Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 64.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A/N: Như các bạn nhìn vào tên chương, không có pha H nào cả ヽ(°〇°)ノ

Đùa chứ H làm sao đc mà H thằng Aes nó còn đang trốn trên trần nhà =)))))

==={}===

Mặc dù trong quá khứ họ đã từng hôn rất nhiều lần, Naib vẫn chẳng quen nổi, bị dẫn nhịp theo rồi một lát liền thiếu dưỡng khí mà đỏ mặt lên. Jack chạm trán lên trán của anh, dừng lại một chút rồi tách ra, trước khi rời đi còn liếm nhẹ khóe môi.

Còn chưa kịp hoàn hồn, Naib đã giật mình khi nhìn thấy thứ Jack đang cầm trên tay. Thôi chết, anh vẫn chưa kịp phi tang--

"Hoặc là em tự nói, hoặc là tôi phong tỏa căn cứ. Cái người đưa thứ này cho em chắc cũng chưa đi xa đâu, nhỉ?"

Jack lắc lắc xi lanh trên tay, khi bước vào, gã đã thấy thần sắc có chút khác, lại nhìn thêm xi lanh này, đoán chắc đã có người vừa đưa cho anh. Tính toán một chút, bên cánh Nữ Hoàng đã mất dấu Naib từ lâu, người có thể tìm ra anh chỉ có thể là người mà theo lời của Yidhra, đang sở hữu một mảnh phách của Naib.

"Aesop Carl, tôi đoán đúng không?"

Cả Naib và Aesop đang trốn đều giật mình, Jack ăn cái gì, sao lại có thể suy ra nhanh như vậy? Suy nghĩ trong đầu Naib xoay vòng, nếu như Jack đã có ý tìm, Aesop bay lên trời cũng không thoát, đây là địa phận của gã. Hơn nữa, vừa nãy anh và Aesop thật sự bị động, vốn dĩ là muốn trốn tạm trên trần nhà chờ Jack rời đi liền trốn, nhưng hiện tại không có vẻ gì là sẽ thành công.

Aesop xoa xoa mi tâm, nếu cậu là Naib, cậu sẽ đi trước một bước và giao mạng của cậu ra, vừa lấy được tin tưởng của Jack, vừa xử lí được một kẻ bản thân không vừa mắt. Cơ mà, cậu vừa mang thuốc tới cho Naib, bọn họ là đồng minh, chắc...không tệ đến vậy đâu nhỉ?

Mười lăm phút sau, Aesop bị trói chửi thề ba tiếng, đ*t con mẹ thật sự là Naib có thể tệ đến như vậy.

Naib nhún vai nhìn người đồng minh bị mình bán, anh đang diễn vai mất trí nhớ nha, nếu như bao che Aesop quá kĩ hay thể hiện bản thân có tính toán quá, Jack sẽ để ý được ngay. Chi bằng...tiên hạ thủ vi cường.

Aesop chửi chán một hồi liền im, ngồi gọn lại một góc, tránh nhìn thẳng vào mắt Jack. Cậu chưa từng chân chính đối mặt với Jack sau tai nạn 300 năm trước, họ từng là đồng đội, là anh emz rồi kẻ thù, hiện tại quan hệ rối như tơ vò, Aesop chẳng muốn đối mặt chút nào.

Sau khi để Naib đi kiểm tra sức khỏe để chắc chắn thứ Aesop đưa cho anh không có thành phần nào ngoài sự đoán, Jack ngồi khoanh chân trước mặt thiếu niên, nhìn gương mặt lạ lẫm so với người anh em trong kí ức của mình, cuối cùng thở dài.

Gã chả biết nên đối xử với Aesop ra làm sao. Họ có hiểu lầm, có khúc mắc, cũng có nợ nần. Gã vẫn luôn cho rằng người kia đã chết, hiện tại lại ước là cậu đã chết đi thật cho rồi. Cảm giác bị cả người mình thương và người mình từng coi là anh em liên hợp tính kế cũng chả vui vẻ gì.

"Lâu rồi không gặp."

Mất rất lâu, Jack mới mở lời, mà Aesop thì chẳng có vẻ gì là muốn đáp. Cậu thở hắt ra, nhìn sàn nhà, tự nhủ mình vốn nên không nên đến đây hôm nay.

"Carl, mày--, mày thực sự tính cả đời cũng không nhận tao?"

Giọng điệu, cách xưng hô không khác gì so với khi họ nói những thứ thường nhật 300 năm trước. Aesop ngẩng đầu, lại cúi đầu, rất lâu không nói.

"Nhận, nhận cái gì? Mày bước qua cánh cửa đó, chúng ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt lâu rồi. Có còn...cái gì đâu?"

Từ lúc cậu nhận ấn kí trung thành Hoàng gia, từ lúc gã cõng Naib bước qua cánh cửa, từ lúc gã bước đi trong biển lửa ở cung điện Hoàng gia, tình anh em của họ cũng đã cạn cả rồi. Trong lòng Aesop hiện tại đối với cả Jack lẫn Naib đều chỉ có tiêu cực, cậu đối với cả thế giới này đều tiêu cực, cậu muốn chết cơ mà.

Thiếu niên cười rất nhẹ, khinh khỉnh, làm Jack nghẹn lại một chút. Gia đình của gã 300 năm trước, chỉ còn lại mình người này.

"Carl, gia đình của chúng ta chỉ còn tao với mày thôi, mày chẳng lẽ cứ như vậy mà muốn kết thúc?"

Trong lòng Aesop âm thầm khó chịu, cái gia đình đó của Jack chết lâu rồi, gã cũng có căn cứ Nhiễm Thanh, hiện tại lại lấy thứ kí ức cũ rích đó ra nói chuyện?

"Ai nói với mày, chỉ còn tao với mày?"

"?!"

Jack ngẩng đầu, khó tin mà nhìn thiếu niên. Còn có thể có ai nữa, tất cả mọi người đều đã chết rồi cơ mà...?

"Mày có bao giờ tự hỏi chưa, Jack, vì sao Hoàng gia lại có thể tạo ra súng nhanh như vậy, vì sao lại có cỗ máy bắn tên?"

Tim Jack thắt lại, trong những buổi họp, bọn họ đã từng nói về điều này, Helena luôn khẳng định, cánh Hoàng gia chắc chắn phải có một thiên tài cơ khí không thua gì Tracy.

Không thua gì Tracy, trên đời này, có lẽ không có cá thể thứ 2, trừ khi là chính con bé.

"Mày không nhìn thấy cách Demi Bourbon chiến đấu nhìn quen thuộc sao?"

Dùng gót giày làm điểm tựa, lấy lực ở chân, linh hoạt nhưng vẫn không mất đi vẻ chỉn chu cùng dịu dàng, đó là đặc trưng của Narlice.

"Cả cách chiến đấu của Jose Barden."

Trực tiếp, lăn xả cùng nhanh nhạy, không sử dụng quá nhiều mưu kế, thay vào đó là áp đảo vật lí. Giống y hệt như cách William chiến đấu.

"Đừng nói nữa..."

"Mày không--"

"TAO ĐÃ BẢO ĐỪNG NÓI NỮA."

Giọng của Jack lớn đến mức Luca đứng bên ngoài vội vã bật mở cửa, sau đó lại bị gã ra hiệu cho lui. Jack ôm đầu, không thể nào, không có chuyện hồi sinh lại người sống từ 300 năm trước, điều đó hoàn toàn vô lí. Demi không phải Narlice, đặc trưng thì có, nhưng tổng thể rất khác, Jose cũng vậy, gã sẽ không vì vậy mà tin bừa. Thiên tài cơ khí như Tracy chỉ có một, nhưng họ đã có Helena, cánh Hoàng gia hoàn toàn có thể có một người tương tự. Aesop chỉ đang cố làm gã điên lên mà thôi.

"Mày nhớ Tiểu Bạch không, Jack?"

Nhớ, chắc chắn là nhớ. Khi gặp thằng nhóc đó, gã đã rùng mình vì khả năng thao túng linh hồn của cánh Hoàng gia, có thể trực tiếp thao túng cả một thiếu tướng như Tạ Tất An. Nếu như điều đó có thể thực hiện, hồi sinh người chết hoàn toàn không vô lí.

Hơn nữa, Jack và Aesop đang ở đây đều là nhân chứng sống cho việc một chuyện hoang đường cỡ mấy cũng có thể trở thành sự thật. Người sống được 300 năm, vậy hồi sinh người chết trong quá khứ thì có gì mà vô lí đến vậy?

Mặc dù nói là không tin, nhưng Jack không thể phủ nhận gã đã bị thuyết phục một phần.

"Nếu điều này là thật, mày sẽ chọn gì, Jack? "Gia đình" của mày - căn cứ lính đánh thuê, hay căn cứ Nhiễm Thanh? Mà...hỏi làm gì, chỉ một Naib Subedar đã đủ làm mày bỏ tụi này, lấy gì mà bắt ngài thiếu tướng suy tính thiệt hơn?"

Aesop cúi đầu, giật mạnh dây thừng trói bản thân, cổ tay đỏ lên, chảy máu, nhưng dây thừng cũng bị đứt hơn phân nửa, chỉ giật thêm vài lần liền có thể tự do. Cậu đã chờ phản ứng của Jack, nhưng tất cả những gì gã thể hiện đều nói rõ: "gã sẽ không chọn căn cứ lính đánh thuê".

Y như cách Jack đã đặt tính mạng bọn họ lên bàn cân ở ngọn hải đăng năm đó.

Sau vài lần thử, Aesop cầm mớ dây đứt, vứt sang một bên, tính toán thử xem mình cần đi nhanh bao nhiêu thì có thể thoát. Cậu vừa đứng dậy, đã có một bóng người từ góc khuất bước ra, đoản đao kề ngay cổ. Là một ám nguyện.

"Tao sẽ không chọn."

Jack đứng dậy, bấm điện tín ra lệnh yêu cầu tập hợp một phần ám nguyện, chuẩn bị đưa Aesop xuống ngục giam, mà bản thân cũng nhanh chóng tới phòng họp với các đội trưởng. Căn cứ Nhiễm Thanh là của gã, căn cứ lính đánh thuê cũng vậy, mà Naib cũng thế, Jack sẽ không chọn lựa. Gã không còn như 300 năm trước, phải chọn hy sinh một số để cứu số còn lại nữa. Jack đã tốn 300 năm để lớn mạnh hơn, chỉ để chờ cho câu nói hôm nay.

"Gia đình của tao, tất cả đều để tao bảo vệ."

==={}===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top