Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 4: 

"Chúng ta có nên ra ngoài dò xét trước không? Dù sao ngồi không như vậy cũng chẳng được việc gì", Naib vất vả xỏ lại đôi giày cao gót cứng ngắc.

"Chị cũng đang tính như thế. Đám người hầu của biệt thự đều đang bận chuẩn bị cho bữa tiệc tối. Sẽ chẳng có ai chú ý đến chúng ta đâu", Airis đứng dậy, áp tai lên cánh cửa nghe ngóng "Chậc! Cánh cửa này cách âm tốt thật đấy".

"Bên ngoài không có tiếng bước chân, có vẻ tầng này thực sự bị bỏ quên rồi", Naib nằm úp tai xuống sàn, vì mặc váy nên cậu nằm kiểu quỳ gối, vòng eo mảnh khảnh dẻo dai hơi cong, quyến rũ vô cùng.

"Naib, đừng để ai ngoài người em yêu nhìn thấy dáng vẻ này của em nhé", Airis lấy tay bịt mũi ngăn mình kích động xịt máu.

Naib mặt mơ hồ, đầy dấu hỏi ngơ ngác nhìn Airis "Vâng?"

"Chúng ta đi thôi", Airis không giải thích, vặn mở đẩy cửa đi ra ngoài.

Hành lang trải thảm đỏ sạch sẽ, hai bên tường được sơn dát vàng cùng những bức tượng điêu khắc nghệ thuật tinh xảo nhưng không đem lại cảm giác quá mức phô trương mà thay vào đó là tràn ngập cảm giác nghệ thuật.

Có tiếng người nói cùng bước chân vội vàng ở dưới tầng 1, vị trí cả hai đang đứng là ở tầng 2.

Naib cùng Airis bàn nhau, sau đó quyết định mỗi người đi về một hướng. Naib lên tầng 4 để tìm hiểu, Airis sẽ lên tầng 3. Cuối cùng sẽ hẹn nhau 30 phút sau quay lại tầng 2.

Tòa nhà này chỉ được nối với biệt thự chính bởi dãy hành lang tầng một, còn lại nó hoàn toàn tách biệt.

Tầng 4 của tòa nhà này cũng không khác tầng 2 lắm, chỉ có điều hai bên tường chẳng có gì cả.

Tầng chỉ có 3 căn phòng, trước cửa mỗi phòng treo một bức tranh. Tầng này bày cho có hay sao? Hay cho khách nhân ở? 

Hai căn phòng bên cạnh cầu thang treo hai bức tranh có màu sắc vô cùng rực rỡ tươi mát. Cách bài trí trong hai căn phòng lại có chút u tối, chỉ có một cái giường lớn, cửa sổ sát đất hứng ánh nắng mặt trời duy nhất lại bị che lại bởi tấm rèm tối màu dày và nặng. Trên tường treo một bức tranh sơn dầu phong cảnh lớn. Tủ quần áo một người cùng một bộ bàn ghế gỗ. Đơn giản đến không thể giản đơn hơn được nữa.

Gõ khắp căn phòng Naib cũng không tìm thấy cái ngăn ẩn nào. Cậu mở tủ quần áo ra nhìn, bên trong có những bộ quần áo tối màu được bọc cẩn thân trong túi. Kiểm tra một lượt cũng không thấy gì khác thường.

Naib dừng bước, bức trang treo ở cạnh của căn phòng cuối khiến cậu chú ý. Trong khi hai bức tranh kia màu sắc tươi tắn, thì bức này hoàn toàn ngược lại. Màu sắc tối tăm như cuốn người nhìn vào bùn lầy, nặng nề khó thở. Nội dung bức tranh vẽ một ngọn núi xây từ xác người và máu, thật khó chịu.

Naib vặn chốt cửa không được, căn phòng này bị khóa rồi. Ngẫm nghĩ một chút cậu từ trên đầu tháo xuống cái kẹp tóc mảnh, mái tóc mềm mại không có kẹp giữ liền xõa ra rũ xuống. Cậu mặc kệ, bẻ thẳng cái kẹp ghim, sau đó thành thạo luồn vào lỗ khóa, lách cách hai tiếng liền mở được cửa phòng.

Căn phòng hoàn toàn khác so với hai phòng kia, nó sáng hơn rất nhiều. Vẫn là cửa sổ sát đất nhưng thay vì bị che bởi tấm rèm dày và nặng, rèm trong căn phòng mỏng màu sáng, được cột gọn gàng. Bình hoa đặt trên bàn vẫn còn tươi mới, có lẽ là mới được thay, giường trong căn phòng lại thiết kế theo hình tròn có rèm rũ từ trên trần xuống, giống như dành cho nữ. 

Mở tủ quần áo, bên trong treo đầy những bộ quần áo sang trọng rực rỡ. Naib vòng ra sau nhìn, cái tủ này không phải kê sát tường, mà là trực tiếp dính lên tường. Gõ gõ vào tủ, Naib phát hiện phía sau bị rỗng.

"Tìm được rồi!", một căn phòng ẩn với lưng tủ là cánh cửa. Công tắc để mở cũng đơn giản không kém, nó được khắc thành một khối tròn nép sát góc cuối tủ, không để ý sẽ bỏ qua nó.

Naib cẩn thận đẩy ra cánh cửa, bên trong tối om không nhìn thấy năm ngón.

"Ưm!", chợt một tiếng kêu sợ hãi phát ra.

Naib theo phản xạ thủ thế cong người, cậu phát hiện cái phòng ẩn này rất nhỏ, còn chẳng gọi nổi là phòng ấy chứ. Tiếng kêu vừa nãy là của người, giọng khá khàn, có vẻ đã ở trong này một thời gian dài rồi.

Cứu người trước đã, Naib gạt hết đám quần áo vướng víu ra để ánh mặt trời có thể chiếu vào một chút, đi sâu vào trong Naib đụng chân vào cái giường sắt nhỏ, trên giường cuộn một cục nho nhỏ hơi cựa quậy, nhấc chăn ra Naib liền giật mình, là một đứa trẻ nhìn có vẻ còn nhỏ tuổi hơn Tammy. Hai chân cậu bé bị xích chặt với hai chân giường, có vẻ đã giãy khá kịch liệt mà da phần cổ chân đã toác cả ra.

Naib dùng tay thử độ bền của dây xích, thấy trong khả năng liền dùng mép giường làm điểm tựa liên tục đập vào cùng một điểm khiến dây xích mỏng trong tay đứt ra.

Lúc bế cậu nhóc lên Naib mới biết cậu nhóc vẫn luôn mở mắt quan sát mình. 

"Đừng sợ, anh đưa nhóc ra ngoài", Naib nhẹ giọng an ủi.

Bàn tay nhỏ của cậu nhóc sờ sờ phần ngực giả độn lên của Naib, sau đó rướn người ôm choàng qua cổ cậu. Naib cũng chẳng để ý, cậu nhìn quanh, không có nước trong phòng. Nhanh chóng thu dọn hiện trường rồi bế cậu nhóc một đường lén chạy thẳng xuống căn phòng tầng 2.

Airis vẫn chưa trở về, Naib định đặt cậu nhóc xuống ghế nhưng hai tay cứ như con mực quấn chặt lấy cổ Naib không chịu buông.

"Được rồi, nhóc thả ra chút nào. Anh rót cho nhóc cốc nước", Naib vỗ vỗ nhẹ lưng thằng nhóc.

Thằng nhóc cố chấp không chịu, Naib đành phải vừa ôm thằng nhóc vừa rót nước. Cậu để ý chất vải thằng nhóc này mặc không phải hạng thường. Kiên nhẫn nhỏ nhẹ dỗ thằng nhóc uống nước mà toát cả mồ hôi.

Cạch! Airis vừa vào phòng liền thấy ngay cảnh "mẹ hiền dỗ con" của Naib.

"Naib? Em sinh đứa bé ra từ bao giờ thế? Mới có 30 phút thôi mà?" Airis vèo một cái nhào đến cạnh Naib muốn nhìn rõ.

"Chị Airis", Naib đỡ trán "Em tìm được thằng nhóc bị nhốt trong căn phòng cuối trên tầng 4 đấy".

Airis giật mình, cô bảo Naib nhấc mặt thằng nhóc lên để quan sát.

Thằng bé cũng rất ngoan, làm theo lời Naib nâng mặt nhỏ lên.

"Đây! Đây chẳng phải tiểu hoàng tử mất tích sao? Lão Howl này điên rồi sao?" Airis khiếp sợ.

Naib cũng kinh ngạc không kém. Thằng nhóc này là tiểu hoàng tử thật á? 

Hai người nhanh chóng trao đổi tin tức vừa đi điều tra được về. Ngoài căn phòng mà Naib tìm được Light (tên của tiểu hoàng tử) ra thì chẳng còn gì hữu dụng.

"Cái tên điên Howl, dám bắt cóc hoàng tử làm con tin", Airis chậc chậc hai tiếng "Đến lúc bữa tiệc phải để hoàng tử ở lại đây thôi".

Light đang ngoan ngoãn ngồi trong lòng Naib ăn bánh nghe vậy liền như con mực không một động tác thừa ôm chặt cứng cổ Naib.

"Ôi trời" Airis đau đầu "Tiểu hoàng tử, cậu không thể giữ Naib mãi như vậy được. Chúng tôi còn có nhiệm vụ, cậu sẽ được đón về hoàng cung an toàn khi chúng tôi hoàn thành kế hoạch của mình. Ngài cứ như vậy thì Naib sẽ khó xử lắm".

"Vậy sao?", tiếng nói nhỏ như muỗi kêu.

"Vâng, sẽ khó cho tôi có thể vừa làm nhiệm vụ vừa đem theo ngài", Naib nói "Chúng tôi có tiếp viện từ ngài bá tước, hoàng tử cứ núp ở đây, sau khi tất cả kết thúc sẽ có người đón ngài an toàn trở về".

Light chần chừ một chút rồi cũng buông lỏng tay. Khuôn mặt nhỏ u ám như rơi vào bóng tối.

"Tiểu hoàng tử, từ giờ đến lúc diễn ra bữa tiệc ngài vẫn được ở với Naib mà, có cần làm ra biểu cảm như vậy không?" Airis chậc chậc hai tiếng.

Cô để ý Naib luôn lạnh lùng ít nói vậy mà đặc biệt phá lệ với trẻ con, người kiệm lời như cậu ấy lại nói rất nhiều lời an ủi cùng giải thích với cậu nhóc. Hành động ôm tiểu hoàng tử cũng vô cùng tự nhiên thuần thục. 

"Naib à, cậu có em sao?" Airis tò mò hỏi.

"...Không có", Naib do dự trong chốc lát nhưng cuối cùng vẫn phủ định.

Airis cũng thôi không hỏi nữa. Cô quay sang hỏi Light "Ngài bị bá tước bắt sao?"

Light gật gật đầu, "Còn một tên nữa, bá tước có gọi hắn là hoàng tử. Ta không biết hắn".

Airis từng nhịp từng nhịp gõ tay xuống thành ghế suy ngẫm "Vậy thì hẳn đó là bên giao dịch muốn giúp bá tước tạo phản rồi. Rắc rối nhỉ".

"Mà, kệ đi. Chúng ta cứ hoàn thành nhiệm vụ của mình là được, chuyện khác phải để Bệ Hạ tự lo liệu thôi", Airis nhún nhún vai.

----------------------------------------.

Chờ đợi rồi chờ đợi, cuối cùng thời điểm diễn ra bữa tiệc cũng đến. 

Cốc! Cốc! Cửa phòng bị gõ vang, tiếng của cô bé hầu gái vang lên "Hai vị tiểu thư, đã đến thời điểm diễn ra bữa tiệc ạ. Em đến để phục vụ hai chị chỉnh trang trang phục ạ".

Airis đứng dậy kéo lại cái rèm che đi khung cảnh trên giường. Liếc nhìn Naib đã chỉnh lại trang phục liền lên tiếng để cô bé đi vào.

"Xin lỗi, chắc hai chị buồn lắm, ngồi trong phòng mấy tiếng đồng hồ như vậy", cô bé đi cùng một hầu nữ khác bê vào hai khay trang phục cùng đồ trang điểm "Hôm nay bận quá, biệt thư thiếu nhân lực nên bọn em bận tối mắt luôn ý", cô bé than thở.

"Chào hai vị tiểu thư", hầu nữ đi cùng cung kính cúi chào "Em là Cindy, bạn của Anna, em cùng Anna đến phục vụ hai chị chỉnh trang ạ".

Anna nhanh nhảu "Cậu ấy mới vào làm ở biệt thự được hai tháng nên vẫn còn nhút nhát đó chị".

Hầu nữ ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào Airis liền khiến cô giật mình tỉnh ngộ, ra là người được cài vào biệt thự.

Airis gật đầu, cười nói "Vậy Anna giúp chị đi, còn Naib giao lại cho Cindy nhé. Giúp em ấy cột lại tóc và dặm lại phấn giúp ta nhé, Cindy".

"Vâng" Cindy tiến lại gần Naib nhẹ gật đầu.

Naib sao có thể không hiểu, liền an tâm để Cindy giúp.

"Bộ trang phục này là đồ đặc biệt chuẩn bị cho hai tiểu thư để tham dự bữa tiệc ạ", Cindy nâng khay đồ lên, muốn giúp hai người thay đồ.

"Không cần đâu, chị tự mặc được, em chỉ cần chỉnh lại nếu chưa đúng thôi", Airis khéo léo tiếp lấy cái khay, đẩy Naib vào phòng thay đồ "Em thay trước đi, Na...Nanacia".

Anna để ý thấy rèm của giường bị buông xuống liền muốn tiến đến kéo lên cột lại, Airis để ý nhanh chóng vụt một cái nắm lấy tay của Anna xoay một vòng.

"Á", Anna mất thăng bằng ngửa ra sau được Airis đỡ được. Khuôn mặt xinh đẹp đầy quyến rũ của Airis áp sát đến khiến trái tim nhỏ của Anna đập bình bịch liên hồi, khuôn mặt nhỏ đỏ lên "Tiểu thư Airis?"

"A, xin lỗi dọa sợ em rồi" Airis nâng Anna đứng thẳng dậy "Chỉ là ta đang phấn khích muốn mau chóng được tham gia bữa tiệc để được khiêu vũ quá".

Airis không dấu vết nửa ôm nửa kéo Anna tránh xa giường "Đợi Nanacia thay đồ xong chắc phải mất một lúc, em giúp ta làm tóc và trang điểm lại trước đi, dù sao nhìn kiểu dáng váy khi mặc sẽ không làm ảnh hưởng gì".

Anna ngây thơ bị dụ liền quên luôn chuyện dọn giường, vui vẻ giúp Airis trang điểm.

"Ừm, Cindy", giọng nói bối rối của Naib vang lên "Làm phiền cô đến giúp tôi một chút"

"Vâng?", Cindy tiến vào phòng thay đồ.

Chiếc váy được đưa vào thiết kế nhìn như rất kín đáo nhưng thực chất còn hở hơn cả bộ váy xẻ tà mà Naib mặc trước đó.

Chất vải ren mỏng manh tựa như chỉ cần kéo nhẹ một cái cũng sẽ toạc r. Phần thân trên thiết kế theo hình cổ chữ A ôm sát làm lộ ra đường xương quai xanh mảnh mai cùng cần cổ cao quyến rũ. Phần váy bên dưới thiết kế rất ác, rõ là nhiều lớp nhưng là được xếp chồng lên nhau, vì vậy chỉ cần đi lại, đôi chân dài thon gọn quyến rũ cùng đường cong sẽ ẩn hiện lộ ra.

"Cô giúp tôi chỉnh lại phần ngực đi", Naib bình tĩnh nhờ nhưng đôi tai đỏ hồng đã khiến cậu bị nhìn thấu.

Cindy giúp Naib độn lại phần ngực rồi cố định lại, đồng thời như làm ảo thuật tìm ra được kẹp ghim nhỏ giúp Naib chỉnh lại phần váy bên dưới, hạn chế để lộ da thịt như ban đầu. Ổn thỏa xong liền cùng cậu đi ra ngoài.

Airis nhìn váy Naib mặc trên người ánh mắt có chút không tốt. Airis đem theo đồ thay ra, kiểu dáng chân váy bên dưới cũng giống hệt Naib chỉ khác là phần trên thiết kế hở vai, làm lộ ra khung xương vai cân đối tinh tế. Quan trọng là rõ ràng thân phận hiện tại của cả hai là nhạc sư, vậy mà chất liệu vải của váy và cách thiết kế này giống như của gái mua vui cho đám quý tộc hơn. Đáng chết!

Chỉnh trang xong xuôi, bữa tiệc cũng chính thức bắt đầu.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top