Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thâm sơn hiệp ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu ma nữ nghe mấy tên gác cổng nói vậy, hất hàm: "Không cần, ta và Mã đại hiệp là chỗ bằng hữu tương giao nhiều năm. Chẳng qua trước đây mỗi lần ta tới đều nhằm lúc nửa đêm, không đi qua đại môn cho nên các vị không quen. Nếu ngươi đi báo tất sẽ kinh động đến người khác, vả lại làm như vậy cũng không hay lắm!".
Mấy tên gác cửa nghe vậy càng ngạc nhiên. Những quả thực có người thường bái kiến Mã đại hiệp vào han đêm, cho nên bọn chúng không dám nói nhiều, vội nói: "Vậy xin mời công tử vào".
Tiểu ma nữ cười, oai phong bước vào. Lúc này cô mới yên tâm. Bởi hơn nửa tháng nay, nhân sĩ võ lâm từ khắp tam sơn ngũ nhạc đến Mã gia trang rất đông. Bọn họ còn mang theo nhiều đệ tử, chẳng mấy ai quen biết nhau, nên cô trà trộn vào đây cũng không ai nghi ngờ. Tiểu ma nữ hỏi thăm, biết ba chưởng môn của Huyền Võ phái hiện tụ tập tại thư trai, ngó qua cửa sổ chỉ thấy tam đại chưởng môn đang thẩm vấn Đổng Tử Ninh, lát sau, buộc Đổng Tử Ninh tự sát. Khi Tiểu ma nữ thấy Đổng Tử Ninh rút kiếm toan tự sát, cô chuẩn bị phóng Mai hoa châm giải cứu thì may có Từ Băng nữ hiệp can thiệp kịp thời đánh bay kiếm của Đổng Tử Ninh. Nếu không, một khi Mai ho châm phóng ra, tất một trận hỗn chiến sẽ lập tức xảy ra, mà khi tiểu ma nữ gặp nguy, Bích Ba Tiên Tử sẽ ra tay, lúc đó không biết được sự việc sẽ đi đến đâu.
Cuối cùng, thấy Đổng Tử Ninh đi theo Từ Băng nữ hiệp, tiểu ma nữ mới yên tâm, biết rằng Đổng Tử Ninh chỉ bị đuổi khỏi Huyền Võ kiếm phái. Rời Mã gia trang, tiểu ma nữ vừa đi vừa nghĩ: Gã khờ bị đuổi khỏi sư môn sẽ đi đâu nhỉ? Nghe giọng điệu y từ biệt Từ Băng nữ hiệp có vẻ hết sức thương tâm. Nghĩ vậy cô không yên tâm, bèn lưu lại quan sát động tính. Tuy trẻ tuổi, nhưng tiểu ma nữ lại rất mẫn tuệ, cô nghĩ thầm: "Cái gã khờ kia nếu muốn tự sát sẽ không chết ở Mã gia trang mà sẽ chạy đến nơi hoang sơn đồng vắng, sao ta không rời Mã gia trang ra ngoài đợi hắn?" – Nghĩ rồi, tiểu ma nữ lẳng lặng rời Mã gia trang. Bích Ba Tiên Tử thấy tiểu ma nữ bỏ đi, bèn quay về nói cho Vi ma ma yên tâm.
Tiểu ma nữ ra ngoài đợi một lát, quả nhiên thấy Đổng Tử Ninh ủ rũ thất thểu lên núi. Đáng tiếc là ôc nương ta không nghe lời của Từ Băng nữ hiệp nói với Đổng Tử Ninh, nếu không thì hẳn cô sẽ không lo y sẽ tự sát nữa và bỏ đi luôn rồi. Những cũng may chính vì vậy mà cô lại cứu y thoát khỏi tay Phùng lão nug4.
Bây giờ khi nghe Đổng Tử Ninh nói cô hà tất phải xông vào nơi hiểm địa vì y, thì tiểu ma nữ vừa giận vừa vui, thầm nghĩ: Gã khờ này con biết nghĩ đến ta, rồi liếc Đổng Tử Ninh một cái, nói: "Ngươi cũng biết nơi hiểm địa nữa kia à? Ai biểu ngươi ngốc nghếc không nghe lời Vi ma ma và cô cô của ta? Các sư bá và sư phụ ngươi có nghe ngươi giải thích không?".
"Chuyện đó...".
Tiểu ma nữ sợ Đổng Tử Ninh đau lòng nên vội an ủi: "Thôi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa, bọn ta mau rời khỏi nơi này. Không chừng cái gã vượn khô đó chạy về báo cho các sư bá của ngươi rồi dẫn cả bọn đến đây. Ta không sợ gì, chỉ lo cho ngươi...".
Đổng Tử Ninh nghĩ bụng cũng phải bèn hỏi: "Bây giờ mình đi đâu?".
"Ngươi cứ đi theo ta!".
Đổng Tử Ninh đành đi theo tiểu ma nữ vào rừng. Đến khi trời tối mới tới một vách núi dựng đứng. Tiểu ma nữ nói: "Đến rồi, bọn ta ở đây nhé!".
Đổng Tử Ninh ngơ ngác ngạc nhiên đưa mắt nhìn chung quanh hỏi: "Chúng ta ở đây?".
"Ở đây không tốt sao?".
"Tốt thì có tốt, nhưng ngay cả một chỗ ngồi cũng không có thì làm sao...".
Tiểu ma nữ cười: "Gã khờ, ngươi muốn ngồi hả, đến đây!". Nói rồi cô nương ta vẹt một bụi cây, dưới ánh trăng, Đổng Tử Ninh thấy hiện ra một cửa hang tối đen dưới chân vách núi, tiểu ma nữ đi trước dẫn đường.
Đổng Tử Ninh không hiểu tại sao tiểu ma nữ lại dẫn y đến nơi hoang vắng này nên nhất thời do dự còn đứng ở cửa hang không biết nên vào hay nên ở ngoài là hơn, không phải y sợ trong động có rắn rết hay dã thú gì, mà vì cảm thấy nam đơn nữ chiếc cùng vào đó như vậy thì không tiện, tuy mình không có tà ý nhưng cũng cần tránh để người khác nghi ngờ. Tiểu ma nữ vào hang châm đèn, gọi: "Gã khờ, vào đi!".
Đổng Tử Ninh không biết làm sao, đành phải vào. Y thấy tuy bên trong không rộng lắm nhưng bài trí trang nhã, có bàn đá ghế đá, một chiếc giường gỗ, trên giường rải cỏ khô, ngọn đèn được đặt trong một hốc đá nhỏ. Đổng Tử Ninh rất ngạc nhiên: "Đây là đâu?".
Tiểu ma nữ cười: "Tàng Anh động".
"Tàng Anh động!?".
"Ngươi xem, ở đây chẳng những có chỗ ngồi mà ngay cả chỗ ngũ cũng có nữa, ngươi đã vừa lòng chưa?".
"Ngươi bảo ta ở đây?".
"Đúng vậy, ngươi sợ hổ à?".
"Hổ mà ta sợ cái gì", Đổng Tử Ninh nói, "nhưng ta vẫn muốn tìm một quán trọ!".
"Vậy thì ngươi muốn chết rồi!".
Đổng Tử Ninh ngạc nhiên: "Sao ta lại muốn chết?".
"Gã khờ, ngươi đúng là khờ khạo hết chỗ nói! Ngươi không sợ người của Huyền Võ phái lấy mạng sao?".
"Sao bọn họ lại muốn lấy mạng ta?".
"Vừa rồi chẳng phải gã vượn khô kia suýt lấy mạng ngươi là gì? Lần này hắn bị thương chạy về, chẵng lẽ hắn không báo cho sư phụ của hắn biết à? Mà nếu người của Huyền Võ phái không tìm ngươi thì người của Nga Mi phái cũng tìm ngươi thanh toán. Trước đây bọn chúng không tìm ngươi trả thù là vì còn e ngươi là người của Huyền Võ phái, bây giờ ngươi đã bị đuổi khỏi Huyền Võ phái thì sớm muộn gì bọn Nga Mi phái cũng sẽ đến thăm hỏi ngươi thôi".
Đổng Tử Ninh nghe xong, đứng lặng hồi lâu. Nghĩ kỹ lại, lời của tiểu ma nữ không phải là không có lý. Hai cao thủ của Nga Mi phái, một chết một bị thương, làm sao bọn họ không oán hận mình cho được? Ngay cả sư phụ và các sư bá còn hiểu lầm mình thì người của Nga Mi phái làm sao có thể khá hơn? Nghĩ đến đó, y không khỏi ngó qua tiểu ma nữ, thấy cô ta quả thông minh linh lợi, chẳng trách lão quái nhân nói: "Tiểu cô nương đó rất thông minh linh lợi, cô nương ta tự bảo vệ được mình, không cần tới ta". Bây giờ xem ra lời lão quái nhân thực không sai. Tiểu ma nữ tuy hành vi quái dị, nói năng bặm trợn khiến người ta dở khóc dở cười, nhưng lại rất nhạy bén thông minh, ta không còn phải lo chi nữa.
Tiểu ma nữ nói: "Gã khờ, sao ngươi câm như hến vậy? Ta nói không đúng sao?".
"Tiểu thư nghĩ đúng...".
"Nè, gã khờ, sao ngươi cứ mở miệng ra là gọi ta tiểu thư tiểu thư, bộ ta họ Tiểu hả?".
Đổng Tử Ninh không khỏi bật cười: "À, tiểu thư đã hóa trang như vầy, ta gọi là tiểu huynh đệ được không?".
Tiểu ma nữ cười hì hì: "Xem ra ta vẫn không thoát được chữ Tiểu. Được rồi, ngươi cứ gọi ta là tiểu huynh đệ, còn ta sẽ gọi ngươi là ca ca khờ. Ê, ca ca khờ, có chịu ở đây không?".
"Nhưng...", Đổng Tử Ninh nhất thời không tiện nói rõ suy nghĩ của mình: "Ngươi ở đây làm sao ta ở được!".
"Ngươi sợ không an toàn à? Nói cho ngươi biết, chỗ này rất bí mật. Ngày xưa đây là nơi cha ta ẩn tránh cừu địch, dưỡng thương. Nếu là người khác thì ta không dẫn vào đây đâu! Ta và Vi ma ma đã tính nếu bị thương sẽ đến đây tạm lánh. Nơi này ngay cả cô cô ta cũng không biết đấy nhé!".
Lúc đó, ngoài cửa động có tiếng cỏ cây lạo xạo, Đổng Tử Ninh giật mình, tiểu ma nữ nói: "Đừng sợ, Vi ma ma đó!".
Quả nhiên, lời nói chưa dứt, một làn gió mát ùa vào và Vi ma ma xuất hiện, vai khoác một chiếc túi lớn. Tiểu ma nữ vui vẻ nói: "Vi ma ma cũng đến rồi!".
Vi ma ma cười: "Muộn như vầy, ta không thấy đại tiểu thư quay về, nên đoán là đến đây". Lão nương nhìn Đổng Tử Ninh thân thiết hỏi: "Đổng thiếu hiệp không sao chớ?".
Tiểu ma nữ nói: "Hắn bị đuổi khỏi Huyền Võ phái rồi!".
"Cái đó lão thân biết!".
Tiểu ma nữ ngạc nhiên: "Sao Vi ma ma biết?".
"Tam đại chưởng môn của Huyền Võ phái đã sai người thông báo cho các nhân sĩ võ lâm biết rằng Đổng thiếu hiệp đã bị đuổi khỏi Huyền Võ phái".
Tiểu ma nữ nói: "Như vậy càng hay, nếu gã khờ này cứ ở trong Huyền Võ phái sẽ càng ngày càng ngố hơn".
Đổng Tử Ninh cười khổ, nghĩ bụng: Ta nghe mình bị đuổi khỏi sư môn trong lòng muốn chết cho xong vậy mà tiểu ma nữ lại nói: "càng tốt" mà không sợ người khác buồn bực, hơn nữa chuyện ta ở Huyền Võ phái sao lại có chuyện "càng ngố hơn" nhỉ?
Vi ma ma nói: "Đại tiểu thư không nên nói vậy, dù sao Huyền Võ phái cũng có ơn dưỡng dục đối với Đổng thiếu hiệp, điều đó không thể phủ nhận".
"Ý ta là trong Huyền Võ phái, ngoài sư mẫu của gã khờ ra, còn lại chẳng có ai là người tốt cả!".
Đổng Tử Ninh nói: "đại tiểu thư quá nặng lời rồi!".
"Ta nặng lời à? Cái giáo qui thượng tôn hạ ti của ngươi ta mới nghe qu đã khó chịu rồi. Làm chưởng môn, làm sư phụ mà cứ như đương kim hoàng đế không bằng, ngay cả nói cũng không cho người ta nói, cứ như chỉ có mình mới tài giỏi và đúng đắn còn thiên hạ thì ngu dốt, sai bét hết. Làm đệ tử mà thấy sư phụ như chuột thấy mèo, sợ đến nỗi ú a ú ớ, so với bọn nô tì còn không bằng. Tất cả đều lo giữ mạng mình, nhắm mắt cúi đầu tuân lệnh, ăn gian nói dối không đỏ mặt, vậy mà còn nói là hành hiệp trượng nghĩa! Nếu là ta thì ta đã làm phản lâu rồi, cần quái gì cái bọn ấy!".
Vi ma ma cười: "Đại tiểu thư, làm đồ đệ thì phải tôn kính sư phụ mới phải đạo".
"Sư phụ sai quấy cũng tôn kính phục tùng sao? Chẳng lẽ sư phụ sai ta đi giết người, ta cũng phải nhắm mắt bịt tai không biết phải trái trắng đen gì, cứ giết bừa à? Ta cũng không phải như gã khờ này mà cầm kiếm lên tự sát đâu!".
Đổng tử ninh nghe những lời xưa nay chưa hề nghe bao giờ thì ngạc nhiên đến nỗi mắt trợn, miệng há, đứng ngây ra. Từ trước đến giờ, y chỉ nghe những lời giáo huấn rất nghiêm khắc về tôn ti trật tự, về sự phục tùng của kẻ dưới đối với người trên chớ làm gì có chuyện ngang tàng loạn đạo như lời tiểu ma nữ kia? Chẳng trách một số người võ lâm Trung Nguyên gọi người của Bích Vân Phong là "Tà giáo". Nhưng Đổng Tử Ninh cũng không thể không công nhận rằng tiểu ma nữ đã nói đúng phần nào thói tật của Huyền Võ phái.
Vi ma ma lo Đổng Tử Ninh khó chịu, bèn nói: "Đại tiểu thư, Đổng thiếu hiệp được Từ Băng nữ hiệp nuôi dạy, biết lễ hiểu đạo, đâu có giống những người như đại tiểu thư vừa nói!".
Tiểu ma nữ giãy nãy: "Vi ma ma, sao lại bênh gã khờ đó!".
Vi ma ma cười: "Được rồi, hai người ăn chút gì nhé, không ai đói sao?".
Nghe Vi ma ma nói, Đổng Tử Ninh cảm thấy bụng dạ cồn cào. Sau bữa trưa trên thị trấn tới giờ, y chưa có gì bỏ bụng, Tiểu ma nữ như đứa bé hồn nhiêu vui vẻ hỏi: "Vi ma ma cho ta ăn cái gì vậy?".
"Có gì đâu, ta vào núi, tiện tay bắt được con gà rừng đem về thôi".
"Gà rừng!? Vậy là tốt quá rồi! Vi ma ma ngồi nghĩ ngơi đi, để ta làm cho".
Vi ma ma cười: "Tiểu thư biết làm sao? Khéo lại dây bẩn hết người!".
"Vi ma ma sao lại xem ta như con nít vậy? Ta sắp mười bảy tuổi rồi nhé!".
"Tiểu thư làm thế nào?".
"Đừng tưởng ta không biết gì, ta đã học được cách làm gà của Cái bang: bắt gà mổ bụng bỏ ruột, rồi nhét vào một ít muối, sau đó lấy bùn bọc lại nướng cho chính, đập ra xé ăn, ngon cực kỳ".
Vi ma ma bật cười: "Tốt! Vậy tiểu thư làm đi! Cẩn thận kẻo vấy bẩn y phục, ta không giặt cho đâu".
Tiểu ma nữ xách gà chạy đi, lát sau đem một cục đất vào đập ra, mùi thịt gà nướng xông lên thơm núc mũi. Đổng Tử Ninh xưa nay chưa từng ăn thứ gì ngon như vậy, cứ xuýt xoa khen ngợi và ăn ngốn ngấu.
Tiểu ma nữ được khen, sung sướng đỏ mặt, nói: "Gã khờ, coi chừng ngươi nuốt luôn cả lưỡi đó". Cả ba người cũng cười lớn.
Ăn xong, Vi ma ma hỏi Đổng Tử Ninh: "Đổng thiếu hiệp sau này tính đi đâu?".
Đổng Tử Ninh nghĩ Vi ma ma đang dò tìm tông tích con mình mười năm nay, nếu song thân ta còn sống, chắc cũng đang tìm kiếm ta khắp nơi, bèn nói: "Vi ma ma, ta muốn đến miền Bắc một chuyến".
Tiểu ma nữ ngạc nhiên hỏi: "Ngươi đến miền Bắc làm gì? Không đi cùng bọn ta sao?".
Đổng Tử Ninh nhăn nhó cười nghĩ bụng: Ta mà đi với các ngươi, vậy chẳng ứng với lời của Phùng lão ngũ sao? Khi đó, ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không hết tiếng, và việc Huyền Võ phái đuổi ta khỏi môn phái lại càng ầm ĩ thêm. Đổng Tử Ninh ngây thơ nghĩ vậy, chớ y đâu có ngờ Chung Phi Vân và Hpv đời nào chịu nhận sai về mình, y càng không ngờ Chung Phi Vân còn quyết trừ y mới hả giận. Huống chi lại còn hạng người như Phùng lão ngũ, sợ thiên hạ chưa đủ loạn nên cứ đặt điều đặt chuyện hại người khác nhằm đạt được mục đích cá nhân của mình. Đổng Tử Ninh lắc đầu nói: "Mong tiểu thư thứ lỗi, ta đúng là có chuyện phải đến miền Bắc".
"Gã khờ, rốt cuộc là ngươi có chuyện gì? Không nói được hay sao?'.
Đổng Tử Ninh định nói ý định đến miền Bắc tìm cha mẹ, nhưng sợ Vi ma ma xúc động buồn bã, nên nhất thời không biết nói làm sao. Vi ma ma hỏi: "Đổng thiếu hiệp, có phải đã phát hiên hung thủ sát hại nhà Kim Tiên Hiệp chạy về phía Bắc, nên muốn đến đó dò tìm manh mối, mà không tiện nói?".
Vi ma ma nói tới đó, Đổng Tử Ninh giật mình nghĩ: Sao ta lại quên mất đại sự của võ lâm nhỉ? Sao ta chỉ lo chuyện riêng của mình? Thậm chí còn muốn tự sát nữa chứ! Đổng Tử Ninh ơi là Đổng Tử Ninh, chẳng phải vì chuyện này mà ngươi đã cứu tiểu ma nữ, vì chuyện này mà sư phụ và các sư bá hiểu lầm ngươi, khiến ngươi suýt mất mạng hay sao? Nếu ngươi thực sự nghĩ đến võ lâm thì phải tìm mọi cách để tìm cho ra hung thủ sát hại nhà Kim Tiên Hiệp, công bố cho mọi người biết, nhằm tránh sự thù hận và các cuộc tàn sát trong võ lâm. Nghĩ đến đó, Đổng Tử Ninh không khỏi gật gật đầu. Tiểu ma nữ nói: "Gã khờ, Vi ma ma nói, cái tên đầu sỏ, kích động thù hận trong võ lâm rất có khả năng cũng đến Hành Sơn rồi, vậy ngươi còn đến miền Bắc làm gì?".
Vi ma ma nói: "Dổng thiếu hiệp, tên đầu sỏ kia không thể không đến Hành Sơn, nhưng sự việc như thế nào cũng khó dự liệu chính xác được. Nếu ta không tìm được manh mối gì cũng sẽ đến miền Bắc một chuyến, vì trong võ lâm gần đây xuất hiện mấy chuyện lớn, ví như chuyện Hư Thanh ngộ hại trong rừng Xích Tùng đều xảy ra ở miền Bắc, mà phi thiếp phát ra lần này cũng khởi từ miềng Bắc. Theo ý kiến của lão thân, hay là Đổng thiếu hiệp cứ đi cũng chúng ta điều tra việc này có phải hơn không? Lại nói, Thiên Sơn quái hiệp cũng đang đuổi theo tên đầu sỏ kia, nói không chừng bây giờ Thiên Sơn quái hiệp cũng sắp đến Hành Sơn, thiếu hiệp không muốn gặp cố nhân sao?'.
Đổng Tử Ninh gật đầu nói: "Đã như vậy, thì ta xin vâng theo lời Vi ma ma". Tiểu ma nữ nói: "Gã khờ, lần này ta thấy ngươi hết khờ. Nếu ngươi đến phương Bắc một mình lại khiến bọn ta phải lo lắng cho ngươi".
Đổng Tử Ninh cười và âm thầm cảm kích sự quan tâm của tiểu ma nữ đối với mình, y nói: "Ngươi lúc nào cũng bắt ta phải theo ngươi, không thể để ta đi một mình sao?".
"Chỉ cần ngươi hết ngố, ta mới yên tâm".
"Ta ngố cái gì?'.
"Đòi tự tử!".
Đổng Tử Ninh giật mình kinh ngạc: "Ngươi...".
"Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lần mò đến nơi núi hoang rừng rậm? Có phải định tự sát?".
"Cái đó...".
Vi ma ma nói: "Đại tiểu thư, đừng nói càn, sao Đổng thiếu hiệp lại tự sát được!".
Đổng Tử Ninh cười khổ: "Đúng vậy, ta làm sao có thể tự sát được!". Y không thể không thầm phục sự quan sát tinh tế của tiểu ma nữ.
"Thật không? Vậy thì ta yên chí rồi!".
Vi ma ma nói: "Đại tiểu thư, giờ cũng đã muộn, chúng ta quay về thôi, nếu không thánh cô lại tìm đến Mã gia trang thì không hay".
Tiểu ma nữ ngạc nhiên: "Cô cô từng theo ta đến Mã gia trang sao?".
"Đúng vậy, khi thấy tiểu thư rời khỏi Mã gia trang thánh cô mới trở về nói cho ta biết".
Đổng Tử Ninh nghe Bích Ba Tiên Tử âm thầm đến Mã gia trang cũng giật mình kinh sợ, thầm nghĩ: May là sư mẫu ra tay cứu mình kịp thời, nếu không Mã gia trang xảy ra một phen đại loạn. Y lo Bích Ba Tiên Tử sẽ quay lại Mã gia trang nên vội nói: "Vậy hai người mau về đi, nếu không, cô cô tìm không thấy sẽ đại náo Mã gia trang thì nguy".
Tiểu ma nữ nhướng mày: "Xem ra ngươi vẫn còn lo cho bọn ở Mã gia trang quá nhỉ".
"Ta... là lo cho cô cô của ngươi".
"Xí, cô cô ta mà để cho ngươi lo! Vi ma ma, chúng ta đi!".
Đổng Tử Ninh tiễn hai người ra cửa động, đang định chia tay, chợt Vi ma ma kêu lên: "Không hay rồi, trên đỉnh núi có người!".
Tiểu ma nữ và Đổng Tử Ninh vội cùng nhìn lên, thấy một người đứng dưới ánh trăng, hình như là một cô nương. Khi ba người định thần nhìn kỹ lại thì chẳng thấy gì nữa. Sau mắt ngạc nhiên nhìn nhau, tiểu ma nữ nói: "Đi, chúng ta lên đó xem sao". Nói rồi cô nương ta thi triển khinh công chạy lên đỉnh núi.
Vi ma ma và Đổng Tử Ninh cũng vội vàng chạy theo. Đến nơi thấy đỉnh núi vắng hoe. Tiểu ma nữ hỏi: "Không thấy ai hả?'.
"Không thấy!".
Đổng Tử Ninh nói: "Quái, rõ ràng mới nhìn thấy một người, sao bây giờ lại không thấy đâu nữa? Chẳng lẽ bọn ta bị hoa mắt?".
Vi ma ma nói: "Nếu là hoa mắt, không lẽ ba người chúng ta cùng hoa mắt một lúc? Theo kinh nghiệm của lão thân thì chúng ta không nhìn lầm đâu, nhất định là có kẻ nào đã xuất hiện ở đây rồi".
Đỉnh núi này không rộng, từ Tàng Anh động lên đây cũng rất gần, chỉ trong giây lát là tới. Nếu kẻ nào đến đây thì làm sao có thể hạ sơn nhanh như vậy được?
Tiểu ma nữ nói: "Chẳng lẽ bọn ta gặp ma?".
"Xưa nay lão thân không tin có ma quỷ, chúng ta thử chia nhau tìm kiếm khắp xung quanh xem sao".
Vừa dứt tiếng, đột nhiên có tiếng ám khí xé gió bay tới, kình lực rất dữ khiến người ta phải sởn gai ốc. Tiểu ma nữ thất thanh: "Không hay rồi!". Đổng Tử Ninh vội rút kiếm đánh rơi ám khí, vừa lúc đó ám khí thứ hai lại vụt tới nhằm thẳng huyệt Thái dương của y. Đổng Tử Ninh không kịp tránh, nghĩ thầm: Lần này ta chết chắc, không ngờ ám khí đó khẽ chạm vào huyệt Thái dương rồi rơi xuốn ngay huyệt Phục thố trên chân y. Chỉ nghe "huỵch" một tiếng, Đổng Tử Ninh không trụ vững, ngã phịch ra đất.
Tiểu ma nữ và Vi ma ma cả kinh, cũng kêu lên, người thì kêu "gã khờ", người thì kêu "thiếu hiệp" và cùng hỏi: "Sao vậy? Có bị thương không?".
Đổng Tử Ninh xoa xoa chân, không thấy chảy máu, cũng chẳng nghe đau đớn gì, chỉ cảm thấy tê liệt, nhất thời không đứng lên được. Y nhặt ám khí lên xem, thấy đó chỉ là một hòn đất nhỏ dính trên quần ngoài huyệt Phục thố. Điều đó càng khiến y kinh ngạc, như vậy võ công của người ném ám khí thực không thể lưỡng nổi, chỉ dựa vào công lực ném ám khí này mà suy thì cũng đủ biết, rõ ràng người đó không muốn lấy mạng y, chỉ cảnh cáo để y đừng truy tìm mình. Nghĩ rồi, y nói: "Các ngươi yên tâm, ta không sao".
Tiểu ma nữ nói: "Gã khờ, ngươi lại nói năng ngớ ngẩn nữa rồi, bị ngã quay ra đất mà còn nói không sao là sao?".
"Thật mà, ta không sao cả, người ném ám khí hạ thủ lưu tình, chỉ phong bế huyệt vị khiến ta nhất thời không đứng lên được thôi".
Tiểu ma nữ càng ngạc nhiên: "Không lẽ ám khí tẩm độc?".
Vi ma ma đã chạy đến quan sát, thấy không có vẻ gì là trúng độc nên yên tâm nói: "Đại tiểu thư, ám khí này không có độc".
Đổng Tử Ninh nói: "Nó chỉ là một viên đất sét nhỏ, hẳn là người đó tiện tay nhặt dưới đất làm ám khí'.
"Viên đất sét!?".
Vi ma ma và tiểu ma nữ nghe vậy đều ngạc nhiên nhìn Đổng Tử Ninh, một viên đất sét làm sao lại có kình lực ghê gớm như vậy được? Vi ma ma nói: "Xem ra, võ công người đó đã đạt mức thần kỳ, ta nghĩ, không thua kém gì võ công của thánh cô đâu!".
Tiểu ma nữ nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Không được, ta phải đuổi theo người đó".
Vi ma ma nói: "Đại tiểu thư, đừng đuổi nữa! Xem ra người đó không có ý thù địch với chúng ta, vậy chúng ta không cần đuổi theo làm gì".
Đổng Tử Ninh cũng nói: "Đúng đó, người đó mà muốn lấy mạng bọn ta, thực dễ như trở bàn tay!".
"Ta biết người đó không thù địch gì bọn ta, nhưng ta muốn hỏi hắn tại sao lại giả ma giả quỷ chọc bọn ta như vậy".
Đổng Tử Ninh nghe tiểu ma nữ nói, cảm thấy buồn cười, tiểu ma nữ ngươi kìa, chẳng phải đã chọc ta trong quán rượu giữa rừng đó sao? Mới đầu lấy chuông ngựa làm ám khí phóng ta, sau đó lại búng phấn vào chung rượu của ta, ngươi trêu chọc người khác chán chê nhiều lần, mà người ta trêu ngươi mới một lần, ngươi đã không chịu nổi, huống chi chuyện này đâu hẳn là người ta cố tình trêu ngươi, ai khiến bọn ta đuổi theo làm chi? Nghĩ rồi y nói: "Thôi bỏ đi, võ công của người ta cao siêu như vậy, sợ rằng bây giờ đã đi xa lắm rồi, chúng ta có đuổi theo cũng không kịp đâu!".
Nói rồi chia tay, Vi ma ma và tiểu ma nữ quay về thị trấn. Đổng Tử Ninh quay lại động nằm suy nghĩ miên man về tình cảm của tiểu ma nữ và hình ảnh kỳ lạ trên đỉnh núi. Y không ngủ được, đành nhắm mắt dưỡng thần một lát rồi bước ra ngoài. Lúc đó trời mới hưng hửng sáng, cây cỏ còn ngậm sương nặng trĩu. Y hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, trong người bỗng thấy khoan khoái dễ chịu vô cùng. Đổng Tử Ninh thong thả lên núi định tìm chỗ luyện công, nhưng khi y đến nơi, chợt thấy qua làn sương mù phía đông, một cô nương áo xanh đang ngồi trên một phiến đá nhắm mắt vận khí, thổ nạp luyện nội công. Đổng Tử Ninh hết sức kinh ngạc, đây là ai? Chẳng lẽ là cô cô của tiểu ma nữ đến đây luyện công? Y không dám đến gần vì biết khi một người đang vận khí luyện công, nhất định không để bị kinh động, nếu không, khí tức nhất thời không thông, chạy vào tam tiêu thì sẽ tàn phế suốt đời.
Đổng Tử Ninh đứng lặng yên chăm chú quan sát phía sau cô nương áo xanh, thấy một vầng khí trắng tụ trên đỉnh đầu cô ta từ từ bay lên, Đổng Tử Ninh càng thêm kinh ngạc, bởi đó là dấu hiệu chứng tỏ người có nội công thượng thừa, ngay cả sư phụ, sư mẫu của y cũng không luyện được tới cảnh giới đó, chẳng trách võ công của cô nương ta siêu quần tuyệt luân đến vậy.
Một lát sau, vầng khí trắng trên đầu cô nương kia biến mất, nghĩa là cô ta đã luyện công xong. Cô nương áo xanh quay sang phía Đổng Tử Ninh gọi: "Ngươi qua đây".
Đổng Tử Ninh lại ngạc nhiên bởi y thấy đó không phải là cô cô của tiểu ma nữ, cô ta trẻ hơn nhiều, xấp xỉ tuổi với tiểu ma nữ, lớn hơn chừng một hai tuổi là cùng. Nhưng tiểu ma nữ có vẻ ngây thơ tinh nghịch, còn cô nương này trông lại rất nghiêm trang, giữa hai chân mày như có lãnh khí khiến người ta không dám nhìn thẳng. Đổng Tử Ninh đánh bước đến nói: "Tại hạ không biết cô nương đang luyện công nên làm kinh động đến cô nương, mong cô nương thứ lỗi".
Cô nương áo xanh mỉm cười: "Dù ngươi có kinh động, ta cũng không sao".
Đổng Tử Ninh lại giật mình ngạc nhiên, người đang luyện công sao lại không sợ người khác làm kinh động?
Cô nương kia như hiểu được thắc mắc của Đổng Tử Ninh nên nói tiếp: "Nội công ta luyện đặc biệt, không giống với Trung Nguyên, ta có thể thu phát tự nhiên được, cho nên không sợ người khác kinh động". Cô ta chăm chú nhìn Đổng Tử Ninh một lát rồi nói: "Hình như ta đã gặp ngươi trên đỉnh núi Hồi Nhạn rồi thì phải".
Đổng Tử Ninh ngơ ngác: "Cô nương từng gặp tại hạ rồi?.
"Lúc đó, ngươi vì hai đứa bé...". Đổng Tử Ninh khi đó bỗng nhớ ra, kinh ngạc hỏi: "Cô nương chính là người ngồi trên ngựa?".
Cô nương áo xanh gật gật đầu: "Lúc đó ta để ngựa chạy nhanh quá, nên đã đắc tội với ngươi!".
"Không, lúc đó tại hạ lỗ mãng, không biết kỹ thuật cưỡi ngựa của cô nương cao siêu như vậy".
Cô nương mỉm cười, lại hỏi: "Tối qua, hai người đi cũng ngươi là ai?".
Đổng Tử Ninh lại một lần nữa giật mình ngạc nhiên: "Cô nương là người đứng trên đỉnh núi đêm qua?".
"đêm qua ta không biết các ngươi đến nên nhất thời đắc tội, xin thứ lỗi".
Đổng Tử Ninh nghĩ đấn ám khí tối qua và không thể tượng tượng nổi rằng người phóng nó lại là một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp như thế này, tính tuổi thì cô ta còn nhỏ hơn y, mà võ công sao lại xuất chúng đến vậy. Nghĩ tới đó, y cảm thấy nể phục, bèn cúi mình cung tay nói: "Không dám, không dám, đó là do chúng tôi làm phiền cô nương nên mới khiến cô nương không thể không ra tay, may mà cô nương hạ thủ lưu tình, nếu không tại hạ đã mất mạng lâu rồi".
Cô nương áo xanh nghe Đổng Tử Ninh nói vậy, chau mày chú mục nhìn kỹ lại y, cảm thấy cử chỉ đàng hoàng, lời nói thành thực không giống như những lời giang hồ đồn đại về y mà cô đã nghe. Cô nương thầm gật gù, hỏi: "Ngươi có phải là Đổng Tử Ninh, đệ tử của Huyền Võ phái đã bị đuổi khỏi sư môn không?".
Đổng Tử Ninh cả kinh: "Chính là tại hạ".
"Vậy hai người kia hẳn là người của Bích Vân Phong rồi!".
Đổng Tử Ninh càng hoảng sợ vì không biết thái độ của cô nương này đối với Bích Vân Phong như thế nào. Nhưng y nghe cô ta chỉ nói đến Bích Vân Phong mà không nghe hai chữ "tà giáo" kèm theo, nên cũng bớt lo lắng, hỏi: "Sao cô nương biết họ là người của Bích Vân Phong?".
Nghe Đổng Tử Ninh hỏi, cô nương áo xanh bèn nói:
"Ta biết nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên có một thói quen, phàm những người bị đuổi khỏi sư môn chỉ có hai hạng người dám tiếp cận: một là các nhân vật trong hắc đạo, hai là người của Bích Vân Phong. Mà ngươi xuất thân từ Huyền Võ phái, cho nên đương nhiên không qua lại với hắc đạo, bởi vậy, ta mới đoán hai người kia hẳn là người của Bích Vân Phong".
Đổng Tử Ninh đứng im lặng, y không ngờ việc mình bị đuổi khỏi sư môn lại khiến người trong giới giang hồ coi thường đến vậy. Cô nương áo xanh an ủi: "Ngươi bất tất phải buồn rầu làm gì, đúng sai thẳng cong tự có công lý. Người ta có nhất thời hiểu lầm ngươi thì có gì lạ? Ta nghĩ những nhân sĩ võ lâm chân chính sẽ không xa lánh ngươi, còn bọn ngụy quân tử, hoặc bọn hèn nhát khác, ngươi quan tâm làm gì?".
Lới nói đó khiến dám mây mù trong lòng Đổng Tử Ninh như được xua tan hết, y vội cảm tạ: "Đa tạ cô nương chỉ giáo để tại hạ có thêm dũng khí sống trên cõi đời này".
Cô nương mỉm cười gật: "Ngươi cũng quá đa lễ rồi! Ta hi vọng ngươi đừng đi lại con đường của sư thúc tổ Tây Môn Tử của ngươi. Ta nghe sư phụ ta nói kiếm thuật của sư thúc tổ ngươi thần diệu vô cùng, nhưng sau khi bị đuổi khỏi Huyền Võ phái, ông ta nguội lạnh với đời, tuyệt tích giang hồ không biết đi đâu. Một pho kiếm pháp như vậy mà để thất truyền trong võ lâm, thật là đáng tiếc!".
Đổng Tử Ninh không ngờ cô nương này kong6 những võ công siêu quần mà kiến văn cũng rộng rãi như vậy. Y vội hỏi: "Xin hỏi lệnh sư của cô nương là ai?".
Cô nương mỉm cười: "Cái đó ngươi bất tất phải hỏi!".
Đổng Tử Ninh ngạc nhiên, tại sao lại không được hỏi? Xem ra có lẽ sư phụ cô ta là một cao sĩ kỳ nhân ẩn dật. Nghĩ lại, nếu cô ta biết sư thúc tổ Tây Môn Tử của mình, mà những người biết chuyện này không nhiều, trừ sư mẫu mình ra thì chỉ có lão quái nhân nữa thôi, chẳng lẽ cô ta là đệ tử của lão quái nhân? Nghĩ tới đó, Đổng Tử Ninh nói: "Cô nương không nói, tại hạ cũng biết".
Cô nương nhướng mày ngạc nhiên: "Ngươi biết!?".
"Đó chắc là Mộ Dung Thùy lão tiền bối?".
Cô nương cười: "Đừng nói càn! Lão quái đó hành vi kỳ dị, buồn vui thất thường, hơn nữa xưa nay lão ta không thâu nạp đệ tử, có lẽ lão muốn đem võ công tuyệt thế của lão xuống mồ luôn".
Đổng Tử Ninh nghe vậy thì chắc là cô nương ta không phải đệ tử của lão quái nhân thật, bởi có đệ tử nào lại gọi sư phụ mình là "lão quái" bao giờ? Nhưng hành tung bí mât của cô nương ta lại càng khiến Đổng Tử Ninh hiếu kỳ, vì vậy y lại hỏi: "Cô nương không tiện nói rõ danh tính của lệnh sư, vậy tại hạ xin hởi phương danh và cao môn của cô nương?".
Nghe tới đó, mặt mũi cô nương bỗng sa sầm, ánh mắt bỗng trở nên sắc lạnh như kiếm khiến Đổng Tử Ninh rợn tóc gáy. Lát sau cô ta mới khe khẽ nói: "Ta không họ tên, chỉ là một cánh nhạn cô độc không biết bay về đâu, coi rừng hoang núi thẳm là nhà, cầm thù lá bạn". Ngữ khí trong lời nói có vẻ chứa đầy oán hận khiến người nghe phải ngạc nhiên.
Đổng Tử Ninh cả kinh, chẳng lẽ cô ta không phải là người, mà là oan hồn ở đây? Nhưng nghĩ lại, y tự hỏi: "Ma quỷ làm sao có võ công ghê gớm như vậy được? Thế là y lại hỏi: "Sao cô nương lại nói vậy?".
Cô ta quay người đi có vẻ giận dữ. Lát sau mới từ từ nói: "Ngươi đừng hỏi nữa!".
"Tại hạ xem chừng cô nương có điều chi khó nói?".
Cô ta đột nhiên quay lại nhìn Đổng Tử Ninh trừng trừng: "Nói ra thì ngươi có thể giúp ta được sao?".
Đổng Tử Ninh cung tay: "Tại hạ biết võ công mình tệ lậu không thể giúp gì được cho cô nương, nhưng nếu cô nương có thể nói ra thì tại hạ cũng xin tận tâm gắng sức, hoặc cũng có thể chia buồn cùng cô nương".
Sau một lúc im lặng, cô ta lắc lắc đầu nói: "Thôi, có nói cũng chẳng ích gì, chỉ khiến ngươi chết uổng mạng mà thôi".
"Kẻ thù của cô nương võ công cao siêu đến vậy sao?".
"Võ công hắn tầm thường, nhưng danh vọng lại lẫy lường, tay chân vô số!".
"Hắn là ai?".
"Được rồi, người ta đến tìm ngươi kìa, ngươi mau xuống núi đi".
Quả nhiên vừa lúc đó Đổng Tử Ninh nghe tiếng tiểu ma nữ từ chân núi gọi vọng lên. Đổng Tử Ninh muốn nói thêm với cô nương kia mấy câu, nhưng khi quay lại đã không còn thấy cô ta đâu nữa. Y đừng ngây người ra vì ngạc nhiên, rồi nghĩ: Xem ra khinh công cảu cô ta chẳng thua kém gì Thiên Sơn quái hiệp, thật là ngoài núi còn có núi, chẳng trách lão quái nhân bảo ta là ếch ngồi đáy giếng!
"Gã khờ, ngươi đang ở đâu?...".
Tiểu ma nữ lại gọi, y vội vàng trả lời: "Ta ở đây!", rồi vội vàng chạy xuống. Tiểu ma nữ vừa thấy y liền giận dỗi nói: "Nãy giờ ngươi chết ờ bờ bụi nào?".
"Ta đan luyện công trên đỉnh núi".
Đổng Tử Ninh không dám kể chuyện gặp cô nương huyền bí kia, sợ tiểu ma nữ đuổi theo hoặc chọc giận cô ta thì lớn chuyện không chừng.
"Ta cứ tưởng ngươi bị hổ ăn thịt rồi chớ! Ta gọi mấy lần sao ngươi không trả lời? Ngươi không nghe hả?".
"Ta nghe!".
"Nghe sao không lên tiếng?".
"Không phải ta đã nói ta đang luyện công sao? Nhất thời không thể thâu kịp, mà ngươi có chuyện gì gấp vậy?".
"Thôi, ta không thèm nói chuyện với gã khờ nhà ngươi nữa. Ngươi xem, đồ ăn thức uống cho ngươi ta đã mang đến hết rồi đó. Hai ngày tới bọn ta không đến thăm ngươi được!".
Đổng Tử Ninh ngạc nhiên: "Tại sao?".
"Tối qua cô cô ta đã phát hiện một đầu mối. Số là trong vụ thảm sát nhà Kim Tiên Hiệp, đêm đó có một tên gia nhân giả chết may mắn trốn thoát, sau đó hắn thay tên đổi họ sống ẩn nấp tại một làng gần Hành Dương. Ta và Vi ma ma sẽ đi Hành Dương tìm hắn, cho nên không đến thăm ngươi được".
Đổng Tử Ninh vui mừng nói: "Vậy ta sẽ đi cùng các ngươi".
"Không được!".
"Tại sao?".
"Vùng Hành Dương, Hành Sơn có nhiều nhân sĩ võ lâm qua lại, nhất là bọn Nga Mi, chúng không tha cho ngươi đâu! Ngươi mà lộ diện sẽ khiến chúng chú ý".
Đổng Tử Ninh nhất thời đứng im.
Tiểu ma nữ an ủi: "Ca ca khờ, ngươi cứ yên tâm ở đây, nhất định đừng lộ diện, như vậy bọn chúng sẽ không tìm được ngươi đâu! Hai bữa nữa, bọn ta lại đến thăm".
Đổng Tử Ninh đành gật gật đầu: "Được, nhưng các ngươi cũng phải cẩn thận, đừng để lộ tông tích khiến tên giết Ô lão đại biết. Lần này cô cô của ngươi có đi cùng không?".
"Không, cô cô ta ở lại Hành Sơn quan sát động tĩnh, hơn nữa ngày mai cô cô ta còn phải đến Mã gia trang xem thử Mã đại hiệp và cái bọn gọi là cao thủ võ lâm ở đó như thế nào".
Đổng Tử Ninh cả kinh: "Cô cô ngươi đi một mình?".
"Một mình chứ sợ gì? Cô cô ta có coi bọn chúng vào đâu!".
"Ta chỉ lo nếu một trong hai bên bị thương thì giang hồ sẽ náo loạn".
"Ai khiến bọn chúng bịa ra chuyện Thanh Y Nữ!".
Nhắc đến Thanh Y Nữ, Đổng Tử Ninh chợt nhớ đến cô nương áo xanh trên đỉnh núi. Nếu chuyện này không phải do Mã đại hiệp dựng ra, chẳng lẽ do chính cô ta làm? Y nghĩ tới nghĩ lui lại thấy không phải như vậy, cô ta có oán thù gì với Mã đại hiêp đâu mà làm vậy? Huống chi Mã đại hiệp cũng không làm gì phật lòng cô ta, vậy không thể vô duyên vô cớ mà cô ta làm chuyện đó. Trừ phi thực sự có một Thanh Y Nữ Ma như lời Lưu Thường Khanh nói xuất hiện thì mới giải quyết được xung đột giữa võ lâm Trung Nguyên và Bích Vân Phong.
Tiểu ma nữ thấy y đứng ngây ra đó bèn hỏi: "Gã khờ, ngươi sao vậy? Lại lên cơn ngốc hả?".
Đổng Tử Ninh ngừng mạch suy nghĩ, cười nói: "Ta đang hy vọng Thanh Y Nữ xuất hiện, như vậy cô cô của ngươi khỏi phải ra mặt!".
"Ngươi lại còn lo cho cái tên Mã đại hiệp kia ư? Thôi được rồi, sau khi ta đi, ngươi phải nhớ là đừng ra khỏi đây đấy nhé, hãy đợi bọn ta quay về rồi tính sau".
Tiểu ma nữ nói đoạn bỏ đi. Trái tim Đổng Tử Ninh như bị cô nương ta mang theo. Trước đây, khi hai người gần bên nhau, Đổng Tử Ninh thấy như huynh muội một nhà, nhưng gần đây, nhất là lần này, mỗi lời nói, ánh mắt, nét cười, cử chỉ của tiểu ma nữ đều như in như tạc vào lòng y. Tiểu ma nữ mới đi hôm trước, hôm sau Đổng Tử Ninh không chịu nổi, y quyết định lên thị trấn để xua tan nỗi nhớ nhung và hình ảnh tiểu ma nữ đang dày vò y. Y vừa đi vừa nghĩ: Ngoài Phùng lão ngũ ra, không lẽ những người khác của Huyền Võ phái đều oán hận ta sao? Còn người của Nga Mi phái nhất thời không hiểu chân tướng sự việc tìm ta trút giận, chẳng lẽ bọn họ không để cho ta giải thích? Chẳng lẽ bọn họ đều bất chấp phải trái?
Khắp nơi trên thị trấn, chỗ nao cũng nghe người ta kháo nhau về chuyện ngày mai Thanh Y Nữ sẽ đến gặp Mã đại hiệp. Người ta kéo nhau về Mã gia trang, có người vì muốn xem thử nữ ma đầu to gan này là người như thế nào, có người muốn coi trận giao thủ giữa cô ta và Mã đại hiệp, cũng có người đến báo thù cho thân nhân bị cô ta giết hại. Thôi thì đầu dường cuối chợ không chỗ nào không nghe chuyện "Thanh Y Nữ Ma".
Đổng Tử Ninh trước đây chưa hành tẩu giang hồ nhiều, giao thiệp cũng ít nên không mấy người quen biết. Son vài người quen thấy y thì người giả lơ, kẻ cười nhạt càng khiến y thêm đau lòng. Đổng Tử Ninh cảm thấy tình đời thật đen bạc, y cười cay đắng: "Đã vậy, hà tất ta phải làm quen với bọn hó".
Đang khi ấy, y chợt ngạc nhiên khi thấy Lưu Thường Khanh đừng trên trà lâu vẫy gọi: "Đổng hiền đệ, mau lên đây với ta, may quá, ta đang không có ai cùng trò chuyện, đệ đến thật đúng lúc!".
Đổng Tử Ninh đến, từ xa ngạc nhiên nhìn Lưu Thường Khanh rồi nhìn chung quanh, thấy không có người quen nào khác bèn lại gần Lưu Thường Khanh nói: "Huynh không sợ mang tiếng qua lại với một kẻ bị đuổi khỏi sư môn như đệ sao?".
Lưu Thường Khanh cười: "Chuyện của Huyền Võ phái thì liên quan gì đến ta? Ta chỉ biết đệ là bằng hữu của ta thôi. Nào, chúng ta cùng cạn chén, đừng để ý đến lời thiên hạ làm gì".
Đổng Tử Ninh lấy làm cảm kích. Cạn một tuần rượu, Lưu Thường Khanh lại nói: "Hôm nay ta gặp Vinh ca, huynh ấy có hỏi thăm ta về tin tức của đệ".
"Vậy sao, huynh ấy nói gì?".
"Dặn ta rằng nếu có gặp đệ thì hãy khuyên đệ nhanh chóng rời khỏi Hành Sơn, đừng nán lại đây".
Đổng Tử Ninh ngạc nhiên: "Tại sao?".
"Đề phòng bị ám sát".
Đổng Tử Ninh nhất thời im lặng nghĩ bụng: Xem ra lời của tiểu ma nữ nói không phải là không có căn cứ. Bây giờ Vinh ca cũng nói vậy, chẳng trách cô ta khuyên tới khuyên lui ta nhất định không nên ra ngoài.
Lưu Thường Khanh thấy Đổng Tử Ninh không nói gì, lại khuyên: "Hiền đệ, người ta nói giáo trước mặt dễ tránh, tên sau lưng khó phòn, ta nghĩ đệ nên sớm rời chốn này là hơn".
Đổng Tử Ninh gật gật đầu.
Lưu Thường Khanh thấy vậy cả mừng: "Nếu đệ không biết đi đâu thì cứ đến nhà ta. Chỗ ta không rộng gì cho lắm nhưng cũng thừa sức dung nạp đệ". Nói đoạn lại cầm ra hai mươi lượng bạc đưa cho Đổng Tử Ninh.
Đổng Tử Ninh ngạc nhiên hỏi: "Lưu đại ca, huynh làm vậy là sao?".
"Đây là Vinh ca nhờ ta giao cho đệ, nói rằng để đệ làm lộ phí. Huynh ấy có điều không tiện gặp đệ".
Đổng Tử Ninh nghe vậy, trong lòng cảm thấy cay đắng, xem ra Vinh ca tuy có quan tâm đến ta nhưng vẫn sợ đến gần ta. Nghĩ rồi, y nói: "Không cần đâu, đệ tự có, phiền huynh giao lại giùm cho Vinh ca, nói rằng đệ xin nhận tấm lòng của huynh ấy".
"Đây là một chút tâm ý của Vinh ca đệ mà, sao đệ lại từ chối? Hiền đệ, sao không nhận đi! Bằng không thì ta còn mặt mũi nào đi gặp Triệu đại ca nữa".
Đổng Tử Ninh nghe Lưu Thường Khanh nói vậy, đành nhận bạc: "Lưu đại ca, lúc nào huynh gặp Vinh ca, cho đệ gởi lời đa tạ đến huynh ấy!".
"Được rồi, hai người là huynh đệ một nhà, hà tất phải khách khí như vậy! Hiền đệ, ta muốn cho đệ biết...".
Lưu Thường Khanh còn chưa nói hết câu, chợt nghe ngoài cửa trà lâu có tiếng nạt lớn: "Lão ăn mày kia, đã cho hai cái màn thầu, mà ngươi còn đòi ăn gà nữa, thiên hạ có lão ăn mày nào giống như ngươi không? Mau cút đi!".
Đổng Tử Ninh nhìn ra, chỉ thấy một lão ăn mày râu trắng tóc bạc, người da bọc xương, mặc chiếc áo vá chằng vá đụp, mặt mày lấm lem đang đứng cạnh chiếc bàn gần cửa trà lâu, run run nói: "Ngươi không cần phải nổi giận, ta thấy trên bàn có thịt gà các ngươi ăn không hết, không cho ta, đổ đi cũng phí".
"Có phải ngươi muốn ăn đòn không hả? Ta thà đổ cho chó chứ không cho hạng ăn mày như ngươi!".
Người khách bên cạnh nói: "Ngươi cần gì phải đuổi lão, cứ kêu tiểu nhị ra".
Tiểu nhị sợ khách nổi giận đập phá, vội vàng chạy ra xua lão ăn mày: "Đi đi, đi mau, lão ăn mày kia từ đâu tới vậy hả? Sao dám vào quán ta ăn xin, còn không mau cút đi cho ta!?".
"Ta chỉ đứng ngoài cửa ăn xin, có vào trong quán hồi nào đâu?".
Tiểu nhị thấy lão ăn mày còn dám lý sự với mình, không khỏi nổi giận, bèn túm lấy lão ăn mày, lôi ra quăng giữa đường khiến cho cái bát ăn xin của lão rơi xuống đất vỡ đôi, hai cái bánh văng ra dính đầy đất cát.
Đổng Tử Ninh thấy vậy, lòng bất nhẫn, vội chạy ra đỡ lão dậy hỏi:
"Lão nhân gia ngã có đau không?".
"Không sao, không sao, chỉ tiếc là cái bát ăn mày của ta bể mất rồi!".
"Lão nhân gia yên tâm, ta sẽ mua cho lão cái bát khác. Đổng Tử Ninh vừa đỡ lão ăn mày ngồi xuống lề đường vừa nói với tiểu nhị: "Ông lão già cả như vầy, làm sao ngươi nặng tay vậy, không may lão thiệt mạng, ngươi có thoát khỏi lao tù không?".
Tiểu nhị bĩu môi: "Lão già ấy mà chết được à? Ngươi coi, lão ta còn đang nhặt màn thầu kia kìa".
Đổng Tử Ninh quay lại thấy lão ăn mày đã đứng dậy từ lúc nào, nhặt hai cái bánh lên vừa thổi vừa phủi đất cát, y bèn nói: "Lão nhân gia, hai cái bánh đó không ăn được nữa rồi, để ta mua cho lão hai cái khác".
"Thật không? Vậy thì tốt quá, hai cái bánh này vứt đi thì cũng đáng tiếc, để ta trả lại cho bọn chúng, cho bọn chúng mang cho chó ăn cũng tốt". Lão ăn mày nói đoạn, đem hai chiếc màn thầu đặt lên bàn, không biết là hoa mắt hay tại tya run mà hai cái bánh bẩn thỉu lại rơi ngay vào đĩa thịt gà.
Đổng Tử Ninh thấy vậy nghĩ bụng: Thôi rồi, đĩa thịt gà coi như bỏ, lão nhân gia này cũng thật là hồ đồ, làm vậy ai còn ăn được nữa?
Quả nhiên, hai người khách kia tức giận nhảy lên giơ quyền định đánh, Đổng Tử Ninh vội nói: "Nhân huynh hà tất phải giận, đĩa thị gà này bao nhiêu tiền, tiểu đệ xin bồi thường".
Một người trong số đó trợn mắt nhìn Đổng Tử Ninh: "Ngươi muốn làm người tốt hả? Ta đánh lão ăn mày thì liên can gì đến ngươi? Hứng thú của bọn ta đều bị tên tiểu tử nhà ngươi phá hết cả".
"Nhân huynh đừng nói vậy, ta chỉ lo nhân huynh lỡ tay đả thương lão nhân gia kia thì rầy rà với nhà quan thôi".
"Ta đả thương lão thì đã sao, cho du ta đánh chết lão, thì chẳng qua cũng như đạp chết một con kiến chứ có gì ghê gớm?".
Lão ăn mày nói: "Đúng rồi! Ngươi tham gia sát hại cả nhà người ta mà ngươi còn chưa coi vào đâu nữa là!".
Người khách kia nghe vậy, mặt liền biến sắc: "Lão ăn mày, ngươi nói gì?".
"Ta nói...".
Người khách đó đột nhiên phát một chưởng nhắm về phía lão ăn mày. Đổng Tử Ninh cả kinh, đây chính là "Nhất chưởng đoạn ngục" của Nga Mi phái, là một chiêu trong Thiết sa chưởng, chỉ dùng khi muốn lấy mạng đối thương. Đổng Tử Ninh không ngờ gã khách kia ra tay bất ngờ và tàn độc như vậy. Chỉ nghe lão ăn mày la một tiếng, rồi bật ngửa ra đất, còn tên khách kia thất sắc, quay sang ra hiệu cho tên dồng bọn, đoạn cả hai cắm đầu chạy mất. Đổng Tử Ninh đang dịnh đuổi theo, chợt thấy lão ăn mày ngồi dậy, y ngạc nhiên hỏi: "Lão nhân gia chưa chết à?".
"Vừa rồi, ta sợ muốn chết! Bọn chúng chạy rồi sao?".
Đổng Tử Ninh thấy lão ăn mày không chết, yên tâm, hỏi: "Lão nhân gia có bị thương không?".
"Ta không hề gì, lúc nãy ngã là vì sợ quá mà thôi. Sao bọn chúng lại bỏ chạy thế nhỉ? Đúng rồi, chắc là chúng cho rằng đã đánh chết ta, sợ quan quân đến nên bỏ chạy! Được rồi, vậy bàn rượu thịt này ta phải ăn hết, nếu không sẽ lãng phí". Nói đoạn, lão ăn mày ngồi dậy, đến bàn bốc thịt gà ăn ngon lành.
Đổng Tử Ninh thấy vậy không khỏi bật cười. Y nghĩ: Lão ăn mày này hay thật, vừa mới sợ suýt chết, vậy mà thấy đồ ăn đã quên ngay.
Tiểu nhị đang muốn chạy đến ngan8can3 lão ăn mày thì Đổng Tử Ninh đã nói: "Tiểu nhị ca, bàn đó hết bao nhiêu cứ tính cho ta, hãy để lão ăn!".
Lưu Thường Khanh đến nói: "Tiểu nhị ngươi thật không biết điều, may mà không xảy ra án mạng, nếu không thì hôm nay ngươi không đi hầu quan thì cũng không còn buôn bán gì được nữa rồi, vậy mà còn tiếc mấy đĩa đồ ăn thừa sao?".
Lão chủ quán từ trong chạy ra nạt tiểu nhị: "Còn không mau lấy cái bát khác trút đồ ăn cho lão ăn mày?".
Tiểu nhị vội vàng vào trong cầm ra một cái bát lớn đưa cho lão ăn mày.
Lão ăn mày nghe nói: "Tốt quá, ta đang lo ăn không hết đây, còn thừa trút cả vào bát này thì ba ngày sau ta không phải đi xin nữa! Đa tạ, đa tạ!" Nói rồi cầm lấy bình rượu tu một hơi cạn sạch, đoạn ôm cái bát xiêu xiêu vẹo vẹo bỏ đi. Đổng Tử Ninh và Lưu Thường Khanh trở lại bàn. Lưu Thường Khanh nói: "Ta e rằng lão ăn mày đó không phải người thường".
"Không phải là người thường?".
"Ăn mày bình thường đâu có xin ăn kiểu như vậy?".
Đổng Tử Ninh nghĩ một lát rồi gật đầu: "Nói vậy, lão là người của Cái bang sao?".
Lưu Thường Khanh lắc đầu: "Không, Cái bang là một đại phái trong võ lâm, những người bình thường không ai dám đắc tội với họ, huống chi trên người lão không có túi xin gạo là vật ký nhận của Cái bang".
"Vậy lão là ai?".
"Hiền đệ không nghe trong võ lâm hiện nay có Tứ đại quái nhân sao?".
"Tứ đại quái nhân?" – Đổng Tử Ninh nhất thời không hiểu tại sao Lưu Thường Khanh lại chuyện đề tài câu chuyện như vậy.
"Tứ đại quái nhân chính là Quái hiệp ở Thiên sơn, Quái kiệt ở Đông hải, Lão quái nhân ở Linh Nam và Quái cái ở Mạc bắc. Bốn người này võ công thâm áo không ai lường được, mà hành vi của họ cũng cổ quái kỳ dị khiến người bình thường không sao hiểu nổi".
Bấy giờ Đổng Tử Ninh mới hiểu ý của Lưu Thường Khanh, hỏi: "Huynh cho rằng lão ăn mày này chính là Mạc bắc Quái cái?".
"Rất có thể là như vậy!".
Đổng Tử Ninh nghĩ ngợi, đoạn lắc đầu nói: "không thể, nếu là Mạc bắc Quái cái thì võ công hẳn phải thâm áo khôn lường, trong khi lão ăn mày kia không có võ công gì cả, tiểu nhị mới xô một cái, lão đã ngã lăn ra đất, người có võ công bình thường cũng không dễ dàng bị xô ngã như vậy".
"Hiền đệ nghĩ vậy là sai rồi. Ta nghe nói, Mạc bắc Quái cái là người rất có võ đức, xưa nay chưa từng ỷ mạnh hiếp yếu, dù bị người không biết võ công đánh đập thế nào, lão cũng chỉ né tránh chứ không đáp trả bộc lộ võ công của mình".
"Vậy còn đối với những người biết võ công thì sao?".
"Thì lão còn xem là hạng người nào cái đã, đối với những kẻ ỷ mạnh háo thắng đến tìm lão so tài thì lão sẽ tránh xa, đối với những kẻ xấu xa thì lão chỉ cảnh cáo, còn đối với những tên đại gian đại ác thì lão thẳng tay không tha, nhưng lão thường không chủ động đi tìm bọn chúng. Ta thấy cái gã vừa nãy muốn một chưởng lấy mạng lão, e rằng gã dữ nhiều lành ít rồi".
Đổng Tử Ninh ngạc nhiên: "Sao lại nói hắn lành ít dữ nhiều?".
"Chớ đệ không thấy sao? Sau khi xuất chưởng, gã đó lập tức biến sắc rồi cùng đồng bọn bỏ chạy trối chết đó là gì? Ta nghĩ, khi lão ăn mày giả bộ ngã xuống đồng thời cũng đã xuất một chiêu, nhưng bọn ta không nhìn thấy. Nếu đúng như vậy, gã kia nếu không trọng thương thì trong một vài tháng, cánh tay xuất chưởng của y cũng không thể nào khôi phục được".
Đổng Tử Ninh kinh ngạc một lúc lâu không thốt nên lời. Lưu Thường Khanh lại nói: "Hoặc có khi ta nhìn sai cũng không chừng! Lão ăn mày đó không phải là Quái cái mà như lão nói, gã kia bỏ chạy vì sợ quan nha bắt do tội giết người".
Đổng Tử Ninh thở phào, y không thể không phục lối biện thuyết của Lưu Thường Khanh, vừa lên vừa xuống, vừa căng vừa chùng khiến người nghe như lạc vào mê cung, lúc kinh ngạc lúc bình thường. Y vẫn tin lão ăn mày kia là người bình thường, còn chuyện Quái cái võ công thần kỳ quá, y không dám tin. Lưu Thường Khanh lại nói: "Tứ quái nhân trong võ lâm là cách gọi hiện nay của người giang hồ đối với họ. Thực ra trước đây họ chính là Bát Tiên trong võ lâm".
"Võ Lâm Bát Tiên?" – Đổng Tử Ninh có vẻ hoang mang hỏi.
"Hiền đệ chưa từng nghe sao?".
Đổng Tử Ninh lắc đầu. Lưu Thường Khanh nói: "Đó là chuyện hơn hai mươi năm về trước, chẳng trách gì đệ không biết, ta cũng chỉ nghe các tiền bối võ lâm kể lại mà thôi. Võ Lâm Bát Tiên gồm Thiên thủ Quan Âm chưởng Mai Ánh Tuyết nữ hiệp, Ẩn hiệp Gia Cát Tử Quân, Lĩnh Nam Song Kiếm và Tứ quái vừa nói lúc nãy". Tám đại cao thủ này không thuộc môn phái nào cả, họ đơn độc, thường hành hiệp trượng nghĩa vì vậy mà được nhân sĩ võ lâm tôn là Võ Lâm Bát Tiên. Trong Bát tiên, thì Ẩn hiệp Gia Cát Tử Quân là người có võ công thâm hậu nhất, ông ta đã sáng tạo ra Tiêu dao chưởng và Bát quái tiêu dao bộ, có thể nói là thiên hạ vô địch, ngay cả Nhất đại kiếm hùng Tây Môn Tử ở Huyền Võ phái của đệ cũng không bằng".
Đổng Tử Ninh hỏi: "Những cao thủ xuất chúng như vậy mà tại sao không nghe người võ lâm nói đến?".
"Hơn hai mươi năm trước, nữ hiệp Mai Ánh Tuyết rửa tay gác kiếm. Ẩn hiệp cũng mất tích trên giang hồ không thấy xuất hiện nữa. Có người nói ông ta đau buồn vì chuyện tình cảm nên lòng nguội lạnh, ẩn dật nơi hải đảo, cũng có người nói ông ra vùng biên giới tộc Hồi, hành tung bất định. Còn Lĩnh Nam Song Kiếm cũng ẩn cư ít khi xuất hiện, chỉ còn lại võ lâm tứ quái thỉnh thoảng xuất hiện trên giang hồ... À, đúng rồi, hiền đệ, Lĩnh Nam Song Kiếm cũng đã đến Hành Sơn".
Đổng Tử Ninh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Sao, họ cũng đến Hành Sơn à?".
"Tối qua, suýt nữa họ còn giao chiến với hai sư bá cảu đệ".
Đổng Tử Ninh lại ngạc nhiên hỏi: "Tại sao?".
"Thì chính là vì đệ đó. Tối qua Phụng nữ hiệp đến Mã gia trang, nghe nói đệ bi đuổi khỏi sư môn tức thời cả giận trách mắng nhị vị sư bá của đệ có mắt không tròng xử oan cho đệ. Nhị vị sư bá của đệ cũng nổi nóng hỏi Phụng nữ hiệp dựa vào đâu mà đi quản chuyện của Huyền Võ phái? Phụng nữ hiệp rút kiếm nói: "Chuyện khác ta không quản, nhưng chuyện này ta không quản không được". May mà thiền sư Trí Huệ của Thiếu Lâm Tự và Mã đại hiệp khuyên can, hai bên mới chịu thôi. Phụng nữ hiệp giận dữ cùng Liễu đại hiệp rời khỏi Mã gia trang, Mã đại hiệp không thể nào lưu được".
Đổng Tử Ninh vội hỏi: "Họ đi đâu?".
Lưu Thường Khanh lắc đầu: "Chuyện đó thì không ai biết, có người nói họ về Lĩnh Nam luôn, có người nói họ đi tìm đệ".
Đổng tử ninh cảm thấy hơi thất vọng. Y vốn muốn Phụng nữ hiệp và Liễu đại hiệp đến Hành Sơn để hòa giải mâu thuẩn giữa võ lâm Trung Nguyên và Bích Vân Phong. Bởi Lĩnh Nam Song Kiếm không những có võ công cao cường mà họ cũng chẳng thuộc phe phái nào, lại có tiếng nghĩa hiệp, nhân sĩ võ lâm đều kính trọng, lời của họ chắc Bích Vân Phong sẽ chấp nhận, không ngờ vì chuyện của y mà hai người tức giận bỏ đi...
Lưu Thường Khanh hỏi: "Hiền đệ, đệ quen Phụng nữ hiệp khi nào vậy? Ta biết, trong võ lâm, không có nhiều người được Phụng nữ hiệp xem trọng đâu".
"Tiểu đệ chỉ tình cờ được quen với Phụng nữ hiệp thôi".
Đổng Tử Ninh kể lại sơ lược chuyện cứu Lương Bình Sơn rồi gặp Phụng nữ hiệp. Lưu Thường Khanh gật gù: "Xem ra, những lời đồn đại trong võ lầm về đệ đầu không phải là sự thực, chẳng trách Phụng nữ hiệp nổi giận bỏ đi. Hiền đệ định khi nào rời chỗ này? Đợi ta viết một phong thư gởi về nhà nhờ đệ mang về".
"Lưu đại ca, không dám giấu gì huynh, đệ định sau khi thấy Thanh Y Nữ sẽ đến miền bắc tìm song thân".
Lưu Thường Khanh ngạc nhiên: "Ta nghe Triệu huynh nói, từ nhỏ đệ đã là cô nhi, được Từ Băng nữ hiệp nươi dưỡng...".
Đổng Tử Ninh đành đem thân thế mình kẻ ra. Lưu Thường Khanh gật gật đầu: "Đây là hiếu đạo của đệ, nên như vậy. Nhưng đêm hôm cần thận trọng đề phòng bị kẻ khác ám toán. Ta nghĩ, chuyện Phụng nữ hiệp gây náo động vừa rồi chắc nhân sĩ võ lâm cũng lờ mờ hiểu được nỗi oan ức của đệ, vậy nên kẻ muốn ám toán đệ ban ngày cũng có phần kiêng dè".
"Đa tạ Lưu đại ca chỉ giáo, tiểu đệ sẽ cẩn trọng".
"Giờ Tý ngày mai ta đợi đệ ở đây rồi cùng đến Mã gia trang, được không?".
"Vậy thì tốt quá, tiểu đệ đang lo không biết đến Mã gia trang như thế nào!".
Đổng Tử Ninh thấy cũng đã muôn bèn cáo biệt Lưu Thường Khanh ra khỏi thị trấn men theo lối nhỏ về Tàng Anh động. Y nhớ lời của tiểu ma nữ: "Nhất định không được để người khác phát hiện ra Tàng Anh động". Vì vậy y ăn uống xong rồi thong thả tản bộ nhìn ngắm phong cảnh chung quanh, dịnh đến tối mới quay về động. Y vừa đi vừa nghĩ đến sự quan tâm mà tiểu ma nữ dành cho mình.
Về đến động, đang khi y sắp đi ngủ, chợt nghe những âm thanh lạ ở bên ngoài, Đổng Tử Ninh giật mình nghĩ thầm: Chẳng lẽ người của Nga Mi phái và Phùng lão ngũ lén theo ta tới đây? Y vội thổi tắt nến, nhẹ nhàng bước ra cửa động, núp trong một bụi cây quan sát động tĩnh. Chỉ thấy dưới ánh trăng lạnh lẽo, một gã tuấn tú ước chừng hai mươi tuổi, đang ngưng thần quan sát chúng quanh, rồi gọi: "Yến Yến, muội đang ở đâu?".
Đổng Tử Ninh nghe tiếng gọi kinh ngạc tự hỏi: Chẳng lẽ hắn đang tìm tiểu ma nữ?
Gã kia lại gọi: "Yến Yến, muội mau ra đây, ta có chuyện muốn nói!".
Đột nhiên từ trong tịch mịch của núi rừng bật lên tiếng cười khanh khách. Tiếng cười vừa dứt thì một người nhảy ra. Đổng Tử Ninh định thần nhìn lại, hóa ra đó là một cô nương xinh đẹp chừng hơn hai mươi tuổi. Ả mỉm cười nói: "Tưởng ai, thì ra là Đàm công tử!".
Gã được gọi là "Đàm công tử" kinh ngạc hỏi: "Là ngươi!?".
Cô nương kia mỉa mai: "Không ngờ hả? Ta cứ tưởng Đàm công tử vượt ngàn dặm xa, từ Vận Nam đến đây vì đại sự gì kia! Hóa ra là chỉ vì tìm thiên kim tiểu thư Bạch Yến Yến của Bạch Ma vương, đáng tiếc là ả tiểu yêu đó lại để bụng thương kẻ khác, hoàn toàn không có tính cảm gì với ngươi".
"Ngươi nói sao?".
"Ta nói ả thương một chàng trai tuấn tú khác, ngươi dau lòng hả?".
"Không thể như vậy được! Hắn là ai?".
"Ai? Chính là Đổng Tử Ninh của Võ Di kiếm phái. Thiên hạ ai cũng biết, vậy mà ngươi còn chưa hay à? Nếu không, vậy sao gã họ Đổng kia bị đuổi khỏi sư môn?".
Đàm công tử đột nhiên biến sắc: "Thật không?".
"Tin hay không tùy ngươi, giang hồ người ta ai cũng nói vậy. Phùng lão ngũ năm lần bảy lượt chứng kiến ả cứu tiểu tử họ Đổng kia, nếu ả không thương hắn, sao lại làm vậy? Tiểu oan gia, ta thấy ngươi chết được rồi đấy!".
Lát sau, Đàm công tử hung hãn nói: "Vậy ta sẽ giết tiểu tử họ Đổng". Nói đoạn hắn lại gọi: "Yến Yến, Yến Yến! Muội đang ở đâu?".
Ả kia nói :"Đàm công tử, ngươi điên rồi hả? Ngươi không sợ bọn võ lâm Trung Nguyên biết à?".
"Không, ta phải hỏi Yến Yến xem có đúng là cô ta có thương tên tiểu tử họ Đổng không".
"Ngươi đừng gọi nữa, ả tiểu yêu đó không có ở đây đâu!".
"Hả!? Vậy cô ta đi dâu?".
"Ả đến Quỉ môn quan rồi!".
"Đến Quỉ môn quan? Ngươi nói vậy là ý gì?".
Ả kia nói: "Ai khiến ả thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại dẫn xác đến. Hai ngày sau ngươi sẽ thấy ả không chết thì cũng bị chặt chân chặt tay, suốt đời tàn phế".
Đàm công tử nhảy tới túm lấy ả hỏi: "Ngươi nói gì? Có phai chính ngươi đã ám toán Yên Yến?'.
"Hứ! Cần gì ta phải ra tay, tự nhiên sẽ có người đi thanh toán ả, ai khiến ả với mụ già họ VI làm hư đại sự ở Hành Sơn".
"Ta không để cho chúng...".
"Xuỵt! Có người đến".
"Ai đến ta cũng không sợ!".
"Tiểu oan gia, ngươi không sợ thì ta sợ. Mau trốn đi, đừng để cho bọn võ lâm Trung Nguyên nhìn thấy bọn ta". Nói đoạn ả kéo Đàm công tử trốn vào rừng cây.
Đổng Tử Ninh thấy và nghe hết những gì vừa xảy ra. Y buồn bã nghĩ: Thì ra tiểu ma nữ đã có người thương, hắn không kể ngàn dặm đường xa tìm đến. Xét về tướng mạo, ta thua xa hắn, hơn nữa rất có thể hắn là người của Bích Vân Phong, vậy hai người bọn họ là một đôi trời sinh rồi. Còn tình cảm của tiểu ma nữ đối với ta hoàn toàn vô tư, cô ta gọi ta là ca ca chẳng qua vì cảm kích việc mình đã cứu cô ta mà thôi chứ không có ý gì khác. Kẻ đa tình chỉ là ta, sau này ta phải tránh gặp cô ta mới được, cũng để cho kẻ khác khỏi hiểu lầm.
Đồng thời y cũng tức thay cho tiểu ma nữ, một người thương cô ta mà nghe kẻ bên cạnh chửi người thương của mình là "ả tiểu yêu" lại không giận. Gã Đàm công tử và ả kia có quan hệ gì với nhau? Xem cách gọi "tiểu oan gia" của ả đối với gã chứng tỏ quan hệ giữa họ rất thân mật, là mẹ con hay là chị em? Sao nghe giọng điệu của ả có vẻ rất hận tiểu ma nữ, chẳng lẽ... chẳng lẽ bọn họ là tình nhân? Đổng Tử Ninh nghĩ đến đó thì không dám nghĩ tiếp nữa.
Khi y còn đang nghi hoặc như vậy, đột nhiên lại thấy hai bóng đen xuất hiện, chú mục nhìn, thì ra là người của Cái ban. Gã lớn tuổi hơn nói: "Liên đệ, ngươi thấy rõ bọn chúng đến đây?".
Gã kia nói: "Vân ca, chắc chắn đệ không nhìn lầm, bọn họ đi từ Mã gia trang ra, nhưng bọn chúng đi rất nhanh, đệ đuổi không kịp. Vừa rồi từ xa đệ còn nghe tiếng gọi "Yến Yến" nữa kia!".
"Nói vậy, bọn chúng nhất định là người của tà giáo Bích Vân Phong rồi. Mình phải kiểm tra chung quanh đây cho kỹ mới được!".
Lúc này Đổng Tử Ninh đã thấy rõ người được gọi là "Vân ca" kia, chính là đệ tử thứ tam của Cái bang, cũng là một cao thủ trong võ lâm. Đổng Tử Ninh từng thấy y ở Võ Di sơn, y giỏi sử dụng cây thiết địch, chiêu thức kỳ quái hung tàn, biến hóa khôn cùng, cho nên mới được gọi là Thiết Địch Thủ. Đổng Tử Ninh từng nghe sư mẫu nói, Thiết Địch Thủ Vân Hạc có một tuyệt kỹ, đó là thổi địch gọi rắn tới, cho nên giang hồ còn gọi y là "Xà Tiên Thiết Địch". Nay y xuất hiện ở đây chứng tỏ cao thủ của Cái bang cũng đã tới Hành Sơn. Đổng Tử Ninh thầm lo lắng, vạn nhất Xà Tiên Thiết Địch phát hiện ra Đàm công tử, tất giữa hai người sẽ diễn ra một trận ác đấu. Dù ai trong hai người này chết cũng sẽ dẫn đến thù hận, tàn sát trong võ lâm. Đổng Tử Ninh hy vọng Đàm công tử và ả đàn bà kia âm thầm bỏ đi hoặc Xà Tiên Thiết Địch không tìm thấy bọn họ, như vậy hai bên sẽ tránh được xung đột.
Đổng Tử Ninh còn đang nghĩ, xảy thấy một bóng người từ trong rừng vụt ra lạnh lùng nói: "Các ngươi không cần tìm nữa, ta ở đây!". Đổng Tử Ninh giật mình, điều y lo lắng đã tới: bóng người đó chính là Đàm công tử.
Xà Tiên Thiết Địch cười một tràng dài: "Hảo tiểu tử, ngươi tự dẫn xác tới. Ta hỏi ngươi, tối qua ngươi đến Mã gia trang làm gì?".
Đàm công tử nói: "Ta thích đi đâu thì đi, ngươi có quản được không?".
"Xem ra, ngươi không coi nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên vào đâu!".
Gã thiếu niên kia nói: "Vân ca, đừng nhiều lời với hắn, trước tiên hãy bắt hắn lại rồi hãy nói".
"Các ngươi muốn bắt ta à? Xem ra các ngươi chắn sống rồi, xem chưởng!".
Đàm công tử nói xong, phát ra một chưởng về phía Xà Tiên Thiết Địch, chưởng phong mạnh mẽ ác liệt đến rợn người. Xà Tiên Thiết Địch nhẹ nhàng tránh sang một bên, mặt lộ vẻ kinh ngạc hỏi: "Tiểu tử, ngươi học Hàn băng chưởng của ai? Đàm Khiếu Thiên quan hệ gì với ngươi?".
"Đó là cha ta, ngươi đừng mất công hỏi!".
Xà Tiên Thiết Địch cười: "Thì ra ngươi là nhi tử của Đàm trưởng lão. Tốt/1 Tối nay ta thử lãnh giáo Hàn băng chưởng của Đàm gia coi lợi hại cỡ nào". Nói xong, y quay sang gã thiếu niên: "Liên đệ, ngươi tránh xa ra một chút, Hàn băng chưởng thực ra chẳng có gì ghê gớm, nhưng nó mang hàn độc, không có nội lực thượng thừa thì cũng không thể xem thường được".
Đổng Tử Ninh nghe tới mấy chữ "Đàm Khiếu Thiên", "Hàn băng chưởng" không khỏi sợ hãi. Từ lâ y đã nghe nói Đàm Khiếu Thiên là một ma đầu trong võ lâm, lão ta vốn là nhân vật trong hắc đạo, sau đó không biết vì sao lại trở thành trưởng lão hộ giáo của Bích Vân Phong. Hàn băng chưởng của lão khét tiếng giang hồ, người nào trúng chưởng này không chết tại chỗ thì sau đó hàn độc vào tim cũng bị đông cứng mà chết. Cách duy nhất hóa giải Hàn băng chưởng, chỉ có uống thuốc giải của Đàm Khiếu Thiên mới thoát chết. Không ngờ Đàm công tử khôi ngô tuấn tú kia lại là con trai của Đàm ma đầu và đã học được tà công Hàn băng chưởng.
Đàm công tử thấy đối thủ hiểu rõ về cha của y và võ công Đàm gia như vậy thời không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Ngươi là ai?".
"Ha ha, ngay cả Xà Tiên Thiết Địch mà ngươi cũng không nhận ra, vậy làm sao có thể hành tẩu giang hồ?".
Đàm công tử không đáp, đột nhiên tung người lên không như quái điểu, song chưởng nhắm đỉnh đầu Xà Tiên Thiết Địch vỗ xuống. Bởi y nghĩ nếu không nhanh chóng áo đảo thì Xà Tiên Thiết Địch sẽ thổi địch gọi rắn tới sẽ khó lòng đối phó. Ai ngờ chiêu thức của Xà Tiên Thiết Địch càng kỳ quái hơn, chỉ thấy y lăn một vòng dưới đất, rồi đột ngột vọt lên xuất cây thiết địch nhắm đầu Đàm công tử xả xuống. Đàm công tử vội xuất chiêu "Thâm sơn thám ngọc" nhắm hạ bộ Xà Tiên Thiết Địch đẩy tới, chiêu này vô cùng tàn độc, có thể khiến đối thủ tuyệt tử tuyệt tôn, không chết cũng thành hoạn quan. Xà Tiên Thiết Địch vung cây thiết địch quét ngang, đồng thời nói: "Tiểu tử tàn độc, dám cướp bảo bối của ta sao?". Chớp mắt hai bên đã giao thủ hơn mười chiêu mà vẫn bất phân thắng bại.
Đổng Tử Ninh quan sát thấy rõ ràng võ công của gã họ Đam kia cao hơn y rất nhiều, mà e rằng trong số các đệ tử của Huyền Võ phái cũng không có ai là địch thủ của gã. Xà Tiên Thiết Địch là một cao thủ có danh vọng trong Cái bang, võ công xấp xỉ sư phụ và sư bá y mà Đàm công tử kia có thể giao thủ với hắn mười mấy hiệp vẫn không phân thắng bại. Đang nghĩ tới đó, chợt Đổng Tử Ninh thấy một trong hai bóng người vụt lên, tiếp đó nghe tiếng gã gọi là Liên đệ la một tiếng thảm, ngã vật ra. Đổng Tử Ninh chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra lại nghe tiếng Xà Tiên Thiết Địch gầm lên: "Tối nay ta vốn không có ý giết ngươi, nhưng bây giờ thì ta không thể tha cho tên tiểu tử ngươi, nếu không giết được ngươi, ta không phải là Xà Tiên!".
Thì ra Đàm công tử thấy đánh không lại Xà Tiên Thiết Địch lien2 nảy ra một kế, đột ngột nhảy lên xuất Hàn băng chưởng vào gã Liên đệ không phòng bị khiến Xà Tiên Thiết Địch không còn trợ thủ, tiện cho ả kia ra trợ lực với y.
Đàm công tử cười: "Dù ngươi có giết ta thì tên đồng bọn của ngươi không có thuốc giải của ta cũng phải đi chầu Diêm vương cùng ta, huống hò không biết ngươi giết ta hay la ta giết ngươi đây".
Đổng Tử Ninh ngầm lắc đầu, y cảm thấy gã Đàm công tử kia tuy võ công cao cường song tâm địa lại hiểm ác, giết hại kẻ không phòng bị ở ngoài vòng chiến. Khi Xà Tiên Thiết Địch đang định thổi thiết địch gọi rắn tới, chợt một ả đàn bà bịt mặt từ đâu bổ tới sau lưng, y vội hoành thiết địch quét ra sau, thiết địch và loan đao chạm nhau tóe lửa. Loan đao trong tay ả kia cơ hồ muốn rơi, còn Xà Tiên cũng vội thâu thiết địch xem lại, thấy không sứt mẻ gì y mới yên tâm nạt: "Ngươi là ai? Sao dám đâm lén ta?".
Ả kia không đáp, lại xuất chiêu, Đàm công tử cũng xông đến một lượt. Xà Tiên Thiết Địch đấu với Đàm công tử, tuy không thể thủ thắng, nhưng cũng có thể nói là chiếm được thế thượng phong, bây giờ bị hai người bao vây tấn công, qua ba bốn chiêu đã rơi vào thế hạ phong, sắp nguy đến tính mạng, cuối cùng nghe Xà Tiên la một tiếng thảm, thân mình bay lên rồi rơi phịch xuống đất. Ả kia nói: "Mau kết liễu chúng đi, đừng để hậu họa".
Khi Đổng Tử Ninh đang muốn ra tay chợt nghe có tiếng la run rẩy: "Chết ta rồi!" – Rồi từ trong đám cỏ bỗng có một người lồm cồm đứng lên. Đổng Tử Ninh nhìn kỹ, lại càng kinh ngạc, bởi đó chính là lão ăn mày y đã gặp trên thị trấn, không biết lão nằm ở đây tự bao giờ mà những kẻ giao đấu kịch liệt nãy giờ không phát hiện ra. Đàm công tử ngạc nhiên hỏi: "Ngươi là ai, nằm ở đây từ lúc nào?".
"Ta chỉ là lão ăn mày khổ sở không nơi nương tựa, không thân thích, lấy rừng núi làm nhà, ta đã nằm ngủ ở đây từ lâu, sao ngươi lại quăng kẻ khác lên người ta, không sợ ta bị đè chết à?".
Ả kia cũng cảm thấy kinh ngạc: "Ngươi đã nằm ngủ ở đây từ lâu?".
"Đúng, sao các ngươi cũng tới đây?".
Ả nói với Đàm công tử: "Mau giết đi, đừng để lão già nay sống làm hư chuyện của bọn ta".
Lão ăn mày sợ hãi nói: "Ngươi... ngươi... các ngươi muốn... muốn... giết ta?".
Đàm công tử xuất một chưởng, lão ăn mày la lên một tiếng, ngã ngửa ra đất. Lúc đó Đổng Tử Ninh không kịp suy nghĩ gì nữa, vội rút kiếm nhảy ra nhắm Trung phủ huyệt của gã họ Đàm đâm tới. Đàm công tử phản ứng rất nhanh, vừa tránh mũi kiếm của Đổng Tử Ninh vừa lật chưởng lại, một luồng hàng khí xốc đến khiến Đổng Tử Ninh nội da dựng tóc, vội dùng Nghênh phong liễu bộ tránh. Khi chưởng thứ hai của Đàm công tử phát tới, y vội thi triển khinh công bật người lui về sau.
Đàm công tử thấy bộ pháp kỳ dị của Đổng Tử Ninh không khỏi kinh ngạc, bèn dừng tay hỏi: "Ngươi là ai?".
Ả kia nói: "Hắn chính là Đổng Tử Ninh, phản đồ của Huyền Võ phái mà cũng chính là tình địch của ngươi đấy!".
Đổng Tử Ninh ngạc nhiên không biết sao ả kia lại biết rõ y như vậy, trong khi y chưa từng gặp ả.
Đàm công tử giật mình: "Hắn chính là tiểu tử họ Đổng?".
"Đúng, chính là tình địch của ngươi đó!".
Đổng Tử Ninh nổi giận: "Ngươi ăn nói quàng xiên gì vậy? Đừng làm ô uế danh dự của Bạch tiểu thư. Ta hỏi các ngươi, hại hai người của Cái bang còn chưa đủ hay sao mà các ngươi còn vô duyên vô cớ sát hại lão nhân gia khổ sở kia? Chẳng trách người giang hồ chửi Bích Vân Phong các ngươi là tà giáo vô nhân tính".
Đàm công tử cười khùng khục: "Bọn ta là tà giáo thì sao? Ta không những giết chúng mà cả ngươi ta cũng giết không tha! Xem chưởng!" – Đàm công tử quăng mình lên không, song chưởng vỗ xuống đầu Đổng Tử Ninh. Đây chính là chiêu mà y dùng đối phó với Xà Tiên Thiết Địch, y cho rằng võ công của Đổng Tử Ninh cao hơn Xà Tiên Thiết Địch một bậc cho nên mới xuất chiêu sát nhân hiểm ác đó. Đổng Tử Ninh vừa rút kiếm thì xảy ra một chuyện kỳ lạ: Đàm công tử chưa kịp xáp tới thì bỗng nhào từ trên không xuống, nằm bất động trên đất. Ả kia kinh ngạc hỏi: "Đàm công tử, ngươi sao vậy?".
"Ta... ta bị tên họ Đổng điểm trúng huyệt, tên tiểu tử đó biết cách không điểm huyệt, ngươi mau cứu ta!".
Đổng Tử Ninh kinh ngạc nghĩ bụng: Ta ra tay điểm huyệt lúc nào? Chẳng lẽ Thanh y cô nương trên đỉnh núi ngầm phóng ám khí phong huyệt hắn cứu mình?
Ả kia kinh ngạc: "Phong huyệt nào?"
"Hông... huyệt Chương môn ở hông".
"Ha ha! Báo ứng, ai biểu ngươi ra tay độc ác với lão ăn mày khốn khổ ta? Thật là ông trời có mắt, ác giả ác báo, thiện giả thiện báo!".
Không biết từ lúc nào, lão ăn mày đã ngồi dậy. Đổng Tử Ninh kinh ngạc không hiểu tại sao lão vừa trúng Hàn băng chưởng mà không hề hấn gì, vội hỏi: "Lão nhân gia không sao chứ?".
"Không sao, không sao! Vừa rồi chẳng qua là ta trượt chân ngã ngất một chút thôi!".
Đổng Tử Ninh kinh ngạc không thôi, không biết lão nă mày đây có phải chính là Mạc Bắc Quái cái không? Hay đúng như lời lão nói, trượt chân trật xương mà ngã vô tình lại tránh được Hàn băng chưởng của gã họ Đàm.
Ả kia biết võ công của Đổng Tử Ninh nên ả không tin hắn có thể cách không điểm huyệt được. Ả nhìn chằm chằm vào lão ăn mày, rồi rút loan đao nạt: "Lão già, có phải chính ngươi vừa ra tay không?".
"Đó là ông trời báo ứng, liên quan gì đến ta?".
Ả không nói, vung đao lao tới nhắm lão ăn mày bổ xuống. Đổng Tử Ninh không ngờ ả xuất thủ nhanh như vậy, muốn cứu cũng không kịp. Chợt nghe ả kia đứng khựng như bị trúng tà, loan đao giơ cao bất động. Lão ăn mày cười ha hả: "Báo ứng, báo ứng, ông trời quả thật có mắt khiến ả ác phụ kia đừng im như tượng kìa, hà hà".
Đổng Tử Ninh thấy vậy hết sức kinh ngạc, y không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Nếu nói là Thanh y cô nương ngầm ra tay giúp đỡ, so không nghe tiếng hoặc bóng ám khí? Nếu là lão ăn mày ra tay, sao không thấy lão động thủ gì cả. Đang nghi hoặc sững sờ như vậy, y lại thấy lão ăn mày đưa tay vào ngực áo của gã họ Đàm móc cái gì đó, Đổng Tử Ninh vội hỏi: "Lão nhân gia làm gì vậy?".
"Ta thấy tên tiểu tử này ăn mặc đẹp đẽ như vầy, chắc là trên người có bạc, móc ra chúng ta xài không tốt sao?".
Đổng Tử Ninh nghe vậy thấy đó không phải là hành động giống người nghĩa hiệp trong võ lâm, nhíu mày nói: "Lão nhân gia đừng làm vậy, lão có thiếu bạc thì ta sẽ cho lão".
"Cha!? Ngươi cho ta? Nhà ngươi nhiều bạc lắm hả?".
Đổng Tử Ninh lắc lắc đầu: "Ta không có nhà, nhưng một hai chục lượng thì ta có thể cho lão".
"Một hai chục lượng? Tốt quá, vậy ta sẽ không cần ăn mày cả năm rồi". Lão ăn mày móc ra từ ngực gã họ Đàm một lọ sứ nhỏ, kêu lên: "Đây là bảo bối gì?".
Dưới ánh trăng mờ ảo, Đổng Tử Ninh nhìn lại, đột nhiên nhớ ra: Nếu ai trúng Hàn băng chưởng của Đàm Khiếu Thiên thì chỉ có uống thuốc giải của lão mới tiêu trừ được hàn độc. Nghĩ vậy, y bèn nói: "Đây chẳng lẽ là thuốc giải Hàn băng chưởng?".
"Thuốc giải!? Cái lọ đẹp như vầy mà dùng đựng thuốc giải, thực là đáng tiếc, nếu ta đem lên thị trấn bán chắc phải được mấy đồng đấy nhỉ!".
Đổng Tử Ninh hỏi Đàm công tử: "Cái lọ này có phải là thuốc giải hay không? Ngươi không nói, ta sẽ khiến ngươi đau đớn còn hơn chết".
Đàm công tử ủ rũ nói: "Đúng!".
Đổng Tử Ninh cả mừng nói: "Lão nhân gia mau mau đưa cho ta, để ta cứu Vân tiền bối và vị huynh đệ Cái bang trước".
"Xem ra tâm địa của tiểu tử ngươi tốt hơn nhiêu so với tiểu tử họ Đàm kia! Được, ngươi cầm lấy".
Đổng Tử Ninh vội vàng lấy thuốc giải cho Xà Tiên Thiết Địch và gã Liên đệ đi cùng nuốt. Lát sau, độc tố trong cơ thể hai người tiêu biến, tuy vẫn còn mang nội thương nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng nữa. Gã Liên đệ hận thủ đoạn hiểm độc của tên họ Đàm, rút đao muốn chém hắn làm hai đoạn, Đổng Tử Ninh thấy vậy vội vàng cản lại: "Xin nhân huynh nể mặt ta, tha cho hắn phen này đi".
Gã Liên đệ ngạc nhiên: "Sao ngươi lại muốn tha cho bọn chúng?".
"Là tiểu đệ lo huynh giết hắn thì mối thù hận giữa võ lâm Trung Nguyên và Bích Vân Phong càng thêm khó hóa giải!".
"Võ lâm Trung Nguyên và tà giáo Bích Vân Phong xưa nay vốn không đội trời chung. Không được, ta không thể tha cho hắn!".
Xà Tiên Thiết Địch lúc đó nạt: "Liên đệ, không được làm càn, giết một kẻ không có sức phản kháng, ngươi không sợ làm mất danh dự của Cái bang chúng ta sao? Muốn giết tiểu tử họ Đàm này, hãy chờ cơ hội khác so tài cao thấp, lúc đó hắn thua có chết cũng không oán hận". Nói rồi y quay sang bái tạ Đổng Tử Ninh: "Đồng tráng sĩ, nghe nhân sĩ võ lâm nói, ngươi cấu kết với Bích Vân Phong ta hãy còn ngờ vực, mà xem hành vi của ngươi tối nay, ta lại càng không tin điều đó. Nhưng nếu ngươi muốn hóa giải thù hận giữa võ lâm Trung Nguyên và Bích Vân Phong, e rằng chỉ uổng công vô ích".
Lão ăn mày xen vào: "Uổng công vô ích còn hơn đưa đầu vào thòng lọng của người ta!".
Lúc này Xà Tiên Thiết Địch mới chú ý nhìn lão ăn mày, y không khỏi vô cùng kinh ngạc nói: "Lão nhân gia người có phải chính là Mạc Bắc Quái Hiệp Tề lão tiền bối?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top