Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Kevin x Martha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Miền tây nước Mỹ,năm 1888....

????:Hãy thả con tin ra và đối mặt với pháp luật!

????:Cứ ở đó mà mơ đi!!

Tại một thị trấn nhỏ,cảnh sát đang cố gắng tóm một tên cướp ngân hàng.Điều này đáng lẽ ra đã rất nhanh gọn,nếu hắn không có súng.Hơn nữa,hắn đang giữ rất nhiều con tin...

Martha:Chết tiệt!

Là một cảnh sát,Martha tự hứa với bản thân rằng cô sẽ không để bất cứ ai phải chịu oan bất cứ điều gì,hay những kẻ xấu sẽ luôn luôn phải đầu hàng trước pháp luật.Cô đã có ước mong được bảo vệ người khác từ khi còn nhỏ,và cũng đã phải trải qua bao gian khổ để được trở thành một cảnh sát-những người anh hùng trong mắt cô.Nhưng giờ,tình thế đang ngàn cân treo sợi tóc.Nếu cô bắn trúng,cô bé xấu số trong tay tên cướp kia sẽ sống sót.Nhưng nếu cô bắn trượt,thì không chỉ cô bé,mà cả những con tin kia đều sẽ mất mạng.Dù đã được huấn luyện rất nhiều,được mệnh danh là một xạ thủ với độ chính xác chết người,nhưng cô rất run.Nếu có thể solo 1vs1 với hắn thì dù có mất mạng cô cũng an lòng.Biết rằng chần chừ sẽ chỉ càng thêm nguy,cô đặt cược tất cả vào phát súng này.Và có lẽ ông trời đã rủ lòng thương,phát bắn đó đã trúng ngay giữa trán của tên cướp...

Martha:Hay lắm!

Niềm vui sướng lan toả khắp người cô.Giờ cô không những diệt được tên cướp mà còn bảo vệ được biết bao nhiêu người.Có lẽ chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là đã nhảy cẫng lên rồi.Nhưng vui chưa được lâu,cô đã nhận ra rằng ông trời vẫn muốn trêu ngươi cô......

????:Con nhãi ranh!

Martha:!!!!?

Hắn vẫn còn đồng bọn.Tên còn lại rình sơ hở mà bịt miệng và kề dao ngang cổ cô....

????:Chỉ cần một ai giơ súng lên,con nhãi này sẽ chết!

Khốn nạn thật!Giờ cô lại trở thành con tin.Sức hắn hơn cô,chẳng thể vật hắn xuống.Cũng chẳng thể biết ai có thể cứu được cô hiện giờ.Người dân thì tránh xa,đồng nghiệp thì hạ súng xuống.Ở cái thị trấn này,cô đã là tay thiện xạ giỏi nhất.Coi bộ lần này cô sẽ phải hi sinh...

?????:Tch!Bắt nạt một cô gái không phải là điều mà một thằng đàn ông nên làm đâu!

????:Cái g....*bang*

Tiếng súng kề ngay tai cô,rõ đến nỗi ù cả tai.Một phát súng kề đầu,máu bắn ra cả mặt cô.Tên cướp ngã xuống,còn cô thì đã thoát khỏi tay hắn.Thật là nguy hiểm,suýt nữa thì tính mạng cô đã chả còn.Nhưng,ai là người đã giúp cô?Cô chẳng hề biết.Khi cô định cảm ơn thì anh ta đã hoà mình vào đám đông.Những gì cô thấy được là một chiếc mũ vành,một cái khăn đỏ ở cổ và một phần mặt.Đồng nghiệp chạy ra hỏi han cô,và chỉ nhận về sự im lặng.Sau đó,cô cùng họ giải tán đám đông,dọn dẹp và trở về sở.Tối đó,cô đã đến quán rượu để giải sầu,đó là một nơi khá quen thuộc đối với cô....

?????:Quý cô,cô có thể uống cùng tôi một ly được chứ?

Martha:Xin lỗi,tôi kh.....

Chưa nói hết câu,cô đã ngỡ ngàng vì con người trước mắt.Anh ta giống hệt như người đã cứu cô,từ giọng nói đến phần mặt mà cô có thể nhớ....

?????:Quý cô,chẳng lẽ cô đã quên tôi sao?

Martha:Không,tôi vẫn còn nhớ.Cảm ơn,anh đã cứu tôi một mạng.....

?????:Tôi có thể xin tên cô chứ?

Martha:Hả?Martha,còn anh?

?????:Kevin.

Cứ thế,cuộc nói chuyện của họ càng dài ra.Họ hỏi nhau về nơi ở,sở thích,nghề nghiệp.Martha cũng nhận Kevin là bằng hữu,vì anh cùng nghề với cô.Nhưng cô lại chẳng bao giờ gặp anh,có thể là do khác khu vực...

Kevin:Martha....

Martha:Sao vậy?

Kevin:Mẫu người đàn ông mà cô thích là gì?

Martha:Hừm,để tôi nghĩ xem....

Thật sự là anh đã hỏi một câu làm khó cô.Trước giờ cô chẳng bao giờ để ý đến con trai.Nhưng nó không có nghĩa là cô không thích đàn ông.Ngẫm nghĩ một hồi,cô đưa ra quyết định của mình....

Martha:Một người tài giỏi,làm việc cho chính nghĩa,có sự dũng cảm và bất khuất,nhất là....

Kevin:Nhất là gì?

Martha:Không được dê gái!Nghe có vẻ lạ nhỉ.....

Sau khi nói xong,Martha cười nhìn Kevin.Cô chẳng hề nhận ra người trước mắt đã hoá đá và có nguy cơ vỡ vụn...

Martha:Thôi,xin lỗi,tôi phải về....

Hết câu,cô trả tiền rồi bỏ lại anh đang hoá đá lại quán rượu,ngây ngô chẳng biết gì.Những ngày sau đó,anh luôn can thiệp vào cuộc sống của cô.Sáng nào,anh cũng đi cùng cô đến sở và về cùng cô khi hết ca,dù có lâu mấy thì anh cũng chờ.Nhưng ai nói thế là sướng?Chính vì thế nên lũ đồng nghiệp mới trêu cô rằng đó là "chồng" cô,và họ cũng suýt ăn vài phát súng vào đầu.Được một điều là anh rất tâm lý,cứ lúc nào mà tâm trạng cô buồn bực là anh luôn nói chuyện với cô,điều đó khiến cô cũng bớt được khá nhiều stress...

Kevin:Này Martha...

Martha:Hửm?

Kevin:Cô coi tôi là gì?

Martha:Bằng hữu!

Kevin:Chỉ thế?

Martha:À không,không phải....

Kevin:Thế là gì?*háo hức*

Martha:Bằng hữu tốt!

Kevin:Vậy à....*ỉu xìu*

Martha:À,không không....

Kevin:Vậy là gì?*Lại háo hức*

Martha:Bằng hữu tốt mãi mãi!

Sau lần đó thì cô chả hiểu sao anh lại ngồi đếm kiến.

Cuộc sống cứ như thế,trôi qua nhanh dần và nhanh dần.Cô càng tập luyện nhiều hơn và đã xây dựng được danh tiếng là một nữ thiện xạ.Tất nhiên,nó cũng có một ít sự trợ giúp của anh.Anh đã thôi nghề cảnh sát và trở thành một cao bồi.Tuy thế nhưng anh lại rất có lợi trong việc giải cứu con tin với khả năng xài thòng lọng,nhưng việc ấy chỉ xảy ra khi anh đang ở gần đó.Về phía anh,anh cảm thấy vui khi cô không biết về quá khứ của mình,chứ không thì giờ cô chắc chả dám lại gần anh nữa quá ;-;

Kevin:Này Martha....

Martha:Sao vậy?

Kevin:À,không có gì.*cười*

Với anh,đôi khi hạnh phúc chỉ là được nhìn khuôn mặt của cô,được nhìn thấy cô cười hoặc trở về sau những vụ nguy hiểm.Nhưng cũng chính vì thế mà cuộc đối thoại trên rất hay xảy ra,và cũng khiến Martha nhiều lần nghĩ "anh ta bị điên à?".

Martha:Thả tôi ra,nhanh!!!

Kevin:Không-bao-giờ!

Và đây là cách mà anh ngăn cô khỏi việc tham gia những vụ quá sức nguy hiểm,trói lại!Việc này đôi khi khiến cô ức chế tột độ,đôi khi lại khiến cô cười rơi nước mắt vì hài."Có anh ta thật sự cũng vui:))" là những gì mà cô nghĩ những lúc đó.Nhưng Martha vốn là một người không ngại nguy hiểm,nên chắc chắn lần nào Kevin cũng phải gỡ dây ra và để cô tham gia vào những vụ đó....

Martha:Hôm nay tí nữa thì tôi đã bị bắn trúng ngực rồi,hên thật:))

Kevin:*run cầm cập*

Martha:Này,anh sao thế? -_-

Kevin:À..à..không có gì!

Nhưng nhiều khi thì cô cũng làm anh sợ đến chảy mồ hôi,và chính cô cũng chẳng biết điều đó.Anh thì lại càng sợ mất cô hơn.Không phải là anh không tin tưởng khả năng của cô,nhưng kể thế này thì có khác gì đang kể chuyện "mình đã chết vì gì" đâu cơ chứ....

Kevin:Chào mừng về.

Martha:Ái chà,anh lại chờ tôi à?

Có một điều mà Martha khá thích ở Kevin,đó là độ ga-lăng của anh,dù không biết anh đã làm như thế với bao nhiêu người.Lần nào chờ cô,anh luôn luôn thủ sẵn một bông hoa nhỏ mà chính cô cũng chẳng biết đó là loại gì.Nó như một bất ngờ dành cho cô,hút hết biết bao phiền muộn đi mất.....

Kevin:Này Martha....

Martha:Lại cái gì? -_-

Kevin:Thật hạnh phúc khi gặp cô <3

Cuối cùng,sau bao nhiêu lâu làm bằng hữu,hai người vẫn có hai suy nghĩ khác nhau.Một người coi người còn lại như bằng hữu,một người thì lại muốn người còn lại ở cùng mình tới trọn kiếp.Nhưng kết cục là gì,đâu ai biết trước được?Họ vẫn cứ làm việc,giúp đỡ lẫn nhau.Ít nhất là cho tới một ngày nào đó.....

To be continue...

________________________________

Dòng cuối chỉ mang tính chất trêu ngươi.

Nekoswitch ,xin lỗi nếu nó không hay.

Xin cảm ơn vì đã đọc -_-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top