Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Extra] Kính Hoa Thủy Nguyệt pt.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm bữa dạo fb, thấy có đoạn vid:

[Trong sách nói, nếu bạn mơ thấy một người, người đó đang quên bạn
Người già nói, nếu mơ thấy ba lần, duyên số đã tận.]

Naib của Kính Hoa mơ thấy Ripper không chỉ ba lần, là ba ngàn lần...

==={}===

Jack đưa Naib vào một hang động sau núi mà gã vất vả lắm mới tìm được, băng bó sơ cho cậu bằng vải áo sơ mi của gã, nhóm một đống lửa, im lặng nhìn thanh niên ngủ say.

Cơ thể rất đau, rất ê ẩm, Naib đến cả trong giấc ngủ cũng không được yên ổn. Mặc dù hắn luôn miệng nói rằng vết thương của mình sẽ lành nhanh và hắn chẳng hề cảm thấy đau đớn, Naib vẫn khó mà chống chịu trước cơn tra tấn dài này. Hắn không biết người bình thường sẽ cảm nhận nỗi đau ra sao, nhưng người ta nói rằng Tà Nhãn Ký Chủ sẽ chẳng cảm thấy đau, vậy nên có lẽ nếu như Ripper là người bị thương, gã sẽ cảm thấy đau hơn Naib hiện tại, hắn nghĩ vậy. Như vậy là tốt rồi, thật tốt.

Thật ra, Tà Nhãn Ký Chủ cũng chỉ là con người, dù không ai công nhận, Naib vẫn chỉ...là một con người. Một người bình thường lăn xuống một dốc đá lởm chởm cao vót, đã thế còn che chở cho một người khác, kết quả chỉ có thể gọi là cửu tử nhất sinh. Naib cũng như vậy, nếu như không có Tà Nhãn duy trì, hắn bây giờ có lẽ lành ít dữ nhiều. Vậy nhưng trong cả cơn mê man sâu nhất, hắn cũng chưa từng kêu đau. Bởi lẽ hắn sợ Ripper sẽ lo lắng.

Chẳng biết là mất bao lâu, Naib mới cảm thấy mình tỉnh táo hơn một chút, nặng nề mà mở mí mắt ra. Trước mắt là một đống lửa được nhóm bằng củi khô, âm thanh lách tách giữa hang động rộng lớn nghe đặc biệt rõ ràng. Ngoài tiếng lửa, tiếng xào xạc của lá và tiếng thở của bản thân Naib, không còn bất cứ một âm thanh nào nữa. Naib ngồi bật dậy, bất chấp vết thương đau đớn kêu gào.

Ripper không ở đây.

Cổ họng Naib hơi run, âm thanh khàn khàn giữa im lặng thinh không lại có vẻ đặc biệt vang vọng.

"Ripper?"

Không có âm thanh trả lời. Thanh niên một tay giữ băng vết thương vừa mới mở miệng, tay còn lại bám vào vách đá, cố gắng đứng dậy. Có lẽ Ripper chỉ ở quanh đây thôi, có lẽ gã đang đi tìm một vài thứ đồ để họ lót dạ qua đêm nay, có lẽ...gã sẽ không bỏ lại hắn ở đây một mình. Naib bình thường có thể lợi dụng Tà Nhãn để đi khắp nơi một cách nhanh chóng, nhưng hiện tại, hắn không có cách nào.

Trong lòng Naib âm thầm tự trách, rõ ràng trước khi ngất đi, hắn đã nắm chặt vạt áo của Ripper, vậy mà vẫn để gã rời đi mất mà không hay biết gì. Là lỗi của hắn, nếu như hắn mạnh hơn một chút, không bị vết thương thế này làm ngủ quá say, có lẽ hắn sẽ không để Ripper đi. Từ khi gặp lại Ripper, hắn đã luôn đặt gã ở trong tầm mắt mình, bởi lẽ Naib sợ, chỉ cần bản thân nhắm mắt lại, mở mắt ra sẽ lại là căn phòng trống rỗng lạnh tanh suốt mười ba năm.

"Ripper, ta xin lỗi, ta xin lỗi, ngươi làm ơn..."

Làm ơn đừng đi. Dẫu biết bản thân chỉ là một kẻ hèn mọn đang vô cớ cầu xin tình thương từ một kẻ chẳng phải máu mủ, Naib vẫn không nghĩ ra mình có thể làm gì khác. Hắn đã chạy miệt mài suốt mười ba năm, đi khắp nơi để tìm một thân ảnh cao gầy, cuối cùng cũng tìm được, vậy nhưng chỉ cần đôi chân ngừng chạy, tay ngừng níu, người kia...liền rời đi. Là lỗi của Naib, đáng ra nếu như hắn cố gắng hơn, gan lì hơn, đáng ra nếu như hắn không ngất đi, người kia có lẽ vẫn còn ở đây, tặng cho hắn một cành hoa thạch thảo. Có thể người kia chán ghét hắn yếu ớt, làm một gánh nặng, Naib không biết, cũng không dám nghĩ.

Cánh rừng rộng lớn như vậy, trời ngả về chiều, trừ tiếng gào tuyệt vọng của một thanh niên cũng chỉ còn âm thanh của gió.

"Ta sẽ không yếu ớt nữa, ta sẽ nấu ăn ngon hơn, sẽ không để ngươi phải ngã, ta..."

Naib vừa đi vừa nói, cũng không biết là nói với người kia hay cho chính bản thân nghe. Hắn biết mình nấu ăn không tốt, hắn đã cố học nhưng bản thân Naib cũng chưa từng được nếm thử một bữa ăn thông thường, hắn không biết nó nên nhìn như thế nào, có vị ra sao, hắn chỉ biết đó là thứ tốt nhất mà mình có thể đưa ra. Vậy nhưng khi nhìn người kia ăn hết, hắn vẫn vô cùng vui vẻ mà nghĩ đến ngày mai, ngày kia tiếp tục nấu ăn cho gã. Nghĩ lại, có lẽ Ripper cũng cảm thấy rất khó ăn, chỉ là gã chẳng muốn nói ra. Naib không giỏi cư xử, người ta cũng nói hắn ngốc, có lẽ vào lúc mà hắn hoàn toàn không biết, Ripper đã cảm thấy không hài lòng.

"Ta xin lỗi mà..."

Vết thương toàn thân đều nứt toác ra, trên người Naib không còn chỗ nào lành lặn, đến cả chiếc áo khoác rách màu trà hắn mặc suốt nhiều năm cũng thấm sắc đỏ. Naib bám vào một cành cây, thở dốc, không được dừng lại, bởi lẽ vì hắn yếu đuối như vậy nên Ripper mới phật lòng.

Một mũi tên lao ra từ giữa bụi cây, cắm thẳng vào đùi Naib, khiến cho cả cơ thể hắn mất đi trọng tâm mà gục xuống. Naib ngẩng đầu, nhìn về nơi mũi tên đi tới, khoảng cách gần như vậy?! Bình thường người ta sẽ không bao giờ áp sát được Naib, thính giác của hắn rất tốt, vậy nhưng hiện tại lại suy yếu đến mức hoàn toàn không ý thức được kẻ vừa nhắm vào mình. Hắn bỗng nhiên giật nảy người, một mũi tên sượt qua ngực áo, mang theo chiếc chuông nhỏ mà hắn cài bên trên.

"Cái đó, không được!!"

Chiếc chuông đó là thứ duy nhất mà Ripper để lại cách đây mười ba năm, là món quà đầu tiên và duy nhất Naib từng nhận được trên cuộc đời này. Đã rất nhiều lúc, Naib muốn bỏ cuộc và ngừng nghĩ về Ripper, nhưng khi tiếng chuông reo đinh đang trong gió, hắn lại hối hận về suy nghĩ mình vừa nảy ra. Đối với Naib, cái chuông bạc ấy còn quan trọng hơn Tà Nhãn rất nhiều lần.

Liên tiếp hai ba mươi mũi tên khác từ các hướng xung quanh hướng về phía Naib, dù cho hắn cố né, kết quả vẫn là trở thành bia tập ngắm. Không có cách nào khác, nếu như Naib muốn né hết, chiếc chuông kia sẽ rơi vào tay bọn họ. Naib ngã lăn một vòng dưới đất, lồm cồm bò dậy, trên mặt là nét rạng rỡ khi nhìn thấy thứ kia vẫn còn nguyên hình nguyên dạng. Trong khoảng thời gian Naib giành lấy nó, cũng có không ít cung thủ ngã xuống dưới năng lực Tà Nhãn, nhưng đối phương thật sự quá đông, người này ngã xuống, người khác lại tiến lên. Hơn một tiếng sau, Naib ngã quỳ trên đất, với vết thương chừng này, hắn không thể tiếp tục đi tìm Ripper được. Đầu óc dần rơi vào mê man, hình như...là thuốc ngủ.

"Không sao hết, Ripper, ta sẽ không làm mất món quà của ngươi đâu."

.

Một xô nước được dội thẳng vào mặt, Naib ho sặc sụa, tỉnh dậy trong khi đầu óc quay cuồng. Đây là một phòng giam đặc thù, có lẽ được làm dành riêng cho Tà Nhãn Ký Chủ, xung quanh trừ xích sắt đang cuốn chặt trên người Naib thì đều trống không. Khả năng của Tà Nhãn là thao túng đồ vật, nếu như không có gì, Naib vô hại hơn rất nhiều. Hắn mờ mịt nhìn xung quanh, tự hỏi mình đã ngủ bao lâu.

Dường như chợt nhớ đến điều gì, Naib nhìn xuống trước ngực mình, trống rỗng.

"Tìm cái này?"

Thiếu niên mang vẻ mặt sắc bén cùng một đôi đồng tử xám lạnh bước vào, trên tay là một chiếc chuông nhỏ đã cũ sờn. Cậu nghiêng đầu nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Naib, hóa ra Tà Nhãn Ký Chủ cũng sẽ có lúc lộ ra vẻ mặt như thế này.

"Trả cho ta!!"

"Thiên hạ đồn rằng Tà Nhãn Ký Chủ là một kẻ ngốc, hóa ra đúng là như vậy. Ngươi không nhìn ra gì sao, những cung thủ ngày hôm nay ám sát ngươi, ai cũng đeo một chiếc chuông y như ngươi, chỉ có điều không phát ra tiếng. Đó chẳng phải là thứ đồ đặc biệt gì, chỉ là một thứ đánh dấu thân phận đại trà mà thôi.

"Ta không quan tâm, là Rippe--"

"Ngươi nghĩ gã tặng cho ngươi món quà đó là dụng tâm sao? Chi bằng nói là tiện tay. Để ta đoán, khi Ripper gặp lại ngươi, gã hoàn toàn không để ý đến cái chuông kia?"

Lời này lập tức đánh đúng vào tim đen của Naib, đúng là Ripper sau khi gặp lại hắn hoàn toàn không để ý đến thứ mà hắn coi là  kỉ vật, trân trọng suốt mười ba năm đeo bên ngực áo. Hắn chỉ cho rằng Ripper nhớ nhưng không nói, chẳng hề nghĩ sâu xa.

"Ngu ngốc thật, bị bán còn giúp người kiếm tiền. Cũng phải cảm ơn gã, đã giúp ta bắt Tà Nhãn Ký Chủ dễ đến vậy."

"A-ai..."

"Chẳng phải là Ripper thân ái của ngươi đó sao? Không có gã, làm cách nào lại có một đội ngũ ám sát xuất hiện ở thung lũng phía Bắc?"

"Ngươi nói dối!!"

Naib gần như là gào lên, muốn át đi lời nói dối của thiếu niên kia. Làm gì có cách nào, Naib đến nơi ấy là vì muốn cùng Ripper du ngoạn, hắn bị ngã, ngất đi là do hắn yếu kém, hắn lạc mất Ripper là do hắn không đủ năng lực, không cách nào lại liên quan tới âm mưu gì. Không thể nào.

"Cũng phải cảm ơn gã, chịu khổ rồi. Chẳng ai biết ở cạnh Tà Nhãn Ký Chủ có bị lây nhiễm gì không, vậy mà gã vẫn bằng lòng nắm tay ngươi ngủ, khổ nhục kế này cũng đủ sâu."

Đáy mắt Naib tối sầm, việc hắn nắm tay Ripper ngủ đêm qua là việc chỉ hai người biết. Không phải do hắn tiết lộ, vậy, cách duy nhất để thiếu niên biết...

Đến nghĩ Naib cũng không dám nghĩ. Suốt cả cuộc đời hắn, chỉ có duy nhất một người từng ôn nhu, nhẹ nhàng, không mạt sát hay sợ hắn, từng hứa sẽ bảo vệ hắn cả đời.  Người ấy không thể nào lại chán ghét hắn, không thể nào lại coi việc nắm tay hắn là việc ủy khuất bản thân. Cả cuộc đời của hắn, chỉ có một mình Ripper là nơi Naib bấu víu niềm tin rằng thật ra mình không phải là một kẻ quái vật không nên sinh ra như người ta thường nói. Bởi vì người kia muốn hắn vui vẻ, muốn ở bên cạnh hắn, muốn hắn chờ, Naib đã chờ suốt mười ba năm. Trên đời này, vĩnh viễn sẽ không có người thứ hai cần Naib hay muốn ở bên cạnh Naib như người kia. Chỉ có một người duy nhất ấy.

"NGƯƠI NÓI DỐI!!!"

"Thật hay không, tự ngươi kiểm chứng."

Cánh cửa sắt nặng nề mở ra, người đàn ông từ nãy vẫn luôn đứng yên ở đó lộ mặt, ánh mắt lạnh lùng của gã trong khoảnh khắc ấy, nửa đời còn lại của Naib cũng không một khắc nào dám quên.

==={}===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top