Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 46.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A/N: Để mị kể cho mà nghe, thiệt ra Chanh thích đọc cmt lắm, mặc dù thường là ít trả lời nhưng mà gần như 100% cmt của mọi người tui đều đọc + nhớ tên mọi người hết đó (' ∀ ' *) Vote cao thấp tui còn k để ý cơ mà nếu có chương mới k ai cmt/ít cmt thì tui sẽ kiểu: oh no...sau đó ngồi buồn hiu cả ngày =))

Spam mấy iem tranh dạo gần đây (‘◉⌓◉’)

==={}===

Chăn ấm nệm êm, mùi hạnh nhân nhè nhẹ thoảng qua đầu mũi.

Naib tỉnh dậy trong một cái ôm.

Trời bên ngoài đã tối, mở thật to mắt cũng chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy gương mặt đang ngủ say của người bên cạnh. Mặc dù đã nhìn rất nhiều lần, Naib vẫn phải cảm khái, người này đẹp trai thật đấy. Anh cố cựa mình, tìm một tư thế thoải mái hơn, vô tình lại đụng đến cánh tay phải đang băng bó trắng toát, đau đến nước mắt sinh lí suýt chảy ra.

"Đừng có nháo, chưa tính tội của em đâu."

Giọng của Jack khản đặc lại, nghe như buồn ngủ, lại kéo anh vào ôm chặt hơn một chút, khoảnh cách vừa hở ra lại bị thu xuống không còn chút gì.

Naib nhớ lần cuối cùng họ nằm cạnh nhau ngủ như thế này, lần tiếp theo tỉnh dậy anh đã mất đi thị giác, mà Jack lại rơi vào hôn mê. Trong lòng luôn cảm thấy bất an, dù cho mọi thứ vẫn đang đi đúng kế hoạch anh đã vẽ ra, vẫn là không dễ chịu.

Mà khoan đã, "chưa tính tội"? Jack đã phát giác ra cái gì rồi? Lưng của Naib vô thức căng cứng lại, nhiệt độ trong phòng dường như sụt giảm bất thường. Jack có lẽ đã biết chuyện Naib tìm tới chỗ Burke, anh phải giải thích làm sao...

"Trong túi áo của em có 3 bao thuốc lá rỗng."

Naib: "..."

"Hút thuốc nhiều là không tốt, Naib. Em biết mà."

Jack cọ cọ trán của mình và Naib, mắt vẫn nhắm, giọng còn nghe như đang ngái ngủ. Có rất nhiều điều gã muốn hỏi anh, tất nhiên, gã không mù, gã biết cái găng tay vô hiệu hóa kia là Naib lấy từ đâu ra. Thế nhưng Jack sẽ không hỏi, dù sao Naib luôn luôn có quá nhiều bí mật, gã cũng quen rồi. Miễn là anh vẫn còn an toàn thì không sao cả.

Trong lòng Naib hơi nhói, anh biết Jack nói như vậy hoàn toàn không có ẩn ý gì, gã không muốn Naib đụng đến thuốc đơn thuần là lo cho sức khỏe của anh chứ không vì bản thân dị ứng. Hơi thở của người kia rất gần, tóc mai chạm nhau, nhìn sơ qua, chẳng khác nào một đôi tình lữ thông thường.

Naib híp mắt, chui tọt vào lòng người ta, chẳng hiểu là phát điên cái gì mà cọ lấy cọ để. Với tính cách thông thường của mình, Jack sẽ không thèm chấp anh mà đi ngủ luôn, nhưng gã bị phá giấc đến sắp tỉnh hẳn rồi, xoay người đặt thân ảnh kia bên dưới, trong đôi mắt màu hổ phách hiện lên tia nguy hiểm bất thường.

"Nháo cái gì? Tính không cho ai ngủ? Tin tôi cho em ra sofa không?"

Naib ngẩng đầu nhìn Jack, đưa bên tay đang băng bó kín mít lên chỉ chỉ vào vết bỏng vẫn còn hiển hiện trên mặt, bĩu môi:

"Người ta như thế này mà anh bắt ra ngủ sofa sao?"

Trong lòng gào thét, Jack cắn răng, được rồi, gã thua!

Dẫu biết rõ với người đã lăn lộn chiến trường không ít như Naib, chút vết thương này thật sự không tính là gì, thậm chí gã còn ở đây để đảm bảo là anh không lưu lại chút sẹo nào, nhưng Jack vẫn thấy mềm lòng khi người kia làm nũng với mình. Gã mím môi, hôn nhẹ lên khóe mắt người kia, vị trí ngay gần vết bỏng.

Lần này Naib đã chịu khổ nhiều rồi.

Trái với suy nghĩ của tất cả mọi người về việc Ripper nằm ngoài sự kiểm soát của Jack, sự thật lại là điều hoàn toàn ngược lại. Ripper chiếm quyền cơ thể khi gã mệt mỏi? Hành động của Ripper đi trái nguyện vọng của Jack? Đều là một lời nói dối hoàn mỹ.

Nếu gã là một kẻ dễ dàng bị thao túng như thế, Jack đã không tồn tại ở đây suốt 300 năm. Trừ khoảng thời gian ở London là kí ức vô cùng mơ hồ, còn lại, hầu hết những lần Ripper xuất hiện, gã đều có thể kiểm soát được.

Chỉ là, nói sao nhỉ, có những việc mà thiếu tướng hoàn mĩ trong lòng mọi người thì không nên làm, có những lúc gã cần phải để tay nhuốm máu, nhưng mà gã không thích. Vậy nên gã để Ripper làm thay. Dù sao thì làm một kẻ nắm quyền cao lại có chỗ đứng như Jack, có không ít lần đã phải âm thầm xử lí sự vụ không sạch sẽ gì rồi.

Khổ thân Ripper, tới bây giờ vẫn đang nghĩ là mình có thể chiếm quyền cơ thể một cách chủ động lắm.

Sự việc 26 lần này, Jack vốn đã có chủ ý từ đầu. Gã không thiện lương như mọi người vẫn nghĩ, gã chỉ đơn thuần là không trực tiếp dùng đến tay mình mà thôi.

Jack đè chặt người kia xuống, cẩn thận tránh mấy chỗ bị thương nhưng vẫn không cho Naib cựa, mặt mang nét cười, lần nữa bắt Naib đi ngủ. Cái mà gã không lường trước được lần này chính là Naib chịu tổn thương, hơn nữa còn vì bảo vệ cái lí tưởng của gã mà để lộ ra một phần dấu vết khi tìm đến chỗ của Burke. Ừm, có chút ấm áp. Gã biết Naib giấu gã rất nhiều, nhưng lần này anh lại bất chấp có thể bị lộ chỉ vì muốn bảo vệ cảm thụ của gã.

Trong lòng Jack âm thầm tính sổ, Ripper để người yêu của gã thành ra thế này thì cứ xác định là vài năm nữa cũng không được xuất hiện đi.

"Jack."

"Sao, thèm sofa rồi?"

"Danh tiếng anh gây dựng sắp sụp đổ rồi."

Căn cứ phía Đông, à không, bây giờ phải gọi là căn cứ Nhiễm Thanh, đã hoàn toàn được đưa vào hàng ngũ phản động. Họ vẫn có Anoushka - vùng đất dễ thủ khó công này làm điểm tựa, nhưng nếu như Hoàng gia thật sự muốn tiến công, căn cứ phía Tây và phía Nam khó lòng mà đứng ngoài cuộc được.

Ngày tháng sau này, kể từ hôm nay, sẽ đều trải qua không yên bình.

Một đêm không mộng mị.

Sáng hôm sau, Naib mới biết được là mình đã hôn mê suốt một tuần. Trong một tuần đó, căn cứ phía Đông không ngừng gia tăng hệ thống phòng thủ, mà nhóm đội trưởng cũng liên tục nghiên cứu về cỗ máy bắn tên kia.

Roy có trí nhớ vô cùng tốt, y vẽ lại hình ảnh của cỗ máy ấy, cùng với mọi người mô tả một cách khái quát nhất để Helena có thể nắm được cơ chế hoạt động của nó.

Sau khi tạm hiểu sơ bộ hoàn cảnh, thứ đầu tiên Helena nói chính là:

"Thiết kế này không bình thường."

"Ý em là sao?" - Vera phất phất lọn tóc rơi trước trán, cô chỉ hiểu sơ sơ về mấy thứ máy móc này. Cho cô thực hành thì có vẻ hay hơn là nói miệng.

"Cách phân bổ máy, linh kiện, cách thiết kế đều rất tốt, nhưng không tối ưu. Thời nay những cụm bộ phận như thế này đã được lược giản cả rồi, nhưng người thiết kế lại đưa toàn bộ vào, vừa tăng độ cồng kềnh lại không hiệu quả. Giống như...đã bỏ đi hết tiến bộ của cơ khí 300 năm qua vậy."

Naib ngồi nghe ở gần đó âm thầm rùng mình, con bé này kinh thật, chỉ qua mô tả và bản vẽ giản lược lại có thể nhìn ra từng ấy thứ. Tất nhiên là thiết kế sẽ bị lỗi thời, dù sao thì Tracy cũng là người của 300 năm trước rồi. Đó cũng là lí do vì sao cỗ máy bắn tên kia lại dễ bị hủy cùng với 26 như vậy, nó mạnh công nhưng hoàn toàn không có khả năng thủ, chỉ cần tiếp cận tới gần là dễ dàng hơn nhiều lắm.

"Hơn nữa"- Helena nhặt một mũi tên hiếm hoi bị xịt ngòi, không thể nổ mà họ thu được trên chiến trường lên - "Em cảm giác như người thiết kế ra nó không đủ tàn ác."

Cách sắp đặt tên bắn vòng cung không phải là cách hiệu quả nhất, sức công phá cao nhưng cũng không hề khó né. Chiến trường hỗn loạn ít ai nhận ra, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, số thương vong cỗ máy kia tạo ra cũng chỉ xấp xỉ 26 mà thôi, trong khi nó khởi động trước và to hơn gấp 10 lần. Người thiết kế nó hoặc là không quen thực chiến trên trận địa, hoặc là tính tình quá lương thiện, Helena nghiêng về khả năng đầu tiên hơn.

Nếu giao bản vẽ này cho Helena xử lí, cô tin chắc mình có thể nâng lực chiến của nó lên ít nhất gấp đôi.

"Thấy sao, đội trưởng của tôi ấn tượng chứ?"

Một người có thể nhìn máy móc trên trận địa mà vẽ lại, một người khác dựa vào bản vẽ ấy mà suy ra vô cùng nhiều thứ về đối thủ. Đối với những đứa trẻ mình bồi dưỡng này, Jack vẫn luôn vô cùng tự hào.

Naib nhét ống hút vào miệng, vừa uống sữa vừa cắn cắn đầu ống, gật gật đầu với Jack. Anh đang cai thuốc, hơi buồn răng. Trong túi áo, bộ điện tín âm thầm sáng lên, ghi lại đầy đủ cuộc hội thoại của nhóm đội trưởng, truyền âm đến một nơi rất xa.

.

Cung điện hoàng gia.

Thanh niên đeo tai nghe một bên, vừa làm việc vừa để ý động tĩnh ở phòng họp tại Anoushka. Cái con bé Helena này, vốn không thích nó là đúng mà.

Nét cọ cuối cùng hoàn thành, dung nhan vốn tan tác không nguyên vẹn của người bên trong lần nữa trở thành hoàn mĩ vô khuyết.

"Naib, Victor anh ấy sao lại ngủ nhiều như thế? Không sao chứ?"

"Sẽ không lâu nữa đâu."

Hơn mười chiếc quan tài nằm cạnh nhau, lần lượt là những gương mặt vô cùng quen thuộc.

Chuẩn tước Granz đã hi sinh trong trận chiến ở cổng phía Đông, một ông già nửa người nửa máy, một đứa nhóc tóc đen như mực, trên trán có ấn kí đỏ tươi, một cô gái có mái tóc màu khoai môn, nét mặt vô cùng dịu dàng...

"Họ đều có mùi giống như em. Giống như cả anh nữa, Naib."

Thanh niên xoa đầu cô bé con, cười cười:

"Không lâu nữa, họ cũng sẽ tỉnh dậy, hoạt bát giống như em."

==={}===

A/N: Có đoán ra gì hong?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top