Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một lần duy nhất khi tôi ở với Hisoka lúc nhỏ, tôi đã bị sốt rất cao. Cơn sốt chết tiệt đó hành tôi lên bờ xuống ruộng, khiến đầu óc tôi mơ hồi và quay cuồng. Không thể ngủ một giấc mà liên tục bị giật mình tỉnh lại do ác mộng.

Cả một đêm tôi luôn ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh không thể nào nghỉ ngơi nổi. Nhưng mỗi lần tỉnh táo, tôi vẫn luôn nhìn thấy Hisoka ngồi bên giường, hắn nắm lấy tay tôi và dù chẳng nói lời nào, cũng chẳng làm điều gì vậy mà khiến tôi cảm thấy an tâm vô cùng. Và cũng chính vì một lần đó, tôi đã rung động với Hisoka đồng thời cũng là lúc tôi vội vã bỏ chạy.

Tôi sẽ không bao giờ nói cho Hisoka biết tôi sớm đã thích hắn đâu.

....

"Dạo này em ngoan ngoãn nhỉ?"

Tôi cau mày, quay đầu nhìn Hisoka ngồi ở phía sau lưng nghịch tóc bản thân. Hisoka cũng nhìn tôi, ánh mắt cả hai giao nhau nhưng lại chẳng nói lời nào.

Mãi một lúc sau, tôi mới cười cười nói:"Đột nhiên nghĩ thông suốt, không muốn mệt mỏi chạy trốn thôi"

Có lẽ biểu hiện an phận bất thường của tôi đã khiến Hisoka hoài nghi. Cơ mà kế hoạch của tôi chính là đối xử với hắn thật tốt, tôi muốn trong thời gian này cùng hắn sống vui vẻ như trước kia. Coi như tạo thêm vài hồi ức tốt đẹp cho đôi bên. Cứ như vậy đến khi Hisoka buông lỏng cảnh giác tôi sẽ lại không từ mà biệt.

Thế giới rộng lớn như vậy, nếu đã không muốn gặp thì sẽ không thể gặp. Vốn dĩ còn có thể gặp như vậy, là do chính tôi muốn nhìn thấy hắn.

"Em thật khiến người ta không tin nổi" Hisoka lắc đầu, hắn không tin tôi thay đổi nhanh như vậy.

"Thì đừng tin!" Tôi vờ giận dỗi quay đi, không muốn để hắn thêm nghi ngờ tôi liền chạy tới tìm đám Gon để xem chúng luyện tập với Biscuit.

Việc luyện tập khắc nghiệt, vất vả hơn so với những gì tôi có thể tưởng tượng. Nếu đặt tôi vào vị trí của chúng tôi sớm đã bỏ cuộc mất hoặc có thể rất lâu mới vượt qua được. Xem hai đứa hăng hái như vậy thật có hương vị của tuổi trẻ...

"Đừng có lảm nhảm mấy câu già cỗi như vậy! Cô còn trẻ mà!" Biscuit không chịu được tôi than vãn nữa, cô ấy giờ coi như là bạn tâm sự của tôi những lúc xem đám Gon Killua luyện tập.

"Được rồi mà..." Tôi cười trừ, tôi đâu có tính tuổi lúc này tôi chỉ đang nhớ về thời gian sống ở kiếp trước ấy. Tôi đã từng có một cuộc sống rất tự do rất nhiệt huyết nhưng cũng rất cô độc, suốt cả hành trình ấy chẳng có một người nào đi đến cuối cùng, rất nhiều người ghé vào cuộc sống của tôi rồi ra đời rất phũ phàng.

Thế nên khi nhìn Gon và Killua tôi vừa như thế sức trẻ của bản thân năm đó cũng vừa nhận ra sự khuyết thiếu của bản thân, tôi chẳng có người bạn tốt đồng hành như hai đứa.

...

"Hisoka sao lại ra chỗ này tắm? Khách sạn có phòng tắm mà!" Tôi khoanh chân ngồi trên bờ ôm quần áo

Hisoka ở dưới hồ ngâm mình, chẳng hề quan tâm bị người khác nhìn ngó nữa. Tôi thật chẳng hiểu nổi, rõ ràng hồi nhỏ hắn vẫn được xem là bình thường sao lớn lên lại có nhiều thú vui bất thường như vậy?

"Nagi có muốn cùng tắm không?" Đây là lần thứ hai hắn gọi mời tôi gia nhập "chương trình" hoà mình vào thiên nhiên, đương nhiên tôi từ chối.

Lỡ có ai bất ngờ xông đến tấn công thì phải làm sao? Hay nhìn trộm quay chụp lén? Nhìn chung vẫn khá nguy hiểm lại không riêng tư, chỉ có Hisoka mới dám thử.

Tôi nhàm chán nghịch vài tấm thẻ trên bờ, đáng nhẽ tôi định bỏ mặc Hisoka tự tắm tát để đi chơi với đám Gon nhưng hắn ta doạ sẽ khoả thân đi lông nhông khắp nơi tìm tôi. Vì Hisoka không có liêm sỉ mặt mũi nên hắn có thể làm trò đó thật, còn tôi thì không thể để yên cho hắn làm. Không thể để người ta khi nhắc đến tên tôi sẽ nhớ thêm một tên biến thái trần truồng. Nên chỉ còn cách ngoan ngoãn chờ hắn tắm xong.

"Quần áo!" Hisoka vẫy vẫy tay ra hiệu cho tôi mang đồ qua

Tôi theo bản năng đứng dậy đi qua nhưng gần đến trước mắt hắn lại dừng lại. Nhăn mày tự hỏi vì sao tôi lại nghe lời tên này thế? Tôi có phải con hầu đâu mà vẫy với chả gọi. Thẳng tay ném quần áo xuống nền đất ngay trước mặt Hisoka nhưng sau khi hành động xong tôi lại thấy hơi hối hận.

"Trượt tay đấy!" Tôi cười trừ, khom người nhặt lại đồ vừa rơi.

Lúc tôi ngẩng đầu lên Hisoka đã từ dưới nước đi tới trước mặt. Hắn ta chẳng còn biết ngại ngùng là gì, cứ trần trụi như trốn không người. Tôi còn muốn mắng tên điên này vài câu thì bỗng âm thanh của việc dịch chuyển vang lên sau lưng. Thực lòng tôi không muốn biết cũng không muốn đoán xem ai là người mới đến, vì kẻ nào cũng sẽ nghĩ ngợi lung tung khi thấy tôi và Hisoka trong tình huống này.

"Lũ nhóc của em đến!" Hisoka cười cười, còn giơ tay vẫy chào với những kẻ mới dịch chuyển tới.

"Nagi?" Giọng ngạc nhiên của Biscuit cũng vang lên.

Tôi thực lòng chả muốn gặp bọn họ lúc ở cạnh Hisoka chút nào. Cảm thấy bản thân nhất định sẽ gặp chuyện không may mắn.

"Mặc- đồ! Nhanh!" Tôi nghiến răng, nhét lại quần áo vào trong lòng Hisoka rồi điều chỉnh lại biểu cảm của mình xoay lưng đối diện với người quen. Lúc quay người còn cố gắng đứng che những chỗ cần che dùm người phía sau.

"Sao mọi người lại ở đây vậy?" Tôi cố nở nụ cười tự nhiên nhất, cơ mà lúc này biểu cảm của ai cũng lạ.

Biscuit ôm mặt cười ám muội,  thằng nhóc Killua tự bổ não cái gì cũng đỏ mặt, Gon vẫn là đứa bé ngoan mặt ngơ ngác vẫy tay chào tôi. Còn thêm một gương mặt lạ, tôi nghĩ là bạn mới của nhóm Gon.

Sau khi Hisoka mặc đồ lại tử tế, tôi và Biscuit mới ghé đầu vào trò chuyện to nhỏ. Lão bà này, có tuổi rồi mà rất thích hóng hớt.

"Đây là người đàn ông của cô đó sao?" Biscuit ghé tai tôi thì thầm lâu lâu còn quay đầu liếc Hisoka đánh giá tới lui

"Bạn thôi!" Không thèm suy nghĩ tôi đã nhanh miệng phản đối

"Bạn cái gì? Bạn giường ấy hả? Tôi nhìn bằng nửa con mắt cũng thấy gian tình của hai người!" Biscuit không phải thiếu nữ mới lớn như bề ngoài, không dễ lừa lại còn rành rỏi nữa.

Tôi cảm thấy ngại ngùng nhưng vẫn phải bình tĩnh cười cười, không đáp lại xem như thừa nhận lời nói của Biscuit. Cô ấy tỏ ra thoả mãn, gật gù khen ngợi tôi có mắt nhìn người, Hisoka đúng là hàng tốt. Tôi cũng phải công nhận, không chỉ tốt mà còn xài ngon.

Hisoka là kẻ không theo lẽ thường, hắn thích mọi việc theo ý mình, hậu quả như nào cũng mặc nhưng ở trước mặt tôi lẽ tự động nhường lại, luôn đặt ý kiến của tôi lên đầu. Cũng như lúc này, Hisoka được Gon mời tham gia trò chơi nào đó, dù ánh mắt và nụ cười của hắn đều thể hiện sự hứng thú với đám Gon và Killua nhưng vẫn nhìn về phía tôi chờ xem tôi muốn như nào.

Không biết có phải tôi tưởng tượng hay không nhưng dạo này Hisoka tích cực thể hiện sự yêu chiều với tôi một cách công khai như thế muốn nói cho tất cả mọi người biết hắn là người của tôi, hoặc ngược lại.

Quay lại vấn đề mời gọi gia nhập đội của Gon, tôi tất nhiên là đồng ý, trò vui sao tôi có thể bỏ lỡ. Ở điểm này tôi thấy bản thân và Hisoka thật giống nhau. Và tôi nhớ rất rõ đây là đã là thời điểm gần cuối của trò chơi thu thập thẻ. Rất nhanh thôi, tôi sẽ rời khỏi những người này để tiếp tục cuộc sống ngao du một mình.

Chúng tôi thực sự đã trải qua một khoảng thời gian rất vui vẻ. Tựa như chưa hề có những cuộc chia ly nào vậy.
...

"NAGI!!!!" Hisoka rất hiếm khi nổi giận lại còn thể hiện rõ ràng ngoài mặt luôn chứ. Tôi nhìn chăm chú gương mặt bị chọc tức đến đỏ bừng của hắn, đôi mắt còn hằn rõ tia máu nhìn rất đáng sợ.

Tôi cầm trong tay tấm thẻ dịch chuyển, bất cứ thời khắc nào tôi cũng có thể biến mất trước mặt hắn. Có thể đi luôn bây giờ nhưng tôi cứ nấn ná mãi, có vẻ tôi đã cảm thấy hối hận rồi. Đáng ra tôi nên chọn cách ra đi thật âm thầm lặng lẽ chứ không phải để ai cũng biết như này.

Hisoka có vẻ đang rất muốn lao đến chỗ tôi đáng tiếc hắn đang mắc kẹt trong những sợi niệm của tôi. Có người từng nói tôi rất mạnh nhưng tôi không tin, cơ mà lúc này tôi nghĩ tôi mạnh thật, mạnh hơn Hisoka.

"Tôi hỏi em vì sao hết lần này lần khác đều muốn rời đi? Là tôi có gì không tốt với em sao?" Hisoka không thể tránh thoát được nên quyết định hai mặt một lời

Tôi cúi đầu chần chừ một lúc rồi mới chậm rãi lắc đầu.

"Anh đối với tôi quá tốt, hơn tất cả những người từng xuất hiện..." Nhưng cũng vì quá tốt, hắn khiến tôi chìm đắm không còn là chính mình nữa rồi.

"Vậy thì tại sao chứ?" Hisoka hoàn toàn bất lực, tuyệt vọng khi nghe được đáp án như vậy, hắn ta thà rằng nghe Nagi chỉ trích cái sai của bản thân còn hơn

Tôi hít một hơi dài, thẳng lưng lại nghiêm túc nhìn thẳng Hisoka mà phun ra mấy lời ngu ngốc:"Chẳng vì tại sao cả! Tôi vốn không muốn ở cùng anh mà thôi"

Nghĩ lại thì tôi chẳng bao giờ nói được lời nào tử tế với Hisoka cả. Mà cũng không phải do tôi, Hisoka quá khó chơi, tôi không tuyệt tình một chút sao có thể giải quyết được hắn.

Tấm thẻ dịch chuyển là tôi giữ lại khi trò chơi kết thúc, tôi đã tìm được cách liên hệ với những người điều hành trò chơi này để xin xỏ một chút phúc lợi và thật không ngờ bọn họ lại đồng ý. Giờ thì tôi chẳng lo lắng việc chạy không thoát.

"Nếu lần này rời đi, em tốt nhất trốn cho kĩ nếu để tôi tìm ra trước, tôi sẽ bẻ gãy tay chân của em!" Hisoka nghiến răng nghiến lợi gằn giọng, lời nói của hắn không còn chỉ là đe doạ nữa mà giống như khẳng định.

Tôi không rét mà run nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra thật bình tĩnh không dao động. Thiết nghĩ sắp tới tôi phải luyện biến thành người già, như vậy sẽ chẳng bị lộ đâu.

"Anh nghĩ còn tìm được tôi sao?" Tôi cũng phải thể hiện chút khí thế của bản thân, hắn từng mất mười năm để tìm tôi rồi lại muốn mất thêm mười năm nữa ư? Tôi muốn Hisoka bỏ cuộc đừng có ý định tìm tôi nữa đồng thời lại hi vọng hắn đừng quên tôi.

Tôi đúng là kẻ siêu ích kỉ mà!

"Vậy thì em phải trốn cho kĩ vào!" Hisoka không hề bị kích thích thêm bởi lời tôi, trong ánh mắt đỏ ngầu của hắn như thể dã thú muốn xé xác con mồi vậy. Sau này tôi biết được hắn siêu ghét những ý nghĩ của tôi, ghét việc tôi nghĩ hắn sẽ buông tha tôi. Vì tôi không thể biết, đối với Hisoka, ngoài tôi ra hắn chẳng cần thứ gì cũng chẳng có thứ gì.

Sau lời đó, tôi cũng sử dụng phép dịch chuyển, biến mất trước mắt Hisoka. Chỉ khác là lần này chúng tôi đối mắt với nhau, ánh mắt của Hisoka là thứ cả đời tôi sẽ không quên được. Vào trong giấc ngủ tôi cũng có thể nhìn thấy ánh mắt của hắn hướng về bản thân.

Khi nhìn khung cảnh trước mắt đã là nơi khác, tôi lại cảm thấy buồn nhiều hơn là vui vẻ có lẽ bởi đời này sẽ không gặp lại người kia nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top