Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24

Nguồn: https://shancha831.lofter.com

Tác giả: 山茶

Edit: Ayujun 

Hiện đại

Kết hôn trước yêu sau

OOC

Tất cả chỉ là hư cấu

———-

24

"Rõ ràng mẹ nói là soái ca phóng khoáng miệng ngọt nên mình mới đến. Nhưng cuối cùng lại chẳng giống gì cả!!!"

Trong phòng vệ sinh, thiếu nữ đáng yêu ngồi trên nắp bồn cầu than với bạn tốt.

"Chẳng lẽ đối phương xấu lắm à?"

Đầu dây bên kia bắt đầu suy đoán.

"Không phải. Anh ta rất đẹp trai."

Hứa Điềm Điềm đáp, trong giọng mang theo chút tiếc nuối.

"Nhưng vừa gặp đã lạnh nhạt. Hoàn toàn không hợp với diện mạo một chút nào."

"Ai mà quá đáng vậy!!!"

Bạn tốt nhanh chóng phụ hoạ.

"Cậu tốt vậy mà dám lạnh nhạt à? Anh ta nghĩ mình là ai thế?! Hừ, Điềm Điềm à, không cần đau lòng. Có khi tại anh ta không thích con gái đấy!"

Không thích con gái?

Hứa Điềm Điềm nhớ đến khuôn mặt tuấn tú của Lý Đông Hách rồi phủ định theo bản năng.

"Mình thấy không giống. Có khi là sợ người lạ thôi."

Đầu dây bên kia chậc lưỡi.

"Vậy cậu muốn theo đuổi à?"

"Không thể sao?"

Haizzz.....

Bạn tốt thở dài.

Rốt cuộc phải đẹp thế nào mới khiến Điềm Điềm mất hồn vậy.

Sau khi cúp máy, Hứa Điềm Điềm nhìn chính mình trong gương rồi nhoẻn miệng cười.

"Cố lên!"

———

Hai người ngồi gần quầy gọi đồ, bên cạnh chính là tủ mát chứa đầy bánh ngọt. Hứa Điềm Điềm đi gọi điện thoại có chút lâu nên lúc ra mới thấy Lý Đông Hách vui vẻ chọn bánh, hơn nữa còn ôn nhu mà cười nhẹ vào di động.

"Đàn ông con trai quyết đoán lên. Cậu muốn ăn thì mình mua!"

"Béo thì làm sao. Chẳng lẽ không ăn thì không mập chắc? À quên, xin lỗi nha, đúng là cậu không béo nổi......"

"Mình đâu dám. Nhân Tuấn nhà chúng ta là lão đại, Nhân Tuấn nói gì cũng đúng......"

Nụ cười ôn nhu, đôi mắt sáng lấp lánh tràn đầy sức sống hoàn toàn khác so với lúc mới gặp khiến Hứa Điềm Diềm ngây ngẩn.

Chắc chắn đây mới là dáng vẻ thật của anh ấy, cô nghĩ.

Đúng vậy! Chính là người này!

Đây chính là hình mẫu lý tưởng mà cô tìm hơn hai mươi năm qua!

Lý Đông Hách cúp máy xong liền chọn bánh rồi bảo phục vụ gói lại.

Cậu nhìn đồng hồ. Hừm, cũng sắp một tiếng rồi. Nhanh chóng kết thúc để về với lão bà nào.

"Xin lỗi. Để anh đợi lâu rồi."

Thiếu nữ ngượng ngùng đáp.

"Không sao. Giờ cũng muộn rồi nên......"

Ai về nhà nấy đi!

Nhưng cậu còn chưa nói hết câu thì Hứa Điềm Điềm đã cắt ngang.

"Giờ chúng ta đi xem phim được không?"

Lý Đông Hách cau mày.

"Xin lỗi. Lát nữa tôi có hẹn....."

"Nhưng dì Lý nói hôm nay anh rảnh mà....."

Mẹ! Sao mẹ nỡ hại con!

"Hẹn với anh em nên mẹ tôi không biết."

Lý Đông Hách nói những lời này, ngụ ý là so với cô, tôi càng tình nguyện dành thời gian cho anh em!

Nhưng Hứa Điềm Điềm lại tự đông làm lơ ám chỉ. Cô nghĩ Lý Đông Hách không quan tâm mình là do chậm nhiệt.

"Vậy tôi đi cùng được không?"

"Không thể. Không thân. Không tiện."

Lý Đông Hách từ chối.

"Trước lạ sau quen!"

Hứa Điềm Điềm vẫn kiên trì.

Lý Đông Hách lập tức xoay người bỏ chạy.

"Tạm biệt!"

"Lý Đông Hách!"

Tay áo bị túm chặt khiến Lý Đông Hách mất kiên nhẫn. Cậu lạnh mặt nhìn về phía Hứa Điềm Điềm.

"Nếu anh cứ đi như vậy thì tôi, tôi, tôi sẽ nói với dì Lý là anh, anh thích con trai!"

Trước ánh mắt lạnh lẽo của Lý Đông Hách, Hứa Điềm Điềm sợ đến mức chỉ có thể nghĩ đến câu nói khi nãy của bạn tốt.

Thấy người trước mặt không nói lời nào, lúc này cô mới cẩn thận buông tay, nhỏ giọng xin lỗi.

"Xin, xin lỗi......"

Nhưng Lý Đông Hách chỉ cười lạnh, kéo tay Điềm Điềm rồi híp mắt cười.

"Vậy thì cảm ơn cô."

Nói xong liền đẩy người trước mặt ngồi xuống ghế rồi cầm hộp bánh rời đi.

Anh ta nghĩ mình là ai chứ!

Hứa Điềm Điềm giận đến không nói nên lời.

Sao tức mà cũng đẹp trai quá vậy!

———

Cô ta nghĩ mình là ai chứ!

Lý Đông Hách nghĩ.

Trừ cái người khiến cậu bị ăn đánh kia thì chưa gặp ai như cô ta cả.

Lý Đông Hách giận, giận đến tận nhà.

———

Lúc này, Lý Đế Nỗ đang ở trong nhà hàng xóm giúp đối phương chuẩn bị nguyên liệu.

Đối với trợ thủ này, Hoàng Nhân Tuấn rất hài lòng. Tuy không giỏi như Lý Đông Hách nhưng lại hiểu ý, hơn nữa không có chọc cậu.

Khi Lý Đông Hách đẩy cửa vào, Hoàng Nhân Tuấn đang chuẩn bị bàn nướng, Lý Đế Nỗ thì ở một bên bày đồ ăn. Nhưng điều đáng nói ở đây là bàn rất nhỏ, vươn tay là với được từ đầu bên này sang bên kia nên Lý Đế Nỗ cũng lười đi lại. Cậu trực tiếp vòng đĩa qua người Nhân Tuấn để đặt lên bàn nên giờ phút này nhìn bọn họ chẳng khác nào ôm nhau.

"Mẹ kiếp! Lý Đế Nỗ, buông tay ra!"

"Lý Đông Hách, sao cậu ở đây?!?!"

Lý Đông Hách xông lên kéo Hoàng Nhân Tuấn vào lòng mình.

"Đây là nhà tôi. Cậu dám ôm lão bà của tôi còn hỏi vì sao tôi về nhà à?!?! Đừng nghĩ không đánh thắng được cậu là tôi nhịn nhé. Tin giờ tôi cắn chết cậu luôn không!!"

"Tôi. Chuyện này. Cậu."

Lý Đế Nỗ run rẩy chỉ về phía Hoàng Nhân Tuấn.

"Cậu, cậu là Hoàng Nhân Tuấn?!"

"Chiêu này không có tác dụng đâu!"

Lý Đông Hách nghiến răng nghiến lợi gạt tay Lý Đế Nỗ rồi ôm chặt lấy Hoàng Nhân Tuấn.

"Cùng nhau nướng BBQ còn giả vờ không quen?"

Ờm. Đúng là không quen thật......

Hoàng Nhân Tuấn tự hỏi một lúc rồi mới phát hiện mình không biết tên hàng xóm. Thậm chí lúc chuẩn bị nguyên liệu cũng không nói gì nhiều.

Giờ biết giải thích thế nào đây.

Hoàng Nhân Tuấn có chút rối rắm.

Chẳng lẽ nói với Lý Đông Hách là cậu và Lý Đế Nỗ tâm linh tương thông?

Nếu vậy thì cậu sẽ chết rất thảm......

-tbc-

Hàng xóm không biết tên nhau mà thân quá vậy :)))
Anw, Hứa Điềm Điềm, người con gái tôi thương đã xuất hiện :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top