Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

Nguồn: https://shancha831.lofter.com

Tác giả: 山茶

Edit: Ayujun

Hiện đại

Kết hôn trước yêu sau

OOC

Tất cả chỉ là hư cấu

———-

20

Khi Phác Chí Thịnh phát hiện Lý Đông Hách lại chiếm văn phòng mình, cậu thật sự rất kinh ngạc. Bởi dựa theo hình ảnh hôm qua ở bãi đỗ xe thì đáng lẽ ông anh này phải được như ước nguyện, trải qua một đêm hoang dâm vô độ sau đó không bao giờ quấy rầy cậu nữa chứ.

Hay chẳng lẽ là tới giao lưu kinh nghiệm?

Phác Chí Thịnh đỏ mặt thóa mạ người nào đó không biết xấu hổ nhưng đồng thời cũng có chút hào hứng.

"Ừm, anh tới chỗ em có việc gì à?"

Phác - giả bộ ta đây là "người đứng đắn" - Chí Thịnh lên tiếng.

Nhưng Lý Đông Hách lại chỉ liếc cậu một cái rồi bảo.

"Bật máy tính lên."

Nà ní? Vì sao phải bật máy tính?

"Ca, ban ngày ban mặt, hơn nữa còn ở công ty. Như vậy không tốt đâu!"

"Chậc. Anh bảo bật thì cứ bật đi!"

Thôi được rồi.

Trước thái độ của Lý Đông Hách, Phác Chí Thịnh thật sự không thể phản kháng.

"Máy chú không bị theo dõi đúng không?"

"Anh đang nghi ngờ chuyên nghiệp của em à!"

Lý Đông Hách vừa lòng gật đầu rồi ném Phác Chí Thịnh qua một bên.

Sau đó....

Mở trang bán hàng T.

Phác Chí Thịnh khinh bỉ ông anh mình yếu đến mức phải mua đồ rồi chợt nhận ra sự tình cũng không như cậu nghĩ.

"《 Đại thần dạy bạn 100 cách phá khoá 》...... Bộ mở khoá đa năng...... Ca, anh tính thêm nghề phụ à?"

Tuy Lý Đông Hách không phải kẻ thiếu tiền, nhưng gần đây báo cũng hay đưa tin phú nhị đại rảnh rỗi sinh ra lắm loại đam mê đó! Ví dụ như ăn trộm để tìm kích thích!

Không đúng! Sao Lý Đông Hách có thể là loại người đó được!

Một lúc sau, Chí Thịnh lại âm thầm gật gật đầu.

Thật ra cũng có khả năng lắm.

Và đương nhiên, đang mải mê cho đồ vào giỏ hàng rồi hào phóng thanh toán như đồng chí Đông Hách sao biết được giám đốc Phác của chúng ta nghĩ cái gì.

Sau khi thấy thông báo trừ tiền, Lý Đông Hách mới nắm lấy vai Phác Chí Thịnh mà cảnh cáo.

"Nhóc con, chú biết cái gì nên nói, cái gì không rồi chứ?"

"Biết biết biết!!"

Phác Chí Thịnh vội vàng gật đầu, thật sự chỉ kém một cái khom lưng nói "Bệ hạ đi thong thả".

Cậu âm thầm cầu nguyện cho cái nhà xấu số bị Lý Đông Hách nhìn trúng.

———

Và đương nhiên, kẻ xấu số kia chính là Hoàng Nhân Tuấn.

Thật ra Lý Đông Hách không gấp gáp cướp sắc như vậy. Chẳng qua là tính hiếu thắng nổi lên thôi.

Hoàng Nhân Tuấn tưởng không cho là cậu không thể vào phòng ngủ sao?

Hừ. Đã thế thì phải vào bằng được!

Không cho ăn thịt ư?

Bổn thiếu gia nhất định phải ăn vào miệng!

...... Kể cả không ăn được cũng phải uống ngụm canh!

Ủa khoan. Mình là người đứng đắn cơ mà?

Lý - hơn nửa đêm cặm cụi cạy khóa - Đông Hách bỗng hoài nghi địa vị của chính mình. Nhưng ngay sau đó cũng nhanh chóng vứt suy nghĩ kia ra tám hướng.

Thật ra cạy khóa không khó, ít nhất là đối với loại khoá đơn giản này. Khó khăn duy nhất của Lý Đông Hách là không thể đánh thức người trong phòng thôi.

Đứa nhỏ này mẫn cảm như tâm tư của bản thân vậy. Thậm chí trên lầu rớt chiếc đũa cũng có thể đánh thức cậu khỏi mộng đẹp. Cho nên phải cẩn thận!

Lý Đông Hách lấy ra 200% tập trung cạy khoá, hơn nữa còn tự cảm thấy mình quả thật là phiên bản trẻ của James Bond.

Sau đó "tách" một tiếng, khóa mở.

Thành công!

Lý Đông Hách nhảy nhót trong lòng!

Cậu đứng thẳng dậy, hẵng giọng, sửa lại cổ áo, treo lên vẻ mặt khinh thường rồi chạm vào nắm cửa.

Dùng sức vặn.

Rẹt rẹt ——

Cái đ*t!

Dòng điện truyền tới khiến Lý Đông Hách theo phản xạ đá chân vào cửa.

"Hoàng Nhân Tuấn, có cần phải quá đáng thế không!!"

Trong phòng, Hoàng Nhân Tuấn cũng lộ ra vẻ mặt khinh thường y hệt.

"Nhóc con mà dám đấu với người lớn à. Nếu cậu mà thành công một lần, anh đây sẽ tự nguyện nhường, từ đây rửa tay gác kiếm khỏi hội top!"

———

"Vậy rốt cuộc vì sao phải nhốt Lý Đông Hách ở ngoài."

Hiếm có ngày được chính thức ra mắt em chồng tương lai, Kim Đình Hữu cũng tự nhiên quan tâm đời sống tình cảm của đối phương.

"Tại thằng bé thẹn thùng đó."

Hoàng đại ca nói xong lại bị Đình Hữu nhét thịt vào miệng.

"Thật vậy sao?"

"Lúc đầu rất xấu hổ."

Hoàng Nhân Tuấn gãi gãi đầu.

"Nhưng sau đó... Nói thế nào ta? Thật sự có chút...... không muốn thua?"

Kim Đình Hữu không hiểu nhưng vẫn gật đầu.

Nhân Tuấn thấy vậy liền giải thích.

"Ví dụ trên bàn có món mà cả hai anh đều thích nhưng chỉ còn một miếng duy nhất. Anh sẽ làm thế nào?"

À, hiểu rồi.

Đình Hữu chớp chớp mắt nhìn về phía Hoàng đại ca.

"Em nói đi."

"Đương nhiên là ăn luôn. Cái này cũng phải hỏi ư? Để lại lãng phí lắm!"

Kim Đình Hữu nhún vai.

"Là vậy đó."

Hoàng Nhân Tuấn:.......

"Vậy nếu anh bị bạn học cười nhạo......"

"Thân ái?"

"Đình Hữu sẽ đánh bọn họ!"

"Đi phòng game chơi xạ kích......"

"Đại Hoàng."

"Đình Hữu đứng đầu về xạ kích ở tổ trọng án!"

Thôi được rồi. Không thể dùng hoàn cảnh bình thường với hai cái người này.

"Dù sao thì ý em là Lý Đông Hách nhìn tưởng như biết yêu đương, nhưng thật ra háo thắng vô cùng. Cậu ấy sẽ tranh thịt, là người đầu tiên chọc nếu em xấu mặt. Nói chung là không có chuyện em để cho tên nhóc kia như ý đâu!"

"Nhưng lần nào Đông Hách cũng không cướp được mà."

Hoàng đại ca đột nhiên ngẩng đầu khỏi bát cơm.

"Hơn nữa mấy đứa trêu em hồi cấp 3 đều bị phạt dọn WC một cách thần kì đó."

Rõ ràng Nhân Tuấn mới là người cười cuối cùng, nhưng tại sao lại nhớ mấy chuyện nhỏ nhặt này đến vậy.

Hoàng Nhân Tuấn bĩu môi. Còn lâu cậu mới nói với ông anh mình là từ nhỏ đến lớn bị bảo hộ khiến bản thân khó chịu.

Rõ ràng cậu cũng rất nam tính nha!

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top