Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A/N: Nỏ qua nhà ngta đc mặc quân phục nhà ngta cắt may theo size của Nỏ, Nỏ ở nhà đến anh boss của Nỏ cũng chỉ có 4 bộ đồ 😏



Hậu trường tập trước vẽ bởi bạn @Niosio, cảm ưn bạnnnnn

Sự kiện ngục Ainsley: xuất hiện đâu đó tầm chap 6 đổ lên, khi Jack đến quận Primrose để thẩm tra tù nhân và gặp Naib chính thức lần đầu tiên ở chợ đen =))) Chuyện này cũng qua lâu r nên chắc mn không nhớ =))))

==={}===

"J-Jay Carl...?"

Không thể nào, kẻ đã bị truy nã suốt nửa năm nay?

Sau sự kiện ngục Ainsley, Jack đã mất đi một phần vị thế vốn có của mình, dù sao thì gã cũng đã để hụt mất một tội nhân lớn như Jay vào thời điểm nhạy cảm. Ngân khố bị cắt giảm, quyền lực bị chia tách, hơn ai hết, Martha nhớ thời gian đó họ đã trải qua khó khăn như thế nào.

Vậy nhưng, đầu sỏ của tất cả những khổ sở đó, hiện tại lại ở trong hoàng cung?

"Ồ, chào cô bé."

Jay dường như chẳng mấy quan tâm đến lời đe dọa của Martha, bất chấp cây súng đang chĩa thẳng vào đẩu mình, y vẫn điềm nhiên quay lại, hí hoáy với bàn làm việc của mình. Martha nheo mắt, nhìn kĩ "thứ" đang ở trên bàn. Không, đó là một người, một cô gái bất tỉnh.

Demi Bourbon?! Sao cô ta lại ở đây?

Mặc dù thông tin Demi vì giúp đỡ cho Vera đã bị trừng phạt bị rò rỉ, Martha chẳng bao giờ ngờ cô lại xuất hiện ở đây, trong tình trạng bất tỉnh và nằm trên thớt thế này. Bất kể cái gì đi chăng nữa, Demi vẫn là tinh anh trong hàng ngũ Hoàng gia, v-vì cái gì mà sa cơ...

Hơn nữa, trên người Demi hiện tại không hề có vết bỏng. Hình phạt cho việc phản bội ấn kí trung thành rất nặng, đáng ra hiện tại Demi không nên lành lặn như thế. Trên gương mặt của Demi hoàn toàn là nét bình lặng, không có vui buồn, giận dữ, dường như...đã chết.

"À, nhìn cái này sao? Đây là tác phẩm tẩm liệm mới nhất của ta."

"Tẩm liệm? Nhưng cô ta chưa hề--"

Nói đến đây, Martha bị ánh mắt của Jay làm cứng họng. Đó không phải là ánh mắt của con người, y nhìn cô như nhìn xác chết, hay một con búp bê. Martha không biết, cô chỉ biết--...nó rất đáng sợ.

"Chết? Haha, không cần chết vẫn có thể tẩm liệm được mà. Con bé sẽ trở thành Tà Nhãn ký chủ đời tiếp theo, là tác phẩm vĩ đại nhất của ta, hahaha..."

Vậy ra Martha đoán đúng, quả cầu kia giữ năng lượng Tà Nhãn. Cô không biết vì sao Hoàng gia có thể lôi kéo nhiều năng lượng đến mức này, nhưng nếu thứ đó vỡ ra, có lẽ, có lẽ Jack sẽ tỉnh lại.

"Sẽ không có Tà Nhãn ký chủ nào khác cả, không ai."

Jay nghe đến đây liền bật cười điên dại, tiếng cười như rít qua kẽ răng ken két, làm người ta lạnh sống lưng.

"Ngươi nghĩ, thiếu tướng của ngươi không mong chờ điều này sao? Hắn thèm chết đến sắp điên rồi. Sống 300 năm, ngươi nghĩ đó là một loại ân huệ sao?"

Bàn tay cầm súng của Martha run lên, cô biết Jack là Tà Nhãn ký chủ, cô cũng biết gã đã ở đó từ lâu, nhưng...300 năm?

Gã làm thế nào mà tồn tại qua 300 năm đó?

Bất chợt, cô gái nằm trên bàn tỉnh dậy, động tác chậm chạp, tựa như một con rối. Martha là người đã bắt giữ Demi khi ở căn cứ của thiếu tướng Tạ Tất An, tất nhiên cô nhớ Demi vốn dĩ nên có bộ dạng như thế nào.

Một cô gái phóng khoáng, mạnh mẽ, cháy sáng như ngọn đèn cồn, trong tay cầm chai chất lỏng sóng sánh tựa hồng ngọc. Demi có một nốt ruồi lệch trên miệng, nhìn như má lúm, lại hay cười đểu và nháy mắt, cần bao nhiêu ngả ngớn có bấy nhiêu.

Thế nhưng bây giờ vẫn là gương mặt đó, Demi Bourbon nhìn thẳng vào Martha với một đôi mắt trống rỗng vô hồn.

"Thật ra, Hoàng gia chưa từng thiếu Tà Nhãn ký chủ. Có một thằng nhóc đã làm con chó cho chúng ta suốt bao nhiêu đời, ban đầu mắt của nó cũng rất đẹp, dần dần lụi đi như tro tắt. Thế nhưng nó chẳng phải đứa trẻ ngoan, nên không dùng được nữa."

Một thiếu niên tóc xám, mắt xám, trong quá khứ từng tự do sống dưới ánh mặt trời, trải qua 300 năm phục tùng Hoàng gia, phóng túng ấy dần dần bị bào mòn chỉ còn một cái xác khô. Một cái xác quá đỗi nổi loạn, quá dễ phá kế hoạch.

Martha nhíu mày, cô biết có Tà Nhãn ký chủ thứ 2 cũng giữ một mảnh lớn khác, nhưng hoàn toàn không nghĩ người đó nằm dưới sự kiểm soát của Hoàng gia. Nếu như Jack bị rút đi năng lượng đến hôn mê, có phải người kia cũng như thế? Thế nhưng Jack dùng máy móc để sống, còn người kia...sống thế nào, nếu như cậu đã tồn tại song song với Jack suốt 300 năm?

Jay vuốt ve mái tóc vàng óng của Demi, rồi làn da căng bóng của cô. Xinh đẹp thật, chẳng ai nhận ra khiếm khuyết từ tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp này.

"Nó đã ngoan ngoãn suốt 300 năm, nhưng nó lại dám nghĩ đến việc tự hủy. Loại suy nghĩ đó không nên tồn tại."

Bởi vì không thể dùng nữa nên phải thay thế.

"Tà Nhãn ký chủ trong mắt các người không phải con người sao?"

Nhìn Demi trước mắt, nghe về thiếu niên trong lời kể kia, xem cách mà Hoàng gia không ngần ngại triệt hạ Jack, bọn họ không hề coi Tà Nhãn ký chủ là con người. Họ giống một công cụ hơn.

Jay cười khẩy, ra hiệu cho "Demi" đi pha trà, liếc về cánh cửa đóng chặt. Chưa đến 5 phút nữa, cảnh vệ sẽ ập vào đây bắt giữ Martha.

"Con người? Đùa thật vui. Con người là tạo vật xinh đẹp nhất, còn đám ký chủ đó dám đi ngược quy luật sinh tử, sao có thể sánh với con người. Hảo cảnh bất trường tại, hảo hoa bất trường khai(*)."

"Không, các người sai rồi!"

Thiếu tướng đã nuôi tất cả những đứa trẻ kia nên người, người đàn ông dù sống thiếu thốn nhưng chưa một ngày để bọn họ thiệt thòi, người sẽ cười khổ khi bị cấp dưới càu nhàu, người sẽ nổi tính trẻ con mà bỏ đi bất thình lình. Là người theo chân Jack gần hết cuộc đời, việc gã có phải "con người" hay không, Martha nguyện dùng đôi mắt của mình để đánh giá.

Tà Nhãn là cái gì cơ chứ, thiếu tướng của bọn họ thì chỉ là thiếu tướng của bọn họ thôi.

"Thôi, ta chẳng muốn dài dòng với cô bé nữa. Tiểu thư Bourbon, kết thúc ở đây thôi."

Trong khi Martha vẫn đang hoàn toàn cẩn trọng và đề phòng chĩa súng về phía Jay Carl, cô đã phải đối mặt với hình huống không hề ngờ đến. Demi Bourbon giống như được bật công tắc, lao như điên về phía Martha, bất chấp cô nổ một phát súng xuyên bả vai của nàng.

"Demi?! Cô tỉnh lại đi?"

Martha lùi bước khi bàn tay của Demi bịt chặt lấy họng súng còn nóng của cô. Cô không có lòng thương hại với kẻ thù, nhưng nổ súng như thế này thì không có ích lợi gì cả. Cô cần phải phá vỡ quả cầu kia, dù Martha không chắc vài phát súng có thể làm nó vỡ tan.

"ĐOÀNG!"

Viên đạn xuyên qua bàn tay của thiếu nữ, hướng thẳng về phía quả cầu rồi...mất hút bên trong ánh sáng màu đỏ tía.

"K-không thể nào..."

Hình ảnh cuối cùng mà Martha nhìn được là khuôn mặt vô cảm của Demi khi nàng dùng gót giày nghiến cánh tay của cô chặt xuống đất. Nàng hoàn toàn không phải là con người, tốc độ, kĩ thuật, sức bền, tất cả đều vượt trội.

Lính canh tràn vào, nhưng ngay lập tức làm theo chỉ thị của Jay Carl khi thấy Martha đã bị khống chế.

Demi ngồi xổm xuống, gỡ khẩu súng ra khỏi tay của Martha. Một lọ thủy tinh đã vỡ vì cử động rơi ra khỏi ngực áo của cô, chất lỏng bên trong tỏa mùi hương thanh nhẹ như loại bỏ hết mùi máu trong không khí.

Mùi này thật sự có chút quen. Demi lấy tay quẹt một chút, rồi đưa lên mũi ngửi.

"A..."- Dù đã choáng váng đến muốn ngất xỉu, Martha vẫn cố gắng gượng nhìn động tác của Demi - "Vera từng nói với tôi, có lẽ Demi sẽ không còn trong kiểm soát của chúng ta lâu. Nếu có ngày cô ấy đi mất, hãy gửi cho cô ấy lọ nước hoa này."

Đó là mùi hương mà Demi yêu thích không thôi khi còn trong lao tù tăm tối. Vì không biết ai sẽ gặp được Demi, Vera âm thầm gửi lọ nước bé xíu này cho rất nhiều người trong căn cứ.

"Vera...?"

Cái tên lạ quá, Demi nhíu mày, nàng từng quen người có tên như vậy sao? Nàng chậm rãi đưa mùi hương kia lên ngửi thêm lần nữa, trong đầu như có giọng nói của một cô gái từ rất xa vọng về.

[Mùi hương này, là mùi hoa thạch thảo ủ trong rơm ẩm lâu ngày. Cô có vẻ thích nó ha? Tôi mới làm một ít thôi, lần sau sẽ chế cho cô thật nhiều."]

"Vera?"

"Cô ấy...đang nằm liệt giường, có lẽ cũng không trụ được lâu nữa...."

Demi ngây người, là nàng khiến Vera hôn mê. Vậy nhưng nàng biết có một người có thể thay nàng bảo vệ cô, làm cô tỉnh giấc, miễn là người đó tỉnh lại. Miễn là người đó tỉnh lại.

Jay Carl hoảng hốt ngoảnh người khi Demi cầm khẩu súng của Martha lên, hướng nòng súng về phía ngực mình.

"Người đâu, mau ngăn Bourbon lại!"

"ĐOÀNG!!"

Trái tim của ký chủ mới đã vỡ tan, năng lượng Tà Nhãn giống như pháo hoa, tóe ra thành từng tia rồi bay biến mất trong không khí.

==={}===

(*) Hảo cảnh bất trường tại, hảo hoa bất trường khai: Hoa đẹp chẳng tươi mãi, cảnh đẹp chẳng còn hoài.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top