Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phu nhân, cô có sao không ?"

Người hầu bưng cốc trà ấm cho Tô Đình Nguyệt uống. Lúc nãy hắn đang quét hành lang thì bắt gặp cô với vẻ mặt xanh xao vấp té, vội đưa cô về phòng để cô nghỉ ngơi.

"Không có sao, chắc dạo này ta hơi mệt. Lát là khoẻ ngay ấy."

"Cô cứ nghỉ ngơi đi, ngài Khánh đã dặn em là không để cô làm việc. Mấy cái sổ sách chi tiêu trong nhà đó tối để ngài coi cho."

"Thôi. Ngài ấy cả ngày xuống trấn xem tình hình đã nhọc, dạo này dưới đó hơi loạn việc mà. Về còn suy nghĩ mấy vụ dân kêu oan, ta là vợ ngài cũng nên phụ giúp lo toang việc trong nhà chứ."

Tên người hầu thở dài. Cô Nguyệt dù sức khoẻ mấy hôm nay không tốt nhưng chưa bao giờ để ngài Khánh phải làm hộ những việc cô vẫn hay làm.

"Nhưng dạo này cô có vẻ không khoẻ, hay là em mời đại phụ về xem cho cô nha."

Chị Tì tay vẫn ôm nó trấn an. Đạo Anh bàng hoàng trước những gì đang diễn ra. Mới vừa rồi nó còn đào được một cái xác chết nhưng bây giờ lại quay về vị trí ban đầu. Chị Tì thấy gương mặt hoảng loạn của nó, chị dìu nó vào trong trước khi nó kịp nhận ra.

Khi xác định bản thân ở trong nhà bếp đã an toàn thì nó mới thấy nhẹ nhõm. Nỗi lo âu trong ánh mắt cũng vơi bớt. Nhưng sự việc kinh khủng vừa rồi đã khiến nội tâm nó như bị ai đó đánh đập tan tành. Nó kể lại cho chị Tì nghe. Chị thở dài, tay vỗ đầu nó.

"Thật ra Tô gia có một bí mật."

Nó nhận ra vẻ mặt chị có vẻ não nề hơn lúc nãy, biết đây là vấn đề quan trọng, nó tập trung.

"Chúng ta thì là người làm, được trả công hàng tháng, nên chỉ là làm thuê, không còn bất kì quan hệ nào với Tô gia. Tô gia còn nhắm đến những người có hoàn cảnh khó khăn, họ sẽ lựa chọn bán mình cho Tô gia, chính xác là bán cả cơ thể và linh hồn. Như thế sẽ được trả giá cao gấp mấy chục lần tổng tiền lương của tụi mình trong hai mươi năm. Tô gia có thể làm gì đám người đó tùy thích. Và lựa chọn của Tô gia chính là giết bọn họ."

Đạo Anh không khỏi sững sờ khi nghe đến từ giết. Nó không kìm được mà lấy tay bịt miệng sợ hãi. Chị Tì nói tiếp.

"Vì ở Tô gia có một thứ phép gọi là"thuật giam hồn", nếu giam được những linh hồn ở lại khu vực của Tô gia thì không những bảo vệ được tài sản mà càng ngày càng thêm giàu có. Chị cũng chỉ vừa biết do trong lúc bị nhập nghe được pháp sư và bà Sang nói với nhau trong khi trấn lại để hồn phách của người kia không thể rời khỏi đây."
Biết nó sững sốt, chị Tì vỗ vỗ lưng. Vậy là có thể con bé kia chính là một đứa xui xẻo bị Tô gia giết. Nó không dám ra vườn nữa. Lúc nãy mặt con nhỏ đó khi nom thấy Đạo Anh sắp loi cái xác ra thì trắng bệch, hai mắt đỏ tươi, khi ấy Đạo Anh đã có linh cảm không lành về nó rồi, bây giờ biết nó là ma cũng không quá bất ngờ. Chị Tì bắt lấy tay Đạo Anh, tay chị sờ chiếc vòng.

"Nhưng em đừng lo. Cái này là vòng cậu hai tặng em đúng chứ ? Nó có thể tránh tà đó."

Đạo Anh nghe được điều này trong lòng như phất cờ. Hỏi chị Tì thật sao, ánh mắt nó dường như sáng rỡ. Chị chỉ vào cái chữ được khắc cạnh bên tên nó Kim Đạo Anh.

"Ừ, cái này là chữ Hoán, nhìn có vẻ chỉ là một con chữ bình thường nhưng thực chất nó là ấn kí* của cậu hai. Tuy hồn ma nhà này rất hận Tô gia, nhưng bọn nó tuyệt đối không dám đụng đến cậu hai và mấy thứ thuộc quyền của cậu. Nói nom na, ngoài cậu hai, những con ma khác không thể làm hại em đâu."

*: không chắc gọi là ấn kí lắm nhưng thấy từ này sát nghĩa mình muốn nói nhất.

Đạo Anh nhìn lại chỗ mà chị Tì vừa nói. Thì ra đây là ấn định giúp nó tránh được tà ma. Trong lòng bớt lo lắng hẳn, vậy sao từ đầu cậu hai không nói cho nó biết chứ, làm nó mấy ngày nay cứ sợ gặp ma.

Nửa đêm Đạo Anh đang ngủ thì nghe tiếng lộp cộp. Nó mơ màng nhìn xung quanh, đột nhiên thấy anh Quang đang đứng bên bếp.

Nghe nó gọi, anh quay lại. Mặt anh tái mét. Nó lo lắng sợ anh không khỏe. Anh nở một nụ cười nhẹ, nói đúng hơn là có phần đáng sợ. Đạo Anh thắc mắc sao anh lại ra đây.

"Hồi chiều anh làm rơi đồ ở ngoài vườn. Bây giờ phải ra tìm."

Ánh mắt anh cứ nhìn về vườn. Đạo Anh bảo bây giờ tối lắm rồi, nói anh mai hãy ra vườn tìm sớm nhưng anh một mực không chịu. Đoạn anh chạy nhanh vào khu vườn. Nó cũng hết hồn vì tiếng thét khi đó của anh, nó lẳng lặng theo sau anh.

"Anh, anh ơi. Anh tìm gì ở đây vậy ? Trời tối quá."

"Giúp anh đào cái này đi Đạo Anh.".

Khi nãy nó chỉ biết chạy hết sức để kịp đuổi theo anh mà cũng chả rõ là đi đâu, cộng với buổi tối không có chút ánh sáng, trước mắt nó bây giờ chỉ là một màu đen.

"Đào sao ? Đào cái gì vậy anh ?"

Anh Quang chỉ tay về một miếng đất trong có vẻ sẫm màu hơn những chỗ khác, xem như đã từng bị đào rồi được lắp lại. Anh Quang bảo dưới đó là đồ anh cần tìm. Nó nghe theo dùng tay đào bới. Một hồi lâu vẫn không thấy gì. Quay mặt lại hỏi anh.

"Anh ơi, món mà anh làm mất là cái gì vậy ? Em đào rồi nhưng mà có thấy gì đâu, toàn là đất thôi à."

Lúc này anh Quang lại nở một nụ cười ma quái. Đạo Anh thấy ớn lạnh. Nhìn kĩ lại thì, đây đâu phải anh Quang. Dần dần hình dáng ấy lại lộ rõ ra giữa màn đêm trần, mái tóc dài dài, cơ thể không cao như hồi nãy, da trắng bệch dần. Đây chính là con bé hồi nãy dẫn nó đi đào xác mà. Đạo Anh hét toáng lên, thì ra con bé giả dạng thành anh Quang rồi lừa nó ra cái chỗ quái quỷ này.

Thấy Đạo Anh không tiếp tục đào. Nha đầu ấy tức giận liền nhảy bổ vào Đạo Anh, chân tay không ngừng quật vào cơ thể nó. Đạo Anh bị nha đầu đè lên thấy cơ thể nặng nề, cổ còn bị một tay kia của con yêu tinh nhỏ đó ghì mạnh. Nó nhớ tới cái vòng, liền dùng tay phải quơ mạnh về phía đầu của con nhỏ ấy, để cổ tay đang đeo vòng đập vào đầu.

Nha đầu la hét. Đạo Anh chỉ là đập nhẹ, ai ngờ con quỷ này lại ôm đầu đau đớn, cái vòng cậu cho đuổi tà ghê thật.

"Đứng im bên đấy, ta sẽ không đánh ngươi nữa nhưng ngươi không được lại gần ta ! "

Nha đầu vì sợ cái thứ Đạo Anh đeo trên tay mà ngoan ngoãn nghe lời. Đợi nó bình tĩnh, Đạo Anh hỏi.

"Cần ta giúp gì ?"

"Đào trong đó, cái tay ta đang ở dưới."

"Tại sao lại cần đào tay ? Cái đó thì tự đi mà làm đi."

Nha đầu lúc nãy dữ dằn bao nhiêu bây giờ lại sợ Đạo Anh bấy nhiêu. Con nhỏ tức vì cái giọng thể hiện rõ sự ghét bỏ của Đạo Anh dành cho mình nhưng vì đây là người duy nhất giúp được nên chỉ im lặng nhịn.

"Phải giải thoát đủ cơ thể thì ta mới đi đầu thai được, hồi nãy ngươi mới đào được người ta thôi, cái tay còn ở trỏng. Với lại ở chỗ chôn ta, được yểm bùa giống như loại trên vòng của ngươi, ta không đụng vào được."

Nha đầu dường như thành tâm, quỳ xuống khóc lóc xin Đạo Anh cứu nha đầu đi, quỷ nhỏ này đã không chịu nổi cảnh phải ở Tô gia nữa. Đạo Anh lúc đầu định từ chối vì con nhỏ đó đã làm nó bị thương quá trớn nên nó ghét dữ lắm, nhưng sau khi thấy hai hàng lệ ấy thì cũng mềm lòng.

Đạo Anh đào một hồi cũng thấy cái tay của nha đầu. Nó cảm thấy thật là ghê nhưng cũng cố gắng lấy ra. Nha đầu nhìn thấy toàn bộ người mình đều được giải thoát thì vui mừng khôn xiết, hết lòng cảm ơn Đạo Anh.

"Thôi khỏi cảm ơn, cho ta thoát ra khỏi chỗ này được, ta buồn ngủ lắm rồi."

"Mà này, trước khi đi đầu thai ta muốn trả ơn đã."

Nha đầu moi trong túi vải được vắt bên hông ra hai món gì đó, đưa cho Đạo Anh.

"Cái miếng vải cho ngươi đó. Còn chiếc sáo ta muốn tặng cho anh Duật, hãy chuyển giúp ta."

"Duật là ai chứ ?"

"Ngươi đã từng gặp anh ấy rồi mà. Mà thôi, ngươi cứ đưa cho cậu hai là được, cậu ấy sẽ chuyển tới anh Duật. Nhớ là phải đưa đó, nhờ có ảnh mà ta mới có thể tìm được ân nhân giúp đỡ."

Duật chắc là nha đầu muốn nói tới hồn ma nào đó. Nhưng ma thì nó gặp vô số kể, có biết ai đâu, nha đầu nói đưa cho cậu hai để cậu chuyển cho Duật, Duật là bạn của cậu sao ? Không rõ là ai, nhưng nếu gặp được chắc chắn Đạo Anh sẽ không tha, nhờ ơn hắn mà Đạo Anh phải khổ sở với con nhỏ này. Đạo Anh nhìn lại món nha đầu tặng, một miếng vải đen còn cũ kĩ, so với cây sáo kia thì một trời một vực. Không hài lòng lắm nhưng vẫn vui vẻ nhận.

Nha đầu dẫn Đạo Anh về bếp. Nó thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi, là vì lúc nãy quỷ nhỏ kia đã làm nó bị thương, thật đáng ghét.

Đạo Anh suy nghĩ gì đó. Dù lúc nãy nó nói buồn ngủ nhưng không đi ngủ mà len lén lên nhà trên, nó đi về hướng đông. Đến được căn phòng mình muốn, Đạo Anh cũng khoan vào mà trèo ra khỏi hành lang xuống vùng đất. Nó đem một thứ ra, đồng thời nhìn cây đèn dầu, nhớ về lúc đó nói chuyện với chị Tì.

"Thôi, em đừng lo, đi tắm đi. Để bàn ăn chị dọn cho."

"À chị ơi, chị có biết cách tặng đồ cho người mất không ? Cứ đưa đại hả chị."

Chị Tì nhướng mày, song chị cười.

"Em muốn tặng gì cho cậu hai sao ?"

Đạo Anh má đo đỏ, ngượng ngùng vì chị biết ý định của mình. Chị chính là đi guốc trong bụng nó. Chị bảo vì người đã mất khác mình nên dù có đụng chạm được đồ vật thì cũng không thể đem đi theo mãi, họ cũng có cách cho đồ riêng. Chị lấy một tờ giấy ra, viết viết gì đó.

"Cái này có nghĩa là"gửi cho Tô Đình Hoán", em đem cái này cùng với thứ muốn gửi cậu đi đốt, nói chung là giống với đốt vàng mã ấy."

Nó nhận lấy miếng giấy của chị Tì trong sự vui sướng. Thường thì phải viết kèm thêm ngày sinh ngày mất để phân biệt người nhận nhưng đốt cái này đốt ở khu vực Tô gia thì chắc chắn sẽ đến được tay cậu thôi.

Ánh lửa nhỏ sáng rực góc tối. Đạo Anh nhìn lại thành quả của mình lần nữa, cái khăn tay này nó thêu thật đẹp, hi vọng cậu hai thích. Chiếc khăn và mảnh giấy nhanh chóng cháy rụi. Đợi khi lửa tắt, nó trèo vào hành lang. Gõ cửa phòng cậu hai.

"Em nè cậu, cậu đã nhận được quà của em chưa ?"

Cánh cửa lần này mở nhanh hơn hẳn mấy lần trước nó đến. Bên trong là cậu hai đang ngồi, tay cậu cầm cái khăn tay nó thêu ngắm ngắm. Nó đứng cạnh cậu, liên tục thắc mắc cậu có thích không. Cậu không trả lời câu hỏi của nó.

"Sao lại tặng ?"

"Vì cậu cho em vòng mà. Vòng đẹp ơi là đẹp, còn giúp em đuổi ma. Nếu khi nãy mà không có nó thì chắc bây giờ em đã chết rồi ?"

Cậu hai nghe câu này thì nheo mắt nhìn nó.

"Ngươi gặp ma gì à ?"

"Dạ, em bị con ma kia bắt đào xác lên giải thoát gì cho nó á cậu, nó quýnh em túi bụi, may có vòng cậu cho, em dùng vòng quất nó một phát cái nó sợ luôn. Cậu cũng thiệt tình, không nói cái chữ này đuổi ma được, làm mấy hôm nay em cứ lo sợ."

Đạo Anh vừa kể lại câu chuyện đó vừa gật gù thán phục chiến công diệt ma của bản thân quá hay ho. Cậu hai thì trái lại, cậu đảo mắt một vòng nhìn người nó. Nom thấy người nó bầm dập, cậu hơi không hài lòng.

"À có cái này nè cậu, con nhỏ đó đưa cho em cây sáo này, nhờ cậu gửi cho Duật gì đó."

Cậu không rõ đang suy nghĩ gì, chỉ thấy ánh mắt trừng, gương mặt hơi tức giận. Song cậu đặt cây sáo lên bàn, cậu kêu Đạo Anh về ngủ đi. Nhưng nó không chịu, nó bảo cậu còn chưa trả lời thích khăn không. Bị dồn vào đường cùng, cậu chỉ bảo.

"Cũng được."

Có ngờ hai chữ đấy lại làm cậu thiếu niên sáng rực cả tâm hồn. Cuối cùng cũng có người công nhận mấy nét thêu của nó. Khẽ hát ca yêu đời trong khi đi về bếp, dường như quên hết chuyện đáng sợ khi nãy.

Khoảng hai canh giờ sau khi Đạo Anh rời khỏi phía Đông. Người phụ nữ. Bà ấy trực tiếp đi đến cuối dãy, mở cửa vào phòng cậu. Bà nhìn ngó xung quanh giây lát, mãi đến khi hình bóng người con trai xuất hiện sau lưng bà thì bà mới thôi tìm kiếm gì đó.

"Lại cùng tên Duật đến đó à ? Mẹ đã nói nơi đó không tốt mà."

"Vẫn hơn là ở Tô gia."

Bà Tô không hài lòng với câu trả lời này của cậu hai. Cậu nhìn bà gay gắt. Không khí ngột ngạt tràn ngập nơi đây, chỉ thấy trong đáy mắt cậu ngập tràn bóng đêm, ánh lên từng tia lạnh lẽo hơn cả âm sắc thường ngày. 

"Mẹ biết chuyện Đạo Anh bị đuổi xuống bếp ?"

"Ừ. Đó là hậu quả nó đáng phải nhận."

"Căn phòng kế bên của con, còn trống đúng chứ ?"

Bà nheo mắt. Lời nói của cậu hôm nay chan hoà sự tức giận, chỉ có kẻ ngốc mới không nhìn ra ý trong đó. Mảnh vụn thạch anh xanh sáng chói mắt trên giường cậu. Màu xanh hệt như chiếc vòng của Đạo Anh. Từng dòng suy nghĩ cứ văng kín trong đầu bà như tơ mạng nhện dày đặc xấu xí.

"Không phải chuyện của con."

"Đó là hầu của con, tại sao không được quản ?"

Ánh mắt của cậu như muốn xuyên thủng trái tim bà. Đây là một trong những lần ít ỏi cậu dám cãi bà để bảo vệ kẻ khác. Cổ họng bà Tô khô hốc, cái đứa trước mặt bà ma không ra ma quỷ không ra quỷ, dù là con ruột bà cũng chỉ đành nghẹn ngào từ bỏ tranh luận, căn bản không thể dạy dỗ được cậu hai cứng đầu. Đây không còn là Tô Đình Hoán của bà nữa rồi. 

"Rồi nó sẽ khiến con hối hận."

Thương cậu hai bao nhiêu bà lại giận cậu bấy nhiêu, không nói gì thêm liền rời đi.

"Mẹ của cậu vẫn không thích tôi."

Từ lúc nào một nam nhân nữa cũng đã xuất hiện bên giường cậu hai. Hắn nhìn cậu cười cười.

"Ồn quá Duật, đừng ở phòng tôi nữa, về chỗ của anh đi."

"Cậu hai thật là tuyệt tình mà."

Cậu hai đưa ánh mắt khó chịu nhìn về người con trai ấy. Hắn ta vẫn cười cười. Mắt nhìn cái khăn cậu hai mang bên hông, không ngừng khen khăn đẹp, Đạo Anh khéo tay lắm.

"Thôi đi, tôi còn chưa tính sổ chuyện anh gày Đạo Anh giải thoát cho con nha đầu đó."

"Uầy cậu hai đừng nóng tính. Tôi biết chắc em ấy làm được nên mới kêu con nhỏ đó như thế, có vòng cậu cho là ai mà dám làm hại Đạo Anh. Chứ mấy đêm nay nó cứ làm đủ trò tôi không ra sân sau chơi được. Cậu thấy không, Đạo Anh vẫn toàn mạng trở về đấy thôi."

Cậu hai không thèm nhìn lấy cái người đang uốn éo xin cậu bớt giận. Làm ma lâu năm mà phải sợ một con ma mới vào, thật mất mặt. Dù là nha đầu đó mạnh ghê thật, Đạo Anh có vòng của cậu rồi mà vẫn bị bầm tím khắp tay chân.

Cậu hai nhìn vào chiếc khăn tay. Đạo Anh thêu một nhành hoa sen. Đúng là khéo thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top