Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17

Nguồn: https://shancha831.lofter.com

Tác giả: 山茶

Edit: Ayujun 

Hiện đại

Kết hôn trước yêu sau

OOC

Tất cả chỉ là hư cấu

———-

Rõ ràng hai người ra ngoài nhưng cuối cùng chỉ có Kim Đình Hữu trở lại. Mọi người xung quanh khó hiểu.

Hoàng đại ca ân cần kéo ghế hộ người nào đó rồi gắp đồ ăn cho đối phương.

"Đình Hữu, anh quay lại đúng lúc lắm. Thử món này đi!"

Mọi người câm nín, đại ca, thiếu một người đó, cậu không để ý xung quanh hơn được à!!

Kim Đình Hữu cắn một miếng xá xíu.

"Em biết rồi?"

"Là em gọi Tuấn Tuấn tới mà ~"

Hoàng đại ca đắc ý quơ quơ di động, trên mặt viết rõ "Em làm tốt không?" "Mau khen em đi!"

Kim Đình Hữu gắp thịt cho Hoàng đại ca rồi khen.

"Rất tốt!"

Nhận được khích lệ, cún bự liền vui vẻ ăn thịt.

Nhìn qua thì ngây ngốc nhưng trực giác lại rất chuẩn, Kim Đình Hữu cảm thán.

Cậu nhớ trước đó không lâu Hoàng đại ca đã từng chắc nịch nói "Tiểu Tuấn Tuấn khẳng định có vấn đề".

"Từ nhỏ thằng bé đã không biết nói dối. Hơn nữa hiện tại chỉ làm tác giả truyện tranh suốt ngày ở nhà thì mượn sổ hộ khẩu làm gì?"

Tuy không phải cảnh sát hình sự nhưng tốt xấu cũng là quân nhân, thậm chí quan quân, Hoàng đại ca chỉ đơn giản là tính tình có chút tuỳ tiện, nhưng không ngốc, huống chi bên cạnh còn có Kim Đình Hữu.

Hoàng đại ca dựa vào sự hiểu biết với Hoàng Nhân Tuấn và mấy câu hỏi han lúc mượn hộ khẩu liền cảm thấy em trai nhà mình không đúng, sau đó cực kì hào hứng túm Kim Đình Hữu vốn trong ngày nghỉ đi tra án.

Không thể không nói, dẫn theo Kim Đình Hữu là cực kì chính xác, bởi cậu là người phát hiện Lý Đông Hách có vấn đề.

Lúc gửi ảnh Hoàng đại ca đã cảm thấy em trai không đúng, sau đó Kim Đình Hữu đi theo Lý Đông Hách ra cửa, kết hợp với hình ảnh hai đứa nhỏ kia dính bên nhau từ bé đến lớn, Hoàng đại ca cũng đoán được đôi chút rồi. Hiện tại chỉ có Đình Hữu trở về, cậu mà không rõ thì mới lạ đấy.

"Người bị kéo đi rồi?"

Hoàng đại ca hỏi.

Kim Đình Hữu gật gật đầu.

"Đúng vậy. Trực tiếp bị túm dậy khỏi mặt đất rồi kéo đi. Rất khí phách."

Hoàng đại ca vui mừng.

"Thật không hổ là con trai nhà họ Hoàng! Xem ra vận mệnh của nhà chúng ta là bên trên rồi."

Kim Đình Hữu lập tức trợn trắng mắt.

"Vậy sao? Theo anh thấy thì chưa chắc đâu."

"???"

Kim Đình Hữu nở một nụ cười đầy ẩn ý.

"Có một loại tính cách gọi là ngạo kiều. Có một loại hành vi gọi là giả heo ăn thịt hổ......"

———

Lúc này, vị thanh niên ngạo kiều họ Hoàng giấu tên đang lôi kéo bạn học Đông e thẹn như thiếu nữ qua đủ loại phòng, sau đó bước khỏi đại sảnh dưới ánh mắt đầy ý vị của mọi người.

Khi ra khỏi cửa chính chưa được mấy bước, Hoàng Nhân Tuấn đã ngượng ngùng buông tay.

Đây là sao? Hiện tại không cho sờ?

Lý Đông Hách chớp mắt rồi nhanh chóng nắm chặt tay nhỏ một lần nữa.

Cảm nhận được độ ấm truyền đến, Hoàng Nhân Tuấn lại bất giác lắc lắc.

Không quăng được.

Nhân Tuấn lại cố dùng thêm lực.

Vẫn không được.

......

"Giở thói lưu manh giữa thanh thiên bạch nhật?"

Hoàng Nhân Tuấn nhíu mày nhìn Lý Đông Hách.

Đối phương trơ mặt cười.

"Nắm tay lão bà không tính là lưu manh."

Hoàng Nhân Tuấn "chậc chậc" khinh thường nhưng vẫn không gạt tay Đông Hách ra.

Lý Đông Hách cười hì hì làm tới, cậu cứ thế dán sát vào Nhân Tuấn rồi ôm cả người vào lòng. Sau đó còn sến sẩm cọ cọ mặt.

Hành động thân mật như vậy, ai nhìn vào cũng không cảm thấy bọn bọ chỉ đơn thuần là bạn.

"Lý Đông Hách, cậu tránh xa một chút!"

Hoàng Nhân Tuấn không được tự nhiên đẩy đẩy Lý Đông Hách.

"Mình không tránh!"

Lý _ được một tấc lại muốn tiến một thước _ Đông Hách.

Sau vài lần né tránh không có kết quả, Hoàng Nhân Tuấn đành kéo vật thể không xác định kia về nhà. Để rồi hứng chịu ánh mắt như nhìn bộ đôi thiểu năng của người qua đường.

Sau khi vất vả tới bãi đỗ xe, bởi vì không biết Lý Đông Hách có uống rượu hay không, Hoàng Nhân Tuấn liền dứt khoát ngồi ở ghế điều khiển, thuận tiện ném vật trang sức hình người sang ghế phụ.

"Chìa khóa!"

Nhân Tuấn duỗi tay ra hiệu cho cái kẻ mãi không cài dây an toàn mà chỉ biết ngây ngốc nhìn mình.

"Nhanh lên, đừng câu giờ!"

Ánh mắt của Lý Đông Hách trượt từ cần cổ trắng nõn xuống cổ tay mảnh khảnh rồi nuốt nước miếng gật gật đầu.

"Ừm. Xác thật là không thể câu giờ."

"?"

"Cậu nói gì đấy. Mau lấy chìa khóa......"

Lý Đông Hách chậm rì rì "à" một tiếng rồi đưa chìa khoá. Để rồi nhanh chóng lấn tới.

Hoàng Nhân Tuấn chỉ nghe "bốp" một tiếng, theo sau là cảm giác như bị thứ gì đó đè nặng. Còn Lý Đông Hách đã thành công thực hiện "kabedon" trong xe.

Không gian nhỏ hẹp khiến Nhân Tuấn có chút khó thở, cậu duỗi tay đẩy nhẹ Đông Hách.

"Lý Đông Hách, cậu tránh ra một chút. Mình không thở nổi."

Không biết có phải khó thở sẽ mất sức hay không, nhưng Lý Đông Hách cảm thấy Nhân Tuấn đẩy như cào ngứa vậy.

Cào đến trong lòng!

"Không thở nổi thì đừng thở."

Nếu không thể lên thiên đường thì cùng nhau trầm luân dưới địa ngục cũng khá tốt.

Ánh mắt của Lý Đông Hách trở nên u ám, để rồi nhanh chóng cắn lên phiến anh đào dụ dỗ mình bấy lâu.

Đây là do khó thở đúng không?

Một chút đau đớn cùng trống rỗng tựa như mồi lửa đốt cháy chút lý trí ít ỏi còn lại của Nhân Tuấn.

Ký ức mơ hồ, đầu óc mụ mị, thứ duy nhất bọn họ có thể cảm nhận được, chính là hơi thở dây dưa cùng với độ ấm tăng dần.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top