Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả sáng này cậu ba không thể tỉnh táo nỗi. Cậu nằm yên không động đậy trên giường. Đã có khoảnh khắc Dương Yến thấy đôi mắt cậu đỏ hoe và ngấn nước.

"Tôi không ăn đâu, đem ra đi !"

Dương Yến bất lực nhìn bữa ăn bị cậu ba chán ghét trên banf. Nhỏ đã đoán đúng được phần nào phản ứng của cậu ba sẽ từ chối mỗi khi nhỏ mang ít thức ăn vào cho cậu. Tuy thế nhỏ vẫn mở cái nắp niêu chứa canh nóng hổi vừa được bưng từ bếp, bới một chén cơm trắng thơm nức mũi.

"Cậu không cho gì vào bụng thì sao có sức mà sống. Em không phải đứa nhiều chuyện, nhưng kẻ hầu trước của cậu đã bỏ mặc cậu trốn đi, thế tiếc chi người ta để hành hạ bản thân vậy ?"

"Cô biết cái gì mà nói chứ !"

Ánh mắt cậu trừng lên. Đây là lần đầu tiên cậu ba thể hiện rõ sự giận dữ của mình đối với người làm. Dương Yến cười thầm, chỉ vì một thằng nhóc mà cậu khổ tâm như thế, Kim Đạo Anh gì đó thật sự ghê gớm đến cỡ nào cơ chứ.

Cậu ba quay người vào phía trong, không muốn nhìn thấy Dương Yến nữa. Bỗng dưng cậu thấy choáng đầu óc, xung quanh trắng sáng chói cả mắt. Ánh nhìn cậu lại mờ nhạt hiện ra một gương mặt, gương mặt này hệt như anh trai cậu.

"Anh Hoán...anh Hoán..."

Cậu vô thức gọi tên cậu hai. Dương Yến nghe được cái tên này, sắc mặt liền thay đổi. Nhỏ biết đã có chuyện không hay xảy ra, vội đi đến giường lật người cậu lại. Nhỏ với lấy cái khăn, lau đi lớp mồ hôi tuôn như mưa trên trán cậu.

"Cậu ba, cậu ba. Cậu mau bình tĩnh lại, cậu nhìn em nè !"

Nhờ Dương Yến trấn an, thần trí cậu ba đã ổn định đôi chút. Cậu thở dốc, môi nhạt đi không còn chút sức sống. Dương Yến cấp tốc rót cho cậu li trà, giục cậu uống để lấy lại tỉnh táo.

"Sao vậy cậu ?"

"Không có gì."

Cậu lấy tay chắn li trà nhỏ bưng qua. Nhỏ có thể cảm nhận rõ ràng cái xa cách mà cậu thể hiện với nhỏ. Một khoảng lặng ngập tràn trong căn phòng, cậu ba tiếp tục nằm xuống, cuộn mình trong chăn như một chú sâu, không thèm để tâm đến xung quanh.

Dương Yến trầm mặc. Gương mặt cố gắng vui vẻ lúc nãy cũng biến mất từ bao giờ. Nhỏ ảm đạm hơn lúc nào hết.

"Có phải cậu lại nhìn thấy cậu hai ? Lần thứ ba trong sáng nay rồi ?"

"Sao cô biết ?"

"Vì cậu cứ lẩm bẩm tên cậu ấy suốt đấy thôi. Hình như cậu bị gặp vấn đề về tâm lí. Em ngày trước có biết chút kiến thức về lĩnh vực này. Nếu cậu chịu kể cho em tình trạng của cậu, có thể em sẽ giúp được."

Ánh mắt cậu ba nghi hoặc. Dương Yến thấy buồn cười, bà Sang từng bảo rằng cậu ba chuyện trên đời này cái gì cũng có thể chia sẽ cho người hầu của cậu, nhưng chắc chỉ đúng với khi đó là Đạo Anh thôi, chứ cậu còn không thèm mở lòng với nhỏ cơ mà, thật giống với đặc điểm của một đứa trẻ khi phải tiếp xúc với thứ gì mới mẻ. Cậu ba ngồi dậy, thở dài mệt mỏi một cái.

"Cái việc này xảy ra trong thời gian gần đây. Tôi hay mơ thấy anh Hoán, nhưng những giấc mơ đấy không ảnh hưởng lắm. Chỉ là bỗng dưng sáng nay trong đầu tôi cứ hiện lên hình ảnh anh, cùng với đó là tiếng gọi tên anh của tôi."

Dương Yến gác tay lên cằm. Cái việc cậu ba dạo này hay mơ thấy cậu hai nhỏ có thể lí giải được. Đạo Anh là hầu của cậu hai, ban đêm tiếp xúc với cậu nên trên người mang đầy âm khí cậu đọng lại, buổi sáng lại hầu hạ cậu ba, cái đó ảnh hưởng không ít đến kẻ có tình cảm sâu nặng với cậu hai như cậu ba, dần dà khiến cậu hay nghĩ tới cậu hai với tần suất bất thường hơn là điều dễ hiểu.

Nhưng còn vấn đề cậu ba cứ bị hoa mắt rồi thấy hình ảnh của cậu hai là sao nhỉ, bình thường nếu do ảnh hưởng của âm khí thì sẽ không gây ra đến mức độ đấy đâu. Dương Yến chợt nhớ ra gì đó cũng tự bản thân giật mình.

"À cậu ba, cậu có nhớ đêm qua cậu đã làm gì không ?"

"À tôi có sang phòng mẹ tôi để nhờ bà ấy cử người đi tìm Đạo Anh, sau đấy thì..."

Cậu ba thật sự hoàn toàn không rõ là tiếp đến mình đã làm cái gì. Kí ức đêm qua của cậu chỉ vỏn vẹn khoảnh khắc cậu sang phòng bà Tô, sáng dậy thì đã tỉnh lại trong phòng, cho dù về đi ngủ thì cũng phải nhớ chứ nhỉ ? Dương Yến ngộ ra, trong lòng cười thầm.

Đã làm đến mức này rồi sao ?

"Em nghĩ chắc do dạo này cậu hơi gò bó và áp lực việc học ở Hoa Vương. Cộng với nỗi nhớ về cậu hai nữa thì dẫn đến mấy giấc mơ ấy cùng cái cảm giác lạ lẫm choáng váng như lúc nãy xuất hiện. Em sẽ ra ngoài để cậu có không gian nghỉ ngơi một lát."

Dương Yến mang lại cho cậu ba một cảm giác khác hoàn toàn với Đạo Anh. Cậu cảm giác Đạo Anh như một người bạn, có thể thoải mái trò chuyện không lo nghĩ. Còn theo lời mẹ cậu kể, Dương Yến nhỏ hơn cậu hai tuổi, nhưng chả hiểu sao lại trưởng thành đến vậy, nên mỗi khi ở gần Dương Yến, cậu chỉ cảm thấy căng thẳng và xa cách, hệt như cậu và thầy cậu.

Cậu ba lại giật mình khi lại nghĩ về người con trai đó. Dù chưa chấp nhận chuyện người đó đi mất, cậu vẫn không muốn nhớ về nữa. Cậu thở dài, nhắm chặt mắt chuẩn bị cho một giấc ngủ ngắn.

Dương Yến dọn mâm cơm đã nguội bị cậu từ chối khi nãy cầm trên tay đem đi, khẽ mở cửa ra ngoài để tránh làm cậu thấy ồn. Nhỏ đi ra phía hành lang chính, hai mắt nhìn xung quanh dò tìm hướng mình muốn.

"Nghe nói phòng cậu hai ở phía Đông."

Bà lão nói nhà bà cách chân núi không xa nhưng quá trưa mới đến nơi. Nó thở phào nhẹ nhõm ngay khi đặt bó củi nặng xuống sân cho bà. Bà gọi nó vào nhà ngồi nghỉ một chút.

"Nhưng bà à, con còn phả-"

"Đi cả đoạn như vậy không mệt sao ? Ta đã hứa sẽ chỉ cho con đường về Kiến Lam nhanh nhất rồi mà, yên tâm !"

Đạo Anh lập tức do dự khi thấy bà mời gọi với chất giọng thương mến. Và nó đã thật sự vào nhà ngay khi bà cố gắng đẩy nó vô. Bà rót cho ít nước mát.

"Cảm ơn con nhiều vì đã giúp ta khiên củi, uống nước đi."

Cái nóng buổi trưa khiến nó tu sạch cốc nước chỉ trong một ngụm. Bà lão chống gậy, tay quơ xung quanh định vị cái ghế để ngồi xuống với nó.

"Con hình như quê không phải ở Kiến Lam đúng không ? Ta nghe thấy giọng điệu không giống dân bản địa ở đó lắm."

"Dạ vâng, con là người của An Hiền, đến Kiến Lam làm việc."

Bà lão à một tiếng. Đạo Anh cũng tự nhận thấy chất giọng và từ ngữ của mình có chút khác so với người trong Tô gia, nhưng thật sự nó không quá khác biệt, dù vậy bà lão này vẫn có thể nhận ra. Đạo Anh lại một lần nữa cảm thán thính giác của những người mất đi thị giác.

"Ngày trước ta từng sang An Hiền chơi. Lúc đó ta đã gặp một người hết sức đặc biệt, giống con vậy ?"

"Hả ? Ý bà là sao ?"

"Cậu nhóc, nói thật nhé, có phải con từng gặp ma nhiều lần rồi không ?"

Đạo Anh giật mình trước điều này. Bà lão vẫn ung dung uống nốt li nước trên bàn rồi tiếp tục rót lại cho bà và nó hai li nước đầy mới.

"Dạ đúng ạ, sao bà biết..."

"Ta cũng không rõ vì sao ta có khả năng này. Nhưng ta có thể cảm nhận được rằng ai thường hay thu hút ma quỷ."

Bà kể rằng ngày trước bà sống một cuộc sống bình thường. Cho đến khi năm bà hai mươi tuổi, trong một lần bà ra bờ sông bắt vài con tôm tép trong buổi đêm thì bất ngờ bị ma da kéo chân, mắt bà đập vào vách đá gần đó gây thương tích nặng nề. May mắn thay hàng xóm xung quanh đi ngang đúng lúc nên đã kéo bà lên.

Từ đó bà sẽ cảm giác với những thứ mang âm khí, tức là ma hoặc những ai bị ma đeo bám thường xuyên khiến âm khí đọng lại trên người họ. Bà nghe đồn rằng nếu vô tình bị ma làm ảnh hưởng đến cơ thể quá nhiều thì sẽ sinh ra một khả năng đặc biệt. Có thể là do đó.

"Đây là lần thứ hai ta gặp được ai có sự thu hút người từ cõi âm nhiều như vậy, chỉ sau cô ấy..."

"Cô ấy ? Là người bà đã gặp ở An Hiền ?"

"Phải, cô ấy chỉ vô tình đi ngang ta. Nhưng vẫn khiến ta sởn gai óc bởi cái dư âm khí bao quanh người cô ấy dù cô ấy. Cũng trẻ hệt con vậy. Ta thật tình không biết các con tại sao lại gặp nhiều ma như thế luôn đấy !"

Đạo Anh suy nghĩ về từng người ở An Hiền. Bên làng nó thì đâu nổi tiếng hay có ma nên nếu người gặp các chuyện tâm linh thì chắc chỉ có mấy pháp sư nhỉ. Nhưng trong số các pháp sư ngày trước em gái nó hay kể, cũng chả có ai mà trẻ cả.

Rất nhanh sau đó bà lão hỏi về chuyện khác, Đạo Anh cũng bị cuốn theo và gần như quên hết thời gian. Ngay khi nó nhận ra đã xế chiều nó mới giật mình hốt hoảng.

"Ôi trời đã muộn vậy sao. Lâu lắm mới có người trò chuyện cùng nên ta cứ mãi nói thôi."

Bà dẫn nó ra trước sân, chỉ về một phía.

"Cứ đi theo cái lối đó, chừng nửa canh thôi sẽ về Kiến Lam. Nhớ cẩn thận, bây giờ con đường đó hay có những con động vật hoang."

Bà lão thấy rất có lỗi. Đáng lẽ ra bà nên để nó trở về sớm hơn, bây giờ thật sự rất nguy hiểm. Nó lắc đầu nói không sao, chỉ cần đi nhanh một chút là được. Chuyện có động vật hoang ở dưới chân núi là đúng, nhưng chỉ là một vài con vật nhỏ, cũng không cần quá đề phòng. Đạo Anh chào bà rồi lên đường, hi vọng sẽ về Tô gia thật nhanh.

Cậu ba nằm trên giường, người cậu hơi nóng, vừa sốt nhẹ. Dương Yến lau mặt và cổ cho cậu nhằm có thể giảm nhiệt độ cho cơ thể. Chén cháo này có lẽ là thứ đầu tiên cậu tưới vào bụng trong suốt cả ngày hôm hay, chắc cậu cũng tự ý thức rằng với tình trạng của cậu bây giờ không ăn gì thì sẽ chầu trời thật.

"Này Dương Yến, làm sao đây, bây giờ tai tôi lại nghe thấy cái tên của anh Hoán, cái cảm giác này nó làm đầu tôi đau chết đi được, dù không rõ vì sao, nhưng tôi nghĩ có nó là nguyên do của cơn sốt."

Dương Yến tạm thời không đáp, vắt khăn tiếp tục lau nốt mặt cho cậu. Nhỏ biết việc sức khỏe cậu ảnh hưởng một phần do cú sốc từ Đạo Anh, một phần do đêm qua cái ma pháp chết tiệc ấy đã ểm lên cậu. Sau khi đảm bảo người cậu đã ổn hơn một tí, nhỏ mới cất lời.

"Em nghĩ cậu là đang bị bệnh về tâm lí từ việc quá mong nhớ cậu hai. Em có một cách để khiến cậu khá hơn."

"Cách gì ?"

"Thường thì cái bệnh này sẽ đỡ nếu cậu gặp lại những thứ quen thuộc của cậu hai. Cậu có muốn đến phòng cậu hai xem một lát không ?"

Cậu ba ngay tức khắc từ chối. Bà Tô đã ban lệnh không ai được lại gần phía Đông, bà bảo rằng làm thế chỉ để bảo vệ căn phòng của cậu hai trong suốt thời gian cậu đi Tây. Cậu ba đồng tình với chuyện đấy, lâu lâu cậu cũng muốn qua xem nhưng lại sợ mẹ, và cậu không muốn nhìn thấy phòng anh rồi nhớ anh hơn.

Cậu tự nhắc lòng sẽ chỉ đến đó mỗi khi anh cậu về. Đương nhiên lời đề nghị của Dương Yến không được cậu chấp nhận.

"Nhưng biết đến khi nào cậu hai sẽ trở về chứ. Em đoán năm năm từ ngày cậu ấy đi du học thì cậu vẫn chưa bao giờ ghé chỗ đó, bởi cậu hai có về đâu. Cậu yên tâm, nhìn một chút thôi, em hiểu rõ điều này, sẽ không làm cậu thêm nhớ cậu hai đến đau đầu như vậy. Với cả nếu là cậu thì bà chủ tất nhiên sẽ không nỡ mắng."

Bị Dương Yến nói trúng, mặt cậu đen lại. Năm năm rồi cậu không bao giờ được gặp gỡ nói chuyện với cậu hai, chỉ có vài lần cậu vô tình thoáng thấy bóng dáng cậu hai, nhưng rất nhanh lại chả thấy đâu nữa.

Khi đi hỏi mẹ thì bà ấy bảo cậu hai bận học đến mức về thăm nhà một tẹo rồi đi ngay, không có thời gian nói chuyện với cậu. Đã có lúc cậu nảy sinh nghi ngờ về những vấn đề này, dù vậy cậu vẫn lựa chọn tin anh Hoán, tin sẽ có một ngày anh quay trở lại với cậu.

Nhưng Dương Yến nói quá sát tim cậu. Hình như cậu cũng có chút mềm lòng. Cậu quyết định sẽ một lần làm lớn.

"Được, tôi với cô cùng đi."

Linh cảm Đạo Anh mắc bảo rằng mình đã đi được một nửa đường về Kiến Lam, dù thật sự có phải vậy không thì nó cũng chả biết nữa, nhưng đã đi một đoạn dài như vậy thì cũng giúp nó có thêm niềm tin rằng sẽ về đến Tô gia sớm thôi.

Con đường bà lão chỉ dễ đi hơn nhiều, nó cũng không ngờ có một đoạn đường đi đến Kiến Lam mà không cần vòng chân núi, và theo lời bà lão thì nó còn nhanh hơn. Tuy thế do hôm nay trời mau tối cùng với cây cối xung quanh quá ư rậm rạp khiến Đạo Anh vẫn hơi khó khăn khi di chuyển.

Tiếng lào xào phát ra từ cái bụi cây bên kia thu hút sự chú ý của nó. Quái lạ có gió đâu chứ, tại sao bên đấy cây lại đung đưa được.

Dự cảm không lành, Đạo Anh vội bước nhanh hơn. Tiếng bước chân nó cứ đan xan với tiếng động của những bụi lá khô đập vào nhau.

Bành.

Cái âm thanh đó lớn đến mức khiến Đạo Anh phải quay lại nhìn. Một con báo rừng từ đâu nhảy phọt ra tiến lại phía nó. Đạo Anh không kịp chạy đã bị con báo hung hăng tớm được.

Nó la một tiếng thất thanh khi bị con báo đè lên. Nhưng xui xẻo thay, xung quanh đây không có nhà dân. Nó không thể cựa quậy do sức nặng của báo quá lớn. Đạo Anh bật khóc trong sự sợ hãi.

"Aaaaa..."

Chiếc răng nhọn của con báo to lớn kia trượt một đường dài trên bả vai Đạo Anh. Máu tuôn ào ào. Vết thương sâu đến nổi có thể thấy một chút xương trắng. Nó đau tới mức không thể la hét nổi nữa, phía dưới bụng cũng bị móng vuốt của con báo tặng cho mấy vết sướt do bị chân báo đè lên. Mắt nó nhắm tịt lại vì sợ.

Bỗng nhiên nó thấy phía trên mình nhẹ đi, tay chân cũng được cự quậy. Mặc cho cơn đau, nó cố gắng ngồi dậy. Nó tự dưng thấy người mình ấm lên hẳn, cuối cùng nhận ra đầu mình đang tựa vào lòng ngực ai đó. Nhưng do bả vai đã đau đến mức khủng và còn hoảng quá, nó vẫn khóc to.

"Không sao, Đạo Anh ngoan nào !"

Sao lại có tiếng cậu hai ? Nhưng nghe được giọng nói quen thuộc, nó dần bớt sợ hãi. Tay người nọ vuốt lưng nó để giúp nó bình tĩnh lại. Đạo Anh chuyển sang nấc. Khi nó ổn định lại một phần, nó cảm nhận rõ ràng mình được bồng lên, nó dựa hẳn đầu vào người kia. Bây giờ nó đau đến mức không tỉnh táo nổi, nước mắt cứ rơi.

"Cậu...cậu hai ?"

"Ừ, ta đây."

Tiếng đáp lại của cậu làm nó nghẹn ngào. Không biết vì xúc động quá hay sao, nó khóc còn nhiều hơn lúc bị báo cào vai. Người ta gặp ma thì sợ, còn nó lại mừng như được mùa, nức nở không thôi.

"Có con báo...tấn công em..."

"Đừng lo, đã đuổi nó đi rồi."

Không biết lí do vì sao cậu xuất hiện ở đây nhưng điều đó làm nó thấy vô cùng ấm lòng. Gương mặt Đạo Anh nhợt nhạt đi do bị trọng thương, nó cố gắng quay lại nhìn đằng sau. Cậu hai đã nói dối, cậu không hề đuổi con báo đi. Nó vẫn ở đó, nhưng hình như nó nằm một chỗ, trên bụng bị ghim một cái gì dài dài, tràn một màu đỏ thẫm xuống đất lạnh.

Không kịp thấy gì thêm, Đạo Anh ngất lịm đi vì mất sức. Cậu hai nhìn người trong lòng mình trầm mặc, khi nãy cậu còn tới thăm 'xác' nó, bây giờ lại cứu nó khỏi báo hoang.

Buổi chiều bà Tô cùng cậu hai đến căn phòng dùng để trấn hồn phách. Cậu hai mặt không một chút cảm xúc, trong ánh mắt cậu bây giờ chỉ toàn là sự phẫn nộ. Bà Tô loi trong tủ ra một cái hộp dài.

"Cái này là xác của Đạo Anh."

Cậu hai không đáp nhưng tiến lại gần cái hộp. Bà Tô thấy không khí ngột ngạt, cùng với sự căng thẳng từ nơi cậu hai mang lại, bà biết mình phải để cho cậu không gian riêng, lập tức rời khỏi phòng.

Cậu ba tay sờ chiếc hộp mà xót lòng. Lần đầu tiên tay cậu run lên do cảm xúc quá đau buồn. Cậu chỉ nhìn gương mặt thơ ngây ấy một lần cuối thôi, rồi sau đó cậu sẽ tìm cách chấp nhận việc Đạo Anh đã ra đi mãi mãi.

Cậu nhẹ nhàng mở chiếc hộp.

Dẫu đã chuẩn bị tinh thần, nhưng điều này không nằm trong dự đoán, khiến cậu phải lặng người.

Không có gì cả.

Thoạt đầu cậu nghĩ rằng mẹ cậu đã đưa cho cậu một chiếc hộp rỗng. Nhưng mẹ cậu làm việc vô nghĩa này để làm gì chứ ? Cậu thấy một miếng vải nhỏ ở góc hộp. Ngay khoảnh khắc chạm vào dường như cậu ý thức được gì đó. Vội vàng đóng hộp rồi đặt lại tủ, nhanh chóng biến mất.

Cậu vuốt tóc Đạo Anh, chắc là nó đau lắm. Cậu trừng mắt với con báo ở đằng kia. Con ngươi cậu co lại.

"Có vẻ mi không phải là một chú báo bình thường nhỉ ?"

Cậu vẫn ôm Đạo Anh, nhìn con báo gay gắt một lát, sau đó cùng Đạo Anh đang yên vị trong lòng mà hòa lẫn vào màn đêm.

"Có ổn không đấy ? Nói chứ tôi vẫn sợ mẹ lắm."

"Cậu đừng lo mà, ban đêm bà chủ phải xử lí công việc, chả có đi sang phía Đông đâu !"

Dương Yến và cậu ba bước từng bước nhẹ tiến về khu phía Đông để không gây ra những tiếng động. Hồi chiều sau khi cậu ba chấp nhận thì cả hai quyết định sẽ tới phòng cậu hai, nhưng phải đợi đến tối khi cả nhà không ai chú ý khu vực này, lúc đó cậu ba đã khỏe hơn một chút thì mới có thể lẻn ra chỗ đó.

Khi nãy cậu ba không chịu đem theo đèn dầu do lo bị phát hiện, nhưng sao lại thật kì lạ, Dương Yến thấy con đường nhỏ và cậu đi mỗi lúc một sáng.

"Này, ai bên đó đấy ?"

Có vẻ Dương Yến biết ánh sáng này từ đâu ra rồi. Ở đằng sau một bóng người cầm đèn dầu tiến lại gần đôi nam nữ. Toi thật, bị phát hiện ! Dương Yến không dám quay mặt lại nhìn, nhưng nghe cậu ba gọi người ấy, trong đầu nhỏ đã hiện ra gương mặt đó.

"Chị...chị Nguyệt ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top