Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• Chương này lấy bối cảnh Hàn Quốc thời hiện đại.

• Có những tình tiết lấy cảm hứng từ hai bộ phim Mr. Queen và Moon Lovers.
_______________________________________________

Kuruta là một bộ tộc nhỏ sở hữu đôi mắt đặc biệt, mỗi khi cảm xúc dâng trào thì đôi mắt sẽ chuyển thành màu đỏ và có sức mạnh vượt trội. Chính vì vậy nên họ bị người thường xa lánh, kì thị và xem là những con người đội lốt ác quỷ. Để thoát khỏi sự phân biệt đối xử, người tộc Kuruta phải di cư đến nhiều nơi khác nhau, sống ẩn dật sâu trong rừng rậm, gần như cách biệt thế giới bên ngoài, và phải che giấu thân phận của mình mỗi khi bước ra khỏi lãnh địa.

Tuy nhiên, đó là thời xa xưa mấy thập kỷ trước. Bây giờ xã hội đã tiến bộ và ngày càng phát triển hơn rất nhiều. Luật cấm phân biệt đối xử dựa trên chủng tộc, sắc tộc đã được quy định trong nhiều điều ước quốc tế và tạo thành yếu tố quan trọng trong pháp luật của nhiều quốc gia. Nhờ vậy mà bộ tộc Kuruta đã thoát khỏi sự kì thị, phân biệt đối xử và luôn được chào đón từ những người thế giới bên ngoài. Ngoài ra, người tộc Kuruta cũng đã chứng minh cho những người bên ngoài thấy được rằng họ là những người dân thân thiện và tốt bụng, luôn hoan nghênh chào đón mọi người từ khắp nơi các xứ đến tham quan và tìm hiểu nét văn hóa, truyền thống của bộ tộc.

Làng Kuruta nằm toạ lạc ở tỉnh Rukuso, Andong, Hàn Quốc. Ngôi làng được tổ chức UNESCO công nhận là Di sản thế giới. Là một những ngôi làng có nét văn hóa, truyền thống độc đáo nhất từ trước đến nay. Sức cuốn hút của ngôi làng chính là những con đường nhỏ xinh, những ngôi nhà đơn sơ cách nhau không quá xa, những mái nhà hình vòm cung, được xây dựng với kiến trúc xoáy ốc khác nhau. Xung quanh ngôi làng là một quang cảnh hùng vĩ với những khu rừng nằm trên vách đá dựng đứng nhìn xuống dòng sông chảy miết, cảnh quan thiên nhiên thanh bình, quyến rũ tại đây với những cánh đồng lúa đương mùa trổ bông, dòng sông êm đềm chảy qua ngôi làng, những vách núi sừng sững,…

Ngoài ra, đôi mắt của bộ tộc Kuruta vì quá quý hiếm và xinh đẹp, giống như một viên ngọc, nên đã được vinh dự nằm trong danh sách là một trong những bảo vật quốc gia, đồng thời còn được chọn là một trong những màu sắc đẹp nhất thế giới.

Kurapika là một trong những thành viên của bộ tộc Kuruta. Một cậu bé thông minh, lanh lợi với lượng kiến thức rộng lớn. Sở hữu ngoại hình nhỏ nhắn, mái tóc vàng óng ôm lấy gương mặt đáng yêu cùng với đôi mắt mèo màu trà sáng long lanh, tinh nghịch.

Khi Kurapika lên 12 tuổi, có một lần, cậu xem một chương trình phỏng vấn của một vị Bếp trưởng chuyên nghiệp phục vụ ở Nhà Xanh, nơi làm việc của các nguyên thủ quốc gia. Khi camera quay cận cảnh đến khu nhà bếp, Kurapika liền trố mắt kinh ngạc khi được chứng kiến khu nhà bếp trông vô cùng sang trọng cùng với sự đa dạng, mới lạ của các loại gia vị và nguyên liệu thì rất sạch, còn màu sắc thì luôn tươi mới.

Tập trung nhìn các đầu bếp thể hiện những kỹ năng nấu ăn một cách điêu luyện. Tiếng xèo xèo giòn tan của món chiên, tiếng nước sôi ùng ục cùng với tiếng phừng phực của ngọn lửa hoà huyện vào nhau tạo nên không gian vô cùng sống động và chuyên nghiệp. Những món ăn được bày ra trông rất đẹp mắt và ngon miệng, nó khiến Kurapika nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ họng. Thật kích thích vị giác để thưởng thức những món ăn ngon đó. Từng kỹ năng điêu luyện của việc nấu nướng, chế biến cùng với việc tạo hình, trang trí món ăn theo nhiều hình thức khác nhau cho đến môi trường làm việc chuyên nghiệp và sang trọng đã ngay lập tức chinh phục cậu bé và nhen nhóm lên ngọn lửa đam mê trong lòng cậu.

“Thật là ngầu quá!”

Đó là tiếng lòng mà cậu bé Kurapika vô thức thốt lên thành lời.

Từ chính khoảng khắc ấy, Kurapika đã có một ước mơ đó là nhất định sẽ trở thành một đầu bếp của Nhà Xanh, trở thành một người nấu ăn cho những nhân vật quan trọng của đất nước.

Sau đó, Kurapika bắt đầu học nấu ăn, cậu đã nhờ mẹ chỉ dạy cho cậu. Mẹ của cậu rất khéo tay, bất kỳ món ăn truyền thống của tộc Kuruta hay các món ăn từ các vùng miền khác nhau, bà đều nấu rất ngon. Đầu tiên, mẹ sẽ chỉ cậu nấu những món ăn đơn giản trước, rồi dần dần cho đến nhiều món ăn đa dạng hơn, phức tạp hơn. Từ những hành động cắt thái, xào nấu chuyên nghiệp của bà càng khơi dậy sự thích thú mãnh liệt trong lòng cậu.

Sau khi làm quen với việc bếp núc, Kurapika thường xuyên nấu ăn cho mọi người cùng nhau thưởng thức rồi nhờ họ đưa ra cảm nhận, đóng góp ý kiến về món ăn đó. Biết lắng nghe và tiếp thu những ý kiến của mọi người sẽ giúp cậu nhận ra những ưu và khuyết điểm của bản thân để ngày càng tiến bộ hơn.

Lên 15 tuổi, Kurapika xin mẹ được ra ngoài làng, cậu đến thành phố Seoul – Đô thị sầm uất bậc nhất Hàn Quốc, một trong những thành phố có mức chi phí sinh hoạt bình quân đắt đỏ bậc nhất châu Á nói riêng cũng như trên thế giới nói chung. Nơi đây cũng chứa đựng vô vàn giá trị lịch sử và mang đậm dấu ấn tương lai. Cậu đăng ký học tại một trường cấp 3 nội trú, vừa tiện cho việc học ở trường lớp, vừa tìm tòi, học hỏi thêm những kiến thức về nấu ăn để tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm hơn. Ngoài ra, cậu còn trau dồi thêm vốn ngoại ngữ của mình để có thể học hỏi từ những người bản địa khác nhau, nên bây giờ cậu đã có thể giao tiếp với mọi người xung quanh bằng nhiều thứ tiếng.

Sau khi tốt nghiệp cấp 3 thì Kurapika bắt đầu học và làm việc tại một nhà hàng. Chủ nhà hàng ở đây chính là Kim Bon-hwa, một cựu Bếp trưởng của Nhà Xanh, ông đã làm việc cho bốn đời Tổng thống nên rất am hiểu về ý nghĩa chính trị, văn hóa của đồ ăn. Sau khi nghỉ hưu thì ông mở một nhà hàng và tạo thương hiệu riêng cho mình.

Tuy nhiên, mỗi ngành nghề đều có tính chất khó khăn đặc thù của nó. Để thành công là một điều không hề dễ dàng, phải trải qua nhiều giai đoạn khác nhau, và việc trở thành một đầu bếp chuyên nghiệp cũng vậy. Muốn leo lên được đỉnh cao của nấc thang sự nghiệp thì phải trải qua không ít thăng trầm.

Từ những giây phút đầu tiên bước chân vào bếp, Kurapika phải bắt đầu từ bậc thấp nhất. Cậu phải làm những công việc như rửa chén, móc cống, lau dọn khu vực làm việc, sắp xếp các công cụ – dụng cụ, nguyên liệu gọn gàng, sạch sẽ và ngăn nắp,… và nhiều công việc khó đoán khác mà cậu không thể ngờ tới. Tuy mệt mỏi nhưng đây cũng là quãng thời gian tuyệt vời để cậu có thể quan sát, học hỏi từ các đồng nghiệp xung quanh. Sau đó, cậu sẽ được chỉ dạy về kỹ năng dùng dao, kiến thức về nguyên liệu, cách sử dụng thiết bị, thao tác chế biến, cách nêm nếm, trình bày món ăn,…

Trải qua nhiều giai đoạn khó khăn, Kurapika đã gặp không ít biến cố, thăng trầm, nhưng cũng vì thế mà cậu có cơ hội tích lũy nhiều kinh nghiệm để bản thân có thể trưởng thành hơn mỗi ngày.

Quả nhiên, ông trời không bao giờ phụ lòng những người không ngừng cố gắng. Nhờ vào sự nhạy bén, thông minh và lanh lợi, cộng thêm việc được rèn giũa từ nhỏ nên Kurapika nắm bắt mọi thứ rất nhanh. Chỉ trong vòng hai năm, cậu từ một nhân viên quèn chính thức trở thành Bếp trưởng.

Chứng kiến sự trưởng thành, ngày đêm nỗ lực không ngừng nghỉ của Kurapika, các đồng nghiệp xung quanh luôn nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ, ngay cả chủ nhà hàng cũng rất hài lòng về cậu.

Vào một lần, Tổng thống ghé qua nhà hàng để thăm lại vị Bếp trưởng năm nào. Theo như cậu biết thì ngài Tổng thống đây chính là con trai của ngài Tổng thống ở nhiệm kì trước, ông luôn cùng gia đình mình trò chuyện, ăn uống trong các bữa ăn hằng ngày do chính Bếp trưởng Kim phục vụ. Hai người họ đã rất vui khi gặp lại nhau kể từ khi Bếp trưởng Kim nghỉ hưu. Sau đó, ông ấy còn giới thiệu Kurapika với ngài Tổng thống rằng cậu vừa là học trò vừa là đầu bếp giỏi nhất tại nhà hàng của ông. Ông nói thành tích của Kurapika trong quá trình học việc rất đáng khen, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã chứng minh cho mọi người thấy cậu là một người tài năng, cậu rất khéo tay và tạo ra rất nhiều thành phẩm mới mẻ và độc đáo.

Đến năm 20 tuổi, cậu được chính ngài Tổng thống tuyển dụng vào vị trí Bếp trưởng đảm nhiệm các bữa ăn hằng ngày và bữa tiệc chiêu đãi khách quý. Kurapika há hốc mồm ngạc nhiên, không thể tin vào những gì mình nghe thấy. Ông Kim và ngài Tổng thống nói rằng vì cậu rất xứng đáng và đây cũng là cơ hội cho cậu thể hiện tài năng của mình.

Kurapika cảm thấy rất vui sướng, cậu nhanh chóng thông báo tin vui này cho ba mẹ và cả bộ tộc Kuruta.

Sau khi biết tin, họ đã rất vui và không quên gửi lời chúc mừng. Mẹ cậu lúc đó vui đến nỗi đã khóc nức lên và ba cậu phải dỗ dành bà. “Con trai cưng của chúng ta đã làm được rồi.”

Như vậy là ước mơ của Kurapika cuối cùng cũng đã thành hiện thực, đồng thời còn là Bếp trưởng trẻ tuổi nhất đầu tiên làm việc tại Nhà Xanh.

Ban đầu, Kurapika mới vào không được người khác coi trọng, thậm chí là bị khinh thường, phân biệt đối xử bởi những người có chức quyền cao hơn. Vì họ nghĩ cậu đến từ bộ tộc nhỏ, chỉ được ngoại hình xinh đẹp nhưng bên trong não thì rỗng tuếch, chắc chắn sẽ không giữ vị trí này lâu được.

Mặc dù vấn nạn phân biệt đối xử, kì thị gần như đã hoàn toàn bị xoá bỏ nhưng ở đâu đó vẫn còn tồn tại. Có lẽ bản chất ấy đã ăn sâu vào trong máu của họ.

Nhưng Kurapika không quan tâm đến những lời nói đó. Bởi vì cậu đây là đường đường chính chính đi lên bằng thực lực của mình.

Được làm Bếp trưởng tại Nhà Xanh, đó là niềm vinh hạnh mà bất kỳ đầu bếp nào cũng mơ ước. Tuy nhiên, niềm vinh hạnh ấy luôn đi cùng với trách nhiệm nặng nề. Kurapika không chỉ đảm nhiệm những bữa ăn hằng ngày cho gia đình Tổng thống mà còn phục vụ cả những bữa tiệc đón các vị khách cấp cao diễn ra tại nơi đây.

Nấu ăn không phải chỉ là áp dụng vào công thức, mà phải nấu bằng cả trái tim, phải thổi hồn vào món ăn đó thì mới tạo ra được những thành phẩm đặc sắc. Chính vị sự tận tâm, chăm chút từng những điều nhỏ nhặt nhất vào từng món ăn mà Kurapika đã thành công chinh phục được vị giác của các vị khách quyền lực đến từ khắp nơi trên thế giới.

Cho đến bây giờ, cậu vẫn giữ vị trí Bếp trưởng tại Nhà Xanh cũng đã 3 năm. Trong suốt thời gian làm việc, cậu không bao giờ trở nên kiêu ngạo, vẫn luôn tìm tòi, nghiên cứu những công thức mới, cách chế biến món ăn để chúng trở nên đa dạng và mới mẻ hơn. Bởi vì một đầu bếp giỏi là người không bao giờ tự mãn với những gì mình đang có.

Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi ắt sẽ có người giỏi hơn.

Thế giới ẩm thực vô cùng rộng lớn và nhân tài nhiều vô kể. Để đứng vững trên đỉnh cao, chúng ta đều cần phải học hỏi không ngừng.

Kurapika không những sở hữu ngoại hình xinh đẹp, trí óc thông minh và tài năng xuất sắc, mà cậu còn giao tiếp rất giỏi, biết lắng nghe, tiếp thu những ý kiến của mọi người xung quanh. Chính vì những điều đó mà Kurapika đã tạo nên tiếng tăm lừng lẫy lan rộng khắp nơi.

Sau bộ tộc Kuruta, Kurapika được vinh dự xếp vào danh sách là một trong những quốc bảo của Hàn Quốc, có đóng góp lớn được công nhận toàn cầu, giúp đưa Hàn Quốc lên bản đồ thế giới. Cậu chính là niềm tự hào của Nhà Xanh, là niềm tự hào của đất nước và cả bộ tộc Kuruta.

Điều đó khiến Kurapika phổng mũi một cách đầy tự hào. Còn những kẻ đã xem thường cậu bây giờ chỉ biết im lặng, ngậm ngùi cay đắng.

✾ ✾ ✾

Hôm nay là một ngày rất đặc biệt, Nhà Xanh được vinh dự đón tiếp các vị đại sứ đến từ đất nước Trung Hoa ghé thăm nhằm thiết lập ngoại giao, hợp tác giữa hai nước. Và Kurapika sẽ đảm nhiệm vai trò chính chuẩn bị các món ăn để chiêu đãi họ trong bữa tiệc này.

Mỗi khi có những nhân vật cấp cao từ các quốc gia khác đến thăm thực sự là một áp lực rất lớn đối với toàn bộ nhân viên và các bộ phận tại Nhà Xanh. Mọi thứ bắt buộc phải được chuẩn bị một cách chu đáo và đảm bảo không có bất kỳ trường hợp xấu nào xảy ra.

Trong khu vực nhà bếp, các đầu bếp đang tấp nập nấu nướng, chuẩn bị các món ăn chiêu đãi những vị khách quan trọng.

Thực đơn bao gồm các món khai vị đặc trưng của từng vùng miền khác nhau trên đất nước, và món chính được chuẩn bị cho ngày đặc biệt hôm nay chính là cá Tuyết.

Nguyên liệu phải được lựa chọn một cách kỹ lưỡng và không hề sử dụng nguyên liệu nhập khẩu. Cá Tuyết sẽ được đầu bếp lựa chọn cẩn thận, đảm bảo phải được tươi ngon, nó được coi là nguyên liệu tuyệt hảo để làm nhiều món hấp dẫn khác nhau.

Trong lúc chuẩn bị món ăn, có hai vị khách bước vào và tiến đến chỗ của Kurapika. Một người đàn ông Trung Quốc và người phụ nữ kế bên có lẽ là thông dịch viên.

Người đàn ông bắt đầu lên tiếng trước. “Ngài Đại sứ nói rằng, ngài ấy rất nhạy cảm với những món ăn liên quan đến cá vì chúng có xương. Nên phiền cậu chú ý.”

Không cần đợi thông dịch viên, Kurapika mỉm cười đáp lại người đàn ông bằng tiếng Trung. “Vâng, tôi sẽ đặc biệt chú ý đến. Ngài không cần lo đâu ạ.”

Hai người họ trố mắt kinh ngạc nhìn Kurapika như muốn hỏi rằng vì sao cậu có thể nói được tiếng Trung một cách lưu loát như vậy?

Kurapika nhìn họ và mỉm cười tự tin. Dù là đầu bếp, nhân viên bình thường hay bộ phận nào khác trong một nơi cao cấp, quyền lực như Nhà Xanh thì chắc chắn ngoại ngữ phải được trang bị cho bản thân. Tuy có thể nhờ thông dịch viên, nhưng bản thân biết nhiều thứ tiếng khác nhau cũng là một lợi thế.

Sau khi nhận được câu trả lời, cả hai người nhanh chóng rời đi. Thấy họ khuất dần sau cánh cửa, Kurapika bĩu môi, lẩm bẩm trong miệng. “Ông đại sứ này cứ như là vua Tần Thủy Hoàng vậy.”

Theo như sử sách tương truyền, Tần Thủy Hoàng là một vị vua rất khó tính. Ông đặc biệt rất thích ăn cá, bữa ăn nào cũng phải có cá, nhưng có những cấm kỵ khiến đầu bếp nào cũng phải run sợ. Đặc biệt, nếu chẳng may để ông phát hiện ra trong cá vẫn còn xương thì sẽ dẫn đến hoạ sát thân. Chính vì thế mà một số đầu bếp không may đã bị xử tử cũng vì phạm vào điều cấm kỵ này.

Có lẽ nhiều người sẽ tự hỏi vì sao chỉ vì thức ăn mà giết cả mạng người sao? Nhưng không phải là do thức ăn đâu, mà món ăn được nấu một cách đúng đắn sẽ làm tan chảy lòng người như bức tường sắt vậy. Có thể gọi đó là viên đạn hấp dẫn nhất trên thế giới này. Chính vì thế mà trước khi trở thành đầu bếp cho Nhà Xanh, Kurapika cậu đã nghĩ như thế này: “Nấu ăn chính là chính trị”.

Nếu ngài đại sứ đã chuyển lời như vậy thì cậu càng phải thận trọng hơn. Vì lợi ích và mối quan hệ của hai nước và thể diện của ngài Tổng thống.

Mỗi khi các vị khách quan trọng và ngài Tổng Thống đang hưởng thức các món ăn thì tất cả nhân viên bên trong khu vực bếp lại rất lo lắng.

Khoảnh khắc mà những đĩa thức ăn được bưng xuống đều trống không, chỉ còn lại vài cọng rau lác đác thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Vì đó là minh chứng rằng tất cả món ăn mà bọn họ chuẩn bị đều hợp khẩu vị với các ngài ấy.

Sau khi hưởng thức các món ăn khai vị, các vị đại sứ Trung Quốc và ngài Tổng thống ríu rít khen ngợi, gật đầu hài lòng về nó.

Và tiếp đến, món chính của bữa tiệc hôm nay cuối cùng cũng đã được dọn lên.

[Cá Tuyết áp chảo sốt chanh dây]

Một món ăn cực kỳ hấp dẫn với lớp sốt chanh dây vàng óng ánh bắt mắt, hương thơm bơ thoang thoảng làm kích thích vị giác. Nếm thử một miếng sẽ cảm nhận được vị ngọt thanh, béo mịn của thịt cá Tuyết kết hợp với vị chua ngọt, béo thơm của chanh dây và kem tươi, ăn chung với khoai tây nghiền và các món kèm theo.

Một khi các vị đại sứ đã ăn vào, chắc chắn họ sẽ rất hạnh phúc khi đắm chìm trong hương vị của thiên đường.

Tuy nhiên, Kurapika không hề hay biết rằng món cá Tuyết đó là nguyên nhân khởi nguồn của một tai hoạ chuẩn bị giáng xuống đầu cậu.

Khi món chính đã được bưng ra, các vị khách quý đến từ đất nước Trung Hoa đều không khỏi tán thưởng. Món ăn nhìn rất bắt mắt và có mùi rất thơm, thật khiến người khác khó mà cưỡng lại được.

Vị đại sứ cắt ra một miếng thịt cá nhỏ. Ngay khi ông chuẩn bị đưa vào miệng thì trên chiếc bàn tiệc tròn, mọi ánh mắt đều đổ dồn về ông. Bởi vì họ lo lắng không biết món ăn có hợp khẩu vị của ông ấy không? Ai cũng biết vị đại sứ này là một người rất khó tính. Nếu món ăn không hợp với ông ấy thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thể diện của ngài Tổng thống mất.

Vị đại sứ cắn một miếng, gương mặt ông biểu hiện vô cùng hạnh phúc, đôi mắt nhắm lại với nụ cười mãn nguyện. Điều đó cho thấy rằng hương vị của món ăn rất ngon nên khiến ông cảm thấy rất vui.

Những người ngồi xung quanh thấy biểu hiện vui vẻ của ông ấy liền thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên là tay nghề nấu nướng của Bếp trưởng Kuruta không bao giờ khiến người ta thất vọng.

Đang đắm chìm trong hương vị của thiên đường thì đột nhiên vị đại sứ liền nhăn mặt khó chịu khi cắn trúng một vật gì đó. Thấy biểu hiện thay đổi trên gương mặt ông ấy, trong lòng mọi người bỗng dâng lên cảm giác bồn chồn, lo lắng.

Khoảng khắc vị đại sứ lấy vật thể lạ trong miệng ra, tất cả mọi người xung quanh liền há hốc mồm, ngay cả ngài Tổng thống cũng kinh ngạc không kém.

Trên tay của vị đại sứ ấy là một chiếc lưỡi câu cá, nó còn loé sáng lên như đang trêu chọc con mắt người nhìn.

Đằng sau lưng ngài Tổng thống, một người đàn ông đang đứng âm thầm lặng lẽ nhìn vị đại sứ ấy. Ẩn sâu trong con ngươi đó loé lên một tia toan tính, thâm độc.

Vị đại sứ Trung Quốc ngước mắt nhìn tất cả mọi người, gương mặt trở nên tức giận. “Bếp trưởng đâu? Mau kêu Bếp trưởng ra đây cho tôi!”

Toàn bộ vệ sĩ thuộc Nhà Xanh tuân theo mệnh lệnh và bắt đầu chia nhau ra đi tìm Kurapika.

--- 1 tuần trước ---

Tại một sòng bạc nằm toạ lạc ngay con đường lớn của thành phố, du khách sẽ bị choáng ngợp bởi không gian hoành tráng, phồn hoa nổi tiếng dành cho giới thượng lưu khi bước chân vào đây.

Hoàng loạt trò chơi hấp dẫn từ Baccarat, Blackjack, Russian Roulette, Sicbo,… cho đến các trò trên máy đánh bạc Slot Machine. Ngoài ra, sòng bạc còn có hệ thống quầy bar, nhà hàng đẳng cấp, hồ bơi,... sẵn sàng thoả mãn nhu cầu vui chơi của du khách khi đến đây. Trên tầng cao nhất của sòng bạc chính là khu vực dành cho khách VIP, vì tất cả những người ở tầng này đều là những người máu mặt, vị thế cao trong xã hội.

Trong một căn phòng VIP nằm ở cuối hành lang. Ngay chiếc bàn ở giữa căn phòng, có hai người ăn vận lịch sự đang đánh bài với nhau. Không ai khác chính là Han Won-jin, thư ký riêng của ngài Tổng thống và phụ bếp Wang Chul-il.

Chul-il đặt bài của mình lên bàn một cách khó chịu. “Thằng nhóc Kurapika đó nhiều lúc trông nó thật chướng mắt mà. Từ báo đài cho đến người trong Nhà Xanh, lúc nào cũng đầu bếp Kuruta, đầu bếp Kuruta. Nghe mà bực hết cả mình. Lúc đầu nó mới vào là tôi đã không ưa rồi. Chỉ là một thằng nhãi con vô sau mà dám tranh chức Bếp trưởng với tôi sao!?” – Chul-il nói, giọng đầy tức giận. Gương mặt hắn vặn vẹo đến khó coi. “Đúng là khốn khiếp!”

Wang Chul-il là một phụ bếp đã làm việc gần 10 năm cho Nhà Xanh. Hắn ta sinh ra lòng ganh ghét, đố kị với Kurapika vì cậu ở độ tuổi còn trẻ như vậy mà đã thành công sớm và vượt mặt cả hắn.

“Yên tâm đi.”

Tên Chul-il nghe chủ nhân của giọng nói ấy liền im lặng, ánh mắt nhìn người trước mặt.

“Sau khi kế hoạch thành công, thì chắc chắn thành nhóc đó sẽ không giữ được vị trí đó nữa đâu. Lúc đó, cậu chắc chắn sẽ leo lên được lên vị trí Bếp trưởng, và tôi thì sẽ được vinh danh trên toàn thế giới sau khi đề án “Thế kỉ ẩm thực Hàn” được tiến hành.” – Ông ta nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Chul-il. “Cậu nhớ, nhất định phải làm cho tốt vào.”

“Vâng, tất nhiên rồi ạ.”  – Chul-il mỉm cười, gật đầu lia lịa. Nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy không an tâm. Hắn mím môi, ánh mắt lo lắng nhìn người trước mặt. “Mà Thư ký Han này, ông chắc chắn là sẽ không ai biết được kế hoạch của chúng ta đấy chứ? Nếu lỡ bị phát hiện thì chúng ta sẽ ngồi tù một gông đấy.”

“Camera đã bị hỏng và tôi cũng đã mua chuộc hết người rồi. Chắc chắn sẽ không ai biết chuyện mờ ám mà chúng ta sắp làm đâu.”

Nghe Thư ký Han nói thế, trong lòng hắn liền cảm thấy an tâm. Bọn họ bắt đầu chơi bài và uống rượu ăn mừng vì kế hoạch loại bỏ chướng ngại vật sắp thành công.

Mãi mê đắm chìm trong cuộc vui mà hai người họ không để ý rằng bên trong góc tối, có ánh mắt loé sáng lên đang nhìn chằm chằm vào chúng.

✾ ✾ ✾

Trong khu vực nhà bếp, Kurapika vẫn chưa hay biết chuyện gì xảy ra với mình. Cậu vẫn ung dung ngồi trên ghế vừa thư thả đọc sách vừa huýt sáo trong lúc chờ đợi sự khen ngợi từ những vị khách quý.

Bất ngờ có một bóng người hớt hải chạy vào bên trong, không quên đóng cửa và chốt khoá lại.

Kurapika nghe thấy có tiếng động, ánh mắt rời khỏi cuốn sách nhìn về phía người đó. Đó là Lee Jun-ho, một đồng nghiệp thân thiết với cậu.

“Có chuyện gì mà cậu chạy như ma đuổi vậy?” – Cậu hỏi, nhìn bộ dạng hốt hoảng của đồng nghiệp.

Jun-ho thở hổn hển. “Kurapika, cậu…”

“Tớ làm sao? Không lẽ món ăn tớ nấu ngon đến mức ông đại sứ đó ngất xỉu luôn rồi.”

Jun-ho nghe Kurapika nói thế liền cứng họng. Trong tình huống nguy cấp mà cậu ấy còn tự tin nói được như vậy sao?

Jun-ho đi tới kí vào đầu Kurapika một cái. “Cái đầu cậu đấy! Món cá Tuyết của cậu không biết tại sao bên trong lại có chiếc lưỡi câu, nó đã khiến ngài đại sứ rất tức giận. Bây giờ tất cả mọi người đang truy lùng cậu khắp nơi kìa!”

Kurapika sững người, cuốn sách trên tay rơi xuống đất. Cậu mở to mắt, không thể tin vào những gì mình nghe.

“Cái gì?” – Cậu thốt lên, bật dậy khỏi ghế. “Không thể nào! Rõ ràng tớ đã kiểm tra rất kỹ rồi mà, cái xương nhỏ nhất tớ còn không bỏ sót thì làm sao có thể có chuyện đó được? Có hiểu lầm gì ở đây không?”

“Bỏ qua chuyện đó đi. Bây giờ cậu tạm thời tìm chỗ nào an toàn trốn trước đi đã!”

Kurapika gật đầu, nhanh chóng chạy về phía cánh cửa thì…

Rầm rầm!!!

Bước chân của cậu liền khựng lại khi nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài và kèm theo sau là giọng nói của ai đó cất lên.

“Có ai ở trong đó không? Mau mở cửa ra!”

Kurapika quay lại nhìn Jun-ho, cả hai há hốc mồm, mở to mắt kinh ngạc nhìn nhau.

Kurapika mấp máy môi tạo thành chữ. “Làm sao bây giờ?”

Jun-ho đáp lại. “Mau tìm chỗ trốn đi.”

Kurapika gật đầu và làm theo lời của Jun-ho. Nhưng khi thấy hành động hết sức vô tri của Kurapika, Jun-ho liền té ngửa. Nghĩ gì mà lấy cái nồi ụp lên đầu rồi ngồi thụp xuống đất, đã vậy còn không quên bật ngón cái về phía Jun-ho như kiểu: "Tớ đã trốn rồi đó." nữa chứ. Bộ nghĩ làm vậy là người ta không thấy mình chắc?

Jun-ho đi lại cốc vào đầu Kurapika. “Cái tên ngốc này, như vậy là trốn dữ chưa?”

Kurapika đặt cái nồi xuống rồi tiến về phía tủ lạnh mở cửa, nhưng vừa đặt chân vào thì bị Jun-ho túm áo kéo lại và đá vào mông. “Cậu khùng hả? Nghĩ sao cái tủ lạnh chứa nổi cậu vậy?”

Kurapika gãi đầu, cười hề hề.

Rầm rầm!!!

“Tôi biết có người ở trong đó. Tôi đếm đến ba, nếu không mở ra, chúng tôi sẽ phá cửa!”

“1.”

Jun-ho chỉ vào góc khuất ngay phía sau giá đựng dụng cụ. “Trốn ra đằng sau góc kia đi, mau lên!”

Kurapika chạy vào chỗ mà Jun-ho chỉ, ngoan ngoãn ngồi xuống.

“2.”

Jun-ho nhắc nhở. “Đừng có di chuyển hay tạo bất kì tiếng động nào cả, biết chưa? Mọi chuyện cứ để tớ giải quyết.”

“Ok, tớ biết rồi.”

Kurapika gật đầu nghe lời. Điều này khiến Jun-ho cảm thấy yên tâm. Sau đó, cậu chỉnh lại quần áo, hiên ngang bước đến mở cửa, dũng cảm đối mặt với những người đó.

“Bếp trưởng Kuruta có ở đây không?”

Người vừa hỏi chính là Kim Hyung-sik, đội trưởng đội vệ sĩ có nhiệm vụ bảo vệ ngài Tổng thống.

Jun-ho lắc đầu. “Không, không có. Mà có chuyện gì sao ạ?”

Đội trưởng Hyung-sik tháo chiếc mắt kính đen xuống để lộ gương mặt điển trai cùng đôi mắt lạnh lùng. “Trong món ăn của ngài đại sứ có một chiếc lưỡi câu, và người phụ trách món ăn đó chính là Bếp trưởng Kuruta. Chúng tôi nhận được lệnh phải truy tìm cậu ta ngay lập tức.” – Anh giải thích, giọng sắc bén.

“Sao cơ?” – Jun-ho hét lên, hai tay che miệng, biểu hiện ngạc nhiên nhìn anh ta. “Không thể nào, tôi không tin đâu. Đời nào đầu bếp Kuruta lại sơ suất như vậy. Chắc chắn là có hiểu lầm nào đó. Kurapika, cậu ấy… cậu ấy là một người mong manh và yếu đuối, đến con kiến còn không dám giết thì lấy đâu ra đủ can đảm để làm những chuyện như thế với các vị cấp cao chứ? Các anh hãy xem xét lại đi ạ!”

Vẻ mặt Kurapika liền sượng trân khi nghe Jun-ho nói mình như vậy. Có nhất thiết phải nói quá lên không?

Lee Dong-chan, người vệ sĩ đi chung với đội trưởng Hyung-sik chớp mắt nhìn Jun-ho, quai hàm hơi chùng xuống. Đến kính râm cũng không thể che nổi sự sốc trên gương mặt anh. ‘Không dám giết một con kiến, nghe có điêu quá không? Thế cái người cầm dao chặt thịt ào ào kia là ai, nhân cách thứ hai của cậu ta à?’

Đội trưởng Hyung-sik cất giọng nghiêm nghị. “Tôi không cần biết cậu ta như thế nào. Món ăn là do chính Bếp trưởng Kuruta phụ trách thì cậu ta phải chịu trách nhiệm.”

Jun-ho lúng túng, mở miệng định nói thêm gì đó thì liền đóng lại. Đôi mắt nhìn vật thể lạ đang di chuyển lấp ló ở phía sau hai người bọn họ.

Jun-ho liền nhận ra người đó. Ngoài thằng bạn khờ Kurapika ra thì còn ai trồng khoai đất này.

Kurapika di chuyển từ từ, dùng cái nắp nồi che mặt mình lại làm góc khuất để hai người này không nhìn thấy. Sau đó, cậu ló hai con mắt ra quan sát xung quanh. Thấy Jun-ho đang nhìn mình, cậu mỉm cười tít mắt.

Jun-ho cúi mặt xuống, nghiến răng lẩm bẩm. “Đã bảo là đừng có di chuyển rồi mà, cái thằng đần thối này.”

“Đần thối?” – Đội trưởng Hyung-sik lặp lại, cau mày không hài lòng. “Cậu đang nói tôi đó hả?”

Jun-ho xua tay hoảng loạn. “Không… không phải. Tôi không có nói anh. Tôi… tôi chỉ nói lại câu thoại trong cuốn sách mà tôi mới đọc thôi.”

Jun-ho nhe răng cười hề hề khiến hai người vệ sĩ nhíu mày nhìn cậu một cách khó hiểu.

Thấy tình hình bây giờ có vẻ đã khá an toàn, Kurapika rón rén tiến về phía cánh cửa. Nhưng xui xẻo là vừa bước gần đến cửa thì cậu vô tình đá trúng thùng rác bên cạnh và tạo tiếng động lớn.

Bang!!!

Jun-ho bị dọa cho hoảng hồn, cậu tròn mắt nhìn Kurapika. Đội trưởng Hyung-sik và vệ sĩ Dong-chan cũng vì tiếng động lớn ấy mà quay lại để xem tình hình.

Một sự im lặng bao trùm xung quanh khi bốn cặp mắt ngơ ngác nhìn nhau.

Kurapika giật nhẹ khoé môi, đưa tay lên vẫy nhẹ. “Chào, chúc hai người một ngày tốt lành. Tôi… tôi đi trước đây.”

Dong-chan vui vẻ, hào hứng chào lại. “Ồ, là Bếp trưởng Kuruta đó hả? Chúc cậu một ngày tốt lành nhé!”

Đội trưởng Hyung-sik mỉm cười nhẹ, gật đầu một cái. Sau đó, anh quay lại tiếp tục vào vấn đề chính. “Được rồi, nếu cậu nhìn thấy Bếp trưởng Kuruta thì---”

Hình như có cái gì đó sai sai.

Cả hai vệ sĩ nhìn nhau rồi quay lại tìm kiếm bóng dáng của Kurapika thì đã thấy cậu đã chạy xa.

Đội trưởng Hyung-sik hối thúc. “Cậu còn đứng đó làm gì? Mau đuổi theo cậu ta nhanh lên!”

Vệ sĩ Dong-chan gật đầu nghe lệnh, tức tốc đuổi theo Kurapika.

Lúc này, các vệ sĩ từ trong những phòng khác bước ra thì giật mình khi thấy bóng dáng ai đó lướt qua rất nhanh. Ai nấy cũng trố mắt nhìn theo bóng lưng của người có mái đầu vàng. Đúng lúc vệ sĩ Dong-chan cũng vừa chạy đến, anh ta la vọng lên từ đằng sau. “Mau bắt cậu ta lại!”

Bọn họ quay đầu lại, vẻ mặt ngơ ngác chưa biết chuyện gì đang xảy ra. Thấy ai cũng đứng ngây người, Dong-chan bực bội lớn tiếng. “Các anh còn đứng đực ra đó làm gì vậy hả? Là Bếp trưởng Kuruta đó, mau đuổi theo nhanh lên!”

Nghe ba từ “Bếp trưởng Kuruta” thì họ mới chợt tỉnh. Lập tức, tất cả vệ sĩ nhanh chóng đuổi theo.

...

Khi thấy những vệ sĩ khác đã đi hết, đội trưởng Hyung-sik bất ngờ quay lại nhìn Jun-ho khiến cậu giật mình. Anh ta càng tiến tới thì cậu càng thụt lùi về sau, không quên để hai tay đằng trước trong tư thế phòng thủ.

“Anh… anh đứng yên đó. Tiến tới nữa thì đừng trách tôi động thủ.”

“Cậu Lee Jun-ho, có biết hành động của cậu là đồng phạm với cậu ta không?”

“Đương nhiên là tôi biết.” – Jun-ho nói dõng dạc, đôi mắt nhìn thẳng vào anh ta và khẳng định chắc nịch. “Nhưng tôi tin tưởng Kurapika. Cậu ấy sẽ không bao giờ làm những chuyện như thế. Tôi là đang tự nguyện bao che cho cậu ấy, nên tôi sẽ chịu trách nhiệm tất cả mọi chuyện.”

Đội trưởng Hyung-sik không nói gì, anh lấy chiếc điện thoại từ trong túi quần ra và đưa cho Jun-ho.

Cậu nhíu mày khó hiểu. “Gì vậy?”

“Chịu trách nhiệm bằng cách cho tôi số điện thoại của em.”

“Hả?”

✾ ✾ ✾

“Đứng lại!”

“Bếp trưởng Kuruta, mau đứng lại!”

“Mắc gì phải đứng lại? Tôi đây đẹp chứ không có ngốc.”

Kurapika nhanh trí chạy vào căn phòng trống để trốn. Những vệ sĩ đuổi theo sau cũng nhanh chóng quẹo vào bên trong, ngó xung quanh thì không thấy ai cả.

“Cậu ta đâu rồi?”

“Chia ra tìm đi.”

Mọi người bắt đầu chia nhau ra lục soát căn phòng. Nhưng không biết rằng ở đằng sau cánh cửa có một bóng đen bí ẩn đang lấp ló. Đôi mắt của Kurapika loé lên một tia sáng, nụ cười tinh quái hiện lên trên môi. Ngay lập tức, cậu chạy ra ngoài đóng cửa lại rồi dùng cây gậy vừa mới tìm được trong căn phòng chắn ngang thanh vịnh cửa.

“Này, mau mở cửa ra!”

“Chết tiệt, cửa bị khoá rồi!”

“Mở cửa, mở cửa ra coi!”

Kurapika phủi tay, nghênh mặt nhìn về cánh cửa, nở một nụ cười đắc thắng. “Nghĩ tôi ngốc để cho các người bắt được sao? Nằm mơ đi!”

Sau khi giải quyết xong bọn họ, cậu nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

“Bếp trưởng Kuruta kìa!”

Kurapika giật mình, thầm chửi thề một tiếng. Cậu phải chạy ngược lại để tìm đường khác, và may mắn là cậu đã đến cửa chính.

Kurapika chạy vào khu vườn thượng uyển và trốn dưới gốc cây gần hồ nước, sẵn tiện tay cầm luôn hai cành cây nhỏ che mặt lại để ngụy trang.

Vừa lúc đó, các vệ sĩ cũng vừa chạy tới. Ngó xung quanh tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng Kurapika đâu, ngoại trừ một màu xanh của cây cỏ, xen lẫn là những sắc hoa rực rỡ cùng màu xanh của bầu trời phản chiếu dưới mặt nước hồ.

“Đâu rồi? Mới thấy đây mà.”

“Cậu ta chạy nhanh quá. Đến tôi chạy còn không lại nữa.”

“Không lẽ cậu ta vừa là đầu bếp vừa là vận động viên marathon hả trời.”

“Đừng có đứng đây lải nhải nữa. Mau chia nhau ra tìm đi.”

Bọn họ gật đầu và tiếp tục công việc của mình.

Kurapika không thấy động tĩnh gì liền ló mặt ra, đồng thời cũng không quên cảnh giác xung quanh.

Khi không nghe thấy ai thì cậu mới thở phào. Kurapika đứng dậy bước ra ngoài, phủi sạch những cọng cỏ khô và vết bẩn dính trên quần áo của mình. “Mới ngồi trốn có chút xíu mà đã bị kiến bu đầy người rồi. Ngứa muốn chết.” – Cậu càu nhàu, nhăn mặt khó chịu.

“Ôi trời! Là Bếp trưởng Kuruta đó sao?”

Một giọng nói bất ngờ cất lên khiến Kurapika giật mình và quay người lại theo phản xạ. Hoá ra là Thư ký Han và phụ bếp Chul-il.

Thư ký Han nhìn Kurapika cười nhếch mép, cất giọng mỉa mai. “Không ngờ từ một đầu bếp nổi tiếng, lừng lẫy khắp nơi mà bây giờ phải trốn chui trốn nhủi thế này sao?”

Kurapika không nói gì, chỉ hừ một tiếng. Cậu không bận tâm đến những lời nói châm chọc, mỉa mai của ông ta. Bởi vì cậu biết ông ta từ lâu đã không thích cậu.

“Cậu biết không? Chúng tôi phải đợi rất lâu mới có được cơ hội này đấy. Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều.”

Kurapika nhướn mày. “Ý ông là sao?”

“Còn phải hỏi nữa sao? Nếu cậu bị bắt thì tên tôi chắc chắn sẽ được vinh danh trên toàn thế giới.”

Chul-il tiếp lời. “Và tôi thì sẽ được lên làm Bếp trưởng.”

Đồng tử Kurapika bất ngờ mở to, không thể tin những gì hắn nói. ‘Không lẽ…’

Thấy biểu cảm của Kurapika dường như đã hiểu ra ý trong lời nói của mình, ông ta bật cười. “Phải. Chính chúng tôi đã bỏ chiếc lưỡi câu vào món ăn của ngài đại sứ, rồi đổ hết mọi tội lỗi cho cậu đấy. Một kế hoạch hoàn hảo mà không ai nghi ngờ cả. Rất tuyệt đúng không?”

“Lí do là gì? Vì tôi làm chướng mắt ông sao?”

“Đúng vậy.” – Thư ký Han trả lời dứt khoát. Gương mặt ông ta vẫn bình thản. “Cậu biết không, Kurapika? Từ lúc cậu bước chân vào Nhà Xanh là tôi đã thấy cậu chướng mắt rồi. Lúc nào cũng một câu Bếp trưởng Kuruta, hai câu Bếp trưởng Kuruta, ngày nào cũng nghe cái tên của cậu khiến tôi thật sự ứa gan muốn bóp chết cậu đấy.”

Kurapika đưa đôi mắt lạnh nhìn Thư ký Han, cảm giác buồn chán chẳng muốn nói. Nhưng vẫn tự hỏi rằng rốt cuộc cậu đã làm gì ông ta trong suốt thời gian qua? Chỉ vì cậu tài giỏi, thành công sớm hơn những người khác hay chỉ vì cậu đến từ bộ tộc nhỏ nên cảm thấy không xứng đáng sao?

Kurapika nhìn về phía phụ bếp Chul-il. “Còn anh? Trong suốt thời gian qua, tôi có đối xử tệ bạc gì với anh không? Mà anh lại đi thông đồng với ông ta hãm hại tôi?”

Trong những năm tháng qua, cậu chưa bao giờ xem thường hắn. Cậu vẫn luôn giúp đỡ và xem hắn như một người anh thân thiết của mình. Nhưng thật không ngờ… Đúng là lòng người khó đoán.

“Bởi vì tao ghét mày!” – Chul-il gào lên. Hắn nghiến răng, buông lời cay độc. “Mày nghĩ mày là ai hả? Chỉ là một thằng nhãi con đến từ bộ tộc nhỏ mà dám tranh chức Bếp trưởng với tao à?”

Sau khi nghe hắn nói thế, cậu chỉ cười khẩy một cái. Thì ra lý do là như vậy. Hoá ra cũng chỉ là vì ganh ghét, đố kị chỉ vì cậu đến từ một bộ tộc nhỏ và thành công hơn hắn. Nực cười thật, bộ hắn nghĩ lên được cái chức này thì cậu không phải cố gắng sao?

Kurapika im lặng, cúi mặt xuống. Hai tên kia tưởng cậu bị tổn thương và chuẩn bị khóc nấc lên. Nhưng trái với suy nghĩ của họ, cơ thể Kurapika đột nhiên run lên. Sau đó, cậu bật cười lớn khiến họ cảm thấy khó hiểu.

Chul-il gằn giọng. “Mày cười cái gì?”

Kurapika ngước mặt lên, hai gò má cậu lúc này đã đỏ bừng, nước mắt chảy ra từ khoé mắt vì cười quá nhiều.

“Bây giờ tôi mới hiểu tại sao anh làm việc lâu nhất trong Nhà Xanh nhưng vẫn mãi dặm chân tại chỗ rồi.”

Kurapika ngừng cười, nhìn Chul-il với gương mặt khinh bỉ đối phương rõ rệt, cười khẩy một tiếng. “Anh đúng là thất bại thảm hại mà.”

Thái độ ấy dường như chọc sâu vào trọng điểm cơn giận của Chul-il.

“Mày!”

Hắn đã không kìm hãm được con quỷ dữ trong lòng mà lao đến bóp cổ cậu. Chul-il nghiến răng, đôi mắt chứa đầy sự căm ghét. “Thằng khốn, mày nói ai thất bại hả?”

Đôi mắt Kurapika bỗng nhiên chuyển thành màu đỏ rực sáng, trừng trừng nhìn thẳng vào Chul-il. Cậu không những không sợ mà còn thách thức lại. “Tôi nói anh đó, phụ bếp Wang Chul-il.”

Chul-il điên tiết lên, gương mặt hắn lúc này vặn vẹo đến khó coi, có thể thấy gân xanh nổi lên trên trán. Dường như mất hết lý trí, hắn đẩy cậu xuống hồ nước và nguyền rủa một câu. “Đi chết đi, thằng khốn!”

Lúc này, bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại như có một thế lực vô hình nào đó che phủ. Mặt trời dần bị che khuất rồi chìm vào màn đêm. Thật kì lạ, không lẽ là Nhật Thực sao? Nhưng đâu có báo đài nào thông báo về hiện tượng này xảy ra? Mọi người cảm thấy rất bất ngờ, hoang mang và lo sợ. Ai nấy cũng đều ngưng tất cả hoạt động đang dở của mình để ngắm nhìn vẻ đẹp ma mị của hiện tượng lạ này.

Thư ký Han hoảng hốt, nắm lấy cổ áo tên Chul-il giật mạnh. “Cậu làm cái quái gì vậy hả? Tại sao lại đẩy cậu ta chứ?”

Tiếng quát của Thư ký Han làm cho bừng tỉnh, hắn sợ hãi lắp bắp. “Tôi, tôi không…”

Cả hai sững sờ khi nghe thấy tiếng ồn ào từ đằng xa. Thư ký Han tặc lưỡi. “Chết tiệt! Đám vệ sĩ đang đến đây.”

Tên phụ bếp Chul-il lúc này sốt sắng như đang đứng trên đống lửa. Hắn khuỵu xuống, hai tay ôm đầu sợ hãi vì đã lỡ tay giết người.

Thư ký Han nắm lấy hai bả vai của tên phụ bếp. “Lee Chul-il, cậu bình tĩnh lại cho tôi!” – Ông ta hét lên. “Nghe này, đây chỉ là một tai nạn, là do cậu ta thách thức nên cậu mới làm vậy. Hãy im lặng và đừng nói gì cả thì sẽ không ai biết chuyện này. Được chứ?”

“Vâ… vâng.”

Thấy Chul-il đã bình tĩnh lại, ông ta vỗ vai hắn. “Được rồi. Còn lại để tôi giải quyết.”

Khi các vệ sĩ đến gần, Thư ký Han bắt đầu trổ tài diễn xuất đỉnh cao của mình.

“Các anh, Bếp trưởng Kuruta… cậu ta nhảy xuống hồ rồi.” – Thư ký Han nói, giọng hoảng loạn khi chỉ xuống hồ nước. Gương mặt ông ta tỏ vẻ sợ hãi, giọng run run. “Tôi… tôi và phụ bếp Wang đi dạo quanh đây thì thấy Bếp trưởng Kuruta đứng ở bờ hồ. Sau những chuyện xảy ra, chúng tôi nghĩ cậu ta sẽ hành động dại dột nên đã chạy đến ngăn lại. Nào ngờ… cậu ấy, cậu ấy đã…”

“Được rồi, Thư ký Han, ông không cần phải nói gì cả.” – Vệ sĩ Dong-chan đi đến vỗ vai trấn an ông ta, rồi anh kêu người đưa Thư ký Han và phụ bếp Chul-il vào bên trong. Sau đó, anh lấy bộ đàm ra và báo cáo tình hình với đội trưởng Hyung-sik.

Nụ cười nham hiểm nở trên môi của Thư ký Han. ‘Chết đi cũng tốt. Đây chính là cái giá của cậu khi đụng phải tổ kiến lửa là Han Won-jin này. Tất cả là do cậu tự chuốc lấy, đừng trách tôi độc ác.’

Hiện tượng thiên văn kỳ lạ kết thúc chỉ sau vài phút diễn ra. Mây đen đã tan dần, mặt trời ló ra và tiếp tục tỏa ánh nắng. Mọi thứ diễn ra bất ngờ và kết thúc cũng thật nhanh chóng, tất cả hoạt động của mọi người đều trở lại như thuở ban đầu, cứ ngỡ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ngay khi vừa cất bước đi, Thư ký Han hướng mắt về phía hồ nước và không quên để lại lời từ biệt mỉa mai trong lòng.

‘Vĩnh biệt nhé, Kurapika Kuruta.’

✾ ✾ ✾

Kurapika rơi xuống hồ, nước tràn vào mũi khiến cậu không thể thở được. Kurapika cố gắng bơi ngược lên nhưng có gì đó đang kéo xuống. Cậu nhìn phía dưới kiểm tra thì vô cùng bàng hoàng, dưới chân cậu là một khoảng không tối đen như mực. Cậu nhớ cái hồ này làm gì sâu đến mức như vậy.

Kurapika vùng vẫy, cố gắng chống lại thứ vô hình đang kéo mình xuống nhưng không thể. Nước đã lấp đầy phổi, dần dần mất không khí, cậu không vùng vẫy nữa vì nó đã khiến cậu kiệt sức. Cơ thể cậu cứ thế mà chìm xuống dưới độ sâu không thể xác định được.

Kurapika đưa mắt nhìn lên thấy hình dáng lờ mờ của mặt trời trên bề mặt nước. Bóng đêm dần phủ đầy, che lấp đi ánh sáng của nó, khuất dần cho đến khi chỉ còn lại vành đai lửa rồi từ từ biến mất. Một khoảng không gian im lặng đến đáng sợ, bóng tối dường như đang nuốt chửng lấy cậu.

Trong tâm trí lúc này, cậu không ngừng suy nghĩ về cái chết của mình, một cái chết đầy oan ức. Dù có cho cậu uống 10 chén canh Mạnh Bà đi chăng nữa, cậu cũng không thể nào quên được. Chết đi mà không thể minh oan cho bản thân, không thể xóa bỏ tội danh vốn không phải mình gây ra. Còn những kẻ đã hại cậu ra nông nỗi này thì lại tự do tự tại như chưa hề có gì xảy ra. Thật không công bằng, cậu không can tâm.

‘Không, tôi không muốn chết.’

Kurapika âm thầm cầu xin, mặc dù cậu biết có nói cũng không ai có thể nghe thấy cậu. Bây giờ cậu chỉ còn đặt niềm tin vào các Đấng thiêng liêng. Thần linh nào cũng được, miễn là Người nghe thấy và cứu lấy cậu.

Cậu nhất định phải sống, cậu không thể chết như thế này được. Cậu phải vạch trần được bộ mặt của gã Thư ký Han và tên phụ bếp Chul-il kia cho cả Đại Hàn Dân Quốc này biết. Cậu nhất định phải rửa sạch nỗi oan của mình, không thể để nó bám theo cậu như thế này được, kể cả khi chết. Và còn ba mẹ, bộ tộc Kuruta, cậu không thể để họ bị liên lụy.

‘Làm ơn… ai cũng được, xin hãy cứu tôi.’

Trước khi mất đi ý thức, Kurapika trông thấy một bóng dáng màu trắng nho nhỏ từ đằng xa đang đang bơi đến gần cậu.

Kurapika ngạc nhiên. Không lẽ Thần linh đã nghe thấy tiếng lòng của cậu sao?

Nhưng mà…

Thần linh này có hơi kỳ lạ. Tại sao Người lại có hai lỗ tai và một cái đuôi? Trông Người cứ như là một con mèo vậy.

Kurapika không thể nghĩ được gì hơn ngoài sự mệt mỏi lấn át. Cậu khẽ nhắm đôi mắt nặng trĩu của mình, chìm vào bóng tối sâu thẳm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top