Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Kurapika, tỉnh dậy đi.]

‘Là ai? Ai đang gọi tôi vậy?’

[Kurapika, anh mau tỉnh lại đi.]

Kurapika khẽ mở mắt, mơ màng nhìn xung quanh. Trước mắt cậu là một không gian tối đen như mực, phải mất một lúc cậu mới làm quen được với môi trường xung quanh mình.

Cậu thật không thể hiểu nổi chuyện xảy ra với mình. Cậu nhớ là mình đang đứng ở bờ hồ nói chuyện với Thư ký Han và phụ bếp Chul-il. Sau đó, cậu và tên Chul-il giằng co với nhau, và rồi cậu đã bị hắn đẩy xuống hồ nước. Lúc mở mắt ra thì thấy mình đang đứng ở trong một không gian kì lạ.

Cậu tự hỏi liệu có phải là mình đã chết và hiện tại đang ở dưới âm phủ hay không? Nhưng nếu là âm phủ thật thì phải có những tội nhân, có đầu trâu và mặt ngựa, cậu sẽ được Hắc Bạch Vô Thường dẫn đi qua Quỷ Môn Quan để đến gặp Diêm Vương chứ.

Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên làm Kurapika thoát khỏi suy nghĩ của mình. [Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi.]

“Ai đó?” – Giọng nói tò mò của cậu vang lên trong không gian tĩnh mịch.

Từ trong bóng tối, một vật thể nhỏ màu trắng bước ra. Đó là một chú mèo Ragdoll Bi – Color với bộ lông dài quyến rũ, có màu xám nhạt ở trên tai, đỉnh đầu và đuôi, cùng với chiếc mũi nhỏ hồng hào xinh xắn. Đặc biệt nhất chính đôi mắt to tròn màu xanh đặc trưng của giống mèo này.

Thấy chú mèo xuất hiện, Kurapika che miệng lại, không ngừng gào thét trong lòng. ‘Ôi trời ơi! Đáng yêu quá đi mất!’

[Xin chào.]

Kurapika tròn mắt ngạc nhiên, miệng há hốc. “Cái gì vậy?”

[Chắc hẳn anh rất ngạc nhiên vì lần đầu tiên thấy mèo biết nói chuyện phải không? Xin tự giới thiệu, em là Lilac, quản lý toàn bộ hệ thống không gian ở đây. Theo Thiên mệnh, em đến đây để giúp anh Kurapika được hồi sinh thêm một lần nữa…]

Âm thanh đáng yêu của Lilac vang lên đều đều, nhưng Kurapika thì lại chẳng nghe lọt tai câu nào. Bởi vì cậu vẫn còn đang ở trong trạng thái sốc chưa định hình được mọi chuyện.

‘Trong cô mèo này quen lắm, hình như mình đã thấy nó ở đâu rồi thì phải?’

Khoảng khắc lúc ấy chợt ùa về. Hình ảnh cậu rơi xuống hồ nước và bóng dáng nho nhỏ màu trắng có hai tai và đuôi bơi đến. Ngay lập tức, Kurapika mở to đôi mắt và chợt nhận ra.

‘Không lẽ chính là nó.’

[Kurapika, Kurapika! Anh có nghe em nói không?]

Tiếng nói bất thình lình vang lên khiến cậu giật mình, thoát khỏi đống suy nghĩ trong đầu.

“Hả? Em nói gì cơ?”

Khuôn mặt Lilac nổi đầy vạch đen, đôi mắt xanh bất lực nhìn người trước mặt. Luyên thuyên nãy giờ tưởng anh ấy đang lắng nghe, hoá ra là mèo ta đang độc thoại một mình.

Lilac thở dài, chịu khó nói lại một lần nữa. [Em tên là Lilac, là quản lý của hệ thống không gian ở đây, đồng thời cũng là trợ thủ riêng của anh. Em nhận được Thiên mệnh đến đây để giúp anh hồi sinh ạ.]

“Hệ thống không gian sao?” – Kurapika hỏi, đưa mắt lên nhìn xung quanh. “Vậy nơi này là…”

[Hiện tại anh đang đứng trong một không gian bốn chiều. Ngoài trừ em và anh ra thì không ai biết nơi này đâu.]

Kurapika nghe xong thì lại chìm vào suy nghĩ. ‘Sao nghe giống tình tiết trong mấy truyện xuyên không nhỉ? Hai bộ phim Mr. Queen và Moon Lovers mà mình đã xem cách đây vài tháng trước cũng nói đến tình tiết này. Nếu đúng như những gì suy đoán, mình thật sự đã…’

“Khoan đã!” – Kurapika hoảng hốt. “Không… không lẽ anh đã chết rồi sao?”

Lilac chớp đôi mắt xanh ngây ngô. [Chết? Đâu có đâu. Anh vẫn còn sống mà.]

“Hả?”

Lilac mỉm cười, đưa bàn chân tròn xoe như búp măng vuốt nhẹ bộ lông quý phái của mình. [Anh yên tâm đi. Lúc anh rơi xuống hồ nước, chính em đã đưa cơ thể anh đến đây mà. Ở thế giới kia anh chỉ là biến mất một thời gian thôi.]

“Này, nếu anh chưa chết thì mắc cái gì em nói anh hồi sinh?”

[Đúng vậy. Trong sổ sinh tử có ghi chép, số mệnh của anh còn lớn lắm nên không chết dễ dàng vậy đâu.]

Kurapika giơ hai bàn tay lên xem và thử chạm vào mặt mình để kiểm chứng. Đúng như Lilac nói, cậu có thể nhìn thấy đường nét cơ thể rõ ràng, không trong suốt hay nhẹ bỏng như làn khói. Lúc này, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, cậu trừng mắt nhìn cô mèo vẫn mãi mê chải chuốt bộ lông của mình. “Này, nếu anh chưa chết thì mắc cái gì em nói anh hồi sinh?”

[Ờ thì…] – Lilac ấp úng, đảo mắt nhìn chỗ khác. [Chắc… chắc anh nghe nhầm rồi đó, chứ em có nói như vậy đâu.]

Kurapika nheo mắt lại.“Mà có thật là theo Thiên mệnh không đó?”

[Thật mà.]

“Uy tín không vậy?”

[100% luôn.] – Lilac đáp lại, giọng khẳng định chắc nịch. Còn bật ngón tay về phía cậu để đảm bảo độ uy tín của mình.

Kurapika lúc đầu có hơi bán tín bán nghi, nhưng nhìn dáng vẻ tự tin của nó thì chắc là thật rồi.

“Nếu đúng là như vậy thì anh phải làm một cái gì đó giống như là hoàn thành các nhiệm vụ thì mới có thể trở về đúng không?”

Theo kinh nghiệm xem phim và đọc một số tác phẩm xuyên không thì thể nào hệ thống cũng sẽ đưa ra các điều kiện như thế này.

[Đúng vậy. Anh chỉ cần thực hiện các nhiệm vụ ở thế giới khác mà hệ thống yêu cầu, và sau khi hoàn thành tất cả thì anh có thể trở về thế giới của mình.]

‘Đấy, biết ngay mà.’

[Ngoài ra, em cũng sẽ giúp anh trừng phạt hai tên Thư ký Han và phụ bếp Chul-il.]

Kurapika vụt tắt nụ cười khi nghe đến tên của kẻ thù. Đôi mắt mèo mở to và chuyển thành màu đỏ lúc nào không hay.

Trong không gian tối đen, màn hình chiếu trong suốt bất ngờ xuất hiện. Kurapika thích thú, sự kinh ngạc ánh lên trong đôi mắt khi chứng kiến màn ảo thuật vừa rồi.

[Từ những khoảng khắc hai tên đó bàn nhau về kế hoạch bỏ chiếc lưỡi câu vào món cá Tuyết cho đến tai nạn ở vườn thượng uyển và một số chứng cứ tham nhũng, ăn chơi trác táng của họ, em đều nắm bắt được hết.]

“Thật… thật sao?”

Kurapika thẫn thờ nhìn gương mặt của hai tên đã hãm hại cậu trên màn hình.

Có phải cuộc đời quá bất công rồi không? Khi đám người lạm quyền đó làm bao nhiêu chuyện xấu, sống hèn hạ, dơ bẩn, dùng mọi thủ đoạn để che đậy tội lỗi của mình đến mức chẳng ai biết.

Trong khi cậu chỉ muốn sống một cuộc đời bình an và hạnh phúc, muốn được đốt cháy với niềm đam mê mãnh liệt cho công việc mà cậu yêu thích thôi mà. Tại sao lại khiến cậu ra nông nổi này? Cậu ngước lên, thầm than trách các vị Thần linh đại diện cho công lý. Rốt cuộc là Người có nhìn thấy hành động một tay che trời của họ không? Đúng là người tàn ác thường sống rất thảnh thơi mà.

[Tất nhiên là sau khi anh hoàn thành nhiệm vụ và trở về thế giới của mình, em sẽ công bố các bằng chứng đó cho truyền thông, để cả đất nước Hàn Quốc biết được bộ mặt thật của họ. Lúc đó, anh cũng sẽ được minh oan và lấy lại danh dự cho bản thân.]

Lilac liếm nhẹ phần lông chân, thể hiện lên khí chất vô cùng sang trọng và quý phái của một hoa hậu.

Kurapika cảm thấy cảm động khi biết được mình sẽ được minh oan. Vì thế, cậu liền gật đầu. “Được, anh chấp nhận.”

[Được rồi, anh ở đây đợi em một chút nhé. Em đi cập nhật thế giới mà chúng ta sẽ đến.]

Nói xong, Lilac liền biến mất trong màn đen.

Kurapika chấp tay, thầm cầu nguyện rằng thế giới mà cậu sắp đến sẽ bình yên, không sóng gió. Ở thế giới nào cũng được, làm nhiệm vụ gì cũng được, miễn là đừng đưa cậu vào thế giới như mấy cuốn tiểu thuyết về thây ma, tận thế hay anime thể loại đẫm máu là được. Mặc dù cậu rất thích xem các thể loại kinh dị, ma quỷ và máu me, nhưng nếu để cậu sinh tồn trong mấy thế giới đó thì để cậu đi đầu thai luôn cho rồi, trở về chi nữa.

[Kurapika, anh có thích phiêu lưu không?]

Tiếng nói vang lên bất ngờ trong đầu, cậu nhìn xuống thấy Lilac đã quay trở lại và đứng trước mặt cậu.

“Có, anh thích phiêu lưu lắm.”

[Vậy là đúng bài rồi ha. Ở thế giới này có các cuộc phiêu lưu vô cùng thú vị, chắc chắn anh sẽ thích lắm đó. Thế giới mà anh sẽ đến chính là…]

Kurapika nheo mắt nhìn Lilac đầy nghi vực. ‘Sao mình thấy hơi nghi nghi vậy ta?’

[Thế giới Hunter.]

“Hunter?” – Kurapika lặp lại, đôi mắt tràn ngập sự tò mò. “Nó là một thế giới như thế nào?”

[Là một thế giới dành cho những người ưu tú chuyên tìm kiếm, khám phá, truy lùng các loài thú quý hiếm, đá quý châu báu, những vùng đất bí ẩn mà chưa được khai phá, những món ăn ngon mới lạ cùng những tên tội phạm khét tiếng nhất thế giới,… Để trở thành một Hunter, mọi người phải trải qua kì thi Hunter.]

Kurapika gật gù và ồ lên một tiếng thích thú. ‘Có lẽ mình đa nghi rồi. Nghe thú vị thế kia mà.’

[Vậy anh đã sẵn sàng cho chuyến phiêu lưu chưa?]

Kurapika gật đầu. “Anh sẵn sàng rồi.”

[Thế giới Hunter chuẩn bị khởi hành. Bắt đầu đếm ngược.]

[3]

[2]

Kurapika hít một thật sâu, sốc lại tinh thần để chuẩn bị cho một cuộc hành trình dài của mình. Gương mặt tràn đầy sức sống, tự tin với lòng quyết tâm nhất định sẽ hoàn thành tất cả các nhiệm vụ và quay trở về vạch trần tội ác của những kẻ đã hãm hại cậu.

[1]

[Bắt đầu khởi hành.]

‘Han Won-jin, Wang Chul-il, các người hãy đợi đó. Tôi nhất định sẽ tống khứ hai người vào vòng lao lý.’

✾ ✾ ✾

Trong không gian quán cafe mang phong cách vintage, ánh mắt của mọi người có chút kinh ngạc nhìn thiếu niên tóc vàng đang ngồi đọc sách bên khung cửa sổ.

Những tia nắng ấm áp xuyên qua mặt kính, khẽ chạm lên mái tóc vàng óng của thiếu niên khiến chúng ánh lên những vầng sáng dịu dàng ôm lấy gương mặt thanh tú và đáng yêu, nhưng không kém phần lạnh lùng. Hàng mi khẽ lung lay theo từng chuyển động của đôi mắt màu trà long lanh đang lướt từng hàng chữ trên trang sách.

Thiếu niên xinh đẹp ấy chính là Kurapika. Cậu trông như một chú mèo duyên dáng đang phơi mình sưởi ấm dưới làn nắng ấm áp của buổi sáng.

Ngoài ra, đối diện trước mặt Kurapika chính là bóng dáng xinh đẹp của một chú mèo với khuôn mặt xinh xắn, lanh lợi cùng đôi mắt xanh to tròn đang ngồi ngay ngắn trên ghế chải chuốt bộ lông dài mềm mại của mình.

Một người, một mèo trong một khung hình tạo nên cảm giác vừa đáng yêu vừa quý phái, sang trọng của một buổi tiệc trà nhỏ dành cho giới thượng lưu.

Cảm nhận xung quanh có khá nhiều ánh mắt đang nhìn mình, Kurapika chậm rãi đưa mắt lên, cất giọng nhẹ nhàng. “Có chuyện gì sao?”

Bị bắt quả tang nhìn lén, mọi người vội vàng trở lại công việc của mình. Thật ra người đẹp trên thế giới này không thiếu, chỉ là cậu bé này mang vẻ đẹp yêu kiều như vậy thật khiến người khác không thể kiềm lòng.

Lilac ngừng hành động chải lông dang dở của mình, và nhìn xung quanh. [Có vẻ như anh đang làm mọi người mất tập trung nhỉ?]

[Ừm, tại anh đẹp quá đó.] – Kurapika nói, giọng đầy tự tin.

Kurapika và Lilac chỉ nhìn nhau và nói ra trong đầu. Họ dùng một loại năng lực đó chính là “thần giao cách cảm” để giao tiếp với nhau, nên khi họ nói chuyện, chắc chắn sẽ không một ai nghe thấy.

[Anh có vẻ tự tin quá nhỉ?]

Kurapika mỉm cười nhẹ khi thấy em mèo đang nhìn mình bằng đôi mắt khinh bỉ. Cậu cầm tách trà lên uống một ngụm, mắt hướng về Lilac rồi đá lông nheo một cái. [Tất nhiên rồi em.]

Lilac cất tiếng kêu meo meo. [Quá trời chủ nhân của em rồi. Mười điểm cho sự tự tin của anh.] – Cô mèo giơ hai bàn chân trước để lộ măng cụt màu hồng nhạt về phía cậu.

Kurapika siêu lòng trước hành động dễ thương của Lilac. Cậu ôm ngực trái của mình, trong lòng âm thầm gào thét. ‘Công chúa nhỏ của mình đáng yêu quá đi mất!’

Sự dễ thương của cô nhóc đã lọt vào mắt của một nhóm nữ sinh. Các cô gái đi đến chỗ Kurapika và mỉm cười. “Anh đẹp trai gì ơi, tụi em có thể chụp hình chung với bé mèo của anh được không ạ?” – Một trong các cô gái hỏi với giọng nhẹ nhàng.

“Được chứ.”

Kurapika nở một nụ cười toả nắng làm tan chảy trái tim của bao người. Các nữ sinh trước mặt cũng không ngoại lệ, họ đang gào thét trong lòng về sự đẹp trai, tốt bụng của người con trai trước mặt.

Lilac tròn mắt, sững sờ nhìn chủ nhân mình. [Cái gì?] – Cô mèo thốt lên, lắc đầu phản đối kịch liệt. [Không được, nựng nhiều quá sẽ xệ má thì còn gì đẹp nữa!]

“Thích quá! Cảm ơn anh ạ!”

Các cô gái mừng rỡ đi đến vây quanh Lilac. Người thì ôm, người thì nựng, người thì chụp hình khiến em mèo khó chịu cất tiếng meo meo, đồng thời giơ bàn chân như búp măng của mình về phía Kurapika cầu cứu. Nhưng chủ nhân thật sự quá vô tình, anh ấy không những không nhắc họ nhẹ tay mà còn thản nhiên nhâm nhi tách trà xem như không có chuyện gì xảy ra.

[Đồ loài người vô tâm, không biết thương hoa tiếc ngọc. Huhuhu…]

[Nhẹ tay thôi, xệ má bổn cung bây giờ!]

[Lilac không chịu, Lilac không can tâm!]

Nhìn gương mặt Lilac thể hiện sự cam chịu, đồng thời không quên lườm nguýt cậu khiến cậu phì cười trước hành động đó.

‘Thôi kệ, lát nữa mua bánh cookie bù lại cho em ấy vậy.’

Kurapika chống cằm nhìn Lilac đang bị các nữ sinh vây quanh cưng nựng, rồi đắm chìm vào suy nghĩ lúc nào không hay.

Kể từ khi biến mất, cậu và Lilac đã đến thế giới này cũng tròn hai tháng.

Nhớ lại khoảng khắc khi mình rơi xuống hồ nước lạnh lẽo đó. Lúc ấy, cậu đã nghĩ rằng cuộc đời mình đến đây là chấm hết. Nhưng bằng một phép màu thần kì, Lilac đã xuất hiện và cứu cậu. Cảm giác như cậu chuẩn bị bước qua Quỷ Môn Quan thì Lilac nắm đầu kéo về dương gian vậy.

Thời gian nơi đây và thế giới thực của cậu rất khác biệt. Ở bên kia bây giờ là năm 2023, nhưng bên này nếu tính hiện tại thì là năm 1999, cái năm cậu còn chưa ra đời. Giống như là xuyên không trở về quá khứ vậy.

Trong khoảng thời gian qua, Kuralika cũng đã tìm hiểu qua các quốc gia, kinh tế, chính trị lẫn văn hoá ở thế giới này.

Nhìn qua bản đồ thì thế giới này trông giống như thế giới thực, nhưng các vị trí lại khác nhau và tên các quốc gia cũng rất lạ. Có 250 quốc gia và chỉ có hai lục địa được biết đến nay: Lục địa Yorbian và Azian. Trên thực tế, “đại dương” nơi có các lục địa là một hồ nước lớn ở Lục địa đen có tên là Hồ Mobius.

Ngoài các khía cạnh địa lý, nó còn bao gồm nhiều khía cạnh khác, như: ngôn ngữ, tiền tệ, sắc tộc,…

Ban đầu, khó khăn lớn nhất đối với Kurapika chính là ngôn ngữ ở thế giới này. Hầu hết chữ viết đều là những chữ tượng hình kỳ lạ và khó nhớ khiến cậu ngán ngẫm, ngồi ăn cơm nhìn mặt chữ thôi cũng chẳng nuốt trôi được. Ngoài ra, có một ngôn ngữ giống với tiếng Anh ngoài đời thực, bao gồm cả hệ thống chữ viết của nó. Nó đủ phổ biến để sử dụng như ngôn ngữ thứ hai, và còn có một số ngôn ngữ khác.

Nhưng vì nhờ sự ham học hỏi, thông minh và nhạy bén, cộng thêm sự trợ giúp của Lilac nên Kurapika cũng đã làm quen được với cuộc sống hiện tại của mình.

Và một điều khiến Kurapika vui hơn chính là chiếc điện thoại yêu dấu vẫn đi theo cậu đến tận thế giới này. Chiếc điện thoại cất giữ biết bao nhiêu thứ quan trọng đối với cậu. Đó là những hình ảnh gia đình, bạn bè, cá nhân của cậu bên trong đó.

Thật ra để mà đổi lấy chiếc điện thoại, cậu phải đồng ý làm nhiệm vụ mà Lilac đưa ra.

[Nhiệm vụ của đầu tiên: Hãy đăng ký tham gia kỳ thi Hunter.]

Sau khi đăng ký xong và như đã hứa, Lilac đã mang chiếc điện thoại yêu quý đến cho cậu. Thậm chí, cậu còn được tặng 5G miễn phí, sim, mạng xã hội hay gọi điện đều có thể sử dụng được trong thế giới này. Ngoài ra, cậu còn được tặng thêm một khoản tiền được chuyển vào tài khoản ngân hàng của cậu, và tài khoản này chỉ áp dụng được ở thế giới này.

Mới đồng ý làm nhiệm vụ đầu tiên thôi mà cậu đã được nhận nhiều quà như vậy rồi. Quá đã!

“Anh ơi?”

Giọng nói của một trong các cô gái cất lên làm Kurapika thoát khỏi suy nghĩ của mình.

“Ờ ờ, Anh nghe đây.”

“Cảm ơn anh đã cho tụi em chụp hình chung với bé mèo của anh ạ.”

Kurapika mỉm cười dịu dàng. “Không có gì đâu.”

Các cô gái cúi đầu chào. “Vậy tụi em xin phép đi trước ạ.”

“Ừ, các em đi thong thả nhé.” – Kurapika đáp lại.

Trước khi rời đi, các cô gái không quên vẫy tay chào tạm biệt và tặng cho Lilac một nụ hôn gió.

Kurapika nhìn họ mỉm cười rồi đánh mắt qua thì nụ cười dần vụt tắt. Bởi vì trước mặt cậu, Lilac đang trừng trừng nhìn mình với đôi mắt hình viên đạn, sẵn sàng nổ súng bất kỳ lúc nào.

Kurapika giật nhẹ khoé môi. [Thôi mà, em đừng nhìn anh như thế chứ. Lát nữa anh mua bánh cookie cho em nhé.]

Hai con mắt Lilac sáng lên như đèn pha ô tô khi nghe đến đồ ngọt yêu thích của mình. Gương mặt cau có lập tức chuyển sang vui vẻ, có thể nhìn thấy nước miếng chảy ra từ khoé miệng của em ấy.

Nhận ra mình bị hớn, Lilac lập tức trở lại với bộ dáng sang chảnh, quý phái của mình. Cô bé ưỡn ngực, cất giọng đanh đá. [Anh nghĩ có thể dụ dỗ tôi bằng đồ ngọt sao? Tôi không có dễ dãi như vậy đâu. Hứ!]

Thấy bộ dạng đáng yêu của Lilac, Kurapika bất giác phì cười. Cậu đứng dậy, đi lại bế em vào lòng dỗ dành. [Công chúa đừng giận anh nữa mà. Thương bé lắm luôn đó.]

Được vuốt ve, Lilac cảm thấy rất thoải mái và kích thích. Cô mèo đáp lại bằng cách cọ đầu vào lòng Kurapika, cất tiếng meo meo thể hiện sự sung sướng và hạnh phúc.

[Tạm tha cho anh đó. Nhưng nhớ mua bánh cookie cho em nha.]

Kurapika mỉm cười. [Anh biết rồi, công chúa nhỏ.]

Nhìn biểu hiện nũng nịu của Lilac, cậu thực sự muốn cắn, muốn ôm, dày vò và thậm chí hôn thật nhiều để thỏa mãn.

Mèo là những sinh vật dễ thương, rất thích cảm giác được vuốt ve, cưng nựng mặc dù chúng là một loài động vật khá độc lập và thường sống đơn độc. Lilac cũng vậy, tuy em ấy khác biệt với những bé mèo khác, nhưng dù sao thì bản năng loài mèo vẫn còn trong em ấy.

Kurapika nhìn đồng hồ hiển thị trên màn hình điện thoại. Cũng đã gần đến giờ chuyến tàu đến điểm tổ chức kì thi Hunter lần thứ 287 chuẩn bị khởi hành. Cậu phải nhanh chóng đến bến tàu ngay lập tức.

Kurapika thu dọn sách cất vào balo, bế Lilac vào lòng và đi đến quầy order mua thêm vài túi bánh cookie như đã hứa với em.

Sau khi lấy bánh xong, cậu nhanh chóng rời khỏi quán. Lúc mở cửa bước ra thì có người chuẩn bị bước vào. Theo phép tắc lịch sự ở nơi công cộng, cậu đã giữ cửa giúp để họ bước vào.

Ngước mắt lên nhìn người đối diện, là hai người đàn ông trông rất đẹp trai và phong độ. Một người với mái tóc đỏ xoã tự nhiên, đường nét trên gương mặt tinh xảo cùng đôi mắt vàng sắc lẹm, vóc dáng vạm vỡ trong bộ vest lịch lãm. Còn người kế bên với làn da trắng sứ, mái tóc đen dài được cột cao, gương mặt tuấn tú vô cảm cùng đôi mắt to đen tuyền. Anh ta toát lên một khí chất rất u ám khiến cậu cảm thấy ớn lạnh, nhưng dù sao anh ta cũng khá là đẹp trai.

Thấy hành động lịch sự của Kurapika, người đàn ông mái tóc đỏ mỉm cười. “Cảm ơn cậu bé đã giữ cửa giúp chúng tôi, đây là hành động khiến chúng tôi vô cùng hài lòng đấy.”

“Không có gì đâu, là việc nên làm thôi mà.”

Bỗng, Kurapika cảm thấy rùng mình khi người kia cứ đang nhìn mình chằm chằm. Cậu bối rối, đảo mắt nhìn sang hướng khác. Trong lòng thắc mắc vì sao anh ta cứ nhìn cậu, không lẽ mặt cậu có dính gì sao? Bất giác, Kurapika đưa tay lên mặt kiểm tra.

“Má, mập dữ.”

Kurapika tròn mắt ngạc nhiên nhìn người vừa nói câu đó. Mặt cậu nổi đầy vạch đen, khoé môi giật nhẹ. ‘Cái mẹ gì vậy? Có thân quen gì đâu mà nói người ta như đúng rồi thế?’

“Này, cái anh kia! Có biết chê bai ngoại hình của người chưa từng gặp qua bao giờ là bất lịch sự lắm không hả? Còn nữa, con mắt của anh nhìn sao mà tôi mập được hay vậy?”

Anh ta chớp mắt, cất giọng đều đều. “Tôi đâu có nói cậu. Tôi nói con mèo trong lòng cậu cơ.”

Lilac và Kurapika ngây người, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.

[Cái gì?]

Lilac bừng tỉnh khỏi cú sốc. Lập tức xù lông lên, nhào về phía trước như muốn nhảy ra khỏi vòng tay của Kurapika.

Kurapika hoảng hốt, vội ôm chặt lấy cô mèo. “Lilac bình tĩnh, bình tĩnh lại đi mà. Anh năn nỉ em đó!”

Mặc kệ nhìn con mèo đang tức giận, người đàn ông vẫn giữ nguyên gương mặt vô cảm của mình. Anh ta đưa mắt nhìn Kurapika đang chật vật với cái thứ lắm lông, rồi cười nhếch mép và thản nhiên bước vào quán xem như không có chuyện gì xảy ra.

[Đứng lại đó, cái tên mắt đen thui chết tiệt kia!]

“Lilac, dừng lại đi !Người ta đang nhìn kìa!”

[Bỏ em ra, em phải cào nát mặt anh ta. Đồ đáng ghét, đứng lại đó. Dám nói bổn cung mập à!]

“Thôi mà!”

[Bổn cung nhất định sẽ không để yên đâu!]

Người đàn ông tóc đỏ chớp mắt ngạc nhiên nhìn Lilac rồi sau đó nhìn Kurapika mỉm cười. “Ái chà, mèo của cậu thông minh thật. Nó có vẻ hiểu được những gì mà bạn của tôi nói luôn kìa.”

Kurapika nở một nụ cười gượng. “Xin lỗi, tôi đi trước.”

Thấy tình hình có vẻ không ổn nên cậu vội vàng cúi đầu rồi chạy đi mất. Để lại người đàn ông đó vẫn không rời mắt kể cả khi cậu đi đã xa.

Kết thúc cuộc trò chuyện thú vị với cậu bé ấy, anh ta bước vào quán đến quầy order rồi đi lại ngồi xuống đối diện người kia. Chợt anh ta nghĩ đến chuyện lúc nãy rồi bật cười nhẹ. “Lần đầu tiên tôi nghe anh nói vậy đó, Illumi.”

Người đàn ông tên Illumi nhún vai, cất giọng nói có phần lơ đãng. “Con mèo đó mập thiệt mà, tôi nói có sai đâu.”

“Nhưng mà nói mèo của người ta như vậy thì không lịch sự đâu.” – Anh ta nói, nhìn người đối diện với ánh mắt tinh nghịch.

“Tôi chỉ nói sự thật thôi. Hisoka, anh chưa nghe câu: “Sự thật mất lòng” à?” – Illumi đáp lại. uống một ngụm cà phê với bộ dạng bình thản.

Người đàn ông tên Hisoka phì cười. Anh ta chống cằm, tâm tư chợt suy nghĩ đến hình bóng cậu bé lúc nãy. “Mà cậu bé tóc vàng đó dễ thương thật, rực rỡ như ánh mặt trời vậy. Tiếc là tôi chưa kịp hỏi tên thì cậu ấy đã đi mất rồi. Buồn quá.”

“Ờ.”

Hisoka tiếp tục. “Tôi có cảm giác là chúng ta sẽ còn gặp cậu ấy lần nữa.”

“Ờ.”

Hisoka bĩu môi, nhìn Illumi bằng nửa con mắt. “Thôi chịu thua anh luôn đó.”

Tuy ngoài mặt không biểu hiện cảm xúc nhưng thật ra trong tâm trí của Illumi lúc này đang được lắp đầy bởi hình bóng của cậu bé tóc vàng ấy. Anh thản nhiên chống tay lên cằm, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ. Bất giác, một nụ cười nhẹ hiện trên môi anh.

✾ ✾ ✾

“Lilac, ngoan nào.”

Lilac phồng má hờn dỗi. [Nhưng anh ta chê em mập đó. Thật không thể tha thứ mà.]

“Anh biết, bé đừng giận mà. Ngoan nào.”

[Huhuhu… Bé bị tổn thương.] – Lilac đáp, khuôn mặt buồn hiu.

“Ò ò, anh biết rồi, thương bé lắm. Công chúa của anh là đẹp nhất, không có ai sánh bằng. Đừng giận nữa nhé.”

Kurapika hôn vào má Lilac vô cùng cưng chiều khiến cô mèo mềm xèo. Lilac dụi đầu vào lòng cậu, cất tiếng meo meo hạnh phúc.

[Chỉ có anh Kurapika là thương bé nhất thôi.]

Trên đường đi, Kurapika bước từng bước ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Những toà nhà có kiến trúc cổ kính đứng san sát nhau, hàng cây xanh mát rợp bóng hai bên vỉa hè, cao vút cùng với tiếng động xào xạc trong cơn gió xuân về. Ánh nắng xuyên qua những tán lá rải xuống mặt đất những vầng trắng sáng.

[Mà Lilac này.]

[Vâng?]

[Kì thi Hunter là kì thi như thế nào vậy?] – Kurapika hỏi.

[Theo như em biết thì kì thi Hunter là một kì thi khắc nghiệt cả về thể chất lẫn tinh thần với tỉ đỗ là một trên một vạn hoặc một trên mười vạn. Có người chịu không nổi áp lực, thậm chí còn có các cựu thí sinh làm nhục ý chí các tân binh khiến họ nản lòng và từ bỏ, hậu quả là họ không bao giờ quay trở lại thi nữa. Nhưng nếu vượt qua được kì thi thì Hội đồng sẽ cấp cho ứng viên đó giấy phép.]

Kurapika chớp mắt ngạc nhiên. [Vì muốn trở thành Hunter mà mọi người chấp nhận rủi ro lớn đến như vậy sao?]

[Chính là vì giấy phép Hunter đó.]

[Giấy phép Hunter?]

[Bởi vì giấy phép Hunter mang lại lợi ích cho chủ nhân sở hữu của nó. Ngoài sự công nhận thì anh còn được hưởng rất nhiều quyền lợi như sử dụng miễn phí dịch vụ công cộng và còn là dịch vụ hạng nhất nữa đó. Ngoài ra còn có thể đi du lịch khắp nơi trên thế giới nè, có thể truy cập vào trang web bí mật dành riêng cho Hunter để tìm những thông tin bí mật về các chủ đề khác nhau nè. Thêm vào đó, anh có thể vay tiền lên khoảng 100 triệu Jenny tại bất kì ngân hàng nào. Và còn nhiều lợi ích khác nữa.]

Vẻ mặt Kurapika có hơi ngơ ngác nhưng vẫn trịnh trọng nói. [Hoá ra vì tấm thẻ đặc biệt này nên đã thu hút hàng triệu người tham gia, mặc dù trường hợp tử vong xảy ra khá là cao.]

[Đúng vậy.]

[Anh hiểu rồi.]

[Nhưng mà anh yên tâm đi. Em chính là trợ thủ đắc lực của anh để giúp anh vượt qua được nó mà.]

Kurapika mỉm cười, cúi xuống tặng cho Lilac một cái hôn nhẹ vào đỉnh đầu. [Cảm ơn công chúa nhỏ của anh nhiều lắm.]

Kurapika đúng lúc ngước mặt lên thì thấy hai người đàn ông đang đi hướng ngược lại với cậu. Hai người này với gương mặt trông vô cùng đẹp trai, dáng người cao ráo khiến người khác nhìn không thể rời mắt.

Lúc lướt qua, họ đã vô tình chạm mắt với nhau. Khoảng khắc ấy, thời gian cứ ngỡ như đang quay chậm vậy.

Sau đó, cậu lại chuyển ánh mắt sang hướng khác và tiếp tục hành trình của mình. Sắp đến giờ tàu khởi hành rồi, cậu phải nhanh lên mới được.

✾ ✾ ✾

Kuroro Lucifer trở về Ryuuseigai sau khi cùng các thành viên Ryodan thực hiện một vụ cướp vài ngày trước, ngoại trừ Hisoka, vì khi xong việc thì hắn đã đi đâu đó.

Bây giờ anh đang cảm thấy rất buồn chán, ngoài sở thích đọc sách làm niềm vui ra thì ở Ryuuseigai cũng chẳng còn gì khác để làm.

Thấy tâm trạng Bang chủ không vui nên Shalnark đã đề xuất anh tham gia kì thi Hunter để lấy giấy phép, vì cũng là sắp đến ngày diễn ra kì thi lần thứ 287 ở thành phố Zaban.

Ban đầu Kuroro không có ý định tham gia vì anh chẳng bao giờ quan tâm đến những kì thi Hunter này, nếu muốn giấy phép thì anh chỉ cần đi cướp là được.

Nhưng trực giác của Machi nói rằng nếu anh tham gia kì thi Hunter lần này, anh sẽ gặp một người vô cùng đặc biệt và có sức hút rất lớn với anh chỉ từ cái nhìn đầu tiên.

Mọi người ngạc nhiên nhìn Machi và chờ đợi lời giải thích. Cô nói rằng trực giác của cô đã nói lên từ hai tháng trước, ngay hôm xảy ra Nhật Thực. Cô đã cảm nhận được rằng sẽ có điều gì đó rất đặc biệt sắp xảy ra, và nó sẽ xoay chuyển vận mệnh của Genei Ryodan.

Kuroro rất tin vào trực giác của Machi, bởi vì từ trước đến giờ trực giác của cô chưa bao giờ sai.

Cuối cùng, anh quyết định tham gia để xem người mà Machi nói đến là ai và đặc biệt như thế nào. Nhân tiện, tham gia để giết thời gian cũng được, dù gì bây giờ anh cũng không có việc gì làm, thời gian rảnh rỗi quá đâm ra cũng chán.

Kuroro hỏi những người còn lại có ai muốn đi cùng anh không, nhưng nhận lại là cái lắc đầu của mọi người vì chẳng có ai hứng thú.

Nghĩ chắc chỉ có một mình anh tham gia, nào ngờ Shalnark giơ tay cũng muốn đến để góp vui. Mọi người thắc mắc vì nhớ rằng anh đã từng tham gia kì thi Hunter và vượt qua nó một cách dễ dàng. Shalnark gãi đầu, nở một nụ cười toe toét nói rằng vì anh cũng đang cảm thấy chán nên đi thi lần nữa cho vui.

Nghe Shalnark nói thế, mọi người chề môi nghĩ tên này cũng rảnh.

Trực giác của Machi một lần nữa lại ập đến. Thật kỳ lạ, từ lúc hai người họ bàn về cuộc thi thì trực giác của cô về người đó cứ hiện lên trong tâm trí, nó vô cùng mãnh liệt. Không chỉ riêng Bang chủ mà đến cả Shalnark cũng bị người đó thu hút.

Rốt cuộc người xuất hiện trong trực giác của cô là ai? Đặc biệt thế nào mà có tác động mạnh mẽ đến như vậy?

Hôm nay cả hai khoác lên người bộ thường phục thoải mái với áo thun đen cùng quần đen trông đơn giản nhưng tôn lên dáng người cao ráo của cả hai.

Chiếc áo thun không tay để lộ cánh tay săn chắc của Shalnark, trông gương mặt anh rất trẻ trung nhưng cơ thể thì hoàn toàn trái ngược lại. Kuroro cũng bỏ đi chiếc áo khoác đặc trưng của mình, mái tóc không vuốt ngược ra sau mà được xoã tự nhiên khiến anh trông trẻ hơn thường ngày với hình xăm chữ thập của anh được che giấu dưới lớp băng trắng quấn quanh trán.

Trên con đường dạo phố tấp nập người qua lại, Kuroro thản nhiên ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Thành phố này thật đẹp và trông thật yên bình với những khu phố cổ kính, bên cạnh những dòng sông êm đềm cùng với những con đường uốn lượn quanh co rất đẹp và nên thơ.

Ngay khi chuyển hướng nhìn thì đúng lúc anh thấy một cậu bé với vóc dáng nhỏ nhắn, mái tóc vàng óng và trong lòng ôm một chú mèo đang đi hướng ngược lại.

Sau đó, anh và cậu bé ấy đã chạm mắt với nhau. Không biết vì sao nhưng anh cảm thấy thời gian lúc đó trôi qua rất chậm.

Khoảng khắc cậu bé lướt qua, Kuroro dường như chết lặng, cảm giác như có lực nam châm thu hút sự chú ý của anh. Đi một vài bước, anh khựng lại và quay đầu nhìn bóng lưng xinh đẹp ấy.

Một vẻ đẹp khiến anh không thể rời mắt. Từ gương mặt tinh xảo như búp bê bằng sứ, làn da trắng hồng cùng mái tóc vàng óng như được dệt từ tấm lụa vàng, cho đến thân hình nhỏ nhắn, uyển chuyển. Nhưng đặc biệt nhất chính là đôi mắt. Khi chạm mắt với cậu bé ấy, anh cứ ngỡ như mình đang ngắm nhìn những vì sao tinh tú trên bầu trời đêm.

Xinh đẹp, thật sự là quá xinh đẹp. Tất cả mọi sự hoàn hảo dường như đều dành lên hết cho người đó.

Shalnark thấy anh cứ dán chặt mắt vào cậu bé tóc vàng ấy liền lên tiếng. “Bang chủ, anh nhìn chằm chằm người ta quá rồi đó.”

Kuroro nhếch mép kháy đểu. “Cậu chắc hiền quá. Tôi thấy cậu nhìn người ta muốn rớt hai con mắt ra rồi kìa.”

Shalnark liền chột dạ khi bị nói trúng tim đen, anh nở một nụ cười gượng gạo. Thật ra, đúng như những gì Bang chủ nói. Khoảng khắc cậu bé tóc vàng xinh đẹp ấy lướt qua, anh dường như bị mê hoặc. Anh đã thấy và tiếp xúc rất nhiều mỹ nhân trên đời, nhưng chưa từng thấy người nào đẹp như vậy trước đây cả.

“Không lẽ người mà Machi nói đến là cậu bé đấy?” – Kuroro hỏi.

“Cũng có thể.” – Shalnark đáp lại.

Machi đã nói rằng họ sẽ gặp một người đặc biệt sẽ hấp dẫn Bang chủ và anh sao? Không lẽ là thiếu niên tóc vàng này. Nếu vậy thì quá tốt. Thiếu niên xinh đẹp đó thật đúng với mẫu người lí tưởng của anh.

“Chúng ta có nên lại làm quen không nhỉ?” – Shalnark hỏi.

Môi Kuroro bất giác cong lên tạo thành một đường nét tinh xảo. “Nếu là người mà Machi nói đến thì chắc chắn sau này sẽ còn gặp lại. Cứ từ từ, không cần phải vội vàng.”

“Cũng phải.”

Kuroro và Shalnark đưa mắt nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của thiếu niên tóc vàng bước đi lon ton trên con đường trải đầy nắng.

“Có duyên ắt sẽ gặp lại.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top