Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31

31

"Đang tìm tôi à?"

Hoàng Nhân Tuấn bình tĩnh hỏi một câu khiến Lý Đông Hách như bị hù chết.

"Lý Đế Nỗ."

Người bị điểm danh nuốt nước miếng, suýt nữa còn thốt lên một câu "Dạ.".

Đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới!

Lý Đế Nỗ ngồi xuống nhìn Lý Đông Hách, trong lòng thầm mắng xứng đáng.

"Đây là thuốc dạ dày, một ngày ba lần, mỗi lần một viên."

Hoàng Nhân Tuấn đặt một đống thuốc lên bàn rồi dặn dò lượng dùng với những điều cần chú ý.

Trước khung cảnh này, nếu Lý Đế Nỗ không biết tình huống thì đến cậu cũng phải tin là bản thân và Hoàng Nhân Tuấn mới là một đôi.

"Đều là mấy loại thường thấy. Nhưng tốt nhất cậu vẫn nên xem hướng dẫn."

Lý Đông Hách lộ ra vẻ mặt táo bón, tuy trong lòng chua lòm cũng chỉ có thể nhìn tổ tông nhà mình quan tâm người khác.

Còn Lý Đế Nỗ sao? Từ trước đến nay chưa từng được người khác coi như trẻ nhỏ mà quan tâm nên cảm động vô cùng. Tuy nhiên, chỉ cần nghĩ đến chuyện đối phương coi trọng cái thứ như Lý Đông Hách thì cậu lại sôi máu!

Bởi tên khốn nạn kia hoàn toàn không xứng với Hoàng Nhân Tuấn!

Ở bên kia, tên khốn Lý Đông Hách lại chẳng để ý đến ánh mắt khinh bỉ của Lý Đế Nỗ. Lúc này trong lòng cậu chỉ tràn ngập ghen tuông và vắt óc nghĩ cách khiến người nào đó hạ hoả.

Hiện tại quỳ xuống gọi baba còn kịp không?

Không được. Hoàng Nhân Tuấn này không có đứa con ngốc như cậu!

Nhân Tuấn mini tát bốp một cái vào mặt Lý Đông Hách, hơn nữa còn tặng thêm hai cú đá.

Lý Đông Hách khóc không ra nước mắt.

"Chuyện này......"

Nhân vật khác mời, Hứa tiểu thư chưa từng bị làm lơ như vậy bao giờ.  Cô khó chịu nhìn Hoàng Nhân Tuấn, hẵng giọng định lôi kéo sự chú ý thì Lý Đông Hách đã nhào lên ôm đùi đối phương.

"Baba!!!!!!! Con sai rồi!!!!!! Tha cho con đi ba!!!!"

Ngay lập tức, toàn bộ ánh mắt trong quán cà phê đều đổ về phía bọn họ.

Hứa Điềm Điềm giật giật khoé môi, hai tay nhanh chóng giơ túi lên che mặt.

Lý Đế Nỗ ở một bên tự làm công tác tư tưởng. Không xấu hổ, không việc gì phải xấu hổ cả. Đương sự còn bất động như núi cơ mà.

Nghĩ đến đây, Lý Đế Nỗ lại quay qua nhìn hai người kia. Để rồi phát hiện, một người quá quen bị ôm đùi nên tự lọc ánh mắt của quần chúng, một người không biết xấu hổ vẫn cứ liên tục gọi ba.

"......"

Không khí nháy mắt hạ xuống âm độ.

Hoàng Nhân Tuấn không nói. Lý Đế Nỗ và Lý Đông Hách điên cuồn đánh giá sắc mặt. Cho nên người dám mở miệng lúc này cũng chỉ có Hứa tiểu thư.

"Làm ơn có ai giải thích cho tôi được không?"

Hoàng Nhân Tuấn bâng quơ liếc qua Lý Đông Hách.

"Đối tác?"

"...... Ừm."

Lý Đông Hách chột dạ gật đầu.

Con gái của tổng giám đốc công ty đối tác cũng coi như đối tác.....

Lý Đông Hách bắt đầu lấy cớ cho bản thân.

Hoàng Nhân Tuấn nhìn Hứa Điềm Điềm một lúc lại hỏi.

"Người lần trước?"

Thôi xong!

Sắc mặt của Lý Đông Hách tối sầm.

"...... Ừm."

Hoàng Nhân Tuấn mỉm cười hướng về phía Hứa Điềm Điềm.

"Chào cô, Hứa tiểu thư. Tôi là Hoàng Nhân Tuấn, kẻ khiến cây vạn tuế bên kia nở hoa, hơn nữa xấu đến mức không thể gặp người."

Hứa Điềm Điềm:......

Lý Đông Hách:......

Lý - cây vạn tuế nở hoa - Đế Nỗ:......

Thế giới của Lý Đông Hách bắt đầu đổ mưa, đánh thẳng vào trái tim yếu ớt. Hơn nữa còn bất giác tưới nước cho bồn cây bên cạnh!

Còn Lý Đế Nỗ sao? Đột nhiên bị nhìn chằm chằm khiến cậu hoảng vô cùng.

Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi có làm gì đâu!!

Chỉ đơn giản là ngồi một chỗ xong tự nhiên có lão bà... rơi từ trên trời xuống......

Ừm......

Hình như cũng không tệ lắm.....

Lý Đế Nỗ rơi vào trầm tư.

Hứa Điềm Điềm thấy Lý Đông Hách như chết cha chết mẹ liền nắm chặt lấy tay Hoàng Nhân Tuấn.

"Con chào ba!"

Nói xong, cô còn hớn ha hớn hở lôi kéo làm quen.

"Ba nhìn trẻ quá ạ. Con không ngờ ra ngoài ăn cơm với Đông Hách cũng có cơ hội gặp ba đấy. À đúng rồi, ba cứ yên tâm giao Đông Hách cho con đi. Con đảm bảo sẽ nuôi anh ấy đến trắng trẻo mập mạp......"

Hoàng - cãi lão hoàn đồng - Nhân Tuấn:......

Cô gái này thật thú vị. Tung hứng không kém gì Lý Đông Hách.

"Tôi không phải ba của Lý Đông Hách."

"Con hiểu. Con hiểu mà."

Hứa Điềm Điềm nhìn thoáng qua Lý Đế Nỗ rồi nói nhỏ bên tai Hoàng Nhân Tuấn.

"Vì tình nhân nên ba mới đi dưỡng nhan phải không? Con hiểu mà. Tuổi không phải vấn đề......"

Thật đúng là bội phục cô gái này. Nhìn cậu giống ba của Lý Đông Hách lắm à?!

Hoàng Nhân Tuấn nén giận nhưng có làm thế nào cũng không hạ hoả được. Cậu đen mặt bảo phục vụ gói đống bánh ngọt lại rồi nhanh chóng kéo cây vạn tuế nào đó rời đi. Mặc kệ Lý Đông Hách ở đằng sau vươn tay như Nhĩ Khang.

"Đi... đi rồi?"

Hứa Điềm Điềm híp mắt vẫy tay với hai người rồi gật đầu khẳng định.

"Ừm. Đi rồi."

Lý Đông Hách lập tức muốn đuổi theo lại bị Hứa Điềm Điềm níu lấy.

"Anh qua làm gì. Đừng quấy rầy người ta hẹn hò!"

Mẹ kiếp!

Người kia là của ông đây!

Lý Đông Hách cố gắng để không buột miệng chửi bậy nhưng trong lòng đã hỏi thăm 18 đời nhà Lý Đế Nỗ.

"Không hiểu anh chọn chỗ này làm gì nữa. Nếu coi trọng đấu thầu thì đặt tiêu chuẩn cao hơn đi!"

Hứa Điềm Điềm ngao ngán than thở.

"Dùng nhiệt huyết với hạng mục để ngắm tôi. Chắc chắn anh sẽ đạt được mục đích."

Nhưng lúc này, trong đầu Lý Đông Hách làm gì có công việc. Cậu chỉ muốn lập tức về nhà quỳ trên vỏ sầu riêng để bán thảm cho lão bà nguôi giận.

"Cô định làm gì?"

Sau khi bị Hứa Điềm Điềm kéo đến bãi đỗ xe, giờ đây Lý Đông Hách mới cảm thấy nguy cơ rình rập.

"Đưa anh về nhà."

Lý Đông Hách thở phào một cái rồi ngồi xuống ghế phụ, thắt dây an toàn chuẩn bị về nhà nhận lỗi.

Hứa Điềm Điềm vừa lái xe vừa vui vẻ ngâm nga. Nhưng bọn họ còn chưa đi được 5m thì phía trước đã xuất hiện một bóng người.

"Không có mắt à?"

Hứa tiểu thư khó chịu ấn còi.

Và sau đó như để đáp lại cô, người nọ cũng lập tức quay đầu qua. Gương mặt xinh đẹp lạnh lẽo vô cùng.

"... Ra là cậu."

Hứa Điềm Điềm lắp bắp hạ kính xuống.

"Không gọi ba nữa à?"

Hoàng Nhân Tuấn cười hỏi.

"......"

Hứa tiểu thư nghẹn họng. Chẳng lẽ cậu ta nghe đến nghiện rồi?

Đúng lúc này, Hoàng Nhân Tuấn đột nhiên dùng sức mở cửa, duỗi tay đặt lên chỗ tựa lưng của ghế điều khiển rồi cúi đầu nhìn Hứa Điềm Điềm.

Tư thế gần đến mức ngay cả Lý Đông Hách cũng không dám nhúc nhích vì sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Hứa Điềm Điềm lập tức cứng đờ.

Cậu ta... cậu ta định làm gì? Chẳng lẽ muốn hôn bổn tiểu thư sao?...... Tuy cậu ta cũng có chút nhan sắc nhưng...... nhưng...... tính thế nào với Lý Đông Hách đây?

"Hứa tiểu thư. Khi nãy tôi đi hơi vội nên đánh rơi một thứ ở chỗ cô."

Là trái tim phải không?

Hứa Điềm Điềm đã bị sắc đẹp làm mờ mắt.

"Rơi... rơi cái gì cơ?"

"Bạn trai tôi."

"À. Bạn trai sao.... Hả?!.... Bạn trai?!"

Hoàng Nhân Tuấn lập tức lướt qua Hứa Điềm Điềm để cởi dây an toàn của Lý Đông Hách rồi đóng sầm cửa xe.

"Lý Đông Hách, không xuống trong vòng 10 giây thì cả đời cũng đừng xuống."

Lý Đông Hách nháy mắt biến mất khỏi ghế phụ.

"Lý Đông Hách, anh không định đấu thầu à!"

Hứa Điềm Điềm dùng sức đấm một phát vào bánh lái rồi dò đầu ra khỏi xe mà hô lớn.

"Cô tưởng tôi ngốc à?"

Lý Đông Hách nắm chặt lấy tay Hoàng Nhân Tuấn, hoàn toàn không có ý quay đầu lại.

"So với lão bà thì công việc là cái thá gì!"

Hơn nữa Đạo Anh ca chỉ chê cô cắm chân ở văn phòng quá phiền nên mới bảo tôi ứng phó. Cô tưởng bọn tôi thật sự sợ cô à!

Nực cười!!

Nói xong, Lý Đông Hách lại bắt đầu làm nũng.

"Lão bà, biểu hiện vừa rồi thế nào? Ba giây, xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ!"

Hoàng Nhân Tuấn không để ý đến Lý Đông Hách mà đi thẳng về phía Lý Đế Nỗ.

"Dạ dày có sao không. Nếu khó chịu thì chúng ta đi bệnh viện."

"Không... Không cần."

Lý Đế Nỗ cảm thấy bản thân có chút dư thừa.

Haizz.

Quả nhiên Tại Dân nói rất đúng.

Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm.

-tbc-

Update (5)

Điềm Điềm đáng yêu lắm mọi người 😂 Vibe nữ chính mà gặp đúng cái đôi này 😂

Anw đợt update đã kết thúc :))))

Lặn đây. Baiiiiiii!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top