Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1. Thân cận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là 1 trong những nhân tài trẻ nhất P&B, Kim Jaehwan từ nhỏ đã rất thông minh, loại suy, chỉ cần cố gắng bằng 1/3 người khác nhưng thành công lại đạt gấp 3.
Kim Jaehwan trúng tuyển đại học nổi tiếng nhất nước, suốt bốn năm chỉ toàn ăn, uống, vui chơi nhàn nhã, không tổn hao một tia khí lực, còn được trường học bảo lưu tiếp tục đào tạo sâu.
Sau khi đạt được danh hiệu thạc sĩ cùng thành tích tốt nghiệp vĩ đại, ngày đầu tiên tìm công việc, đã có bốn cơ hội phỏng vấn, đều là những công ty rất lợi hại khiến cậu phải suy nghĩ và cân nhắc thật kĩ. Cuối cùng, Kim Jaehwan  tuyển chọn nơi có quy mô lớn nhất, tiền lương và lợi nhuận vô cùng hậu đãi, có thể phát triển được tiềm lực to lớn, chính là P&B
Vào làm nửa năm đã được công ty ngợi khen, một năm sau thăng làm chính quản, một năm rưỡi sau tăng lên quản lí.
Từ nhỏ đến lớn, thuận buồm xuôi gió. Nữ thần may mắn tựa như vẫn đều đều chiếu rọi trên đỉnh đầu của cậu. Nhưng mà, thật sự đó có phải là do may mắn không?
Trên đời này, có nhiều loại người, thiên tài cũng có, tài trí bình thường cũng có, Kim Jaehwan thường xuyên đắc ý nghĩ : Chính mình vừa sinh ra đã liền thông minh hơn người, tài trí hơn người, cho nên những thứ cậu đạt được đều là nhờ vào thực lực của bản thân.
Cậu cũng không tin tưởng vận mệnh, mà chỉ tin vào chính mình.
Hơn nữa, trên đời này có mấy ai được giống như cậu, vừa giỏi, vừa tinh mắt, có năng lực trác tuyệt, tuổi trẻ đầy hứa hẹn...
Và điều quan trọng nhất chính là diện mạo của cậu chỉ có thể dùng 4 chữ "Tuấn mỹ phi phàm" để hình dung.
Đúng vậy!
Có khi Kim Jaehwan nhìn vào gương nửa ngày chỉ để tự thưởng thức nhan sắc của bản thân (=)))))))))) )
Một thái dương no đủ, sống mũi thẳng, thần tuyến gợi cảm, ngũ quan tuấn mỹ như điêu khắc trên khuôn mặt, đôi mắt đen láy, làm cho ai vừa nhìn thấy liền bị đắm chìm vào lòng hồ sâu thẳm, dáng người hắn thon dài cao ngất, như ngọc thụ lâm phong, người bóng loáng nhẵn nhụi, khỏe mạnh nhưng da thịt vẫn trắng như ngọc ngà...
Trời ạ, cậu quả thực chính là kiệt tác của Tạo hóa, chính là sinh vật quý hiếm của thế gian, là ánh lửa duy nhất trong đêm tối, là thần tượng trong mắt của tất cả thanh niên nam nữ!...
Thế, trên đời này, mấy ai có thể giống như cậu, phẩm tính đoan chính anh tuấn cao ngất, sự nghiệp lại đầy hứa hẹn..., thật sự không nhiều lắm, không nhiều lắm... Nhưng mà vì cái gì, bọn đàn ông theo đuổi cậu đều là một đám đầu trâu mặt ngựa, không phải nhìn từ xa giống tù nhân vượt ngục, thì nhìn gần cũng giống kẻ biến thái giết người.
Vì cái gì, chung quanh cậu, chả thấy ai đẹp trai, ngay cả một tên nam nhân có dáng vẻ bình thường cũng không có, giống như hạt vàng lẫn trong cát, tìm mãi ko thấy đâu.
Cậu quả thực nghĩ muốn ngửa mặt lên trời thét dài, khóc cho to: Ông trời ạ, ngươi đã trừng phạt ta, cho ta là GAY, còn làm cho chung quanh ta đều là một đống ô hợp, đều là bọn thô lậu, không biết đến chuyện lãng mạn, toàn là lũ ăn canh bằng lỗ mũi, trâu bò không hà...
Vì cái gì? Vì cái gì?? Vì cái gì ??
Vì đang ở một mình trong phòng nên Kim Jaehwan thản nhiên độc thoại nội tâm... 
"Đó là bởi vì đồ rau Diếp cậu a, thật sự rất kén chọn."
Jaehwan giật mình nhảy dựng lên như bị lửa đốt vào mông, trừng mắt nhìn kẻ đang ngồi trên ghế sopha, đang uống nước chanh của cậu, đó là Ong Seongwoo: 
"Aii, nghe những lời này thật khiến tôi khủng hoảng quá đi."- Cậu ta nói.
Là GAY, thường thường đều có một, hai người bạn nam là tri âm.
Cậu ko nhớ đã kết bạn với Seongwoo khi nào, hình như là trong 1 lần họp mặt bạn bè, lúc ấy cậu đã bị tính cách hoạt bát hào sảng của nam tử này thu hút, cậu ta có tính cách độc đáo, đối với đồng tính luyến ái không hề thành kiến, rất hào phóng.
Ong Seongwoo là biên tập viên của tạp chí, cách ăn mặc hợp thời, văn chương hay lại thạo ăn nói, rất có duyên.
Hai người đi chơi cùng nhau vài lần, càng xác định lẫn nhau chính là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, hồ bằng cẩu hữu, từ nay về sau kết giao càng lúc càng thân, đến bây giờ cơ hồ thành"anh em đáng tin"của nhau.
"Cậu còn không chọn? Đã hai mươi sáu tuổi, muốn thành một lão GAY già sao?"
Từ trước đến nay, "miệng chó thì ko thể phun ra ngà voi ", Seongwoo hừ một tiếng, mang theo vẻ mặt khinh bỉ nhìn Jaehwan:
"Rau Diếp à, cậu suốt ngày theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ thật đúng là cây mạt dược cứu."
Lão GAY!
Ngôn từ này như cây kim châm, độc ác cắm ngay ngực cậu, suýt khiến Kim Jaehwan thở không ra hơi:
"Ta ta ta..."
Jaehwan  kích động đến nói lắp: 
"Ta muốn thận trọng, thận trọng! Không được sao?"
"Đúng vậy, thận trọng tới nỗi hai mươi sáu tuổi vẫn là xử nam." - Ong Seongwoo gãi gãi cái lỗ tai.
Xử nam!
Ngực Jaehwan vốn còn cắm cây kim bên trong, giờ lại thêm 1 đao chém xuống. Đúng vậy, cậu là xử nam.
Cậu cư nhiên vẫn là xử nam!

Cậu như vậy là một chàng trai tuấn mỹ phi phàm, là một tia sét cực lớn trên bầu trời bao la, có tiền, có công việc xịn, có phòng sang trọng lại còn có xe, kim tạp, ngân tạp, tín dụng tạp cái gì cần có đều có. Cư nhiên... đến bây giờ... vẫn là... xử nam!
Thật sự là sơn hô sóng thần, trời sụp đất nứt!
Bởi vì sự thật thật sự quá khó khăn để chấp nhận, cho nên Jaehwan  đã lựa chọn xem nhẹ nó. Hiện tại mỗi người đều tôn sùng "Tốc cầm tình yêu", chỉ gặp mặt vài lần liền khẩn cấp trên giường, dùng thân thể để "hiểu biết" lẫn nhau.

Đầu năm nay, ai mà không 419*, ai mà không tìm kiếm đối tượng để xxx, ai mà không vào quán bar liền thông đồng một cái thẳng đến khách sạn... Giữ mình trong sạch, tư tưởng này hơi xưa rồi.
419*: For one night = Tình một đêm.
Hiểu biết?
Tâm linh câu thông?
Có thể cùng người mình yêu đi bên nhau đến cùng trời cuối đất?
A~ a~ Nghe qua thì cảm thấy thật đẹp, Kim Jaehwan muốn như thế, nhưng hiện tại không thể lãng phí thời gian thêm nữa?
Bởi vì nó căn bản là không có thật, hư vô mờ mịt, ngẫu nhiên nếu nằm mơ thì còn có thể.
Nhân sinh khổ đoản, cần gì phải tự chịu tội.
Những chân lí này Kim Jaehwan đều hiểu biết rõ ràng, tuy vậy nếu bảo cậu cùng người khác "thông đồng làm bậy", cậu trăm triệu lần làm không được.
Tuy rằng cậu bề ngoài nhìn qua giống một đối tượng ăn chơi, nhưng nội tâm lại phi thường ngây thơ, luôn tôn thờ chủ nghĩa trinh tiết. Bởi vì quá mức trinh tiết, quá mức cầu toàn, cho nên yêu cầu đối với một nửa kia của mình trong tương lai cũng vô cùng hà khắc.

Cho dù không phải là bạch mã vương tử, nhưng ít ra cũng phải môn đăng hộ đối với cậu, mà cậu lại quá hoàn mỹ cho nên tìm một người có thể xứng đôi thật khó khăn!
"Được rồi, Jaehwanie, đừng trưng bộ mặt đần thối đó ra nữa. Nam nhân tốt sẽ không từ trên trời rơi xuống, ở nhà hoài sẽ không tìm được đâu, đi, tớ dẫn cậu đi 'thân cận'.
Ong Seongwoo cười hì hì chạy đến lôi kéo cậu đi theo.
"Tớ không muốn đi 'thân cận' nữa đâu~"
Jaehwan  cảnh giác nhìn cậu. Trước kia tin lời của cậu, cùng cậu đi ra ngoài quá vài lần, kết quả toàn giới thiệu mấy gã đàn ông không giống người tí nào, tất cả đều là động vật thời tiền sử_khủng long to xác.
Ong seongwoo  trong mắt nhất thời bắn ra hung quang, một chưởng chụp ngay cổ áo cậu:
"Cái gì thôi? Làm như tớ hại đời cậu vậy. Yên tâm đi nhá, người này là bạn rất tốt của  đó. Cậu cũng biết Ahn Hyungseob mà, cậu ta luôn trầm lặng lại ôn nhu, vật họp theo loài, bạn của cậu ấy dĩ nhiên cũng là một người vô cùng hoàn hảo a."
Jaehwan  nghe xong, lúc này mới yên lòng.
Hyungseob  là bạn rất tốt của Park Woojin, bất quá hơi bất đồng về tính cách, cậu ấy phi thường văn tĩnh ôn nhu không như Park Woojin sắc bén lại bốc đồng, đang là trợ giáo đại học, cho nên nếu là bạn tốt của cậu ấy, hẳn là không kém.
Jaehwan trong lòng nhất thời dâng lên một tia hy vọng:
"Hảo, vậy gặp nhau ở đâu?"
"Đến nơi chúng ta hay ăn ấy, ở nhà hàng Dê con"
-------------------------------------------------
Kim Jaehwan bắt đầu tỉ mỉ chọn lựa phục sức, nghĩ muốn lưu cho đối phương ấn tượng thật tốt.
Tuy rằng cậu đối với khuôn mặt đã tràn đầy tin tưởng, nhưng dù cho đẹp đến đâu mà trang phục không hợp, cũng vô cùng thất sắc.
"Mặc này đi, Canali năm nay đang là mốt mới nhất, thợ khéo, hơn nữa đây thực thích hợp cho làn da trắng của cậu." - Park Woojin vội vàng ở bên người cậu xem tới xem lui, đảm đương quân sư.
"Mang thêm khăn quàng cổ màu xám sẽ rất xứng." - Ujin lấy ra một cái khăn quàng, mang lên cổ cậu, cao thấp cẩn thận đánh giá, đột nhiên búng tay một cái thật vang. - "Khoác thêm một cái áo màu đen, liền càng hoàn mỹ."
Mười lăm phút sau, trước gương hiện ra một bộ dáng tao nhã, khí chất bắt mắt, như một mĩ nam tử quý tộc thời hiện đại.
"Thế nào, ngây người rồi a." - Woojin mị mị cười nói, móc trong túi ra một lọ nước hoa... - "Đến đây, xịt lên một chút."
Nước hoa truyền đến hương vị thản nhiên tao nhã. Mùi hương thơm ngát không lạnh nhạt cũng không quá mức kiêu ngạo, đây là hương Jaehwan rất yêu thích, Woojin cũng thường xuyên dùng nó.
Về phương diện ăn mặc, Park woojin  đích thực là cao thủ, cùng cậu ấy đi dạo phố là một thú vui, có thể mua được nhiều thứ tốt, cũng sẽ không tiêu tiền uổng phí.
Ai, vì cái gì hảo nam nhân đều là gay?
Nhìn vào trong gương thấy Kim Jaehwancứ như bạch mã vương tử, Woojin nhịn không được phát ra sự cảm khái. Thật vất vả mới cho đại thiếu gia ăn mặc thỏa đáng, Woojin đưa tay nắm lấy tay Jaehwan, đột nhiên thở dài một hơi, nói:
"Rau Diếp, tôi thấy cậu rất xinh đẹp, nhưng gương mặt quá trẻ con, bất quá tôi thích tính cách của cậu lắm. Nếu cậu đến bốn mươi tuổi, vẫn là lão xử nam, chúng ta sẽ kết hôn nhé."
"Cậu muốn chết a!" - Lần này đến phiên Kim mắt lộ ra hung quang, còn Ahn Hyungseob thì nắm tóc của Woojin giựt mạnh rụng tóc như muốn trọc đầu... 
"A! Nha, nói giỡn thôi mà, có vậy cũng sinh khí..." - Park Woojin sau la í oái lại cười nhây, đưa Hyungseob cùng cậu ra bên ngoài.
--------------------------------------------------
Tới nhà hàng Dê con, hai người đi vào góc bàn đã được đặt trước, rồi ngồi xuống chờ đợi.
Nhà ăn thập phần rộng mở, chỗ ngồi sắp xếp thật sự rất khai thoáng, người cũng không nhiều, không khí vô cùng ấm áp, cơm Tây cũng tương đương có tiêu chuẩn, đây là một trong những nơi bọn họ thường tới ăn.
"Bọn họ như thế nào còn chưa có đến?" - Jaehwan nhíu nhíu mày, cậu chán ghét những người không đúng giờ.
"Còn kém vài phút nữa mà." - Ong Seongwoo nâng tay lên nhìn nhìn thời gian.
Tôn khi thủ lễ, là một trong những thủ tục cơ bản của đối nhân xử thế, nếu lần đầu tiên gặp mặt mà đã muộn, nam nhân kia cũng không được tốt cho lắm.
"Rau Diếp, không cần phải khó tính như vậy."- Seongwoo không khỏi thở dài, "Cậu luôn như vậy, một chút việc nhỏ, liền lập tức phán xét người khác. Cho dù người ta muộn vài phần thì thế nào, nói không chừng người ta có việc, tập kiên nhẫn một chút."
"Được rồi." - Jaehwan kiềm chế, hạ sự bực dọc xuống.
Đột nhiên, Ong Seongwoo nhãn tình sáng lên:
"Bọn họ đến kìa!"
Cậu ấy hướng về phía trước múa may vài cái, quả nhiên, bồi bàn đang dẫn dắt hai bóng người một trước - một sau đi đến gần.
Jaehwan  ngừng thở, đầy cõi lòng chờ mong...
Phía trước chính là Ahn Hyungseob, nhỏ dài và gầy teo, bộ dáng nhỏ nhắn, đi theo sau... Tựa hồ là một nam tử to lớn như con voi, bả vai thoạt nhìn to lớn, ngũ quan còn chưa thấy rõ, nhưng là, bộ dáng anh ta đi đường tựa hồ có điểm quái dị.
Không đợi Jaehwan xem được rốt cuộc quái dị ở điểm nào, Hyungseob liền cười trước mặt bọn họ:
"Ngại quá, có điểm kẹt xe, nên bị muộn." - Cậu biết Jaehwan  không thích người khác muộn.
"Vừa lúc đúng giờ, ngồi đi." - Ong seongwoo cười nói, nhiệt tình đẩy ghế ra.
"Tớ giới thiệu một chút." - Hyungseob mím môi mỉm cười, đem vị nam tử phía sau kéo đi ra. - "Vị này chính là Hoàng Đế đó - là Hwang Minhyun, là đồng sự kiêm bạn tốt của tớ. Vị này chính là Ong Seongwoo, biên tập tạp chí, còn có Kim Jaehwan, quản lí bộ phận tiêu thụ của P&B, tiền đồ vô lượng. Cậu ấy là người nhỏ tuổi nhất trong chúng ta."
"Xin chào, thật vui khi được gặp em." 
Trừng mắt nhìn đối phương giơ tay ra trước mặt, Jaehwan miễn cưỡng cầm, liền vội buông ra, chỉ cảm thấy như có một chậu nước lạnh từ trên đầu xối xuống, toàn thân đều lạnh thấu.
Lại là một tên thuộc bộ tộc khủng long!
Có lẽ nói anh ta là khủng long có điểm hà khắc, nhưng nhìn ngắm anh ta một hồi, ngũ quan thật bình thường, thiếu thiện khả trần, quần áo dáng vẻ quê mùa, không hề hiện đại, không lưu lại ấn tượng gì đặc biệt, mờ nhạt vô cùng...
Lần đầu tiên gặp, cậu liền thất thố điều tra.
Kiểu tóc lộn xộn, ko biết tạo dáng tóc sao? Anh ta nếu biết rõ chính mình tới "thân cận" thì ít nhất cũng phun lên một ít gel, cho ra dáng một chút, ít nhất phải tỏ vẻ tôn trọng người khác chứ.
Giảm 50 điểm!
Jaehwan thầm đánh giá trong lòng.
Anh kia có vấn đề trong cách ăn mặc chăng? Quần Tây với Áo sơ mi trắng?
Cái áo sơ mi kia dường như đã được giặt đi giặt lại rất nhiều lần, cổ và tay áo đều có vài tia trầy xước cũ kĩ, xem ra tám chín phần là hàng được mua từ vỉa hè giá khoảng hai mươi đồng. Quần áo của cậu thường mặc đều là hàng hiệu của Italy hoặc Pháp, toàn ăn đồ ăn ngoại xa xỉ, vậy mà bây giờ phải cùng với gã đàn ông xa lạ trên người mặc áo sơ rẻ tiền ăn cơm, Jaehwan không khỏi phát lạnh toàn thân.Giảm thêm 10 điểm!
Còn nữa, tên kia diện mạo tuy rằng không tính là xấu xí, nhưng tuyệt đối cũng không được gọi là đẹp trai và có duyên. Anh ta có gương mặt dài lại còn hơi tròn tròn, làn da có chút, một hút thôi nhé mịn màng tai hai bên thì bè ra thật chướng mắt, đôi mắt như con cáo giữa sa mạc nóng nực xếch lên giữa dòng lộ ra hương vị hàm hậu cùng ôn hòa nhưng lại bé tí tẹo, lông mày coi như nồng đậm, mang ra vài phần nam tính, vẻ mặt trầm ổn.
Vừa thấy đã biết, tên đàn ông này căn bản là thuộc mẫu người hướng nội, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống đơn điệu và chán nản, chỉ loanh quanh giữa nhà ở và nơi làm việc, vĩnh viễn cũng không phát sinh chuyện gì hay ho mới mẻ, là một sinh vật to lớn nhưng vô hại.
Nói tóm lại, tên này toàn thân cao thấp đều lộ ra hai chữ "nhàm chán".
Lại giảm tiếp 10 điểm!
Lại có, tên đàn ông này hiện tại đang chặt chẽ theo dõi cậu, miệng khẽ nhếch, lộ ra một bộ dáng kinh ngạc cực độ khiến người khác phải giật mình, xem ra là bị dung nhan tuyệt mỹ cùng khí chất tao nhã của cậu đây hút hồn rồi...
Đối với Kim Jaehwan mà nói, bị người khác nhìn chằm chằm thế này không phải là lần đầu tiên, bình thường khi đang đi trên đường cái, cũng không ít người muốn đến gần bắt chuyện.
Cậu cũng không chán ghét việc bị người khác nhìn chằm chằm, thậm chí còn hơi hơi có cảm giác thỏa mãn, tuy nhiên, đây không phải ở ngoài đường mà là đối tượng thân cận. Chưa bắt đầu nhận thức được đối phương mà nước miếng tên kia đã chảy ròng ròng, có thể thấy được nhân phẩm người này thật sự không tốt, chắc chắn là loại biến thái thích cưỡng gian và bạo ngược.
Giảm! giảm! giảm! Giảm đến 100 điểm!
Khi Jaehwan lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của người kia, trong lòng đã đóng lên một dấu ấn thật to màu đỏ, phán: Gã này phải bị "tử hình".
Không cần lãng phí thời gian thêm nữa, Nên về nhà xem phim ảnh còn hay hơn. Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.
Hàn huyên vài câu là hết chuyện để nói, nhưng 2 người Seongwoo cùng Hyungseob đã tán gẫu đến khí thế ngất trời: từ trang phục, nước hoa đến đồ trang điểm, sao kim tình lữ, phân phân hợp hợp rồi đến chuyện tin đồn ở nơi làm việc, đều nói đến n lần. Mà cậu cùng họ Hwang kia thì mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn qua nhìn lại, không có lời nào để nói.
Kim Jaehwan vốn là chuyên gia giao tiếp, chỉ cần cậu muốn, dù cho việc chán thế nào cậu cũng có thế khiến không khí trở nên sôi động. Nhưng đối mặt với củ khoai tây khủng long tẻ nhạt quá mức này, cậu không có nửa điểm hưng phấn.
Hơn nữa tính cậu vốn tùy hứng, từ nhỏ xuôi gió xuôi nước, sống an nhàn sung sướng. Nếu không có Ong Seongwoo ở một bên tọa trấn, chỉ sợ cậu đã phẩy tay áo bỏ đi, cho Hyungseob, Woojin, cùng họ Hwang kia ở lại tiếp tục hàn huyên.
Bây giờ cậu mắt to trừng mắt nhỏ, cũng đã xem như cậu đã để lại cho đối phương một ít sĩ diện.
Đáng giận, bộ dạng khó coi, không có khí chất lại nặng nề không thú vị, đáng lẽ tên kia nên ngồi ở nhà mới đúng, không cần tùy tiện đi ra đường làm ô nhiễm địa cầu!
Kim Jaehwan căm giận uống một ngụm hồng rượu, tức giận nắm dao nĩa trong tay. Nhưng bất quá tức giận như vậy, động tác ăn của cậu vẫn như cũ thập phần ưu nhã, nhất cử nhất động, đều nhìn ra được đây là vẻ đẹp đã được tu dưỡng cẩn thận.
Mà gã họ Hwang ngồi bên cạnh bàn của cậu còn kém xa. Bộ dáng của anh ta khi cầm dao quả thực không chịu nổi, ngón tay cứng ngắc, cắt thịt loạn xạ, mỗi lần đem đồ vật này nọ đưa vào miệng, trông rất thô thiển, Jaehwan thấy cả người vô cùng khó chịu.
"Hwang tiên sinh đây là lần đầu tiên ăn cơm Tây sao?" - Kim Jaehwan  không chịu được thốt lên.
"Đúng vậy, tôi cũng không quen lắm. Tôi thích đồ ăn Hàn hơn." - Hwang Minhyun  vẫn cười nói, ánh đèn chiếu xuống đôi mắt, chảy ra một tia hoang mang vô hại.
Haha, quả nhiên... - Kim Jaehwan trong lòng nở nụ cười khinh bỉ, khiên khiên khóe miệng.
Đột nhiên, Minhyun trượt tay, làm cái nĩa trong tay bay ra ngoài, văng đến ly rượu trên tay Hyungseob đang ngồi đối diện, "XOẢNG!" một tiếng, ly rượu bể tan tành... Ly hồng rượu chưa uống xong, nháy mắt đã nhuộm đỏ khăn trải bàn trắng noãn, còn có mấy giọt văng lên áo sơ mi rẻ tiền của Hwang Minhyun
Có kịch vui để xem rồi, Kim Jaehwan trừng lớn mắt, tên nam nhân này không phải là loại ngốc vừa.
"Thực xin lỗi thực xin lỗi, đều là tôi không tốt, trượt tay, cho nên mới..." - Không để ý việc quần áo mình cũng bị vấy bẩn, Hwang Minhyun liền vội vàng đứng lên, hoang mang rối loạn giải thích.
"Chúng ta không có việc gì đâu, Minhyun, quần áo của anh cũng dơ cả rồi." - Hyungseob lập tức lấy giấy ăn đến lau cho anh.
"Không có việc gì hết, về nhà giặt lại một lần là được." -Hwang Minhhyun ngượng ngùng sờ sờ tóc.
Giặt một lần? Chẳng lẽ anh còn muốn giặt lại lần nữa sau khi nó bị dính bẩn như vậy sao? Oh my God! - Jaehwan lần thứ hai trở mình xem thường.
"Tôi dẫn anh vào toilet lau rửa một tí, nếu để lâu, bị ố rất khó tẩy." -Ong Seongwoo  nhiệt tình giúp đỡ.
"Cám ơn." - minhyun cảm kích theo sát cậu, mới đi vài bước, Jaehwan mặt liền vặn vẹo.
Vừa rồi ngồi nên không cảm nhận được, bây giờ anh ta vừa đi, cậu liền đã nhìn ra, chân của anh ta tựa hồ không quá to, cậu ban nãy có nhìn qua, lúc đi, "thùng nước lèo" của anh ta hơi hơi hướng về phía trước, thập phần quái dị.
Tuy tư thế cũng không quá kỳ quái đến mức làm cho người khác phải chú ý, nhưng người sáng suốt chỉ cần nhìn kỹ, có thể phát hiện anh ta... chân anh ta có vấn đề!!!
"Chân của anh ta sao lại thế này?"- Jaehwan quay đầu hỏi Hyungseob
"Khi còn nhỏ anh ấy bị sốt bại liệt, thiếu chút nữa phế bỏ một chân. Sau đó cha mẹ anh ấy vẫn tìm người đến mát xa, cư nhiên xảy ra kỳ tích, hiện tại đã có thể bình thường đi đường, chính là tư thế có điểm hơi kì quái mà thôi." - Hyungseob giải thích.

"Chính là tư thế có điểm hơi kì quái ?!!" - Jaehwan nhịn không được la lên. "Bộ dạng của tên này, ai nhìn cũng biết anh ta là tên què chân a."
Vừa nói ra, cậu thấy Seob nhìn cậu với ánh mắt đầy trách cứ.
Nhận thấy được chính mình có điểm thất thố, Jaehwan liền câm mồm:
"Thực xin lỗi, Hyungseob  tớ biết cậu là có ý tốt. Vừa rồi nghe Ongie nói là cậu muốn giới thiệu bằng hữu cho tớ, tớ còn ôm mộng lớn chờ mong, chính là không nghĩ tới..."
"Không nghĩ tới cái gì?" - Ahn Hyungseob  nhìn cậu. - "Không nghĩ tới diện mạo cùng bề ngoài của anh ấy, căn bản không phải như trong tưởng tượng của cậu là một người đàn ông nam tính dễ nhìn?"
"Cậu cũng biết, tớ đối với bề ngoài không có yêu cầu nghiêm khắc."(o_o”)
"Jaehwanie nhìn người không thể chỉ nhìn bên ngoài đâu." - Hyungseob lại nói: 
"Nếu không, cậu sẽ hối hận. Tớ quen Hwang Minhyun  đã lâu, từ khi theo anh ấy làm nghiên cứu sinh lận. Đúng vậy, điều kiện bên ngoài của anh ấy đích xác không được tốt lắm, nhưng nội tâm anh phi thường ôn nhu, phi thường giản dị. Anh ấy là một người đàn ông thực thiện lương, luôn ân cần chăm sóc cho người khác, luôn vì người khác mà suy nghĩ. Hiện tại người tốt giống anh ấy thực sự không nhiều lắm, sao cậu không thử mở lòng ra với anh ấy một chút?"
"Tớ cảm thấy việc này quả thực không cần thiết!" - Jaehwan quả quyết cự tuyệt.
Cùng tên thô thiển kiêm què chân quen nhau? Như thế nào có thể!
Suy nghĩ một chút cậu liền toàn thân phát lạnh, người khác nhìn vào sẽ nghĩ thế nào? Các bằng hữu sẽ thấy thế nào? Chẳng lẽ cậu - Kim Jaehwan đã xuống cấp đến tình trạng này?
Hyungseob  không khỏi thất vọng thở dài một hơi, tiếc thay cho cậu:
"Tớ biết cậu luôn luôn thực chú trọng bề ngoài, nhưng không nghĩ tới, cậu lại chú trọng đến nước này, Hwang Minhyun  thật sự là một người rất tốt."
"Cho dù anh ta tốt hơn hàng ngàn lần, tớ cùng anh ta căn bản không có khả năng! Cậu nhìn chân anh ta xem..." - Jaehwan cảm thấy bi thương cho chính mình: "Chẳng lẽ ở trong mắt cậu, tớ cũng chỉ xứng đôi với loại đàn ông này?"
"Chân anh ấy cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày, chính là đi đường khi thoạt nhìn có chút khập khiễng mà thôi. Minhyun  là mẫu người tốt nhất, cho nên tớ mới có thể giới thiệu cho cậu." -Hyungseob  khẽ nhíu đôi mi thanh tú.
Mẫu người tốt nhất?
Què chân mà tốt?
Cậu đây sắp nổi điên rồi!
Cho dù là mình giỏi kiềm chế, nhẫn nại đến bây giờ, cũng hết chịu nổi rồi, Kim Jaehwan sinh khí đứng lên:
"Đa tạ hảo ý của cậu, tớ đi trước."
Mới đi được nửa bước, liền đụng vào một người, ngẩng đầu vừa thấy, đúng là Hwang Minhyun. Kim Jaehwan càng thêm tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, lạnh lùng nói:
"Tránh ra, không được chắn đường của tôi!"
Hwang Minhyun  ngẩn người, lập tức nghiêng người lộ ra một lối đi nhỏ.
"Như thế nào đột nhiên lại đi về, xảy ra chuyện gì? Chờ một chút thôi, Jaehwanie à...." - Ong Seongwoo vội vàng đuổi theo cậu đi ra ngoài.
Jaehwan bước nhanh như gió, nhanh chóng đi vào bãi đỗ xe, lấy chìa khóa mở cửa xe, giựt mạnh cà vạt xuống, hít sâu vài ngụm khí. Trong ngực cậu hơi hơi phập phồng, sắc mặt rất khó coi.
Seongwoo  tự nhiên hiểu được, cậu rốt cuộc đang căm tức cái gì:
"Rau Diếp , tớ đã nói với cậu nhiều lần, không cần phải là người đẹp trai, Hwang Minhyun nhìn qua đã biết là người thành thật, không bằng thử cùng anh ấy kết giao một lần xem sao?"
"Không có khả năng! Mỗi ngày phải nhìn thấy củ khoai tây dị dạng lại xấu xí muốn chết đó, tớ còn có thể nuốt trôi cơm sao?" - Jaehwan nhịn không được lớn tiếng nói.
Đột nhiên, Ong Seongwoo  thay đổi sắc mặt, hướng ra phía trước bĩu môi. Jaehwan quay đầu lại, nhất thời á khẩu không nói được gì nữa.
Kẻ đứng bên ngoài xe chính là "củ khoai tây xấu xí dị dạng" mà cậu vừa nhắc đến!!!
"Có chuyện gì?" - Jaehwan mở cửa xe, tuy rằng biết rõ chính mình vừa rồi hơi ác mồm ác miệng, tám chín phần đã bị anh nghe được, nhưng trong lòng lại không có một điểm hối lỗi.
Bởi vì cậu nói tất cả đều là sự thật!
"Em... để quên điện thoại trên bàn, tôi đuổi theo trả lại cho em." -Hwang Minhyun thở hổn hển, dù sao anh đi đứng bất tiện, lại gấp rút chạy tới, khó tránh khỏi kiệt sức.
"Cám ơn." - Jaehwan tiếp nhận di động, trong lòng lúc này mới dâng lên một tia áy náy.
"Cái kia..." - Thấy cậu sắp đóng cửa xe, Hwang Minhyun miệng nói: 
"Phi thường vui vì đã được gặp em. Nếu sớm biết rằng em là người xuất sắc như vậy có lẽ đêm nay tôi đã không đến." - Minhyun hơi cong khóe miệng chua chát - "Thực có lỗi, sự tồn tại của tôi đã khiến em có một đêm không thoải mái, tái kiến."
Dứt lời, anh hơi hơi hạ thấp người, liền xoay người rời đi.
"..." - Jaehwan nói không ra lời.
Bị hoàn toàn nhìn thấu.
Anh ta đã nghe hết, nhưng trên mặt không hề biểu lộ nửa điểm bực dọc, ánh mắt vẫn trước sau như một, hàm hậu mà ôn hòa. Bóng dáng anh ta nhìn qua thập phần rộng lớn, thắt lưng đĩnh thật sự thẳng, nhưng mặc kệ thẳng như thế nào, đều không che dấu được phần chân cong...
Nhưng cho dù như vậy, anh vẫn cố gắng bước từng bước một, dường như muốn tạo nên hình ảnh của một người bình thường không mang tật nguyền trong mắt mọi người.
Không biết vì sao, Kim Jaehwan cảm thấy trái tim bỗng dưng xẹt qua một trận đau đớn.
Khi đó, cậu còn không biết, đây là lần đầu tiên trong đời cũng như là lần cuối cùng cậu cảm thấy đau đớn như vậy.
Khi đó, cậu còn nghĩ, SHIT! Đêm nay thật sự là một đêm 'thân cận' siêu tồi tệ !!!
-------------------------------------------------
Hết chương 1.
Vote cmt nhiệt tình để mị có động lực edit tiếp nào chứ cái chuyện này 1 chương dài kinh khủng luôn á :<<<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top