Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

ngày rạng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó chẳng dám mở mắt ra chứng kiến giây phút cuối cùng của đời mình. Nó đã sẵn sàng để hồi tưởng về vài khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc sống ngắn ngủi của mình (dù đời nó có mấy khi bình yên đâu). Nhưng một thời gian trôi qua, mà với nó dài như là thế kỷ, không có bất cứ cơn đau đớn nào dội tới. Nó bỗng thấy kì lạ. Chẳng lẽ nó đang ở thiên đàng rồi ư?

Từ từ hé mắt ra, và nó giật mình thảng thốt. Nó chẳng thể tin vào mắt mình nữa. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Con quái vật kia đang ngoạm chặt lấy sợi thừng quấn quanh hai chân sau của nó, ra sức cắn. Chẳng lẽ hắn ta lẩn thẩn đến nỗi giải thoát cho con mồi trước khi đánh chén ư? Nó rung mình với suy nghĩ ấy. Trong giây lát, nó hoảng loạn muốn vùng chạy.

- Nằm im! - Tiếng quát rắn đanh của gã găm thẳng vào trí não nó. Rồi gã bồi thêm một câu, giọng đã dịu đi vài phần. - Cẩn thận bị thương đấy.

Dẫu chẳng có cách gì hơn ngoài ngoan ngoãn nghe lời, nó vẫn kịp khoác lên lớp phòng bị đanh thép vừa bị nỗi sợ hãi đánh rơi. Nó gượng ngẩng đầu, mắt trừng lên:

- Ngươi định làm gì?

- Giải thoát cho nhóc! - Gã trả lời bằng giọng lè nhè không rõ tiếng, trong khi răng vẫn cắn chặt chiếc dây.

- Điên à? Ta là kẻ thù của ngươi cơ mà? Ngươi không nhớ ta sao?

Lần này thì gã chẳng thèm lên tiếng. Không gian xung quanh im lìm đến lạ, chỉ có tiếng gió thì thầm với lá cây về những điều gì nó chẳng rõ. Sốt ruột, nó đếm từng giây, cảm nhận đôi chân sau nhẹ đi từng chút một. Nó sẽ làm gì sau khi được giải thoát? Đạp cho tên sói gian kia một nhát vào quai hàm rồi lẩn trốn như một kẻ hèn hạ ư? Nhục nhã quay về đàn và tiếp tục sống cuộc đời như địa ngục ấy à? Hay là tiếp tục lang thang trong rừng, để một ngày nào đó vùi mình chết bờ chết bụi? Mọi thứ trong nó mông lung lắm. Thà rằng nó cứ bỏ mạng ở đây...

- Đồng loại của ngươi đâu? Không phải sói luôn sống thành bầy sao? - Nó không nhịn được mà buột miệng hỏi, phá tan bầu không khí im ắng nặng nề.

- Chết hết rồi.

Gã đáp, giọng lạnh tanh, không cảm xúc. Nhưng chẳng hiểu sao, quá khứ tối tăm bỗng trở lại, ám lấy tâm trí gã. Hàm răng siết chặt hơn, gã tưởng như máu tanh sắp trào qua mắt. Gã cắn xiết lấy sợi thừng, như gặm nhấm từng mảng ký ức đen.

Gã đã tự cho rằng sói là loài động vật máu lạnh nhất rừng sâu, cho đến khi gặp con người. Nằm trên đỉnh của chuỗi thức ăn, họ có quyền uy tuyệt đối. Thế nên họ chẳng nao núng khi xuống tay cho một cuộc chinh phạt. Họ, loài sinh vật đi bằng hai chân, vào một kín đáo xuất hiện sau lùm cây rậm rạp, giơ lên những chiếc ống màu nâu xám, dài và cứng. Khi cả đàn sói còn chưa kịp nhận thức được nguy hiểm đang cận kề, thì "đoàng", từng tiếng nổ vang một khoảng núi rừng, đánh động cả mấy đàn chim phút trước còn thảnh thơi nhìn trời trên những chạc cây cao nhất. Từng con sói một ngã xuống trong ngơ ngác, máu loang đỏ cả một vùng. Chúng chết, thảm thương, chết mà chẳng rõ tại sao mình phải chết. Cả một đàn sói, chẳng con nào thoát khỏi bàn tay của tử thần. Loài người chỉ ra mặt khi chắc chắn rằng không còn mối nguy hiểm nào cận kề họ nữa. Lúc này, họ mới bước đến, thu những xác chết còn chưa kịp khô máu mà đem về như một chiến lợi phẩm. Tất cả cảnh tượng khốc liệt thu vào đôi mắt hổ phách của một con sói chưa kịp trưởng thành. Con sói xấu xố ấy, chẳng ai khác ngoài gã. Gã nghe cả thế giới như sụp đổ trên vai. Một cú sốc quá lớn cho một tâm hồn non trẻ. Nhưng gã tự dặn lòng, gã là sói. Dòng máu cao quý chảy trong huyết quản không cho phép gã để mảng đen này nhuộm tối cả tương lai. Ít ra thì, sau khi may mắn thoát chết nhờ "sự hèn nhát", cũng đã học được đôi điều từ loài sinh vật bậc cao này.

Bản chất của loài người như một mối giao hòa giữa sói và cừu vậy.

Còn nó, dĩ nhiên, nó chẳng đoán được trong đầu con sói đang nghĩ gì. Có lẽ là điều gì đau thương lắm. Với những loài sống thành bầy đàn như cừu và sói, sống một mình chưa bao giờ là dễ dàng. Chắc hẳn hắn ta phải trải qua biết bao thăng trầm, sóng gió, giống như nó, phải chăng?

- Dậy đi, xong rồi đấy!

Tiếng gọi của gã làm nó như bừng tỉnh. Vội vàng đứng dậy, xốc lại tư thế, nó nửa muốn chạy, nửa lại chẳng nghe theo. Nội tâm nó lại tranh cãi dữ dội về chuyện nên đi, hay nên ở. Nếu phải đi, liệu nó có thể đi đâu? Thế nên, nó cứ đứng như trời trồng, mắt giương ra nhìn gã.

- Sao thế? - Gã chẳng cần phải quá tinh ý để nhận ra điểm khác lạ.

Toàn thân nó run lên:

- Hay là... ngươi cứ ăn thịt ta đi được không? Coi như ban cho ta ân huệ cuối cùng...

Con sói vờ như chẳng nghe thấy lời van vỉ, chỉ quay lưng, lặng lẽ:

- Không biết phải làm gì thì đi theo ta!

Nó lưỡng lự một lúc, rồi cũng gật đầu.

Hai bóng đen cứ lầm lũi bước đi dưới bóng nắng, rồi dừng lại nơi một dòng suối nhỏ. Chú cừu vội lao mình xuống nước, cảm giác man mát làm dịu sự căng thẳng của tâm trí. Nó tỉ mẩn gột rửa vài vết xây xát ngoài da, xem ra cũng chẳng có gì quá nghiêm trọng. Rồi sực nhớ ra mình bỏ quên điều gì đó, nó vội vàng quay lại, nhìn con sói vẫn đang nhàn nhã trên bờ:

- Dẫu sao cũng cảm ơn nhé!

- Không có gì! - Gã vừa nói vừa rẽ nước tiến đến bên cạnh. - Nhưng ta vẫn còn một vài thắc mắc về nhóc...

- Nói đi?

Gã ngẫm nghĩ một hồi lâu, rồi trầm giọng khẽ hỏi:

- Tại sao trong lần đầu tiên ta gặp nhau, nhóc không chạy trốn?

Còn nó thì bật cười. Chát chúa.

- Một câu chuyện dài đấy. Anh có thật sự muốn nghe không?

Gã gật đầu, không khỏi chú tâm đến sự thay đổi trong cách xưng hô, mà có lẽ đánh dấu cả bước chuyển mình trong tâm trí nó.

Không nhìn gã, mà ngẩng mặt lên nhìn trời xanh. Cây cối xung quanh có phần thưa thớt, nên cái nắng cũng đậm màu hơn đôi phần. Và rồi, nó bắt đầu kể, từng nhịp đều đều, chậm rãi.

- Anh có biết điểm tương đồng lớn nhất giữa hai chúng ta là gì không? Sự cô độc. Trong khi anh không có bầy đàn, xin lỗi nếu chạm vào nỗi đau nhé, thì tôi bị chính gia đình mình gạt ra xa. Họ tin rằng, một con cừu với bộ lông đen sẽ đem lại vận xui, và quả quyết rằng tôi chính là hiện thân của một lời nguyền cổ xưa đã ám vào vận mệnh của cả đàn. Sống trong một tập thể mà ai ai cũng giống nhau, thì sự khác biệt chính là tội lỗi. Còn tôi chẳng tự nguyện mang vác tội trạng này. Tôi muốn sinh ra với bộ lông đen hay sao? Tôi được quyền quyết định màu lông của mình sao? Và rồi tôi bắt đầu tin rằng họ nói đúng. Sinh ra đã là điềm gở thì thà rằng cứ chết đi còn hơn. Rồi tôi bắt đầu hành trình đi tìm cái chết. Họ cười nhạo và nói tôi điên. Chẳng sao, chính họ cũng muốn tôi chết đi cho rộng đất cơ mà.

Gã ngắm nhìn con cừu đen thật kĩ. Phải, ở nó có những điểm đặc biệt mà nếu chẳng quan sát kĩ, sẽ chẳng ai xem nó là một con cừu. Chính điểm khác biệt làm nó trở nên đặc biệt. Còn gã, gã thích những gì đặc biệt. Nó ném cho gã một ánh nhìn khó hiểu, rồi thản nhiên tiếp tục:

- Anh nghĩ cừu là động vật hiền lành ư? Không đâu. Một lũ đạo đức giả! Lão cừu già hôm ấy, anh nhớ không, là kẻ có tiếng nói nhất trong đàn. Tôi đã dám hy sinh cả tính mạng của mình để cứu lão ta, nhưng đổi lại là cái gì nào? Lão tưởng tôi đã chui vào bụng anh từ đời tám hoánh, nên thấy tôi trở về nguyên vẹn, lão bán tín bán nghi. Rồi lão tìm cách kêu gọi cả đàn trục xuất tôi vì cho rằng tôi cấu kết với anh để giả làm "anh hùng". Nực cười nhỉ, tôi là kẻ duy nhất dám xả thân vì lão cơ mà? Lũ nhu nhược kia cũng chỉ chực chờ nhổ cái gai trong mắt, kiên quyết không cho tôi được ở lại đó nữa, từ cha mẹ cho đến những thằng bé con từng được tôi giúp đỡ. Khi ấy tôi mới thực sự nhận ra sự hy sinh của mình còn hơn cả vô nghĩa.

Câu chuyện của nó kéo theo cả một khoảng lặng dài. Cả nó và gã đều mải mê theo đuổi những suy nghĩ rất riêng. Không ai nhìn ai, nhưng nó cảm nhận rõ hơn ai hết những gì gã nghĩ.

- Vậy là nhóc không sợ cái chết?

- Nó là cái đếch gì mà tôi phải sợ? Cuộc sống mới chính xác là địa ngục. Sống trong cái đàn nhu nhược và ích kỷ đó, anh cũng sẽ có suy nghĩ như tôi thôi. Giá như lúc đó, anh cứ đem lưỡi hái tử thần găm vào cổ tôi đi, rồi tôi sẽ chết, tức tưởi nhưng mãn nguyện.

Gã cười nhạt. "Nhóc con à, nhóc không hiểu được ta đã phải đối mặt với những gì để giữ gìn tính mạng của nhóc đâu!". Kẻ săn mồi giải cứu con mồi trong tình trạng chưa có thứ gì trong bụng là một việc làm mạo hiểm. Nó sẽ chẳng biết gã đã phải vất vả kiềm chế cơn say máu và bản tính mãnh thú như thế nào. Bản năng thôi thúc gã, rằng: "Đây vốn chỉ là một con cừu, tại sao mày phải dày công bảo vệ nó làm gì? Chi bằng đánh chén một bữa no nê, và mày sẽ chẳng phải hứng chịu cơn đau dạ dày nào nữa!". Nó sẽ chẳng biết gã đã phải tự cào lên da chính mình để ngăn bản thân làm hại đên nó. Nó sẽ chẳng biết, chẳng biết, chẳng bao giờ biết. Gã sẽ không cho nó biết. Gã sợ. Sợ gì thì gã không biết. Sợ mất nó chăng? Làm một con sói đôi khi thật khó khăn, vì đâu phải điều gì cũng có thể giải thích bằng lý trí?

- Không, nhóc ạ, không. Nhóc phải sống! Nhóc không biết được sự hiện diện của mình có ý nghĩa như thế nào đâu.

Hình như gã chẳng còn là gã nữa. Sự yếu mềm từng là thứ không thể chấp nhận nổi đối với một kẻ sống trên sinh mạng của loài vật khác. Ấy mà giờ đây, gã phơi bày tất cả trước mắt nó những gì trần trụi nhất của tâm hồn. Còn nó, nó chẳng biết phải đáp lại ra sao. Mọi thứ rối tung lên, tạo thành một mớ bòng bong trong tâm trí nó. Chẳng hiểu sao nó cảm thấy ngại ngùng, đành bối rối lái câu chuyện sang một chủ đề khác.

- Mục tiêu của đời anh là gì?

- Hả? Gì cơ?

- Mục tiêu ấy. Thứ mà anh nhất định phải đạt được trước khi nhắm mắt lìa đời.

- Nghe kì lạ nhỉ? Chẳng phải khao khát duy nhất của chúng ta là được sống nốt ngày hôm nay, và những "ngày hôm nay" khác hay sao?

Cũng phải. Suốt bao nhiêu năm qua, nó nhận ra cả hai chưa từng "sống". Chúng là những sinh vật nhỏ bé giữa cuộc đời bất tận, giành giật từng ngày chỉ để sinh tồn lâu hơn một chút. Chúng đã quá quen với vị đời trên đầu lưỡi, không giống như vị thịt, hay vị cỏ. Một thứ vị không dễ chịu, nhưng ai rồi cũng phải nếm qua mà.

- Trong những tháng ngày phó mặc số phận vào tay của con người, tôi đã từng nghe họ luyên thuyên rất nhiều về đích đến của cuộc đời. Họ nhắc đến bao nhiêu khái niệm rất lạ, nào là "tiền bạc", rồi thì "kinh doanh"... Họ bảo suy cho cùng, đích đến của đời người là sự giàu có.

- Thế thì liên quan gì đến ta?

- Còn anh thì sao? Anh có muốn trở nên "giàu có" hay chăng?

- Nếu từ đó có đồng nghĩa với tốt đẹp, thì có, ta muốn.

Có lẽ ở một góc nhỏ nào đó được chôn thật kín trong tim, có một con thú săn mồi đã chán chường vị máu, căm ghét những cuộc sát phạt, thèm thuồng thứ người ta gọi là "bình yên" và "hạnh phúc", những món hàng quá xa xỉ với những kẻ nghèo nàn về tâm hồn như gã...

- Có lẽ cả đời này ta sẽ chẳng bao giờ đạt được, nhưng ta sẽ cố. Còn nhóc, nhóc sẽ đi cùng ta chứ?

- Đi đâu cơ?

- Ta đi tìm lương thiện.

Gã quả quyết nói, rồi ngẩn ngơ thấy lòng mình rối bời. Chỉ là, mọi thứ diễn ra đột ngột quá. Định mệnh thật biết cách trêu đùa với từng số phận, tạo nên những tổ hợp trớ trêu. Như gã, và như nó. Làm gì có kẻ săn mồi nào lại nghĩ đến viễn cảnh cộng sinh với chính con mồi của mình chứ? Vì nó quá "đặc biệt" chăng? Một con cừu đen! Chỉ là gã tìm thấy điều gì giống như sự đồng điệu giữa cả hai qua vài lần gặp gỡ. Gã muốn che chở nó qua những bão giông mà cả hai đều đã phải chịu đựng quá đủ.

Suy cho cùng, gã, hay nó, đều là những kẻ lập dị giống nhau. Vào khoảnh khắc giao nhau của hai ánh mắt, gã đột nhiên hiểu được lý do tại sao gã còn sống đến bây giờ.

Và tự nhiên như thế, có hai cái bóng cùng ngã vào hố đen.

[End.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top