Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1: Anh xin lỗi, Joseph.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Claude... Làm ơn đấy, em xin anh, hãy cố gắng lên... Chúng ta sắp được sang Anh rồi... Lúc đó, em sẽ chăm sóc cho đến khi anh khỏe mạnh và lành bệnh... Nên xin anh... Hãy cố lên...

Joseph nắm lấy tay của người anh trai song sinh của mình, Caude, đang nằm ngủ trên giường. Khó khăn lắm, sau khi uống thuốc thì những đợt ho có bớt đi chút ít, nên Claude mới có thể chợp mắt.
Hai ngày rồi, cơn ho của Claude tiến triển ngày một tệ. Những cơn ho dồn dập không ngừng nghỉ, có muốn anh hay uống một ngụm nước cũng khó khăn, thậm chí là không thể ngủ, điều đó đã khiến anh trở nên tiều tụy. Joseph đã rất cố gắng chăm sóc cho anh trai của mình, nhưng nó cũng chẳng khiến anh tốt nên một chút nào. Cũng không thể tự trách bản thân được, vì cậu đâu có bao nhiêu kiến thức y học đâu. Phụ thân và mẫu thân cậu đều phải đi lo việc để di chuyển từ Pháp đến Anh, nên hiện tại không còn ai ở trong tòa lâu đài này cả.
Phải, là một tòa lâu đài, và chủ nhân của nó cũng đã từng là quý tộc, nhưng quãng thời gian hạnh phúc và yên bình đó sắp kết thúc rồi.

-Khụ khụ! Khụ khụ...
-Anh! Anh lại cảm thấy khó chịu sao?...
-Ừ... Anh không thể nào ngủ được... Khụ khụ!...
-Để em xoa lưng cho anh xem sao? Em thấy mẫu thân vẫn hay làm như thế cho chúng ta lúc hồi nhỏ ấy!

Joseph nở một nụ cười thật tươi, nhưng thật sự là không thể giấu nổi sự lo lắng. Claude biết chứ, anh biết rằng cậu em song sinh chỉ kém anh có vài phút cuộc đời này đang rất lo lắng cho anh, làm sao mà có thể giấu được cơ chứ.
Joseph ngồi bên cạnh anh trai của mình, cậu với tay lên vuốt lưng Joseph một cách nhẹ nhàng và dịu dàng hết mức có thể. Hồi còn nhỏ, cậu và Claude cũng hai bị ho như vậy, và mẫu thân của cả hai người đều vuốt lưng hai người một cách dịu dàng như vậy rồi hắt ru cho hai đứa trẻ.
Nhưng đó cũng chỉ còn là những kí ức thôi. Joseph và Claude, cũng như phụ thân và mẫu thân, không thể lấy lại được những ngày thàng yên bình ấy.
Anh ngồi im một lúc để cho cậu em trai xoa lưng cho mình, nó không thể khiến anh khỏi bệnh, nhưng cũng khiến anh cảm thấy như mình khỏe lên đôi chút gì đó, mà, có lẽ là do cậu em này là một nguồn động lực to lớn khiến anh có thể chống chọi lại bệnh tật chăng? Hẳn là vậy rồi.

-Claude, Joseph, phụ thân và mẫu thân vầ rồi đây.
-A, hai người đã về.
Joseph đỡ anh nằm xuống giường rồi nhanh chóng đón phụ thân và mẫu thân trở vào nhà. Cậu không để ý nữa, trời bắt đầu mưa rồi, mây đen kéo đến xám xịt cả bầu trời trên cao kia.
-Claude, con có đỡ hơn chút nào không?
-Vâng, có Joseph chăm sóc con, bệnh tình của con có vẻ như đỡ hơn rồi ạ.
-Được như vậy cũng tốt rồi. Chúng ta hiện tại không thể nhờ một y sĩ chữa trị riêng cho con được, chỉ có thể khám bệnh và kê thuốc, cũng may là Joseph làm rất tốt đấy nhỉ?
-A... Không phải đâu mẫu thân, là do anh Claude có nghị lực rất lớn đấy, chứ con đâu biết làm gì.
-Đứa trẻ này, thật ngoan quá đi mất.

Phu nhân Desaulnier đưa tay lên vuốt nhẹ má đứa con song sinh thứ hai của mình. Đến lúc này, bá tước Desaulnier mới lên tiếng.

-Claude, Joseph, sau một tháng nữa, chúng ta sẽ rời sang Anh, phụ thân và mẫu thân báo vậy trước để hai đứa có thể chuẩn bị trước được tinh thần, cũng như sức khỏe cho chuyến đi sắp tới, nhất là con đấy, Claude, phụ thân và mẫu thân thật sự rất lo cho con.
-Người đừng lo, Joseph sẽ lo cho con đủ tất cả những thứ con cần mà.
-Đúng là như vậy đấy, phụ thân đừng lo nữa.

Joseph cười, cậu tiến gần lại bên giường của Claude mà ôm choàng lấy anh. Claude cảm thấy thật sự rất vui vẻ và hạnh phúc, mặc dù gia đình anh rơi và hoàn cảnh hết đỗi tuyệt vọng như lúc này.
--------------------------------
-Bệnh tình có tiến triển rất tốt, ngài Claude đây đang khỏe lên từng ngày đấy, cứ đà này chẳng mấy mà ngài ấy sẽ hồi phục đâu.
-Thật vậy sao ạ? Vậy tốt quá rồi.

Vị y sĩ nọ thu gọn đồ đặc khám bệnh cho vào chiếc túi khám bệnh rồi sau đó cúi chào và rời khỏi tòa lâu đài. Joseph thật sự rất vui sướng khi nghe tin tốt về chuyển biến bệnh tình của anh trai mình. Thú thật, cả Claude lẫn Joseph đều không ngờ sẽ có ngày hôm nay, đây thật sự là một tin tốt lành với gia đình Desaulnier.

-Thế nhé! Anh phải cố gắng mau lành bệnh rồi chúng ta còn sang Anh đấy! Đến đó thì anh nhất định sẽ khỏe hơn cả em cho mà coi.
-Ừm, anh mong là thế. Không, nhất định là thế.

Joseph ngồi lại trên chiếc ghế bên cạnh giường của Claude mà nắm lấy tay anh mà nở một nụ cười rạng rỡ. Thấy em mình rất vui, cũng như vui vì chính bệnh tình vủa mình tiếng triển rất tốt, Claude cũng bật cười theo. Lâu lắm rồi, Claude mới nở lại được một nụ cười tươi đến thế. Khoảnh khắc hạnh phúc này, Claude này chỉ muốn lưu giữ lại nó mãi mãi. Nhìn thấy Joseph cười, đó là niềm hạnh phúc nhất của anh. Một nửa của anh, anh luôn mong cho một nửa ấy luôn vui vẻ hồn nhiên như thế, anh không muốn thấy một nửa ấy phải khóc bên giường bệnh của anh hàng đêm vì những cơn ho không dứt nữa, anh muốn nửa ấy luôn là con người hạnh phúc nhất thế gian này.

Nhưng anh đâu biết, anh không thể thực hiện được lời nói, cũng như mong ước để một nửa trở thành người hạnh phúc nhất thế gian ấy.
-------------------------------------
-Claude! Anh nghe em nói gì chứ?! Claude!
-Khụ khụ!! Jo... seph--- Khụ khụ khụ!
-Người anh nóng lắm! Anh sốt cao quá!

Joseph chạy vội đi lấy một thau nước nóng rồi đem đến chườm lên người cho Claude. Phụ thân và mẫu thân đều không ở lâu đài, vì chỉ một tuần nữa thôi, cả gia đình Desaulnier sẽ di chuyển sang Anh, vì vậy có quá nhiều việc cần phải lo, chỉ mới vài giờ trước, Claude vẫn hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng vừa khi ăn tối xong và nghỉ được một giấc thì anh phát cơn sốt, và cơn ho lại quay trở lại hành hạ anh.
Bây giờ đã là nửa đêm, bên ngoài cánh cửa sổ kia, mưa rơi nặng hạt và sấm thì không ngừng rền vang.
Một tình huống bất người, Joseph không biết mình phải làm gì để hạ nhiệt cơn sốt, cũng như khiến Claude ngừng ho. Với tình hình bây giờ, muốn cho anh ấy uống thuốc cũng khó vì Claude không thể dứt được cơn ho. Joseph chỉ còn biết chườm người bằng khăn ấm cho Claude, nhưng có vẻ không hề hiệu quả.
Vật lộn suốt 30 phút đồng hồ, nhưng vẫn chẳng thân nhiệt của Claude vẫn không hạ xuống một chút nào và anh thì đang dần kiệt sức mà nằm im bất động. Joseph chỉ còn biết ngồi bên cạnh giường của anh, nắm thật chặt lấy tay anh như thể sợ anh sẽ vuột đi mất. Những giọt nước mắt mặn chát nóng hổi tuôn không ngớt, như cơn mưa ngoài kia. Claude muốn lau đi giọt nước mắt ấy, nhưng anh không thể cử động, Claude muốn vỗ về an ủi người em trai của mình ngừng khóc, nhưng anh không thể nói, ngay cả việc thở của anh bây giờ, cũng đã quá là khó khăn.

-Cầu xin Đức Mẹ, làm ơn, đừng đưa anh trai Claude của con đi... Con không thể sống mà không có anh ấy được... Con cầu xin Người...

Claude nghe thấy, nước mắt tự động trào ra không thể kiềm chế. Anh phải làm gì đây, Joseph đang khóc, em ấy đang khóc vì anh, em ấy cầu nguyện, em ấy cầu nguyện vì không muốn xa anh, cây nến của cuộc đời anh hình như đã cháy hết mất rồi, anh không muốn em ấy phải khóc, không muốn em ấy phải đau khổ, nhưng anh phải làm gì mới phải bây giờ?
Chút sức lực cạn kiệt yếu ớt cuối cùng, anh cũng quyết định dành cho Joseph. Anh cố gắng kéo cậu lại gần mình. Biết ý Claude muốn kéo mình lại gần, Joseph chủ động ôm lấy Claude và giữ một hồi lâu, cậu cảm nhận được rõ một sự run rẩy đến từ đôi tay mình, và hơi nóng từ thân nhiệt của người anh song sinh của mình. Gần nhau đến vậy, cảm nhận được nhau rõ đến vậy, mà sao Joseph lại cảm thấy như anh ấy chuẩn bị rời xa cậu như vậy.

-Hứa với em đi Claude... Đừng bỏ em một mình... Em... Em không muốn xa anh... Làm ơn...

Claude khẽ cười, anh vòng tay qua lưng cậu em mình mà vỗ về một cách nhẹ nhàng. Biết nói gì đây nhỉ, anh không thể thực hiện lời hứa đó được, vì thật sự, thời gian của anh đã hết mất rồi, anh cũng muốn lắm chữ, anh vẫn muốn ở lại với Joseph, một nửa của mình, anh vẫn muốn ở lại với phụ thân, với mẫu thân, và còn nhiều thứ trên thế gian này anh vẫn chưa làm được, anh cũng tiếc lắm, nhưng mà...

-Anh xin lỗi, Joseph.

Đôi mắt nhắm nghiền cùng nụ cười mỉm trên môi, đôi tay không còn sức sống buông thõng xuống như một chú búp bê không có điểm tựa.

Xin lỗi em rất nhiều, một nửa của anh.]
-------------------------------------------
Viết liền một mạch từ 12h đến 3h30'-----

Somehow, tớ pke đá zl =]]]]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top