Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

[Hyuckren] Đã kết hôn chớ quấy rầy

Nguồn: https://shancha831.lofter.com

Tác giả: 山茶

Edit: Ayujun

Hiện đại

Kết hôn trước yêu sau

OCC

Tất cả chỉ là hư cấu

03

Lần này nhập viện không có kinh động người trong nhà mà lặng yên kết thúc không một tiếng động.

Thân là "Chiếu sáng lên thế giới của mình thân ái tiểu yeobo" của Lý Đông Hách, Hoàng Nhân Tuấn đã trải qua ánh mắt hiếm lạ của bệnh nhân, bác sĩ cho đến cô lao công. Sau đó hoàn thành nhiệm vụ chăm sóc Lý Đông Hách trong thời gian nằm viện, thuận tiện đạt được "Độ mặt dày +10". Khi xuất viện, dì giường bên còn lôi kéo tay Nhân Tuấn, đầy mặt tiếc nuối muốn bọn họ để lại số điện thoại rồi nói muốn mời người trẻ tuổi tới nhà ăn cơm. Cái này nhưng thật ra làm hai người có chút thụ sủng nhược kinh.

"A ~ rốt cuộc cũng thoát, mấy ngày nay ở bệnh viện, liền giường cũng không cho xuống, chẳng khác nào ngồi tù, xương cốt mình đều mềm rồi."

Lý Đông Hách một bên chơi di động, một bên duỗi cái lười eo.

Liên tục nằm vài ngày rốt cuộc mới nhìn thấy thế giới bên ngoài, tâm tình của cậu thực tốt.

Hoàng Nhân Tuấn liếc mắt nhìn giao diện trò chuyện của Đông Hách, chớp chớp mắt, sau đó đem hành lý nhét vào cánh tay không bó thạch cao của đối phương.

"Mình thấy cậu khôi phục đến khá tốt rồi, tự xách hành lý đi."

"Đừng mà."

Lý Đông Hách bị hành lý làm cho lảo đảo.

"Mình đang đọc tin nhắn, cậu xách hộ mình thêm một lúc đi?"

Hoàng Nhân Tuấn không nói chuyện, mặt vô cảm duỗi tay cướp lấy di động của đối phương rồi khoá màn hình lại cho vào túi.

"Hiện tại cậu không cần trả lời tin nhắn của ai cả, nhìn đường cho cẩn thận."

"Aishh..... được rồi."

Dù sao cô gái kia cũng không phải gu của cậu, Lý Đông Hách không sao cả bĩu môi. Hiện tại cậu đã ra viện, một mảnh rừng rậm này, chính là lại lần nữa thuộc về cậu, không phải sao?

"Cậu tốt nhất nghĩ cũng không cần nghĩ."

Thân là người bạn quan trọng nhất trong đời Lý Đông Hách, Hoàng Nhân Tuấn luôn có thể hiểu đối phương đang nghĩ gì.

"Cậu hiện tại đã kết hôn."

"Không có quan hệ mà, cậu cũng sẽ không để ý!"

Mình đương nhiên sẽ để ý!

Hoàng Nhân Tuấn nhíu nhíu mày, nhịn xuống mà không đem câu này nói ra. Trên thực tế, quan niệm của cậu thuộc về tương đối bảo thủ, vẫn luôn không yêu đương cũng là vì muốn tìm một cô gái đáng giá để cậu bảo vệ cả đời. Mà không phải giống Lý Đông Hách, chỉ là chơi chơi mà thôi. Sở dĩ đối với hành vi của Đông Hách không quan tâm, là bởi vì cậu cảm thấy thái độ đối đãi cảm tình là tự do cá nhân. Nhân Tuấn không cần thiết phải buộc bạn tốt lấy mình làm chuẩn. Dù sao cũng không ảnh hưởng đến quan hệ của bọn họ.

Chính là hiện tại không giống trước kia. Nếu hai người đã bởi vì nhân tố không thể đối kháng kết hôn, thì mặc kệ là vì chính mình hay là Lý Đông Hách, Nhân Tuấn đều cần thiết giúp đối phương tiêu trừ một ít tai hoạ ngầm. Để sau ly hôn, cậu có thể ít lấy thân phận người nhà đến "thăm" Lý Đông Hách.

Hạ quyết tâm, Nhân Tuấn liền hướng taxi ven đường vẫy tay. Sau đó quay đầu lại giữ chặt Lý Đông Hách.

"Mấy cái hẹn kia của cậu lùi lại đi, mình có việc muốn nói."

———

Lý Đông Hách bước vào nhà Nhân Tuấn như trở về nhà mình vậy, đá giày, đi dép lê, tự giác chui vào phòng bếp tìm ăn. Đáng tiếc trong khoảng thời gian này Nhân Tuấn vẫn luôn ở bệnh viện, trong nhà cũng không có gì có thể ăn. Nhân Tuấn lục tủ lạnh, chỉ còn lại hai cây cải chíp cùng vài quả trứng gà.

Nhìn trứng gà trên tay, Nhân Tuấn thở dài.

"Hay là gọi đồ ngoài đi......"

"Được rồi, ngồi đi, để mình xuống bếp cho, một lát liền tốt."

Hoàng Nhân Tuấn hoài nghi quay đầu lại nhìn cánh tay bó bột của Đông Hách.

"Cậu có được không đấy?"

Bật lửa ở trong tay Đông Hách mở lên, đốt lấy đầu thuốc lá bên miệng.

"Hắc, là nam nhân, không thể nói không được."

Một tay chơi lửa đốt thuốc lá này, trước kia vì tán gái nên Đông Hách luyện đã lâu, lúc này thi triển ra tới cực kì tiêu sái phong lưu.

Đáng tiếc, chọn sai đối tượng.

"Hừ, bệnh tâm thần."

Hoàng Nhân Tuấn mặt vô cảm quay đầu lại, tiếp tục nói.

"Trong nhà thật sự không có gì khác, gạo và mì thì còn nhưng cũng không vậy à. Hay là chúng ta gọi đồ ngoài đi......"

"Vậy là đủ rồi, cậu ra ngoài ngồi đi."

Phía sau lại truyền đến giọng của Đông Hách, lần này, thanh âm rất gần.

Không biết khi từ khi nào, Lý Đông Hách đã ngậm thuốc lá đi về phía cậu, cánh tay bó thạch cao kẹp gói mì mới lấy ra từ tủ bát. Đối phương hơi hơi cúi người, để sát vào Nhân Tuấn rồi duỗi cánh tay còn lại vòng qua người cậu, từ trong tủ lạnh lấy ra hộp trứng gà.

Hoàng Nhân Tuấn hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, giơ tay cướp lấy điếu thuốc trong miệng Đông Hách rồi trực tiếp diệt. Khi khom lưng chui ra khỏi vòng tay đối phương còn thuận tay hướng trong lòng ngực người nọ ấn một cây cải chíp.

"Rau dưa cũng muốn ăn."

Lý Đông Hách nhìn điếu thuốc bị Nhân Tuấn vô tình ném vào thùng rác thì có chút há hốc mồm.

"Như thế nào, chỗ cậu hiện tại cấm hút thuốc?"

"Đúng vậy."

Hoàng Nhân Tuấn mở vòi nước để rửa tàn thuốc trên tay rồi gật gật đầu.

"Chuyện khi nào?"

"Khi ký tên lên giấy đăng ký kết hôn."

"Không ngờ nha."

Lý Đông Hách ngả ngớn cười, đem mì cùng trứng đặt trên kệ bếp, sau đó ôm ngực dựa vào bàn nhướng mày.

"Cậu muốn dùng quyền của bà chủ gia đình?"

"Cậu đừng cố ý dùng lời nói để khích mình."

Hoàng Nhân Tuấn đối khiêu khích của Đông Hách đã hoàn toàn miễn dịch. Trong phòng bếp lúc này trừ bỏ tiếng nước chảy ào ào, thì chỉ còn thanh âm ôn nhu của Nhân Tuấn.

"Bà chủ cũng được, ông chủ cũng thế, với mình đều không sao cả. Tóm lại trước khi hai ta ly hôn, cậu phải tém tém lại cho mình. Mỗi ngày đúng giờ đi làm, tan tầm, ba bữa về nhà ăn, làm nam nhân ba tốt của tân thời đại....."

"Nếu mà làm không được."

Tiếng nước ào ào dừng lại, Nhân Tuấn lau tay rồi giương mắt nhìn về phía Đông Hách.

"Thì cũng phải diễn cho mình. Rốt cuộc thân phận đã không như trước kia."

Ánh mắt của Nhân Tuấn đối thượng Đông Hách, một câu nói tán gẫu lại như uy hiếp. Hai người nhìn nhau, ai cũng không muốn trước nhận thua mà dời đi tầm mắt.

Đây là lần đầu tiên sau mười mấy năm, Đông Hách mới thấy Nhân Tuấn kiên trì như vậy. Cẩn thận nhớ lại tin nhắn trong di động cùng với hành vi hiện tại của mình, Đông Hách liền cười mắng bản thân một câu ấu trĩ. Sau đó dời đi tầm mắt chịu thua.

"Đã biết, còn không phải là làm một ông chồng an phận thủ thường nhị thập tứ hiếu sao."

Lý Đông Hách từ tủ bát lấy ra một cái chén lớn, lưu loát đập bốn cái trứng gà, sau đó thuần thục đánh lên.

"Nói đến diễn thì mình khá giỏi."

"Chỉ là không ngờ Nhân Tuấn lại thích loại hình này. Mình kỳ thật cũng có chút tài nguyên, muốn mình giới thiệu cho cậu không?"

Thấy Lý Đông Hách làm mặt quỷ, Nhân Tuấn thật sự vô pháp tin tưởng gia hỏa này cư nhiên vẫn còn non. Chẳng lẽ yêu đương nhiều như vậy, người này chỉ để luyện mồm mép?

Không nghĩ không nghĩ, Nhân Tuấn đem tạp dề treo ở ven tường ném cho Đông Hách, sau đó xoay người rời đi.

"Cảm ơn ngài, không cần, ngài tự lưu trữ cho mình dùng đi!"

"Hắc, hai ta từ nhỏ mặc chung một cái quần lớn lên, đừng thẹn thùng mà!"

"Thẹn thùng cái đầu cậu ấy!"

Lý Đông Hách nhìn thoáng qua Nhân Tuấn đưa lưng về phía mình rồi giơ ngón giữa lên, sau đó lắc lắc đầu cảm thán. Bạn nhỏ Hoàng thuần khiết cư nhiên cũng sẽ giơ ngón giữa.

Rrrr Rrrr ——

Di động trong cặp Đông Hách rung lên, sắc mặt của Nhân Tuấn lập tức biến đổi.

—— From người lạ: Lý Đông Hách, cậu tốt nhất an phận đi kết hôn, đừng làm động tác nhỏ nào, cậu biết bối cảnh của tôi là gì rồi đấy. Nếu để tôi biết cậu gạt tôi, lại tới câu dẫn em gái tôii, thì lần sau không đơn giản chỉ là vài ngày nằm viện đâu.

Hoàng Nhân Tuấn bĩu môi, lưu loát đem dãy số kia cho vào sổ đen rồi xoá tui nhắn.

"Hừ, chính cậu là người chậm trễ mình đi tìm đối tượng, nhớ kỹ đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top