Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2


Chương 2 : Engima quyền lực - So Junghwan
War: smut

"Trên người em, anh ngửi thấy mùi gỗ và hương xạ khá nồng, là oriental. Nhưng đó không phải của em, là của một Alpha khác không phải anh."

Mẹ nó thằng chó, chính nó đã làm cho Doyoung trở nên khó khăn như thế. Đáng lẽ ra phải phát hiện ra vừa nãy, hắn đã gợi ý cho đến thế mà vẫn chẳng có lấy một chút nghi ngờ. Ý định chửi rủa lại bị gác lại sau đầu, khi cơ thể cậu đã bắt đầu phản ứng dữ dội hơn với mùi oriental.

"Thằng chó, mày cố tính phát tán pheromone đúng không?"

"Tao cố tình đấy, làm sao?"

"Thì thả bố mày xuống chứ sao."

Doyoung gằn giọng, bàn tay nhỏ nhắn cố gắng che đi tuyến pheromone một cách khó nhằn, ngay sau khi nhìn thấy phản ứng của So Junghwan. Chẳng là,

"Hay là mày vì tao nên mới hứng tình rồi phát tán cái mùi hương xạ khó ngửi này?"

Cậu lại thấy đối phương cười, nhưng chẳng phải là kiểu cười nhạt nhoà mỉa mai như những lần trước, lần này có vẻ thích thú thì đúng hơn. Doyoung đã thấy cậu em của hắn trồi lên từ nãy rồi, và cậu càng chắc chắn hơn sau khi nhìn thấy căn nhà to lớn của hắn lấp ló sau cửa kính xe ô tô.

Chiếc xe đi vào biệt thự khang trang rồi dừng lại ở ngay cửa chính. Hắn chẳng đợi Doyoung kịp hoàn hồn trước sự to lớn của căn nhà đã kéo cậu vào trong, bỏ qua cái nhìn bối rối của mấy hầu nam hầu nữ mà mang cậu lên lầu. Mẹ nó người gì mà khoẻ như voi, nắm chặt tay cậu không buông mặc cho thân đàn ông có giãy giụa từ nãy.

"Chú ới cứu cháu, thằng điên này bắt cóc cháu."

Doyoung lạc giọng nắm lấy góc áo của người đàn ông hơi già đang nhìn theo hành động của cả hai, trong mắt cũng giống như mấy người vừa nãy, chứa đầy tia hoang mang. Nhìn bộ đồ thì cậu cũng có thể biết, quản gia nhà thằng cha So Junghwan là cái chắc. Hơn nữa, bác trông có vẻ hiền hậu mà chân thành vô cùng, Doyoung thầm mong sẽ đặt niềm tin vào đúng người.

"C-cậu chủ, khoan đ-"

"Câm miệng."

Giọng điệu như có một khối vô hình đè ép, không chỉ ông bác kia mà cả Doyoung cũng cảm thấy hơi sợ. Cơn mê man vừa nãy giống như bị đánh bay, giờ chỉ còn lại sự sợ hãi như có như không mà hiện hữu quanh tâm trí. Thằng So này với thằng So trên xe là hai người khác nhau, đó là sự khác biệt giữa So Junghwan và thằng chó So Junghwan mà cậu biết.

Hắn lôi cậu từ dưới nhà lên tầng, cho đến căn phòng cuối cùng của dãy hành lang dài đằng đẵng như thể của một khách sạn hạng sang nào đó. Doyoung lạ lẫm với cách bày trí căn nhà, trong khi những cánh cửa khác lại nối sát nhau thì cánh cửa phòng của So Junghwan lại cách xa một quãng.

Cho tới lúc bị kéo vào phòng rồi Doyoung mới rõ ràng, căn phòng của So Junghwan còn lớn hơn cả căn nhà - bé xíu - mà cậu đang ở, và chính vì nó quá rộng nên cửa mới phải làm xa như vậy. Thật sự là quá điên, nhà thằng chó họ So như cái lâu đài, sống trong đấy cá chắc là bị lạc từ tầng này đến tầng nọ chứ chằng đùa.

Nhưng việc chính bắt buộc phải làm là thoát khỏi đây. Doyoung bừng tỉnh khỏi cái suy nghĩ bay xa, lại một lần nữa vùng vằng thoát khỏi bàn tay của So Junghwan. Lần này hắn không có phòng bị, có bị giật ra nhưng vẫn chẳng ăn thua gì. Trong một giây tích tắc, Doyoung lại bị bắt lại trong vòng tay đậm mùi xạ hương.

"Mày có bỏ tao ra không thằng khốn nạn?"

Từ nãy đến giờ không phải là Doyoung không ngửi thấy mùi pheromone ngứa họng đấy, chỉ là mùi hương không còn nặng như lúc ở trong xe nên cậu có phần tỉnh táo. Nhưng sai lầm lớn nhất là sau khi nói ra lời lẽ cự tuyệt đấy thì So Junghwan đã chẳng kiêng nể gì mà thả pheromone một cách mạnh bạo.

Lần này đến lượt Doyoung không phòng bị, hít một hơi đã ngửi thấy nồng nặc mùi xạ hương. Cũng vì thế mà cơn đau như búa bổ áp thẳng lên từng tế bào thần kinh, theo sau đó là cơn ngứa râm ran khó chịu. Tầm nhìn của cậu mờ mịt bởi một làn sương không rõ, tâm trí hiện giờ chẳng còn biết để đi đâu.

Phải rồi, điểm yếu của một giới tính bị phân hoá bởi Engima chính là pheromone của Engima đó. Mà Doyoung lại chính là một Beta bị So Junghwan vô tình làm cho trở thành Omega. Hiện giờ cậu bị mùi hương của kẻ biến mình thành Omega điều khiển, hiển nhiên thì, Doyoung phát tình rồi.

"Ngay trước khi mày mất ý thức, tao phải đâm nát mày."

Doyoung thấp thoáng nghe được vài lời ý tứ không rõ ràng của So Junghwan, nhưng không kịp hiểu rõ thì đã bị ném xuống một bề mặt êm ái. Cậu hoảng hốt đáp xuống, lực không đau nhưng cái câu vừa nãy đã làm cậu hoảng hồn.

Nụ hôn ướt át xoáy sâu vào cái tôi cao lớn khiến Doyoung khó chịu, cậu muốn cắn nát nó, đôi môi chết tiệt của thằng khốn đang đè cậu ra. Nhưng mùi xạ hương ngày một nặng đã khiến cậu rất nhanh bỏ đi suy nghĩ đó, và cậu nương theo từng chuyển biến của So Junghwan.

Cái hôn ban đầu giờ đây đã bị thay đổi thành một kiểu mạnh bạo, hắn cậy miệng cậu ra, luồn chiếc lưỡi đắng nghét bởi vị đắng chát của thuốc lá. Doyoung như bừng tỉnh vì mùi vị cậu ghét, vừa khó thở vừa mơ hồ nhìn So Junghwan.

Trong cái bầu không khí màu dâm dục này, Doyoung cũng chỉ biết cuốn theo chiều mà So Junghwan dẫn dắt chẳng dám trái lệnh. Cậu nhỏ cũng vì pheromone của hắn mà dựng đứng, dường như chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng có thể tuôn ra dòng tinh dịch lạ lẫm.

Nhưng chẳng để cho Doyoung toại nguyện, vị Engima kia ngược lại rất thích trêu đùa định mệnh của bản thân. Thay vì giải thoát cậu nhỏ khỏi chiếc quần jogger xám thì hắn lại từ từ thường thức, hứa hẹn sẽ ăn trọn Omega từ đầu tới chân.

Hắn hành hạ đôi môi đỏ chói của cậu cho đủ, men theo đường cổ rồi dừng lại ở yết hầu be bé. Giọng của Doyoung chẳng phải kiểu trầm lặng như đám bạn, nhưng cũng không hẳn là kiểu giọng chói tai như của đám trẻ con. Cảm giác ươn ướt truyền thẳng tới xúc cảm của cậu, So Junghwan liếm qua yết hầu nhạy cảm, đôi mắt như thích thú vì phản ứng của cậu.

Doyoung mê man, từng tiếng rên đỏ tai đã vang ra khỏi cổ họng cậu, truyền đến thính giác của So Junghwan. Dễ dàng nhận thấy hắn chỉ đang vờn qua vờn lại chứ chẳng có ý định sẽ đẩy nhanh tiến độ. Làm cho cậu chỉ biết hít thở nặng nhọc, đã biết bao lần hụt hẫng bởi bàn tay cứ vô ý vô tứ lướt qua phần nhạy cảm.

So Junghwan cắn nhẹ lên yết hầu nhỏ, nhưng rồi lại suy nghĩ gì đó vài ba giây, cuối cùng lựa chọn cắn mạnh một cái khiến Doyoung gầm gừ trong cổ họng. Không tới nỗi bật cả máu nhưng đau vẫn là đau, cơn đau ấy cũng làm cậu tỉnh táo một chút.

Đầu ti từ không có cảm xúc, hiện giờ lại cương lên như thể muốn bị vờn. Doyoung choáng váng sau khi nhận thấy ngực mình bị trêu đùa, ngăn tiếng rên rỉ bằng cách cắn chặt môi. Nhưng vì mẫn cảm đồng thời bị kích thích vì pheromone nồng nặc nên chẳng kìm cặp nổi, phát ra mấy tiếng ngại ngùng.

Áo đồng phục chính là thứ phiền toái nhất lúc này, và So Junghwan muốn xé toạc nó ra một cách dứt khoát. Và thay thì suy nghĩ nhiều thì hắn đã không ngại ngùng mà xé nó, mấy cái khuy áo cũng vì thế mà bắn tung toé, vài cái thì vẫn còn ở trên áo nhưng không nguyên vẹn.

Doyoung chính là dạng gầy gò không có thịt, nhưng chẳng đến nỗi như nghiện ngập, vẫn có da có thịt chỉ là quá ít ỏi so với một thanh niên hiện giờ. Làn da trắng sáng, giống như được bao bọc suốt thời gian trưởng thành, khác xa với So Junghwan.

Oriental tuy chiếm phần lớn nhưng len lỏi trong mùi hương phương Đông vẫn có đôi chút hương thảo mộc quyến luyến. So Junghwan không hẳn là không ngửi thấy, với việc áp sát nhau thế này thì ngửi thấy rất rõ là đằng khác. Chỉ là hắn nhịn, muốn trêu con thỏ tinh này một chút.

Để lại vài dấu vết khắc ấn, So Junghwan từ bỏ hai đầu ti nhạy cảm, từ từ chạy dọc theo đường bụng, và cuối cùng là dừng lại ở nơi tư mật đang trỗi dậy. Vì hôm nay là thứ năm, vậy nên so với việc ăn mặc chỉnh tề một cách khó chịu thì nhà trường lại cho hôm nay là ngày trong tuần học sinh được ăn mặc thoải mái, chỉ trừ áo đồng phục ra thì mặc gì cũng có thể.

Vậy nên, quần jogger xám là đối tượng ưu tiên của đám con trai thời này, bao gồm cả Doyoung. Điều đó đã giúp So Junghwan phần lớn, bởi vì chất vải rộng rãi dễ cởi nên hắn chẳng có mấy khó khăn. Huống hồ với người đang hứng tình thì lại càng có nhu cầu được giải thoát.

So Junghwan lần này cho thỏ tinh toại nguyện, cởi hai chiếc quần vướng víu ra. Doyoung ngay từ đầu chẳng phải là Omega, nhưng thời gian lúc còn là Beta thì lại không phải Beta trội, yếu ớt hơn so với những Beta thông thường vậy nên cậu nhỏ cũng chẳng khủng bố như bọn cùng loài.

So Junghwan thích thú cười, đáy mắt hiện lên vài tia hứng tình. Hắn cảm thấy dễ thương cực kì, từ đầu khấc hồng nhạt cho đến phần thân hình trụ. Với cái kiểu này thì không chỉ mỗi Doyoung, kể cả hắn cũng sẽ sướng với việc làm tình này.

Không ngoại trừ khả năng đây là lần đầu của Doyoung, bởi vì mới phân hoá thành Omega nên lỗ đằng sau cũng sẽ nhạy cảm. Nếu trước đó còn là Beta từng làm tình thì còn dễ, nhưng có lẽ điều đó không có khả năng. Bởi vì ngoan xinh thế này, liệu có để ai vào mắt nổi không?

Hoà vào bầu không khí dâm dục, cứ ngỡ sẽ có vua quỷ Asmodeus đằng sau chỉ dẫn, So Junghwan ngậm lấy cậu nhỏ của Omega, ve vởn đầu khấc như trêu đùa với tính kiên nhẫn cỏn con. Hắn hiện giờ cũng chẳng còn tỉnh táo là mấy, vì chính cái pheromone ngào ngạt của thỏ tinh nên hắn phát tình rồi.

"Đừng, bỏ...ra đi."

Doyoung biết giới hạn của bản thân, dẫu sao thì cũng là đàn ông, cái kiểu thủ dâm thì ai mà chẳng có một lần trong đời. Cậu ra không phải là quá nhanh, nhưng chính vì bị So Junghwan ve vởn nên tiến độ lại càng ra nhanh hơn. Nhưng chẳng để cậu mãn nguyện đến vậy, cảm giác ấm nóng đã rời khỏi cậu nhỏ kia, để lại sự hụt hẫng chẳng biết từ đâu mà có.

Nói bỏ ra là bỏ ra thật, mẹ nó thằng mất dạy, trêu cho đã xong cũng chẳng thèm toại nguyện cho người ta, bố tiên sư thằng chó. Doyoung thật sự muốn khóc, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ bị trêu như thế này, hơn nữa lại còn trong cái bộ dạng không có mảnh vải nào.

Nhưng tiếc thay chẳng để cậu rơi một giọt nước mắt nào thì bỗng từ đâu một xúc cảm nhoi nhói từ lỗ hậu truyền tới khiến cậu giật mình, theo sau đó lại là cảm giác mát mẻ ở giữa cái trời hè oi ả. So Junghwan đang mân mê lỗ nhỏ với chút chất bôi trơn, cậu chẳng rõ hắn lấy cái thứ đấy từ đâu nhưng vấn đề ở đây là nó đau chết khiếp.

Doyoung muốn khóc thay cho phận đời mình, vốn cứ tưởng được sống một đời người bình thường với cô bạn gái xinh xắn sau này sẽ cưới làm vợ rồi an toạ đến già mà thế đéo nào giờ lại phải dây dưa với loại thượng đẳng Engima. Chẳng biết kiếp trước có làm vụ gì xấu không cơ mà kiếp này khổ quá, nước này đi sai cho cậu đi lại được không?

"Đau nhỉ? Lần đầu thì đương nhiên là phải đau rồi."

Mẹ nó vãi cứt thật, chơi đểu bằng cách chế giễu thằng trai như cậu. Doyoung cay cú lắm nhưng chẳng thế làm gì được, mùi hương xạ vẫn luôn hiện hữu trong căn phòng rộng lớn này một cách nồng nặc, cậu không kháng cự nổi nữa. Cậu cảm nhận ngón tay thon dài uyển chuyển vào sâu trong lỗ nhỏ, nửa hụt hẫng nửa râm ran cứ thay phiên nhau xuất hiện trong tế bào xúc giác.

So Junghwan cười khẩy, cái kiểu cười thích thú sau khi nhìn thấy Omega ưỡn người. Tuy chẳng thèm phát ra một tiếng rên rỉ nỉ non nào nhưng hắn biết rõ, điểm yếu của thỏ xinh ở đây này. Chẳng thèm chọc thỏ nữa, hắn quyết định làm thỏ sướng rên luôn. Chỉ thấy So Junghwan cầm nắm vật hình trụ trong tay, bên dưới vẫn còn được ngón tay của hắn dày vò.

Doyoung không nhịn nổi nữa, tiếng rên nức nở bật ra khỏi miệng bởi sự va chạm ở cả hai nơi nhạy cảm làm cậu đạt đến khoái cảm. Dòng tinh dịch cứ vậy mà tuôn trào, dính đầy trên bụng, một chút ít còn dính lên cả tay So Junghwan. Cậu thở dốc, cảm giác thoả mãn lần này làm cậu không ít mỏi mệt, thế mà...

So Junghwan nhìn thứ nhớp nháp trên tay, lại liếc xuống thỏ xinh đang thở dốc dưới thân, mỗi cái là thỏ hình như thấy vẫn chưa đủ thì phải. Hắn thấy cậu lại ưỡn người, hai tay vươn lên đòi hỏi bàn tay đang vô định chẳng rõ về đâu của hắn. So Junghwan híp mắt vui vẻ, hắn cũng chẳng nhịn được thêm nữa.

Cơn thèm khát của kẻ đứng đầu đã trỗi dậy từ lâu rồi, nhưng hắn chẳng nỡ nhìn thỏ con đau đớn giãy giụa trong khi côn vật to lớn của hắn đang cắm vào sâu bên trong, vậy nên mới mở màn cho thỏ bằng bàn tay này. Đó là điều mà hắn chưa bao giờ làm với những người khác, chỉ riêng Doyoung là ngoại lệ.

"Nào nào, tao biết rồi, mày muốn thêm chứ gì."

Hắn vừa nói, tay thoăn thoắt cởi quần, giải phóng thứ to lớn đã chịu khổ từ nãy đến giờ. Bây giờ Doyoung đã mất ý thức bởi bản năng Omega trong người rồi, vậy nên So Junghwan hứa sẽ dã thỏ xinh đến cạn tinh.

Chẳng để cậu đợi thêm một giây phút nào nữa, hắn cắm thẳng côn vật to lớn mà đám Omega đĩ đực ở quán bar yêu thích vào lỗ nhỏ, đợi chờ phản ứng của cậu. Mà cũng chẳng để hắn thất vọng, Doyoung ưỡn người rên lớn. Giọng của cậu không trong trẻo những vì là cậu nên So Junghwan lại càng thêm hưng phấn.

Côn vật cắm sâu vào bên trong, ma sát với vách thịt sưng tấy làm Doyoung sướng tê người. Âm thanh dâm dục vang vọng khắp căn phòng rộng lớn, từng tiếng thở dốc của cá thể hứng tình càng làm bầy không khí trở lên ái muội. Cảm nhận được thứ to khủng bố đang ở sâu bên trong, Doyoung tê dại chờ đợi một đợt bắn tinh từ kẻ thao túng.

Thứ to lớn ấy chẳng dừng lại ở hai vách thịt ấm nóng, Doyoung cảm nhận được bụng cậu đang đầy một cách bất thường chính là do côn vật cứ đâm thẳng bên trong, vượt qua nơi ấm áp rồi dừng lại khi đầu khấc đã chạm vào phần thịt bụng.

Từng cú thúc cứ đều đặn dao động, chạm đến cực đỉnh rồi lại rút ra, để lại nỗi hoang vắng không rõ ràng nhưng rồi lại nhanh chòng được lấp đầy. Tiếng rên của dục vọng đã chiếm lấy hết khoảng không âm thanh mà So Junghwan có thể nghe được, vang vọng bên tai hắn chỉ toàn là giọng của thỏ xinh đang sung sướng.

Doyoung đạt đến khoái cảm, dòng tinh dịch tuôn trào ra khỏi cự vật, vương vãi khắp bụng. Nhưng thứ bên dưới vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại làm cậu phát hoảng, từng đợt thúc mạnh khiến Doyoung sướng run người. Rõ ràng rồi, So Junghwan vẫn còn chưa ra nữa kìa.

Cậu khóc lóc ỉ ôi mà không thể nói thành lời, cự vật bên dưới vẫn không ngừng thúc ra thúc vào. Tuy khoái cảm vừa mới khiến dòng tinh dịch của cậu tuôn trào nhưng giờ đây lần nữa, nó lại muốn được thoát ra khỏi đầu khấc đỏ hồng. Doyoung nhìn So Junghwan đang điên cuồng lút cán, sướng rơn nhưng vẫn không thôi hãi hùng.

Mùi hương xạ hương vẫn được phát tán cũng không có dấu hiệu ngừng, Doyoung tuy có đôi phần tỉnh táo nhưng sau cùng vẫn bị pheromone nồng nặc làm mất ý thức. Chẳng rõ đã qua bao lâu, cậu đã tuôn trào bao nhiêu lần nhưng cho tới lúc tỉnh táo trở lại, So Junghwan vẫn đang không ngừng thúc mạnh vào sâu bên trong.

Doyoung cảm nhận rõ từng đợt thúc vẫn mạnh bạo như trước, chẳng biết So Junghwan đã lần nào cảm nhận được cơn khoái cảm đó chưa nhưng giờ đây cậu biết, bản thân mình cũng đang cảm thấy sung sướng bởi từng đợt mạnh mẽ đó ra vào bên dưới. Đúng lúc đó, một cảm giác lạ lẫm bên dưới khác xa với ban nãy làm cậu nhận ra, So Junghwan ra rồi.

Cậu nhìn hắn, gương mặt thoả mãn bởi vì côn vật được toại nguyện trông cực kì quyến rũ. Nghe nói bản năng mạnh mẽ của Engima được bộc lộ rõ nhất là lúc đang làm tình với bạn đời. Cậu cười toét miệng, chính là lúc này, khi đang làm tình với Doyoung.

So Junghwan kiêu căng hít thở, nhìn thỏ xinh mình vừa hành ra trò giờ đây lại cười toe toét khi hắn ra làm bản năng bên trong có chút tự ái, không tự chủ được mà phát tán thêm pheromone. Một lần nữa không kịp phòng bị, nụ cười xinh của cậu chợt cứng ngắc ngay sau khi cánh mũi vừa thoang thoảng được mùi hương xạ.

"Thỏ xinh, tiếp tục nào."

...

Bừng tỉnh khỏi giấc ngủ bởi cơn nhức nhối đeo bám, Doyoung nhìn thấy trần nhà trắng tinh. Căn phòng lạ lẫm làm cậu tỉnh táo sau cơn đau đầu khó hiểu, tuy vẫn còn vương lại mùi xạ hương nhưng len lỏi trong đó lại chính là mùi dâm dục sau trận tình tứ nọ.

Nhận ra nơi mình đang ở là nhà của ai đó, chiếc giường mình đang nằm cũng là của ai đó, mà ai đó ở đây thì chính là thằng Engima cao ngạo tên So Junghwan. Doyoung nhìn quanh phòng, nhanh chóng nhìn thấy chiếc đồng hồ đeo tay bên cạnh giường.

Nhìn thấy con số hiện trên đồng hồ, Doyoung hoảng hốt bật dậy khỏi giường, trong lòng không bao giờ ngừng trách cứ thằng dồ kia. Hiện đang là chín giờ, nhưng không phải là chín giờ tối mà là chín giờ sáng. Hôm nay lại còn là thứ sáu, tức là VẪN CÒN PHẢI ĐI HỌC.

Nhưng đâu để Doyoung toại nguyện bước ra khỏi phòng này một cách dễ dàng được, khi mà cơn đau từ thắt eo ập tới làm cậu ngã nhào xuống nền gạch mát lạnh. Ừ rồi, bị hành đến đứng còn đéo cả nổi, triệt để tuyệt vọng.

"Thỏ xinh mới dậy đã muốn làm trò hề rồi hả?"

Giọng nói trầm thấp - nhưng Doyoung thấy cực kì chua loét - phát ra từ không xa, ngẩng mặt lên thì thấy So Junghwan đang đứng khoanh tay tựa vai bên cửa, ánh mắt thách thức nhìn cậu. Đụ má Doyoung thề bây giờ mà đi đứng được bình thường là cậu sẽ đập chết thằng chó đó.

"Thỏ xinh cái con mẹ mày."

Mỏ hỗn sì tin lộng hành quá rồi, lần đầu tiên bị phá vỡ phong ấn luôn đấy. So Junghwan cười cợt nhả, bước đến bên cạnh cậu, chẳng nói chẳng rằng vác cậu xuống nhà. Hiện giờ chẳng còn người hầu nào ở sảnh nữa, mỗi người mỗi công việc nên giờ vắng vẻ cực kì.

Hắn vác cậu xuống nhà ăn, tử tế bày vẽ mấy món ăn lành mạnh trước đó chỉ để cậu được đặt xuống ghế một cái là có thể ăn ngay. Mà Doyoung thì đéo cần, cậu định đứng dậy rời khỏi ấy nhưng lại nhận thấy đôi chân đang run lẩy bẩy mà đành ngậm ngùi ngồi xuống trở lại. So Junghwan ở đối diện bật cười vì hành động vô bổ, hắn nhận ra ngắm nhìn con thỏ này làm trò cũng không chán như hắn tưởng.

Ở nhà ăn có lắp vài cái gương mà chẳng rõ để làm gì, chỗ Doyoung ngồi là đối diện với cái gương lớn nhất, mà nó ở ngay đằng sau So Junghwan. Rất dễ nhìn thấy, cậu ở bên trong gương cực kì thảm hại. May mắn là chẳng có ai nhìn thấy bộ dạng của cậu ngay lúc này, tàn thì thôi rồi luôn.

Cần cổ không phải trắng nõn nà nhưng mấy cái vết tím cỏn con ngay xương quai xanh đã làm nổi bật hơn hẳn, bộ đồ rộng hơn người làm lộ rõ cái dáng người gầy gò ốm yếu khiến Doyoung tự ti lại đôi chút. Lại nhìn cái dáng dấp cơ bắp đầy mình của So Junghwan, mẹ nó biết thế ăn nhiều để đè lại thằng chó đó rồi.

"Sao hôm nay mày lại không đi học?"

Doyoung vừa gắp miếng rau lên miệng vừa hỏi, trông chẳng khác nào một con thỏ đang ngấu nghiến món ăn yêu thích cả. So Junghwan không trả lời ngay mà nhìn đến thủng mặt thỏ mới lên tiếng trả lời.

"Tao xin nghỉ, cả mày lẫn tao."

"Mày xin cho tao làm đéo gì cơ?"

"Đỡ đến tai mẹ mày, không muốn còn gì."

Đến đây thì Doyoung ngậm miệng, đúng là không muốn vụ này bị lọt đến tai mẹ cậu là thật. Nếu không mẹ sẽ đến tận nơi để thăm nom, đến lúc đấy thì nhìn thấy mấy cái vết tím lịm cũng chỉ là việc sớm muộn. Mới phân hoá đã bị ăn cho không còn nguyên vẹn, nhục đéo chịu được.

Doyoung ăn vội, vừa ăn vừa ngẫm, So Junghwan ấy vậy mà tự tế đến lạ. Hôm qua vì biết là lần đầu - mà đèo hiểu sao lại biết - của cậu nên đã làm việc theo từng bước, cho tới hôm nay lại chuẩn bị đồ ăn sáng cho cậu. Xúc động vãi ấy chứ, không thể ngờ trên đời này lại có một cá thể Engima kiểu căng mà lại tốt bụng như Junghwan. Phải thay đổi cách nhìn về anh bạn này thôi.

"Ăn nhanh rồi tao đưa mày về nhà."

Mẹ nó quá đỗi tử tế, thằng này là thiên sứ chắc luôn. Doyoung gật đầu, vui vẻ ăn nốt số thức ăn còn lại. Trong vô thức lại để lộ chứng kén ăn của mình, cụ thể là việc gắp miếng bò sang một bên rồi ăn hết chỗ rau xà lách. Junghwan nhướng mày khó hiểu, trên đời này lại có người thèm rau chê thịt như này cơ à?

Nhưng hắn chẳng muốn để ý nhiều, đứng dậy rời đi. Doyoung cũng chẳng để ý nhiều, dẫu sao thì cũng chẳng có ai nên cứ tự nhiên như ở nhà mình thôi. Được một lúc lâu sau, Junghwan xuất hiện lần nữa với một bộ đồ khác, chiếc đồng hồ hồi nãy đang vặn vẹo trên cổ tay hắn. Mùi hương xạ lấp liếm cố gắng không muốn toả nhưng lại chẳng thể qua mắt nổi khứu giác nhạy bén của cậu.

"Mày có cất ngay cái mùi đấy không?"

Doyoung cho rằng mình đã quá dễ dàng với thằng chó kia nên nó được nước lấn tới. Đối với người thường chắc sẽ chửi lên đầu lên cổ thằng chó kia rồi, nhưng vì nó đối tốt với cậu nên mới làm ngơ cho qua. Thế mà vẫn còn không kiêng nể gì mà cố tình phát cái mùi khó ngửi kia, ghét chết đi được.

Cậu nhăn nhó gằn giọng, tuy chẳng có sức áp đảo nhưng không phải là không có hiệu quả. Chỉ thấy Junghwan khựng người, động tác chỉnh cà vạt cũng theo đó mà dừng lại. Hắn nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh toát, cái thời tiết mà cứ ngỡ là sẽ chảy cả mỡ nên cái nhìn đó chẳng làm cậu rùng mình như trong mấy bộ tiểu thuyết ngôn tình ba xu. Nhưng đúng là có hơi sợ, hai cái thái cực như thể hai nhân cách của Junghwan làm cậu cực kì rén.

"Mày vẫn còn ngửi thấy à? Mũi cũng thính quá rồi."

"Không phải do mày biến tao thành Omega nên cái mũi này cũng vì thế mà nhạy cảm theo à?"

Doyoung phản bác, nhồm nhoàm mớ rau trong miệng. Thật sự là giống mấy con thỏ rừng bị bắt vào bẫy nhưng vẫn thản nhiên ăn hết số thức ăn như thể đây là lần cuối vậy. Làm Junghwan hứng thú hơn bao nhiêu, khác hẳn với đám người không có liêm sỉ như trong quán bar hắn thường lui tới.

"Nhưng mà nhiều người thích mùi của tao lắm, cứ chực chờ lên giường với tao như hổ đói, cũng giống mày hôm qua vậy."

Cậu khinh bỉ ra mặt, vứt đôi đũa xuống bàn một cách vùng vằng như trẻ mới lớn, đứng dậy rời khỏi cái nơi tởm lợm này. Thằng chó đấy nói thế thì khác đéo gì cậu chỉ là món đồ chơi cho nó trêu đùa, ăn một lần xong bỏ rác. Lòng tự trọng của cậu lớn, cha mẹ dạy làm gì phải nhường nhịn ai, sợ đéo gì loại thượng đẳng như So Junghwan.

Cái bộ dạng này đúng là tàn tạ, nhưng cũng chẳng đến nỗi phải ngại không dám ra đường. Doyoung định bụng sẽ đến nhà Yang Jaewon rồi chờ bạn nó về, sau đó là sẽ kể hết những tủi nhục mà mình phải chịu đựng nhưng đời không như mơ, So Junghwan đã kéo cậu lại trước khi cậu kịp bước ra khỏi căn nhà to bự này.

"Ăn ngon ngủ kĩ không thích à mà đòi đi?"

"Cái con mẹ nhà mày ấy bỏ bố ra."

Doyoung giãy giụa khỏi cánh tay lực lưỡng, ừ thì đời vẫn có như mơ đâu, chỉ thấy So Junghwan vòng tay quanh eo cậu rồi bế lên một cách dễ dàng. Giãy mãi cũng chẳng xong vậy mà cái mỏi cái mệt ập tới chóng vánh, sau cùng lại vẫn để So Junghwan vác lên phòng một lần nữa. Nhà thằng này đúng to, như cái khách sạn mà mỗi tội nết chủ nhà như cứt. Đúng là càng đẹp càng độc, độc muốn chết người.

"Phải lấy lại quần áo đã chứ, tao đổi ý muốn đến trường rồi."

Doyoung khó chịu vào phòng thay đồ, trong lòng thầm rủa thằng khốn như nó một tràng dài. Nết như đàn bà, đổi xoành xoạch chẳng kịp đỡ, ngỡ làm chúa tể không bằng. Nói ấy chứ thằng đấy là Engima thì cũng ngang cơ chúa tể thật, mà Doyoung không chịu.

Cúc áo hôm qua bị bựt ra bây giờ đã được khâu vá lại như cũ, may mắn là chẳng có chỗ nào bị rách cả. Quần áo chẳng có mệnh hệ gì, chỉ có thân xác bị vấy bẩn lẫn cái tự trọng này bị tổn thương thôi. Cơn đau nhức nhối vẫn còn âm ỉ nhưng không phải là liệt người, cậu vẫn có thể đứng nhưng chẳng khác nào cực hình. Giống như hôm qua vừa tập một bài thể dục nặng đô để rồi hôm nay các cơ bị căng cứng phát đau vậy, chẳng khác gì.

So Junghwan bên ngoài vẫn còn chờ, đợi cậu ra rồi cùng đến trường bằng con xe xịn xò cả chục tỷ. Nghe oai oai thế thôi chứ ngồi cùng thằng này cũng không vui vẻ mấy, như có khối áp lực đè ép đến chết vậy.

"Giờ rồi còn đến trường làm gì nữa vậy?"

"Không phải trường, đến 7C với tao."

Doyoung ngoác mồm, không dám tin vào tai mình. Hắn vừa nói 7C phải không? Cậu biết rõ nơi đó có gì, chẳng là một quán bar đồ sộ nhưng lại là làm ăn phi pháp dưới trướng một người họ Choi, nơi đó tập trung vô số người nổi tiếng và tài phiệt. Một dân thường như cậu đến đó chỉ có nước làm Omega mua vui cho đám nhà giàu thôi.

"Mang tao đến đấy làm đéo gì hả thằng chó."

Doyoung gào mồm, nắm lấy cổ áo sơ mi vừa rồi còn ngay ngắn. So Junghwan chính là loại kiêu ngạo đến phát ớn, chơi đã xong vứt vào nơi xó xỉnh để làm phục vụ mua vui. Vậy là những người trước đây bị nó chơi cũng đều ở trong cái xó đấy, trở thành mấy người múa cột kiếm tiền, kinh tởm hơn nữa là lên giường làm mấy trò theo sở thích.

Cậu ghét bỏ nhìn hắn, chờ đợi một câu trả lời thích đáng cho hành động rõ như trời tỏ. Dẫu vậy nhưng Doyoung vẫn muốn một lời giải thích từ hắn, chẳng rõ vì điều gì nhưng cậu vẫn muốn đặt chút hi vọng còn sót lại vào lời nói sắp tới.

Chỉ thấy hắn nhìn cậu, trong mặt chẳng có lấy một gợn sóng nhưng lại có cảm xúc. Người ta nói chỉ cần nhìn vào mắt đối phương là biết có dối trá hay thật lòng, nhưng So Junghwan lại biểu hiện lạ lẫm, chẳng có chút nào thật thà cũng chẳng có miếng nào là gian dối.

"Yên tâm đi, chẳng có ai dám làm gì mấy người tao đem đến đó đâu. Mày là người đầu tiên tao đưa đến đấy,

với tư cách là bạn đời."

-----------------------------------------------------

Chương 2: Engima quyền lực - So Junghwan
5353 words

Note: Lần đầu tiên mình viết mà thấy nó xàm kinh khủng, đọc mà thấy nó xàm là báo mình ngay để còn kịp sửa plot. Lần này viết cho vội cho vàng nên chưa kịp fix lại nữa, xin lỗi mọi người. Mà nó còn chẳng phải R21 nữa, lần đầu viết "truyện hát" nên còn hơi bỡ ngỡ huhu.

Xin cảm ơn ♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top