Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân xác đau đớn, Đạo Anh bật tỉnh. Nó đang nằm trên một cái giường. Phải, là một cái giường. Lúc nãy bà chủ đã khoá cửa lại, sao nó lại ở đây được. Nhưng nhìn qua lại đây không phải phòng nó. Vậy ra có khi nó đã chết, nên thần chết dắt nó đi chỗ khác nghỉ ngơi rồi.

Nó lúc này mới để ý cũng có một bóng dáng đang đứng gần chỗ nó nằm. Gương mặt điển trai nhưng trắng bệt này nó nhận ra ngay, là cậu hai. Tới khi nó chết rồi vẫn gặp được cậu. Đúng là hay.

" Cậu hai. Em tưởng cậu phải ở Tô gia chứ sao cậu ở đây ? Mà cậu nè, em hết sợ cậu rồi, tại bây giờ em cũng là ma, tụi mình là đồng loại đó cậu. "

Đạo Anh càng ngày càng gan. Hồi trước sợ cậu hai cực kì. Tại nó sợ cậu cho nó thăng trời nhưng bây giờ chết rồi thì chắc không sao đâu nhỉ.

Cậu nghe xong thì tự nhiên thấy khó hiểu. Song nét mặt cậu nhẹ nhàng đi, miệng hơi cười. Cậu tiến lại gần nó.

" Ở đây là Tô gia. "

Vậy ra chết rồi hồn vẫn ở lại Tô gia. Thì ra đó là lí do nó vẫn gặp được cậu hai. Nó mừng hụt chứ. Tưởng đã chết thì được đi khỏi đây ai ngờ vẫn bị bắt ở lại.

" Sao lại bị thế này ? "

Cậu hỏi nó lại tủi thân. Nó dẫu mi mắt nặng nề thân thể kiệt quệ nhưng ức quá vẫn trào nước mắt kể cậu.

" Cậu thấy đó, đâu phải lỗi do em đâu, tại bà chủ nuôi ma chứ bộ, tụi nó đánh em ghê quá, thành ra chết trẻ. "

Nó thút thít, xoay lưng lại hướng về cậu hai, không buồn nhìn mặt cậu nữa. Sao đi đời rồi mà vẫn đau ghê gớm. Mắt nó thiếp lại. Một giọng nói khẽ bên tai nó.

" Ngủ đi, đừng lo nữa. "

Nó mê man lâu lắm. Mãi đến khi chân nó có người lung lay khều thì nó mới he hé mắt.

" Bà Sang ? "

" Đạo Anh, sao con lại ở trong đây ? "

Bà Sang vẻ mặt nghiêm trọng, vội đỡ nó dậy. Bà vừa chạm vào nó à?

" Bà, bà thấy con sao ? "

" Con có tàng hình hay sao mà không thấy ? "

Song bà ra phía sang sáng kia ngó nghiêng đủ kiểu. Quái lạ, nó chết rồi mà. Ừ mà ma nhà Tô gia thì sao lại không thấy được, hôm trước nó còn lau mặt cho cậu được thì mấy cái đỡ dậy này không có gì không thể. Thấy bà nó lại nhớ. Nó cũng không xúc động mấy nữa. Chỉ buồn buồn cầu bà một chuyện.

" Bà ơi, ngày này năm sau, bà nhớ cúng cho con bánh dừa ở Kiến Lam nha bà, ít thôi cũng được, con thích món đó lắm mà chết trẻ quá mới được ăn có một lần hồi qua đây tìm việc à. "

Bà nghe nó nói xong hả một tiếng, bà búng trán nó. Mắng nó nói năng xàm xí cúng gì mà cúng. Chết đâu mà chết, người còn hồng hào tươi trẻ thế này sao là ma được. Đạo Anh ngơ ra giây lát. Song nó cũng tự sờ má mình, không có lạnh như cậu hai. À vậy vẫn còn sống. Vậy ra nó bị đánh quá hóa sảng à ?

Không đợi nó kịp suy nghĩ, bà đã kéo nó xuống nhà bếp.

" Sao đêm qua con vào nhà được ? Còn dám vào phòng cậu hai nữa ? "

Nó nghe bà nói mà sốc, cái gì nó vào phòng cậu hai á ? Nó nào ăn gan cọp như vậy chứ. Nó ngẫm giây lát. Lúc nãy bà kéo nó xuống nhà sau, tuy mơ hồ chẳng biết lúc đó là ở đâu, nhưng nó vẫn nhớ rõ cái sự lạnh lẽo quen thuộc ở phía Đông, ra là nó đêm qua đã đến phòng cậu thật ư.

" Bà ơi...bà thương con đừng nói cho bà Tô...đêm qua con không biết gì thật. "

Nó trình bày rõ ràng. Bị đánh một trận xong nó kiệt sức nằm ở đó có biết trời đất gì đâu. Chỉ là có khoảnh khắc nó như được ai bồng bế, sau đó nó hình như nó nghe giọng cậu hai, chẳng rõ mơ hay thật.

Bà Sang ánh mắt vô hồn. Mấp môi mấy cái định nói gì đó nhưng lại thôi. Bà kết thúc cuộc trò chuyện với nó rồi đi vào bếp làm việc.

Đạo Anh thở dài. Cái này không thể lí giải được, vốn cửa khóa chặt, còn nó bị đánh đến không mở mắt dậy nổi thì sao có thể vào nhà trong cơ. Nhưng nó cũng vội ngừng những dòng suy nghĩ đó chảy trong đầu, mau chóng vào phòng thay đồ, có lẽ cậu ba cũng sắp dậy rồi.

Anh Quang đã để sẵn lọ thuốc mỡ cho nó để bôi. Eo ơi sứt thuốc lên đau rát cả lưng ấy.

Nguyên ngày nay nó đều im lặng, bình thường nó hay đùa giỡn với cậu ba, không thì cũng cười cười nói nói. Bỗng nom nó tâm trạng tụt dốc hẳn, cậu ba thấy cũng lạ.

Cậu ba bày nó chơi ô ăn quan. Cái này là trò Đạo Anh thích nhất còn gì. Lần này không làm nó vui mới lạ. Bình thường nó hăng lắm cơ, nhưng nay chỉ toàn đi đại cho có, không lẽ nó thấy bình thường cậu thua hoài nên nay nó nhường hả. Cũng không phải, nhìn sắc mặt nó không tốt. Cậu lo.

" Sao vậy ? Đạo Anh nhọc à ? Ngoài vườn nắng quá vậy thôi tụi mình vô trong uống trà cho mát đi. "

Cậu theo thói quen vỗ bả lưng gọi nó. Gương mặt nó nhăn nhúm vì bị cậu đụng trúng vết thương, hôm qua hai thằng lính đánh chỗ mạnh ghê.

" Ủa sao vậy...có sao không ? "

Cậu thấy mặt nó xanh lè mà hoảng loạn. Nó xua tay lắc đầu, bịa do nắng gắt quá chói mắt. Hôm qua nhừ tử một trận rồi, nó mà làm lộ chuyện bà chủ hành hạ nó thế này cho cậu có khi ăn đòn một trận nữa.

Nó theo cậu vào phòng. Đương nhiên là cùng cậu xem mấy món được ông Tô mua từ làng bên. Lưng nó càng ngồi càng nhứt, đau nhưng vẫn ráng cười với cậu. Mãi đến khi cậu ăn cơm, nó mới có thời gian nằm nghỉ một lát.

Xa có một đêm thôi mà nó nhớ căn phòng này gì đâu. Vì lưng bị thương nên phải nằm sắp. Giường cứng đến mấy cũng thành êm. Nó thim thiếp khẽ chìm vào một giấc ngủ ngắn.

" Thằng này hả ? "

" Ừ, nghe nói hầu của cậu Hoán. "

Nó nghe tiếng gì đó lầm bầm. Rồi nó cảm nhận có cái gì lạnh ngắt sờ soạng khắp chân nó.

-" Đầu nó đâu rồi, tao muốn sờ mặt nó. "

Giọng cười the thé hiện rõ ràng bên tay nó. Song hai đôi tay kia không ngừng lần mò để tìm được cái đầu của Đạo Anh. Tràn cười cứ thế không dừng, Đạo Anh biết chắc chắn đây chính là ma, không ai trong nhà này có chất giọng vang vọng mà đáng sợ như thế.

Nó cố gắng bình tĩnh. May mắn khi nãy tay nó kề lên đầu nằm nên không bị mấy con ma sờ lấy, cây dâu nó đã vắt sẵn ở đầu giường. Ngay tức khắc nó rút cây dâu rồi nhắm mắt quơ mạnh vào hai cái thứ ở sau nó. Nó vụt chạy nhanh ra cửa, chỉ nghe một tiếng la in ỏi chứ không dám nhìn lại.

Đạo Anh vô thức chạy xuống nhà bếp nhưng quái lạ, chẳng có ai dưới đây cả. Bây giờ là buổi trưa, mọi người bình thường sẽ ăn cơm hoặc anh Quang và chị Mai sẽ rửa chén ở đằng đó. Từ nhà bếp có thể nhìn ra vườn của người làm. Nó thấy một dáng người cao gầy đứng ở giữa sân. Đạo Anh vội chạy ra vườn với hi vọng sẽ gặp được ai đó.

Nhưng kẻ này người không ra người quỷ không ra quỷ. Bộ đồ sộc sệt, tóc tai rũ rượi, chân còn có mấy vết thương như bị cắt vẫn đang rỉ máu. Đạo Anh không rõ danh tính bởi kẻ đó quay lưng về phía nó.

" Ai đấy ? "

Rên mấy cái rồi người đó chầm chầm quay đầu lại. Đạo Anh giật toán cả mình. Gương mặt bị dính máu đỏ cả một bên má, mắt trái bị đánh sưng húp. Đạo Anh mất một lúc mới nhận ra đây là ai.

" Chị Tì ? "

Chị Tì hình dáng quái dị nhìn nó. Đột nhiên chị kéo mạnh tay nó đến chỗ nơi kia, cái góc lúc mà nó tìm được chị. Nói đúng hơn bây giờ nó bỗng dưng trở thành con hẻm kinh dị khi ấy. Nhận ra điều này, Đạo Anh không ngừng giãy giụa. Nhưng chị mạnh quá, tay chị như muốn bóp nát xương cốt nó vậy.

" Này không được...chị làm gì vậy...không được kéo tôi vào đây...bỏ ra mau ! "

Từng hàng cây rậm rạp đua nhau đổ đưa trong bầu trời xám mịt cứ thế tấn công vào tâm trí đang sợ sệt của Đạo Anh. Nó làm mọi cách cũng không thoát được. Nó bị kéo đến cái cây đại cổ thụ, nó vẫn nhớ như in hình dáng cái cây đấy, bởi vì dòng chữ "Hận Tô" to tướng.

Thân cây vẫn còn được cột miếng vải của nó. Chị Tì gầm. Đưa ánh mắt đẫm nước nhìn nó.

" Cứu tôi...cứu tôi ! Mụ ta không tha cho tôi. "

" Chị Tì...chị nói cái gì vậy ? "

" Cứu...cứu. "

Ánh mắt chị trợn trắng, chị tự đập đầu mình vào thân cây. Đạo Anh hốt hoảng ngăn lại. Vì những cú đập quá mạnh, đầu chị đầy máu rồi ngất lịm đi. Khung trời càng lúc càng tối hơn. Bây giờ nó không còn thấy đường để cõng chị về nữa rồi.

" Ngươi giúp ta nhé, cho ta mượn xác đi ! "

Cái giọng nói của một người phụ nữ cứ vang vảng xung quanh. Nó cố gắng vác chị Tì lên lưng cõng, mặc cho trời tối đen và cái câu nói kia cứ tiếp tục bên tai nó, nó vẫn chạy nhanh về một hướng với hi vọng đi ra khỏi nơi này.

Nhưng chị Tì càng lúc càng nặng. Khi nặng đến mức nó không chạy nổi mà chỉ có thể lết từng bước khó khăn thì một cái đầu đã nhô ngược ra từ lưng nó. Đạo Anh trợn tròn mắt. Tình trạng lúc này chính là trên lưng nó có chị Tì, và thứ đã cầu xin mượn xác nó từ nãy đến giờ.

" Cho ta mượn xác của ngươi nhé, giúp ta đi. "

________

muốn hối lỗi tại mấy nay đăng truyện trễ quá nên ráng chỉnh gấp mấy bản nháp để đăng một lần 3 chương TT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top