Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8. Lễ đường (kết thúc)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Minh Khiêm lại tỉnh giấc, ôm chầm lấy anh.

"Sao đây." Trạch Dương theo bản năng vô tình giữ hai tay em xuống giường.

Minh Khiêm không nói gì, chỉ nhìn anh với ánh mắt ngại ngần.

Anh y như rằng hiểu ngay em khát khao điều gì qua ánh mắt ấy nhưng nhiều khi lại sợ bản thân đoán sai.

Trạch Dương hôn lên trán sau đó lại ghé miệng sát tai em khẽ: "Làm không?"

Em gượng đỏ mặt nhưng đồng tử lại giãn ra. Em chả chịu chủ động đâu, nhưng em không giấu được đôi mắt.

Anh hiểu, chỉ cần em nằm ngoan và anh sẽ chẳng làm em đau.

Đến sáng hôm sau, em không chịu dậy, cứ nằm trọn trong lòng cho anh ôm.

"Dậy nào." Bùi Trạch Dương lay vai em.

"Ưm..."

"Ngoan~" Anh hôn lên trán em. "Đêm qua em dễ thương chết đi được."

Tạ Minh Khiêm đỏ mặt, quay đi không thèm nhìn anh nữa.

"Ơ kìa. Hôn anh đi chứ."

Thời gian cứ trôi và cứ hạnh phúc như thế. Hai năm... Có nên tính cả mười hai năm học không nhỉ?
Cũng sẽ đến ngày hai ta đứng trên lễ đường mà tự tin gạc bỏ những lời kì thị.

Nếu không thể mặc váy cưới, thì vest trắng cũng là lựa chọn của em.

Dắt tay nhau đến trước mặt công chúng trong đám cưới của đôi ta.

"Con có bằng lòng lấy người này làm vợ không?" Lời của chủ tế.

"Dạ có!" Trạch Dương đáp.

"Con có đồng ý lấy người này làm chồng không?"

"Dạ..." Minh Khiêm đang nói bỗng dứt lời. "Tỉnh dậy đi Bùi Trạch Dương à."

"Gì? Em sao vậy?"

"Tất cả chỉ là ảo tưởng thôi, Tạ Minh Khiêm đã chết rồi."

"Gì?! Minh Khiêm?! Em làm sao thế?!!"

Ánh sáng trước mắt anh vụt tắt, bóng tối bao trùm lấy hiện thực.

Tất cả chỉ là mơ thôi.
Tạ Minh Khiêm đã chết khi chìm trong bão tuyết.
Mạc Phục là con chó điên tự "ngấu nghiến" con bé trong đêm nhậu say rồi vứt thân xác con bé đầy máu trong mưa.
Đào Cẩm Diệp vốn đã vứt bỏ con người thật vì định kiến xã hội, cũng vì thế mà kì thị người đồng tính. Bà bị ung thư cơ, nghe tin con trai cưng không đến thăm mình vì đi tìm nam nhân khác thì tự tay rút ống thở.
Tạ Khương, Trần Viên và Dương Tuệ thì biệt vô âm tín.
*("ngấu nghiến" ở đây là hiepdam).

Quá nhiều sự thật dồn dập trong đầu, Bùi Trạch Dương hóa điên dại.
Ôm em lang thang cả tháng ròng, dù thi thể em đã thối rữa.
Cho đến khi bị lôi vào viện tâm thần, anh cũng không cho họ đem em đi.
Đã là viện tâm thần thì bệnh nhân không có tiếng nói, họ vẫn đem em đi hỏa táng.
Anh gào rống trong tuyệt vọng, sống hết phần đời còn lại trong bệnh viện.
Nếu chẳng dành lại được em thì bị gắn cái mác "điên" cũng là xứng đáng.

Tuổi đôi mươi, Tạ Minh Khiêm rời xa cõi trần thế.
Tuổi hai mươi mốt, Bùi Trạch Dương tự vẫn vì không thể dành lại được em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top