Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Little do you know
How I'm breaking while you fall asleep
Little do you know
I'm still haunted by the memories
Little do you know
I'm trying to pick myself up piece by piece
Little do you know I
Need a little more time

Có biết đâu em à
Khi tôi đau thương mà người vẫn giấc say
Có biết đâu em à
Kí ức xưa vẫn còn làm trái tim run
Biết đâu em biết không
Đôi tay tôi đang nhặt từng mảnh vỡ tên mình
Biết đâu em biết phải không
Cho tôi thêm chút thời gian

Little do you know - Alex & Sierra

(Bản dịch này tui biên đúng theo nhạc lun á muốn là hát được á =)))))

==={}===


"Khoan đã, kia chẳng phải là thiếu tướng Jack sao?"

"Ai cơ?"

"Người đang bước trên thảm đỏ."

Hội trường xôn xao một mảnh, không ít người trong giới quý tộc đều biết mặt một thiếu tướng tai tiếng như Jack, hiện tại càng ngạc nhiên hơn khi một kẻ nổi tiếng lãnh tính như gã dắt tay một thanh niên.

Martha hơi cắn môi, ánh sáng trong mắt cũng tối dần, gật đầu với Eli rồi tìm một góc để bật bộ điện tín. Jack không hề nói trước sẽ có chuyện này xảy ra, cô cũng không biết gã tính làm gì, nhưng cô biết cái tính bốc đồng của thiếu tướng nhà mình sẽ chẳng đem lại hậu quả tốt lành gì. Martha không muốn cũng không có quyền ngăn Jack có người trong lòng, nhưng làm việc đến quang minh chính đại như vậy trong khi thân phận của bản thân đang nhạy cảm thì hoàn toàn không được! Sự vụ ở Primrose vừa mới vỡ lở, bên chính phủ đang nắm đằng chuôi, có hàng tá lí do để mấy gã trên cao kia bắt chẹt Jack, và xem gã làm cái gì này!

"Thiếu tướng ngu ngốc, mẹ nó, tôi nghỉ việc."

Vừa vặn đang đồng thời quan sát Jack và nghe thấy tiếng lầm bầm rất nhỏ của cô nàng trợ tá, Norton cười khổ, cậu cũng là kiểu người sẽ hành động vì tình cảm, cậu hiểu vì sao Jack lại manh động như vậy. Bàn tay hơi đưa ra vuốt mái tóc được chải chuốt của Martha, Norton nhỏ giọng an ủi người chị lớn hơn mình vài tuổi.

"Thôi nào, thôi, em biết chị vất vả mà, nhưng chẳng phải thiếu tướng đang rất vui hay sao?"

Đúng là Jack thật sự đang rất vui, mặc dù gương mặt vẫn như cũ chẳng có mấy biểu tình, những người theo chân lâu năm như Norton và Martha đều nhìn thấy rõ sự hạnh phúc tỏa ra từ người gã. Bước chân rất chậm, dường như muốn nắm tay người bên cạnh cả đời. Martha thở dài, cô biết Naib không có chút ấn tượng gì với Jack trước đây, có lẽ hiện tại đến cả việc người đang nắm tay là một thiếu tướng cũng không hề hay biết. Phần tình cảm này, thiếu tướng của bọn họ ngay từ đầu đã cho đi trong vô vọng rồi. Muốn đặc cách người kia, muốn bảo vệ người kia, cũng vì muốn ở gần hơn mà đồng ý về trung tâm.

Đồ thiếu tướng ngu.

Nhìn gương mặt của Martha thay đổi biểu cảm liên tục, suy nghĩ gì cũng hiển lộ đầy đủ, Norton nén cười, tự cảm thấy bi thương thay cho thiếu tướng nhà mình. Đã yêu vô vọng thì chớ, còn bị cấp dưới âm thầm sỉ vả, không chừng Vera mà biết chuyện thì sẽ chuyển thành công khai sỉ vả luôn. Dù sao khi Jack làm điều này, gã cũng đã phải lường trước được tương lai đen tối rồi, biết mà vẫn làm mới thật sự là thiếu tướng của bọn họ.

Hình như đúng là không được khôn cho lắm _( :⁍ 」 )_

Nhân vật chính thì vẫn hoàn toàn chưa ý thức được mình đang âm thầm bị cấp dưới chửi thầm, trước mắt gã bây giờ chỉ có một thanh niên đang chỉnh tề phục trang, trên ngực cài một đóa hoa hồng đỏ, trước cà vạt là viên ngọc màu xanh gã đã nhường cho anh lần ở chợ đen. Bàn tay nằm trong tay hắn không nhỏ bé ngọt ngào, khớp xương rất rõ ràng nhưng động tác hoàn toàn là ôn nhu nhẹ nhàng đến làm người ta yêu thích. Jack đứng ở cuối thảm đỏ, dừng thật lâu rồi luyến tiếc buông tay.

"Cảm ơn anh."

Naib ngẩng đầu nhìn người đang ủ rũ, nở một nụ cười nhẹ, trong đáy mắt lại hiện lên âm u không tên. Anh cúi đầu, chuyển hướng nhìn để giấu đi phần âm trầm đang dần hiện rõ.

Trong một khoảnh khắc hai cổ tay lộ ra ngoài găng tay chạm nhau, Naib nhìn thấy hoa văn màu đen hiện lên trên cổ tay mình. Anh không ngu ngốc, biểu hiện này chỉ lộ ra khi kẻ mang ấn kí và người đặt ấn kí tiếp xúc da thịt với nhau.

Nói cách khác, người đàn ông trước mặt chính là kẻ hạ ấn chú buộc định linh hồn lên người Naib. Nếu nói như vậy, việc anh và người này gặp nhau ở chợ đen, hoặc thậm chí cả đêm nay, việc viên ngọc mua hộ kia, hoàn toàn có thể là được người kia tính toán từ trước. Vốn dĩ số phận chẳng bao giờ có thể trùng hợp nhiều đến thế.

Naib gật đầu với Jack, tìm cơ hội lảng tránh rồi lập tức hòa vào giữa dòng người. Bản năng của một lính đánh thuê không cho phép anh để một người khác coi mình là con mồi mà tính toán. Đã lâu lắm rồi Naib không tận hưởng cảm giác làm kẻ bị tính kế, và anh ghét cảm giác đó.

Không cần biết mục đích của Jack là gì, hiện tại, Naib hoàn toàn mất hết cảm giác thiện cảm đối với người này. Nghĩ về việc tất cả những giao động đến từ cảm xúc của bản thân và những xốn xang từ ngón tay mang dấu ấn đều có thể là do người kia sắp đặt, trừ cảm giác rùng mình cũng chỉ còn phần nhiều ghê tởm.

Norton có chút không yên nhìn Naib lẫn vào đám đông, vừa nãy trong một khoảnh khắc, cậu dường như đã nhìn thấy một phần sát khí âm trầm trong mắt Naib. Cậu không phải người tâm cơ và thông mình, thế nhưng trực giác của cậu thật sự chính xác, làm việc cũng rất quyết đoán, đó là lí do vì sao cậu đến được như ngày hôm nay. Vấn đề là, chẳng phải mới một phút trước hai người còn nắm tay nhau đi thảm đỏ sao, vừa nháy mắt đã dường như muốn ăn tươi nuốt sống nhau rồi?

Tầm chú ý vẫn đặt trên người Naib, tay của Norton bất ngờ bị giật mạnh về phía sau, cả cơ thể vốn không bé nhỏ bị kéo hẳn vào góc khuất, lưng bị đè lên tường. Thủ phạm một tay chống ngang mặt cậu, tay còn lại vẫn nắm một cánh tay cậu để cố định, biểu cảm gương mặt không mấy dễ chịu.

"L-Lukino!"

Âm thanh ngạc nhiên bật ra khỏi họng, dường như cũng ý thức được mình hơi lớn giọng, Norton lập tức đưa tay lên bụm miệng, vẻ ngạc nhiên vẫn giữ nguyên. Cậu biết Lukino sẽ đến đây tối nay, nhưng ngàn ngờ vạn ngờ không nghĩ đến người kia sẽ tập kích mình như thế này. Tim hơi nảy mạnh lên, âm thanh từ lồng ngực dồn dập như phóng đại bên tai, tai cậu chẳng mấy chốc đã đỏ lên vì túng quẫn, không được rồi, tim đập nhanh quá. Cậu đội trưởng bé nhỏ của căn cứ phía Đông, ngay lập tức bỏ việc thiếu tướng nhà mình chuẩn bị có nguy cơ thất tình ra sau đầu.

"Sao không gọi?"

"Ah?"

"Cậu có số của tôi nhưng sao không gọi?"

Lukino mặt mày nhăn thành một đoàn, in rõ vẻ khó chịu. Tuần trước, cô nhóc đội trưởng mù đã nói với hắn nhóc con này dạo gần đây cứ liên tục bảo nhớ hắn, thế nên hắn đã nhờ cô thay mình gửi số điện tín và ngồi chờ suốt-một-tuần-liền. Kết quả là gì chứ, đến cả một tin nhắn cũng không có, càng khỏi bàn đến điện tín trực tiếp. Nhớ nhung gì chứ, thằng nhóc này căn bản đâu có nghĩ cái gì? Uổng công hắn lo lắng.

"E-em..."

Lời ấp úng giải thích mãi không thể nói ra, Norton không thể nói rằng mình thật sự quá sợ làm phiền tới Lukino mà bỏ qua cơ hội này được. Ngày nào cũng vậy, cậu nhìn chằm chằm vào tờ giấy ghi số điện tín, bấm số rồi thôi, bấm rồi thôi, cuối cùng thở dài chui vào chăn đi ngủ trong trằn trọc. Cậu và Lukino cũng chỉ mới gặp nhau vài lần, gọi thẳng điện tín cho thiếu tướng của căn cứ không mấy thân thiện với căn cứ nhà mình, cậu thật sự làm không được. Lần đầu tiên, Norton cảm thấy túng quẫn vì vị trí đội trưởng của mình. Nếu như cậu là một binh sĩ thông thường thì hay rồi.

Vị thiếu tướng tóc màu gạch nhíu mày, tên nhóc này sao vậy chứ, bình thường thì năng nổ, hôm nay lại bẽn lẽn ấp úng như thiếu nữ. Rườm rà.

"Em thật ra--"

Lời chưa ra khỏi miệng đã bị chặn lại bởi tay của người đàn ông trước mặt, Norton nhìn dấu hiệu im lặng của người kia đưa ra, ngoan ngoãn dừng lại. Cậu nhìn theo ánh nhìn của Lukino, hướng về phía tiền sảnh, thành công bắt được một đoàn xe ngựa xa hoa. Thời buổi hiện tại đã có xe hơi nước và xe đầu kéo, việc dùng ngựa là điều tối xa xỉ tới mức vô dụng, còn dùng ngựa ở khu vực trung tâm, trước cổng học viện Hector, có lẽ cũng chỉ có một người. Norton thậm chí còn nghe thấy tiếng nghiến răng cùng câu chửi thề thấp giọng của người đứng cạnh bên, giọng điệu đầy khó chịu.

"Mẹ kiếp, lại là nữ hoàng."

==={}===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top