Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Vật hoàn cố chủ

Dương Duệ Khải đặt ly đồ uống lên bàn, bản thân thì ngồi xuống ghế đối diện Vương Nhất Phàm:
- Cậu đúng là chẳng nói được lời nào tốt đẹp. Mà công nhận cậu hào phóng thật, thuê nguyên cả khách sạn thế này tôi thấy có hơi lãng phí.
Vương Nhất Phàm hơi ngả người tựa ra sau, giọng hời hợt:
- Không phải tiền cũng rơi vào túi cậu đó sao? Còn ra vẻ tiếc tiền giùm tôi?
Khách sạn E&Y New York là một trong những khách sạn thuộc chuỗi hệ thống khách sạn E&Y danh tiếng trên toàn thế giới trực thuộc tập đoàn Phoenix. Đây là một tập đoàn kinh tế hùng mạnh, kinh doanh tổng hợp hoạt động trên nhiều lĩnh vực như: Dịch vụ du lịch, nhà hàng – khách sạn, đầu tư và kinh doanh bất động sản, trung tâm thương mại, dịch vụ công nghệ thông tin... Dương Duệ Khải hiện là chủ tịch hội đồng quản trị kiêm CEO của tập đoàn này. Cái tên E&Y là viết tắt dựa theo chữ cái đầu tên tiếng Anh của hắn - "Eric Yang", hoặc theo cách hiểu khác là viết tắt của "Extraordinary and Young" (Tuổi trẻ và phi thường).
Dương Duệ Khải chậc lưỡi:
- Tôi nói với tư cách là bạn bè cho cậu lời khuyên thôi, còn đứng ở góc độ người kinh doanh, tiền đương nhiên tôi không chê rồi. Dù gì cũng là chỗ quen biết, tôi sẽ nói nhân viên tính giá hữu nghị.
Vương Nhất Phàm không trả lời, dường như đang suy nghĩ điều gì. Dương Duệ Khải đã quá quen với thái độ dửng dưng kiệm lời của tên trước mặt này, có điều hắn cảm giác bầu không khí hôm nay có gì đó khác lạ, nhìn qua phía Thanh Long và Bạch Hổ đang đứng cạnh sofa:
- Có chuyện gì mà từ lúc vào hai cậu cứ nhìn tôi chăm chăm vậy?
Thanh Long tiến lại gần, không giấu sự nghi ngờ:
- Cậu Dương, làm sao cậu biết thiếu chủ ở phòng này?
Cả Thanh Long và Bạch Hổ đều không ngờ tới việc Dương Duệ Khải đến đây. Phản ứng vừa rồi của Vương Nhất Phàm cho thấy ngay cả hắn cũng không biết về chuyến ghé thăm này. Người của Vương gia thuê cả khách sạn nhưng số lượng người thực chất không dùng quá 200 phòng và không hề công khai với bên phía nhân viên khách sạn sẽ ở những phòng nào nhằm tránh tai mắt. Việc Vương Nhất Phàm ở tại căn phòng này ngoại trừ 3 thuộc hạ thân cận trong đó có Thanh Long, Bạch Hổ và một tên khác là Huyền Vũ, các thành viên còn lại của Vương gia đều không ai biết. Vậy tại sao Dương Duệ Khải lại biết?
Dương Duệ Khải nửa thật nửa đùa:
- Thanh Long, cậu thử đoán xem?
Thanh Long rất nhanh đưa ra nhận định:
- Tôi không nghĩ chỉ với xác suất 4% cậu có thể ngẫu nhiên chọn đúng căn phòng này.
Vương Nhất Phàm lăn lộn trong giới hắc đạo nhiều năm, kẻ thù không ít, phàm đồ ăn thức uống bên ngoài hắn không bao giờ đụng đến phòng bị hạ độc. Bất kể hắn đi tới đâu, toàn bộ thực phẩm đều được đem theo từ biệt phủ của Vương gia với sự kiểm duyệt nghiêm ngặt, Bạch Hổ là người trực tiếp chế biến. Vì vậy bọn họ sẽ chỉ ở loại phòng Suite được thiết kế với phòng bếp bên trong. Thanh Long dựa vào đó để phán đoán. Khách sạn E&Y có tổng cộng 25 phòng có phòng bếp riêng, xác suất ngẫu nhiên để chọn trúng căn phòng mà bọn hắn ở là 1/25 (4%).
Dương Duệ Khải bật cười:
- Rất tốt! Nhưng đó là đối với cậu, với tôi thì khác.
"50%!" Vương Nhất Phàm đột nhiên lên tiếng.
Dương Duệ Khải có phần đắc ý:
- Nhất Phàm, quả nhiên không ai hiểu cậu bằng tôi!
Đối với Vương Nhất Phàm, ngoài biệt phủ của hắn không nơi nào là an toàn tuyệt đối, kể cả phòng Presidential Suite - nơi được lắp kính chống đạn và trang bị hệ thống phòng vệ nghiêm ngặt. Ngược lại, nơi được cho là an toàn mới là nơi nguy hiểm. Dù người của Vương gia có rà soát nghiêm ngặt thế nào vẫn không thể không đề phòng rủi ro. Giả sử có kẻ cài thuốc nổ, hoặc đặt bom... thì mấy thứ phòng vệ kia chả có tác dụng gì. Điều này đồng nghĩa với việc hắn sẽ không chọn những căn ở cùng toà nhà với phòng Presidential Suite. Thu hẹp phạm vi chỉ còn lại 12 phòng Senior Suite thuộc toà nhà A nằm ở các tầng 3, 7, 9, 11, 23.
Dương Duệ Khải quen biết Vương Nhất Phàm đã nhiều năm, hắn khá hiểu rõ tên bạn thân này là
một kẻ đôi lúc cẩn trọng thái quá, có khi lại liều lĩnh tùy hứng, nhưng đặc biệt nhạy cảm với thời gian. Dù chỉ mất thêm vài giây đi thang máy đối với Vương Nhất Phàm đã là một sự lãng phí. Dương Duệ Khải dám chắc chắn Vương Nhất Phàm sẽ chọn phòng gần mặt đất nhất. Trong trường hợp xảy ra sự cố, ở tầng thấp cũng dễ ứng phó hơn so với ở tầng cao. Sau khi loại trừ, lựa chọn chỉ có thể là 1 trong 2 phòng Senior Suite của tầng 3: phòng A301 hoặc A302.
Ban nãy lúc Dương Duệ Khải đến chỗ thang máy vốn định điện thoại cho Vương Nhất Phàm thông báo về việc ghé thăm này, nhưng khi nghe người giao hàng nhắc đến vị khách đặt hàng họ Vương ở phòng A302 hắn đã cảm thấy bất thường. Không thể có chuyện Vương Nhất Phàm đặt giao hàng từ bên ngoài, hiển nhiên là thứ này do người khác cố tình gởi đến.
Vương Nhất Phàm chợt ngồi thẳng người, đặt sự chú ý vào ly đồ uống trên bàn. Dương Duệ Khải thu lại nụ cười, nét mặt trở nên nghiêm túc:
- Thứ đồ uống này được đặt giao tới đây dưới tên của cậu, còn ghi rõ số phòng. Bán tín bán nghi tôi định lên kiểm tra, không ngờ cậu thật sự ở đây. Tuy chưa biết mục đích hắn gởi thứ này đến làm gì, nhưng có phải lần này cậu hơi bất cẩn không?
Vương Nhất Phàm vẫn giữ thái độ im lặng nhìn tờ bill đính kèm: Hoá đơn từ một quán café có tên "NOW OR NEVER", thức uống được đặt là matcha latte đá. Bên dưới ghi tên và địa chỉ người nhận, nhưng không có số điện thoại.
[To: Mr. Wang, E&Y Hotel - Room A302
Add: xxx East 55th St, New York, NY 10022]
(Gởi: Vương tiên sinh, Khách sạn E&Y - Phòng A302
Địa chỉ: xxx Phố 55 Đông, New York, NY 10022)
Thanh Long và Bạch Hổ nghe mấy lời vừa rồi bỗng sửng sốt, trên gương mặt tỏ rõ nét khó tin. Đây không phải là đang ám chỉ bọn họ để lộ hành tung hay sao?
Thanh Long bước đến gần, nhanh chóng lấy điện thoại chụp lại tờ bill thanh toán rồi tiến đến bàn làm việc gần đó, bắt đầu gõ máy tính lạch cạch.
Vương Nhất Phàm điệu bộ nhàn nhã với tay nhấc ly lên, nhìn qua không có gì khác lạ. Hắn đột nhiên đứng dậy, cầm ly latte bước lại chỗ bệ rửa mặt. Hắn mở nắp ly, sau đó đổ toàn bộ chất lỏng bên trong ra.
"Keng!"
Một âm thanh trong trẻo vang lên. Sau khi phần chất lỏng chảy xuống lỗ thoát nước, còn lại lúc này lẫn trong những viên nước đá là một viên đá màu xanh lục. Quả nhiên không ngoài suy đoán của hắn. Vương Nhất Phàm xả nước rửa qua viên đá giơ lên trước mặt quan sát, khoé môi hắn khẽ nhếch lên thành một nụ cười đầy thâm ý, nhưng rất nhanh lại trở về gương mặt băng lãnh như trước.
Dương Duệ Khải theo dõi từng động thái của Vương Nhất Phàm không khỏi bất ngờ:
- Thật hiếm thấy. Hôm nay chắc sắp có bão lớn rồi đây.
Trong trí nhớ của Dương Duệ Khải, lần gần nhất hắn nhìn thấy Vương Nhất Phàm cười đã là chuyện của khoảng 20 năm về trước, khi cả hai còn là những cậu nhóc. Sau cái chết đột ngột của Vương phu nhân khi Vương Nhất Phàm mới chỉ 8 tuổi, hắn không còn thấy Vương Nhất Phàm cười nữa. Ngay cả đến nói chuyện cũng rất ít, gương mặt hầu như duy trì một trạng thái không cảm xúc. Hắn không rõ nội bộ Vương gia đã xảy ra những vấn đề gì, nhưng cũng ngầm đoán được Vương Nhất Phàm đã trải qua một giai đoạn cực kỳ khắc nghiệt mới có thể tồn tại trong gia tộc quyền lực được xem là bậc nhất giới hắc đạo.
Dương Duệ Khải chưa rõ chuyện gì đang diễn ra cho tới khi phát hiện mặt sau tờ biên nhận thanh toán có ghi một dòng chữ: "Give it back to you!" (Trả vật lại cho chủ!). Hắn có nghe nhân viên đề cập đến sự việc tối hôm qua nhưng bọn họ không rõ nội tình, loáng thoáng là có đồ vật bị mất, cộng với phản ứng vừa rồi của Vương Nhất Phàm, trong đầu hắn nảy ra một suy đoán:
- Đừng nói với tôi đây chính là thứ cậu bị mất trộm?
"Ừm!" Vương Nhất Phàm nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
Dương Duệ Khải đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, thốt lên:
- Tôi thật sự rất tò mò về kẻ có thể lấy được đồ của Vương Nhất Phàm cậu. Có điều tôi không hiểu, nếu hắn đã thành công trộm được rồi vì sao còn đem trả lại?
Trước khi đem ly nước lên đây Dương Duệ Khải đã kiểm tra qua một lượt nhưng không phát hiện do màu xanh của ly nước này khá tương đồng với viên đá. Xem ra việc tên kia chọn matcha latte là có chủ đích.
Vương Nhất Phàm không trả lời. Hắn cầm viên đá trong tay, những ngón tay siết chặt lại, lãnh đạm bước tới gần cửa sổ sát đất hướng tầm mắt nhìn ra khoảng không bên ngoài. Kẻ dám giỡn mặt với người nhà họ Vương không có mấy ai, huống chi thứ khiến hắn có chút hứng thú lúc này chính là...
Vương Nhất Phàm không xoay mặt lại, chậm rãi nói:
- Eric, cậu có từng nghe qua dịch dung thuật?
"Dịch dung thuật?" Dương Duệ Khải lặp lại ba chữ này với vẻ khó hiểu: "Có phải là khả năng hóa trang thay đổi dung mạo? Tôi từng thấy một vài tài liệu có đề cập đến, thực hư thế nào tôi không rõ. Sao tự nhiên lại hỏi tôi chuyện này?"
- Tên đó, hắn biết dịch dung thuật.
Dương Duệ Khải ngẩng đầu quay mặt nhìn về phía Vương Nhất Phàm, thái độ hoài nghi:
- Cậu đã chạm trán đối phương? Sao lại để hắn thoát dễ dàng như vậy, thật không giống tác phong của cậu chút nào. Không lẽ tên đó lợi hại vậy sao?
- Là hắn gặp may thôi.
Tối qua, khi Vương Nhất Phàm đang ngâm mình trong bồn tắm thì đèn chợt tắt, lại nghe thấy vài tiếng động lạ từ bên ngoài, trong đầu hắn đã có sự phòng bị. Hắn khoác áo choàng tắm, hé mở cánh cửa một cách thận trọng nhưng không vội vàng lao ra ngoài. Hắn đứng ở đó một lúc chú ý lắng nghe âm thanh đồng thời để đôi mắt làm quen dần với bóng tối, biết được vị trí của mục tiêu mới bắt đầu công kích. Ngay lúc hắn ra tay định kết liễu đối tượng phát hiện tên kia dùng mặt nạ hoá trang, hắn bèn nới lỏng tay chưa vội giết. Tên đó nhạy bén hơn hắn nghĩ, chỉ trong khoảnh khắc hắn phân tâm liền thoát khỏi sự khống chế mà tẩu thoát.
Vương Nhất Phàm xoay người lại, bỏ viên đá vào chiếc hộp trên bàn, thong thả bước đến ngồi xuống sofa:
- Tìm tôi có việc gì?
- Bạn bè lâu ngày không gặp, tới ôn lại chuyện cũ với cậu thôi. Nhìn vẻ mặt cậu hình như không chào đón tôi?
Tên này rõ ràng biết Vương Nhất Phàm không thích nói nhiều vậy mà cứ cố tình không nói vào trọng điểm. Ngoài hắn ra chắc không ai có gan dám làm lãng phí thời gian của Vương Nhất Phàm mà vô sự.
- Tôi không nghĩ cậu từ Nhật đến đây chỉ để ôn lại chuyện cũ?
Vương Nhất Phàm nâng tách trà lên nhấp một ngụm. Hắn thừa biết tên Eric này không phải người rảnh rỗi. Nếu không phải việc quan trọng thì đã không đích thân tới mà không báo trước.
- Tôi đang có lịch trình ở New York, nghe tin cậu cũng đang ở đây nên tiện thể ghé qua. Bạn cũ đến thăm mà nãy giờ ngay cả một tách trà cũng chẳng thấy mời, cậu vô tình quá đấy. Uổng công tôi có lòng đem thứ này đến cho cậu.
Dương Duệ Khải lấy trong túi áo vest ra một tờ giấy được gấp làm đôi đưa về phía Vương Nhất Phàm. Chất giấy hơi thô màu ngả vàng, là loại được sản xuất từ nhiều năm về trước, phần rìa bên trái khá nham nhở như xé ra từ một cuốn sổ. Vương Nhất Phàm hơi nhoài người về phía trước với tay cầm lấy, nhanh chóng mở ra. Trên tờ giấy vẽ phác thảo một sợi dây chuyền và một chiếc vòng tay phong cách cổ điển. Điều khiến người ta không thể không chú ý chính là viên đá trên mặt dây chuyền và trên chiếc vòng tay có kích thước tương đối lớn. Viên đá mặt dây chuyền nặng 68 carat[13], được cắt kiểu Briolette cut[14] gồm 84 mặt cắt, với tên gọi "слеза русалки" (Nước mắt Nàng Tiên Cá). Viên đá còn lại có hình dạng oval, nặng 66 carat, cắt mài kết hợp giữa brilliant-cut-crowns và step-cut pavilions[15], tên của nó là "глаз русалки" (Đôi mắt Nàng Tiên Cá).
Đôi lông mày Vương Nhất Phàm hơi nhíu lại, ánh mắt tập trung vào dòng chữ phía dưới:
- Làm sao cậu có thứ này?
- Tôi tình cờ phát hiện nó bên trong một chiếc hộp Palexh[16] cổ đem về từ Moscow[17]. Tôi cảm thấy sợi dây chuyền này trông rất giống..."
Dương Duệ Khải bỏ lửng câu nói, mắt khẽ liếc nhìn vào vị trí cổ áo của Vương Nhất Phàm:
- Cậu vẫn luôn đeo nó, phải không?
Vương Nhất Phàm đặt tờ giấy xuống, tay còn lại rút chiếc khăn trong túi áo vest trải lên mặt bàn. Hắn đưa tay lên cổ nới lỏng carvat, ngón tay luồn vào bên trong cổ áo tháo sợi dây chuyền đang đeo xuống đặt nhẹ nhàng lên tấm khăn. Sợi dây được chế tác từ bạch kim vô cùng tinh xảo, gồm 88 mắt xích, trên mỗi mắt xích đính 6 viên kim cương. Ước tính trọng lượng không dưới 500 carat. Khi đối chiếu với bản phác thảo trên tờ giấy bên cạnh, từ kích thước đến vị trí từng viên đá hoàn toàn trùng khớp, chỉ là thiếu đi mặt dây chuyền.
Dương Duệ Khải thản nhiên tự rót trà vào tách cho mình:
- Cậu vẫn chưa tìm thấy sao?
- Ừm!
Vương Nhất Phàm cầm sợi dây chuyền lên giữ trong lòng bàn tay, nâng niu như bảo vật. Từ khi hắn bắt đầu có ký ức, hắn đã thấy mẹ của mình luôn đeo sợi dây chuyền này. Sau khi mẹ hắn qua đời, trong chiếc hộp đựng di vật của người quá cố chỉ còn mỗi sợi dây, không biết viên đá mặt dây chuyền đã bị mất từ lúc nào. Điều khiến Vương Nhất Phàm có ấn tượng sâu sắc chính là sự biến đổi màu sắc của nó. Vào ban ngày nó có màu xanh ngọc bích, nhưng đêm xuống dưới ánh đèn thì trở nên đỏ rực.
Hắn từng cảm thấy hoài nghi về những ký ức lúc nhỏ của mình liệu có nhầm lẫn. Trong quá trình tìm hiểu về đá quý, hắn đã phát hiện một số chuyện thú vị. Trên thế giới tồn tại những viên đá có thể thay đổi màu sắc tùy theo môi trường ánh sáng: nhóm đá Chrysoberyl[18]. Trong đó, loại đá có thể đạt được hiệu ứng đổi màu một cách hoàn mỹ và rõ ràng như hắn từng thấy, chỉ có thể là Alexandrite[19]. Hơn 10 năm qua, Vương Nhất Phàm bỏ công sức tìm kiếm, sưu tầm rất nhiều viên đá quý trên thế giới cũng chỉ với mong muốn tìm lại được nhưng vẫn không có kết quả.
Dương Duệ Khải đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự yên lặng:
- Tôi đã thử dùng AI[20] để phiên dịch mấy dòng chữ tiếng Nga viết bên dưới, nhưng do nó được viết tay lại bị nhoè nhiều chỗ nên không thể dịch ra, chỉ đọc hiểu được tên của hai viên đá. Về viên đá "Nước mắt Nàng Tiên Cá" cậu đang tìm thì tôi không rõ, nhưng "Đôi mắt Nàng Tiên Cá" thì ở Nhật dạo gần đây tôi có biết một viên đá mang cái tên tương tự. Trong tiếng Nhật nó được gọi là [マーメイドの目] (māmeido no me). Không biết cậu có muốn nghe không?
- Nói đi!
Vương Nhất Phàm đeo lại sợi dây chuyền vào cổ, đồng thời chỉnh lại cổ áo cùng carvat.
Dương Duệ Khải đặt tách trà vừa uống xuống bàn, hai bàn tay đan chéo đặt trên đầu gối:
- Chắc cậu đã từng nghe về gia tộc Yamamoto - một trong những gia tộc giàu có hàng đầu Nhật Bản?
Vương Nhất Phàm ngả người tựa vào thành ghế, giọng nhàn nhạt:
- Thời gian trước đây khi cha tôi nắm quyền điều hành, Vương gia từng hợp tác vài thương vụ với họ. Sau này thì không còn qua lại nữa.
Dương Duệ Khải nói tiếp:
- Sau khi chủ tịch Yamamoto qua đời hồi đầu năm, con trai ông ta tiếp quản gia sản từ cha mình. Trong số những di sản để lại có một bộ sưu tập những viên đá quý vô cùng quý hiếm. Nổi bật nhất trong đó chính là viên đá [マーメイドの目] gắn với truyền thuyết về Nàng Tiên Cá hiện đang khiến giới truyền thông Nhật vô cùng săn đón.
Vương Nhất Phàm khẽ nhếch môi:
- Vẫn có nhiều kẻ tin vào những thứ vớ vẩn đó sao?
Vương Nhất Phàm không tin quỷ thần, lại càng không tin chuyện vài ba viên đá đem tới tài vận hay may mắn. Vận mệnh của hắn do hắn quyết định. Đá quý chỉ đơn thuần là một loại khoáng vật hình thành trong quá trình địa chất, còn truyền thuyết là trí tưởng tượng của con người, do những kẻ sở hữu vẽ ra thu hút sự chú ý từ công chúng nhằm đẩy giá viên đá lên cao. Đối với Vương Nhất Phàm, viên đá có giá trị cao đến đâu vẫn chỉ là vật trang trí. Hắn không phải vì mấy lời thêu dệt hào nhoáng mà bỏ số tiền lớn, chỉ đơn giản hắn thấy vừa mắt thì hắn mua thôi. Dẫu sao hắn cũng không thiếu tiền.
Dương Duệ Khải bật cười:
- Tất nhiên, đều là chiêu PR[21] của bọn họ. Truyền thuyết là giả, nhưng bi kịch xoay quanh những người từng sở hữu viên đá là thật. Tôi đã điều tra được một số chuyện mà bọn họ cố che đậy không muốn để người khác biết.
Vương Nhất Phàm gõ nhẹ mấy đầu ngón tay lên tay vịn, có vẻ hắn không mấy lưu tâm chuyện mà Dương Duệ Khải đề cập.
- Không phải ngẫu nhiên mà cậu nói với tôi những điều này?
Dương Duệ Khải không vội trả lời, rút điện thoại lướt ngón tay thao tác trên màn hình khoảng vài giây. Cùng lúc đó điện thoại trong túi áo Vương Nhất Phàm rung lên từng hồi. Vương Nhất Phàm cầm điện thoại đọc lướt qua những thông tin vừa nhận được, biểu cảm trên gương mặt hắn không thay đổi, nhưng ánh mắt đã không còn hời hợt như lúc đầu.
Dương Duệ Khải liếc thấy thái độ của Vương Nhất Phàm, thở hắt ra một hơi:
- Nếu đó thật sự là viên đá còn lại trong bản thiết kế, rất có thể kẻ từng lấy viên đá của cố phu nhân cũng sẽ để ý đến.
Vương Nhất Phàm sau một lúc trầm ngâm cuối cùng cũng lên tiếng:
- Xem ra chuyện này không tẻ nhạt như tôi nghĩ. Thứ này có vẻ hữu dụng.
Dương Duệ Khải nhướng mày, giọng nói pha chút châm chọc:
- Hiếm khi nhận được lời khen từ miệng của Vương lão đại, coi như tôi không lãng phí thời gian đến đây.
Dứt lời thì điện thoại hắn chợt có thông báo, tài khoản cá nhân vừa nhận được 2.5 triệu USD. Dương Duệ Khải ngạc nhiên nhìn về phía Vương Nhất Phàm:
- Khoa trương như vậy sao? Tôi không bao giờ tính toán thời gian với cậu.
Dương Duệ Khải hiện là người nằm trong top 3 những tỷ phú giàu nhất thế giới theo công bố của tạp chí Forbes[22]. Vương Nhất Phàm tuy không nằm trong danh sách nhưng khối tài sản mà hắn sở hữu có khi còn nhiều hơn tên bạn thân kia. Phần lớn thu nhập từ các hoạt động của Vương gia đều không công khai, số tài sản mà người bên ngoài thấy được chỉ như phần nổi của một tảng băng trôi.
Vương Nhất Phàm nhét điện thoại vào túi, lãnh đạm nói:
- Phí sửa đồng hồ, 10% giá trị đã là quá cao.
Dương Duệ Khải có chút ngỡ ngàng vội nhìn xuống chiếc đồng hồ nơi cổ tay, trên mặt kính xuất hiện một vết nứt lớn. Là do cú đá "chào hỏi" ban nãy? Chiếc đồng hồ hắn đang đeo là quà sinh nhật từ Vương Nhất Phàm. Nó thuộc mẫu Grandmaster Chime 5175 của hãng Patek Philippe. Phiên bản này chỉ có 7 chiếc trên toàn thế giới, để sở hữu nó Vương Nhất Phàm đã chi 25 triệu USD trong một phiên đấu giá.
Dương Duệ Khải bật cười thành tiếng:
- Vậy tôi không khách sáo!
Khi nhìn đồng hồ hắn đồng thời nhận thấy sắp đến giờ hẹn của lịch trình tiếp theo liền đứng dậy:
- Tôi còn có việc, không quấy rầy cậu nữa.
Sau khi Dương Duệ Khải rời đi, Vương Nhất Phàm cầm tờ giấy bản phác thảo đưa lên trước mặt, lần nữa đọc qua dòng chữ bên dưới. Vương Nhất Phàm mang một nửa dòng máu Nga, từ nhỏ hắn đã được học nhiều ngôn ngữ Nga, Anh, Nhật... Tuy đã lâu rồi kể từ khi mẹ hắn qua đời hắn không còn sử dụng tiếng Nga, nhưng đó vẫn là thứ ngôn ngữ hắn không bao giờ quên. Theo suy đoán của hắn dựa trên những nét còn rõ, nguyên văn dòng chữ này là:
"где русалка проливая слезы, скрывает тайну вечности"
(Nơi nàng tiên cá rơi nước mắt ẩn giấu bí mật của sự vĩnh cửu!)
Dòng chữ này chỉ nhằm để khơi gợi sự tò mò hay nó còn mang hàm ý gì khác?
---
Phi Vũ đạp xe đến chỗ cũ, vào nhà vệ sinh cởi bỏ bộ đồ cải trang đồng thời mặc lại cho tên giao hàng xui xẻo kia. Hắn đi bộ qua bãi đậu xe góc bên kia đường nơi Phi Nhạn dừng xe chờ sẵn, mở cửa ngồi vào ghế lái:
- Mission complete! (Nhiệm vụ hoàn thành!) Đại tỷ, liệu bọn họ có phát hiện ra viên đá không?
Phi Nhạn ngồi ghế phụ chăm chú quan sát chấm sáng trên màn hình laptop trước mặt, là thiết bị phát tín hiệu cô đã gắn vào ly nước trước khi Phi Vũ đem đi nhằm giám sát vị trí của viên đá. Khi thấy đốm sáng vụt tắt ngay tại căn phòng mục tiêu, Phi Nhạn khẽ nhếch môi:
- Bọn họ không tầm thường như đệ nghĩ đâu. Lái xe đi!
Phi Vũ thắt dây an toàn, khởi động máy, điều khiển xe rời khỏi bãi đậu phóng nhanh ra đường. Hai tay hắn điều khiển vô lăng, miệng vừa làu bàu:
- Thật không hiểu bố già nghĩ gì, viên đó chí ít cũng không dưới 5 triệu (USD), tự dưng bắt chúng ta đem trả lại. Mấy ngày nay coi như phí công vô ích, còn tốn một chiếc xe. Không lẽ ông ấy lo ngại điều gì?
Phi Vũ ngẫm lại những gì Bạch Hạo Hiên đã nói: "Viên đá này có giữ lại cũng không thể giao dịch." Tại sao lại không thể? Vật vào tay ai thì của người đó. Dù người mua biết đó là đồ trộm thì vẫn sẵn sàng bỏ tiền ra để sở hữu. Trừ phi... không ai dám mua vì e sợ chủ nhân của nó tìm đến gây rắc rối. Không lẽ bố già biết lai lịch của mấy người kia nên mới không muốn dây vào. Bọn họ rốt cuộc có thân phận gì mà khiến bố già phải dè chừng. Có nên điều tra thử không? Thôi bỏ đi, việc gì phải phí thời gian vô nghĩa.
Phi Nhạn ngồi ở ghế lái phụ nhìn dòng xe qua lại trước mặt, trầm tư với những suy nghĩ của riêng mình hoàn toàn không để tâm tới mấy lời vừa rồi.
Kẻ mà cô chạm trán hôm qua thật không tầm thường. Trong bóng tối cô vẫn có thể thấy rõ vì sử dụng một loại kính áp tròng đặc biệt nên hành động không có gì bất tiện. Còn hắn thì chỉ dựa vào thính giác và khướu giác mà phán đoán, thân thủ nhanh nhạy, ra tay chuẩn xác. Nếu trong hoàn cảnh bình thường không biết hắn còn đến mức nào? Nghĩ lại lúc đó cô quả thật là có chút may mắn, chứ không thì đã mất mạng rồi.
Phi Vũ luyên thuyên một hồi không thấy Phi Nhạn nói năng gì, lớn tiếng gọi:
- "Đại tỷ! Đại tỷ!"
Thanh âm kia như kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ:
- Chuyện gì?
Phi Vũ quay mặt nhìn sang:
- "Chị nghĩ gì mà thừ người ra vậy?
Phi Nhạn chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ, những ngón tay thon thả vuốt qua mái tóc bồng bềnh:
- Suy nghĩ vu vơ thôi. Vừa rồi em nói gì?
- Chẳng qua cảm thấy hơi buồn bực nên tính rủ chị đến khu trò chơi giải trí. Dù sao cũng chưa có nhiệm vụ gì, coi như đi xả stress.
- Ý kiến không tồi. Đi thôi!
Phi Nhạn sốc lại tinh thần, cao nhân tất hữu cao nhân trị, ai mà chẳng có lúc nếm mùi thất bại. Có lẽ cô chưa từng gặp phải đối thủ xứng tầm nên bấy lâu ngủ quên trên chiến thắng. Phi Nhạn tự nhủ lần này về phải tích cực tập luyện thêm mới được.
_____
[13]Carat hay còn được gọi là Cara (Ct): là một đơn vị đo lường trọng lượng của đá quý. Từ Carat có xuất phát từ tiếng Hy Lạp là tên của loại quả carob. Các hạt của quả carob thường được sử dụng trong các phép cân đo vì kích thước của nó đồng nhất. Trong lịch sử, đơn vị carat của mỗi quốc gia khác nhau, năm 1907 đơn vị carat mới được chấp nhận trong hệ mét và được sử dụng phổ biến trên toàn thế giới. Quy ước 1 carat bằng 200 miligam.
[14] Cắt mài đá quý là một quá trình biến những viên đá thô chưa được đánh bóng để chúng có thể được sử dụng trong trang sức. Cắt mài tạo cho viên đá có một hình dạng cụ thể, làm nổi lên màu sắc thực và độ sáng của đá quý.

Phần lớn đá quý mài giác đều có 3 phần chính: crown (phần trên), girdle (gờ), và pavilion (phần dưới). Khi nói về thủ thuật cắt mài của một viên đá là nói đến sự kết hợp của hai yếu tố: hình dạng (shape) và kiểu cắt (style). Hình dạng là đường viền bên ngoài của viên đá: hình tròn, hình lê, hình vuông, hình bát giác, hình bầu dục, trái tim, tam giác.... Kiểu cắt là cách thức mà thợ cắt mài sắp xếp các mặt giác của một viên đá. Có 3 kiểu cắt cơ bản – brilliant cut, step cut, and mixed cut.
Briolette cut: Hình khối Briolette là một hình quả lê được bao phủ với các mặt mài và phần kết thúc là một điểm nhọn. Nó có thể trông giống như một giọt nước với số lượng các mặt cắt hợp lý cho kiểu chế tác này là 84. Số lượng mặt mài tăng lên khiến cho viên đá sẽ có vẻ đẹp rực rỡ hơn. Đây là một hình khối thuộc loại khó chế tác nhất, nó đòi hỏi một sự hoàn hảo đồng nhất từ trên xuống dưới.
Kiểu chế tác này được phát triển từ kiểu chế tác Rose, được biết đến từ thế kỷ 14 hoặc sớm hơn. Không có thông tin nào chắc chắn về thời điểm ra đời của kiểu chế tác này. Có một số người tin rằng ở Ấn Độ vào thế kỷ 12 có những viên kim cương chế tác theo kiểu này. Rất hiếm kim cương được chế tác theo kiểu này, chủ yếu kiểu chế tác này được áp dụng cho đá màu do nó phản chiếu ánh sáng từ tất cả các mặt hình tam giác của nó.

(Hình minh họa)
[15] brilliant-cut-crowns và step-cut pavilions: phần crowns (phần trên) cắt kiểu brilliant, phần pavilion (phần dưới) cắt kiểu step cut. Những mặt giác của brilliant cut thì tỏa ra từ mặt bàn (table) hoặc tim đáy (culet) tới gờ và có dạng tam giác hoặc cánh diều. Step cut có các mặt giác đồng tâm cả ở phần trên và phần dưới viên đá. Mixed cut là sự kết hợp của brilliant cut và step cut trên cùng một viên đá.

Hình minh họa
[16] Palekh: một loại hộp quà được sơn tay với các hình vẽ truyền thống của Nga. Các hộp Palekh thường được làm từ gỗ và được sơn với màu sắc vàng, đen và đỏ. Các hình vẽ trên hộp thường mô tả các câu chuyện cổ tích, văn học hoặc tôn giáo.

[17]Moscow (viết theo tiếng Anh): viết theo tiếng Nga: Москва, chuyển tự: Moskva, IPA: [mɐˈskva] phiên âm tiếng Việt: "Mát-xcơ-va", là thủ đô và là thành phố lớn nhất của Nga.
Chuyển tự Latinh tiếng Nga là một việc cần thiết để viết ký âm các tên hay các địa danh dưới dạng tiếng Nga sang dạng phiên âm trong các ngôn ngữ dùng ký tự Latinh, ví dụ như tiếng Việt.
[18]Chrysoberyl: là một loại khoáng vật nhôm beryli có công thức hóa học BeAl2O4. Chrysoberyl là loại đá quý tự nhiên có độ cứng xếp hàng thứ 3 vào khoảng 8,5 theo thang độ cứng Mohs. Chrysoberyl nguyên thủy có màu lục ánh vàng và trong suốt đến trong mờ. Khi khoáng vật có màu lục nhạt đến vàng và trong suốt thì nó được dùng làm đá quý. Ba biến thể chính của chrysoberyl là: chrysoberyl thông thường màu từ lục đến vàng, mắt mèo (cymophan) và alexandrite.
[19] Alexandrite (Alexandrit): là một loại khoáng vật cực hiếm có khả năng biến đổi màu sắc. Dưới ánh sáng mặt trời, Alexandrite mang màu sắc của ngọc lục bảo (Emerald) và dưới ánh sáng đèn sợi đốt thì nó mang màu sắc của đá Ruby.
Đá Alexandrite có khả năng đổi màu là do ngoài sắt và titan, nó còn có thêm phần lớn chrom tinh khiết.
Alexandrite xuất hiện cách đây hàng triệu năm khi môi trường đất đá bị biến dạng. Trong điều kiện đặc biệt, hai nguyên tố beryllium(nguyên tố chiếm đa số trong chrysoberyl) và chromium(nguyên tố gây đổi màu trong Alexandrite) kết hợp lại với nhau nhưng lại thiếu đi nguyên tố silica hình thành Alexandrite.
Lịch sử của đá alexandrite đã gây tranh cãi trong giới ngọc học. Người ta nói rằng đá được đặt tên theo tên Sa hoàng Nga Alexander II. Viên đá alexandrite được tìm thấy ở núi Ural (Nga) vào sinh nhật lần thứ 16 khi ông chưa lên ngôi mà chỉ là hoàng tử với tên gọi Aleksandr Nikolayevich.
[20]AI (viết tắt của "Artificial Intelligence": trí thông minh nhân tạo): là trí tuệ của máy móc được tạo ra bởi con người. Thuật ngữ "trí tuệ nhân tạo" thường được sử dụng để mô tả các máy móc chủ (hoặc máy tính) có khả năng bắt chước các chức năng "nhận thức" mà con người thường phải liên kết với tâm trí, như học tập và giải quyết vấn đề. Trí tuệ này có thể tư duy, suy nghĩ, học hỏi,... như trí tuệ con người. Xử lý dữ liệu ở mức rộng lớn hơn, quy mô hơn, hệ thống, khoa học và nhanh hơn so với con người.
[21]PR (viết tắt của từ "Public Relations"): nghĩa là quan hệ công chúng. Đây là tập hợp các kỹ thuật và chiến lược liên quan đến việc quản lý các thông tin về một cá nhân, tổ chức, doanh nghiệp được phổ biến tới công chúng, đặc biệt là giới truyền thông. Mục tiêu của PR nhằm tạo dựng hình ảnh thương hiệu tích cực trong nhận thức, suy nghĩ của cộng đồng, đối tác, dư luận,... Bên cạnh đó, PR còn bao gồm việc giải quyết các vấn đề phát sinh, xử lý các tình huống khủng hoảng, quản lý rủi ro.
[22]Forbes: là công ty xuất bản và truyền thông của Mỹ. Sản phẩm xuất bản nổi tiếng nhất của nó, tạp chí "Forbes", xuất bản hai số mỗi tuần. Forbes và Bloomberg là 2 tạp chí có bảng xếp hạng tỷ phú uy tín nhất thế giới hiện nay. Từ "Forbes" có lẽ được biết đến nhiều nhất với danh sách định kỳ về tài sản. Vì nó thường sử dụng những điều tra đáng tin cậy để xác định tài sản thực tế của cá nhân nên những con số của Forbes được trích dẫn rộng rãi như những con số gần chính xác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top