Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Pt3: Sữa ngọt và hoàng tử ăn gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuối cùng thì cái máy xóa mùi hương siêu khủng khiếp kia đã được cả hội phản nghịch thẩm định và thông qua, Luca cuối cùng cũng qua được cửa và để Andrew sử dụng thiết bị này. Tuy vậy anh lại bị thiếu thời gian chỉnh sửa đám chi giả còn đang bề bộn kia, phải hi sinh giấc ngủ mà hoàn thành các đơn hàng chất đống, Luca bày tỏ không vui lắm. Trong một buổi làm việc, Luca bị làm phiền bởi tiếng gõ cửa nhỏ, cáu kỉnh quay lại nhìn thì thấy vị khách từ dị giới đang đứng trước cửa, tay cầm một khay đồ ăn.

Andrew hơi rụt rè, nhỏ giọng hỏi Luca có đói không, đây là một phần điểm tâm cậu ta đã chuẩn bị để giúp anh lại sức. Luca hiện đã khát đến đắng miệng, bình nước trên bàn nhỏ của anh đã cạn khô tự bao giờ, vậy mà nghĩ đến cảm giác phải nuốt cái thứ thực phẩm nhạt nhẽo không mùi không vị của Metropolis vẫn làm Luca rùng mình, dạ dày bất chợt nhói đau.

Luca lịch sự từ chối Andrew, dùng thái độ tốt nhất của bản thân hiện tại để đuổi khéo cậu ta về sofa (Luca vẫn chưa thèm mua giường ngủ riêng cho Andrew), anh sẽ ăn sau. Thế nhưng thật bất ngờ là con thỏ mùi phô mai này cứng đầu hơn anh tưởng, vẫn khăng khăng muốn anh dùng bữa, nếu không thể ăn thì chí ít cũng phải uống sữa mà cậu ta chuẩn bị. Không thể đọ độ dai với trẻ con, nhà phát minh đành miễn cưỡng cầm lấy cốc sữa rồi đóng cửa phòng làm việc lại, để vị khách bên ngoài. Uể oải bước về bàn làm việc hỗn độn những linh kiện, Luca liếc nhìn cánh tay máy bằng vật liệu mới anh đang nghiên cứu, ngán ngẫm nghĩ xem liệu mình có thể hoàn thành nó trong vòng hai ngày hay không.

Loại sữa này rất phổ biến ở Metropolis, nói là sữa nhưng chẳng qua chỉ là một hỗn hợp màu trắng đục, không mùi không vị, miễn cưỡng nếm ra được một chút chất béo trong đó, được cái là lại hàm lượng dinh dưỡng cao nên vẫn được cư dân ưa dùng. Tuy vậy thì không phải ai cũng thích nó, điển hình là Luca. Vốn bình thường anh vẫn luôn cố gắng sinh hoạt và ăn uống điều độ, nhưng mỗi khi có quá nhiều việc phải làm thì lại rất dễ bị cuốn vào vòng xoáy làm việc quên thời gian, sống một mình nên chẳng có ai chuẩn bị sẵn nên chỉ có thể trông chờ vào thứ này để duy trì năng lượng cho cơ thể.

Nhưng nó vẫn rất khó uống!!

Nếu có thể, Luca mong rằng phát minh tiếp theo của mình sẽ là máy tổng hợp đường (hoặc muối) - ý tưởng này lóe lên sau khi anh gặp Andrew và nếm được đống bánh ngọt cậu ta mang theo từ nhà - đồ ngọt quả là có sức gây nghiện không kém thuốc phiện.

Tuy bài xích món sữa này nhưng Luca không có cách nào khác, nếu phải lựa chọn giữa việc nhai và cắt thức ăn, nuốt xuống một ly chất lỏng vẫn đơn giản hơn nhiều.

Đưa ly sữa lên miệng, Luca định nín thở một ngụm uống xong, nhưng lạ thay mùi vị của nó lại không như anh nhớ. Nói về kết cấu, thì nó vẫn vậy - là dạng chất lỏng màu trắng đục - nhưng vị của nó có thay đổi, hôm nay ly sữa của nhà phát minh lại có thêm vị ngọt kì quái. Vị ngọt này không giống lắm với vị ngọt béo từ bánh kẹo của Andrew, nó thanh đạm và có cảm giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hợp với khẩu vị của anh hơn hẳn.

.

Trong khi Andrew đang nằm trên sofa giở sách tranh ra xem thì nghe tiếng chân Luca chạy tới, trên tay là cái ly trống rỗng. Andrew đã lường trước được việc Luca có phản ứng với chút thay đổi "nho nhỏ" cậu ta thêm vào đồ ăn của anh, nhưng không nghĩ nhà phát minh lại phản ứng lớn như vậy. Luca có vẻ rất phấn khích, cứ như thể đã chạm trúng mạch điện nào đó trong bộ xử lý, miệng cười toe toét và mắt hấp háy ánh sáng, thú thật thì Andrew nghĩ trông anh ta hiện tại còn có phần trẻ con hơn cả mình, lại có chút đáng yêu.

"Andrew yêu quý" - Luca hồ hởi giơ cái ly rỗng tới trước mặt Andrew - "Làm sao mà em có chất tạo ngọt vậy? Có phải tình cờ phát hiện ra? Hay là em đã mua được từ đâu?!

"Nói không chừng cái này sẽ là bằng chứng cho việc bọn chóp bu ở Metropolis vẫn đang hưởng thụ gia vị quý hiếm trong khi người dân thì vẫn phải tiêu thụ những loại thực phẩm phế thải kia. Nếu có thể dùng đài radio của Jose hay tờ báo của Patricia, chúng ta sẽ có thêm điều kiện lật đổ bọn họ..."

"Luca bình tĩnh nào!"

Phản ứng của Luca vượt quá sức tưởng tượng của Andrew, không thể ngờ rằng anh thật sự có thể tự suy diễn ra một câu chuyện như thế chỉ bằng một ly sữa ngọt, tuy rằng có một đống lỗ hỏng to đùng mà có vẻ anh cố tình bỏ qua - chắc do do tác dụng phụ của việc thức quá 16 tiếng liên tục - nhưng cũng đủ khiến Andrew khâm phục, đúng là người thông minh suy nghĩ thế nào người thường cũng không thể hiểu nổi.

"Luca..." - Andrew ngập ngừng - "Đó chỉ là cỏ ngọt thôi..."

"Cỏ ngọt?" - Luca cứng đơ nhìn lại Andrew.

.

"Cỏ ngọt là một loại cỏ sống lâu năm. 6 tháng sau khi trồng, gốc bắt đầu hoá gỗ, mỗi gốc có nhiều cành. Nếu để mọc tự nhiên cây có thể cao đến 100cm. Cành non và lá đều phủ lông trắng mịn, lá mọc đối, hình mũi mác, dài 30-60mm, rộng 15-30mm, có 3 gân chính xuất phát từ cuống lá.

"Mép lá có răng cưa ở nửa phần trên. Cụm hoa hình đầu, mỗi tổng bao có chứa 5 hoa nhỏ, tràng hình ống, màu trắng ngà, có 5 cánh nhỏ. Hoa dài 10-12mm. Có hai vòi nhuỵ dài thò ra ngoài. Hoa có mùi thơm nhẹ. Mùa hoa từ tháng 10 năm trước đến tháng 2 năm sau (theo dương lịch). Toàn thân có vị ngọt, nhiều nhất ở lá, lá già chết khô ở dưới nhưng cuống rất dai nên không rụng (vẫn còn vị ngọt)."

Luca khép một cuốn sách lại, đó là một quyển bách khoa thực vật được xuất bản tầm hơn 200 năm về trước, đúng là đã từng ghi nhận về sự có mặt của loài thực vật này. Tuy vậy bách khoa cũng chỉ ra rằng cỏ ngọt là loài thực vật ưa sáng, vậy tại sao nó lại có thể sinh sống được trong tình trạng chỉ có bầu trời đêm của Metropolis?

Trong sách đúng là có đề cập tới việc chế biến cỏ ngọt thành một loại đường ăn kiêng vì độ ngọt rất cao của nó cùng với mức năng lực thấp, nhưng quá trình đa phần là sấy khô và nghiền hoặc tinh chế, Andrew làm sao có thể làm được, trông cậu ta không có vẻ gì là thông thạo máy móc cả.

Sự thật chứng minh rằng Luca đã nghĩ quá nhiều rồi, Andrew chỉ là tình cờ nhìn thấy loại cỏ này mọc hoang ở một con đường ngoại ô khi đi mua bữa tối cho cả hai. Cảm thấy loại thực vật này giống với một loại cây ở chỗ cậu ta nên đã nhai thử, rồi tình cờ phát hiện ra vị ngọt của nó. Công đoạn tiếp sau Andrew chỉ đơn giản là đun lá cây sôi lên gần kiệt nước và lọc qua lại rất nhiều lần để thu được một hỗn hợp khá giống đường lỏng và cho nó vào sữa của Luca. Andrew bảo rằng Luca vẫn luôn nhốt mình làm việc bất kể giờ giấc như vậy khiến cậu ta khá lo lắng cho sức khỏe của anh, từ lúc tới Metropolis thì Luca là người gần gũi và nhiệt tình giúp đỡ Andrew nhất, cậu ta nhất định sẽ không để Luca phải ngã bệnh.

Luca nghe hết mớ lí luận của Andrew rồi ôm đầu tự hỏi.

Gì đây?

Cảm giác có vợ nhỏ trong nhà đây sao?

Hay là hiệu ứng vịt con theo mẹ?

Anh cũng chẳng biết nữa, anh đúng là không có khiếu trông trẻ xíu nào.

.

Hai ngày sau Luca đã hoàn thành xong cánh tay máy một cách thần kì. Anh dắt Andrew đi theo giao hàng cho khách. Andrew đã tới đây được một thời gian, cậu ta đại khái thuộc đường đi từ chỗ nhà anh tới siêu thị để mua thực phẩm, chỗ mà cách căn phòng của hai người tầm năm trăm năm mươi mét. Lần hái được cỏ ngọt đó là Andrew đã đi lạc sang một con đường khác tới tận ngoại ô, may sao vẫn tìm được đường về nhờ mấy robot cảnh sát, tuy rằng khá vui vẻ vì đã có thể làm Luca lại sức bằng sữa ngọt nhưng Andrew bắt đầu hình thành bóng ma tâm lý, không dám đi quá xa khỏi tuyến đường đi mua thực phẩm nữa.

Lần đi giao hàng này là Luca muốn Andrew đi cùng, mục đích rất đơn giản - anh muốn tìm chỗ đám cỏ ngọt đó mọc để tiếp tục nghiên cứu. Thế nhưng lại có một rắc rối lớn: Andrew nắm tay anh mãi không chịu buông, tuy Luca đã bảo rằng trên mắt giả của cậu ta đã được gắn thêm thiết bị định vị lẫn liên lạc để hai người có thể kết nối với nhau nhưng Andrew vẫn không chịu, nhất quyết nắm tay anh đi ra trạm xe điện, tới tận khi bước lên toa tàu chật chội cũng không buông. Đứng trước đứa nhỏ bướng bỉnh, Luca cũng chỉ đành chiều theo.

Khách hàng của anh là một phụ nữ giàu có quý phái, cô ấy luôn muốn thay cánh tay máy móc bằng một thiết kế nhã nhặn và tinh tế hơn nên đã đặt hàng Luca, mặc dù anh không phải là thợ thủ công để có thể làm ra những tác phẩm rườm rà bắt mắt đó nhưng anh lại có thể thu nhỏ lại các linh kiện máy móc và sắp xếp chúng hài hòa với nhau mà vẫn đảm bảo hiệu suất làm việc. Có lẽ đó cũng là lý do mà Luca nhận được nhiều đơn hàng từ những phú bà như vậy, dù anh cảm thấy đồ vật mình chế tạo ra vẫn còn thua xa sự tỉ mỉ của những thợ thủ công chuyên nghiệp.

Nhưng mà tiền là tiền, Luca và cả hội phản nghịch chẳng ai chê tiền cả, nhất là khi anh đang phải cáng đáng thêm một miệng ăn trong nhà mình.

Người phụ nữ giàu có khi nhìn thấy Luca dẫn theo một đứa nhỏ khác thì có hơi bất ngờ, nhưng cũng không hỏi gì thêm. Cô bảo người hầu mang thêm một bộ tách nữa rồi châm trà mời hai người, bàn trà vốn dĩ chỉ có hai chiếc tách giống nhau nay lại có thêm một cái khác loại lạc loài. Andrew thì đang hoa mắt trước sự xa hoa của ngôi nhà này, nó khác hoàn toàn với căn hộ bề bộn linh kiện mà Andrew có thể vô tình dẫm vào khi đang lơ mơ ngủ hay văn phòng ộp ẹp của đài phát thanh hải tặc Jose. Mọi thứ đều bóng loáng và lộng lẫy, tới chiếc muỗng nhỏ để lấy đường cũng sáng tới nỗi có thể soi được mình bên trong.

Luca bảo Andrew ngồi uống trà ăn bánh còn anh thì chăm chú lắp tay máy mới cho nữ khách hàng. Andrew nhấp một ngụm, dù trà có thơm đi nữa thì nó vẫn như sữa vậy, không có mùi vị gì quá đặc biệt, miễn cưỡng mới có thể nếm được một chút vị chát của lá trà, hoàn toàn không thể bì được với những tiệc trà của "kẹo lolipop" Emma ở nhà. Andrew chán nản ngồi trên ghế, lại nhìn Luca đang quỳ một châm trước mặt khách, tỉ mẩn tháo những con ốc vít trên cánh tay cũ của cô, sau đó nhẹ nhàng lau chùi những chỗ khớp nối, sau đó anh thận trọng lấy cánh tay máy tinh xảo vừa hoàn thiện mà Andrew đã thấy anh làm suốt mấy chục tiếng đồng hồ ra khỏi hộp đựng, từ tốn gắn nó lại cho cô ấy.

Sau đó Luca đứng lên, bảo khách hàng thử vận động, những ngón tay nhỏ nhắn xinh xắn chuyển động mượt mà, không hề có một tiếng động nào được phát ra chứng tỏ tay nghề lắp ráp của Luca rất tốt. Lần này anh còn thêm một chút phát minh mới khiến cho cánh tay có thể vận động các khớp linh hoạt hơn nữa. Toàn bộ quá trình này có thể xem như là hoàn hảo, Andrew có thể nhìn thấy một nụ cười nhạt hài lòng trên khóe miệng Luca, ngay cả cậu ta dù không hứng thú với máy móc thì vẫn bị sự hoàn mỹ đó thu hút.

Nhưng có vẻ nữ khách hàng không thấy vậy, cô ta bắt đầu lên tiếng rằng cánh tay này làm cô ấy khó chịu ở chỗ khớp nối, ở đốt ngón tay út vẫn còn cứng và khó điều khiển,... Luca vẫn cười rất thân thiện bảo rằng sẽ điều chỉnh lại thêm, nhưng cũng bảo rằng sẽ tốn thêm chi phí. Người khách đó cũng rất hào phóng bảo rằng sẽ chi trả mọi khoản phát sinh, rồi lại bảo anh giúp cô ấy tháo cánh tay ra rồi lại lắp cánh tay cũ vào. Andrew để ý thấy người hầu của cô ấy định tiến lên làm việc này nhưng lại ngập ngừng đứng lại, để mặc Luca phục vụ cho chủ nhân.

Sau khi đã tháo lắp xong xuôi, nữ khách hàng vẫn còn giữ hai người Luca và Andrew lại tán gẫu một lúc lâu. Chủ đề cuộc nói chuyện là về cuộc sống giàu sang của giới thượng lưu ở Metropolis, thứ mà Andrew chẳng hiểu lắm, cậu ta chỉ ngoan ngoãn ngồi nghe và gặm mấy miếng bánh quy dở tệ mà người phụ nữ chiêu đãi.

Mãi mới dứt được màn tán gẫu luyên thuyên, Luca dẫn Andrew ra về, trong lúc đó cậu ta vẫn vô thức nắm tay anh khi bước ra cửa.

"Này Luca" - Andrew giật giật tay anh - "Lắp chi giả có tốn kém không?"

"Để xem, một cánh tay này là tiền ăn một tháng của chúng ta đấy" - Luca làm vẻ suy nghĩ tính toán - "Sao thế, Andrew cũng muốn cơ khí hóa à? Nếu thể thì phải làm phẫu thuật loại bỏ chi rồi mới lắp đặt được."

"Hả?" - Andrew rùng mình - "Tức là phải cắt tay chân á? Sao thế được, để làm gì chứ?"

"Nhiều nguyên do, chi giả chẳng qua là máy móc, nó có thể giúp em vận hành tốt hơn chẳng hạn" - Luca ngẫm nghĩ một chút - "Như William có thể chạy rất nhanh là vì hắn đã thay chân bằng một loại giày trượt địa hình có khả năng tăng tốc trong vòng mười giây đó, phát minh tự hào của anh."

"Cô ấy có vẻ thích chi giả anh lắp, nhưng vẫn bắt bẻ" - Andrew bỗng chuyển chủ đề - "Thật khó hiểu."

"Từ từ em sẽ hiểu thôi" - Luca cười haha rồi xoa đầu Andrew - "Lớn thêm chút nữa đã."

Luca hiểu rõ mấy cái loại tâm tư nhỏ bé này của những nữ khách hàng của anh, họ coi trọng anh vì khuôn mặt và cách ứng xử được giáo dục từ nhỏ hơn là bộ óc thiên tài này. Metropolis quá an bình, họ lại giàu có và rãnh rỗi, lâu lâu xuất hiện một người khác giới ưa nhìn trong dinh thự sẵn sàng đối xử với họ như bà hoàng thì ai lại chẳng thích cơ chứ. Đó cũng là lí do mà Luca luôn quỳ một chân khi giúp họ thay chi trong khi họ nửa nằm thoải mái trên trường kỷ. Mánh khóe nhỏ này anh vẫn đủ thông minh để áp dụng hết lần này tới lần khác mà không bị mất tác dụng.

"Em thấy có vẻ họ rất tín dụng anh, mặc dù phàn nàn nhưng mà vẫn chịu trả thêm tiền để anh sửa tay" - Andrew cũng suy nghĩ - "Hẳn phải tin tưởng anh lắm nhỉ?"

Luca chỉ cười, bọn họ có tiền mà, anh cũng không ngại xài dùm họ một chút đâu.

"Luca, quỳ một chân sửa đồ lâu vậy có mỏi không?" - Andrew dường như không bao giờ hết câu hỏi - "Ngồi trên ghế thôi mà em cũng đủ mỏi rồi."

"Không đâu, quen rồi thì sẽ không thấy mỏi nữa." - Luca từ tốn đáp lại.

Cứ thế, cuộc hành trình về nhà của họ biến thành muôn vàn câu hỏi vì sao giữa kẻ tò mò Andrew và người giải đáp tận tình Luca. Hai người thong thả đi dọc theo những con phố rực rỡ ánh đèn của Metropolis, hòa vào dòng người tấp nập đang đổ về nhà hát lớn thành phố nghe danh ca Michiko biểu diễn, tay trong tay.

Luca và Andrew đi ngược hướng với dòng người về ngoại ô, tới chỗ cỏ ngọt mà Andrew nói. Đó là một loại cỏ dại, không giống với minh họa trong cuốn sách của Luca lắm, hèn gì dù anh đã thấy nó cả trăm lần rồi nhưng không tài nào nghĩ được việc có thể dùng nó để chế biến đường. Có lẽ sống trong môi trường chỉ có ánh đèn điện như Metropolis nên bản thân chúng cũng đã tiến hóa thành hình dạng khác xa so với ban đầu để thích nghi. Hai người nhổ một ít cỏ về, lấy luôn cả rễ để nghiên cứu, suýt thì bị cảnh sát robot giữ lại vì tội phá hoại cảnh quan môi trường.

.

Nhiệm vụ hoàn thành, Luca và Andrew khi về đến nhà đã có chút mệt mỏi, Luca bảo Andrew đi tắm rửa trước còn anh mang cỏ ngọt vào bếp rửa sạch. Rồi như bỗng sực nhớ ra cái gì đó, lại quay về phòng mình một chút.

Khi Andrew đi ra thì không thấy Luca đâu, lên tiếng gọi mới thấy anh trồi từ trong phòng ra, trên tay xách một cái hộp nhỏ. Lúc Andrew hỏi đấy là cái gì thì Luca đáp Tất chân mới mua cho em đấy tỉnh bơ. Andrew còn chưa kịp hiểu tại sao Luca lại vô cớ mua tất chân cho mình thì đã bị kéo ra sofa ấn ngồi xuống. Luca theo thói quen quỳ một chân xuống, lại nâng bàn chân của Andrew lên, xỏ thử vào đôi tất mới. Động tác của anh nhẹ nhàng, những động chạm đều rất lịch thiệp như một vị hoàng tử nhưng lại khiến Andrew không biết che giấu cảm xúc thoáng đỏ mặt, hình như Andrew đã hiểu tại sao các quý cô lại thích đặt hàng Luca rồi, như vậy đúng là quá ăn gian đi.

Luca xỏ tất cho Andrew xong thì hài lòng ngước lên, thấy Andrew đang ngơ ngẩn nhìn mình chăm chú, mặt lại đang hồng lên mà dường như cậu ta cũng không tự biết được. Bất giác quả tim còn chưa cơ khí hóa vẫn luôn bình ổn của anh trật một nhịp.

Ôi, trẻ con đúng là rắc rối mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top