Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Untitled Part 1

Chào, tôi là George, là một á thần 15 tuổi. Nếu bạn đang tự hỏi á thần là gì, tôi sẽ có ngay câu trả lời dành cho bạn. Á thần là người mang một nửa dòng máu thần thánh, một nửa của người phàm. Đọc đến đây bạn có thể nghĩ: "Làm á thần chắc phải bảnh lắm". Đúng là bạn sẽ có những sức mạnh khá tuyệt vời, nhưng cùng với đó là những mối hiểm nguy luôn rình rập ở bên ngoài, ý tôi nói đến lũ quái vật ý, đối với chúng bạn tỏa ra mùi hương có vẻ như vô cùng thơm ngon (tôi cũng không chắc liệu mình có thơm ngon đến thế không?). Đối với những á thần chúng tôi, nơi an toàn nhất là Trại Con Lai và Trại Jupiter. Ở đây chúng tôi được học cách chiến đấu để bảo vệ mình, làm quen với những người bạn giống mình.16h00, Long Island, Manhatta.Hiện giờ tôi đang ngồi dọc bãi biển mân mê mấy quả cầu nước. Ồ, nhân tiện cha tôi là Poseidon, việc tạo ra mấy quả cầu nước thế này cũng chả khó khăn gì mấy. Nhiều khi tôi thấy mình giống như một Waterbender. Đang ngồi suy nghĩ vớ vẩn, tôi được nguyên cả một cơn sóng ụp lên đầu, và người làm điều đó không ai khác là người anh trai thân thiết của tôi. - Không phải chứ!!. Tôi nói- Haha, em phải nhìn mặt mình lúc đó George ạ, haha!- Em không đùa đâu, Mark.Mark là anh trai tôi hơn tôi 2 tuổi, anh ấy cũng là con trai của thần Poseidon, người duy nhất đang ở cùng với tôi ở cabin 3. Tôi còn một người anh nữa, đó là Percy. Phải Percy Jackson, vị anh hùng của trại, người đã ngăn chặn chúa tể thần Titan Kronos, người cùng với 6 vị á thần trẻ tuổi khác ngăn chặn Đất Mẹ Gaia thức giấc, blah blah và blah...Nói thế chứ tôi khá quý anh ấy, có điều là bây giờ Percy đang học đại học cùng với Annabeth ở Rome Mới và nó ở tận bờ Tây nước Mỹ. - Một là đấu, hai là ướt sũng nhé. - Mark cười, tay lăm lăm quả cầu nước.- Thích thì chiều. - Tôi gọi thẳng một đợt sóng đánh vào người Mark.Cứ thế chúng tôi chơi dọc bãi biển tới gần tối cho đến khi bị các nữ mình người cánh chim bắt phải về sảnh sinh hoạt chung vì đã đến giờ ăn tối. Tôi với Mark ngồi vào bàn ăn, so với các bàn khác thì bàn của chúng tôi khá là thưa thớt, okay..., ý tôi là thưa thớt nhất chỉ sau bàn nhà thần Zeus, ở đấy chỉ có một thằng bé 10 tuổi. Tôi nghĩ không nên đụng đến nó nếu tôi không muốn thành người da đen và có mùi khét.Đang ngồi ăn, chúng tôi nghe thấy tiếng ồn ở phía ngoài rìa cây thông Thalia. Chúng tôi tò mò ra xem thì thấy bức tượng Christopher Columbus đang cố gắng đi qua bức tường phép thuật của Trại Con Lai. Ngài Columbus gây ồn ào đến nỗi mà cả bác Chiron và Ngài D. đã phải chạy ra can thiệp. Ngài D. trông có vẻ khá hứng thú với bức tượng. Chúng tôi cũng thấy bức tượng khá thú vị cho đến khi Ngài Columbus phun lửa và nói: "Tiêu diệt á thần".Có vài người bắt đầu sợ và có gắng tránh càng xa bức tượng càng tốt, tôi ngờ vực nói với bác Chiron:- Đây chẳng phải là bức tượng Columbus ở Columbus Circle hả bác??- Chính bác cũng không biết nữa, nhưng nếu đúng là bức tượng đó thì có vẻ như có kẻ nào đó đã khởi động kế hoạch hai mươi ba của Daedalus, với mệnh lệnh mới là tiêu diệt hết các á thần. – Bác Chiron vuốt râu. – Chúng ta phải nhanh chóng sơ tán mọi người và làm cho Ngài Columbus này bớt ồn ào hơn.Chúng tôi lần lượt đi về phía nhà, trừ nhà thần Hephaetus đang cố gắng tắt chế độ chiến đấu của Ngài Columbus. Tôi theo chân bác Chiron vào nhà chính cùng với những người đứng đầu các nhà khác. Đáng lẽ Mark mới là trưởng nhà số 3 sau khi Percy đi nhưng đấy lại là một câu chuyện dài khác.- Chắc chúng ta đều biết cái gì đang diễn ra ngoài kia và nó không chỉ diễn ra ở trại chúng ta.Qua thông điệp Iris, bác Chiron cho chúng tôi xem các cảnh vật ở khu Thượng Manhatta, tôi thấy Tổng thống Lincol đang cố gắng ngồi vào trong chiếc xe, điều này thật ra là khá buồn cười khi Ngài Lincol muốn gập chân lại. Cảnh chuyển, môt tá các bức tượng đang phá tan hoang một trung tâm mua sắm. Cảnh lại chuyển, tôi chợt nhận ra đó là thống đốc Seward cùng anh bạn Khổng Tử, họ đang trên đường đến Trại Con Lai và chỉ tầm khoảng 20 phút nữa là họ sẽ gặp được Ngài Columbus.- Hết xẩy!! Một đám robot tượng thạch cao! – Johnathan, trưởng nhà số 11 nói.- Và một số bằng đồng nữa. – Ai đó lên tiếng.- Và nó định giết chúng ta Johnathan ạ. – Bác Chiron chậm rãi nói. – Bây giờ ưu tiên gần nhất là tắt được bức tượng đi để giảm thiểu tối đa thiệt hại, thứ hai chúng ta cần phải tìm hiểu nguyên nhân của việc này và bác hy vọng nhà số 6 sẽ có câu trả lời cho bác.- Annabeth là người duy nhất biết rõ về các kế hoạch của Deadalus, chúng cháu đang cố gắng liên lạc với chị ấy. – Malcolm nói.Rồi mọi chuyện bắt đầu ồn ào hơn khi Quý Ngài Colombus rút ra khẩu súng laze, tôi không hiểu ông ấy để ở đâu nữa, nhưng tạm gác lại vấn đề đó tôi nói với bác Chiron: - Cháu nghĩ chúng ta không thể chờ đợi Malcolm liên lạc với Annabeth, tình hình trên cả nước đang rất nguy hiểm, cháu không biết là phía Trại Jupiter có bị làm sao không nữa.- Ta cũng đã nghĩ đến điều đó, nhưng sẽ là quá nguy hiểm nếu cho ai đó dời khỏ trại vào lúc này.- Cháu sẽ đi – tôi quả quyết nói – cháu đã từng qua Trại Jupiter để thăm Percy một vài lần rồi.- Ta không thể để cháu đi một mình được, việc này quá nguy hiểm. Chúng ta chưa biết được kẻ chủ mưu là ai và điều mà hắn muốn.- Nhưng chính bác cũng nói không đủ thời gian để chuẩn bị nữa, cháu cũng không chắc bức tường phép thuật có thể trụ được bao nhiêu lâu nữa, nếu không nhanh thì tất cả bức tượng trên nước Mỹ này sẽ sống dậy mất. Cháu phải đi.Bác Chiron chần chừ một lúc lâu, rồi cuối cùng bác nói:- Hãy nhớ chuẩn bị đồ thật đầy đủ và cẩn thận cho chuyến đi sắp tới.Tôi gật đầu, chạy như bay về nhà, chuẩn bị các phần rượu thánh, bánh thánh vào trong cặp, mang thêm thanh kiếm ωκεανός. Xách balo lên và đi thẳng ra chuồng Pegasus, tôi gặp Blackjack.- Chào, nhớ Percy chứ ? - tôi hỏi.- Chào sếp – Blackjack đáp – Trại Jupiter à, đêm nay náo loạn thật đấy.- Phải rồi, mà nhanh lên chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Mà đừng gọi tớ là sếp. - Quen rồi, chịu thôi sếp.- Thôi không tranh cãi với cậu nữa, đi nào.Blackjack hạ mình xuống để tôi trèo lên và cả hai bay vào màn đêm đầy sao và phía dưới là Columbus với khẩu súng laze.5h00, Trại Jupiter, Bờ đông nước MỹTôi tỉnh dậy và thấy mình đang ở ngoài rìa trại Jupiter. Blackjack gõ móng ra vẻ khó chịu vì phải chờ đợi tôi thức dậy.- Xin lỗi, mình ngủ quên.- Chúng ta bay vào nhé sếp, hay là sếp thích tự đi bộ vào ?- Thôi cậu bay về phía chuồng Pegasus đi, để tớ tự vào.- Okay, sếp.Tôi bước vào trong, mấy người trong trại cũng chả còn lạ gì tôi nữa. Họ chỉ luôn cho tôi chỗ Percy và Annabeth đang ngồi. Tôi quyết định đến đằng sau dọa hai người họ. Khi tôi còn cách hai người 5 mét nữa thì tự dưng ai đó túm lấy cổ áo tôi quật ra đằng sau. Tôi ngã gập người xuống, dùng lực thân dưới đẩy mình tránh xa khỏi phía đối thủ, theo bản năng rút thanh kiếm của mình ra, nhưng tôi không tin là có người lại muốn đánh nhau với tôi. Phía bên kia cũng có vẻ đã sẵn sang tham chiến, tôi nghe thấy tiếng kiếm tuốt ra khỏi vỏ. Tôi chủ động tấn công trước. Lưỡi kiếm chạm vào nhau, tôi nhận ra người vừa quật ngã tôi là một cô gái tầm 14, 15 tuổi. Riêng việc bị một cô gái quật ngã đã làm tôi ngượng chín cả người lên rồi. Quên nhiệm vụ của mình, tôi lui về thủ thế. Chợt giọng Annabeth vang lên:- George, em đang làm gì ở đây ?Tôi giật mình quay ra, thấy gần như tất cả mọi người đánh xúm lại xem truyện gì đã xảy ra. Annabeth tiến tới, nói:- Mary, em đang định làm gì vậy ?Cô gái tên Mary buông thanh kiếm xuống, nguýt tôi một cái dài như thể muốn ăn tươi nuốt sống, tiến tới chỗ Annabeth đang đứng:- Em thấy thằng nhóc này tiến ra phía sau chị, nhìn mặt nó nghi lắm.- Nhưng Mary, Goerge là em trai Percy – Annabeth đang cố gắng giải thích.- Ồ, thế ạ - Mary ngẩn tò te, hạ thanh kiếm xuống. Tôi phủi bụi trên người, tra kiếm vào vỏ, bước tới chỗ Annabeth, cố gắng nén sự cáu giận bị đứa con gái quật xuống đất, bị gọi là "thằng nhóc", tôi bước đến và ra vẻ thân thiện cùng với cái bắt tay xã giao. Mary vội cúi xuống, xin lỗi lí nhí rồi bỏ chạy mất.- Thế là sao ? – Tôi cau mày.- Mary ngượng ấy mà. – Annabeth nói.- Sao chưa bao giờ em thấy cô ấy ?- Goerge, đã 6 tháng em không đến trại rồi, có rất nhiều thứ thay đổi đấy.- Okay... Lỗi của em, nhưng đó là ai mới được ?- Mary Graze, em gái Reyna, cô ấy khá hứng thú với ngành kiến trúc nên bọn chị cũng hay nói chuyện. Mà em đến đây có việc gì ??- OMG, em quên mất. Nhưng việc này quan trọng lắm không tiện nói ở đây được. - Quan trọng đến mức quên luôn có anh ở đây à ? – Percy chèn mặt vô.Đến bây giờ tôi mới để ý là Percy đứng đấy từ nãy giờ. Hai anh em chưa kịp nói gì thì Annabeth đã bảo:- Về nhà chị đã, chị cần biết điều mà em không muốn nói ở nơi công cộng.8h00, Nhà Annabeth, Rome Mới- Okay, thế có chuyện gì ?- Kế hoạch Deadalus số hai mươi ba được khởi động lại rồi và mấy con robot đấy định giết hết tụi em, chẳng lẽ ở đây chưa ai biết gì hết cả ?? – Tôi vào thẳng vấn đề luôn.- George điều này là không thể, máy tính của Annabeth đã bị rơi xuống sông Phlegethon lúc ở Tartarus rồi – Percy nói và tiếp tục ngấu nghiến mấy cái pudding xanh nước biển.Annabeth bất giác rùng mình, tôi nghĩ khoảng thời gian ở Tartarus vẫn khiến cô ấy sợ hãi. Mặc dù không muốn nói nhưng tôi vẫn phải tiếp tục:- Nhưng em tưởng là chỉ cần khởi động là được ?- Bắt buộc phải có chiếc máy tính, George ạ, máy tính Deadalus phát ra một tần số để khiến các robot tuân theo mệnh lệnh đưa ra ban đầu. – Annabeth ngập ngừng nói.- Vậy ý chị là có kẻ đã lấy máy tính từ sông và mang trở lại Manhatta.- Chị nghĩ vậy, mặc dù hầu như điều đó là không thể. – Annabeth ngập ngừng nói.Cả ba cùng im lặng, mỗi người đuổi theo suy nghĩ riêng của mình. Chợt tôi nhớ ra chiếc khiên Annabeth đã dùng để kiểm soát toàn thành phố Manhatta trong trận chiến với các thần Titan. Tôi cố gắng giữ cho giọng bình tĩnh:- Chị Annabeth, còn chiếc khiên thì sao ?- Oh, tại sao chị có thể quên được cơ chứ, để chị vào phòng lấy.Chỉ còn lại tôi và Percy, tôi ngồi xuống hỏi anh:- Dạo này ổn chứ anh ?- Ngoại trừ việc học thì đều ổn cả. – Percy làu bàu.- Em tưởng anh đến đây để học. - ...Percy chưa kịp trả lời thì Annabeth đã bước ra cùng với chiếc khiên đồng. Cô vội vã cầm theo balo và nói:- Tớ phải về Manhatta, việc này sắp ngoài tầm kiểm soát rồi.- Tớ sẽ đi cùng cậu.- Percy, tớ tưởng chiều nay cậu có tiết kiểm tra môn Hải dương học. – Annabeth nghiêm nghị.- Ờ thì ... - Percy ngập ngừng.- Để em đi cùng chị ấy, okay ?? – Tôi hỏi.- Ừm, cũng được đấy."Vậy em cũng đi". Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía cửa ra vào. Mary xuất hiện và nói:- Em không thể để chị đi với thằng nhóc này được.- Hey, tớ 15 tuổi đấy.- Thế cậu nghĩ mình cậu 15 tuổi à.Hai chúng tôi gườm gườm nhìn nhau. May nhờ có Annabeth can thiệp nếu không cuộc đọ mắt có lẽ sẽ kéo dài thêm vài tiếng nữa. - Vậy thì thêm cả Mary nhé, một đội 3 người luô là con số đẹp với các á thần đây – Percy lại thêm vào.- Nhưng... - lần này đến lượt Annabeth ngắc ngứ.- Em thấy thế cũng ổn đây. – Tôi lên tiếng.- George... - Annabeth than – Thôi được rồi nhưng chúng ta phải khẩn trương lên.Ba chúng tôi quyết định di chuyển bằng Pegasus như cách mà tôi đã đến đây. Chúng tôi quyết định vừa di chuyển về phía Trại Con Lai vừa xem xét tình hình ở Manhatta qua chiếc khiên đồng. Vì con Pegasus Annabeth hay cưỡi chỉ quen chở mình cô ấy nên nó không chịu chở Mary và đừng hỏi tôi nó đã nói những gì. Bạn sẽ phải uống nguyên một xô xà phòng nếu nói như nó. Và không còn cách nào khác tôi phải đưa Quý Cô Mặt Gườm lên con Blackjack. Chúng tôi bay thẳng lên, hết tốc lực tiến về phía Manhatta. Trên màn hình chiếc khiên liên tiếp là cảnh tượng thành phố chỉ còn những chiếc bệ, Trại Con Lại bị bao vây bởi hơn bốn mươi con robot, khung cảnh hỗn loạn hoàn toàn mất kiểm soát. Annabeth đang cho chiếc khiên hoạt động hết công suất, chúng tôi lần lượt lướt qua những nhà máy bỏ hoang, những khu đô thị, bên dưới khu vực cống ngầm. Tôi chợt bảo Annabeth dừng lại ở nhà ga bỏ hoang ở khu Thượng Đông Manhatta. Chúng tôi thấy có một biểu tượng delta phát sáng, không một ai nói gì, tất cả lặng lẽ phi hết tốc lực đến khu Thượng Đông Manhatta. Phía sau tôi để ý Mary nhăn mặt, bấu vào vạt áo tôi, có lẽ cô nàng này sợ độ cao. Nếu mà không phải lúc hệ trọng thế này thì tôi đã bảo Blackjack lộn vòng vài lần trả đũa vụ gọi là "thằng nhóc". Tôi chỉ nói: "Bám chắc vào, không là ngã đấy.".Dừng trước cửa nhà ga ngầm bỏ hoang, tôi hơi thoáng có chút hoang mang. Annabeth thì thầm: "cố gắng đi sát nhau" và cẩn thận tiến lên phía trước, chúng tôi bước ngay sau. Phía dưới là một khu đất bỏ trống với những đường ray cũ kĩ. Mùi rêu mốc và mùi ẩm ướt bốc lên ngai ngái khó chịu. Phía trên là lớp trần bị tróc lở để lộ những đường ống cống. Các cột trụ rạch ngang dọc những vết nứt, cùng với những bức vẽ graphiti dọc các bức tướng. Ánh đèn chiếu mập mờ, quả là nơi lý tưởng với người vô gia cư. Trong này quá nguy hiểm và có một kẻ nguy hiểm không kém đang ẩn náu trong nơi này. Mải suy nghĩ, tôi không để ý Annabeth và Mary đã dừng lại bên một vách tường, phía đằng xa là biểu tượng delta nhấp nháy phát sáng. Tuy ánh đèn phát ra từ màn hình là rất mập mờ nhưng vẫn thấy người đàn ông này đang mặc bộ đò truyền thống của người dân La Mã cổ đại, có điều trông quyền quý hơn trông như một vị hoàng tự vậy.- Paris... - Annabeth lẩm bẩm.- Ý chị là Paris, hoàng tử thành Troia, người đã gây nên cuộc chiến thành Troia ?? Nhưng em tưởng ông ấy chết rồi. – Mary hỏi.- Phải ta đã chết – chả biết từ lúc nào Paris đã đứng ra đằng sau chúng tôi. Khuôn mặt hắn lạnh như băng, trên người hắn toát ra thứ âm khí chỉ có ở Địa Ngục. – Và có thể cho ta hỏi các ngươi đang làm gì ở đây không, những á thần ?? – Hắn cau mày.- Tại sao ngươi lại có thể quay trở lại và tại sao ngươi lại muốn giết bọn ta ?? – Annabeth cố gắng câu giờ trong khi đang tự xây dựng cho cả nhóm một kế hoạch hoàn hảo nhất.- Cứ cho là ta được bảo trợ từ dưới Địa Ngục, ta chỉ đang thắc mắc tại sao các ngươi vẫn còn sống mà chưa bị quân đoàn robot ta tiêu diệt.- Nó không phải là của ngươi, nó là của Deadalus. Và tại sao ngươi lại muốn tiêu diệt bọn ta ??- Nhờ có mẹ ngươi con gái Athena ạ, mà cả thành Troia bị san phẳng trong một đêm, và ta, trở thành người gây ra cuộc chiến, chỉ vì ta chọn trái táo cho Aphrodite.- Ngươi đã không chịu thừ nhận lỗi của mình mà lại lẩn tránh, đừng cố đổ lỗi cho người khác. – Mary nóng nảy đáp trả.- Nói hay lắm á thần. Không dài dòng nữa đằng nào các ngươi cũng sẽ chết dưới tay ta hoặc lũ robot hoặc cả hai.Từ phía sau, đột nhiên Ngài Columbus xuất hiện.15h00, Ga tàu điện ngầm, Manhatta.Tôi gặp lại Ngài Columbus trong một tình huống không có gì là thú vị cả. Tuy bây giờ bên tôi đang có lợi về người nhưng bên Paris có cả súng laze. Trong vòng 10 giây tiếp theo, chính tôi cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Chỉ biết là ngay khi Ngài Columbus vừa rút khẩu súng laze (tôi vẫn chưa biết ông ấy giấu khẩu súng ở đâu), tôi lao tới, làm trệch hướng tia laze, khiến cho Quý Ngài Colombus có một pha hôn đất tuyệt vời. Annabeth và Mary thì nhảy xuống một đường ray gần đó tránh hướng laze, Paris thì gào lên điên loạn. Thật là một cảnh tượng tuyệt vời!!Paris gõ một chuỗi lệnh mới vào máy tính. Các bức tường xung quanh chúng tôi bắt đầu chuyển động, dần dần nó tạo thành các lối rẽ với nhiều nhánh khác nhau. - Đây là kế hoạch ba mươi. – Annabeth lẩm bẩm.- Kế hoạch ba mươi? – Tôi hỏi.- Chính Deadalus đã xây dựng hệ thống tàu điện ngầm ở Manhatta, ông đã lập ra một hệ thống biến chuyển các nhà ga điện ngầm tạo thành một mê cung để có thể dễ dàng thoát hiểm. – Annabeth giải thích rồi cô quay sang hỏi Paris – Sao ngươi có thể biết được kế hoạch này?Paris mỉm cười, không nói gì, hắn chạy mất. Sau cú hôn đất, Ngài Columbus dường như mất kiểm soát, liên tục bắn ra những tia laze về khắp mọi phía. Tôi đuổi theo Paris nhưng cũng không quên nói với lại:- Em đuổi theo Paris, chị với Mary lo Ngài Columbus.- Cố gắng làm cho Paris không chạm được vào máy tính. Mê cung này còn phải có cảm biến nhiệt mới có thể duy trì được. Không cảm biến nhiệt không mê cung."Máy tính, làm rơi" Tôi lẩm bẩm "Dễ như ăn kẹo". Một tay Paris đang giứ máy tính cùng ngón tay trên hệ thống cảm biên nhiệt tay còn lại đang gõ trên bàn phím máy tính, có vẻ hắn muốn gọi thêm một toán robot nữa đến. Tôi chạy tới, xô ngã hắn và làm rơi chiếc máy tính. Nhà ga tàu điện ngầm quay về chỗ cũ, nơi ban đầu của nó.- Định gọi thêm viện quân à ?? - Tôi quát.- Có lẽ cũng chả cần nữa – Paris rút kiếm ra – Ta sẽ giải quyết ngươi ngay bây giờ.Paris lao vào với lối đánh tấn công vũ bão của người La Mã. Mọi động tác tiến lùi đều có tính toán kỹ lưỡng với những cú đâm nhanh và độ chính xác cao. Trong khoảng 5-10 phút đầu tôi gặp khó khăn với lối di chuyển này nhưng rồi tôi chợt nhận ra mỗi lần hắn đâm thì sẽ có khoảng thời gian rất nhỏ hắn mất đà và để lộ sườn. Hơn nữa người Lã Ma luôn dùng thanh kiếm gỗ nặng gấp hai lần kiếm thật và họ di chuyển cùng với khiên nên khi chỉ sử dụng kiếm thì sẽ khó cân bằng được cơ thể. Trong lúc tôi đang tính toán, Paris lao vào và tung ra đòn dứt điểm. Nhờ vào địa hình trơn trượt bởi rêu, hắn mất đà, đâm trượt, lợi dụng thời cơ này tôi xoay người chém vào bên sườn của hắn. Paris rú lên, loạng choạng lùi lại. Vết thương ở sườn do Đồng Celestial khá là sâu, dẫn đến mất máu quá nhiều. Đòn kế tiếp của tôi sẽ đưa Paris trở về địa ngục. Trước khi tôi kịp chém, sau lưng tôi phát ra một tiếng nổ chói tai. Theo bản năng tôi quay lại, Ngài Columbus vỡ tan thành từng mảnh, Annabeth và Mary đứng cạnh đó mặt mũi nhem nhuốc do khói và bụi. Kể từ lúc quay lại tôi đã phát hiện ra là mình đang làm một việc sai lầm. Paris dồn hết sức mạnh còn lại của mình đâm thanh kiếm về phía tôi. Do mất máu quá nhiều, kiếm hắn cũng đâm lệch và trượt qua sườn của tôi (trớ trêu nhỉ ??). Theo đà tránh thanh kiếm, tôi ngã ra phía sau. Cú ngã cộng với vết thương ở sườn làm tôi không còn nhìn rõ thứ gì nữa. Annabeth và Mary chạy đến đỡ tôi. Mọi thứ nhòa đi trước mắt, Paris khò khè đứng dậy một cách khó nhọc, hắn mỉm cười: "Đoán xem ai sẽ thắng nào ?". - Còn khuya ngươi mới chiến thắng – Mary cố gắng gào lên nhưng rồi lại gục xuống do vết thương ở bả vai. Bay giờ tôi mới để ý thấy cả Annabeth và Mary đều bị thương cả, thanh kiếm của tôi thì bay ra quá xa chiếc khiên đồng cùng với thanh kiếm của Mary thì đang ở đống đổ nát, bên cạnh những mảnh của Ngài Columbus.- Xem xét lại tình hình của các ngươi đi đã, á thần. – Paris tiến lên một bước, thanh kiếm đã sẵn sàng trên tay. - Ta nhớ là ta đã làm rơi máy tính xuống dưới dòng Phlegethon rồi, ngươi có được chiếc máy tính này ở đâu?- Oh, ta đã nói với ngươi là ta có người bảo trợ rồi chứ, ngài ấy cũng đã đưa cho ta chiếc máy tính này.- Ngài ấy? - Xin thứ lỗi cho ta, ta không thể nói cho ngươi biết đấy là ai được.Trong lúc nói chuyện, Annabeth đưa tay ra đằng sau, trên tay cô ấy là một cụm từ viết bằng máu, rất ngắn gọn nhưng cũng đủ để tôi hiểu toàn bộ kế hoạch của Annabeth: "Mạch nước ngầm" . Annabeth đang cố gắng câu giờ cho chúng tôi, cô tiếp tục đối thoại với hắn:- Có vẻ như người bảo trợ của người khá căm ghét các á thần.- Có thể cho là như vậy, kế hoạch này là một phần nhỏ trước khi ngài ấy sống dậy và phá hủy tất cả mọi thứ.- Nhưng tại sao ngươi lại theo phe hắn ta, chỉ vì hắn đã giúp ngươi sống dậy ?- Cũng đúng một phần, nhưng phần lớn là do sự căm ghét các vị thần và á thần các ngươi nên ta mới đầu quân cho ngài ấy. Nói đến đấy, hắn bắt đầu kể lể rằng đó là lỗi của Poseidon và Apollo không xây dựng thành Troia vững chắc hơn nữa, trách Athena và Hera cho rằng họ đã quá hiếu thắng. Nhưng theo cái cách mà Paris đang nói, Achilles mới là người hắn căm hận nhất. Tôi dường như chạy đua với thời gian, trong lúc hắn đang đổ lỗi cho các vị thần và người anh hùng của người Hy Lạp, tôi đã tìm ra được một mạch nước ngầm cách nền ga tàu 30 mét. Dùng hết sức để đưa dòng nước vượt qua lớp đất đá, tôi có cảm tưởng như ruột gan sắp lộn hết ra ngoài, vết thương liên tục rỉ máu. Đến lúc tôi sắp kiệt sức chợt Mary nắm lấy tay tôi, tôi cảm nhận thấy một nguồn sức mạnh mới đang được chuyền vào trong người mình. Phải rồi, Mary là em gái Reyna, vì thế cô cũng có sức mạnh như những người con khác của nữ thần Bellona. Với nguồn sức mạnh được tiếp thêm tôi hoàn có thể đưa mạch nước ngầm này lên được.- Tên Achilles khốn khiếp này đã giết chết anh trai Hector của ta, hắn đã...- Dừng lại nào Paris, giờ ca cẩm đã hết rồi.Không kịp để Paris nói thêm bất cứ câu nào, từ phía sau tôi là hơn 20 lít nước ngầm phun lên và lao thẳng vào người hắn. Paris không kịp phản ứng gì ngã nhoài ra đằng sau. Đếm khi hắn đứng dậy tôi đã ở ngay trước mặt hắn, cùng với thanh kiếm trên tay:- Về báo với chủ của ngươi là kế hoạch này đã thất bại.- Ta không... - Paris gào lên.Tôi không bao giờ biết được Paris muốn nói điều gì. Sau nhát chém của tôi, nơi mà Paris từng đừng giờ chỉ còn toàn cát bụi. Tôi gục xuống, nhát chém cuối cùng đac kéo theo toàn bộ sức lực còn sót lại của tôi. Annabeth và Mary giúp tôi ăn bánh thánh và rượu thần. Tôi cảm thấy khỏe hơn và huýt sáo gọi Blackjack đến đưa cả ba người về trại. Chúng tôi cũng không quên cầm theo chiếc máy tính.16h30, Long Island, Manhatta.Tôi được đưa vào bệnh xá để băng bó theo yêu cầu của Annabeth và Chiron, mặc dù tôi thấy mình đã khỏe trở lại. Khi tôi ra khỏi bệnh xá các robot đều đã được lập tình lại và đi về bệ của mình. Tôi thấy Annabeth và bác Chiron đang bàn truyện gì đó với nhau, vẻ mặt Annabeth rất kích động. Tôi sẽ chẳng bao giờ biết được điều đấy cả, vì khi vừa ra ngay khỏi bệnh xá, tôi gặp Mary, cô ấy lôi tôi về phía khu rừng. - Cậu không định nói với tôi cái gì à?- Ý cậu là ... - Tôi cảm thấy não mình bắt đầu hoạt động chậm lại.- Ai cho cậu dám ra lệnh cho tôi khi ở trên lưng con Pegasus, chưa ai dám ra lệnh cho tôi bao giờ đâu.Tôi ngớ người ra, thì ra là vậy. Tôi hỏi:- Vậy bây giờ tớ phải làm gì ?- Hướng dẫn tôi cách điều khiển một con Pegasus. – Cô ấy nói với âm giọng nhỏ dần đều, mặt đỏ lựng lên, rõ ràng cô ấy đang ngượng.- Thế thôi á ? Được rồi đi nào. – Tôi nói và cố nín cười.* * * * *Tôi đưa Mary lên lưng Blackjack còn mình thì vòng ra đằng sau. Tôi đưa cô ấy cầm lấy dây cương và nói: "Bám chắc nhé". Mary giật mạnh dây cương, Blackjack bay vút lên trên màn trời hoàng hôn đang rủ dần xuống xung quanh Long Island.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: