Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

[Hyuckren] Đã kết hôn chớ quấy rầy

Nguồn: https://shancha831.lofter.com

Tác giả: 山茶

Edit: Ayujun

Hiện đại

Kết hôn trước yêu sau

OOC

Tất cả chỉ là hư cấu

———-

13

Bình thường lập flag dễ bao nhiêu thì sau đó hối hận nhanh bấy nhiêu.

Lý Đông Hách vốn định mỗi ngày đến ăn cơm tối với Nhân Tuấn. Cùng lắm chỉ ba món mặn một món canh thôi, đỡ phải rửa nhiều chén. Nhưng Hoàng Nhân Tuấn lại dùng hiện thực nói cho cậu rằng sức công phá của một kẻ tham ăn không bị rửa chén phong ấn đáng sợ đến mức nào.

Sau khi rửa gần hai mươi cái đĩa suốt ba tối liên tiếp, Lý Đông Hách rốt cuộc không nhịn được.

"Nhân Tuấn à. Thật ra không nhất thiết phải là Mãn Hán toàn tịch đâu ha? Bình thường cậu bận vẽ tranh như vậy, ăn cơm chiên trứng cho nhanh cũng được mà."

"Không sao. Gần đây cậu đi làm vất vả. Mãn Hán toàn tịch lại có thể ăn đủ món. Coi như bồi bổ đi. Đừng khách sáo!"

Hoàng Nhân Tuấn cười với Lý Đông Hách rồi có chút chột dạ. Cậu không dám nói rằng thật ra bản thân rất thích một đĩa rồi lại một đĩa nhỏ như vậy. Trước kia ngại làm, dọn dẹp cũng phiền toái nên quanh năm suốt tháng cũng chỉ làm có vài lần. Nhưng hiện tại không cần nấu cơm, không cần rửa chén nên chuyện thứ nhất cậu làm chính là cho chính mình đỡ ghiền.

Nhưng ăn liên tiếp ba ngày cũng đủ rồi. Nhìn bộ dáng của Lý Đông Hách chắc cũng mệt lắm. Hoàng Nhân Tuấn quyết định lùi một bước để không dọa chạy đầu bếp miễn phí kiêm rửa chén này.

"Nếu cậu muốn ăn cơm chiên trứng thì cứ việc nói thẳng. Mình cũng đâu nhất thiết phải ăn Mãn Hán toàn tịch......"

Đến rồi. Cậu lấy đôi mắt ướt dầm dề thêm chút chờ đợi nhìn mình thì lúc hoàn hồn cũng đã gật đầu rồi!!!

Lý Đông Hách hận chính mình quá trầm mê sắc đẹp, bị hố mãi vẫn không khôn ra được!!

Không đúng. Rõ ràng là do ai kia quá biết làm nũng!!!!

"Thôi bỏ đi. Cơm chiên trứng cũng quá qua loa. Ngày mai mình làm thịt kho tàu cho cậu."

"Wow ~ Lý Đông Hách quá tuyệt vời. Mình yêu cậu!!!!!!!"

Tiếng hoan hô của Hoàng Nhân Tuấn vang vọng cả một tầng.

———

Cùng lúc đó. Đối diện.

La Tại Dân ngồi trước bàn ăn ung dung cắt bít tết bỗng buông nĩa cào cào lỗ tai, trong lòng có chút bực bội.

Chậc......

Lúc thuê nhà không ai nói với cậu rằng cách âm quá kém......

1 sao!

Reng reng ——

Di động đặt trên bàn lóe sáng.

La Tại Dân trực tiếp nhận cuộc gọi rồi để bên tai. Giọng của Lý Đế Nỗ vang lên.

"Ăn chưa?"

"Đang ăn đây."

"Muộn vậy?"

Lý Đế Nỗ có chút kinh ngạc.

La Tại Dân trả lời.

"Công ty có chút việc nên về trễ. Cậu gọi cho mình có chuyện gì không?"

Lý Đế Nỗ có chút hụt hẫng.

"Hiện tại phải có việc mới gọi cho cậu được à?"

Giọng điệu này đúng là Lý Đế Nỗ rồi. Nhưng lại không phải là Lý Đế Nỗ trước mặt La Tại Dân.

Thấy đối phương có chút không vui, La Tại Dân liền nhẹ nhàng hơn.

"Chẳng phải cậu không thích nói chuyện phiếm sao? Cho nên mình mới hỏi vậy."

"À. Vậy hiện tại mình thích nói đấy."

Giọng điệu vẫn lạnh băng, nhưng chỉ cần để ý là có thể phát hiện nó mang theo chút ấu trĩ.

Thằng nhóc này vẫn đáng yêu như vậy.

La Tại Dân cười cười, một tay cầm di động, một tay khác đi pha ấm trà.

Nếu muốn nói chuyện phiếm thì cũng phải ra dáng chút đúng không?

"Đế Nỗ của chúng ta muốn nói chuyện gì vậy?"

Đầu dây bên kia im lặng ba giây rồi nói một câu nhanh như gió.

"Ngày mai mình đến nhà cậu."

Bíp bíp bíp ——

Màn hình hiển thị cuộc gọi đã kết thúc nhưng chén trà của La Tại Dân mới đổ được một nửa.

"Thằng nhóc này......"

———

Sáng sớm hôm sau.

Tiểu Hoàng xuống lầu vứt rác liền nhặt được một bé samoyed đi lạc.

"Chính là nơi này. Khu chung cư cũ rồi nên rất khó tìm. Cậu bị lạc cũng là chuyện bình thường."

Hoàng Nhân Tuấn đưa người tới cửa nhà La Tại Dân rồi cười cười bảo đối phương không cần quá để ý.

"Thật sự rất cảm ơn cậu. Khu chung cư này có nhiều hộ gia đình như vậy mà tôi lại gặp đúng người cùng tầng vào sáng sớm. Quả thật là thần kỳ."

Lý Đế Nỗ cười cong cong đôi mắt, thoạt nhìn có chút ngây ngô. Hoàng Nhân Tuấn không nhịn được mà cười phụt một tiếng.

"Cậu thú vị thật đấy."

"Hả? Tôi thú vị?"

Lý Đế Nỗ ngẩn người, tay phải chỉ chỉ chính mình. Trước đây chưa từng có ai bảo cậu thú vị.

"Đúng vậy."

Hoàng Nhân Tuấn khẳng định gật gật đầu.

"Lúc mới gặp nhìn cậu lạnh băng nên tôi còn tưởng tính tình không tốt. Ai ngờ......"

Lại có chút ngốc manh, Hoàng Nhân Tuấn bổ sung trong lòng.

"À. Cái đó sao."

Lý Đế Nỗ gãi gãi đầu.

"Nhiều người nói vậy lắm. Tại tôi... lớn lên nhìn có chút lạnh lùng."

"Cái đó không gọi là lạnh lùng."

Hoàng Nhân Tuấn lắc đầu sửa đúng.

"Mà là đẹp trai, nam tính!"

"À, ừm, cảm ơn. Cậu lớn lên cũng... rất đẹp?"

Nói thật, Lý Đế Nỗ có chút sợ người lạ. Tuy không phải lần đầu tiên được khen đẹp trai, nhưng đối mặt với người lạ thì vẫn không biết nên đáp lại như thế nào.

Nên khen ngược lại cũng không sai ha.

Hoàng Nhân Tuấn cúi xuống nhìn chiếc áo sọc, sờ sờ cái tổ quạ trên đầu mình rồi cảm thán thẩm mỹ của anh đẹp trai lạ mặt này. Thật ra Nhân Tuấn cũng biết đối phương chỉ thuận miệng khen thôi. Vì vậy cậu cũng khách sáo vươn tay nhỏ ra vẫy vẫy với Lý Đế Nỗ.

"Không có gì. Tôi nói thật thôi mà. Cậu vào đi. Tôi cũng phải về nhà đây."

"Ừm. Tạm biệt."

Lý Đế Nỗ chào Hoàng Nhân Tuấn, nhìn đối phương vui vẻ nhảy chân sáo vào phòng rồi sờ sờ cằm.

Có lẽ nơi này không kém như trong tưởng tượng của cậu. Hàng xóm tốt bụng như vậy cơ mà. Dọn lại đây ở vài ngày chắc cũng không phải không thể.

———

Hoàng Nhân Tuấn đóng cửa xong liền vui vẻ nhảy tới phòng cho khách rồi bổ nhào lên cái người nằm trên giường.

"Ya! Lý Đông Hách! Dậy đi!! Mặt trời lên cao rồi!!!"

Lý Đông Hách đang ngủ ngon lành thì bị Hoàng Nhân Tuấn đè đến thiếu chút nữa tắt thở chết. Sau khi khụ khụ nửa ngày mới cuốn ác nhân kia vào trong chăn mà vuốt vuốt đầu nhỏ.

"Đừng làm ồn. Ngủ tiếp một lúc đi."

"Cậu đừng ngủ nữa."

Hoàng Nhân Tuấn tinh thần mười phần dò đầu từ trong chăn ra rồi duỗi tay nắm mặt Lý Đông Hách mà hưng phấn nói.

"Để mình kể cho mà nghe. Khi nãy ra ngoài đổ rác còn nhặt được một anh đẹp trai đó! Hoàn toàn trùng với hình mẫu lý tưởng của mình luôn!!!!!"

!!

Bốn từ "Hình mẫu lý tưởng" của Hoàng Nhân Tuấn lập tức khiến chuông cảnh báo trong đầu Lý Đông Hách vang lên.

"Cậu lại định bội tình bạc nghĩa?!"

Lý Đông Hách mở to mắt nhìn chằm chằm Hoàng Nhân Tuấn.

Hoàng Nhân Tuấn tát bốp một phát lên mặt Lý Đông Hách.

"Cậu lại suy nghĩ vớ vẩn cái gì thế? Đó là người lạ mà!"

Lý Đông Hách ấm ức ôm mặt.

"Chẳng phải cậu mới nói là hình mẫu lý tưởng sao?"

"Thì ý mình là hình mẫu bản thân muốn trở thành đó!"

Hoàng Nhân Tuấn trợn trắng mắt.

"À. Sao cậu không nói sớm."

Lý Đông Hách nghe vậy liền thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi không màng sự phản kháng từ phía Hoàng Nhân Tuấn mà ôm đầu đối phương vào lòng mình, sau đó nhắm lại hai mắt.

"Cậu như thế này là được rồi. Không những đáng yêu mà còn ôm vừa tay!"

Hoàng Nhân Tuấn ở trong chăn giãy giụa.

"Cậu thì biết cái gì. Cái mình theo đuổi chính là đẹp trai!"

"Ừ ừ. Cậu đẹp trai nhất."

Lý Đông Hách rất có lệ đáp một tiếp.

"Đúng rồi. Cậu mới bảo nhặt được mà. Nhặt ở đâu? Đừng bảo là trước cửa nhà nhé?"

Hoàng Nhân Tuấn lắc lắc đầu.

"Không phải. Cậu ấy tìm nhà đối diện nên mình chỉ đường hộ."

"À. Hoá ra là đối diện...... Đối diện?!?!"

Mẹ kiếp! Tới tìm La Tại Dân? Chẳng lẽ là Lý Đế Nỗ?

Lúc này Lý Đông Hách hoàn toàn không buồn ngủ nữa. Cậu lôi Nhân Tuấn từ trong chăn ra rồi hỏi.

"Nhân Tuấn, anh đẹp trai kia trông như thế nào?"

"Ừm......"

Hoàng Nhân Tuấn đặt tay lên cằm.

"Lúc không cười nhìn giống David. Cười rộ lên thì giống bé Cơm nhà bà Mạc dưới lầu."

Cơm là chú samoyed của bà Mạc.

Hình dung như vậy thì Lý Đông Hách có thể khẳng định 9 phần 10 rằng người kia chính là Lý Đế Nỗ.

Cho nên rốt cuộc đôi trúc mã này muốn làm gì?

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top