm rất đẹp, bèn đùa: "Ủa, công tử cũng biết dùng kiếm à? Vậy có biết cắt tiết gà không?". Một tên khác vói tay tính cầm xem thử.
Tiểu ma nữ ngấm ngầm vận nội công lên tay áo, phất nhẹ một cái khiến tên định sờ thanh bội kiếm văng ra xa. Y tụ công của tiểu ma nữ dù thua xa Bích Ba Tiên Tử nhưng cũng dư sức đối phó với mấy tên gác cửa tầm thường kia.
Mấy tên khác thấy vậy hoảng kinh, biết vị khách này không phải hạng tầm thường. Một tên có vẻ già dặn nhất trong bọn vội tiến lên, cung tay cúi mình nói: "Mong công tử đừng giận, bọn tiểu nhân có mắt không tròng nên đắc tội với công tử. Xin công tử chờ đợi giây lát, tiểu nhân sẽ báo cho lão gia nghênh tiếp".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top