Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

EmEm: Người chị thích...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo này vị bác sỹ của trang viên đang tương tư một ai đó.

Điều đó viết rõ lên ánh mắt xanh biếc mơ mơ màng màng, lên hai gò má mịn một mảng hồng phấn, và cả cái vẻ thất thần mỗi khi chị kê người bên bục cửa sổ, nhìn xuống vườn hoa tươi tắn ngoài kia.

Ai cũng vô cùng tò mò, một người thế nào lại có thể làm trái tim vị bác sỹ cao ngạo kia rung động. Những lời đồn sớm đã lảng vảng khắp trang viên mấy ngày nay, và luôn là tâm điểm mỗi buổi trà chiều của nữ hoàng Mary.

Bên chiếc bàn xa hoa đặt giữa hoa viên thi vị, đĩa bánh quy mới nướng toả hương ngào ngạt, mùi trà hoa cúc, trà bồ công anh, trà nhài hoà quyện với màu khói nghi ngút, phảng phất hình ảnh những quý cô của trang viên hội tụ. Họ đang rất cao hứng và còn xinh tươi hơn cả những đoá hoa trong vườn. Mỗi người xuýt xoa trước sức nóng của ly trà trong tay, cười nói sôi nổi. Và khi một hội phụ nữ ngồi với nhau như vậy, họ hẳn đang có một đề tài cực kỳ thú vị, như đã nói ở trên, tất cả đang tập trung suy đoán xem ai là thủ phạm lấy cắp trái tim của vị bác sỹ xinh đẹp.

- Hẳn đó phải là một nữ nhân, vị bác sỹ trước giờ đâu mặn mà với đàn ông lắm nhỉ? - Bàn tay của Zelle vung vẩy theo giọng nói tràn đầy sự nghi hoặc, ngay lập tức phải nhận sự phản bác. Vera bên cạnh nguýt giọng phủ định đến là cường điệu:

- Không thể nào, Emily trông như đang si tình một người thật mạnh mẽ mà. Nhìn cái vẻ mơ màng đó là biết.

- Tôi cũng là nghĩ là nam, có thể là William chăng? - Fiona nghiêng cặp sừng dài cười cười, cô không biết nhiều mấy cặp yêu đương lắm nhưng vẫn thích tham gia mấy vụ đoán đố này.

- Hay là Emma? - Patricia đột ngột nhắc cái tên nãy giờ cứ lặng như pho tượng. Gót giày đen nhấc đá vào chân nàng thợ vườn - Sao nãy giờ em im ắng thế? Có phải thích Emily không?

Lập tức cả bàn trà nhao nhao hùa theo. Những tiếng ố ồ đang vang lên kèm điệu cười khúc khích. Thợ máy là người tiếp theo lên tiếng, góp vui cùng bàn trà:

- Phải nha, tôi nhớ lần nào có hai người cần trị thương cùng một chỗ thì Emily cũng chữa cho Emma trước.

Phát hiện của Tracy càng củng cố cái nhận định vừa rồi của Patricia. Mọi người vì thế mà thêm bao phần hăng hái, những lời ngụ ý châm chọc đua nhau hun đỏ gương mặt của Emma. Nàng thợ vườn vội vã ôm lấy tai, xua tay đập bàn chối đây đẩy:

- Không phải đâu, không phải. Emily không thích em đâu.

- Sao em chắc vậy chứ? Chẳng lẽ em biết Emily thích ai rồi sao?

Câu hỏi khó ơi là khó đó lại đẩy Emma vào lúng túng:

- Cái, cái này,... Em không biết.-Emma gãi tai, hốt hoảng thấy mọi người định mở miệng trêu chọc tiếp, mới vội vã điền thêm ý cuối - Nhưng em có thể hỏi...

Ý tưởng vừa mới được thốt ra đến đó tức thì nhận được sự ủng hộ nhiệt liệt, tràng vỗ tay bôm bốp nổ ra kèm tiếng hò reo:

- Được đó được đó!!! Vậy bây giờ hỏi luôn đi.

"Bây giờ á?" - Emma đã trợn tròn mắt muốn hỏi vậy trước yêu cầu đột ngột. Đối diện em giờ là những gương mặt hau háu chờ đợi của cả bàn trà. Mọi người đều hưng phấn đổ dồn sự chú ý vào Emma, bỏ qua cả trà với bánh gì đó. Patricia và Zelle còn đang gật đầu lia lịa cổ vũ Emma. Khiến em suýt tưởng mình sắp đi thi đại học, chứ không phải làm gián điệp đi hỏi người trong lòng của Emily. Cơ mà đằng nào em cũng đã đứng lên, giờ ngồi lại cũng chẳng được, Emma chỉ biết méo xệch miệng, nuốt nước bọt rồi dè dặt đi tìm Emily.

Chẳng ai biết thực chất họ vẫn đang bị theo dõi. Vị bác sỹ được nhắc nãy giờ vốn đang ngắm người mình thương qua lớp kính lớn nơi chiếu nghỉ. Nhất cử nhất động của hội, chị đều nắm rõ. Ngay khi thấy Emma rời khỏi chỗ và hướng về phía phòng mình, chị lập tức lui về sau, nhanh nhẹn kéo váy chạy lên chốt cửa, cứ như thể chị là một phạm nhân đang bỏ trốn. Tuy nhiên, cánh cửa vừa sập lại chẳng bao lâu đã dội lại tiếng gõ từng đợt. Hơi thở dốc chị buộc phải nén lại, để kiếm được một chất giọng ổn định nhất, hỏi cái câu hỏi chị biết là thừa thãi:

- Ai vậy?

- Là em, Emma đây! - Nàng thợ vườn bồn chồn ngoài cửa không giữ được tay chân yên một chỗ, nhón lên để liếc qua ô cửa kính trên cao - Em vào được không, chị Emily?

Vốn tưởng là đã lường trước được tình huống, Emily vẫn không sao ngăn được trái tim mình làm loạn. Chị hít một hơi sâu, giấu đi nội tâm đang xao động dữ dội, chân hồi hộp từng bước mở cánh cửa kia ra. Ngay khi tia sáng bên ngoài lùa vào, thân ảnh chị và Emma đứng đối diện nhau ở cái cự ly không thể gần hơn, thở một hơi nhẹ cũng sẽ làm người kia run lên, nhưng Emma còn chẳng để tâm đến cái trợn mắt vì giật mình của chị, em trực tiếp lách qua bên hông, láu lỉnh chui tọt vào phòng hệt một con mèo vụng trộm.

Emma thực ra cũng đang rối trong lòng, bởi vì em có chút gì đó, ngại Emily. Nghĩ đi nghĩ lại tự dưng đến phòng riêng của người ta rồi hỏi chuyện cá nhân như vậy, chẳng phải là rất lố lăng sao. Em không chịu đi bình thường, mà xoay một vòng quanh phòng, vừa để tìm chỗ ngồi, vừa để liếc trộm biểu hiện của vị bác sỹ. Y rằng, thấy sự căng thẳng trên gương mặt tinh tế kia, Emma không nén được mà nuốt nước bọt thêm lần nữa.

Nhưng bản lĩnh của Emily còn trên cả hoàn hảo. Emma càng câu kéo thời gian, chị càng giỏi đóng giả một cảm xúc mới, gạt đi sự bồn chồn nãy giờ, ngón tay thon dài của vị bác sỹ tỉnh bơ chỉ vào cái ghế sofa:

- Em ngồi đi.

Nhìn Emma ngoan ngoãn yên vị quá mức, chị đột nhiên nổi hứng làm càn, mảnh tất trắng từng bước từ từ tiến lại, thoải mái ngồi xuống ngay sát bên nàng thợ vườn tóc thấm hương hoa. Đây là phòng chị kia mà, chị muốn ngồi đâu mà chẳng được.

Emma cũng không có ý định nhích ra xa, để mặc cánh áo xanh của Emily cạ vào lớp vải mỏng trên vai mình. Em đang gặp khó khăn với việc mở miệng. Chỉ khi bị ánh mắt thắc mắc từ vị bác sĩ thúc giục, Emma lâu lắc mới thốt ra được câu ném đá dò đường đầu tiên:

- Sao hôm nay chị không đến dự buổi trà chiều vậy?

Emily như đã biết trước câu hỏi tất yếu này, một nụ cười gian vừa thoáng qua cặp môi đỏ. Chị đang nhìn Emma như một con cá chui đầu vào rọ, đã vậy con cá này còn chưa nhận ra nó đã mắc bẫy. Thôi thì, chị sẽ từ từ mà vui đùa.

- Tôi mà đến thì sẽ ngượng ngập lắm. - Emily ngả cho người lún sâu vào ghế, điềm đạm nhún vai - Vắng mặt thì họ mới có cơ hội bàn tán chứ.

Emily ngắt lời mình đang ỡm ờ đột ngột liếc thẳng con mắt ranh mãnh sang Emma, hàng lông mày ma mị rướn cao cười cợt:

- Chẳng phải em đến đây cũng là để dò la tôi sao? Hả cô thợ vườn?

Tình cảnh của Emma giờ chính xác là một kẻ gián điệp bị phát hiện. Câu vạch trần của Emily như dí một thanh sắt nung vào người em. Dáng vóc nhỏ bé nhảy dựng khỏi chỗ ngồi, em rối rít đến nỗi ngôn từ chẳng còn ra hình thù. Đôi mắt xanh lá ngập trong xấu hổ, em luống cuống thanh minh:

- Không... Không, à phải, nhưng mà không như chị nghĩ đâu. Em, em thật sự muốn biết...

- Muốn biết tôi thích ai chứ gì?

Emily lại ôn tồn cắt lời Emma, tạt nguyên cả xô nước lạnh vào sự hoảng loạn của em, còn chị vẫn trước sau như một thản nhiên vô cùng. Ngón tay chị nhón lấy một trái mận từ khay hoa quả, vo viên trong như món đồ chơi thú vị. Đồng tử xanh biếc ngả sang Emma đầy dụ ý, khiến cho nàng thợ vườn mở miệng cười trừ muốn mỏi cả hàm:

- Đúng,... Vậy, chị thích ai vậy Emily?

Emily đã chờ câu hỏi này suốt từ lúc Emma gõ cửa phòng. Sự tự tin thể hiện vô cùng rõ ràng qua điệu bộ thư giãn thoải mái trên ghế sofa, song chỉ có chị biết, trái tim mình đang đập nhanh đến mức nào. Bóng người vị bác sỹ im ắng một lúc, rồi chị chầm chậm xoay người lại, đưa ánh mắt về khung cửa sổ ngoài kia rạng rỡ với nắng và hoa. Đầu chị nhẹ nhàng tỳ lên thành ghế, cả gương mặt mỹ miều nghiêng ra nơi ánh sáng soi rọi. Và chị lim dim mắt, để khuôn miệng nhỏ xinh mơ màng ngẫm suy:

- Người mà tôi yêu ấy à....

Emma còn đang hồi hộp đứng từ sau, lại tự dưng nhận ra Emily ở góc độ này đúng thật là xinh đẹp hơn cả. Khoảnh khắc tiên tử hút hồn em trong chớp mắt, nhưng những mô tả mà bác sỹ sắp đưa ra lại đòi em tập trung cao độ.

- Người ấy rất hay cười, mà một khi cười thì rất xinh.

Lời gợi ý đầu tiên được tiết lộ với bao xao xuyến du dương, Emily ý tứ nhìn Emma mỉm duyên, tiếc thay em ấy lại không kịp để ý. Bởi vì, Emma đang bận điểm lại những nụ cười em từng thấy. Mà Emma vốn là người đem lại niềm vui cho người khác, cho nên mất một lúc lâu vài cái tên mới dừng lại trên khoé miệng em tươi tắn:

- Là Mike Morton phải không?

Emily khẽ nhíu mày, chị xéo Emma còn đang tròn mắt mong đợi mình một cái gật đầu. Nhưng phải để em ấy thất vọng thôi, chị lắc lắc.

- Thế là Fiona à? Chị ấy cười lên rất xinh đấy chứ. - Emma lại nghiêng đầu cho bím tóc rơi sang một bên, đó là em mỗi khi không chắc điều gì đó.

Emily quả nhiên phủ nhận, một lần nữa lại lắc đầu. Nhưng giờ chị còn phải kìm lại tiếng cười trước vẻ đăm chiêu suy đoán của Emma. Có lẽ thấy em khó khăn quá, nên chị mủi lòng mà đưa ra gợi ý mới, cũng là để ngăn một cái tên sai lệch khác được tung ra:

- Người ấy rất nhí nhảnh, rất đáng yêu, còn vô cùng thân thiện nữa.

Chất giọng trong trẻo pha chút hồi hộp, mong đợi của Emily giờ làm Emma phải cẩn trọng hơn. Em lại lần lượt nhớ lại từng nhân vật trong trang viên, đồng thời xét duyệt mọi đặc điểm của họ kỹ càng như người ta xét hồ sơ xin việc. Nhưng đa số mọi người đều có quá khứ chẳng mấy tốt đẹp, giữ được vẻ nhí nhảnh cũng chẳng mấy ai. Hai hàng mi của Emma sắp dính liền vào nhau, môi dưới thì đang tự nuốt môi trên, trông đến là khổ sở. Nhưng chợt Emma nhớ ra cô thợ máy vừa khớp với mấy đặc điểm. Hình ảnh đó thắp bừng tâm trí Emma, và em reo lên thích thú như trẻ con được kẹo:

- A!!! Em biết rồi, người chị thích là Tracy!!!

Emma bật khỏi chỗ ngồi vì không nén nổi phấn khích. Em nhảy cẫng lên, hai bàn tay vỗ bem bép thích thú, âm vực trở nên cao vút, bởi những lập luận của em chắc phải được liệt vào cỡ của thám tử.

- Đúng không, Tracy nhí nhảnh có, dễ thương có, cười lên cũng trông rất xinh.

Trước tình hình ngoài ý muốn như vậy, Emily nhăn mặt, chỉ muốn tự tay đập mình một nhát. Chị quả là không hiểu sao Emma lại ngốc đến vậy. Với cái biểu hiện như thế, chắc chắn cả cái trang viên này sẽ đồng loạt chỉ vào Emma, nhưng chính em ấy ấy thì không. Nhìn nụ cười sung sướng nở rộ trên gương mặt lấm tàn nhang của nàng thợ vườn dễ thương, nhí nhảnh, thân thiện, Emily chỉ bất lực chẹp miệng thắc mắc:

- Này, rốt cuộc thì em thấy những ai có nụ cười đẹp vậy?

Emma chẳng để tâm đến ngụ ý câu hỏi, em vô tư xòe tay đếm, đôi mắt xanh lá hồn nhiên đảo một vòng:

- Ngoài Aesop đeo khẩu trang nên không thấy được nụ cười ra thì,... Ai cười cũng đẹp hết.

Emma nhận xét xong thì tươi tỉnh ngó lên. Nào ngờ lại bắt gặp ngay gương mặt cực kỳ khó ở của Emily, niềm vui vừa nhú lên vội tắt ngúm. Emma không dám nhún nhảy nữa, mà dí dí hai mũi giày vào nhau, khẽ khịt mũi đầy do dự:

- Ơ thế, không phải Tracy ạ?

- Khônggg!!! - Emily dài hơi, nếu chị chưa trưởng thành, chị sẽ đánh vần cả chữ cho Emma nghe thủng, nhưng nhiêu đó cũng đủ làm gò má nàng thợ vườn xị xuống.

Mọi chuyện trở lại bước đầu, chỉ được cái lựa chọn bớt đi ba đối tượng.

Emma đoán ba lần đều trật lất, còn bị vẻ đăm chiêu của Emily khéo doạ, em bắt đầu sốt ruột hơn, mới nghĩ đến chuyện dùng mỹ nhân kế. Nàng thợ vườn tinh ranh nở nụ cười mới ngọt ngào làm sao, em muốn tranh thủ chút rộng lượng của vị bác sỹ. Thậm chí còn cố ý sáp lại gần để Emily cảm thụ tốt hơn vẻ dễ thương của mình, người em trở nên ngả ngón, vài bím tóc đung đưa nhẹ nhàng quét vào tai vị bác sỹ lạnh lùng kia.

- Còn gợi ý mới không chị? - Emma hì hì cười duyên, đầu khẽ húc nhẹ vào vai Emily gạ gẫm - Cái nào về ngoại hình ấy...

Rõ ràng Emma húc rất nhẹ, chỉ là dúi vào một nhát, nhưng Emily cảm thấy như bị cả một nguồn điện dí vào. Cả người chị giật nảy lên, sự tê dại còn lan ra cả thân người và mãi không có dấu hiệu dừng lại. Emily muốn giơ tay ra xoa vệt da gà vừa nổi lên, nhưng thân người Emma vẫn dính sát vào đó, chị nào muốn gạt em ra, chỉ còn nước để nguyên, rồi tiện thể hưởng thụ một chút.

Biểu hiện vị bác sỹ thiếu liêm sỉ như vậy, tức là kế hoạch nàng thợ vườn đã thành công. Kể cũng may là Emily có cái đầu lạnh, nếu không hẳn chị đã huỵch toẹt ra kết quả rồi. Ao ước được chính Emma nhận ra đã giúp chị kiềm chế kịp lúc, kèm theo một lần nhân nhượng chị mong là cuối cùng. Bàn tay chị cố ý hướng ánh mắt nàng thợ vườn đến lọ hoa hướng dương tươi tắn trên bàn:

- Người đó rất yêu hoa, còn có nét giống hoa hướng dương nữa.

- Giống hoa á? - Emma rụt cả cổ lại trong kinh ngạc. Em vốn là người thẳng thắn, mấy thứ ẩn dụ này khó chết đi được, nên hẳn Emily đã sai lầm khi cứ thích dùng mấy hình ảnh này đánh đố em. Nàng thợ vườn lái suy nghĩ của mình theo cái hướng mà Emily không muốn hiểu nhất.

"Lọ hoa mà Emily chỉ là do mình tặng, ngoài Emily ra thì mình còn tặng cho Vera, bởi vì Vera điều chế nước hoa. Chị ấy hẳn là rất yêu hoa....". Ký ức mới chạy đến đó đã không kìm nổi tính bộp chộp của nàng thợ vườn, Emma lại reo lên thích thú:

- Em biết rồi! Lần này chắc chắn đúng, là Vera.

Emma giọng mười phần chắc nịch, em dò lại những đặc điểm trước, tuy Vera không đến nỗi nhí nhảnh, nhưng chị ấy cười rất xinh ấy chứ. Lập luận vững vàng là vậy, Emma cũng không thể quá lố nhảy cẫng lên như trước nữa, bởi vì em vừa quay sang đã thấy Emily méo cả miệng nhìn mình tràn vẻ chán nản. Ánh mắt xanh hiện rành rành nét tuyệt vọng. Điệu bộ đó khiến Emma sợ chết khiếp. Em lật đật sửa lại câu trả lời:

- À em nhầm, Eli hả chị?

Mặt Emily tối thêm một mức. Nàng thợ vườn hấp tấp thêm một mức, hàng loạt cái tên em nhớ được liên tiếp tuôn ra, giờ thì mấy tiêu chuẩn kia chẳng còn miếng quan trọng nào

- Thế là Naib ạ? William ạ? Jose đúng không chị? Hay là chị thích hunter???

Mấy câu trả lời bừa bãi sắp đánh gục tinh thần Emily đến nơi. Chị mệt nhọc cắt lời với cái hy vọng nhỏ nhoi là Emma cũng sắp liệt kê hết kẻ sống sót trong trang viên. Chứ nếu để em lái sang hunter, chị sẽ chết vì thất vọng mất.

- Làaa survivor!!!

Và Emma lại lần lượt liệt kê trong hoảng loạn với ánh mắt tăm tối của Emily. Chị đang đưa tay lên che mặt, đầu sắp gục sâu xuống ngực.

- Ahhh, phải Lucky guy không chị? Demi nữa? Martha này, còn có Kurt, Servais....

- Người đó cầm hộp!!! Hộp ấy!!! - Emily gắt lên cắt lại danh sách ám ảnh kia, thề Emma hãy dừng lại trước khi em liệt kê đến mấy kẻ chị ghét.

- Aaa!!! - Emma vỗ tay đánh bép, gợi ý này thì có cho vàng em cũng không thể đoán sai. Nàng thợ vườn tự tin đầy mình, táo bạo đập lên bờ vai mảnh của vị bác sỹ mệt mỏi bên cạnh, ấm áp an ủi - Chị Emily, em đoán ra rồi, lần này không sai đâu.

Bàn tay mềm mại của Emma quả là tạm xua đi những ưu phiền chất đống trong lòng Emily nãy giờ. Chị ngẩng lên khỏi lồng ngực nặng nề. Gương mặt sáng sủa của Emma với ánh mắt xanh lấp lánh đang ngay sát cạnh. Chị chỉ muốn rướn lên, cho mắt kề mắt, môi kề môi. Phải chăng em ấy đã đoán đúng, thậm chí còn có phần đáp ứng, nên mới hành động hấp dẫn như vậy. Emily chỉ còn cách đích một bước cuối cùng, chị có thể kiên nhẫn được.

Chiếc mũ y tá trắng khẽ gật, ra hiệu cho chiếc mũ rơm kia khéo mà trả lời đi. Emma thấy vậy không thể tươi tỉnh hơn, em hít một hơi sâu, như vậy mới đủ tầm quan trọng cho đáp án này:

- Người chị yêu.... là Zelle. Nữ vũ công ấy. Chị ấy cầm hộp.

Emily ngã ngửa ra sau, cái tên kia tàn nhẫn gạt phăng chút hy vọng chị cố dành dụm.

Thân ảnh của vị bác sỹ lún sâu trong ghế sofa, xương cốt muốn tan chảy. Ánh mắt xanh biếc đẹp đến nhường nào, giờ ảo não nhắm nghiền, vì mi tâm chị đang cần xoa bóp.

Emma cũng đang sụp đổ. Em nhìn Emily mà lòng nặng trĩu, chỉ là em đoán sai thôi mà, vị bác sỹ sao lại nghiêm trọng đến mức đó, như vậy khiến em cảm thấy tội lỗi làm sao. Emma biết lỗi, không dám đoán bừa tiếp như mọi lần nữa, mà cũng chẳng còn mấy ai chưa được nhắc. Hai bím tóc của em cũng chẳng còn vung vẩy như mọi khi, chỉ lặng lẽ đung đưa tìm cách làm Emily khá lên.

Emma còn một đáp án nữa cực kỳ mâu thuẫn. Đó là Aesop, vì anh ta chẳng bao giờ cười cả, nhí nhảnh, thân thiện thì càng không. Nhưng mà anh ta có hòm, nghĩ theo một cách nào thì cái quan tài đó cũng là một cái hộp lớn mà.

Thế là nàng thợ vườn lại dè dặt nhích người lên chỗ Emily đang ủ rũ hệt bông hoa héo. Thường em rất tự tin làm những bông hoa héo tươi tắn trở lại, nhưng bông hoa có mùi thuốc khử trùng này thì khác quá. Bàn tay xinh xắn của Emma nhẹ nhàng như không di chuyển dọc sống lưng vị bác sỹ, em cẩn trọng lựa chọn cái âm vực dễ nghe nhất, như cái cách mà Emily cẩn trọng tìm ven với mỗi mũi tiêm.

- Chị Emily, có phải người chị thích là... Aesop không?

Đến nước này thì không thể chịu đựng được nữa, sự kiên nhẫn của Emily cạn kiệt, chị trở nên phẫn nộ và bùng nổ

Bờ vai vị bác sỹ run nhẹ, chớp mắt chỉ thấy cả bóng váy trắng chồm dậy, loáng lên xô mảng áo xanh ngã ra sofa.

Emma đột ngột bị vật ngã ra ghế, lưng đập vào thành còn nhói đau, em chỉ biết trợn tròn mắt sợ hãi. Gương mặt Emily và cả thân người chị ấy đang giam em vào tay dựa chiếc ghế mềm mại này. Tầm nhìn của em bị thu hẹp lại, chỉ còn đôi đồng tử xao động mạnh mẽ như từng đợt sóng biển kia.

Không khí trở nên thật ngột ngạt và nóng rực, khi mà hơi thở của hai cô gái còn không kịp thoát ra khỏi vùng mặt nhau. Emily vừa bùng phát và không có ý định hạ nhiệt, Emma thật sự biết cách khiêu khích chị, giả dụ em cố tình làm thế. Sự ẩn nhẫn, kiên cường cuối cùng chị cũng đã đem ra, vậy mà em cũng có thể vét cạn được.

"Được thôi" - Chất giọng lạnh toát của Emily không rõ đã nói ra hay chỉ vang lên ở trong đầu. Chị cắm chặt tay bên thành sofa, chăm chú thưởng thức vẻ ngơ ngác vô tội của nàng thợ vườn hồn nhiên bên dưới. Hai bên má lấm tàn nhang của em khẽ giật, bờ môi hồng hồng xinh xắn đang run run trong hoảng sợ. Emily không nén được mà nở nụ cười nhếch oan nghiệt, khoé miệng chị cong lên một bên đủ để lộ bao phần nham hiểm. Chị rất muốn biết xem, nàng thợ vườn có thể chối cãi chị đến lúc nào.

- Lại sai rồi, Emma à, có phải em quên mất ai đó không?

Hơi lạnh của vị bác sỹ theo lời nói mà dựng nổi toàn bộ da gà trên người Emma. Em yếu đuối chịu sự tình cảnh giam nhốt trong không gian bé tý, mặc cho Emily hoàn toàn chi phối. Nàng thợ vườn chẳng nhớ ra những gì quan trọng cả, câu hỏi của Emily chỉ để lại chỗ em sự phản kháng vô vọng.

- K.. không...

Emily hạ thấp gương mặt mình thêm một mức nữa, để khuôn môi ngang vành tai sớm đã đỏ rực của Emma, nhẹ như hát lên:

- Chắc không?

Emma đỏ bừng cả mặt khi hơi nóng bị thổi vào, em muốn giơ tay che đi màu sắc cà chua đang lan ra rất nhanh. Nào ngờ bàn tay vừa cựa quậy đã bị những ngón thon dài mát lạnh bao bọc. Emily với bàn tay nhỏ bé của người chị thương, khẽ khàng bóp nó, còn đưa bộ móng cọ vào khiêu khích.

"Vậy là em nhất quyết không nhận ra rồi."" - Emily thở dài chấp nhận. Nhưng giờ thì mấy chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa rồi. Vị bác sỹ mím môi, trân trọng mà yêu dấu đặt câu trả lời mà nàng thợ vườn của chị muốn tìm kiếm vào tâm trí ngây thơ của em.

- Người tôi thích... là em, Emma Woods, tôi thích em.

Một lực vô hình đưa bàn tay nàng thợ vườn lên khoé môi đỏ mọng của vị bác sỹ, để chị khẽ khàng hôn lên đầy dịu dàng.

Ánh mắt xanh lá đã bị màu xanh biển quyến rũ thu phục, yên ắng nằm bên trong không xáo động.

Căn phòng rơi vào im lặng, chẳng ai biết mọi chuyện sẽ diễn biến ra sao.

Dưới bàn trà sôi nổi kia, mọi người vẫn cứ đợi một Emma chẳng quay lại. Họ tự chủ trao nhau những nụ cười chứa chan ẩn ý.

"Trang viên hẳn lại có thêm một cặp đôi rồi...."

-----------------------------------------

14.05.2020
PhanhRiLz

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top