Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương v : tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

William Wolfgang

William nhìn thấy Roy Roxana lần đầu tiên vào một buổi chiều cuối thu. Trong cái mát lành đã dần chuyển sang lạnh, và London vẫn chìm trong màn sương như nó vẫn luôn.

Từ quán cafe đối diện, gã thấy một cậu trai (hoặc không?) thập thò một cách lén lút ngoài thềm cửa nhà mình. Cao ráo, thanh mảnh, xanh xao, thoạt nhìn yếu ớt như một đứa con gái, với mái đầu màu nâu hạt dẻ trông có vẻ mềm mại, hơi rối, ép sát gáy, và một đôi mắt khó tả (đẹp và nhiều hơn thế nữa), lấp lánh màu đá aquamarine.

William bị thu hút (một chút thôi) ngay từ lần thứ nhất bắt gặp bóng dáng của cậu trai kia.

Nhưng phải đến lần thứ năm, gã mới tiến lên và mở lời làm quen.

Roy Roxana mang cái dáng vẻ ngượng ngập ngu ngốc của một thằng nhóc nhà quê, một họa sĩ nghèo với cái nhiệt huyết dở hơi. Mặc trên người bộ quần áo cũ bằng hai lần tuổi của gã, nói chuyện thì lấp bấp như lưỡi bị tật. Mang tất cả cái dáng vẻ ngây ngô dại dột mà gã khinh thường nhất.

Ít nhất thì cậu ta còn được cái vẻ ngoài xinh đẹp! William nghĩ. Rồi đột nhiên, một thứ gì đó trong gã trỗi dậy, giần giật dưới da, lạo xạo trong ổ bụng, dường như đang cố cảnh báo gã về một điều gì đó, tựa như là một cuộc đi săn.

Nhưng gã đã tự mãn, phớt lờ điều đó bằng những lí lẽ dốt nát y hệt như những gì mà một thằng ranh lăn lộn trong những con hẻm hôi hám với cái nghề móc túi sẽ nghĩ. Phớt lờ bản thân.

William đã phải trả giá.

Roy Roxana
(...)

Roy luôn tự hào về cái trí nhớ tuyệt vời của mình, về việc hắn tinh tường trong quan sát như thế nào, đến mức có thể bắt lấy những chi tiết dù là nhỏ nhất, dù là đã đổi thay.

Vậy nên chỉ bằng một cái nhìn thoáng qua trên phố, hắn đã có thể khẳng định chắc nịch rằng ai kia chính là người mà hắn luôn tìm kiếm.

Cho dù anh ấy có trở nên cao lớn, "béo tốt", và điển trai. Cho dù anh ấy có trở nên xảo quyệt, tà ác, và quyến rũ hơn. Hay cho dù anh ấy đã trở nên giàu có. Cho dù có lột xác thành thiên nga hay phượng hoàng. Ta vẫn có thể nhận ra anh ấy. Vì chính là anh ấy, là duy nhất.

Roy thầm thì với chính mình (hay có lẽ con quái vật màu đen thì thầm với hắn). Không biết ai là người đã nói, nhưng câu nói ấy chắc chắn đã vang lên.

Roy không mất bao nhiêu thời gian để lên kế hoạch, tiếp cận, lừa gạt, và tóm lấy William - tình yêu của hắn.

Giả vờ là một đứa họa sĩ vô danh vừa nghèo vừa nhà quê. Mượn cái vẻ ngoài vô tội và vô tích sự (với hắn chưa bao giờ là khó khăn). Lượn lờ mấy vòng. Lảm nhảm hai ba câu. Và thế là bùm, William đã là của hắn.

Lucien, kể từ lúc trở thành "Roy Roxana" đến đó, chắc có lẽ không bao giờ hắn có thể cảm thấy vui sướng hơn ngày hôm ấy. Ngày mà hắn nắm lấy "tình yêu" của mình trong lòng bàn tay, chà đạp gã đến vỡ vụn.

"William, tôi yêu anh! Tôi yêu anh đến điên cuồng! Anh có cảm nhận được tình yêu của tôi không?" Roy hỏi William. Khi gã đang quằn quại dưới thân mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top