Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Pt5: Chiến công bất ngờ nhưng tôi cũng không vui vẻ lắm đâu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Andrew đang ngồi trên người Luca, đôi mắt tròn màu vàng nhạt nhìn anh chăm chú, một bàn tay đặt lên bụng anh, tay còn lại nắm lấy cổ áo thẹn thùng che gương mặt ửng hồng. Hẳn là đang ngượng, không chỉ gò má mà cả tai và cổ em cũng bắt đầu chuyển màu, dưới ánh đèn nhàn nhạt trong phòng ngủ của Luca, cả người em tỏa ra một loại hấp dẫn khó cưỡng, giống như món ăn ngon đặt trước gã hành khất đói khát lâu ngày.

Em chính là một món bánh tráng miệng thơm ngọt, đến từ một tinh cầu xa lạ, đang chờ người chốn phản địa đàng này thưởng thức. Liệu người đó có phải là anh không?

Luca không nghĩ quá nhiều, hoặc là do anh đã nghĩ quá nhiều khiến đầu óc có dấu hiệu trì trệ, trong mấy giây vừa qua anh đã một lượt ôn lại đủ loại kiến thức được dạy từ ngày mới biết đọc tới lúc anh tốt nghiệp đại học, sau đó là những công trình anh đã cùng các giáo sư nghiên cứu, các thông số về loại vật liệu mới, kích thước của thiết kế đang chuẩn bị,... Để rồi mọi thứ đột ngột tắt ngấm, trước mặt anh, trong mắt anh, ngập trong đầu óc anh chỉ còn một dáng hình.

Một người xa lạ khiến anh muốn ôm vào lòng.

Giây phút đó anh để mặc lý trí, như thể để phần con trong cơ thể mình trỗi dậy, lấn áp đi phần người. Thô bạo đẩy người đối diện xuống giường, thưởng thức tiếng xuýt xoa nho nhỏ của cậu ta, lại ép cậu ta phải nhìn mình bằng gương mặt đỏ bừng kia trong khi bản thân đang đắc chỉ bắt đầu cởi từng lớp áo quần của cậu. Một chiếc áo choàng màu xanh nhạt, áo sơ mi cổ bèo đáng yêu, quần trắng đến bắp chân, đôi vớ xinh xắn, mọi thứ cứ lần lượt rơi ra khỏi người Andrew cho tới khi cơ thể trắng trẻo kia phơi bày trước mặt.

Anh biết em xấu hổ nên mới phải dùng tay che đi những nơi tư mật, nhưng anh không cho phép đâu. Luca gỡ tay Andrew ra, khóa lại ngang đầu cậu ta, lại tiến tới hôn lên đôi môi hồng nhạt, anh những tưởng sẽ nếm được vị ngọt thơm như chính mùi hương từ cơ thể em vậy, nhưng lạ quá, nó không có vị gì cả, cũng không có chút cảm giác nào của việc tiếp xúc da thịt trần trụi...

.

"Vậy, lí do nửa đêm nửa hôm ông ôm xác tới nhà một cô gái độc thân như tôi là gì?"

Patricia đứng trước cửa căn hộ của mình, thái độ của cô không tốt lắm, nhìn bộ dạng mặc áo ngủ và mái tóc rối kia, hẳn là Luca đã đánh thức cô nàng dậy từ giấc ngủ yên lành. Bản thân Luca cũng không khá hơn, chỉ mặc độc áo sơ mi và quần âu, xộc xệch chạy tới nhà cô bạn, thậm chí còn xỏ nhầm hai chiếc tất khác nhau, rõ ràng là vội tới mức không kịp nhìn.

Chuông đồng hồ điểm 2 giờ, bình thường đã quá giờ ngủ của đa số người dân Metropolis, hẳn nhiên Patricia cũng không phải là ngoại lệ. Bị đánh thức giữa giấc ngủ ngon rất dễ làm người ta nổi khùng và Patricia đang rất sẵn sàng thả con thú hoang trong người mình ra nếu lí do Luca dám đánh thức cô nàng giữa đêm không đủ nặng kí.

"Tôi, tôi nằm mơ..." - Luca lí nhí nói

"Hả?" - Patricia sắp sửa chạm ngưỡng giới hạn, chỉ với một từ như vậy cũng đủ để Luca khẳng định điều đó - "Cho phép ông nói lại!"

"Tôi nằm mơ tôi sắp cưỡng hiếp Andrew rồi!!" - Luca dùng hết sức bình sinh nói lớn

.

Gió thổi, và trước cửa nhà cô phóng viên chuyên nghiệp Patricia vang lên tiếng thét chói tai.

.

"Đây uống đi cho ấm."

Patricia sau cơn khủng hoảng đã dần lấy lại bình tĩnh, rót cho Luca một cốc nước nóng, lại còn cẩn thận choàng cho anh cái chăn mỏng hoa hòe hoa sói. Luca chậm rãi bưng cốc nước bằng cả hai tay, đưa lên miệng hớp một ngụm.

"Thôi diễn đi, ông có phải nạn nhân đâu" - Patricia liếc nhìn ghét bỏ - "Ngay cả trong mơ thì chính ông cũng là người chủ động còn gì."

"Không hề, là em ấy ngồi lên người tôi trước" - Luca phản bác - "Em ấy rõ ràng là muốn dụ dỗ tôi!"

"Nhưng ông mới là người xuống tay còn gì?" - Patri cũng tự rót cho mình một cốc nước - "Tội tình dục không thể cấu thành nếu chỉ có một người mà, ông biết đấy."

Luca cúi gằm mặt xuống, Patricia nói không sai, hình như chính anh mới là kẻ có ý nghĩ xấu đối với Andrew như vậy. Có lẽ trong vô thức nhận ra điều đó nên anh mới phải sấp ngửa nửa đêm chạy ra khỏi phòng ngủ thoải mái của mình, trong thâm tâm anh dường như luôn chống lại việc xâm hại đến Andrew, và phần đó đã bắt anh phải bỏ chạy ra xa khỏi cậu ấy.

Nhưng đấy là loại nhu cầu gì chứ, anh muốn gần gũi Andrew, muốn chạm vào cậu ta, lại có phần muốn giấu cậu ta vào lòng, không muốn san sẻ với bất kì ai trên thế giới này, một mặt khác lại muốn nói với cả thế giới: Này nhìn xem, Andrew có phải là một cậu bé rất ngoan ngoãn đáng yêu không, đúng rồi, chính là Andrew của tôi đấy.

"...của tôi."

"Đồ vật nhặt được ngoài đường không thực sự là của ông đâu" - Patricia nhấp ngụm nước nóng - "Đôi khi việc đúng đắn chính là phải đem nó trả về cho chủ nhân đấy, ông hiểu mà."

Patricia lại nhìn về phía tên đồng nghiệp đang thẫn thờ trên ghế sofa nhà cô, hẳn đây là lần đầu tiên hắn tiếp nhận được nhiều thông tin tới vậy, lại còn không phải là mình vực chuyên môn của mình, chắc là rất khó để có thể sắp xếp lại được theo logic. Cô nghĩ tạm thời cứ kệ xác hắn như vậy, đừng động vào làm gì.

"Mà quên nữa, tại sao ông lại tới chỗ tôi?" - Patricia định đi cất cốc nước thì quay lại hỏi - "Thường thì ông nên đi tìm Jose hay William mà tâm sự chứ, nói với tôi có ích gì?"

"Thì vì bà là nữ còn gì?" - Luca đáp trong vô thức - "Tôi mơ thấy mình muốn giao hợp với một người cùng giới, làm sao lại có hứng thú với bà được?"

Tuy rằng những lời Luca nói nghe rất có lý, không, hắn nói rất hợp lý, nhưng vẫn không đủ để Patricia dập tắt ý nghĩ cho hắn một đạp vào thẳng hạ bộ.

Nhưng rốt cuộc thì cô cũng chỉ đạp vào lưng hắn một phát rồi thôi.

.

Ngày hôm nay Andrew đã cố tình dậy từ sớm, nhẹ nhàng nhón chân ra khỏi cái ghế sofa - nay đã được cải tạo thành giường ngủ chuyên dụng của cậu ta - khẽ khàng tự chuẩn bị cho bản thân. Luca đã bảo sẽ dần Andrew đi mua thêm quần áo mới và vài món đồ khác, tránh cho cậu ta cứ phải mãi dùng hàng thừa từ anh. Lúc nghe Luca nói, Andrew bỗng thấy có chút sung sướng trong lòng, trai tim như thể một bông hoa đang hé nở. Mua thêm quần áo và đồ dùng, chẳng phải đó là ngầm chấp thuận việc cậu ta tiếp tục sống ở nhà anh sao, chỉ nghĩ đến đó thôi mà Andrew cũng cảm thấy vui vẻ cả ngày, đến buổi tối còn chui vào chăn lén cười khúc khích, mãi tới khi đồng hồ chỉ 0 giờ mới bắt đầu ngủ.

Khi thay quần áo, mặc dù Andrew rất thích bộ đồ màu xanh nhạt của mình khi còn ở nhà nhưng cũng tự biết bản thân chính là một tồn tại bất thường từ dị giới, không nên quá nổi bật tránh gây rắc rối cho người kia, vậy nên vẫn rất ngoan ngoãn mặc bộ quần áo Luca đưa cho - hình như là quần áo cũ của anh ta. Andrew cảm thấy bản thân mình không hợp với kiểu trang phục như thế này, mặc dù đường may rất đẹp và cẩn thận, chất liệu cũng không tồi, nhưng lại mang cảm giác trang trọng quá mức, dù chỉ là áo măng tô và sơ mi cùng quần âu, vậy mà nhìn bản thân bao lần trước gương vẫn thì cậu ta vẫn thấy mình giống như một đứa nhỏ cố tròng vào người trang phục của bố vậy. 

"Quần áo cũng khó mà mặc bừa bãi được nhỉ..." - Andrew lẩm bẩm

Tuy nhiên mấy cái lo lắng vớ vẩn nhỏ nhặt của Andrew nhanh chóng bị một thứ khác thu hút - đôi tất mà Luca đã mua tặng cậu ta. Đó là một đôi tất trắng bình thường, không khác với đôi cũ của Andrew lắm, lại còn chẳng hợp với bộ quần áo này, nhưng Andrew vẫn sẽ dùng nó hôm nay.

Đơn giản vì đó là món quà Luca tặng.

.

Chờ tới khi đồng hồ điểm 8 giờ, Andrew gõ cửa phòng Luca gọi anh dậy. Luca vốn rất dễ gọi dậy vào buổi sớm, chỉ cần hai lượt gõ cửa là đã có tiếng trả lời, tuy nhiên hôm nay dù Andrew đã kiên trì đứng ngoài cửa tận 5 phút vẫn không có động tĩnh gì từ phía bên kia. Andrew ngẫm nghĩ, lại gọi thêm một lượt, lần này tăng thêm cao độ - đáp trả cậu ta vẫn chỉ là một mảng yên tĩnh kì quái. Andrew không yên tâm, cuối cùng sau bao lần đấu tranh suy nghĩ, cậu ta quyết định đẩy cửa đi vào, thật lòng thì Andrew rất lo lắng, Luca chưa bao giờ không đáp lời như thế này, cậu ta không hề mong anh lại lao lực quá độ và ngất xỉu vì kiệt sức.

Tuy nhiên sự thật chứng minh Andrew đã lo nhiều rồi, phía bên kia cánh cửa chẳng phải là Luca, chỉ có gian phòng trống trơn, chăn nệm lộn xộn và bộ quần áo ngủ bị vứt vội trên sàn nhà, có lẽ là đêm qua vừa mới thay ra vì anh ta đã vội vàng đi đâu đó. 

.
Luca đâu mất rồi? Bộ não của Andrew đột ngột đình trệ trước căn phòng trống rỗng, cậu ta cố gắng quét mắt nhìn toàn cảnh hòng tìm ra chút dấu vết của người kia tuy nhiên chỉ là công cốc, Luca không có ở nhà, anh ta đã biến mất từ tối qua. Giây phút đó đột nhiên Andrew cảm nhận được một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống, mọi vật dụng cá nhân của Luca vẫn còn đây vậy anh có thể biến đi đằng nào được chứ, không lẽ cũng giống như Andrew, vô tình bị đưa đến một thế giới xa lạ khác.

Còn chưa để Andrew hoàn hồn, một tiếng chuông cửa vang lên lôi kéo sự chú ý của cậu ta. Andrew lập cập chạy ra, hi vọng rằng đằng sau cánh cửa chính là Luca đang toe toét cười với cậu. Nhưng để Andrew thất vọng rồi, bên kia cánh cửa là một cô gái nước da nâu thẫm, xinh đẹp trong chiếc áo dạ màu xanh ngọc và mái tóc trắng tới vai gọn gàng. Andrew biết người này, cô ấy là người đã đề nghị Luca cho cậu ta tá túc ở đây, hình như tên cô là Patricia.

Tuy nhiên việc Patricia xuất hiện đột ngột ở đây không thể giải thích được việc Luca đột ngột biến mất không dấu vết, Andrew đứng tần ngần ở cửa nhìn cô, quên mất cả việc phải mời khách vào nhà.

"Xin chào, em còn nhớ chị không?" - Patricia phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng - "Patricia, chị chắc là mình cũng có mặt vào ngày em được Will tìm thấy."

"A... A vâng, Patricia, mời chị vào nhà" - Andrew lắp bắp đáp lại - "Em sẽ rót nước cho chị."

.

Patricia nhìn rõ ngón tay trắng bệch run rẩy của Andrew, lại thêm khóe môi giật giật và gương mặt thẫn thờ, cô khẽ thở dài, đã đoán được tám chín phần mười nguyên nhân - hẳn là có liên quan tới tên ngốc Luca đó. Mà cô ở đây cũng chính là để giải quyết cái mớ rắc rối này.

"Không cần đâu, chị tới đây thay Luca" - Patricia làm vẻ mặt chán nản khi thấy ánh mắt từ buồn bã tới hấp háy ánh sáng của Andrew khi mình nhắc tới tên của hắn - "Hắn nhờ chị đưa em đi mua sắm quần áo mới, hôm nay chúng ta cứ tận hưởng hết mình đi, chi phí cứ tính hết lên đầu hắn.

"Cho chừa cái tội thất hứa với cậu bé ngoan thế này" - Patricia chốt hạ.

"Không..." 

Andrew yếu ớt chống chế theo bản năng nhưng cũng không nghĩ ra được lí do gì để bênh vực Luca, chỉ biết rối tinh rối mù nắm vạt áo của mình nhăn nhúm. Patricia thu lại hết mấy hành động đó vào mắt, xin thề có đấng nào đó trên cao, cô cũng chẳng vui vẻ gì khi nhận nhiệm vụ này đâu, tuy nhiên tên ngố kia chết sống không dám tới gần con thỏ thơm mùi phô mai này nhưng cũng không dám thất hẹn với cậu ta, vậy nên đã bám dính cô bắt phải tới đây, Patricia chỉ đồng ý khi cuối cùng hắn cũng rút tấm thẻ đen của mình ra, dâng lên cho cô tùy ý định đoạt.

Nhìn vào hành động lẫn phản ứng của Andrew, Patricia chắc chắn rằng cậu ta cũng sẽ không phản đối nếu được gần gũi với Luca, hẳn sẽ còn hạnh phúc hơn nữa nếu cùng hắn ta hẹn hò cả ngày, chỉ trách hắn ta đúng là tên mù dở chuyện yêu đương nên chẳng bắt được chút xíu tín hiệu nào từ người đối diện. Patricia thở dài lần thứ hai trong tầm mười phút kể từ khi gặp Andrew, cuối cùng đặt tay lên vai cậu ta trấn an:

"Luca bận công việc đột xuất nên phải ra khỏi nhà từ sáng sớm, ấy lại không muốn thất hẹn với em nên mới bảo chị tới đây."

"Nhưng em đã thức từ khi đồng hồ kêu 7 giờ, em không thấy anh ấy ra khỏi cửa" - Andrew thắc mắc

Ai dà sao con nít càng ngày càng thông minh không đúng chỗ thế này nhỉ, Patricia lầm bầm trong đầu.

"Luca đã rời khỏi nhà từ sớm rồi cơ, công việc gấp lắm" - cô tìm đại một cái cớ chống chế.

"Nếu vậy có lẽ em nên ở nhà chờ anh ấy thì hơn" - Andrew ngần ngừ - "Đi sớm như vậy hẳn là chưa ăn gì..."

Mạch máu trên trán Patricia giật giật, cô sắp dùng hết kiên nhẫn của mình với cái đôi chim cu khó chịu này rồi. Kềm nén ý muốn bảo Andrew em không cần phải lo, tên đó giờ hẳn đang làm ổ trên sofa nhà chị ăn bánh uống trà đọc sách rồi, Patricia đành giở chiêu cuối:

"Luca là đi công tác thôi, ít nhất thì đối tác sẽ không bạc đãi hắn đâu, hơn nữa..." - cô gái tiếp lời - "Em không muốn mua một vài bộ quần áo thật đẹp cho hắn ngạc nhiên sao?"

Lời đề nghị quả nhiên có chút sức hấp dẫn đối với Andrew, cậu ta bắt đầu có chút do dự. Patri nhận ra và ngay lập tức tấn công dồn dập:

"Mua thêm mấy bộ quần áo dễ thương, vậy thì lần sau đi chơi với Luca em không cần phải mặc lại quần áo quá khổ thế này nữa" - Patricia nhấn nhá thêm - "Biết đâu lại trở nên rất dễ nhìn thì sao?"

Dưới sự cố gắng dùng hết tám thành nước bọt của mình, Patricia cuối cùng cũng thành công kéo Andrew ra ngoài, thẳng tiến tới trung tâm mua sắm khổng lồ ở phía Tây Metropolis, cô thầm thề rằng nhất định sẽ không bao giờ làm người tốt đi giải quyết mấy rắc rối yêu đương của bất kì ai nữa, nhất là mấy tên ngốc trong văn phòng hội phát thanh hải tặc, nếu như mấy tên đó thực sự kiếm được người yêu.

.

Metropolis là một thành phố không có ánh sáng Mặt Trời chiếu rọi, tuy nhiên những công trình lớn như trung tâm mua sắm này luôn được lắp rất nhiều đèn, cả tòa nhà hiện lên nguy nga tráng lệ, nổi bật giữa một rừng các cao ốc lấp lánh ánh điện. Andrew lần đầu tiên tới đây, cậu ngẩn người nhìn tòa kiến trúc trước mặt đầy thán phục.

"Ở chỗ em không có mấy thứ này à?" - Patricia hỏi

"Không ạ, mọi người đều sống ở những tòa nhà thấp nhưng có cửa sổ lớn đón nắng" - Andrew lắc đầu - "Ban đêm cũng rất ít bật điện, bọn em hay nhìn ngắm sao trên trời.

"Nhưng ở đây em chưa bao giờ thấy ngôi sao nào cả."

Patricia biết về tinh tú, theo những gì sách vở mô tả thì chúng sẽ lấp lánh trên bầu trời đêm, một khung cảnh khá là tráng lệ. Cô cũng bất giác ngước nhìn lên bầu trời, nhưng đáp lại cô chỉ là một mảnh đen kịt, không có bất cứ thứ gì xuất hiện trên đó cả.

"Không biết bầu trời sao trông như thế nào nhỉ?" - Patricia lẩm bẩm

"Chị chỉ có thể thấy chúng nếu xung quanh đủ tối thôi" - Andrew bảo, dường như đã nghe những lời khẽ khàng của Patricia - "Bọn em thường leo lên một ngọn đồi nhỏ nếu muốn ngắm sao, anh Ganji luôn dặn em và Emma tắt bớt đèn khi đến nơi, bọn em chỉ để một cái đèn dầu nhỏ để giữ lửa.

"Nhưng thật ra cũng không thật sự cần phải để nhiều đèn làm gì, cả ngọn đồi đều sáng lấp lánh cả" - Andrew vui vẻ kể lại, dường như cậu ta cũng đang nhớ lại bầu trời sao ở quê nhà - "Bọn em nằm ngửa trên bãi cỏ, nhìn thấy cả một biển sao nhấp nháy trên đầu."

Patricia nghe Andrew kể, cũng bắt đầu tò mò về bầu trời với những thứ lấp lánh trên đó chứ không phải màn đêm đen kịt mình đã nhìn thấy từ nhỏ đến lớn, cô bỗng có chút ngưỡng mộ người bên cạnh khi cậu ta được sinh ra ở một thế giới tốt đẹp như vậy.

"Patricia?" - Andrew lắc nhẹ tay cô gái khi thấy cô vẫn đang bần thần - "Chị không sao chứ?"

"À, không sao" - Patricia đáp - "Đi mua sắm thôi em, chị rất tự tin vào gu thời trang của bản thân đấy."

Nói đoạn Patricia dắt tay Andrew bước vào trung tâm thương mại, trong lòng thề rằng sẽ tiêu cho bằng cạn cái thẻ đen của Luca mới thôi.

.

"Thử thêm một bộ nữa đi" - Patricia đưa thêm cho Andrew một vài món đồ mới - "Cái này và cái này nữa!"

"Nhưng nãy giờ đã thử gần mười bộ rồi..." - Andrew đã có vẻ thấm mệt - "Chẳng lẽ em không hợp với bộ nào hết sao... Bộ em, bộ em xấu dữ vậy?"

Ôi đấng trên cao ơi, rõ ràng là ngược lại mới đúng, từ nãy tới giờ mọi món đồ Andrew mặc lên người đều rất hợp, rất dễ thương, đến nỗi Patricia phải nghi ngờ rằng đây có phải là sức hút từ người dị giới không nữa. Cô đã cho Andrew thử tất cả, từ quần áo tây trang tới một vài phong cách trẻ trung đáng yêu, lại thử cả quần áo có chút văn nhã là lượt cổ bèo, ấy thế mà thằng nhóc vẫn có thể cân được hết. Hơn nữa lại còn rất ngoan ngoãn đáp ứng cô thử từng món một khiến Patricia càng nghiện cái trò thay áo cho búp bê này, tới nỗi không nhận ra Andrew đã thấm mệt.

"Ôi không phải đâu bé cưng" - Patricia an ủi - "Tất cả quần áo vừa nãy đều đang trên bàn thanh toán kia kìa, đều rất hợp với em đấy. Xin lỗi em, chị không nhận ra em đã mệt thế này rồi, chúng ta ra trả tiền rồi đi ăn nhé.

"Nhưng mà cứ thử nốt bộ này nữa được không?"

Dưới anh mắt lấp lánh chờ mong của Patricia, Andrew không thể nào từ chối được, cuối cùng hai người phải dùng dịch vụ chuyển phát về nhà vì không thể tay xách nách mang mười một bộ quần áo đủ loại nổi.

"Bộ này hợp với em đấy, cứ mặc như thế đi chơi với chị tiếp nhé." - Patricia cười khúc khích - "Trông rất đẹp trai, không thua kém Luca là bao đâu."

Nhắc đến Luca Andrew không tự kềm chế được mà đỏ mặt, lại nghe Patricia tâng bốc, cứ thế mà ù ù cạc cạc đồng ý mang bộ quần áo mới toanh này tiếp tục hành trình khám phá trung tâm mua sắm. Cũng phải nói thêm rằng mắt thẩm mỹ của Patricia khá tốt, chọn cho Andrew một cái áo lụa màu sáng, lại thêm một chiếc áo vest tối màu bên ngoài, cổ áo là khăn lụa được thắt xinh xắn, quần đồng màu với áo, trông Andrew vừa có chút đứng đắn nhưng vẫn không mất đi vẻ ngây thơ của một cậu bé mới lớn, nhân viên trong cửa hàng cũng gật gù với sự lựa chọn của cô.

*Vest ở đây là áo gi lê chứ không phải suit nhé.

.

"Vậy em đã ở với Luca một thời gian rồi, em nghĩ sao về hắn ta."

Lúc cả hai đã an vị trong một nhà hàng nhỏ, Patricia bắt đầu mở máy tấn công. Andrew đương nhiên không phải đối thủ của cô, vừa nghe xong đã như mèo thấy dưa chuột, giật nảy mình rồi lập cập vớ li nước trên bàn uống lấy uống để. Patricia nhìn gương mặt hồng hồng của cậu ta chỉ thấy buồn cười, không ngờ tên Luca kia thực sự có thể dụ được người, có lẽ là do tuổi trẻ chưa trải sự đời.

"Luca vốn là một thiên tài, hắn ra khá thông minh, đã có hai văn bằng đại học, lại còn là con trai quý giá nhà Balsa nữa" - Patricia nói - "Mắc gì mọi thứ tốt đẹp đều dồn lên đầu hắn ta hết vậy chứ."

Andrew nghe Patricia khen Luca, dù không hiểu gì lắm nhưng vẫn không giấu được nụ cười, đúng rồi, mau khen anh ấy nữa đi.

"Hơn nữa vẻ ngoài cũng rất được" - Patricia nhìn thấy gương mặt khoái chí của Andrew bèn không nhịn được mà muốn chọc cậu ta một chút - "Vậy nên có rất nhiều cô gái đã tỏ ý muốn kết đôi với hắn ta đấy."

Quả nhiên gương mặt Andrew lập tức biến sắc, đang ửng hồng bẽn lẽn lại thành trắng bệch hoang mang, trẻ con đúng là dễ đoán quá nhỉ.

"Nhưng mà tên đó ngốc lắm, chẳng bao giờ nhận ra tình cảm của ai cả, cả bản thân mình cũng vậy" - Patricia chống tay nhìn Andrew lại lần nữa rối tinh rối mù trước mặt mình - "Hơn nữa...

"Hắn còn đánh mất cơ hội được là người đầu tiên được hẹn hò với Andrew nữa chứ."

Patricia cười tít mắt khi lại lần nữa nhìn thấy vệt ửng hồng trên mặt Andrew, haiz cái lũ này, đúng là ngốc nghếch cả bọn mà.

May mắn là thức ăn đã được dọn ra, Andrew giục Patricia mau mau ăn đi kẻo nguội, còn bản thân thì cắm cúi vào đĩa thức ăn mà Patricia chắc rằng mùi vị dở tệ đối với cậu, tuy vậy cô vẫn đủ nhân từ để không bóc mẽ đứa nhỏ đơn thuần này.

.

.

"Này Luca không ổn rồi!"

Luca nghe tiếp Patricia hốt hoảng trong điện thoại, không hiểu đầu cua tai nheo gì nhưng lập tức giật bắn mình, hôm nay anh đã nhờ cô đi mua sắm với Andrew, chẳng lẽ có gì đó không hay xảy ra...

"Thẻ của ông không thanh toán được, mau tới chỗ trung tâm thương mại XXX, nhớ ăn mặc cho chỉnh tề đấy." - Giọng Patricia có vẻ gấp gáp - "Đừng có vác cái đầu tổ quạ tới đây!"

"Hả, tại sao?" - Luca đang định xỏ hai chiếc tất không cùng màu của mình để bay tới chỗ cô thì phải ngừng lại - "Không phải là chuyện gấp sao?"

"Thì gấp, nhưng tôi bảo là chủ nhân trẻ nhà Balsa sẽ tới đây xác nhận lại thanh toán này, bây giờ ông vác cái bản mặt bù xù kia tới thì ai sẽ tin ông là Luca Balsa hả??" - Patricia nói - "Thiên tài ơi ông phải nghĩ cho cả tôi và Andrew chứ!"

"Được được tôi về chỉnh trang rồi tới ngay, bà nhớ coi chừng Andrew đấy nhé."

"Biết rồi, à nhớ khóa cửa nhà cho tôi đấy, chìa lần sau đưa Jose tôi sẽ bảo hắn gửi lại cho tôi." - Patricia đáp lại - "Nhanh nhé, Andrew đang chờ đấy."

.

Luca lấy tốc độ nhanh nhất bắt xe chạy về nhà mình, lại lấy tốc độ nhanh nhất rũ bỏ bộ dạng như mới ngủ dậy kia xuống, mặc bộ suit màu xanh thẫm của mình lên, mau chóng thắt nơ trên cổ áo, còn cẩn thận xịt thêm nước hoa để thêm phần trang trọng, anh thề đây là lần đầu tiên kể từ khi dự lễ tốt nghiệp mình ăn mặc trang trọng như thế. Tiếp đến lại không dám phí một giây nào bắt xe tới địa chỉ mà Patricia cho - là tòa trung tâm thương mại ở phía Tây Metropolis, ngồi trên xe Luca nhanh chóng liên lạc với Patricia.

"Tôi đang trên đường đây, bà ở đâu?

"Ừm sảnh chờ số 7 à, tôi biết rồi.

"Đứng yên đấy tôi sắp tới rồi, để ý Andrew nhé.

"Tôi không có lo quá nhưng em ấy từng đi lạc một lần, vẫn còn tâm lí lắm, lúc nào ra đường cũng nắm tay tôi.

"Khoe ân ái cái gì bà nghiêm túc chút đi cho tôi nhờ.

"Tôi tới rồi đây."

Luca vội bước xuống xe, còn quên lấy cả tiền thừa, phóng như bay tới sảnh chờ số 7. Đang là buổi xế, sảnh chờ khá đông người, Luca theo hướng dẫn của Patricia đi tới dãy ghế chờ gần cửa kính lớn, ở đó có một bóng dáng vừa quen vừa lạ.

"Sao em lại ở đây một mình, Patricia đâu?" - Luca nắm vai người đó hỏi dồn - "Ổn chứ."

Andrew cũng bị dọa giật mình không kém khi thấy Luca xuất hiện, lại còn có vẻ chải chuốt hơn thường ngày, ừm thì... đẹp trai hơn nữa. Patricia vừa rời đi tầm năm phút trước, cô nói có việc gấp cần về nhà, bảo rằng sẽ nhờ người đến đưa Andrew về, không ngờ lại là Luca. Luca nghe xong câu chuyện rất khó tin kia, mất chưa đến hai giây để nhận ra đây chỉ là cú lừa từ cô bạn nghịch ngợm, anh chẳng biết nên phản ứng thế nào ngoài vò vò tóc.

Bất chợt điện thoại lại kết nối, Patricia gọi tới.

"Bạn ơi thấy thành quả của tôi thế nào? Trông đáng yêu chứ, tôi cũng vất vả lắm mới chọn được." - cô gái ở đầu dây bên kia cười khoái chí - "Còn không mau dẫn em ấy đi chơi đi, ngoan lắm đấy."

Đến giờ Luca mới định thần được Andrew không còn chen vào mấy bộ đồ cũ của anh nữa, hiện tại quần áo mới vừa vặn được mặc trên người cậu ta rất phù hợp, rất tôn dáng, và như Patricia nói, rất đáng yêu.

"Không làm phiền hai người nữa, cúp đây, hẹn hò vui nhé." - Patricia nói xong thì cắt máy luôn, chẳng để Luca ú ớ câu nào.

Lúc Luca còn đang không biết phải làm sao thì Andrew đã lay tay anh, đưa ra một gói nhỏ, bảo là Patricia nhờ cậu đưa lại cho Luca. Mở ra xem, hóa ra bên trong là thẻ đen của anh và một cặp vé xem chiếu bóng, là một bộ điện ảnh đang nổi thời gian gần đây.

"Đấy là gì vậy Luca?" - Andrew hỏi

"Là vé xem phim điện ảnh" - Luca trả lời - "Em có thể nhìn thấy một câu chuyện được chiếu trên màn ảnh rộng..."

"Em chưa xem bao giờ á" - Andrew bỗng dưng nói rất nhanh - "Hay là...

"Luca với em đi nhé, em muốn xem."

Andrew dường như đã lấy hết sự dũng cảm để dành cho lần làm nũng này, mặc dù bình thường ở nhà luôn là đứa nhỏ được anh hai cưng chiều, Andrew vẫn luôn rất ngoan ngoãn nghe lời, cũng rất ít khi đòi hỏi bất cứ thứ gì về cho mình. Đây là lần đầu tiên cậu ta nhõng nhẽo, rất xấu hổ, rất kì lạ, có cảm giác như mình vừa phạm một lỗi gì đó rất nghiêm trọng vậy, chưa cứng rắn được bao lâu đã muốn rút lui đầu hàng, định rụt bàn tay đang níu lấy cổ tay áo Luca lại.

"Được thôi, đi nào."

Luca nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ của Andrew, hai người đi song song, tay trong tay rất dịu dàng. Vốn Luca tưởng rằng cậu nhỏ đến từ dị giới này là một chú thỏ nhút nhát ngoan ngoãn, vậy mà cũng có thể làm nũng như vậy, lại còn mang một gương mặt rất đáng yêu trưng ra trước mặt anh, Luca thừa nhận bản thân không có sức kháng cự, rất nhanh chóng buông vũ khí đầu hàng. Đấng trên cao biết, nếu Andrew có đòi mua luôn cả cái rạp hát về thì hẳn Luca cũng sẽ đồng ý ngay không suy nghĩ.

Haiz bọn trẻ con bây giờ thật đáng sợ mà.

Nhưng cũng phải nói rằng...

Làm tốt lắm Patricia!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top