Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19.

Bạn bè xung quanh cũng nhiệt tình xúm lại xung quanh Yuki Takauchi để hỏi thăm về một tuần xin nghỉ vừa qua của nàng. Tất nhiên, tất cả đều biết đấy chẳng qua là lễ phép xã giao.

Một loại trách nhiệm mà bọn họ được thấm nhuần từ ngày thơ bé. Không bao giờ bỏ qua một cơ hội để xây dựng các mối quan hệ. Nhiều khi, chúng lại có tác dụng không ngờ mang tính sống còn trong tương lai.

Xã giao đồng học cùng với xã đoàn, hay xã giao khi cùng là dân của một trường học. Đó là tất yếu.

Sau khi Yuki Takauchi mỉm cười cảm ơn tất cả vì sự quan tâm, đám đông rất nhanh mà giải tán. Những ai thân quen với nhau lại vô thức kéo thành một nhóm, tiếng râm ran không ngừng.

Bàn của nàng lại yên tĩnh như trước. Yuki Takauchi cười nhẹ lấy ra sách Toán bắt đầu ôn tập. Sách vở nàng thiếu chưa kịp bổ sung thì các cán bộ môn đều hỗ trợ tạo bản sao cho nàng.

Mới lại, vừa mới bắt đầu năm học nên áp lực học hành cũng không thật lớn. Một tuần, nàng buồn phiền vì xa trường là chính. Còn sách vở lại không thật sự ảnh hưởng nhiều.

Buổi trưa vừa tới, Yuki thu dọn sách vở cất toàn bộ vào trong ngăn bàn. Sau đó, nàng chậm rì rì bước tới phòng ăn trường.

Tomie san rất vui vẻ nên hắn đón chào Yuki bằng một nụ cười rạng rỡ. Không hề là xã giao, vì nàng có thể cảm nhận được sự chân thành của hắn. Hôm nay cũng là ngày cuối nàng kết thúc nghĩa vụ tại nơi này, Yuki cũng luyến tiếc Tomie san. Hắn đúng là một nam nhân rất ôn nhu và nghiêm túc.

Mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ cho tới lúc kết thúc. Tomie san biết Yuki bị thương nên hắn chỉ để nàng đứng im một chỗ, thực hiện những công đoạn đơn giản. Việc nhẹ nhàng, nàng hoàn toàn không phạm sai lầm.

Đến cuối buổi, Tomie san còn tặng nàng một cái bánh ngọt dâu tây rất to với tận hai lớp dâu. Nó không giống với phần bánh phục vụ trên quầy nên nàng biết, đây là Tomie san làm riêng nó cho nàng.

Cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng Yuki Takauchi. Người tốt quả thật luôn có mặt ở khắp mọi nơi, chỉ cần ngươi chịu khó tìm kiếm là sẽ thấy dễ dàng.

Nàng cười rạng rỡ, cúi đầu cảm ơn hắn. Hai tuần được người đàn ông này giúp đỡ, chỉ dạy tận tâm, Yuki quả thật đã học tập được rất nhiều điều. Nên nàng biết ơn hắn.

Yuki không bước về phía căn cứ bí mật mà nàng ôm theo phần bánh ga tô dâu ngọt trở về phòng học.

Đi ngang qua rừng anh đào bên ngoài phòng ăn, mắt Yuki cong lên hạnh phúc. Hoa đã đạt tới kỳ nở rực rỡ nhất. Đẹp quá!

Nàng ngơ ngẩn ngắm những tán cây hồng rực trên cao. Khi gió ngang qua thổi hoa tung bay, Yuki không nhịn được mà đưa tay bắt lấy, cười khúc khích.

Váy nàng di động theo từng bước chân rộn rã. Dù chân còn hơi đau nhưng quá hạnh phúc mà Yuki không kìm được nhún nhẩy không ngừng. Đôi khi, nàng cũng thấy có lẽ sống lại một đời, nàng cũng dần bị trẻ hóa, càng thêm ngây thơ, càng thêm ấu trí.

Nhưng, tuổi trẻ là vậy đấy! Làm những điều không tưởng, mơ ước vượt quá tầm tay, chính là thế, không phải sao?

Nên nàng mặc kệ chính nàng, được sống trong thời thiếu niên hoa mộng lần nữa, nàng sẽ chỉ dựa theo xúc cảm mà hành động thôi.

Chỉ là khi bóng Yuki rời xa khu rừng hoa anh đào, thì đằng sau một thân cây cổ thụ bóng dáng một thiếu niên hiện ra. Hắn trầm mặc nhìn nàng, ánh mắt rung động như có muôn ngàn lời muốn nói.

Mười lăm năm, hắn lại vô thức mà bị một thiếu nữ thu hút!

Nhưng mà nàng lại muốn bọn họ giữ khoảng cách.

Ánh mắt hắn tối sầm lại, cúi đầu.

Phòng sinh hoạt chung của Hội Nấu Ăn dường như không có thay đổi gì mấy. Trái lại, còn thêm đông vui hơn vì sự gia nhập của bốn thành viên mới. Tất cả đều là học sinh năm nhất, nên cũng thực háo hức và nhiệt tình.

Khi bước vào nơi này, Yuki cảm thấy hơi giật mình vì tiếng cười ở khắp mọi nơi. Mọi người đang đứng vòng quanh bàn bếp của nàng, lắng nghe ai đó nói gì. Sau đó, một trận cười giòn giã lại rộ lên.

Yuki thậm chí còn phát hiện, gương mặt Aiza san hơi hồng lên vì phấn khích.

Chuyện gì thế này?

Không cần phải chen vào, chỉ đi thêm vài bước là Yuki có thể nhìn thấy được. Một thiếu nữ đang đứng đó, ngay trên bàn bếp của Yuki.

Nàng có mái tóc ngắn, quăn quăn và gương mặt tàn nhang lấm tấm trên gò má. Bờ môi không ngừng cong lên, vẽ ra một nụ cười tươi sáng. Tất cả đều nói nên nàng là một thiếu nữ cực kì năng động.

Nàng đang kể một câu chuyện về người anh họ của nàng, một thiếu niên lạnh lùng nhưng lúc nào cũng bị nàng chọc cho phá công. Nàng thích nhất là mỗi khi khiến cho hắn sụp đổ lớp vỏ băng sương đó, hắn lại trở nên luống cuống, không biết làm gì.

Khi ấy, anh họ nàng đáng yêu vô biên.

Cách nói chuyện của thiếu nữ vô cùng hài hước, vui vẻ. Do vậy, không khí nơi này cũng quay đến 180 độ. Aiza san cũng bị nàng chọc cười thì cũng đủ biết.

Yuki cũng chỉ đứng ngoài chứ không hề tham dự vào đó. Đến khi, Yurie Hội trưởng xuất hiện và tuyên bố buổi sinh hoạt bắt đầu thì các thành viên mới lục tục trở về chỗ của họ.

Yuki cũng động thân chuẩn bị quay lại chỗ nàng thì không ngờ thiếu nữ hài hước kia lại bắt đầu bày nguyên liệu nấu ăn hôm nay ra đó.

Chuyện này là sao? Yuki Takauchi có phần lúng túng. Nàng tiến lên không ổn mà lùi lại cũng không xong. Mãi cho đến khi Yurie san đột nhiên phát hiện tình huống này.

Nàng nhìn Yuki một chút sau đó quyết định nhanh chóng. Bởi vì sự dừng lại của Yuki giữa phòng cũng đang thu hút sự chú ý của mọi người. Bao gồm cả thiếu nữ kia. Nàng ngẩng đầu lên đối mắt với Yuki, cười vô cùng thân thiện.

"Takauchi kohai, hôm nay ngươi ngồi tạm ở dãy sau được không? Momo chan mới gia nhập hội nên ta quyết định để nàng dùng tạm bếp của ngươi khi mà ngươi nghỉ. Vị trí sát bên Shio san để hắn giúp đỡ nàng một chút. Hôm nay, ngươi đột nhiên đến, Momo chan không biết điều đó để nhượng lại vị trí. Ngày mai, hai ngươi đổi lại sau được không được?"

Yuki Takauchi cũng không có ý kiến gì. Nàng gật đầu đồng ý. Bàn bếp thực ra ở đâu cũng tốt. Vì nó là của Hyotei nên chất lượng hoàn toàn đảm bảo. Thậm chí, nàng còn thấy vui vì né được Shio san.

Thiếu nữ gọi là Momo chan không ngừng cúi đầu xin lỗi Yuki. Nàng thân thiện cười với nàng, nói không có gì.

Thái độ đó của Yuki khiến mắt Momo chan long lanh cảm động.

Dường như rất đơn thuần, Yuki thầm nghĩ trong lòng.

Chủ đề hôm nay là Sushi với các nguyên liệu chính là cá hồi, tôm, cá ngừ, cầu gai cùng trứng. Mục tiêu là làm một bàn sushi thập cẩm.

Yuki vui vẻ nhìn đống nguyên liệu trong rổ. Đều tươi vô cùng. Nàng tập trung sơ chế nên không hề nhận ra, Shio san bây giờ mới tới sinh hoạt ngoại khoá.

Vừa bước vào trong phòng, theo thói quen, mắt Shio san đảo qua vị trí của Yuki. Chỉ là hắn rất nhanh thất vọng bởi vì nơi đó lại đứng Momo san.

Lơ đãng, tầm mắt hắn chuyển xuống dãy bàn sau. Và con ngươi Shio san nở to, cảm giác vui vẻ tràn ngập trong ánh mắt. Nụ cười thường trực trên môi hắn cũng càng thêm chân thật.

Nàng xuất hiện!

Shio san chậm rãi xin lỗi Yurie senpai vì đã đến muộn. Sau đó, hắn từ tốn bước về vị trí ngồi của hắn.

Mặc dù rất tò mò và lo lắng tại sao nàng lại nghỉ nguyên một tuần nhưng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp hỏi han.

Hắn cũng không quên, Takauchi san đang né tránh hắn.

Cười cười chào hỏi hai vị đồng bạn đứng cạnh, hắn phát hiện Takauchi san không hề biết rằng hắn đã tới.

Trong lòng thở dài, hắn bắt tay vào việc chuẩn bị cho đề mục ngày hôm nay.

Hai tiếng trôi qua rất nhanh chóng, khi hoàn thành một đĩa sushi mà nàng vô cùng hài lòng, Yuki mới nhận ra Shio san đã tới từ bao giờ. Hắn đang tỉ mỉ kết hoa từ củ cải.

Yuki nhìn mà khâm phục. Thiếu niên này quá khéo tay!

Nàng nhìn lại khay nàng làm, không xin đẹp được như thế nhưng Yuki vô cùng tự tin về chất lượng sushi. Cơm hôm nay nàng thấy tỉ lệ dấm rất chuẩn.

Kết quả, hơi ngạc nhiên khi đứng nhất là Taka san mà không phải Shio san. Bởi vì từ khi mà hắn bắt đầu đứng đầu thì các buổi sau hắn cũng giữ luôn vị trí này là nhiều.

Shio san hôm nay chỉ xếp thứ hai.

Còn Yuki, nàng xếp thứ năm. Một kết quả rất không tệ, Yuki hài lòng cười.

Đúng lúc này, Momo san lân la tới gần bàn bếp của nàng. Thiếu nữ lễ phép nói:

"Xin chào, Takauchi san. Ta gọi Momo Shika. Ngươi có thể gọi ta là Momo chan".

Nàng không quên tặng kèm một nụ cười tươi tắn. Yuki thấy bản thân rất có thiện cảm với thiếu nữ này. Nên nàng cũng nhẹ nhàng chào hỏi lại.

"Xin chào, Momo san, ta là Takauchi Yuki".

Momo Shika rõ ràng không phải là một người tuân thủ theo lễ thường. Nàng không hề ngại ngần, chưa gì đã lao lại gần Yuki, gọi thẳng tên nàng không hề xa lạ.

"Â, Yuki chan, Yuki chan. Ngươi thật giỏi a! Ta ăn phần sushi của ngươi thấy rất là ngon. Hơn xa ta làm"

Yuki nhìn lại khay sushi bày trên bàn thiếu nữ cùng với cái tên nằm vị trí cuối cùng trên bảng không biết nên nói sao nữa. Quả thật là tra tấn người ăn. Yuki thề, nàng phải uống đến hai cốc nước mới đẩy được cảm giác mặn chát trong miếng sushi mà nàng vừa nếm từ dưới khay của Momo san.

Thật không hiểu thiếu nữ nêm nếm kiểu gì mà thành phẩm đạt được lại khủng bố đến vậy.

Nhưng, nàng vẫn luôn là người lễ phép. Thế nên, Yuki cười cười nói:

"Momo san, ta làm cũng chỉ bình thường mà thôi. Ngươi nên thử phần của ba người đứng đầu, đó mới thật là vượt trội."

Momo san bĩu môi, không vui.

"Ta quả thật muốn ăn nhưng làm gì có phần a. Yuki chan, ngươi xem".

Thiếu nữ chỉ tay về phía trước. Đúng thế, khay sushi của ba người đó đều bị chia cắt sạch sẽ, trống trơn. Nàng cũng chỉ đang khách sáo mà thôi, đừng quá quan trọng được hay không?

Momo san mắt sáng lên nhìn khay sushi của Yuki, năn nỉ:

"Yuki chan, ta,.., ta có thể lấy một phần sushi của ngươi được không?".

Yuki thật sự là không muốn. Nàng chỉ làm có hai khay mà thôi. Hơn nữa còn phải mang về nhà cho otosan thưởng thức. Nhưng mà nhìn đôi mắt uông uông ngập nước, cầu xin của Momo san, Yuki thật sự không thể thốt ra lời từ chối.

Quả nhiên, Momo san nhẩy cẫng lên vì sung sướng. Thấy thiếu nữ vui vẻ như thế, Yuki cũng buồn cười không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top