Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18.

Cơ thể tròn mọng của Kano Hideo quay cuồng, mỡ bụng rung lên từng đợt. Nữ nhân kia thật thú vị, quá mức không thể tin được.

Bạn thân từ bé của hắn, hàng xóm của hắn, mĩ thiếu niên khu phố, soái ca khu vực vậy mà lần đầu tiên bị người ta ghét bỏ!

Phải biết, từ bé tới lớn không biết bao nhiêu lần Hideo ghen tị phát cuồng với cái bộ mặt bĩ khí, nghênh ngang của Hayashi kun. Người nữ sinh đầu tiên hắn thích, người thứ hai hắn có cảm tình, người thứ ba hắn rung động, người thứ tư hắn có thiện cảm, thậm chí mới đây thôi là người thứ năm hắn ngưỡng mộ.

Thật mẹ nó, tất cả đều bị khuôn mặt của Hayashi dối lừa mà chủ động ngã gục. Hắn bị tổn thương trái tim mong manh, có hiểu hay không?

Thực sự đáng sợ! Tất cả những ai Hideo ngắm tới đều chuyển hướng khi lần đầu tiên gặp Hayashi kun. Nếu không phải biết rõ bên dưới cái khuôn mặt rất có tính sát thương đó là cá tính chân thật, hơi ngốc ngếch trong mọi chuyện Hideo dám cam đoan, hắn đã trả thù, nặng nề mà trả thù, nghiêm túc mà trả thù rồi.

Nhưng, đúng là buồn cười không chịu nổi! Cũng có ngày bạn thân của hắn lại lật thuyền trong mương a~. Con mẹ nó, hạnh phúc. Quá sung sướng!

Hideo không ngại mà cười trên nỗi đau của kẻ khác. Nhất là khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú xinh đẹp của Hayashi trở nên đen tối, xụ một đống bên cạnh.

Hắn rất không tử tế mà chuẩn bị ném đá xuống giếng. Bởi vì a, Hayashi dường như có phần quan tâm con gái người ta.

Nhìn thấy Hayashi có vẻ sắp bùng nổ, Hideo kun cực kì biết ý mà câm mồm. Dù thế, mỗi khi ngừng lại hắn đều bị bản thân nấc lên một tiếng. Hắn không nhịn được.

"Ân, nấc, Hayashi kun, nấc, ngươi, nấc, thật sự, nấc, không rõ, nấc, sao?".

"Con mẹ nó, ngươi có thể nói chuyện bình thường được hay không?". Hayashi gân xanh nổi đầy, rống lên. Hắn vẫn bình thường. hắn không phải là thằng ngu. Bộ mặt của ngươi từ đầu đến đuôi đều là đang nín cười, muốn xem hắn chê cười, hắn vẫn nhìn ra được.

Từ bé đến giờ, rất ít người có thể khiến một cục đất giống như Hayashi phải bùng nổ. Buồn thay, Hideo lại là kẻ như thế.

Cố kiềm một nụ cười đã dâng lên tới cổ họng, Hideo run rẩy nói:

"Chậc, thiếu niên a, ngươi quá non!". Hắn nhìn sang Hayashi và thấy hai cánh tay của thiếu niên đang nắm chặt. Hắn lập tức điều chỉnh bộ dáng khuôn mặt sao cho thật sự nghiêm túc, chân thành. Hắn biết, không thể trêu thêm nữa. Nếu không ăn vài phát đấm của Hayashi sẽ đau cực.

"Người ta ý là muốn phân tách rõ ràng quan hệ giữa hai người được chứ!".

"Là sao?", bốn chữ ta vẫn không hiểu viết đầy trên mặt Hayashi. Tại sao giải thích rồi, nghe vào tai từng chữ đều rõ ràng nhưng khi ghép chúng lại với nhau hắn vẫn không vỡ ra được?

Thở dài trước mức độ EQ quá thấp kém của bạn thân từ bé, Hideo không thể không cặn kẽ giải thích:

"Chậc, tức là người ta thấy không xứng với ngươi nên mới phân tách rõ ra, để cho hai ngươi giống như người lạ không quen biết khi gặp nhau. Xin người, nhìn lại bộ mặt bản thân được chứ? Từ bé tới lớn, trêu hoa ghẹo bướm còn ít nữa hay sao? Nữ nhân khi điên lên thì rất là khùng cuồng. Hơn nữa lại còn ở Hyotei, nghe nói mỗi thành viên đội tennis đều có fan đoàn?", Hideo nhún vai, không chịu trách nhiệm mà xát muối vào vết thương của Hayashi, "Quá đáng hơn, ngươi lại còn vừa trở thành tân tinh của đội tennis Hyotei. Còn đẹp trai, trời biết bao nhiêu nữ sinh bị mê tới điên đảo thần hồn".

Đến tận bây giờ thì dù không phải nói thêm cái gì, Hayashi cũng đã hiểu được ý của bạn hắn. Những lời Hideo nói không phải là không có lý. Hắn cũng rõ khuôn mặt hắn có sức sát thương như nào, nhất là khi bởi vì hắn nên Hideo mới thường xuyên rơi vào cảnh thất tình, tâm linh tổn thương.

Mỗi đợt như vậy, Hideo lại lôi kéo lấy hắn bắt hắn bồi thường. Hắn quả thực quá sức vô tội, được không? Cũng không phải hắn chủ động cuốn hút con gái người ta. Nhưng Hideo thì rất không thể nói lý. Hắn không hề quan tâm lời giải thích của Hayashi. Thế là chặng đường bồi bạn ăn chơi của Hayashi kun bắt đầu. Không khi nào là không nhẵn túi.

Chỉ là, giả vờ không quen biết vậy được không? Tự dưng sâu trong lòng Hayashi xuất hiện một cảm giác buồn bã.

Hideo ngồi dậy, nhìn Hayashi cúi đầu trầm mặc nhìn xuống sàn. Hắn cười thì cười nhưng dù sao đây cũng là lần đầu gã bạn ngây thơ của hắn biết rung động trước một người khác. Quả thật rất đáng thương?

Hạt giống tình yêu chưa kịp nảy sinh đã vô tình bị bóp chết!

Thiếu niên a.

Hideo an ủi, dù rõ ràng giọng nói của hắn vẫn chứa đầy ý cười:

"Nữ sinh người ta nghĩ vậy cũng bình thường. Nếu trở thành nhân vật chính trong câu chuyện tình cảm với ngươi, có còn duy trì nhịp sống bình thường như trước được không?. Nàng a, chắc chỉ muốn bình thản trải qua ba năm học cao trung mà thôi."

"Ân, ngươi nói ta hiểu. Nếu nàng nghĩ vậy thì ta làm theo cũng được", Hayashi gượng cười đáp lời.

Sau đó, hắn lấy ra ps3, lắp đĩa vào. Bọn hắn lại tiếp tục chơi game giống như mọi ngày. Chỉ là tâm trí cả hai đều không tập trung nên chết rất nhiều lần. Một người thì không biết đang nghĩ gì, lòng rất loạn. Một người thì càng thêm tò mò về thiếu nữ to béo kia. Rõ ràng không hề tương xứng vẻ ngoài với Hayashi nên nàng chủ động rời xa là bình thường. Nhưng mà, hắn không hề thấy sự tự ti trong nàng. Trái lại, nàng lại vượt xa suy nghĩ ban đầu của hắn.

Hắn đoán sai nàng sao? Quả thật không tệ!

Yuki Takauchi trở về nhà, mặc dù nàng có đi lại được dù vẫn còn hơi khập khiễng nhưng nàng vẫn định mãi sẽ quay trở lại trường. Nghỉ quá nhiều, cơ thể bị rỉ sét ra.

Yuki Takauchi cũng đã nói toàn bộ câu chuyện xảy ra cho otosan biết. Ông có quyền rõ ràng mọi việc bởi vì ông chính là người giám hộ của nàng bây giờ. Nàng thật sự không định giấu diếm ông chút gì.

Thậm chí, cả cách giải quyết của nàng cũng thế. Tình cảnh ở Hyotei của Yuki, otosan luôn nắm được vì hai cha con họ luôn luôn giao tiếp với nhau mỗi ngày.

Tuyệt đối không nói dối. Nếu có gì khó xử thì hãy giữ im lặng, người còn lại sẽ hiểu.

Gia đình là phải chân thành với nhau. Nếu không dù có bao nhiêu tình cảm đi chăng nữa cũng sẽ không thật sự gắn kết được.

Hiro chan không nói gì cả, ông chỉ cười mà xoa đầu nàng cười. Ông ủng hộ cách làm của nàng, cũng không muốn làm to mọi chuyện lên vì Yuki muốn thế. Ông tôn trọng mọi suy nghĩ của Yuki. Nàng rất hạnh phúc vì điều ấy.

Hiro chan không coi nàng như là một đứa trẻ. Nàng cũng không hề đối xử với ông giống như một trưởng bối bình thường. Bọn họ còn là bạn thân của nhau, rất ngang hàng.

Yuki cũng mới biết, ông xin phép nghỉ học cho nàng bởi vì chuyện gia đình. Nhà trường chấp nhận nên nàng cũng không mang tiếng nghỉ học bất ngờ.

Vài nghĩa vụ với trường hoàn toàn có thể bổ sung sau khi nàng quay lại đi học. Một ngày ở nhà ăn cùng ba ngày với thư viện. Cũng không có gì quá khó khăn. Nàng di chuyển chậm một chút cũng không ảnh hưởng công việc đó. Nhất là khi phục vụ đã có Tomie san giúp đỡ. Thư viện thì chỉ làm thủ thư ngồi một nơi, hoàn toàn không cần đi lại xung quanh.

Cuối tuần này, hai cha con họ sẽ di chuyển tới phía bắc Tokyo, vùng Adachi để ngắm anh đào. Quá tuyệt vời.

Yuki dành cho otosan một nụ hôn ngọt ngào vào gò má để tiễn ông đi làm. Hiro chan cười đến đẹp đẽ trong ánh nắng hoàng hôn. Lâu lắm rồi, nàng không đứng ở cửa nhà nhìn bóng dáng ông rời đi. Bởi vì, mỗi khi nàng về nhà thì ông đã đi từ một tiếng trước đó.

Hiro chan quá nam tính và đẹp trai. Đúng là soái ca trong lòng Yuki. Nàng nghĩ tới đó, nhịn không được mà cười.

Sáng hôm sau, nàng bắt đầu đi học. Hơn một trăm mét tới ngã rẽ nàng đột nhiên nhìn thấy một người đang đứng đó bên cạnh cái xe đạp địa hình. Vóc dáng thiếu niên quả thực rất cao, gò má màu lúa mạch óng ánh. Hắn thấy nàng thì khóe miệng mở rộng, xuất hiện một nụ cười trong sáng, khỏe mạnh.

Yuki sững người, không biết nên đáp lại như nào mới tốt. Ngày hôm qua nàng nói chẳng lẽ chưa thật rõ ràng? Hắn không hiểu?

Nhưng nếu nàng tự mình đa tình thì sao? Có lẽ hắn không phải chờ nàng. Quan trọng là, hắn cười với nàng thì nàng thật sự không thể lờ đi tỏ vẻ không biết được. Nhất là nàng có ấn tượng tương đối tốt với thiếu niên.

Chính thế, Yuki Takauchi hơi cúi đầu, mỉm cười với hắn nhưng không nói gì. Hắn cũng thế, thản nhiên nhìn nàng chậm rãi ngang qua trước mắt. Sau đó, hắn ngồi lên xe, chậm rãi đuổi theo sau nàng. Không xa không chậm.

Đến khi tới trạm tàu điện ngầm, Yuki bước xuống bậc thang thì hắn mới chuyển hướng khác phóng như bay tới trường. Dù thế, cũng có thể biết hắn rất là tập trung lái xe. Chuyện tai nạn lần trước với yuki Takauchi hắn thật sự không hề muốn lặp lại thêm lần nào nữa.

Biết sai lầm và nghiêm túc nhìn vào nó để thay đổi nó là một trong những nét tính cách rất tốt của Goto Hayashi san.

"Chào buổi sáng, Takauchi san".

"Chào buổi sáng, Aiza san".

ĐÚng là một sự bất ngờ không nhỏ. Yuki thật không tin được là hôm nay lại có thể gặp thêm một người không thường gặp trên tàu điện ngầm. Lòng nàng thở dài, có nhất thiết phải người nọ nối tiếp người kia tìm tới nơi này hay không a?

Sáng sớm, đối diện Goto Hayashi san đã khiến nàng giật mình. Không nghĩ tới, Aiza san lại cùng chung chuyến tàu với nàng. Ba tuần trước, nàng không biết bọn họ vốn cùng đi ở một trạm.

Aiza san vẫn giữ gương mặt có phần hơi lạnh lùng như thường. Tuy thế, không thể che giấu việc nàng xinh đẹp hơn người. Yuki Takauchi đứng bên cạnh nàng thì lập tức biến thành bối cảnh. Nàng cũng không để tâm lắm. Càng binh thường vô vi thì càng dễ sống. Cây cao đón gió mà thôi.

Sau khi lên tầu, hai người bọn họ cũng không nói thêm với nhau câu nào. Aiza san thì đeo tai nghe, đọc sách. Yuki Takauchi thì dán mắt vào điện thoại. Nàng không kiểm tra diễn đàn để biết các paparazzi của Hyotei năng lực mạnh ra sao, nàng chỉ lướt web xem xét các tin tức giải trí.

Ba mươi phút sau, tàu điện ngầm dừng ở trạm. Hai thiếu nữ người trước người sau rời đi.

Cồng trường vẫn khủng bố như thường nhưng Yuki lại thấy quen thuộc từ bao giờ. Thậm chí, nghỉ học mấy ngày nàng đã thấy hơi nhớ không khí của Hyotei.

Dù rõ ràng ban đầu nàng kháng cự nó nhưng nàng đang bị đồng hóa dần dần. Và cũng trở thành thói quen sự hoa lệ, hùng tráng nơi này mang tới.

Đứng trước cổng trường, trên cánh tay đeo một băng đô đỏ rực ghi "Ban Kỷ Luật" chính là mái tóc hồng đặc trưng mang thương hiệu của Mukahi Gakuto. Cạnh hắn có vài người cả nam lẫn nữ đều là thành viên trực cổng hôm nay.

Yuki ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt Mukahi Gakuto đang nhìn nàng. Nàng cười nhẹ với hắn rồi nhanh chân bước ngang qua cổng. Lễ phép là không thể bỏ được a, Yuki chan!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top