Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

họ đi theo nơi phồn hoa

mối tình vụng trộm lén lút của phúc và cậu hoàng cứ như vậy mà thôi, bình phàm mà lặng lẽ theo cùng năm tháng. thấm thoát cũng đã đến lúc cậu hoàng trổ mã, tròn trịa mà bước đến ngưỡng cửa mười tám cái xuân xanh.

hôm nay là sinh thần của cậu hoàng, lại còn là sinh nhật vào đúng lần thứ mười tám, cũng coi như là lễ trưởng thành của cậu, vì thế nên ông bà chủ phủ sắp xếp yến tiệc linh đình lắm, còn mới mấy ông quan phủ huyện trên xuống huyện dưới lên chung vui, nói chung là hôm nay bận rộn lắm.

phúc đực mặt không hiểu vì sao mà nó có thể vượt qua được ngày dài vất vả lê thê như vậy, dẫu cho cả ngày bị sai vặt làm đầy tớ phủi chân phủi giày, ấy vậy mà khi nó nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cậu hoàng khi đứng trước nơi đại sảnh, cậu là trung tâm của trung tâm, làm nỗi niềm kiêu hãnh rạo rực nhất trong lòng nó khôn nguôi dậy sóng. và cứ như thể, dẫu cho nó có bấp bênh khắc khoải bên cuộc đời lầm lũi gian truân, nhưng mỗi khi nghe tiếng cậu chủ ngâm thơ phiêu lãng, nó như thể được trở mình nằm lim dim bên nơi máng cỏ xanh rì yên ắng, được hồn thơ cậu vuốt ve bên nơi gò má bông đào, được những câu từ hoa mỹ của cậu âu yếm lên trên chóp mũi, được ánh nhìn say mê của kẻ si tình gửi gắm trên những nơi mà các vì tinh tú của ánh nắng mặt trời ban phát lên trên gương mặt nó.

nửa đêm, đương khi nó chắc mẩm rằng mọi người đều đã chìm sâu vào trong cõi mộng lý tưởng của mình, lúc ấy cũng là lúc nó trông ngóng chồm mình đợi mong bên nơi bệ cửa sổ xập xệ, chờ đợi chàng hoàng tử đến soi sáng bến bờ vũ trụ của chính mình.

nơi đằng xa bên bụi chuối, nó trông thấy bóng dáng cao lớn thấp thỏm ở đằng sau, rồi cái bóng lớn liếc ngang liếc dọc một hồi, mới rón rén mà trườn bò đến diện kiến trước mắt chàng thơ, cách chàng thơ của cậu một khung cửa sổ mục nát.

phúc nhanh chân bới chăn chạy ra, hai người như mọi ngày lén la lén lút sống trọn khoảng khắc hạnh phúc của cuộc tình về đêm. cái cảm giác vụng trộm yêu đương thế này, hệt như cơn giông bão xa xăm chưa dậy sóng, mà cũng hệt như cơn sóng biển mỗi đợt hạ chí thổi ngang qua, vừa có vẻ như cuồng nhiệt say đắm, mà cũng như chẳng thể thoả mãn được nỗi lòng ân ái chiếm hữu của những kẻ không thể cất lời yêu công khai đến cho người mà mình yêu đau đáu trong tận xương tuỷ và cả máu thịt.

"phúc hư quá, biết hôm nay là sinh nhật người ta mà còn hong chịu chúc mừng hay tặng quà gì xất"

phúc nóng rơn mặt nghe cậu chủ nhà mình chất vấn. ừ thì dẫu nó biết cậu không có ý gì trách cứ, nhưng sao lòng nó vẫn ẩn ẩn nhói đau, tự ti và hèn mọn cứ thế lần lượt lấn lướt lên trong lòng, nó đau đớn khi nhìn người mình yêu không được trọn vẹn đủ đầy, bởi vì chính nó chỉ là một kẻ đầy tớ hèn mọn không hơn không kém.

"thế thì cậu muốn quà gì, con sẽ cố gắng chăm chỉ làm việc để dành tiền mua cho cậu."

hoàng lặng lẽ cười trừ, biết rằng cấp bậc giữa mình và người thương rất lớn, mà cậu lại là kẻ đứng ở trên muôn người, bắt nạt đứa nhỏ dấu yêu trong lòng thật là không phải phép.

"có để dành bao nhiêu cũng không thể nào mua được phúc, em của tôi là vô giá."

nói đoạn, cậu hoàng nâng mặt phúc lên, trân trọng và yêu thương âu yếm lên đôi môi mềm căng tròn của nó. nó nhắm mắt theo bản năng, và rồi các giác quan khác như được phóng đại lên gấp bội phần, xúc giác, vị giác, thính giác, cảm giác,... mỗi một chi trên cơ thể, là mỗi một ngọn lửa dục vọng nóng ran xẹt qua người của nó. từ nụ hôn thuần khiết ban đầu, bất giác nó lại được cậu hoàng dẫn dắt để đi xa hơn, xa hơn đến mức mà mọi sự tin tưởng đều là tuyệt đối, và con tim hoà chung cùng một nhịp đập, cả cơ thể cũng hợp lại thành một thể thống nhất hoàn toàn. tối hôm ấy, nó trao cho cậu cái đáng giá ngàn vàng, nói ra sợ người người khinh khi, bởi vì nó đâu phải là một đứa con gái mới lớn mà phải thủ thân như ngọc. nhưng thứ mà nó đưa cho cậu đâu thể nào dùng trinh tiết trần tục ấy ra mà so đo, thứ nó cho cậu hoàng, cũng như nó vậy, là vô giá...

sinh thần thứ mười tám, cậu hoàng có được long phúc, khúc yêu đương tình ái nhất, có lẽ là thời khắc này...

...

thế nhưng, thời thế xoay vần, có những biến động làm cho ta dẫu có đang nắm chắc mọi thứ nhưng vẫn trở tay không kịp. tỉ như tổng thống đương thời của việt nam cộng hoà bị ám sát vào cuối năm 1963, tình thế loạn lạc, những cuộc tấn công giành lấy chủ quyền của bộ đội cụ hồ càng ngày càng sát sao, khiến cho các tay thương nghiệp một phen chao đảo theo tình hình chính trị và chiến sự. nhà họ hoàng cũng chẳng ngoại lệ. ông chủ phủ ngày đêm rầu rĩ với khối giấy tờ thua lỗ trên bàn trà, bà chủ phủ cũng chẳng còn lộng lẫy xinh đẹp trong những bộ cánh lụa là thướt tha, và cậu hoàng cũng chẳng còn tâm trí đâu và vui đùa bay bổng bên những con chữ thơ văn đượm đà. gia nhân nhà họ hoàng luôn bị cắt giảm theo từng năm, có người xin về quê nhà, có người xin về chăm lo cho nhà cửa để chuẩn bị cho cuộc chiến tiếp theo của hai miền nam bắc đang trong giai đoạn nảy lửa.

bỗng một ngày, ông chủ phủ khẽ khàn gọi cậu hoàng lên giang thờ, đóng cửa và tự nhốt cả hai cha con trong giang, tròn trịa đúng một ngày. không ai biết chủ nhân đang có những suy tư gì, cũng không ai dám gõ cửa ngang ngay khi ông đang cùng cậu bàn bạc tình hình thời sự. bà chủ phủ khóc than dưới hiên nhà đến ngất đi, còn long phúc vẫn mảy may ôm miền thương nhớ cho đoạn tình đầu ngay bên gốc cây bạch mai, bên cạnh mộ của má.

cho đến khi cậu hoàng trở ra với bộ dạng tiền tuỵ chưa bao giờ có, khác lạ hoàn toàn so với bộ dạng cậu hoàng bảnh bao khôi ngô của tuổi mười tám tràn trề vào mấy tháng trước, cậu bỏ ngoài tai lời hỏi thăm đau xót của má, chỉ chăm chăm chạy về cánh cửa dẫn lối đến một nhà chứa nhỏ nhoi cho gia đinh. cậu biết, trong căn nhà cũ kĩ ọp ẹp đó, có tri kỉ, có yêu thương, có hi sinh, và có long phúc.

nó ngồi đó, lặng thinh với làn gió nhẹ dịu êm mát rượi trước khi mang giông bão đến. nó ngồi đó, với trạng thái thẩn thơ như dự đoán được rằng cơn bão đời mình sẽ lướt qua, và rằng cơn bão ấy cũng mang luôn cả một miền xao xuyến trong tim, tất thảy cất gọn ra biển khơi, nơi không một ai có thể tìm về được nữa.

"cậu đừng nói gì cả..."

nó quay đầu hướng cánh cửa gỗ, trước khi cậu kịp trông thấy làn nước mắt khô rượi đang gặm nhắm trên hai bên dải sao trời triền miên, khoé miệng nó ánh lên một nụ cười tươi sáng, trông như thể nó sắp được cậu quỳ xuống xin cưới.

"cậu để dành thời gian sáng tác mấy câu thơ cho em nghe đi, lâu rồi em chưa thấy cậu viết gì trong sổ thơ cả."

cậu hoàng nhìn nó chằm chằm, như thể cậu hoang tưởng rằng nó chẳng biết gì về tương lai phía trước, và rằng nó những tưởng đoạn đường phía trước kia là dải voan đỏ thẳm chứa đầy những cành hồng tươi, nhưng nó nào đâu hay, nhành hồng gai thẳm vô biên, còn dải voan thưa sẽ nhuộm đỏ cả một đoạn trường tình nhức nhối.

"phúc... phúc thương anh không?"

hoàng đến gần nó, quỳ một chân xuống, cậu nắm lấy tay em, hôn khẽ hôn yêu lên đôi bàn tay nhỏ nhắn nhưng sần sùi.

"đừng... xấu..."

"chỉ cần là em, mọi nơi trên cơ thể em đều là kiệt tác."

nó lặng người, gắng gượng không để cho cảm giác xót xa khi cảm nhận được từng hạt châu mong manh rơi rớt ngày càng nhiều trên hai bàn tay sâu xé tâm can.

"phúc ơi... anh biết làm sao đây? anh phải rời đi... anh không được phép gặp lại em nữa..."

dẫu đã chuẩn bị tâm lý cho cảnh tình chia ly, thế nhưng nỗi dày vò hiện tại đối với những đứa trẻ thậm chí còn chưa đến tuổi thành niên không sao gánh chịu nỗi.

"cậu ơi... hỏng sao... cậu đi đâu cũng được... nhưng... cậu nhớ... dành cho phúc một góc... một góc nhỏ thôi cũng được."

nó biết ông chủ phủ biết chuyện cậu và nó thương nhau. trong đêm tối trời đương khi nó đang được vòng tay cậu hoàng sưởi ấm, nó ngửi thấy trong không trung mùi cháy khét của điếu xì gà, cũng trong khoảnh khắc ấy, mùi thuốc nồng nặc kia như đang dự báo về chuỗi ngày đau thương sẽ đổ vỡ trên đầu trên cổ của những kẻ tìm kiếm tình yêu trong bóng đêm, một tình yêu vụng trộm của hai người con trai, vừa trái ngược lại với ý trời ý đất, vừa mang trọng tội bất hiếu đáng khinh khi. nhưng những nỗi đau khổ ấy chẳng là gì, so với từng cơn đau như tẩm vào thuốc kịch độc của sự thống khổ, tột cùng của yêu, nhưng tình yêu ấy bị người đời ghét bỏ, tình yêu ấy chẳng được công nhận, mà chỉ bị xem như là thứ nhầy dịch dơ bẩn từ tận đáy xã hội.

"phúc ơi, ngay khi anh đi, phúc nhớ phải rời khỏi chỗ này, rời khỏi phủ họ hoàng, lẫn trốn về miền tây. sài gòn sẽ là nơi gánh chịu mưa bom bão đạn trong nhiều năm liền tới, nếu miền nam không gánh chịu được, phúc nhớ đừng để bị thiệt thòi bởi chiến sự, nhớ chưa?"

đã đến thế này, ngay cả phúc cũng không thể giả vờ được nữa. nó hiểu tình thế hiện nay không chỉ là vì chuyện tình không trọn vẹn, mà còn là vì thời loạn lạc gay go, không ai đoán trước được tình hình tương lai sẽ như thế nào. thế nhưng nó không thể để cậu hoàng lo lắng cho an nguy của bản thân khi cậu buộc lòng phải rời khỏi miền nam sang phương tây lánh nạn. nó cũng không thể để cậu sợ hãi cho quyết định hãi hùng của nó. nó cũng không thể rời xa má, rời xa gốc cây bạch mai, rời xa khỏi những con người chung chăn chung gối kề cận ngay từ khi nó còn đỏ hỏn.

nó chỉ biết cúi đầu thật thấp, thật thấp... để cậu hoàng khỏi phải nghe từng hơi thở nặng nhọc của nó, nó miễn cưỡng gật gật vài cái, để cậu hoàng yên tâm.

"cậu ơi, sang đó, cậu nhớ kiếm bà đầm nào đẹp đẹp, cậu cưới người ta cho rạng danh dòng tộc nha cậu."

hoàng ôm phúc thật chặt trong lòng bàn tay, như thể cậu sợ rằng cả đời này cũng chẳng thể nào ôm nó ngọt ngào như ngay lúc này cậu đang tận hưởng. dù rằng lý trí luôn gào thét cậu hãy tuyệt tình mà dứt áo ra đi, còn hơn là phải bi luỵ đau thương cùng người tình mà cả đời này chẳng thể cho họ một chút vinh hoa phú quý. trước những lời thủ thỉ nỉ non nhỏ nhẹ của nó, cậu như một con thú dữ bỗng chốc phát điên khi đang bị dồn ép vào đường cùng.

"phúc! anh dạy phúc chữ này. phúc ráng học theo, cả đời đừng quên tên anh. nha phúc?

hoàng khó khăn lắm mới tìm được tấm giấy mỏng, nhưng bút viết thì không sao tìm thấy. và rồi một con thú đang phát điên bỗng dưng chẳng còn ý thức được bản thân đang làm gì. cậu cứ thế giật lấy cây kim trong rổ khâu vá của con chi, cứ thế cắt ngang một đường trên đầu ngón tay trỏ.

phúc hốt hoảng, vội muốn can ngăn, nhưng cậu hoàng áp đảo nó trong lòng ngực, không cho nó giẫy giụa. đôi mắt nó long sòng sọc giàn giụa nước, gương mặt đỏ au nhìn theo từng động tác của cậu hoàng.

nó thấy cậu viết nắn nót, nét chữ hơi run run, cậu viết chậm từng con chữ đẫm màu máu, in sâu trên tờ giấy trắng ngà, mà cũng như in sâu trong từng tiềm thức của nó, in sâu trong con tim, đến nỗi trước khi chết đi, kí ức còn sót lại của nó cũng dừng lại hẳn ngay khi cậu dùng thư huyết để trói buộc con tim nó bên cạnh cậu cả đời...

"h-o-à-n-g, hoàng"

phía bên cạnh, cậu gón ghém từng con chữ, như muốn đặt nó thật hoàn hảo khi đứng kế cạnh tên của cậu, dẫu chỉ bốn con chữ mà thôi, nhưng sao lòng cậu không kiềm được mà quằn quại.

"p-h-ú-c, phúc"

em ơi...

giá mà mình cũng như những con chữ...

sắp đặt cạnh nhau, kề bên nhau đến muôn đời.

định kiến cùng áp bức có ra sao cũng chẳng thể chia cắt đôi ta.

"thư huyết trải nỗi lòng anh,
tương tư anh trao cho gió.
nợ em câu yêu đi này,
tình duyên ta trao năm đó."

em ơi, nếu thật sự vẫn còn kiếp sau,

nếu cuộc đời vẫn gian truân vô thương như thế...

mong sao đôi ta đừng gặp lại.

bởi...

'nợ tình là nợ thuế sưu,
có đau có khổ có luân có ch
nợ tình là nợ cả đi
nhân duyên đâu phải ai mi cũng thương...'

...

ngay trong đêm hôm ấy, cậu hoàng ở giang trên làm lễ với tổ tiên và chia tay cha má. phúc ở dưới hiên nhà, tựa đầu dưới gốc cây bạch mai, ôm một cỗ đau thương khóc tức tưởi. bởi lẽ lần chia ly này, coi như là dấu chấm hết cho một đoạn đường phù du nhỏ hẹp e dè trên nẻo cõi đường đời. mà với phúc, cậu hoàng luôn nhìn nó với vẻ mặt đăm chiêu mỗi khi cậu buồn. vuốt ve dải sao trời trên gương mặt trái xoan, cậu bảo đất trời dung túng cho nó một gương mặt thanh tú mềm mại, không biết có đành lòng để đuôi mắt nó chông chênh bên bờ nước đậm hay không.

bởi cậu biết,

đời nó...

khổ lung lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top