Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Another Summer of Sleep

(Vẫn đang mở Writing Commission nhé)

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

1.

"Naib, hãy uống gì đó đi !"

Người đồng nghiệp gõ vào vai cậu, vui vẻ cầm cốc bia đã ướp lạnh đặt xuống bàn, ý mời uống, chỉ để nhận lại một lời từ chối lịch sự của đối phương.

"Tôi không uống đâu."

"Thôi nào, hôm nay là dịp đặc biệt mà! Sao cậu cứ cứng nhắc thế?"

Buổi tiệc kỉ niệm hai mươi năm công ty thành lập diễn ra rất náo nhiệt, địa điểm tổ chức là một quán rượu nằm khuất sau ngõ phố. Bây giờ đang là mùa hè, thời tiết nhiều phần oi ả, nhưng so với ban sáng thì cũng đã dịu đi nhiều.

Cậu ta vẫn lằng lặng từ chối, đưa đũa gắp một miếng mực cho vào miệng. Người kia thấy cậu như vậy cũng chán nản, quyết định bỏ mặc cậu.

"Tại sao anh lại cố chấp vậy?"

Nghe tiếng nữ đồng nghiệp tò mò hỏi, Naib bỗng lặng đi một lúc, sau đó cười nhàn nhạt, trong chốc lát nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Cô không biết sao? Cậu Naib của chúng ta từng là một vận động viên điền kinh có tiếng đấy!" - Anh chàng vừa nãy xen vào. - "Không uống bia rượu là thói quen của cậu ta từ hồi đó rồi."

Người phụ nữ kia nghe thế cũng ồ lên một tiếng, cho rằng nếu như vậy thì cũng không nên ép cậu uống làm gì, tiện tay gắp cho cậu một miếng cá nhỏ. Naib cúi đầu cảm ơn, trầm lặng ăn phần của mình.

Nhưng vẫn có một điều làm cô tò mò.

"Nếu như thế... sao anh lại giải nghệ?"

Naib nhìn cô ấy, trong chốc lát thấy sống mũi mình cay cay, sau đó rất nhanh mà gạt đi, dứt khoát lấy một cốc bia uống cạn. Mọi người xung quanh vì hành động đó của cậu mà bất ngờ, vỗ tay ầm ĩ, cậu cũng cười cười hùa theo, đứng lên cúi đầu cảm ơn như những nghệ sĩ biểu diễn.

Câu chuyện của mùa hạ năm đó, vốn là rất dài.

2.

Lần đầu gặp mặt là năm họ học lớp năm, trong một trường tiểu học hạng trung tại thành phố.

Naib hồi đó cực kì thích quậy phá làm loạn, cho nên bị bố mẹ ép tham gia một câu lạc bộ nào đó cho bớt nghịch. Cậu ta đương nhiên không vui vẻ gì, chọn tới chọn lui thì chọn câu lạc bộ điền kinh - vì nghe nói môn đó rất dễ.

Điền kinh cái gì, chẳng phải chỉ là chạy thôi sao?

Naib khi đó đã nghĩ như vậy đấy.

Cậu tham gia cốt chỉ để làm hài lòng bố mẹ, cũng chẳng có chút hứng thú nào với điền kinh. Nhưng ngày hôm đó, có một người đã thay đổi thế giới của cậu.

Đó là Eli.

3.

Eli hơn cậu ta một tuổi, vì nghỉ học quá nhiều mà bị lưu ban mất một năm, là quản lý của câu lạc bộ.

Anh ta có mái tóc màu nâu hạt dẻ khá mỏng, đuôi tóc trong veo, cặp đồng tử mang sắc xanh dìu dịu như đại dương.

Ngày đầu tiên gia nhập câu lạc bộ, cậu bị anh chửi cho tóe khói vì tội quậy phá lung tung, còn phải ngồi nghe sự vĩ đại của môn điền kinh, không nhịn được ngáp vài cái.

"Anh thích nó như vậy, sao không tự chạy đi?"

Lúc đó, những gì cậu nói ra đều là lời của một đứa trẻ không hiểu chuyện, vô tâm vô ý mà tổn thương người khác. Cho đến giờ, cậu vẫn canh cánh trong lòng về những lời khi đó của mình, cũng như vẻ mặt của Eli lúc nghe thấy chúng.

Anh ta cười, thật buồn bã.

4.

Eli không được phép chạy.

Cơ thể anh bẩm sinh đã yếu ớt, sức đề kháng cũng kém, liên tục ra vào bệnh viện, cho nên mới dẫn đến việc bị lưu ban.

Nhưng anh ta yêu môn điền kinh vô cùng, cho nên nhất định mong muốn được làm quản lý câu lạc bộ, để mỗi ngày đều có thể ngắm nhìn mọi người chạy.

Năm đó, Eli chỉ xoa xoa đầu Naib vài cái, tỏ ra không để bụng, cố nặn ra một nụ cười méo xẹo.

"Thầy đang gọi tập trung rồi, em mau ra với các bạn đi."

Khi tất cả mọi người cùng xếp hàng dưới ánh mặt trời gay gắt, Eli sẽ ngồi trên bục cầu thang, mắt hướng ra phía bọn họ, trong mắt đều là say mê. Anh chưa một lần đứng trên đường chạy, càng chưa bao giờ được ghi tên vào danh sách thi đấu, nhưng người yêu bộ môn này nhất lại là anh.

Trên trường, không có ai làm bạn với Eli, mà anh cũng chả có thời gian cho bạn bè.

Anh ta chỉ thật sự cười khi ngắm mọi người tập luyện, khi đội cái nón lưỡi chai cũ, tỉ mẩn dùng phấn kẻ lại vạch xuất phát. Cái nụ cười của anh khi ấy, cậu không thể nào quên được, rạng rỡ như ánh dương vậy.

Chỉ tiếc là, bây giờ không còn cơ hội nhìn nó nữa.

5.

Eli bị thông liên thất, nói đơn giản ra, là một loại bệnh tim bẩm sinh.

Ngoài ra, anh còn bị thoái hóa cột sống, cũng là bệnh bẩm sinh, làm cho cơ thể rất yếu, không thể vận động mạnh, huống chi là liên tục luyện tập với cường độ cao như thế.

Không có giải điền kinh nào cho học sinh tiểu học, cho nên câu lạc bộ của anh chỉ có thể tham gia vào hội thao của trường, hoặc tự tổ chức các kì thi với nhau. Chẳng có giải thưởng gì cả, nhưng họ thấy rất vui, và đó là chuyện quan trọng.

Naib từ nhỏ đã có thiên phú với môn điền kinh, chưa tham gia bao lâu đã có thể vượt xa những người khác, sức bền tốt, cơ thể cũng rất dẻo dai.

Sau mỗi giờ luyện tập như thế, cậu sẽ nhận được một chai nước từ anh, kèm cái xoa đầu dịu dàng, và một nụ cười cổ vũ.

"Làm tốt lắm."

Năm đó, cậu cũng chỉ là một đứa trẻ cỡ 11 tuổi, chưa biết yêu là gì, chỉ thấy trái tim mình đập mãnh liệt mỗi khi đối mặt với anh.

Cậu giật lấy chai nước, quay mặt đi tu ừng ực, không nói lời nào mà đem trả lại. Cậu không biết cảm giác đó là gì, cho nên rất sợ hãi nó, không muốn đối diện với nó, nom cũng chỉ là tâm lý bình thường của trẻ con.

Nhưng anh chưa một lần mắng mỏ cậu vì hành động ấy, cũng chưa bao giờ ngừng lại lời cổ vũ cậu, còn nói, nhất định cậu sẽ là vận động viên điền kinh tuyệt vời nhất.

6.

Lên cấp hai, họ lại vào học chung một trường.

Lớp của cậu ở cuối hành lang tầng một, còn của anh ở đầu hành lang tầng hai, giờ đến trường khác nhau, rất ít có cơ hội gặp mặt.

Nhưng họ vẫn gặp nhau ở câu lạc bộ điền kinh, vào mỗi buổi chiều.

"Anh tưởng em không thích bộ môn này?"

"...Em nghĩ lại rồi."

Vốn cậu cũng chẳng thích thú gì với điền kinh, nhưng sự say mê trong mắt anh mỗi lần nhìn họ luyện tập làm cậu cũng nảy sinh chút hứng thú. Hoặc có lẽ là, cậu chỉ muốn gặp lại anh.

Không có gì thay đổi cả, vẫn là Eli ngồi dưới mái che, trên bục cầu thang với một thùng đầy nước ướp lạnh. Vẫn là anh đưa cậu chai nước rồi cười, vẫn là cậu âm thầm tương tư anh.

Naib năm ấy được thầy phụ trách để ý đến, sớm trở thành một ngôi sao của trường, vô địch không biết bao nhiêu giải thưởng. Và lần nào cũng có anh ở bên cạnh, vỗ tay cổ vũ cậu, gào tên cậu thật to khi cậu bước qua vạch đích.

Chiều hôm ấy, trong một buổi tập luyện cá nhân, Eli đứng dưới bóng râm, thấy bóng cậu chạy vụt qua vạch đích liền bấm cái đồng hồ tính giờ trên tay, đồng thời ném cho cậu một cái khăn lau mồ hôi.

"Tốt lắm, em xíu nữa thì phá kỉ lục quốc gia rồi đó."

Trông mặt anh cười khì khì như thế, Naib thở dài ngao ngán, biết rõ đây chỉ là một trò đùa, giật lấy cái đồng hồ nhỏ xíu trên tay anh mà tự xem lấy.

"Đây mà kỉ lục quốc gia gì? Anh toàn gạt em."

"Em chẳng có tý khiếu hài hước nào cả." - Eli bĩu môi, chìa tay đòi lại cái đồng hồ. - "Nào, trả anh."

Naib đột nhiên muốn chơi khăm lại người kia, cầm cái đồng hồ trên tay mà vươn lên thật cao, khiến anh không tài nào với tới được. Cậu cao hơn anh rất nhiều, phần vì thường xuyên luyện tập, phần vì anh vốn không thể phát triển mấy.

Nhảy nhảy lên một hồi, Eli cảm thấy mình đã hoàn toàn thua cuộc, bèn huých vào người cậu, đảo mắt một vòng khó chịu.

"Em muốn gì đây hả?"

"Anh hôn em một cái đi rồi em trả."

Lúc đó, cậu cũng chẳng có gì trong đầu cả, cũng không nghĩ anh ta sẽ thật sự làm thế. Nào ngờ, anh nhảy lên, hôn nhẹ một cái vào má cậu, cậu cũng vì giật mình mà đánh rơi cái đồng hồ xuống đất.

Eli hớn hở nhặt nó lên, toe toét cười với cậu.

"Anh thắng rồi!"

7.

Nắng hè chiếu xuống bóng họ, thiêu đốt cả da đầu.

Naib ngồi xuống cạnh Eli, tiện tay bóc sẵn ra một cây kem vani, dúi cho anh. Mà Eli cũng không từ chối, nhận lấy rồi cắn một miếng nhỏ.

Khi ấy, cả hai đang học lớp chín, chuẩn bị lên cấp ba, bận rộn ra sao cũng không quên đến câu lạc bộ luyện tập.

"Anh Eli."

"Ừm?"

"Ước mơ của anh là gì?"

Nghe đối phương nói như thế, Eli trong chốc lát liền im lặng. Hè nóng làm cây kem trên tay tan nhanh hơn, chảy xuống dưới, nhớp nháp hết cả. Anh cúi đầu liếm lấy thứ đang nhỏ xuống, cuối cùng quay sang nhìn cậu, trong mắt đượm chút buồn.

"Anh muốn vô địch giải điền kinh quốc tế."

Eli nói đến đó rồi lặng đi, chỉ cười, mà Naib cũng không hỏi gì nữa.

Cả hai người đều biết, đó vốn là chuyện không thể xảy ra.

8.

"Mày nghía thử cái này đi Naib!"

Cậu năm đó cũng chỉ là một học sinh cấp hai bình thường, ở trong độ tuổi còn nhiều tò mò như thế, chuyện như mang sách đen hay tạp chí người lớn đến trường là việc hết sức bình thường.

Thật lòng mà nói, những thứ đó cũng không có gì cả, cùng lắm là vài cô người mẫu mặc bikini là cả đám con trai đã nháo nhào lên rồi.

Nhưng Naib lại khác.

Cậu ta có đọc tạp chí đen, cũng thi thoảng lên mạng tìm những hình ảnh bậy bạ, nhưng đối với mấy chuyện đó lại rất không có hứng thú.

Chưa bao giờ cậu có cảm giác gì với những cô gái trẻ đẹp hở hang, hay những kiều nữ khoe thân trên mạng. Cậu chỉ xem nó, vì cậu nghĩ rằng mọi người xung quanh đều đang làm như vậy.

Năm ấy, Naib ngồi cạnh Eli, trông anh liếm láp cây kem đang dần tan chảy mà lặng thầm nuốt nước bọt. Đôi mắt ấy, cặp môi ấy, cả làn da trắng nõn nà đang nửa hở nửa kín dưới lớp áo đồng phục trắng bết đầy mồ hôi...

Hình như là cậu cương rồi.

9.

Đó cũng chỉ là chuyện bình thường của một đứa con trai mới lớn mà thôi.

Cậu lăn lộn trên giường, dùng tay ném tờ giấy ăn đã bị vò đến nhàu nát vào trong thùng rác, răng môi đều mím chặt.

Cậu không nghĩ mình đối với anh ta lại có loại suy nghĩ như thế.

Nhưng khi thích thầm ai đó, những suy nghĩ bậy bạ kéo đến cũng đều là chuyện đương nhiên, huống chi, cả hai đều đang trong độ tuổi nổi loạn.

Naib ngồi dậy, im lặng nhìn ra ngoài một lúc, dường như đang nghĩ ngợi gì đó.

Phải rồi.

Cậu thích người con trai này.

10.

Hè năm đó, Naib được chọn làm thành viên chính của đội tuyển điền kinh thành phố, giải dành cho học sinh cấp hai.

Phải nói, đối với một trường nhỏ như vậy, đây là vinh dự rất lớn, là cơ hội hiếm có mà không phải ai cũng sẽ được nhận. Nếu thi đấu xuất sắc, cậu thậm chí có thể làm thực tập sinh trong đội tuyển quốc gia.

Giải đấu sẽ được diễn ra ở thành phố kế bên, thời gian chuẩn bị chỉ có một tháng, diễn ra vào cuối hè.

Khỏi phải nói, anh vui mừng đến mức nhảy cẫng lên, chạy liền mấy vòng xung quanh Naib, làm cậu phải tự hỏi, rốt cuộc là anh hay cậu được chọn vậy ?

"Anh sẽ đến xem chứ?"

Eli ngừng nhảy nhót lại, nhìn cậu, trong mắt đều là ý cười.

"Anh nhất định sẽ tới."

11.

Có một lần, Eli để quên điện thoại trên cầu thang, lúc cậu đi về vô tình nhặt được.

Điện thoại anh ta chả có gì quan trọng, cũng không đặt mật khẩu, danh bạ chỉ lưu một vài số của bố mẹ và họ hàng, ngoài ra không còn ai.

Khi ấy, không biết cậu nghĩ gì trong đầu, liền lưu lại số mình vào máy anh, đặt tên chỉ có độc một hình trái tim, chờ đến lúc anh đi với cả nhà sẽ gọi điện, cho anh bẽ mặt một phen.

Về sau, Naib cũng không dám làm thế, còn Eli thì cũng không hề thay đổi gì cả, cái điện thoại ngày càng cũ đi, cũng không có người sử dụng nữa.

12.

Giải đấu diễn ra trong ba ngày liên tục, nhưng không phải ngày nào cậu cũng phải tham gia.

Ngày cậu lên tàu để sang thành phố kế bên thi đấu, cả câu lạc bộ đều đến ga tiễn cậu, chúc cậu thi đấu thật tốt. Nhưng trong đám người ấy, lại thiếu mất người quan trọng nhất.

Eli đã không đến.

Trong suốt ngày đầu tiên của giải đấu, Eli không hề xuất hiện, cũng không để lại lời nhắn nào hết. Anh vốn là người rất giữ lời, cho nên cậu chắc mẩm rằng, đã có chuyện gì đấy xảy ra.

Cả ngày tiếp theo, Naib không có trận đấu, mải mê chạy nhiều vòng quanh khán đài, cố tìm ra bằng được khuôn mặt quen thuộc kia, vẫn tin là anh sẽ đến. Nhưng anh vẫn không có mặt, giống như đã tan vào hư không.

Chiều hôm đó, trước vòng đấu cuối cùng của cậu, anh ta tới, cả người đầy mồ hôi.

"Anh đã ở đâu thế?!"

Eli không trả lời cậu, mắt liếc sang bên trái kèm theo một nụ cười nhạt. Anh lằng lặng lấy ra một chai nước đã không còn lạnh, dúi vào tay cậu, ý bảo cậu uống đi.

"...em sắp thi đấu vòng cuối rồi, anh có xem được không?"

"Anh sẽ chờ em chiến thắng."

Sự có mặt của Eli như tiếp thêm động lực cho cậu, Naib xuất sắc dẫn đầu đoàn chạy, cảm tưởng như có thể một mạch chạy luôn về đích với vận tốc đó.

Cứ mỗi lần chạy qua chỗ mà anh đứng, cậu lại liếc lên một chút, trông khuôn mặt rạng rỡ của Eli mà mỉm cười.

Anh ta thích ngắm cậu chạy. Đôi khi, cậu thấy như mình đang mang trên cơ thể mọi ước mơ của anh, những phần ước mơ mà anh không thể thực hiện.

Lượt chạy cuối cùng.

Dù đã hơi đuối, Naib vẫn dẫn đầu, tập trung hoàn toàn vào vạch đích phía trước. Cậu muốn nghe tiếng anh gào lên khi cậu chiến thắng, muốn anh lần nữa ôm lấy cậu mà cười.

Đó là những hình ảnh cậu vẫn luôn thấy của anh mỗi khi cậu chiến thắng, những hình ảnh quen thuộc mà cậu không bao giờ chán nổi.

Nhưng cậu sẽ không bao giờ được thấy nó nữa.

Khoảng khắc Naib liếc nhìn sang phía anh, cậu thấy cơ thể anh đổ gục xuống, lặng thinh như đã chết. Ngay lập tức, cậu dừng chân lại dưới sự bàng hoàng của bao nhiêu người, lao về phía anh, liên tục lay cho anh tỉnh.

Nhưng Eli cứ nằm đó, hai mắt nhắm lại, mồ hôi đổ ra ướt hết cả tấm lưng gầy.

Những nụ hoa sữa đầu tiên bắt đầu hé nở, báo hiệu rằng, mùa hè đã kết thúc.

13.

"Anh... đã ngất à?"

Eli nằm trên giường, hai mắt mệt mỏi mở ra, giọng nói nghe như muốn vỡ ra từng mảnh. Naib ngồi cạnh giường anh, lưng áp vào tường, đèn phòng chỉ mở một cái.

Ngoài trời, gió đã bắt đầu thổi, thu đã về.

Anh đột ngột ngất xỉu vào lúc đó, khiến cậu bỏ dở cuộc thi, ngay khi chỉ còn chút nữa là có thể vô địch. Nhưng cậu đã từ bỏ hết, để có thể mang anh đến bệnh viện địa phương, sau đó cứ mặc nguyên bộ đồ thi đấu mà gọi điện cho bố mẹ anh đến đón anh về.

Eli li bì hết hai ba ngày liền, đến lúc anh tỉnh dậy thì đã là đầu thu, không còn trong hạ nữa. Ngày nào Naib cũng đến thăm anh, nhìn vẻ mặt của bố mẹ anh ấy thì cũng biết, đây không phải lần đầu.

"..ừm."

"Giải đấu... thế nào rồi?"

Rời khỏi đường chạy giữa lúc thi đấu là vi phạm luật, Naib bị tước quyền thi đấu, ra về mà không có gì trên tay. Ngay cả thầy phụ trách cũng nhìn cậu bằng ánh mắt ái ngại, nhưng lại không thể trách cứ gì cả.

Hai người nhìn nhau, Eli cũng thừa hiểu chuyện gì đã xảy ra, im lặng một lát, khẽ ngồi dậy, lưng tựa vào gối.

"Anh đã trốn viện đi à?"

"...phải."

Ngày hôm đó, tình trạng sức khỏe của Eli thuyên giảm, hai chân đi lại không vững, loạng choạng như một đứa trẻ mới tập đi. Bố mẹ anh vì lo lắng mà lập tức cho anh nhập viện, vì thế mà anh mới không có mặt hai ngày đầu.

Nhưng anh đã hứa với cậu, rằng anh sẽ đến đó xem cậu thi đấu, cho nên liền lằng lặng trốn đi, trong tay không có gì ngoài vé tàu và một chai nước.

"...đúng ra là anh không nên tới."

Naib bất ngờ đứng dậy, tay đập mạnh vào tường, tạo ra một tiếng động lớn, khiến anh không khỏi giật mình. Cậu ta đang cáu. Mà cáu vì lý do gì, có lẽ anh cũng biết.

"Tại sao anh không lo lắng cho sức khỏe của mình hơn hả ?!"

"Anh muốn xem em thi đấu!"

"Anh cố chấp như thế làm gì?! Không có lần này còn có lần sau cơ mà?!"

Nghe cậu nói như thế, không hiểu vì sao mà Eli bắt đầu khóc, nước mắt đổ ra lách tách trên ga giường. Cậu chưa bao giờ thấy anh khóc, có phần bối rối, cúi xuống mà nắm lấy bàn tay anh.

"Đây... là lần cuối... đã là lần cuối rồi..."

Anh ta biết, đây sẽ là lần cuối cùng anh được đứng trên khán đài, ngắm dáng hình của cậu phi đi trong gió, được ngắm cậu chạy vượt qua tất cả mà đứng trên đỉnh vinh quang. Vì vậy, anh nhất định phải đến, nhất định muốn đến, giống như là lời tạm biệt của mình với cậu.

Để sau đó, anh có thể ngủ qua những mùa hạ dài, mà không một chút hối tiếc.

14.

Từ ngày hôm đó, Eli không bao giờ ra khỏi viện nữa.

Anh không đi học cấp ba, còn cậu được chiêu mộ vào một trường chuyên về thể thao với đãi ngộ rất tốt, chỉ có điều lịch luyện tập thì dày đặc.

Vào những chiều không cần tập luyện, cậu lại đến gặp anh, ngồi bên cạnh giường, kể cho anh nghe về những chuyện đã xảy ra. Và anh sẽ gật gù đầu, miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, nắm lấy bàn tay cậu.

Tay Eli thật sự rất nhỏ, những ngón tay cũng gầy, tưởng chừng như sắp gãy.

Thông liên thất dẫn đến thiếu máu, làm cho da dẻ anh xanh xao như người sắp chết, ngày càng gầy đi, nhìn thật đáng thương. Có vài lần cậu đến, nghe thấy tiếng mẹ anh khóc ngoài hành lang mà quặn lòng.

Chân anh cũng dần yếu đi, từ đứng không vững trở thành không thể đứng nổi, muốn đi đâu cũng phải cần đến xe lăn, những ngón chân luôn luôn run rẩy ráng cử động.

Eli vuốt vuốt lấy tay cậu, cười toe toét mỗi khi nghe cậu kể về những thành tích mới của mình, hay những giải đấu mà cậu đã tham gia.

Mỗi lúc như thế, trông anh lại hạnh phúc hơn bao nhiêu, đôi mắt sáng bừng lên làm cậu nghĩ, có lẽ, chỉ có lẽ thôi, anh sẽ được chữa khỏi.

Chỉ là có lẽ.

15.

Đầu giường Eli đặt một con búp bê.

Nó có mái tóc màu đen, mang váy màu đỏ, trên người còn thêu tên một cửa hàng ramen nào đó.

Sở dĩ là, anh vẫn luôn muốn thi thử cuộc thi ăn mì ramen khổng lồ ở đó, giải nhất được hai tấm vé du lịch Châu Âu một tuần liền. Anh nói, bố mẹ đã vì anh mà chịu nhiều vất vả rồi, anh muốn tặng chúng cho bố mẹ, để họ có thể nghỉ ngơi một chút.

Rồi Naib đi thi thật.

Sức ăn của cậu đúng là lớn, nhưng bát mì đó to như cái bồn rửa mặt, xung quanh lại còn toàn các thí sinh kì cựu, cuối cùng về gần chót, đương nhiên không nhận được hai tấm vé đó.

Nhưng chủ tiệm mì quen biết Eli, khi nghe cậu kể câu chuyện liền tặng cho cậu con búp bê này, nói rằng coi như kỉ niệm vậy.

Thế là trên đầu giường anh xuất hiện con búp bê ấy.

Anh ta từng nói, mình muốn đi du lịch rất nhiều nơi, còn có rất nhiều thứ muốn làm mà chưa thể thực hiện. Ngay cả ước mơ đơn giản nhất, đó là chạy hết đường chạy 1500m, anh cũng không thể nào làm được.

Những ước mơ của anh, có những thứ thật buồn cười, giống như được chạy lên trên đỉnh đồi đón gió, hay được đi cắm trại giữa mùa hè, là những thứ bất cứ ai cũng có thể làm, ngoại trừ anh.

Cầm trong tay danh sách tất cả những điều Eli muốn làm, cậu thay anh làm từng thứ một, cho đến khi chỉ còn một dòng cuối.

Vô địch giải điền kinh quốc tế.

16.

Khi được hỏi rằng, cậu thích điều gì ở anh, Naib liền nói, chỗ nào cũng thích.

Nghe thì sến lịm cả người đấy, nhưng chuyện đó lại là sự thật.

Eli có mái tóc màu nâu rất đẹp, được cắt ngắn đến sát gáy, tôn lên khuôn mặt nhỏ rạng rỡ của anh. Nhưng thiếu máu khiến cho cơ thể suy nhược, tóc yếu dần đi, bắt đầu rụng xuống.

Ban đầu chỉ là vài cọng tóc trên gối, cũng không đáng lo ngại. Nhưng sau đó, tóc anh thưa hẳn đi, nhìn như đầu một đứa trẻ mới sinh, chỉ vuốt nhẹ vài cái cũng rơi xuống.

Thế là, anh dứt khoát cắt sạch đi, trên đầu không còn chút tóc nào, cảm giác rất kì lạ, nhưng không hề khó chịu. Đôi khi anh lại nói, trông anh như bệnh nhân ung thư vậy, nằm trên giường bệnh, đầu lại trọc lóc, vừa nói vừa cười.

Naib thích anh để như vậy, có tóc hay không, vẫn là Eli, vẫn là người mà cậu yêu.

Cậu mua cho anh một cái mũ len màu lam, nói anh trông rất hợp với màu này. Cậu giúp anh mang mũ lên, rồi còn đưa anh một cái gương, nói anh tự ngắm mình trong gương đi này.

Anh cầm cái gương lên, nói cậu có mắt thời trang lắm, rồi lại cười, sau đó khóc.

Eli cứ nằm trên giường, khóc như một đứa trẻ con, khóc không thể ngừng được. Còn Naib, cậu không nói gì cả, chỉ trầm mặc nhìn anh.

Anh đã chịu đựng rất nhiều, có lẽ là, nhiều hơn bất cứ ai. Cắt đi mái tóc của mình, gần như là bằng chứng rằng anh đã rời xa thế giới bên ngoài, nhưng anh vẫn cắt đi hết. Trong suốt thời gian họ cạo đi từng chút tóc một, anh chỉ cười, tỏ ra rất hài lòng, vì đây vốn là quyết định của anh. Nhưng giờ thì Eli không chịu được nữa.

Đối với cậu, anh vẫn luôn là người đẹp nhất.

17.

"Anh sẵn sàng chưa?"

Ngày hôm đó, là một ngày mà Eli không bao giờ quên được.

Bố mẹ đưa anh đặt xuống xe lăn, cùng với đôi chân giờ đã trở nên vô dụng. Họ đưa anh vào thang máy, không giải thích gì cho anh cả.

Khi mà Eli đã ra đến ngoài sân, nơi bọn trẻ con đang cũng nhau chơi đùa, anh trông thấy Naib, trên người mang bộ trang phục của vận động viên, dưới đất là những nét phấn nguệch ngoạc, mơ hồ tạo thành hình dáng của một đường chạy.

Anh cứ ngồi yên ở đó, khi Naib đến gần anh và nắm lấy tay đẩy, hỏi anh đã sẵn sàng chưa. Anh nhìn lên cậu, môi mím chặt lại, nhận ra điều gì sắp đến.

"...anh sẵn sàng rồi."

Cậu nắm chắc lấy xe lăn, đưa anh xuống đường chạy, chậm rãi đẩy anh đi men theo những vạch trắng. Đó không phải là một cuộc thi, vì ngoài anh ra, không hề có bất cứ ai khác. Đó cũng không phải là điền kinh, vì anh không hề nhấc chân lên.

Vẫn là cái sân bệnh viện đó thôi, nhưng với Eli, vậy là đủ rồi. Với anh, đây là một đường đua, là giấc mơ của anh, là những gì mà anh mong muốn.

Trong đầu anh hiện lên những hình ảnh về một khán đài đầy người đang gào tên anh, cổ vũ cho anh cán qua vạch đích. Và anh đang chạy, đang đứng trên đôi chân của mình để lao vùn vụt đi như gió, đón nhận lấy những tiếng hét của người hâm mộ.

Vào giây phút bánh xe lăn chạm đến vạch đích, giấc mơ của Eli kết thúc.

Một quãng đường dài chưa tới 100m, được kẻ bằng phấn trắng, cứ như là trò chơi của lũ trẻ con. Nhưng giờ thì anh khác gì trẻ con ? Thậm chí, đến một đứa trẻ còn có thể tự đi lại - điều mà anh không làm được.

"...Sao em lại bày ra trò này thế?"

Naib nghe giọng Eli, tự dưng cảm thấy chột dạ. Cậu chỉ muốn làm gì đó cho anh vui, muốn anh có thể một lần trải nghiệm cảm giác đứng trên đường chạy, thứ mà anh vốn chỉ dám ngắm nhìn. Cậu không nghĩ nó sẽ làm anh ấy buồn.

"Em đừng làm như kiểu anh sẽ chết thế chứ" - Eli đột ngột cười lên. - "Khi nào phẫu thuật xong, anh sẽ chạy nhanh hơn cả em !"

Cậu nhìn nụ cười rạng rỡ của anh, nhìn đôi mắt xanh chứa đầy hy vọng của anh, cũng bất giác mỉm cười đáp lại.

Rồi Eli nói về những ước mơ của mình, những điều mà cậu đã nghe nhiều lần, trong lúc họ đi lên phòng bệnh. Và anh ta cứ nói miết, nói rằng mình sẽ làm tất cả những điều ấy sau khi được chữa khỏi, cùng với một nụ cười.

"Cho nên... mấy việc như thế... Không cần thiết đâu."

18.

Trong lúc tất cả bạn bè đồng trang lứa đã tốt nghiệp cấp ba và lên đại học từ lúc nào, thì anh vẫn mãi dừng lại ở cấp hai.

Anh không có nhiều bạn bè. Sau khi nhập viện, chỉ có mấy đứa nhóc trong câu lạc bộ là thi thoảng đến thăm anh, còn bây giờ, thì chỉ còn lại một mình cậu.

Naib cũng không học đại học. Cậu ta tốt nghiệp trường chuyên thể thao, ra trường liền trở thành thực tập sinh của đội tuyển quốc gia, làm Eli cứ xuýt xoa mãi.

Mỗi khi cậu thi đấu, anh sẽ bật TV trong phòng lên, tua qua tua lại các kênh thể thao, cố tìm cho ra kênh phát giải cậu đang thi đấu. Mỗi lần không có, Eli lại bĩu môi, xùy xùy vài cái rồi nằm chờ cậu đến để hỏi han chi tiết về cuộc thi.

Năm ấy, cậu được chọn làm thành viên chính thức đội tuyển quốc gia, anh mừng tới nỗi suýt chút nữa ngồi dậy la hét.

"Nhưng mà... anh sẽ không đến xem được..."

Thấy mặt anh buồn bã như thế, Naib lại cười cười, nắm lấy tay anh, mân mê từng đốt nhỏ.

"Em sẽ tìm cách phát trực tiếp xuống màn hình lớn dưới sảnh, như vậy được không?"

Nghe như thế, khỏi phải nói Eli mừng thế nào, tay khẽ siết chặt tay cậu lại, khuôn mặt xanh xao bao nhiêu cũng như tươi tắn hẳn lên. Tình yêu của Eli với môn điền kinh thật sự chưa bao giờ thuyên giảm, dù là lúc đó, hay bây giờ.

Những ngày sau đó, Naib rất ít khi ghé thăm, bởi vì tham gia đội tuyển chính thức rồi, ngày nào cũng phải luyện tập cường độ cao, cậu đến thở cũng không thở kịp.

Vắng bóng cậu, anh lại ngồi áp lưng lên gối, mắt nhìn cái túi máu treo lủng lẳng trên giá, chậm rãi chờ nó chảy hết. Vài tháng mới phải truyền một lần, nhưng anh lúc nào cũng cảm thấy như nó luôn ở đó.

Thời điểm đó là đầu mùa hạ.

19.

Bố mẹ anh giúp anh đi xuống dưới sảnh, nơi có lắp một cái màn chiếu lớn.

Đây là một giải đấu quốc tế, cho nên được truyền hình trực tiếp cũng chẳng có gì lạ cả. Năm nào anh cũng theo dõi giải này cả, nhưng đây là lần đầu tiên anh xem để cổ vũ cho một ai đó.

Naib đã bay sang nước ngoài để làm quen đường chạy cách đây một tuần. Anh không còn sử dụng điện thoại nữa, cho nên họ không trao đổi gì cả, nhưng anh vẫn theo sát lịch thi đấu của cậu.

Sức khỏe không cho phép anh được ở dưới sảnh xem mọi trận đấu, cho nên anh chỉ xem duy nhất một trận.

Chạy cự ly trung bình, 2000m.

Mỗi một hạng mục đều có một đại diện từ mỗi nước, trừ chạy tiếp sức ra. Vì cậu là người mới, cho nên chỉ được tham gia duy nhất hạng mục này, nhưng với anh, như vậy là đủ rồi.

Máy quay chiếu cận mặt cậu lúc tất cả đang ở trong trạng thái chuẩn bị. Anh thích đôi mắt của cậu khi cậu nghiêm túc, chúng trông như đôi mắt của một con sư tử, cao ngạo biết bao.

Tiếng súng báo hiệu vang lên, và họ bắt đầu chạy.

Eli nhấn vào cái đồng hồ tính giờ trên tay rồi im lặng.

Cái đồng hồ này đã cũ quá rồi, nhưng vẫn còn chính xác. Anh không nhớ lần cuối cùng mình dùng nó là khi nào, chỉ nhớ rằng, đó là chuyện đã rất lâu về trước.

Những con số bắt đầu nhảy nhanh trên mặt đồng hồ, và anh ngước mắt lên nhìn cậu.

Khi cậu chạy, cậu ta trông như một con tuấn mã vậy, phi vun vút, nhanh hơn cả gió, tưởng như không có gì có thể bắt kịp cậu.

Anh nghe những tiếng reo hò bên tai mình, ngắm những lá cờ đang phấp phới vẫy trên khán đài, cùng những cổ động viên kích động gào lớn tên cậu. Anh cũng đã từng đứng ở đó, hét những từ đó, tất cả vì chiến thắng của cậu.

"Tuyển thủ số 52 đã xuất sắc cán qua vạch đích ! Tôi không thể tin vào mắt mình được!"

Giây phút cậu bước chân qua vạch đích, anh cũng dừng chiếc đồng hồ lại.

4 phút 42.75 giây.

Những người hâm mộ như vỡ òa trên khán đài, cậu mệt mỏi hít thở, nhưng vẫn vẫy tay chào tất cả những cổ động viên trên kia. Không khí náo nức ở đó, khác hẳn với cái trầm mặc nơi bệnh viện vắng vẻ này.

Anh mỉm cười, đặt cái đồng hồ xuống.

"Lần này thì phá kỉ lục thật rồi nhé, Naib."

20.

Là người mới, lần đầu tiên tham gia giải đấu quốc tế, nhưng lại cứ như vậy phá vỡ kỉ lục thế giới, đúng là khó tin. Đó thật sự là một kì tích, gần giống như một phép màu vậy.

Eli vẫn luôn biết, chỉ cần cậu muốn, cậu có thể làm được. Và anh vẫn luôn tin vào điều ấy.

Năm đó, Naib trở thành trung tâm sự chú ý, xuất sắc nhận được huy chương vàng hạng mục chạy 2000m. Nhưng cậu không hề tham gia họp báo, sau khi thi đấu lập tức bay về nước, khiến tất cả đều bối rối.

Cậu đi mất tầm hơn một tháng, lúc trở về thì đã là gần cuối hạ, chắc cũng không còn bao lâu nữa là sang thu, nhưng cái nóng oi ả kia vẫn chưa giây nào dừng lại.

Ngày hôm đó, Eli chuẩn bị lên bàn mổ.

Cơ thể anh bây giờ thật sự quá yếu, có thể sẽ qua đời trong lúc phẫu thuật. Nhưng nếu không mổ ngay, anh cũng có thể chết, chỗ nào cũng là ngõ cụt.

Ca mổ được xếp vào sáng sớm ngày hôm sau, anh cũng chuẩn bị sẵn tinh thần.

Bố mẹ ôm hôn anh, cầu nguyện cho anh may mắn, còn anh thì cười ha hả, nói rằng mình sẽ không sao đâu.

Anh cứ ngỡ mình sẽ không được gặp cậu trước khi lên bàn mổ.

Nào ngờ, Naib đến chỗ anh giữa nửa đêm, tay vẫn còn đang kéo vali, quần áo thì xộc xệch, trông hớt hải vô cùng. Có lẽ mẹ anh đã báo cho cậu là anh sắp phẫu thuật.

Trái lại với cậu, anh bình tĩnh vô cùng, cứ im im lặng lặng ngồi trên giường, tựa lưng vào gối, mắt nhìn ra về phía cậu. Anh gầy đi thật nhiều, lồng ngực yếu ớt phồng lên mỗi khi anh hít thở.

"Em về rồi."

Nhìn rõ ràng là cậu vừa từ máy bay xuống đã phi thẳng đến viện, đầu tóc rối bù đến là hài. Anh chậm chạp nhấc tay lên, vuốt vuốt lại cho chỉnh chu, sau đó lại mỉm cười.

"Em đến đây vội như thế, có chuyện gì sao?"

Cậu nhìn anh, hai mắt đầy kiên định, mang ra một bông hồng xanh nãy giờ giấu ở sau lưng, nhét vào bàn tay anh. Eli cầm bông hồng đã nở tung, bối rối nhìn cậu, chỉ để thấy cậu quỳ xuống bên cạnh giường mình, luống cuống lấy ra hộp nhẫn nhỏ màu đỏ nhung.

"Anh Eli, em yêu anh." - Naib cau mày lại, mở hộp ra, chìa trước mặt anh. - "Anh lấy em nhé?"

Eli cứ ngơ ngác nhìn cậu, rồi lại nhìn cái nhẫn kim cương đẹp đẽ trong hộp.

Đây không phải một bộ phim. Anh không phải cô nữ chính xinh đẹp nào hết, cậu cũng không phải là hoàng tử.

Không có một bó hồng to bọc trong giấy gói, không có nhạc nền, không có nến, không có khung cảnh lãng mạn gì cả. Chỉ có hai người mà thôi.

"...em chắc chứ?"

Naib vẫn còn đang trong độ hai ba mươi, là lứa tuổi đẹp nhất của đời người. Cậu ta khỏe mạnh, tài năng, và nổi tiếng. Người như thế, cả nam cả nữ đều theo đuổi. Cậu ta không có gì phải thích anh cả.

Trong khi đó, anh là ai?

Anh là Eli, là một bệnh nhân bị bại liệt hai chân, cả người đều xanh xao và gầy gò, tóc anh thì rụng sạch, môi anh khô khốc, trông anh không thể thảm hại hơn được nữa. Anh không có gì trong tay, cũng không thể làm gì, chỉ biết phụ thuộc vào người khác, không có một phần nào xứng với cậu.

Nhưng cậu ta vẫn thích anh. Thích anh, vì chẳng lý do gì cả.

"Em chắc."

Trông cái chắc nịch trong đôi mắt cậu ta, Eli bất giác mỉm cười. Cậu vẫn luôn đến đây, ròng rã hàng năm trời để theo đuổi anh, trong khi anh nghĩ là vì cậu thương hại mình. Anh chìa tay ra, những ngón tay gầy nhom làm chiếc nhẫn không được vừa vặn, nhưng anh vẫn cố chấp đeo nó trên ngón áp út của mình.

Có lẽ là anh cũng thích cậu.

"...em hôn anh được chứ?"

Nhận được cái gật đầu của Eli, Naib đứng lên, hơi nhoài mình xuống, dịu dàng hôn lên môi anh như sợ anh đau. Khi họ buông ra, anh mỉm cười, hai mắt sáng rực lên như trời sao, đôi mắt mà cậu muốn dùng cả đời này ngắm nhìn.

Rồi cậu hôn lên tay anh, lên phần xương cổ gầy đến thảm thương, lên đỉnh đầu đã cạo trọc, lên mí mắt, hôn lên tất cả những chỗ cậu có thể, thật dịu dàng. Còn anh, anh chỉ nằm đó, mặc cho cậu bày tỏ, vẫn cười, cười thật ôn nhu, giống như anh ngày xưa vẫn cười với cậu.

Họ đã từng là hai đứa trẻ con, cậu đã từng thích anh theo cách bồng bột của tuổi trẻ, rồi dần trở thành cái trân quý của một người trưởng thành.

Và họ nắm lấy tay nhau, trong một đêm mùa hạ, cặp nhẫn đôi sáng lên dưới ánh trăng.

Cậu kể cho anh nghe ngày xưa mình đã thích anh thế nào, anh nằm nghe, nghe rồi lại cười, không nói lấy một lời. Anh chỉ nói, hãy kể hết cho anh, để đến khi mùa hạ kết thúc, cậu sẽ chẳng còn gì hối tiếc cả. Và anh mân mê bàn tay cậu, cùng nhau tận hưởng thời gian trôi qua.

Khi mặt trời lên, những y tá bước vào, giúp anh chuẩn bị cho ca mổ. Anh thay sang một trang phục khác, im lặng nằm lên bàn mổ. Họ tiêm cho anh một liều thuốc an thần, sau đó bắt đầu chuẩn bị thuốc mê.

Trước khi biển phòng kịp sáng, cậu thể như đã quên gì đó, lôi vội từ trong vali ra một vật, ngay lập tức đẩy cửa chạy vào, dù các y tá đã cản cậu.

"Anh Eli, em thắng rồi!"

Cái huy chương màu vàng lấp lánh trên tay cậu, cậu hét lên gọi anh, trong khi các y tá và nhân viên phụ trách giữ chặt cậu lại.

Anh nhìn về phía cậu, đôi mắt xanh rực rỡ hơi nheo lại vì cười. Cậu vẫn luôn như thế, dù có lớn hơn bao nhiêu, thì vẫn chẳng thể bỏ hẳn cái thói nóng nẩy được.

"Anh cũng phải thắng đấy nhé!"

Nước mắt từ hai tuyến lệ của cậu đổ ra, cậu gào to muốn khản cả giọng. Những người đang giữ lấy cậu nghe thế liền nhìn nhau, không nói không rằng, buông cậu ra, để cậu đứng ở cửa phòng nhìn vào.

Eli ngắm tấm huy chương kia, trong lòng không biết cất đựng bao nhiêu là cảm xúc.

Dù anh đã biết là cậu đã thắng, nhưng khi nhìn thấy nó, anh vẫn không khỏi bồi hồi. Cậu ấy làm được rồi, ước mơ của anh. Cậu ấy đã sống thay anh, cố gắng vì anh, và thực hiện được ước mơ của anh.

"Đương nhiên rồi, Naib."

"Anh sẽ thắng."

21.

"Tửu lượng kém như vậy, còn uống rượu làm cái gì?!"

Người đồng nghiệp mím môi mím lợi, cuối cùng cũng vách cậu được về đến nhà. Cũng may là họ tìm ra chìa khóa nhà của cậu, bằng không đã phải vứt người đàn ông ngủ say như chết này ở quán luôn rồi.

Cậu bị quăng xuống trước thềm, cánh cửa phía sau lưng đóng lại, bên cạnh cậu là chùm chìa khóa nhà, cùng với cái áo khoác và tập giấy tờ của cậu.

Năm đó, cậu đoạt huy chương vàng hạng mục chạy 2000m, phá kỷ lục thế giới, làm cả cộng đồng thể thao chao đảo, sau đó liền giải nghệ, không giải thích một câu.

Ban đầu dư luận cũng đồn thổi đủ chuyện, nhưng sau khi thấy cậu chẳng có chút động tĩnh nào, mọi chuyện dần lắng xuống, và sau hai mươi năm, không còn ai nhớ đến tên cậu.

Hai mươi năm, cậu đi học lại đại học, xin vào một công ty nhỏ, làm đủ ăn, nhờ có tiền lương trước kia làm tuyển thủ tiết kiệm được mà sống khá sung túc.

Hai mươi năm, giờ cậu đã là ông chú trung niên rồi, điềm tĩnh hơn, cẩn thận hơn, chậm chạp hơn.

Hai mươi năm là thời gian quá dài cho một con người phát triển, nhưng Eli từ lúc đó vẫn không hề thay đổi.

Anh không lớn lên, không già đi, không gì cả. Anh vẫn là Eli, là Eli của hai mươi năm trước. Cái nhẫn kim cương anh chưa đeo quá nổi một ngày, còn cậu, cậu đã đeo nó hai mươi năm mà không một lần tháo xuống.

Trong giấc mơ, cậu thấy mình đang ở trong trường tiểu học, nơi mà họ lần đầu gặp mặt.

Sân trường vắng tanh vắng ngắt, chỉ có anh và cậu ngồi cạnh nhau, kế bên là một thùng nước ướp lạnh. Anh mặc bộ đồng phục quen thuộc, cái nắng hè gay gắt phả lên người anh, đầu anh dựa vào tường, có vẻ mệt mỏi.

"Naib."

Cậu nhìn bàn tay mình, bàn tay của một đứa nhóc tì tầm mười tuổi. Cậu đã lâu rồi không quay về quê, nhưng hình ảnh ngôi trường này vẫn rõ như in trong đầu cậu.

"Anh ngủ một xíu, lát đánh thức anh dậy nhé."

Nghe tiếng anh, cậu quay sang nhìn Eli. Anh tựa người vào tường, mỉm cười, hai mắt lấp lánh như bầu trời mùa hạ, có vẻ như đang chờ một câu trả lời từ cậu.

Mái tóc màu nâu nhạt dưới ánh nắng trở nên mỏng tang, da anh cũng vì nắng mà trầm đi, tôn lên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp. Hai người cứ thế trân trân nhìn nhau, cả khoảng không gian chỉ còn lại tiếng ve kêu khe khẽ.

"...vâng."

Cậu đáp lại anh, và anh lại cười. Cậu có thể ngắm nụ cười đó bao lâu cũng không chán.

Và rồi, Eli thiếp đi bên cạnh cậu, thiếp đi giữa mùa hạ oi bức, giữa những miền ký ức thật đẹp của hai người.

Để một lần nữa, ngủ qua mùa hạ.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

(Cảm ơn đã đọc đến tận đây. 

Thú thật mà nói, tui không hài lòng với cái fic này lắm, nhưng thật không biết không ổn ở đâu, cho nên đành kệ vậy. Cảm ơn Cua và rất nhiều trang web đã cung cấp thông tin y học chuyên khoa cho tui, cũng như là thông tin về bộ môn điền kinh, nhờ vậy mà Fanfic này mới được đăng tải đó. Tui không có nhiều kiến thức lắm nên có thể sai sót vài chỗ, xin hãy chỉ bảo thêm. Dù sao thì, cảm ơn đã ủng hộ.

Phải rồi, mọi người cảm thấy thế nào sau khi đọc câu chuyện này ? Hãy nói cho tui biết nhé, chờ tin từ tất cả, sẽ là động lực rất lớn đấy muah muah)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top